Không Đường Thối Lui

Quyển 1 - Chương 8



Bạn nhỏ Lâm Dư bi thương mà phát hiện, từ sau khi cậu gặp Tiêu Trạch, mỗi ngày trong cuộc sống của cậu cứ như mở ra một trang mới, chẳng hạn như hiện tại mở to mắt mù nhìn phim ấy ấy kia, hạ thân cũng kích động tới mức rối tinh rối mù.

Hình ảnh trong video đã dừng lại, nhưng mà ánh mắt của cậu vẫn dán chặt trên đó, cậu sợ nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Trạch lúc này. Mái tóc ướt nhẹp gần được hong khô, cậu vẫn đang ôm lấy cánh tay Tiêu Trạch, cảm giác mình mà gỡ tay ra thế nào cũng bị ăn một đấm cho mà xem.

Vừa nãy Lâm Dư nuốt nước miếng là do bản thân đang kích động đến khô nóng, còn bây giờ nuốt nước miếng là vì căng thẳng bất an. Lâm Dư hơi nghiêng đầu đi, chôn gương mặt đầm đìa mồ hôi vào bả vai Tiêu Trach.

Cậu há miệng không biết nên bắt đầu nói từ đâu. Nhưng mà Tiêu Trạch không có chờ cậu lên tiếng đã rút tay ra, dùng sức quăng cậu xuống giường. Cậu phản xạ có điều kiện mà nhắm chặt hai mắt lại, chuẩn bị xong tinh thần sẽ bị đánh đòn một trận tơi bời.

Tiêu Trạch nhìn bộ dạng của Lâm Dư yếu ớt tới mức muốn bắt nạt liền lấy một tay giữ bả vai của đối phương lại, cánh tay kia ấn từ đằng sau ôm đối phương vào trong lồng ngực.

Lâm Dư bị anh doạ đến vô cùng bối rối, cho là Tiêu Trạch muốn gỡ tay hai người ra: “Anh ơi… Anh nghe em giải thích đi…”

Tiêu Trạch lại hỏi cậu chuyện khác: “Vẫn còn cứng sao?”

“… Em không biết.” Lâm Dư hoang mang cúi thấp đầu.

Cậu biết mình đương nhiên là đang cứng rồi, mới run rẩy lấy cái tay mà che lại, mới dùng tay đặt lên thì cánh tay của Tiêu Trạch đã hướng từ sau lưng mà chuyển dưới thân. Thứ đang cứng lên phân nửa bị Tiêu Trạch dùng tay bao quanh, dù có cách một lớp tay cậu, cộng thêm lớp quần áo, nhưng mà Lâm Dư có cảm giác Tiêu Trạch đang chạm vào mình vậy.

“…A… Anh ơi!” Lâm Dư gấp gáp cắn môi, hình như vẫn thấy chưa có đủ, sau đó cậu dùng hai tay bụm miệng trừng mắt mà nhìn anh, trong đôi mắt to tròn kia ẩn chưa đủ loại tâm tình, đáy mắt còn có chút rụt rè nồng đậm.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay Tiêu Trạch không ngừng truyền đến, Lâm Dư căng thẳng đến mức eo mông cũng căng cứng ra nhưng không dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo chốc lại xoa chốc lại đè của đối phương, cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng nổi.

Cậu dần quên mất mình đã rút tay ra từ lúc nào mà quay sang tóm chặt áo Tiêu Trạch, ngay cả đầu gối cũng khép chặt kín. Bàn tay Tiêu Trạch giúp cậu hô mưa gọi gió, còn cậu thì sượt gương mặt mồ hôi đầm đìa vùi vào cổ anh.

“Anh…”

Lâm Dư kêu một tiếng yếu ớt cứ như làm nũng xin tha, nhưng sâu trong đó là chút cuồng loạn.

Tiêu Trạch buông tay ra, đôi môi cúi xuống vừa đúng chạm vào tóc cậu, tốc độ nói không nhanh không chậm, hệt như đang như mở quà, cũng giống như dùng dao cùn chặt một miếng thịt: “Căng thẳng đến như vậy, rất ít làm sao?”

Lâm Dư nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ vâng.”

Tiêu Trạch lại hỏi: “Thấy hai người đàn ông lên giường cũng kích động được, tính hướng của cậu là gì?”

