Không Cẩn Thận Đuổi Tới Nữ Chủ

Chương 39



Thẩm Tu đẩy Thẩm Miên vào thư phòng rồi ngồi xuống ghế đối diện, hai tay giao nhau, lộ ra vẻ nghiêm túc.

Tuy ngoài mặt Thẩm Tu rất nghiêm túc nhưng trong lòng lại rất hoảng loạn, bởi vì đây là lần đầu tiên hắn truyền dạy kiến thức cho em gái.

Thẩm Miên không muốn Tạ Kiều Ngữ đợi lâu, vốn dĩ định nói hai ba câu rồi về phòng nhưng lần đầu nàng thấy Thẩm Tu như vậy, tức khắc tò mò, lên tiếng hỏi: “Anh muốn nói gì với em?”

Thẩm Miên nâng tay để bên miệng ho khan hai tiếng thật mạnh, nói: “Không có chuyện gì, chỉ đột nhiên nghĩ em lớn như vậy, có một số chuyện làm trưởng bối cần phải nói với em.”

“Anh… Là trưởng bối?” Thẩm Miên hỏi: “Anh?”

Thẩm Tu nhấn mạnh: “Anh cũng là anh em nha!”

Thẩm Miên trầm mặc.

Nhìn bộ dáng Thẩm Miên ngoan ngoãn, Thẩm Tu cảm thấy vui mừng, nói: “Hôm nay, anh chuẩn bị truyền dạy một vài vấn đề cho em.”

Thẩm Tu lại tiếp tục: “Chốc lát việc anh nói rất quan trọng, tốt nhất em nên chăm chú dụng tâm lắng nghe, có gì không hiểu cứ hỏi anh. Nếu không khi anh hỏi em, em không trả lời được, anh sẽ nói với anh 2 trừ tiền tiêu vặt của em.”

Thẩm Miên: “?”

Đây là làm sao? Đột nhiên nghiêm khắc như vậy, căn bản không phù hợp tính cách hằng ngày! Chẳng lẽ nhân vật của bộ phim tiếp theo là giáo viên? Thẩm Tu đang… Nhập vai?”

Đang lúc Thẩm Miên tập trung suy nghĩ, âm thanh Thẩm Tri Hành đột ngột truyền đến, dọa cả hai nhảy dựng.

Thẩm Tri Hành: “Chuyện gì quan trọng như vậy? Anh cũng muốn nghe.”

Thẩm Miên và Thẩm Tu đồng loạt nhìn về phía cửa thư phòng, liền Thẩm Tri Hành nhấp miệng bước vào trong. Mỗi một bước đều phát ra tiếng vang tháp tháp, Thẩm Miên cúi đầu nhìn thì ra Thẩm Tri Hành vẫn chưa đổi giầy.

Thẩm Miên mở miệng hỏi: “Hôm nay anh 2 tan tầm rồi? Về sớm hơn bình thường.”

Thẩm Tri Hành dẫn ba Thẩm mẹ Thẩm tới chỗ mua xe lăn cho Thẩm Miên, sau đó vội vàng lái xe đến công ty, nhưng mới ba giờ như thế nào lại quay về nhà?

Thẩm Tri Hành nới lỏng cà vạt: “Trở về lấy văn kiện.” Nói xong cầm túi công văn trên bàn.

Thẩm Miên nhìn nhìn thì ra còn phải đi nên không đổi giày.

Lấy văn kiện rồi nhưng Thẩm Tri Hành không sốt ruột rời khỏi, mà nheo mắt nhìn Thẩm Tu, hỏi: “Còn em, hôm qua sinh nhật mẹ không trở về, sao hôm nay lại quay về?”

“Em…” Nhất thời Thẩm Tu có chút hổ thẹn, chà xát mặt nhược thanh nói: “Em về xem Tiểu Miên bị thương có nghiêm trọng hay không.”

Thẩm Tri Hành và Thẩm Miên rất ăn ý không nói chuyện hôm qua nàng bị bắt cóc với Thẩm Tu.

“Xem xong sao chưa quay lại đoàn phim.” Thẩm Tri Hành lại nói: “Còn muốn dạy Tiểu Miên cái gì?”

Thẩm Tri Hành thật sự không nghĩ đứa em trai chỉ biết diễn xuất này có cái gì muốn dạy dỗ em gái!

