Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo

Chương 4: Iv



"Đây không phải là lúc nổi giận. Mình phải đến gặp cha."

Philomel lau nước mắt và vội vã đứng dậy.

Chính Eustis là người thân cùng huyết mạch với mình chứ không phải họ.

"Mình sẽ không bị tổn thương..."

Nàng chậm rãi bước đi và đảo mắt nhìn quanh.

Từ khi còn nhỏ, cô đã sống trong Cung điện của Hoàng đế mà không được có Cung điện của riêng mình. Bên cạnh đó, vì một số lý do, hiện giờ có rất ít người hầu tại Cung điện.

Tránh một vài người hầu cận, nàng đến trước thư phòng Hoàng đế. Do tính cách của Eustis, người vốn không có người hiệp sĩ riêng trong Cung điện, nên không có ai ở gần thư phòng cả.

Philomel nhẹ nhàng mở cửa.

"Ngươi thật kiên trì, Pollan..."

Qua khe hở trên cửa, nàng có thể nhìn thấy nội thất của căn phòng. Mặc dù có những đồ trang trí lộng lẫy, Eustis và Bá tước Pollan vẫn ở trong một căn phòng mang lại cảm giác đơn giản. Bá tước Pollan lúc này đang cố gắng đưa ra những lời khuyên cho vị Hoàng đế đang ngồi trước bàn làm việc kia.

"Nhưng, thưa Bệ hạ, Công chúa lúc này đang không khỏe, chẳng phải tốt hơn là Ngài nên đến thăm cô ấy ngay sao?"

Thật đúng lúc, chủ đề của họ đang bàn là về Philomel.

Điều đó thật tuyệt.

Nàng sẽ có thể biết được Eutis nghĩ gì về mình mà không cần tự hỏi ôn.

Thế là Philomel liền quyết định lặng lẽ đứng một góc lắng nghe cuộc nói chuyện của họ.

Hoàng đế cau mày nói:

"Tại sao ngươi lại quan tâm nhiều đến nó như vậy? Ngươi thậm chí còn cảm thấy thông cảm cho việc con bé bị ốm sao? Ta chắc chắn rằng dù sao thì con bé cũng sẽ lại giả vờ như mọi lần thôi."

"Có cận thần nói rằng lần này cô ấy bị cảm lạnh rất nặng."

"Vì vậy?

"Nếu Bệ hạ đến thăm, quyền lực to lớn vốn thuộc về Công chúa sẽ...."

"Cảm lạnh không quá nặng."

Bá tước Pollan im lặng một lúc.

Ông đã trung thành với Eustis từ khi Ngài còn là một vị Hoàng tử. Vì vậy, ông với người đó nói chuyện khá là thoải mái với nhau.

"Bệ hạ, tại sao Bệ hạ lại cứng rắn với con gái mình như vậy? Cô ấy không phải là huyết mạch duy nhất của Người sao?"

Ngực Philomel như thắt lại.

Bản thân nàng cũng luôn tò mò.

Tại sao ông lại không dành tình cảm cho Philomel nàng?

Và câu trả lời của Hoàng đế còn khiến nàng choáng váng hơn nữa.

"Ta chưa bao giờ cảm thấy đó là con ta."

Giờ nàng chỉ cảm thấy choáng váng, như thể có ai đó gõ vào đầu mình vậy.

"Người có phải nghĩ lý do Isabella chết là do Công chúa không? Vì vậy..."

"Im đi."

"Thần xin lỗi..."

Pollan ngay lập tức cúi đầu trước vẻ mặt buồn bã của Eustis.

Nhắc về người vợ đã khuất trước mặt ông là một điều cấm kỵ.

Đương nhiên ngay sau đó, Hoàng đế đã đáp lại:

"Ta đã từng nghĩ như vậy. Ta thật sự rất tuyệt vọng. Đến mức ta muốn lấy đi mạng sống của nó bằng chính đôi tay này."

"..."

"Nhưng đó là chuyện của quá khứ. Bây giờ ta không có cảm xúc gì cả."

"Tại sao..."

"Bởi vì ta không có kỳ vọng nào về nó cả. Ta không muốn nó lấp đầy khoảng trống mà Isabella để lại. Ta sẽ hài lòng nếu nó có thể đơn giản làm đủ tốt vai trò người kế nhiệm."

Eustis, người đang day trán với vẻ mặt mệt mỏi, tiếp tục nói.

"Nhưng kết quả là gì? Con bé lại không có sự thành thật trong lớp và nó luôn chỉ mang lại những kết quả không đáng nhắc đến. Hôm qua, nó thậm chí còn tỏ ra vẻ bướng bỉnh trước mặt nhiều người."

"Công chúa Philomel cũng đang làm việc chăm chỉ. Đôi khi mọi thứ đâu thể hoàn hảo được..."

"Nếu rắc rối là một đích đến thì ngươi đã đúng."

Eustis chỉ nhếch một bên miệng cười.