Lâm Dư dùng sức lắc đầu: “Em không biết…”

Tiêu Trạch cúi đầu cọ lên sợi tóc Lâm Dư: “Thực ra tính hướng gì cũng được, dù sao…”

“Anh?” Lâm Dư thấy đối phương bỗng nhiên không nói tiếp nên có chút kinh hoảng, “Anh ơi, em!”

Cậu cảm thấy nghẹn mà nhìn thẳng vào Tiêu Trạch, đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua hai người chân chính nhìn nhau. Mặt mày Tiêu Trạch sắc lại, trong mắt không còn sự dịu dàng thân thiết nữa như thường ngày nữa, sau đó thầm nghiến lợi nói: “Dù sao, cậu cũng phải cút đi.”

Cánh tay đỡ ở phía sau bỗng nhiên dùng lực, thoáng chốc Lâm Dư bị ném ra khỏi giường cảm giác trời đất quay cuồng, thậm chí cậu còn lộn mèo, cái trán xui xẻo đụng phải tủ đầu giường.

Cậu chật vật bò lên, cái quần lót bên trong ẩm ướt dính dính vô cùng khó chịu, nhưng cậu tạm thời đang chóng mắt nên chỉ có thể nằm úp sấp bên giường túm lấy chăn Tiêu Trạch ra sức cầu xin: “Anh ơi, lúc nãy em tình anh là muốn nói thật cho anh biết đó, thực ra em nhìn thấy được, nhưng em không phải cố ý muốn lừa anh đâu. Em bày sạp xem bói phải giả bộ mù, sau này em sẽ thay đổi mà, anh đừng có đuổi em đi…”

Tiêu Trạch ném cho cậu một ánh mắt: “Không phải trước khi gặp tôi cậu cũng sống tốt như thường sao, làm gì mà bày vẻ đau đớn thế kia, gạt người tới ghiền rồi à?”

Lâm Dư siết góc chăn: “Anh ơi, em hứa em sẽ không bao giờ lừa anh nữa, sau này em sẽ chăm chỉ làm việc, anh nói gì em cũng sẽ nghe lời. Anh đừng đuổi em đi, em không còn chỗ nào để đi nữa, em chỉ muốn ở với anh thôi.”

Tiêu Trạch không nhịn được nữa quay sang nhìn cậu: “Gương mặt nhỏ nhắn của cậu rất thích hợp bày ra khổ nhục kế, thế nhưng nhiều quá sẽ không còn tác dụng. Một là chạy về tầng gác ngủ đêm cuối cùng, hai là chúng ta cùng nhau đi một chuyến tới đồn công an.”

Tất cả lời muốn nói đều bị kẹt ở cuống họng, Lâm Dư vung tay gỡ tay anh ra. Tiếp theo cậu bò xuống giường đứng ở một bên, gấp đến mức khóe mắt cùng chóp mũi đỏ lên hết. Nhìn thấy tình huống không còn gì có thể cứu vãng, cậu chỉ có thể quay người đi ra ngoài, lúc đi tới cửa rốt cục nước mắt cũng rơi xuống.

Câu nhìn Tiêu Trạch rồi nói câu sau cùng: “Xin lỗi anh vì chuyện mấy ngày qua.”

Cửa đóng lại, tiếng bước chân cũng nhẹ đến mức không thể nghe thấy, Tiêu Trạch dựa vào đầu giường không động đậy một lúc lâu, cuối cùng xuống giường đi đến ban công rút một điếu thuôc.

Cái đêm trời nhá nhem tối lúc anh nhả khói vào mặt Lâm Dư, thật ra anh cũng cảm nhận đước.

Cái tên trứng bịp bợm kia cũng diễn tốt ghê, giả mù trông vô cùng tự nhiên.

Trứng bịp bợm đã lủi thủi đi lên tầng gác, mới vừa tắm rửa thay quần lót xong.

Lâm Dư để trần hai chân nằm lên giường mà suy tư, đúng là cậu dùng khổ nhục kế quá nhiều, ban nãy còn rớt nước mắt, ngay cả cậu còn bất ngờ nữa mà. Nhưng mà cậu cũng không muốn thừa nhận, ban nãy là thật sự sợ hãi cùng hoảng loạn.

