Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính

Chương 13



Đã nghỉ học mấy ngày rồi, cũng không thể nghỉ thêm được nữa. Trước lúc rời đi, Lạc Viêm Chi còn gọi Tiểu Tư dậy dặn dò vài điều rồi mới yên tâm mà dịch chuyển.

Tiểu Tư nhìn Lạc Viêm Chi biến mất ngay trước mắt mình, hai bàn tay cuộn chặt lại. Hắn ăn hết toàn bộ thức ăn mà cậu làm, tiếp theo đó liền trùm áo choàng lên người mà đi ra bên ngoài.

Ở trên núi, dường như có ai đó đang gọi hắn, tiếng gọi này luôn quấy nhiễu đến giấc ngủ của Tiểu Tư, mách bảo hắn phải đi lên núi. Có lẽ Lạc Viêm Chi không biết rằng, cái lần cậu cứu hắn chính là lúc mà hắn đang đi tìm chủ nhân của giọng nói này.

Trên núi đầy rẫy nguy hiểm, Tiểu Tư siết chặt lấy con dao trên tay của mình, nâng cao cảnh giác. Hắn không thể mắc sai lầm như lần trước được nữa, nếu như lại bị thương, Lạc Viêm Chi sẽ lo lắng.

Càng đi vào sâu, giọng nói càng rõ ràng. Tiểu Tư có thể nghe rõ được âm thanh xì xào như có rất nhiều người đang nói chuyện. Hắn nhíu mày vì đau đầu, tiếng ồn ào không chịu chấm dứt mà ngày càng lớn hơn.

Bỗng có một bóng đen vụt qua, Tiểu Tư khựng lại nhanh nhẹn nấp vào trong lùm cây lớn. Hắn hé mắt nhìn sang bên bãi đất kia, quả nhiên nơi đó xuất hiện một con dị thú to lớn. Nó đang ngửi thứ gì đó, dáng vẻ vô cùng điềm nhiên.

Chợt nó quay đầu, nhìn chằm chằm vào vị trí mà Tiểu Tư đang trốn. Hắn nín thở dõi theo động tĩnh của nó, chuẩn bị tư thế chiến đấu. Bước chân dị thú từng bước từng bước đi lại gần, sau khi chạm tới lùm cây liền dừng lại.

Tiểu Tư tập trung cao độ, đắn đo suy nghĩ rằng nên xông ra luôn hay đợi cho nó chạy vào. Hắn do dự nửa giây, sau đó liền bước một chân chuẩn bị chạy ra. Thà rằng tấn công để thêm chút ưu thế cho bản thân còn hơn là bị động.

Thế nhưng suy tính của Tiểu Tư chưa được bao lâu đã sụp đổ, con dị thú bất chợt nhảy chồm lên, nó không có ý định nhắm tới hắn mà nhe răng ngậm lấy cổ của một con mãng xà trên cây xuống, ra sức cắn xé. Hoá ra con mãng xà này lại ở gần hắn đến thế, vậy mà ban nãy không hề phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Con mãng xà giãy giụa kịch liệt, cong cơ thể lên quấn chặt vào cổ của dị thú kia, há hai chiếc răng đầy nọc độc của mình cắm vào cổ dị thú. Dị thú tức giận, dùng móng vuốt sắc bén của mình chém một phát đứt đôi con mãng xà kia ra. Nó lảo đảo một lát rồi mới đứng vững được, sau đó chậm rãi tiến về phía của Tiểu Tư.

Vị trí ẩn nấp của hắn hoàn toàn bại lộ, Tiểu Tư cũng không trốn tránh nữa mà trực tiếp bước ra, chuẩn bị sức lực khiêu chiến.

Tựa hồ nó không có ý định công kích, chỉ đơn thuần đi lại gần hắn. Khi một người một thú cách nhau nửa sải tay, đột nhiên nó gập người xuống, khẽ dùng đầu dụi dụi vào chân của Tiểu Tư.

Trong mắt Tiểu Tư ánh lên ngạc nhiên, hắn không rõ đây là hiện tượng gì, tay nắm chặt con dao cũng dần buông lỏng. Con thú to lớn như sư tử nay ngoan ngoãn chẳng khác gì mèo con, nó húc nhẹ lên hắn mấy cái, tỏ vẻ đáng yêu.

Có điều nó chọn nhầm đối tượng để làm nũng rồi, sắc mặt Tiểu Tư vẫn lạnh tanh, không thèm ngồi xuống xoa đầu nó, thậm chí còn hơi ghét bỏ mà lùi lại.

Dù cho nhiệt tình đến mức nào đi nữa, gặp phải đối tượng vô cảm như vậy cũng đành phải chịu tổn thương mà dừng lại. Thấy Tiểu Tư không buồn cho nó một phản ứng, dị thú kêu nhẹ mấy tiếng tỏ ý bi thương.

Nó cắn lên quần của hắn, nhẹ nhàng kéo mấy cái, có vẻ như vừa nhớ ra mục đích chính của mình. Nhìn dáng vẻ ngu xuẩn ám chỉ này, cuối cùng Tiểu Tư cũng cử động. Hắn muốn xem con dị thú kia sẽ đưa hắn đi đâu, tốt nhất là phải nhanh lên, nếu không Lạc Viêm Chi sẽ trở về.

Quả thật nó có ý định dẫn đường, vừa chạy vừa ngó Tiểu Tư đằng sau, thấy hắn vẫn đang bám sát liền tăng tốc. Tiểu Tư âm thầm ghi nhớ đường đi, dùng hết sức mà đuổi theo nó.

