Không Còn Háo Hức

Chương 36: Thắng cả bánh cá hầm



Edit: Đậu Xanh

Cho đến khi ngồi lên ghế phó lái của Lục Diên, ý thức của Thư Khả Du mới tỉnh táo trở lại, biết được khi nãy đã xảy ra những gì. Đầu óc hỗn độn chậm rãi bình tĩnh, nhưng những cảm xúc bịn rịn vừa rồi lúc ở trong lòng anh lại không hề rời đi, cỗ tình cảm ái mộ nồng liệt kia càng lúc càng trở nên rõ ràng hơn trong lồng ngực trống rỗng.

Cô nghiêng đầu nhìn Lục Diên đang ngồi trên ghế lái, đúng lúc xe dừng đèn đỏ, không biết từ khi nào anh cũng xoay đầu nhìn cô, sự ỷ lại và cưng chiều trong đôi mắt đào hoa kia càng nồng đậm hơn so với thời cấp ba, giống như một ngọn lửa cháy bỏng đến mức khiến đầu quả tim của cô run rẩy.

Cô đang nghĩ, tại sao hai người bọn họ đều yêu đối phương rất nhiều, nhưng lại không thể ở bên nhau?

Trước kia cô chỉ là một đứa trẻ, không hiểu nhiều điều, được ba mẹ bao bọc, một khi vứt cô vào trong thế giới hiện thực rộng lớn, cô sẽ sợ hãi. Cô sợ mất đi, sợ bị xa lánh, vì vậy cô quyết định chủ động chia cách.

Cô vẫn còn nhớ rõ cái ý nghĩ muốn chia tay với Lục Diên do đâu mà có...

Chỉ vì một đôi giày chơi bóng đắt tiền.

Lúc ấy cô và anh đã là học sinh cấp ba. Cô yêu cầu Lục Diên luôn phải đến lớp học mỗi ngày, chuyện tình cảm giữa hai người cũng bắt buộc phải giữ bí mật. Khi đó cô vẫn còn nhỏ, tất nhiên tâm lý không có nhiều năng lực tiếp nhận những ánh mắt kỳ lạ và những lời nghị luận sau lưng của các bạn trong lớp. Lục Diên đồng ý với cô, cũng làm rất tốt.

Hai người ở trước mặt mọi người chỉ là bạn học bình thường mà thôi, không có ai biết mỗi buổi chiều thứ sáu khi hoàng hôn buông xuống, cô và Lục Diên sẽ triền miên trong căn phòng học tập mà mẹ anh đã thuê cho anh.

Ngày hôm đó, Lục Diên vừa bước vào, các bạn nam trong lớp lập tức hò hét hết lên. Cô cũng bị thu hút đến đó, nhìn thấy ý cười trong mắt anh, cô lại đỏ mặt vội vàng xoay người đi, cô hỏi Trâu Diệu Đình tại sao mọi người lại hò hét thế.

Trâu Diệu Đình nhìn Lục Diên, khuôn mặt đỏ ửng, " Bởi vì đôi giày kia kìa. Vừa mở bán gần đây, một đôi tận năm con số." Trâu Diệu Đình xòe bàn tay ra trước mặt cô, giơ năm ngón tay.

Trong lòng cô kinh ngạc, tấm tắc không thôi, cô nhớ....giày của cô còn chưa vượt quá 100 tệ [1].

[1] Khoảng 350 000 tiền Việt

Trâu Diệu Đình lại nói bên tai cô: "Nhà cậu ấy thật sự rất giàu, không biết sau này vợ mà cậu ấy cưới là cô công chúa của chủ xí nghiệp nào đây."

Công chúa sao? Thư Khả Du đã từng nghĩ đến sẽ gả cho anh, nhưng cô không phải công chúa, mãi mãi không phải.

Trong lòng cô giống như có một tảng đá lớn chèn ép, cô khó chịu, cho dù có làm cách làm nào cũng không nhấc lên được.