Trọng điểm ở đây là Tiêu Trạch đã không còn bị mềm lòng bởi bộ dạng đáng thương kia của cậu, ngay cả một tia bao dung cũng không có. Lâm Dư lăn qua lộn lại mà suy nghĩ, lẽ nào ngày mai thật sự phải cút đi thiệt hay sao?

Cậu lăn lộn cuộn tấm ga trải giường mấy vòng, lăn một hồi mí mắt không mở nổi, nhanh chóng đi vào lối mơ. Nếu Tiêu Trạch không ăn mềm, cũng có khả năng sẽ thích ăn cứng, hay là chơi trò Phá Phủ Trầm Chu(*), sáng mai chạy ra quán mua mười cái bánh rán trái cây, đe dọa anh nếu đuổi cậu đi cậu liền ăn chết no trước cửa luôn cho biết.

(*) đập nồi dìm thuyền; quyết đánh đến cùng (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng̀)

Sáng sớm ngày thứ hai, Tiêu Trạch không có đi chạy bộ sáng sớm mà trực tiếp đi lên tầng gác. Lâm Dư cuộn mình tại trong ổ chăn nằm mơ, lúvmc bị đạp tỉnh vẫn còn trong trạng thái mơ màng, thậm chí quên luôn chuyện xảy ra vào tối qua, chỉ ngu ngơ mà hỏi: “Anh lại muốn cùng đi chạy bộ nữa hả?”

Tiêu Trạch cúi người vỗ vỗ mặt của cậu: “Thu dọn đồ đạc rồi đi đi, đừng có chậm trễ bày sạp muộn.”

Lâm Dư lập tức tỉnh, nhanh chóng ngồi xuống núp ở góc giường vẫn còn bọc chăn: “Anh vẫn chưa hết giận hả… Nếu không thì anh cứ đánh em một trận đi, sau đó mỗi tháng em đều giao tiền thuê nhà cơm nước cho anh, buổi tối còn giúp anh trông tiệm quét nhà có được không anh?”

“Đừng nói nhảm.” Tiêu Trạch trực tiếp ôm ba lô ở trên bàn của Lâm Dư, sau đó mở tủ lấy quần áo ra lung tung mà nhét vào. Lâm Dư thấy thế liền biết lần này Tiêu Trạch làm thật, hiện giờ có nói cái gì đều vô dụng, dù sao cũng là cậu lừa người ta trước.

“Anh ơi, em cũng bị cây đập đổ máu rồi mà, hay là anh tha thứ cho em đi?”

“Em còn cứu anh một mạng đó, lấy công bù trừ được không? Vậy anh nhìn xem biểu hiện của em đi, em sẽ lập công chuộc tội.”

“Trán của em còn chưa khỏi, anh cũng nói là ít nhất phải đợi nó lành mà…”

“Anh ơi… Anh tha thứ cho em đi.” Lâm Dư từ góc giường bò đến bên giường, đem hết những chuyện còn có thể cứu vãn lại được tuôn một lần ra hết. Cậu thòng hai cái chân xuống thì mới phát hiện ra mình không có mặc quần short, cả người hoảng sợ nói: “Họ Tiêu kia! Anh không thể đuổi em đi!”

Đột nhiên hăng hái tất nhiên là có trò lừa bịp, Tiêu Trạch vừa vặn dọn xong ba lô liền quay người nhìn chằm chằm Lâm Dư. Lâm Dư nhảy xuống giường, chân trần giẫm trên sàn nhà, tay chống eo mà tuyên bố vô cùng trâu bò: “Tối hôm qua anh giày vò chim nhỏ của em, em mới có mười bảy, anh phải phụ trách chuyện này!”

Tiêu Trạch bỗng nhiên nở nụ cười: “Người tôi từng giày qua xếp dài một hàng từ chỗ này xuống cửa nhà, vò một cái phải phụ trách?”

Lâm Dư nhếch miệng: “Cửa nhà… Anh đừng có nói quá…”

Tiêu Trạch ngắt lời: “Nói quá gì cơ? Hay để tôi khai bao cho cậu?”

Tay chống nạnh của Lâm Dư đang chống phấn khởi liền ỉu xìu hạ xuống, cậu chưa từng nghe mấy lời thô tục như vậy, một hơi nín đỏ cổ cùng hai má.

