Không Đường Thối Lui

Quyển 2 - Chương 30



Tầng gác bắt đầu nổi lên hai cỗ hình xoáy vô hình, chính là hai ánh mắt  của Lâm Dư và Tiêu Nghiêu. Từ khi Lâm Dự bất ngờ phát ngôn ra một câu giật gân, cậu cũng biết rằng bản thân đã đẩy tình anh em huynh đệ này đi tới ngã ba đường.

Tiêu Nghiêu ngã người vào cửa sổ nghiêng, cánh tay xoa xoa đôi bông tai kim cương cứ ngỡ bản thân nghe nhầm. Uổng cho y một đời trác táng ăn chơi chốn nhân gian, dù là hồ ly tinh hay dưa non nhỏ gì cũng từng thấy qua, thế nhưng chưa bao giờ hoảng sợ như lúc này.

Có thể là vì Lâm Dư lại nói ra một câu ý tứ vốn rất ư bình thường nói quá trịnh trọng rồi đi.

Rống lên to như vậy, mẹ nó y như tuyên thệ ấy.

Cứ như không phải nói câu “Em muốn cua ảnh” mà là “Em muốn lấy ảnh”.

“Không được không được” Tiêu Nghiêu cảm thấy bản thân quá oan uổng, làm sao có thể chịu thua trong lòng dễ dàng vậy. Y lập tức lắc đầu một cái vung bỏ ba ngàn mớ phiền não, sau đó từ cửa sổ nghiêng bay đến giường ngồi sát Lâm Dư, chuẩn bị chụm đầu gối nói chuyện.

Chưa kịp lên tiếng nói câu nào, Lâm Dư đã đưa cái vòng tay thạch anh ra, có vẻ là muốn trả vật về cho chủ.

Hầu kết trên cổ Tiêu Nghiêu bắt đầu lăn nhẹ: “Lúc trước em hỏi thạch anh chiêu đào hoa, chính là muốn chiêu Tiêu Trạch?”

Lâm Dư lắc đầu một cái, lắc xong cảm thấy không đúng lắm mà quay ra gật gật: “Thật ra lúc đó em cũng không biết, có khả năng trong tiềm thức là muốn như vậy, bởi vì ngày hôm đó em đã hôn anh ấy.”

Tiêu Nghiêu kinh hãi: “Hôn?! Hôn cậu ta rồi!”

Lâm Dư cúi đầu, cảm thấy bản thân là một người vô cùng thiếu đạo đức. Lúc trước cậu đoán mệnh cho Tiêu Nghiêu, rõ ràng sớm được được Tiêu Nghiêu có ý với Tiêu Trạch, còn xưng anh xưng em với người ta lúc lâu, cuối cùng bây giờ lại tuyên bố trở thành tình địch của nhau.

Cậu càng cúi đầu xuống thấp hơn: “Anh xinh đẹp, em xin lỗi.”

Tiêu Nghiêu phiền nói: “Đây không phải là chuyện cần xin lỗi, anh cũng không nói bản thân có ý với cậu ta. Mấu chốt là, mấu chốt là… Đệt! Anh không biết nói sao luôn!”

Thật ra y biết nói ra làm sao, nhưng mấy lời này cứ vậy mà đi ra có vẻ không ổn cho lắm.

Ví dụ như là hôn làm sao? Kiểu chuồn chuồn lướt nước hay hôn Pháp lãng mạn ẩm ườt?

Rồi hôn xong thì làm gì nữa? Chỉ là đơn thuần thăng hoa tình cảm, hay là thuận tiện leo luôn lên giướng?

Nêu đây là người khác, Tiêu Nghiêu đã sớm vén tóc mai bắt đầu so đo tra khảo, thế nhưng y có hơi lưỡng lự không dám dùng cho Lâm Dư. Không chỉ là hơi đâu, ngay cả một câu mẹ nó cũng không có dám hỏi.