Sau khi tan học, Lục Diên đến tìm cô, anh mang đôi giày chơi bóng có giá tận năm con số kia, anh nắm tay cô, nhưng cô luôn không nhịn được nhìn xuống đôi giày của anh, dù có nhìn thế nào cũng không nhìn ra được đôi giày trên chân anh giá đắt gấp trăm lần đôi giày của cô.

Anh nhấc cằm cô lên nhìn cô, lại xoa xoa hai má của cô, hỏi cô sao lại không vui.

Thư Khả Du ngây người một lúc, trong đầu chỉ có một vấn đề, cô vô thức hỏi ra: "Sau này anh sẽ kết hôn cùng công chúa sao?"

"Anh là hoàng tử, tất nhiên phải kết hôn với công chúa. Công chúa của anh..." Không phải đang ở trước mắt anh đây sao?

Câu nói này còn chưa nói hết, Thư Khả Du bất chợt giống như một quả bóng bay bị kim châm một lỗ ủ rũ cúi đầu, cô cạy ngón tay anh ra, "Biết rồi, bài tập có hơi nhiều. Em về làm bài tập trước đây."

Nói xong, cô bỏ mặc mọi thứ chạy đi mất, trạm xe buýt ở ngay bên cạnh, cô trực tiếp lên xe, cũng không quan tâm chuyến xe đó có phải có thể về đến nhà mình hay không.

Lục Diên chỉ ngơ ngác mất một giây, nhưng không đuổi kịp cô, anh cau mày nhớ lại: "Bài tập tối nay nhiều lắm à?"

Thư Khả Du về đến nhà, mẹ Thư đang ngồi trên ghế sô pha xem phim truyền hình, đây là bộ phim truyền hình Hoàng tử và cô nàng lọ lem rất hot vào thời điểm đó, cô vừa bỏ balo xuống thì nghe thấy mẹ cô trong phòng khách châm biếm nói: "Đôi này môn không đăng hộ không đối sao lại có thể ở bên nhau được?"

"Cứ là phim truyền hình thì có thể diễn như thế à."

Trái tim lung lay muốn đổ của cô lại bị đả kích một trận, lập tức rơi xuống tận đáy cốc.

Sau đó cô mới phát hiện cô đã nảy sinh ý nghĩ chia tay với Lục Diên, tiếp đến cái ý nghĩ này đã ảnh hưởng đến việc học tập của cô, lúc trước yêu đương với anh, mỗi ngày cô luôn rất vui vẻ nhưng sẽ không lơ đãng, lúc yêu đương chuyên tâm, lúc học tập cũng rất nỗ lực. Hiện tại trong lòng cô đã có suy nghĩ kỳ lạ, cho dù Lục Diên có dùng một khuôn mặt nhiệt tình đối xử với cô cả ngày, cô cũng không yên tâm được như trước.

Cô thích và rất ỷ lại vào Lục Diên, nhưng đồng thời cô cũng nhát gan sợ hãi. Cô lo lắng cho tương lai của hai người, cô biết giữa cô và anh có một đoạn vết nứt rất rộng, đó địa vị xã hội, là vấn đề giàu nghèo, là cách nhìn của mọi người không thể bị phá vỡ.

Đồng thời Thư Khả Du lại rất tỉnh táo, cô suy nghĩ hai ngày, cô nghĩ đau dài chi bằng đau ngắn, bèn dứt khoát đề cập đến chuyện chia tay với anh. Nét mặt của anh khi đó, cả đời này cô cũng không thể quên được...

Giống như anh không còn là hoàng tử được cưng chiều nữa, mà là chú chó chết chủ tủi thân không dám tin bản thân mình bị vứt bỏ.

Ban đầu anh là không dám tim, sau đó cầu xin cô, cuối cùng bình tĩnh hỏi cô lý do tại sao.

Cô nói: "Chuyện này ảnh hưởng đến việc học của em, em muốn thi đại học thật tốt."

Cô rất ít khi nói dối, nhưng từ sau khi gặp Lục Diên, số lần cô nói dối anh lại trở nên nhiều hơn so với những lần cô nói dối trước đây.