Lầu đầu tiên nhận thức được cái mới, chơi xấu không thành còn bị chọc cho xấu hổ như vậy.

Cậu xỏ quần short vào, tay xách ba lô, sau đó đi ở phía trước, còn Tiêu Trạch theo ở phía sau chặn lại đường lui. Lúc đi xuống lầu hai, Lâm Dư bỗng nhiên dừng lại, nhớ ra chuyện gì đó quay đầu định chạy vụt đi.

Tiêu Trạch ở phía sau lấy tay ngăn: “Cấm giở trò gian.”

Lâm Dư hừ hừ: “Em muốn mang theo cuốn sách chữ nổi anh tặng cho.”

Tiêu Trạch trả lời chậm mất hai giây: “Cậu có mù đâu, không cần dùng tới”

“Em gối lên ngủ có được không! Anh đã cho em thì nó là của em!” Lâm Dư cúi người xuống luồn qua cánh tay Tiêu Trạch thành công chui qua, sau đó liền nhanh chân chạy lên lầu, lúc đi vào thấy cậu ôm lấy hai quyển chữ nổi vừa nặng vừa to kia vào lòng.

Cậu đi tới quầy bar ngừng lại, cứ như muốn tạm biệt. Sau đó Lâm Dư sắp xếp sách cho gọn lại, rồi bâng khay thức ăn ra ngồi xổm xuống, sáu con mèo tự động bu lại ăn, tỏ vẻ không hiểu hai thằng cha này đang xảy ra chuyện gì.

Lâm Dư bắt đầu nói lời từ biệt: “Lão Bạch, màu lông của mày sáng cho nên đừng có nằm bò trên thảm. Còn Tiểu Hắc nè, buổi tối mày không được đứng ở cửa, khách không nhìn thấy sẽ đạp trúng mày đó. Garfield, mày không được nằm ở gầm xe nữa, vô cùng nguy hiểm nghe chưa. Minh Viễn Tiểu Tuệ, hai đứa này nhất định phải yêu thương nhau như bây giờ, đừng có giống như tao và ai kia, mới có một đêm đã đi đến cuối con đường.”

Tiêu Trạch hết nói nổi tên này: “Mấy đêm trước cũng chả tốt đẹp gì đâu.”

Lâm Dư ngửa đầu phản bác, bộ dạng cực kỳ nghiêm túc: “Anh dẫn em chạy bộ nè, mua bánh rán cho em, sau khi em đụng bị thương bôi thuốc với thổi thổi cho em. Tiếp đó lại dạy em xem sách chữ, trước khi ra cửa còn dặn dò quá trời, lúc lên bậc thang còn dẫn em đi nữa.”

“…” Tiêu Trạch có chút kinh ngạc, nhưng trên mặt không biểu lộ ra cái gì. Anh cảm thấy mấy chuyện dông dài quả thật không là gì, vốn sống chung một nhà, chuyện phát sinh giúp đỡ lẫn nhau quá ư bình thường, huống hồ chi lúc đó anh còn tin Lâm Dư bị mù.

Nhưng anh không hề biết rằnh, Lâm Dư từ nhỏ cho đến lúc lớn chưa từng cảm nhận qua những thứ này.

Lâm Dư cảm thấy những chuyện này rất quan trọng với cậu.

Cuối cùng cậu sờ đến con mèo lông cam(*), không ngừng mà nói: “Đào Uyên Minh, ai kia cũng không có thích mày, nếu ngày nào đó mày bị đuổi ra ngoài, nhớ tới công viên tìm tao. Nhưng mà hình như tao không ở một công viên lâu dài, nhưng tao sẽ thường xuyên đến gần đây tìm mày.”

(*)Quất miêu: là con mèo có bộ lông như màu quả quýt, có vài đừng vằn màu trắng giao nhau, có số ít con mèo còn có lông bụng màu trắng.

Thực ra câu này nói là để cho Tiêu Trạch nghe.

“Anh ơi, em đi đây, nếu có thể quay ngược thời gian em chắc chắn sẽ không lừa anh lần nào nữa đâu.” Lâm Dư lùi về sau vài bước, đã đi đến gần cửa. Đột nhiên cậu lui thêm một bước, sau đó dùng hết sức lực tăng tốc độxông đến, cuối cùng trực tiếp đụng phải ngực của Tiêu Trạch.