Câu hỏi của Thẩm Tri Hành đánh bay xấu hổ trong Thẩm Tu, chấn chỉnh tâm tình nói: “Tự tôn tự ái.”

Thẩm Miên, Thẩm Tri Hành: “…..”

Thẩm Miên khoanh tay trước ngực bị Thẩm Tu chọc cười: “Không phải a, anh 3, từ chỗ nào anh nhìn thấy em không tự tôn tự ái?”

Thẩm Tu vén tóc, lời nói thấm thía: “Không phải anh nói em không tự ái, chỉ muốn cường điệu một chút mà thôi, để em nhận thức sâu thêm một tầng ý nghĩa.”

Thẩm Miên nhìn Thẩm Tri Hành, hai người đối diện, đều nhận ra sự khó hiểu trong mắt đối phương.

Cường điệu một chút? Còn nữa… Nàng vì cái gì phải khắc sâu thêm một tầng tự tôn tự ái?

Thẩm Tri hành thấy vẻ mặt Thẩm Tu nghiêm túc, đột nhiên cảm thấy có chút hứng thú, ngồi xuống ghế sô pha, ngưng mắt nhìn hai đứa em.

Động tác của Thẩm Tri Hành chính là sự cổ vũ vô hình với Thẩm Tu, hắn vuốt lại quần áo, thân mình dựng thẳng, lên tiếng: “Cái này nảy sinh đột xuất trong đầu anh 3, bởi vì vài phút trước khi anh vào phòng em, thấy em không chỉ dựa trên người Tạ lão sư, thậm chí hai người gần như dán sát vào nhau.”

Thẩm Tu nhíu mày, âm thanh nghiêm túc nói: “Em phải biết rằng, tuy Tạ lão sư là nữ nhưng hai người không thể dựa nhau gần như vậy.”

Vốn dĩ ửng đỏ trên mặt để tan đi, vì lời Thẩm Tu lập tức ầm ầm kéo trở về, hơn nữa còn lan đến tận tai. Không thể nghi ngờ, Thẩm Miên nhớ lại nụ hôn vừa rồi.

“Đã nói là đếm số lông mi.” Lần này âm thanh Thẩm Miên phản bác rất nhỏ, nếu không tập trung lắng nghe sẽ không biết nàng nói cái gì.

Nhưng Thẩm Tri Hành nghe được, hắn nhăn mày lại, giống như vừa nghe vấn đề gì đó không thể tưởng tượng: “Đếm lông mi?”

Thẩm Miên quên Thẩm Tri Hành cũng có mặt, nàng có chút hoảng hốt, nàng biết Thẩm Tri Hành không dễ bị gạt như Thẩm Tu.

Âm thầm tính kế: Nàng ứng phó không được nhưng chắc chắn Tạ Kiều Ngữ sẽ thành công qua ải.

Thẩm Miên cười mỉa một tiếng: “Anh không tin em đi gọi chị Kiều Ngữ tới.” Nói xong liền muốn đẩy xe lăn trở về phòng.

Nhưng bị Thẩm Tri Hành ngăn lại: “Không cần!”

Thẩm Miên dừng lại động tác nhìn người ngồi trên sô pha: “Tại sao không cần? Chẳng lẽ anh tin em nói?” Ngữ điệu Thẩm Miên nói chuyện kèm theo một tia không thể tưởng tượng, nàng không ngờ lý do vô lý như vậy mà Thẩm Tri Hành cũng tin.

Tất nhiên Thẩm Tri Hành không tin, hắn gọi Thẩm Miên lại là có nguyên nhân khác. Môi mỏng khẽ nhếch, hướng về phía em gái trầm giọng: “Tạ tiểu thư đi rồi.” Người đã đi, làm sao kêu tới.

Thẩm Miên không tin: “Đi rồi?” Đi lúc nào? Sao không nói với nàng một tiếng?

“Ân.” Thẩm Tri Hành gật đầu. Khi hắn trở về vừa đúng lúc Tạ Kiều Ngữ lái xe rời khỏi.

Thấy Thẩm Tri Hành gật đầu, lúc này mới xác định Tạ Kiều Ngữ đã đi rồi, ngực Thẩm Miên khó chịu vô cùng.

Hôn người ta rồi đi? Đây là gì? Coi nàng là món đồ chơi sao?