“Em trai.” Tiêu Nghiêu đau khổ ôm Lâm Dư kéo vào lồng ngực mình, “Là như thế này, vì anh em là một người ưu tú cho nên có thể khẳng định có không ít người ngưỡng mộ. Bây giờ em vẫn còn nhỏ, sau này sẽ yêu thích những người khác nữa. Cho nên cái chuyện cạnh tranh là rất bình thường, em không cần cảm thấy có lỗi với anh.”

Lâm Dư nghiêng người ôm lấy Tiêu Nghiêu: “Anh xinh đẹp, em thấy mình khổ quá đi.”

Khổ khổ ba ngoại cậu đó, ít ra cậu cũng được hưởng chút phước(*) rồi ở đó mà khổ với sở. Tiêu Nghiêu quả không hổ là người của xã hội, trong lòng tuy đang mắng, nhưng trên mặt vẫn cười, còn dịu dàng dỗ dành nữa: “Em nói cho anh nghe xem, em khổ cái gì?”

(*)cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: chỉ được lợi lộc, ví dụ làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật

Lâm Dư cứ ngỡ tìm được người tri âm, kể lể tâm sự: “Anh của em quả thật rất khó cua.”

Tiêu Nghiêu mạnh mẽ trong phút chốc đã bị sụp đổ, Tiêu Trạch có khó cua hay không, cậu sao mà rõ bằng y chứ? Nhóc con này mới đến bao lâu, y hăng hái chiến đấu gấp mấy lần như vậy.

“Đừng có gấp, trứng mà không hở thì ruồi đâu bay tới(*) à cái thí dụ này hình như không đúng. Tóm lại, cậu ta có cẩn thận bao nhiêu cũng sẽ có những lúc sai sót mà.” Tiêu Nghiêu nhẹ nhàng vuốt vuốt sau lưng cho Lâm Dư, “Em trai, anh còn muốn hỏi em một câu, em thật sự xác định bản thân thích đàn ông sao?”

(*) Sau khi trứng bị đập ra sẽ có một vị khác lạ, mùi vị sẽ thu hút đám ruồi bay tới, cho nên câu này có ý là: bất cứ chuyện gì xảy ra đều vì có nguyên nhân của nó, chứ chẳng vô duyên vô cớ mà xuất hiện.

Lâm Dư vùi đầu vào cổ y rổi gật gật, thanh âm tuy không lớn nhưng vô cùng trịnh trọng nói: “Em xác định.”

Tiêu Nghiêu vẫn chưa hết hy vọng, dù sao Lâm Dư chỉ mới mười bảy, tuy là trẻ con bây giờ lên cấp hai đã hiểu hết mớ chuyện kia, thế nhưng y cảm thấy tư tưởng của Lâm Dư không giống những chàng trai bình thường cho lắm.

“Em nghe anh nói, đó giờ em vẫn chỉ có một mình, chắc chắn đã trải qua không ít cực khổ. Sau đó thì em gặp được Tiêu Trạch, người ta cho em ăn cho em ở, mà cái con người này không biết tự chủ, thằng chả thích lộ cả tay sửa điện, còn ngậm thuốc lá viết luận văn, bà mẹ nó mê hoặc lòng người. Anh chính là sợ em nhất thời hiểu lầm mình thích đối phương.”

Lâm Dư không biết giải thích thế nào, vì vậy hỏi ngược lại: “Vậy như thế nào mới coi là chứng cứ xác thực thích đàn ông?”

Tiêu Nghiêu suy nghĩ một chút: “Đàn ông hả, quản chi thích nam hay nữ, bọn họ vẫn luôn có cái tật xấu thích dùng nửa người dưới suy nghĩ mà thôi. Nếu như em nảy sinh dục vọng với đàn ông, hoặc là em không có chút kỳ thị nào về phương diện đó, vậy có thể coi là xác định rồi.”

Lâm Dư nghe xong liền biến thành cậu bé ngại ngùng, bám chặt kê vào tai Tiêu Nghiêu thành thật:”Anh xinh đẹp, thật ra lúc trước em nhìn phim kia của anh em, có hai người đàn ông trên giường, sau đó em…”

Hầu kết Tiêu Nghiêu lại lăn lần nữa: “Em làm sao…”

Hiện tại Lâm Dư đã có thể chứng minh mình không hiểu lầm, cho nên vui vẻ nhỏ giọng nói: “Em cứng đó.”