Thân hình cao lớn bị đụng đến mức hơi ngửa về đằng sau, Tiêu Trạch mặc cho Lâm Dư ôm, anh cũng không biết trận hai tay còn phải diễn bao lâu nữa. Không ngờ vài giây sau Lâm Dư nhanh chóng buông tay ra, nhỏ giọng nói thật nhanh: “Anh ơi, hẹn gặp lại.”

Trên đường người đến người đi, anh đã còn không nhìn thân ảnh của Lâm Dư. Tiêu Trạch dựa vào quầy bar tính toán nợ tháng này, lúc tính xong thì ngồi ở ghê máy sữa chữa một chiếc máy bay không ảnh(*) đã bị hỏng.

(*)Chụp ảnh trên không trung

Hồi trước vào lúc còn đi khảo sát, bọn họ sẽ chụp một số thứ không quan trọng cắt thành phim tài liệu, bọn họ chỉ cần đứng trên đỉnh núi điều khiển máy bay, trước còn phải đo lường tính toán hướng gió và sức gió, thong dong tự tại cứ như mình đang bay.

Anh đem máy định vị để gọn qua một bên xong, Tiêu Trạch nhìn chiếc ghế sa lông đơn bên cửa sổ kia, không, bản thân cảm thấy có chút không quen.

Anh thu mắt về tiếp tục sửa, sau khi sửa xong liền mang lên tầng gác cho bay thử, lúc đẩy mở cửa sổ ra tự dưng nhớ lại cơn mưa to đêm hôm đó. Lúc đó Lâm Dư kêu cứu, suýt chút nữa là tên đó liệt nửa người rồi, lúc cứu xong còn kéo tụt khăn tắm của anh nữa.

Bay thử thành công, Tiêu Trạch cũng đóng cửa sổ lại. Tầng gác sạch sẽ chưa được bao lâu, giờ thì hết rồi, đoán chừng một thời gian ngắn sau sẽ bắt đầu đóng bụi. Anh đóng cửa xuống lầu hai đi tới phòng ngủ tìm hút thuốc, hộp thuốc lá đặt ở trên tủ đầu giường, mà thứ đập vào mắt đầu tiên lại là cái quả địa cầu chi chít chữ.

Ngay cả thứ kiếm cơm mà cái tên trứng bịp bợm này cũng quên cho được, tên trứng bịp bợm ngốc.

Tiêu Trạch định châm thuốc, nhưng anh bỗng nhiên phát hiện ra cái bật lửa đặt chung với hộp thuốc lá đặt không cánh mà bay, lúc này mới nhớ ra lúc sáng sớm anh có đem quả địa cầu nhét vào ba lô cho cậu, vậy rõ ràng là cái tên trứng bịp bợm kia lúc lên lầu lấy sách đã bước vào đây.

Tiêu Trạch gọi cho Lâm Dư, vừa nhận được cuộc gọi liền dồn dập hỏi thẳng: “Cậu để lại quả địa cầu phải không?”

Lâm Dư trả lời: “Vâng, em để lại cho anh có cái nhớ về em đó”

Me nó ai thèm nhớ cậu chứ, trọng điểm của Tiêu Trạch rõ ràng không phải thứ này: “Cậu lấy bật lửa của tôi hả?”

“Vâng, anh cũng phải cho em một thứ để nhớ nhung chứ.” Âm thanh Lâm Dư nghe có vẻ oan ức, “Anh ơi, giờ em lại nhớ anh rồi, quả địa cầu cùng coi như là quà trao đổi với cái bật lửa đi, em sẽ không có quên anh đâu.”

Tiêu Trạch mắng: “Cái bật lửa của tôi tới mười ngàn tám, mẹ nó cậu lại đem đi đổi với quả địa cầu chỉ đáng năm khối tiền của cậu?!”

Trên đó dán mấy tờ giấy, đã thế trên giấy còn truyền bá phong kiến mê tín nữa chứ!

Lâm Dư kinh hãi nói: “Mười ngàn tám?! Đắt thế cơ á?! Em, em thực sự không biết mà! Anh đừng nóng giận, em thu sạp liền đem về cho anh, thật sự em không có biết!”