Lục Diên nhíu mày, anh nhìn cô thật lâu, sau cùng nói: " Được, anh đợi em."

Cô không nói gì, xoay người rời đi.

Đêm hôm đó trời rất lạnh, cô lại mặc ít quần áo, cô bị đông lạnh đến mức nhìn như vừa khóc xong.

-

Lục Diên thấy cô ngồi ngẩn người trên ghế phó lái, nhưng không biết cô đang nghĩ gì, vừa định hỏi cô, đèn xanh chợt sáng lên, anh dời sự chú ý vào chiếc xe.

Xe chạy được nửa chừng, Thư Khả Du hồi thần lại, cô hỏi Lục Diên: "Anh yêu đương bao nhiêu lần rồi?"

Lục Diên chế nhạo cười một tiếng, bàn tay nắm vô lăng chậm rãi siết chặt, "Không yêu đương, đâu có giống ai kia, yêu đến mức không còn nhớ anh là ai nữa."

Trong lòng Thư Khả Du kinh ngạc, sau đó chính là niềm vui vỡ òa giống như đài phun kẹo ngọt.

"Vậy anh.....và thư ký Tôn là?" Cô nhỏ giọng hỏi, cô vẫn còn nhớ mang máng Tần Vịnh nói loại người có tiền như anh chơi rất thoáng.

Mày Lục Diên nhíu lại rồi lập tức giãn ra, anh cười cười môi hỏi cô: "Em ghen à?"

Thư Khả Du nghĩ một lúc, sau đó rầu rĩ gật đầu.

"Là thư ký mà thôi, anh đâu phải kiểu loại đàn ông trung niên sến súa bụng bự như trong mấy bộ phim truyền hình kia, trong đầu không phải chỉ có mỗi việc lên giường, cũng không phải cứ là phụ nữ thì anh sẽ lên giường với họ." Lục Diện lạnh nhạt làm sáng tỏ.

Thư Khả Du vừa nghe vừa cảm thấy ngứa lỗ tai, cái gì mà trong đầu không phải chỉ có mỗi việc lên giường, cô thấy trong đầu anh quả thật chỉ có mỗi việc lên giường thôi, cô "ừ" đáp lại sau đó không nói thêm gì nữa.

Lục Diên như nghĩ đến gì đó, anh đột ngột phanh xe, đậu ở bên đường. Anh nhìn cô chăm chú, nghiêm túc hỏi: " Suýt chút nữa anh quên hỏi em, trừ Tần Vịnh ra em còn người bạn trai cũ nào nữa không? Yêu mấy người rồi?"

Đôi mắt Thư Khả Du mở to, cô lớn giọng nói: "Không có, chỉ có mỗi anh ấy thôi."

"Này." Lục Diên véo mặt cô, "Em cũng tự hào quá nhỉ?"

Anh cảm thấy yên lòng lại lần nữa khởi động xe, lái được nửa chừng, Thư Khả Du vừa sờ mặt mình vừa nói: ".....Thật ra hình như em không thích anh ấy, bản thân em cũng không thể hiểu được."

"Vậy em có thích anh không?"

Thư Khả Du không chịu trả lời, qua một lúc, cô nói: " Trước đây em từng mơ một giấc mơ, ở trong mơ vốn dĩ em đang ăn bánh cá hầm, nghe thấy anh đến, em lập tức quăng bánh cá hầm đi."

Trong mơ, cô cảm thấy anh quan trọng hơn bánh cá hầm.

"Hóa ra anh còn thắng cả bánh cá hầm ư?"

Thư Khả Du cười cười mà ừm ừm vài tiếng.

Lục Diên cảm thấy tiếng cười của cô ở bên tai rất dễ nghe, anh chỉ muốn nghe mãi thế này, nhưng rất nhanh đã đến nhà anh, sau khi đậu xe xong anh lại cảm thấy những thanh âm khác của cô giống như càng dễ nghe hơn.

So với tiếng cười càng hấp dẫn anh hơn.