Sở dĩ Thẩm Miên tức giận là vì thời điểm nàng chuẩn bị ra ngoài tìm Thẩm Tu, Tạ Kiều Ngữ nhẹ nhàng nói nhỏ bên tai nàng: “Chờ em và anh nói xong trở lại, chị có mấy lời trong lòng muốn bày tỏ với em.” Hại nàng nôn nóng nãy giờ. Nói chuyện không giữ lời gì cả, Thẩm Miên thầm nghĩ.

Chịu đựng cảm xúc quay cuồng trong lòng, Thẩm Miên đẩy xe ra cửa: “Em về phòng trước đây.”

Thẩm Tu không nhận ra Thẩm Miên không thích hợp, hắn bước nhanh giơ tay ngăn trước mặt nàng, ngoài miệng líu lo: “Chậm đã, anh còn chuyện cần giảng dạy cho em.”

Tâm Thẩm Miên đang muốn bốc hỏa, nghe Thẩm Tu nói xong cũng không lòng vòng nói thẳng: “Giảng cho anh 2 nghe đi!”

Thẩm Tu yên lặng thu hồi tay: Kêu hắn giảng dạy vấn đề tự tôn tự ái cho Thẩm Tri Hành? Hắn sợ bản thân không nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Thẩm Tri Hành nhìn bóng dáng Thẩm Miên rời đi, thần sắc nơi đáy mắt ám ám.

Không quản để hai anh ở lại thư phòng, Thẩm Miên nhanh tay đẩy xe về phòng của mình, quả nhiên không còn thân ảnh Tạ Kiều Ngữ. Hơn nữa trên giường bằng phẳng vô cùng, căn bản không nhìn ra dấu vết vài phút trước có người nằm.

Thẩm Miên thấy váy ngủ được xếp ngay ngắn để cuối giường, nàng cầm điện thoại mở Wechet, phát hiện Tạ Kiều Ngữ không nhắn tin nói cô phải đi.

Nói cách khác, không những Tạ Kiều Ngữ rời đi không nói tiếng nào mà đi rồi cũng không gửi một tin nhắn. Điều này làm lòng Thẩm Miên không khỏi hiện lên một câu: Ăn sạch sẽ rồi phủi tay áo biến mất!

“!”

Vốn dĩ Thẩm Miên còn đang rối rắm không biết làm sao nói cho Tạ Kiều Ngữ biết ‘Xác thật cảm giác hôn môi không tồi, có thể nếm thử lần nữa hay không?’ Lời này khiến người đỏ mặt thế này sao có thể dễ dàng thốt ra? Bây giờ thì được rồi, căn bản không có cơ hội.

Thẩm Miên cầm váy ngủ đặt lên đùi, trên mặt vẫn còn lưu lại mùi hương cơ thể của Tạ Kiều Ngữ, nàng run rẩy vì cảm thấy nó cứ quanh quẩn trong không khí. Ngửi vào khiến cả người thoải mái, Thẩm Miên không thể không thừa nhận, nàng tâm động với Tạ Kiều Ngữ.

Tâm động không phải vì mùi hương này, đương nhiên cũng không phải thời khắc lúc nãy, mà trước khi nàng bị bắt cóc, khi nàng và Tạ Kiều Ngữ đứng trước ngõ hẻm, cô khẳng định nói ‘Chị muốn hôn em’ nhưng lúc ấy nàng không ý thức được rõ ràng.

Đến đêm hôm qua, khoảng khắc bị té ngã trên đất, buông xui để người xấu bắt lại, nhưng việc xấu lại không xảy ra, vừa mở mắt đã thấy Tạ Kiều Ngữ lo lắng chạy tới, tâm Thẩm Miên không thể khống chế nhảy lên kịch liệt.

Nhưng cảm nhận rõ ràng tâm động có lẽ là lúc sáng sớm ngủ một giấc tỉnh dậy lại nhận được sự quan tâm của người phải thức trắng cả đêm, hay có lẽ là ba nụ hôn ngây ngô, nhiệt liệt kia.

Cũng có thể ngay cả Thẩm Miên cũng không thể xác định thời điểm mình động tâm, nhưng điều nàng rõ ràng nhất là nàng có cùng tâm tư với Tạ Kiều Ngữ, muốn cả hai ở bên nhau.