Chính bản thân cũng lỡ mồm nói ra phương pháp kiểm nghiệm, còn cãi lại được cái gì, Lỗ tai Tiêu Nghiêu cũng nóng hổi vì hơi thở ban nãy khi nói câu kia của Lâm Dư. Y sờ sờ sau gáy cậu, lòng quặn đau mà chúc mừng:”Cứng luôn hả, em giỏi quá.”

Y không ngờ Lâm Dư lại hỏi: “Anh xinh đẹp, cái phim ấy ấy anh gửi cho anh em đó, anh còn cái nào nữa không? Nếu còn gửi cho em một bộ với?”

Tiêu Nghiêu nghe như sét đánh oanh trời, thứ y gửi cho Tiêu Trạch?! Là cái người anh em, cho cậu xem đồ tốt sao?! Có chết cũng không dám nghĩ tới, lần này đúng là tự lấy đá đập lên chân mình rối.

Lúc này Lâm Dư còn nói: “Anh gửi cho em đi, sau này không cần xem chung với anh ấy nữa.”

Tiêu Nghiêu rít gào: “Hai người cùng nhau xem sao?!”

Đã hôn môi, còn xem mớ phim sếch kia, cái này mà là “muốn tán tỉnh” cái con khỉ khô ấy, đoán chừng Tiêu Trạch sắp bị cua mất mẹ rồi! Tiêu Nghiêu đẩy Lâm Dư ra, phủi phủi cái áo lông mới toanh của mình cố gắng hít thở, bằng không đạp tầng gác bay đi hai mét thì toi.

“Em trai, hai người xem xong còn làm gì không?”

“Không làm gì cả…”

“Không phải lúc đó em cứng rồi hả?”

“Ừm… Anh em giúp em làm.”

Tiêu Trạch đứng ở cửa mà nghe hết màn đối thoại thiếu não của hai người, sau khi cuộc nói chuyện bị kẹt, thì một tràng bước chân dồn dập đi tới. “Cạch” một tiếng, cửa bị mở ra.

Lúc này đôi mắt Tiêu Nghiêu đỏ hoen, có vẻ khóc rồi.

Tiêu Trạch chỉ cảm thấy hơi giật mình, tuy rằng người anh em này của anh thiên kiều bá mị(*) nhẹ nhàng như nước, nhưng y không phải một người thích khóc. Lần khóc trước có lẽ là vào đêm giao thừa của nhiều năm trước, lúc đó là bị tiết mục cuối năm  “Thiên Thủ Quan Âm” làm cho cảm động tới mức rơi nước mắt.

(*) dịu dàng quyến rũ mềm mại lả lướt:3

Tiêu Nghiêu mắng: “Hai người thật đáng sợ mà.”

Tiêu Trạch nhìn vào bên trong gian phòng, Lâm Dư đang đứng ở bên giường, không biết anh đứng ngoài cửa lúc nào nên dáng vẻ vô cùng luống cuống đứng chôn chân tại chỗ.

“Chúng tôi không có chuyện gì cả.” Tiêu Trạch nói xong lại cảm thấy không nghiêm cẩn cho lắm, “Trước mắt thì không có.”

Tiêu Nghiêu tiếp tục mắng: “Con mẹ nó ngay cả đứa nhỏ cậu cũng tuốt rồi! Cậu có còn là người không!”

Vừa nghe liền thấy xấu xa, Tiêu Trạch lại về nhìn phía bên trong: “Trứng bịp bợm, tôi nói tiếng xin lỗi với cậu.”

Tiêu Nghiêu như con sói đen, gào to mấy tiếng, gào xong còn đánh một cái lên người Tiêu Trạch: “Con mẹ nó cái gì cậu cũng làm hết rồi! Xin lỗi làm cái đách gì nữa! Có bản lĩnh… Có bản lĩnh thì cậu làm trên người tôi nè!”

Tiêu Trạch nhanh chóng kinh sợ: “Tôi không có bản lĩnh đâu, cậu đừng đánh giá cao tôi quá.”