Tiêu Trạch cúp điện thoại rồi trực tiếp ra khỏi nhà. Anh thích sưu tầm bật lửa, cho nên các loại limited đều rất đắt, bọn nó cứ như bảo bối của anh vậy, nhưng anh không đến nổi lòng như lửa đốt, chỉ là vội vàng muốn đánh đòn Lâm Dư một trận thôi.

Đến khu bên ngoài công viên, Tiêu Trạch đi xung quanh tìm kiếm nhân vật mục tiêu, chỉ thấy có một đám người bu đầy trước một bồn hoa, ở trong ba lớp ở ngoài ba lớp nữa, làm ăn thịnh vượng cũng không tới mức như vậy, người bên đường vây xem tai nạn xe cộ không đến thế.

Mịa, đừng nói là quây lại chuẩn bị coi đánh nhau nha?

Tiêu Trạch nhanh chân bước đến, vừa lên tới phía ngoài đám người liền nghe thấy tiếng của Lâm Dư: “Xin thưa hàng xóm láng giềm, tôi ở chỗ này bày sạp xem bói cũng đã được một thời gian, ngày hôm nay có chuyện muốn nói thẳng với mọi người.”

“Tôi đã xem bói ở rất nhiều công viên, lúc nào cũng tự xưng là người mù, một là vì muốn mọi người cảm thấy không nhìn thấy gì sẽ bói đúng hơn, được nhiều người bội phục. Hai là có những người bảo vệ an ninh rất hung dữ, lúc đuổi người sẽ không làm khó dễ với những người mù. Thế nhưng ngày hôm nay tôi muốn nói cho mọi người biết, thực ra tôi nhìn thấy đường. Tôi không muốn dùng cái này để lừa gạt người nữa, tôi biết mình sai rồi.”

Tiêu Trạch thu mắt lại tản bộ đến bên cạnh, rút ra điếu thuốc ngậm, không bật lửa châm thuốc gì.

Lâm Dư cúi đầu trước mọi người: “Không cần làm bộ mù cũng dễ dàng hơn, để tỏ lòng áy náy của tôi, tuần này mọi người sẽ được xem bói miễn phí!”

Bà con hàng xóm vừa nghe nói tới hai chữ “miễn phí” liền vô cùng hưng phấn, ùa lên bắt đầu hỏi han, Tiêu Trạch chờ đến phát chán, liền nhảy qua vườn hoa tiến vào công viên đi dạo một vòng. Lúc trở về thời điểm cũng không còn ai, chỉ còn một cụ bà tóc hai màu xám trắng đang đứng ở đó.

Lâm Dư hỏi: “Bà Tiểu Hoa ơi, bà và anh Lập Đông đã dọn tới chỗ gần đây chưa?”

“Chuyển đến rồi, bây giờ nó đi làm gần, mỗi ngày có thể ngủ nhiều hơn một chút đó.” Tâm trạng lúc này của cụ bà không tệ, nhưng cứ nhai đi nhai lại vấn đề kia “Con trai, nếu con nhìn thấy thì đi tìm một công việc khác đi, làm cái này không được lâu dài đâu.”

Lâm Dư chủ động nói: “Hiện tại con ở trong cửa tiệm với anh con, buổi tối thì giúp anh ấy trông tiệm. Đúng rồi bà ơi, lần trước chúng ta gặp nhau đó, bà nói Lập Xuân đại ca về nhà vào buổi tối, vậy anh ấy đi lúc mấy giờ vậy bà?”

Cu bà chậm rãi nhớ lại: “Chập tối liền đi rồi, bởi vì Lập Đông tầm tám giờ mới về đến nhà, bà con bảo tí nữa là hai đứa có thể gặp nhau rồi, giờ e là phải chờ tới kỳ nghỉ.”

Lâm Dư truy hỏi: “Vậy sau khi Lập Đông đại ca về nhà, có lại đi ra ngoài không? Hình như con thấy ai đó nhìn giống ảnh lắm á.”

“Chắc con nhìn lầm rồi, nó đi công tác trở về thù rất mệt, ngủ còn sớm hơn bà nữa.” Cụ bà chống gậy đứng dậy, từ trong túi móc ra hai trái đào, “Nãy cầm mấy đồng mua đào, con có khát thì lấy hai trái ra ăn.”