Dị thú dẫn hắn tới một vùng núi hiểm trở, bị cây cối bao phủ che giấu. Sau đó không biết dùng cách gì, đột nhiên có một hang động hiện ra. Vừa nhìn thấy hang động này, âm thanh kêu gọi thúc giục trong đầu hắn lại càng rõ rệt hơn. Dị thú này, có lẽ liên quan đến giọng nói đó.

Tiểu Tư nhíu mày xoa bóp đầu, men theo tường đá mà đi vào. Con thú cũng đi theo hắn, chạy thẳng vào không chút do dự. Hang động này khá rộng, có vẻ như được động chạm một chút Thần Mị.

Chạy một lúc, cuối cùng Tiểu Tư cũng nhìn thấy điểm dừng. Ở giữa trung tâm, có một viên ngọc đang toả ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt, Bởi vì lo tập trung vào ánh sáng ấy, hắn không hề hay biết con dị thú kia đã biến mất.

Chậm rãi bước về ánh sáng kia, hắn phát hiện càng đến gần thì tiếng ồn lại càng được khuếch đại. Tiểu Tư nghiến răng khó chịu, hắn thò tay thử chạm tới viên ngọc ấy. Điều kỳ diệu chính là, vừa chạm vào nó, mọi âm thanh trong đầu của hắn bất chợt biến mất.

Dị tượng xảy ra, viên ngọc như có linh tính chợt hoá lỏng, mang theo ánh sáng màu tím mà nhập vào cơ thể của hắn. Tiểu Tư kinh ngạc muốn lùi lại, thế nhưng đã quá muộn. Cơ thể hắn đột nhiên nóng bừng, vậy nhưng bên trong lại mang cảm giác lạnh như hàn băng, có hai luồng nhiệt nóng và lạnh đang từ từ xâm nhập, đấu đá lẫn nhau.

Tiểu Tư rùng mình giãy giụa, thế nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự khó chịu này. Hắn không biết rằng ở trên ngực mình đang từ từ xuất hiện một vết bớt hình mặt trăng. Tiểu Tư cố hết sức lết khỏi đây, cắn chặt môi chịu đựng sự dày vò này.

Lúc Lạc Viêm Chi về nhà liền nhìn thấy cảnh Tiểu Tư đang trùm kín chăn, cậu có chút ngạc nhiên suy nghĩ, chẳng lẽ bây giờ nhóc con lại đi ngủ sao?

Thế nhưng rất nhanh, Lạc Viêm Chi đã phát hiện ra điều không ổn, cơ thể của Tiểu Tư đang run bần bật.

"Em làm sao vậy?" Cậu vội vàng chạy lại, vén chăn lên xem xét.

Gương mặt Tiểu Tư trắng bệch, đôi môi không chút huyết sắc, Lạc Viêm Chi vừa nhìn liền sửng sốt.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Lạc Viêm Chi đưa tay sờ lên khuôn mặt của hắn, sau đó liền giật mình. Nhiệt độ trên trán Tiểu Tư nóng đến doạ người.

"Lạnh..." Hắn nhỏ giọng nói ra một từ, có lẽ đã lâu chưa nói chuyện thế nên âm thanh khàn đục khó nghe.

Lạc Viêm Chi không còn tâm tình vui mừng khi Tiểu Tư chịu mở miệng nữa, lo lắng chạm vào người của hắn kiểm tra, cơ thể nóng đến bỏng tay. Nóng thế này, vậy mà Tiểu Tư lại không ngừng kêu lạnh.

"Em ốm rồi sao?" Cậu chỉ vừa rời đi một buổi sáng thôi mà hắn đã có chuyện, đúng là không làm cho người ta bớt lo.

"Chờ anh một chút." Lạc Viêm Chi nhanh chân chạy xuống bếp.

Thuốc mà lần trước mua vẫn còn thừa, cậu theo phương pháp cũ mà nấu một bát. Hương vị đắng như cũ khiến Lạc Viêm Chi phải nhăn mày.

Tiểu Tư ôm chặt chăn quấn vào người, thế nhưng không có cách gì ngăn được sự khó chịu. Không biết tình trạng này sẽ kéo dài bao lâu, bị tấn công đồng thời giữa nóng và lạnh quả thật khiến người ta muốn chết đi sống lại.

Mãi một lúc sau, một góc chăn được vén lên, Lạc Viêm Chi kéo nhẹ Tiểu Tư ra rồi hạ giọng dỗ, "Uống một bát rồi nghỉ, được không?"

Nghe thấy âm thanh này, Tiểu Tư liền ngẩng đầu. Hắn muốn nói cho cậu biết thực ra hắn không bị bệnh, vốn không cần phải uống thứ đắng ngắt này. Có điều khi nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lạc Viêm Chi, Tiểu Tư vẫn không nỡ cự tuyệt. Hắn nhắm mắt cố nuốt dòng nước đắng chát chẳng có chút tác dụng nào vào người rồi mới thả cái bát ra.

Chờ cho Tiểu Tư uống xong, Lạc Viêm Chi liền vén chăn nằm vào, ôm chặt lấy cơ thể đang run rẩy của hắn mà nói, "Lạnh lắm không?"

Tiểu Tư kinh ngạc khựng người, sau đó lập tức trở mình siết chặt lấy cậu vào lòng. Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, hắn cảm thấy cơ thể đỡ hơn ban nãy rất nhiều.