Bất tri bất giác đã đến buổi trưa, lúc này điện thoại của Tiêu Nghiêu có người gọi đến. Thật ra y muốn tiếp tục khóc lóc om sòm, nhưng dù sao bản thân cũng dựa vào mớ bút ký công tác của Tiêu Trạch để cứu mạng cho nên đành chạy vội tới ra cửa, lúc rời đi không nhịn được quay đầu lại trừng mắt một cái.

“Con mẹ nó tôi sẽ còn tới nữa, việc này sẽ không để yên đâu!”

Tiếng bước chân xa dần, trên lầu dần trở nên lặng lẽ, Lâm Dư nhìn thấy Tiêu Trạch mở cửa thì đầu óc cũng trở nên trống rỗng, hận bản thân không thể tìm ra cái lỗ chui xuống cho rồi. Những thứ cậu nói trong tầng gác không lẽ đều bị Tiêu Trạch nghe thấy rồi sao? Liệu Tiêu Trạch có cợt nhả cậu không?

Hiện tại nên phủ nhận một cách trắng trợn, hay nên làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đây?

Tiêu Trạch thu hết khung cảnh vào trong tầm mắt, sau đó chỉ nhìn đồng hồ đeo tay rồi nói: “Thôi cúi đầu đần ra đi, sàn nhà bị cậu nhìn sắp thủng một lỗ luôn rồi, buổi trưa muốn ăn cái gì?”

Lâm Dư chầm chậm mà ngẩng đầu lên: “Anh ơi, em…”

“Lời cậu nói tôi đều nghe thấy hết roi.”

Mặt Lâm Dư như bị lửa đốt: “Không phải, em nói, cái đó…”

Tiêu Trạch dựa vào khuông cửa, ánh mắt dán vào gương mặt của Lâm Dư chưa từng dời đi. Lâm Dư không xác định chính mình làm phiền bao lâu, ngược lại biết đến tương đương dài dằng dặc, hắn bước ra một bước, cách môn khẩu rốt cục rút ngắn một điểm.

“Lâm Dư, cậu đâu rồi?”

Thanh âm của Tào An Kỳ vang vọng từ phía dưới lên, Lâm Dư nghe thấy như được đại xá, bèn lập tức lảng đi ra ngoài hô to:”Tôi đây nè! Đợi tí xuống liền!”

Tiêu Trạch bình tĩnh mà nhìn trứng bịp bợm hoảng loạn bước đi khập khiễng, lúc đi ngang người anh xém tí bị ngáng chân ngã lộn mèo rồi. Anh theo sát cậu phía sau, nhìn thấy Tào An Kỳ đứng trên cầu thang, vẻ mặt dường như có chuyện khẩn cấp.

Lâm Dư hỏi: “Sao thế?”

Tào An Kỳ nhỏ giọng nói: “Tôi nghĩ ra cách vòi tiền rồi.”

Tiêu Trạch đứng ở phía sau cho nên không nghe rõ hai người kia đang thì thầm cái gì, anh tự mình xuống lầu, lúc đi ngang qua nhận ra cả người Lâm Dư tự dưng cứng đờ, xem ra nhóc con vẫn còn thấy căng thẳng.

Lâm Dư cùng Tào An Kỳ đang đứng ở cửa tính xem có cách nào móc sạch bóp tiền Tào Quốc Vĩ, cho nên lực chú ý cũng dần dần bị phân tán đi. Cả hai nói đến khi miệng lưỡi khô khốc, lúc này Tào An Kỳ mới nhìn đồng hồ đeo tay mà nói: “Trưa rồi, tôi phải về nhà ăn cơm, buổi tối chúng ta nói chuyện tiếp nha?”

“Được, thế nhưng dựa vào vô căn cứ a.” Lâm Dư cảm thấy chuyện này không có mấy phần sẽ chắc chắn thành công, “Tìm ba cậu lấy tiền chu cấp thì không vấn đề, nhưng mà số tiền này có vẻ hơi lớn đó.”