Thư Khả Du không ngờ rằng cô sẽ đến nhà của Lục Diên, nhà anh rất lớn, đây là khu biệt thự cao cấp nhất trong trung tâm thành phố.

Cô vào nhà nhưng không dám đi lại lung tung, chỉ một mực đi theo Lục Diên, anh hỏi cô có muốn uống nước không, cô lắc đầu, thận trọng như thể còn có một người khác trong nhà anh vậy.

Cô len lén ngắm nhìn cách bài trí trang hoàng lộng lẫy xung quanh, đột nhiên nhớ đến việc trước đây anh từng nói với cô anh sẽ cưới công chúa. Cô ngước mắt nhìn vào chiếc cằm của anh, rồi cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Anh còn muốn cưới công chúa không?"

Khoảnh khắc ấy Lục Diên không kịp phản ứng, sau đó anh chậm rãi nhớ lại, đoạn đối thoại của cô và anh thời học cấp ba, anh ừm một tiếng, cô chính là công chúa trong tim anh, chuyện này chưa từng thay đổi.

Thư Khả Du đột nhiên trở nên cuống cuồng, cô mở miệng hỏi anh: "Anh có thể chấp nhận việc bạn gái của anh chỉ là một người mở tiệm bánh ngọt không?"

Lục Diên sững sờ.

Cô lại nói: "Hoặc là nói, anh có thể chấp nhận em...không thể dễ dàng mua cho anh những món đồ có thương hiệu xa hoa đắt giá không. Nhưng....nếu như, nếu như anh thật sự muốn có, vậy thì em có thể mua cho anh một đôi giày rất đắt rất đắt. Nếu anh muốn, em sẽ cố gắng mua cho anh."

Ngón tay mảnh khảnh níu lấy góc áo của anh, cô rất căng thẳng trong khi chờ đợi câu trả lời của anh.

Cô đã nghĩ thông suốt, chuyện cô thích anh luôn không hề thay đổi, cô cũng trưởng thành, không còn nhu nhược nhút nhát như trước kia nữa, cô đã là người thành niên rồi, tuy rằng so với anh, cô vẫn tính là một "kẻ nghèo hèn", nhưng cô có thể nỗ lực hơn nữa, cô cũng muốn đối xử tốt với anh hơn, chỉ cần anh muốn.

Theo như anh thấy, lời này của cô là đang tuyên bố với anh: Cô sẽ đi về phía anh. Cô sẽ đối xử tốt với anh, cho dù giữa hai người vẫn còn có cách trở, nhưng cô sẽ cố gắng hết sức khiến anh vui vẻ, thỏa mãn anh.

Lục Diên thật lâu cũng không nói gì, Thư Khả Du cũng không lên tiếng, bầu không khí trở nên an tĩnh hơn.

Gió lạnh mùa đông men theo ô cửa sổ thổi vào, đèn trần trong phòng khách chậm rãi xoay chuyển, ánh đèn màu vàng từ bên cạnh hai người đảo qua, sau đó quay về lại chỗ cũ.

Nhìn qua trông giống như tình cảm của bọn họ vậy, xoay chuyển một vòng, sau cùng vẫn quay về nơi bắt đầu.

"Ừm, được." Lục Diên nói, trái tim mềm nhũn như bông, thần kinh cũng giống như bị câu nói đáng yêu này của cô làm cho tan chảy, anh đang ở trong một bầu không khí kỳ diệu thoải mái.

Nỗi uất ức mà anh gánh chịu suốt mấy năm qua đã bay dạt đi mất như một làn khói nhẹ, câu nói của Thư Khả Du tựa như một cơn gió dịu dàng, xoa dịu tâm trạng phiền bực không vui của anh suốt mấy năm nay.

Anh không còn nhớ suốt mấy năm qua anh đã hận cô đến cỡ nào, anh chỉ còn nhớ bản thân anh nhớ cô biết bao nhiêu mà thôi.

Rất nhớ rất nhớ, thật sự rất nhớ.