"Người quá nghiêm khắc. Công chúa chỉ mới chín tuổi. Đương nhiên là sẽ có cả những phần chưa trưởng thành."

"Ở tuổi đó, ta đã phải tranh đấu với những người anh em ruột thịt của mình."

"Tình hình lúc đó là khác giờ và Bệ hạ đã tỏ ra xuất sắc ngay từ khi còn nhỏ..."

"Nó không hề giống Isabella và con bé trông cũng chả giống ta chút nào."

"Ngay cả khi cô ấy trông không giống Nương nương nhưng cô ấy vẫn là con gái của Bệ hạ."

"Không cần nói nữa. Đủ rồi."

Ông lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi và đến gần chiếc tủ rượu ở góc phòng.

Sau khi đổ cái thứ chất lỏng màu hổ phách vào ly thì tính kiên nhẫn nói chuyện của ông đã biến mất.

Bất cứ điều gì nhiều hơn thế sẽ chỉ gây khó chịu cho Hoàng đế.

Eustis đã khoan dung với Pollan hơn một chút so với những người còn lại.

Nhưng chỉ là một chút.

Khi Bá tước Pollan cố gắng từ bỏ, ông lại nhìn Hoàng đế lần cuối.

"Người có thực sự không cảm thấy có tình cảm với Công chúa không?"

Philomel phải nhanh chóng rời đi trước khi Bá tước Pollan bước ra khỏi cửa.

Tuy nhiên, chân nàng lại không hề di chuyển.

Nàng phải lắng nghe câu trả lời của Eustis.

Số phận của Philomel phụ thuộc vào câu trả lời đó.

Eustis từ từ mở miệng:

"Phải. Bây giờ ta chỉ muốn một điều từ con bé."

Philomel hít một hơi thật sâu.

"Hãy sống như một con chuột nhắt đi. Ta không muốn phải chú ý đến việc nó còn tồn tại nữa hay không."

Đó là một câu trả lời đầy lạnh lùng và chắc chắn.

Như thể nó sẽ không bao giờ thay đổi.

* * *

Khi tỉnh lại, nàng đã trở về phòng rồi.

Ngay sau khi nghe những lời cuối cùng của Eustis, do Bá tước Pollan vẫn ở lại văn phòng để đáp trả nên Philomel vẫn kịp quay trở về mà không bị phát hiện.

Và sau đó, nàng lại chìm vào giấc mộng trên chiếc giường của mình.

"Bây giờ mình nên làm gì?"

Cha nàng.

Không, phải là Hoàng đế, ông hoàn toàn chưa bao giờ coi nàng là con gái của mình, cũng như không có chút quan tâm đến nàng.

Vậy nếu Ellencia xuất hiện trong tương lai và nhận ra Philomel là giả mạo thì ông sẽ không tha thứ cho nàng.

Điều gì sẽ xảy ra nếu nàng sống một cuộc sống thầm lặng mà không thể hiện ra những thói xấu của mình như "Philomel" trong cuốn sách?

"Nó sẽ không chỉ cứu mạng mình đâu nhỉ?"

Nó dường như không phải là một câu chuyện vô căn cứ.

Ngay cả trong cuốn tiểu thuyết, kể cả khi đá phát hiện ra chuyện nàng là giả nhưng cái chết cũng không ập đến ngay.

Đó là nhờ Ellencia, người đã thương hại nàng và cầu xin Eustis tha thứ cho mình.

Mặc dù Philomel được biêt đến như "ác nữ", nàng ghen tị với Ellencia, người đã dành cho nàng phần còn lại của sự ưu ái với tư cách là kẻ đối đầu và cuối cùng thì chinh nàng bị xử tử.

Nàng thầm nghĩ:

"Không giống như kết cục trong cuốn sách, mình có thể thoát khỏi cái chết nếu mình biết rõ vị trí của mình và ứng phó được với mọi hoàn cảnh..."

"Nhưng..."

Chỉ riêng điều đó là không đủ.

Nàng không muốn mạo hiểm mạng sống của mình với một hy vọng mong manh như vậy.

Đó là một cuộc sống bấp bênh bởi không biết khi nào thì mình sẽ chết nếu như lỡ xúc phạm Hoàng đế, dù chỉ một chút.

Đột nhiên, những người hầu nữ và người hiệp sĩ mà nàng nhìn thấy hôm nay đã xoẹt qua trong tâm trí nàng.

Họ có một sự thù địch rõ ràng đối với Philomel.

Bây giờ chỉ là tin đồn nhưng nếu sự thật phơi bày ra nàng không phải là Công chúa thì sẽ sao?

"Họ sẽ không để mình yên..."

Điều đáng sợ là họ có thể không phải là những người duy nhất ghét nàng.

Nếu họ lan truyền những tin đồn xấu về Philomel và thành lưu truyền về cô.

"Mình có thể đảm bảo cuộc sống của mình ngay cả khi đó không???"

Ngược lại, nó không hề đủ an toàn.

Philomel muốn có cơ hội sống sót cao hơn.