Tào An Kỳ nói: “Vậy cậu thử hỏi anh cậu xem anh ra có ý kiến nào giúp hay không.”

Lâm Dư vừa nghe đã thấy đau đầu: “Không đi, tôi với ảnh đang giận nhau.”

“Hai người ầm ĩ cái gì chứ.” Tào An Kỳ vỗ vỗ vai Lâm Dư, “Cậu không cần sợ hãi, cậu biết xem bói có thể nằm mơ, vừa trẻ tuổi lại đẹp trai, đâu thua kém gì.”

Nam nhân vật này đều sợ nâng, Lâm Dư lập tức thẳng tắp thân thể: “Tôi giỏi vậy luôn đó hả?”

“Thật mà, nếu cậu học trường tôi, cá là có nhiều cô gái theo đuổi lắm.” Tào An Kỳ nói nói xong đột nhiên tức giận, “Cái con người Tào Quốc Vĩ xấu xa kia còn có thể gom cả một thị trường mà, thật là không thể nhịn được. Thôi được rồi, tôi về nhà ăn cơm, buổi tối tán dóc tiếp nha.”

Sau đó, một mình Lâm Dư đứng trên cầu thang, nhờ có sự tâng bốc của Tào An Kỳ mà tìm về được tự tin, càng nghĩ càng thấy bản thân quá tuyệt vởi.

Bên trong quầy bar, lúc này Tiêu Trạch vừa mới tính tiền cho khách xong, xoay mặt qua liền nhìn thấy Lâm Dư ưỡn ngực ngẩng đầu đi tới.

“Không xấu hổ nữa sao?” Anh lên tiếng muốn đùa một câu, cứ tưởng trứng bịp bợm sẽ bắt đầu quậy chứ.

Kết quả Lâm Dư không những không xấu hổ mà còn áp sát lại nhìn thẳng anh: “Xấu hổ cái gì cơ, đại trượng phu nói một quyết không nói hai, đã nói cua anh sẽ cua!”

Tiêu Trạch sững sờ ở kia, đúng là không ngày nào không ma quái mà.

Lâm Dư thoải mái qua hết buổi chiều, buổi tối còn thảnh thơi ngồi trong phòng khách lầu hai xem ti vi. Cậu tự dưng phát hiện ra, không cần biết bản thân làm gì, nhưng nhất định phải đặt bản thân vào thế chủ động, cho dù kết quả ra sao cũng sẽ thấy sảng khoái dễ chịu hơn nhiều

Cậu ăn xong túi ô mai, ăn xong ô mai đi qua khoai tây chiên, trước khi rời đi còn cầm một trái táo. Cậu quay về tầng gác, đắp lên mình cái chăn mới, sau đó nương theo ánh trăng sáng lấy điện thoại ra, trực tiếp tạo một cái Group chat.

Còn về phía Tiêu Trạch, sau khi chơi máy bay điều khiển trên sân thượng xong về phòng ngủ liền bị tiếng run thông báo làm cho hoa mắt. Anh lấy lên nhìn, bạn trên mạng một “Gặp mưa” cùng bạn trên mạng hai “Cô gái thiên sứ” tán dóc khí thế ngất trời.

Anh lười xem nội dung bên trong, trực tiếp rút khỏi group chat.

Bàn tay đang gõ chữ của Lâm Dư bỗng ngưng lại, sau đó thầm nói không cần để ý tới. Cậu cứ thế lơ qua tiếp tục tán dóc với Tào An Kỳ, cố tìm ra diệu kế đòi tiền ba của cổ.

Cả hai cứ như vậy tới gần sáng mới chịu kết thúc, lúc này Lâm Dư vội vã chui ra ổ chăn chạy xuống lầu, rồi bay như làn khói tới phòng ngủ Tiêu Trạch. Hiện tại Tiêu Trạch vừa mới nằm xuống đang chuẩn bị đi ngủ.

“Anh ơi, em có việc muốn nói với anh.” Lâm Dư tự giác ngồi xuống ở bên giường, vì bản thân chỉ mặc mỗi cái quần short nên thò chân vào chăn của anh, ” Tào An Kỳ không muốn học ở trường nữa mà muốn ra ngoài học chương trình bổ túc cơ cấu toàn phần, em thấy được ý kiến này không tệ, hoàn toàn có thể tránh được Diệp Hải Luân.”