Nghĩ đến đây khóe miệng Thẩm Miên ngậm cười, nhớ lại ngày hôm qua Tạ Kiều Ngữ thông báo, hôm nay lại hôn nàng, miệng luôn nói thích nhưng thời điểm nàng động tâm thì không từ mà biệt… Tính tình tiểu công chúa của Thẩm Miên lại nổi lên.

Nghĩ lấy điện thoại gọi Tạ Kiều Ngữ chất vấn thế mà khi cầm di động lên, lòng lại nghĩ chắc Tạ Kiều Ngữ đang lái xe không tiện nhắn chứ không phải chậm trễ.

Thẩm Miên nghĩ chắc nguyên nhân là vậy, vốn dĩ ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt trong nháy mắt bị dập tắt. Sau khi tự an ủi, Thẩm Miên click mở khung chat, nhưng vừa đánh xong ‘Lái xe cẩn thận, chú ý an toàn’ thì nàng lại xóa tám chữ này đi, rời khỏi giao diện thường xuyên cùng Tạ Kiều Ngữ nói chuyện phiếm.

Bởi vì Thẩm Miên tự hỏi vài giây, quyết định chờ Tạ Kiều Ngữ về tới nhà chủ động liên hệ với nàng, dù sao cũng là cô không nói tiếng nào mà rời khỏi, nàng đây sẽ cho cô cơ hội đền bù.

Hạ quyết tâm, Thẩm Miên bỏ điện thoại xuống giường, đẩy xe lăn tới bàn học, chuẩn bị vừa ôn bài vừa chờ tin tức của Tạ Kiều Ngữ.

Thế nhưng Thẩm Miên học xong vài chương, giờ cơm chiều cũng qua, thậm chí ánh trăng đã treo trên đỉnh đầu mà Tạ Kiều Ngữ vẫn bật vô âm tín, cho dù một dấu chấm câu cũng không gửi tới.

Không nhận được tin tức lòng Thẩm Miên tức giận cũng không chủ động liên lạc với Tạ Kiều Ngữ. Tuy không có liên hệ nhưng Thẩm Miên vẫn thường xuyên click mở khung chat với Tạ Kiều Ngữ, lúc đầu là tức giận rồi chuyển sang bực bội, dần dần biến thành giận dỗi.

Nàng đánh cuộc xem khi nào Tạ Kiều Ngữ liên lạc với nàng.

Mãi đến một tuần sau, rốt cuộc Thẩm Miên nhịn không được gọi cho Tạ Kiều Ngữ, lúc này mới phát hiện điện thoại cô trong trạng thái không liên lạc được. Cũng cùng một ngày, thông qua Thẩm Tri Hành mới biết được, sau khi Tạ Kiều Ngữ rời khỏi Thẩm gia đã trực tiếp bay về Bắc Kinh, nhưng rõ ràng cô đã đồng ý trước khi nàng nghĩ ra phương thức bồi thường, cô không được rời Thanh thị.

Tạ Kiều Ngữ nuốt lời.

Thẩm Tri Hành thấy bộ dáng khiếp sợ cùng vẻ mặt mất mát của Thẩm Miên, mím môi nói: “Làm sao vậy? Tạ tiểu thư không nói với sẽ trở về Bắc Kinh?”

Thẩm Miên giương mắt cười nhàn nhạt: “Có, nhưng em quên mất.” Thẩm Miên không biết lúc này nàng cười khó coi biết bao, nói với Thẩm Tri Hành thêm vài câu liền trở về phòng.

Mấy ngày qua chân nàng khôi phục rất tốt, chỉ cần không dùng quá nhiều lực chạy nhảy hay vận động kịch liệt thì đi đứng không thành vấn đề.

Sau khi lên lầu, Thẩm Miên đi thẳng vào phòng để quần áo ngây người hơn mười phút, sau đó lấy cái váy ngủ màu hồng đáng yêu được cất giữ cẩn thận ném vào thùng rác.

- -------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Yên tâm, không ngược.

Xin lỗi, hai ngày nay trạng thái không tốt.

Cảm tạ ở 2021-01-09 01:19:31 ~ 2021-01-10 01:49:06 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga~

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: th 20 bình, ta nói nàng là ngoại lệ 10 bình; ngự mộng trạch 6 bình;

Phi thường cảm tạ đại gia đối ta duy trì, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!