Lâm Dư tiếp nhận, đánh hơi không tìm ra được gì, chỉ đành lưu luyến nói: “Bà ơi hẹn gặp lại, bà nhớ đi đường cẩn thân.”

Cậu nhìn theo bóng cụ bà rời đi, bỗng nhiên nghe thấy có tiếng ho nhẹ từ sau lưng liền quay đầu nhìn lên, là Tiêu Trạch bỏ tay vào túi quần đứng ở bồn hoa đối diện. Cậu hưng phấn đứng lên: “Anh ơi! Sao anh tới tìm em, có phải anh tha thứ cho em rồi có phải không!”

Tiêu Trạch ngậm điếu thuốc, tỏ rõ ý tứ hàm xúc rõ ràng. Lâm Dư hiểu ra, tâm lý hơi bị hụt hẫng một tí, cậu trả lại bật lửa rồi nhanh chóng giải thích: “Em không nghĩ tới nó lại quý như vậy, chỉ là muốn lấy một món của anh để làm kỷ niệm thôi. Quả địa cầu em cho anh luôn đó, không cần cái gì em cũng có thể nhớ tới anh.”

Tiêu Trạch “Ừ” một cái vô cùng ngắn gọn.

Lâm Dư bứng hoa: “Anh phải về hả, hay ở lại nhìn em kinh doanh chút đi.”

Cuối cùng Tiêu Trạch cũng châm thuốc lên, anh nhìn hướng ban nãy cụ bà rời đi liền hỏi:”Người ban nãy là cụ bà Tiểu Hoa cậu từng nhắc tới sao?”

“Vâng, nhưng em vẫn không làm rõ được cái gì.” Cuộc sống của người ta thì bình thường, chỉ có mình cậu vì buổi tối kia mà phát điên. Lâm Dư nhìn về phía Tiêu Trạch, có chút tiếc nuối nói rằng: “Em còn định hỏi quê bà ở đâu nữa cơ, xem ra phải chờ lần sau rồi.”

Tiêu Trạch buồn bực mới lên tiếng: “Khi không tìm người ta làm gì? Không quen không biết chỉ xem bói hai lần, làm tới làm lui chỉ tốn thời gian.”

Lâm Dư giải thích: “Dù sao em cũng có nhiều thời gian mà, cụ bà Tiểu Hoa cũng xem như có duyên với em, lần nào bói xong đều cho em tiền. Hơn nữa mà nói, em vốn là người nhiệt tình, em nghĩ tìm ra Lập Xuân đại ca là có thể biết rõ chuyện này rồi, nếu anh ta có xảy ra cái gì xui xẻo, em có thể giúp anh ấy”

Tiêu Trạch nghe xong nhấc chân bước đi, chỉ là bèo nước gặp nhau còn chạy đi giúp người ta, anh cho ăn cho uống còn bị lừa, mẹ nó cái này còn chưa tính sổ. Kết quả anh mới vừa đi hai bước liền bị Lâm Dư liều mạng kéo lại.

“Buông tay tôi ra, không lại làm chậm trễ cậu đi giúp người.”

“Anh ơi, em không có nỡ bỏ anh đâu, anh nói tiếp hai ba câu đi nha!”

“Hết lừa ăn lừa uống còn chôm cái bật lửa, mẹ nó tôi không có cần cậu giúp, giờ đi cũng không cho?”

Lâm Dư nháy mắt, cậu cũng muốn giúp anh chứ bộ, chỉ là cậu không xem được số mệnh cho anh. Vốn đang định đợi sau khi tình cảm thăng hoa tìm xem có chỗ đột phá nào không, kết quả chưa thăng chưa hoa gì ráo đã bị đuổi rồi.

Cậu cố giảm bớt sự lúng túng nói sang đề tài khác: “Anh ơi, người muốn ngủ với anh quả thật có thể xếp hàng tới cửa nhà luôn hả? Anh không mệt sao?”

“Là nam hay là nữ vậy anh? Là loại đàn ông cường tráng như trong phim đó hả?”

“Bà ngoại có biết chuyện anh thích đàn ông không?”

Tiêu Trạch bắt đầu tức lên, lúc này bên ngoài công viên truyền đến một tiếng: “Gì mà thích đàn ông, hai đứa đứng ở đó làm cái gì đấy?”