Tiêu Trạch đang buồn ngủ: “Ừ, vậy cứ thế đi.”

“Thế nhưng cậu ấy cần rất nhiều tiền, một học kỳ ít nhất cũng phải mười vạn” Cậu được voi đòi tiền bắt đầu thăm dò duỗi chân thẳng ra chui vào sâu chút nữa, chân đụng ngay eo Tiêu Trạch. “Mẹ cậu ấy mềm lòng lấy, cho nên lúc đầu mới bị ông ấy níu kéo không bỏm sau đó quyết định ly hôn chỉ cần căn nhà, không yêu cầu phí chu cấp.”

“Tào An Kỳ hiện tại muốn toàn bộ tiền học phí và tiền chu cấp trong nửa năm, cho nên bọn em thành lập một tổ đòi nợ.”

Tiêu Trạch mở mắt ra: “Cậu cũng tham gia?”

Lâm Dư gật gật đầu: “Em đi giúp đó, bởi vì trước đó em làm sai nền giờ muốn tìm cách xin lỗi. Hơn nữa hiện tại là bạn bè rồi, đương nhiên có sức thì giúp sức chứ.”

Tiêu Trạch nói: “Ra sức thì không sao, quan trọng ở đây là cậu đi được gì? Tăng thêm lòng dũng cảm sao?”

Lâm Dư cười ngại, tiến lên nằm bên cạnh Tiêu Trạch, nhỏ giọng nói: “Kế hoạch của bọn em là như thế, nếu ông ấy thuận lợi chịu đưa tiền thì tốt, còn không thì tìm cách lừa gạt.”

“Lừa gạt như thế nào?” Tiêu Trạch tự dưng có dự cảm xấu.

Lâm Dư trả lời: “Em cầm gậy dẫn đường và chứng minh tàn tật đến nói với ông ta lúc đón Tào An Kỳ thì xảy ra chuyện, bảo ông ta đưa tiền để em đi xem mắt cần phải chạy chữa như thế này.”

Tiêu Trạch nghĩ thầm đây là cái kế hoạch chó má gì đây: “Hai đứa nhỏ bày trò giả mù có thể lừa người ta sao?”

“Em có thể kêu người lớn nữa.” Lâm Dư thẳng một chân đè lên người Tiêu Trạch, “Anh ơi, thời điểm đó anh đến nói anh là chú em được không?”

Tiêu Trạch đẩy cái chân đang đặt trên cơ bụng mình ra: “Sao không nói tôi là ông nội cậu luôn đi!” Rống xong lại hỏi, “Còn cái gì mà tan học đón Tào An Kỳ, lỡ như ba người ta hỏi, cậu đón con gái ổng tan học làm gì? Vậy cậu nói thế nào?”

Lâm Dư cười híp mắt: “Bọn em sớm nói qua, thì đến lúc đó nói em là bạn trai cô ấy.”

Bữa trưa mạnh miệng nói muốn cua này cua kia, bây giờ nhận vơ làm bạn trai người khác, còn coi anh là ông chú nữa. Tiêu Trạch biết rõ trán của mình giờ đã nổi đầy gân xanh, anh chỉ biết giơ tay sờ đầu Lâm Dư rồi thở dài.

“Trứng, tôi không sống qua ba mươi lăm tuổi, còn mấy năm nữa thôi, để tôi sống yên ổn chút được không?”

Lâm Dư xì xì cứ vui vẻ, giơ tay nâng mặt Tiêu Trạch lên, còn đè chân lên bụng anh sảng khoái mà nói: “Em mơ nhiều lắm, đâu phải giấc mơ nào cũng thật đâu. Nói nữa, coi như…”

Cậu nhảy lên trước một cái, chóp mũi của bản thân suýt tí nữa đã đụng vào chóp mũi Tiêu Trạch chóp, lầu bầu nói: “Nếu là thật thì có em ở đây rồi, sẽ không để anh xảy ra chuyện đâu.”