Nàng không bao giờ muốn chết.

Và đó cũng là lúc một ý tưởng nảy ra trong đầu nàng.

Hãy chạy trốn khỏi đây.

Ngay cả khi điều đó là không thể ngay bây giờ thì hãy rời khỏi nơi này trước khi Ellencia xuất hiện.

Đó là thời điểm kế hoạch cuộc sống tương lai của nàng Công chúa giả trẻ tuổi được vạch ra.

* * *

Sau đó, cho đến ngay trước giờ đi ngủ, Philomel vẫn mải bận tâm đến việc vạch ra kế hoạch trốn thoát cho mình, điều mà nàng đã nghĩ suốt cả ngày.

Nàng định đi ngủ sớm nhưng vì bộ não mải mê với những vấn đề phức tạp nên khi nàng chìm vào giấc ngủ thì đã muộn.

Đã là quá nửa đêm rồi.

Nàng thậm chí còn không nhận ra có ai đó đã bước vào phòng mình.

"Là ta, Công chúa của ta. Hãy diện kiến Bệ hạ... "

Eustis ra hiệu cho bảo mẫu đừng đánh thức đứa trẻ đang ngủ.

"Ta đang làm gì vậy?"

Nhìn xuống khuôn mặt tròn trịa, trắng bệch của Philomel, Hoàng đế tự chế giễu mình.

Bá tước Pollan không hề dễ dàng lùi bước và vẫn cứ tiếp tục nói về Công chúa để lôi kéo sự chú ý đến Eustis. Ông có thể phớt lờ nó nhưng khi Bá tước Pollan liên tục đề cập đến nó, ông lại cảm thấy như mình vẫn nên thỉnh thoảng phải kiểm tra cô con gái.

Có lẽ đó là do đôi mắt màu vàng ấy đã nhìn thẳng vào ông trong cơn mưa ngày hôm qua, nó có vẻ như cầu xin và tuyệt vọng biết nhường nào.

Tất nhiên, đó chỉ là sự suy đoán.

Nàng là con gái duy nhất của Hoàng đế, một đứa trẻ may mắn như vậy có thể cảm thấy tuyệt vọng gì?

Tuy nhiên, có vẻ như những lời của Pollan rằng đứa trẻ bị ốm là sự thật, ngay cả khi nhìn bằng mắt thường cũng nhận ra.

"Ưm..."

Đột nhiên đứa trẻ ấy kêu lên.

"Cha..."

Ông tự hỏi liệu con bé đã tỉnh dậy chưa nhưng Philomel vẫn nhắm nghiền mắt, nó chỉ vừa mới trở mình.

Nó chỉ đơn thuần là nói mớ mà thôi.

"Con...một cô gái tốt...con sẽ như vậy....đừng giết...vì vậy...đừng giết..."

Giọng nói nhẹ nhàng phát ra dường như tựa cơn gió.

Một vài từ có thể nghe ra nhưng hầu hết chúng lại giống như là lẩm bẩm hơn và đó là tất cả những gì mà Eustis hiểu.

Sau đó, ông thấy con bé bắt đầu khóc ngay cả khi vẫn đang say ngủ và tự hỏi điều gì đã khiến nó buồn đến vậy.

Vì lý do nào đó, Eustis đã không thể rời mắt khỏi Philomel.

Ông dần có những ký ức mơ hồ.

Eustis liền cân nhắc xem nó là gì và sớm nhớ lại một đoạn ký ức về những ngày xa xôi của mình.

Một đứa trẻ hầu như đã không ngủ được mỗi đêm, run rẩy vì sợ rằng mình có thể bị ám sát.

Con bé cứ như là "ông" thời thơ ấu.

Thật ngạc nhiên khi bây giờ ông lại nhận ra Philomel cũng có nét giống mình.

Đây là lần đầu tiên trong đời ông cảm thấy con gái mình giống mình.

Để sống sót và đứng ở trên đỉnh cao, ông đã để bản thân nhuốm máu và chìm trong tội lỗi, vì vậy, ông đã hoàn toàn quên đi khoảng thời gian như vậy từng tồn tại.

Hoàng đế vô thức đưa tay ra lau nước mắt trên má con bé.

Những cảm xúc và hy vọng thời xưa đã được gợi lại, mặc dù vẫn rất mờ nhạt.

"Hồi đó, ta chỉ muốn có ai đó quan tâm ta như thế này."

Ấm áp.

Một bàn tay nhỏ nhắn, múp míp đã nắm lấy đầu ngón tay của Eustis.

Dù nó chỉ là cái nắm tay vô thức trong mơ nhưng ông vẫn hơi ngạc nhiên.

Cảm giác chạm vào da của bất kỳ ai khác ngoài người vợ đã khuất khiến ông thấy xa lạ nhưng không hề khó chịu.

Bàn tay của đứa nhỏ bé hơn và ấm hơn nhiều so với suy nghĩ. Ông cảm nhận hơi ấm một lúc rồi liền bỏ đi.

Editor: Bạch Thiến