Đây là lần đầu tiên Tiêu Trạch nghe người khác nói những câu này với mình, trong thế giới của anh căn bản không lúc nào cần bảo vệ, vậy mà giờ phút này đây Lâm Dư lại nói ra những lời này, làm cho anh không biết bản thân có cảm giác gì.

Không đúng, thật ra anh biết, anh đang rất cảm động, vui vẻ, muốn ôm trứng bịp bợm lăn một vòng trên giường.

Vì thế anh liền ôm Lâm Dư lăn một vòng ở trên giường.

“Anh! Ơ Ơ… Làm gì nha!” Chuyện đến bất ngờ không kịp chuẩn bị, Lâm Dư chi biết kêu loạn, tiếng cười quanh quẩn trong gian phòng. Sau khi choáng váng một trận, cậu nằm ngửa trên giường, còn Tiêu Trạch mơ mơ hồ hồ mà đè lên người cậu.

“Anh ơi.” Cậu dùng cái tay chọt chọt lên vai Tiêu Trạch, “Đêm nay em không muốn về tầng gác đâu.”

Tiêu Trạch nói: “Tầng gác có chăn mới rồi cũng không về à?”

Cậu lắc đầu, lay lay vài cái bèn nói: “Nhưng tầng gác không có anh.”

Vạn vật đều bắt đầu yên lặng, bên ngoài ngay cả chút âm thanh của gió cũng không có, bọn mèo cứ như đã đi đâu, không đứa nào kêu. Tiêu Trạch mặc cho Lâm Dư vịn vai, sau đó ấn thân thể mình xuống từ từ đè thật lên người đối phương.

Thật ra gần đây anh suy nghĩ rất nhiều, như là có phải tuổi tác kém quá xa hay không, rồi đối phương có thật sự yêu thích mình không, cứ thế mà lằng nhà lằng nhằng mãi. Anh đúng là phiền, có lẽ là do bản thân đang chờ Lâm Dư quyết tâm.

Từ trước đến giờ, anh mà thích ai thì chỉ nhìn người ta nhiều hơn một cái, lúc thấy phiền không quan tâm, đối với người hay chuyện đều như vậy, không cân nhắc các yếu tố khác. Thế nhưng đối với trứng bịp bợm thì lại khác, năm lần bảy lượt lấy can đảm định ra vẻ một cái, kết quả lóng ngóng, không thấy tự tin chỉ còn nước đánh trống lui quân.

Anh vốn có thể dùng một câu nói để làm rõ, kết thúc cho mối quan hệ mập mờ này, chỉ sợ trứng bịp bợm sau này không có đủ tự tin, lo trước lo sau thì vô cùng mệt mỏi.

Cho nên anh vẫn cố chờ, dù sao từng ngày trôi qua đều có những mùi vị khác nhau, cũng không tính là đang lãng phí cuộc đời.

Nhưng mà lúc này mà lãng phí, thì anh thật sự đúng là ông già ngốc.

Tiêu Trạch thấp giọng nói: “Trứng bịp bợm, nhắm mắt lại.”

Lâm Dư tưởng bản thân nghe nhầm, anh kêu cậu nhắm mắt hả? Nhắm mắt làm cái gì? Là làm chuyện mà cậu đang nghĩ đến đó hả? Lâm Dư thấp thỏm sốt sắng mà nhắm mắt lại, cậu có thể cảm nhận được Tiêu Trạch đang cúi đầu tới gần từng chút một, gần tới mức cậu có thể nghe rõ tiếng hít thở của đối phương.

Chóp mũi đã đụng tới, Tiêu Trạch cũng hơi nhắm hai mắt lại.

Lúc hai đôi môi sắp chạm, nhau, Lâm Dư đột nhiên mở mắt ra: “Không được! Em cảm thấy có người chuẩn bị đánh tới!”

Tiêu Trạch mẹ nó phục cậu luôn rồi, anh chưa từng nhìn thấy khoảng cách cái hôn nào như này mà có thể bị ngắt giữa chừng.”Buổi trưa không phải trâu bò lắm sao, giờ thấy ngại rồi hả?” Anh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (*) nhéo vành tai Lâm Dư, “Mẹ nó có người đánh tới, đánh tới làm cóc gì? Đánh tới quét ổ mại dâm hả?”

(*)ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn

Lâm Dư xoa xoa lỗ tai ra vẻ oan ức: “Em thật sự nghe thấy mà!”

Đột nhiên, dưới lầu bỗng vang lên tiếng phá cửa chói tai nhức óc, hệt như có người đứng ở dưới dùng sức đạp cái cửa cuốn vậy.

Lâm Dư hùng hồn: “Chuyện gì thế, anh đi xem đi!”

Tiêu Trạch buông cậu, hung hăng khí thế đi xuống giường. Cậu ngồi dậy, cuối cùng cũng biết bản thân làm lỡ chuyện gì, vừa nãy Tiêu Trạch là muốn hôn cậu đó. Cậu giận đến độ đập đầu gói mình hai cái, sao mà ngu quá vậy nè! Làm sao chọn ngay lúc đó mà mở miệng chứ!

Tiêu Trạch đi ra ngoài từ cửa bên, sau đó đi thẳng ra cửa, người nào say xỉn gây chuyện anh liền trực tiếp làm cho một bài huấn luyện. Kết quả lúc đi tới cửa, chỉ thấy Tiêu Nghiêu tóc tai bù xù ngồi xổm ở dưới thảm uống bia.

Anh liếc nhìn xe thể thao đậu ngay trước cửa, hỏi: “Cậu say rượu đụng?”

Tiêu Nghiêu ngẩng đầu lên, bộ dạng vô cùng thảm thương: “Say rượu đụng? Đừng nói say rượu đụng cửa, giờ tôi còn dám lái xe đụng cả tường thành nữa kìa! Tôi đóng ngàn tấm hình của cậu trên đó, sau đó phóng xe lao xuống mà đâm!”

“Vậy thì làm đi, đừng ngồi đây phí thời gian.” Tiêu Trạch  đút tay vào túi quần, đứng xa hai mét mắng người, “Con mẹ nó mỗi lần tôi có đối tượng cậu cứ ầm ĩ quậy một trận, may là chưa có lên giường, lỡ lên rồi chắc cậu cũng phóng xe đâm nát nhà tôi phải không?”

“Lần này không giống… Tôi có thể nhìn ra…” Tiêu Nghiêu ngẩng đầu lên, “Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, tôi không còn cơ hội nào có phải hay không? Dù cho cơ hội đó có như móng tay cũng không sao?”

Tiêu Trạch không hề nghĩ ngợi trả lời: “Ừ, không có.”

“Đệt! Cậu không thể do dự vài giây rồi đáp sao chứ!” Tiêu Nghiêu chịu không nổi bắt đầu khóc lớn, đứng lên vứt mạnh bạo cái lon bia xuống dưới đất. Lúc sau, y vặn vẹo đi tới trước mặt Tiêu Trạch trước mặt, khóc hoa mắt tuyến: “Đã bao nhiêu năm, mẹ nó bao nhiêu năm rồi! Cậu không thể nhìn tôi một chút…”

Tiêu Trạch vẫn vô cùng bình tĩnh: “Tiêu Nghiêu, tôi lặp lại lần nữa.”

Tiêu Nghiêu nghe xong chỉ biết thút thít buông tay ra, sau đó lùi về sau vài bước, có cảm giác như sắp bị té ngã.

“Cậu đừng mơ tưởng gì nữa.” Tiêu Trạch nói, “Hai thuần 1 không có khả năng đâu.”

Rốt cuộc bấy giờ Tiêu Nghiêu cũng ngồi sụp xuống đất, tiếng khóc như xé nát cõi lòng: “Tôi sẽ không từ bỏ đâu, tôi đợi cậu làm số 0(*) của tôi!”

(*) 1: công | 0: thụ

Tiêu Trạch thở dài: “Tôi làm số 0 của cậu sao?”

Trong lòng anh cười lạnh, tôi làm ông nội cậu thì có.