Không Đường Thối Lui – Hoa Ngộ Nha

Chương 30: Trước kỳ thi đại học



Chuyển ngữ: Agehakun

Chỉnh sửa: Andrea

Thi đại học tới nhanh hơn so với tưởng tượng của Thẩm Văn Hiên.

Làm qua vô số bài thi trắng phau phau, xếp thành một chồng dày trong ký túc xá, thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Thẩm Văn Hiên cảm thấy mình còn chưa chuẩn bị xong, vậy mà đã bị kéo lên chiến trường thi đại học rồi.

Trước kỳ thi tốt nghiệp trung học vài ngày, trường học sợ bọn họ ngủ quá muộn dậy không nổi, dứt khoát không cho nghỉ nữa, để cho bọn họ tiếp tục ở lại ký túc xá, chờ đến khi thi đại học, trường học sẽ sắp xếp xe hộ tống bọn họ đến trường thi.

Mấy ngày nay Thẩm Văn Hiên ngủ một mình không được, bèn chen lên giường của Hàn Dữ Tiếu, cái giường chật hẹp nhét hai nam sinh to cao thật sự có hơi chật chội, lưng Hàn Dữ Tiếu kề sát bức tường, có chút lành lạnh, Thẩm Văn Hiên co rúc ở trong lồng ngực hắn, hai người nằm như thai song sinh, Thẩm Văn Hiên vô ý thức cọ lấy cổ của hắn.

Thẩm Văn Hiên chưa bao giờ ngờ rằng, có một ngày cậu lại có thể khẩn trương vì kỳ thi đại học. Trước kia cậu chính là một học tra, lúc thi xong được thành tích chưa đến mức đội sổ đã rất thỏa mãn rồi. Ba mẹ cậu cũng không có yêu cầu cao đối với cậu, chỉ cầu cậu khỏe mạnh bình an.

Nhưng hiện giờ, cậu nằm ở trong ngực Hàn Dữ Tiếu, mùi hương bạc hà nhàn nhạt trên cơ thể Hàn Dữ Tiếu len lỏi vào mũi cậu. Lòng cậu bất chợt hoảng hốt.

Nếu cậu không thi đậu đại học S thì phải làm sao, Hàn Dữ Tiếu nhất định có thể vào đại học T, cậu không thể bắt Hàn Dữ Tiếu từ bỏ đại học T vì mình được. Vậy bọn họ có thể sẽ phải tách ra thật ư?

Cậu càng nghĩ càng ngủ không được, tay níu lấy góc quần áo của Hàn Dữ Tiếu thật chặt.

“Nếu, nếu tôi thi không tốt thì phải làm sao?”

Thẩm Văn Hiên khó chịu dụi vào ngực của Hàn Dữ Tiếu, nhỏ giọng hỏi.

Trong lời nói của cậu thậm chí còn có phần nhút nhát e lệ, bởi vì Hàn Dữ Tiếu vẫn luôn khích lệ cậu, thời gian gần đây, mỗi lần kiểm tra bài thi cho cậu thì đều khen cậu có tiến bộ, thậm chí cảm thấy để cậu thi vào đại học S nói không chừng còn khá là đáng tiếc.

Mặc dù Hàn Dữ Tiếu tin tưởng cậu như vậy, nhưng cậu lại không tin bản thân mình.

Đời này cậu chưa từng lo lắng phụ lòng bất kể một ai, nhưng lại lo lắng mình không xứng với tình cảm của Hàn Dữ Tiếu, không xứng với những nỗ lực mà Hàn Dữ Tiếu đã phải trả giá vì cậu.

“Nếu tôi không thi được, chẳng phải đã uổng công cậu kèm thêm nhiều môn như vậy cho tôi sao, với cả mấy tập đề mà cậu đã chữa cho tôi nữa.” Thẩm Văn Hiên cọ cọ ngực của Hàn Dữ Tiếu.

Hàn Dữ Tiếu biết rõ mấy ngày nay Thẩm Văn Hiên vẫn luôn khẩn trương. Thẩm Văn Hiên sợ mình không thi tốt, hai người không thể cùng lên đại học.

“Không thi tốt thì thôi, đồ ngốc nhà cậu chắc chắn không tính học lại rồi.” Hàn Dữ Tiếu xoa lưng Thẩm Văn Hiên, giống như đang trấn an thỏ con bị kinh sợ, “Đại học T và đại học S đều ở Yển Thành, thế nhưng Yển Thành lại không chỉ có hai đại học này. Yển Thành lớn như vậy, trong thành phố cũng còn hai đại học khác nữa, dù điểm thi của cậu có nát như tương, vẫn sẽ có nơi để học, cũng sẽ ở cùng một thành phố với tôi.”

(*) Yển Thành – tên huyện, ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.

Thẩm Văn Hiên sững sờ, vểnh tai nghe, giống như rất có đạo lý.

“Hai ta còn trọ ở ngoài, tìm một nơi cách trường học của chúng ta cũng không tính là xa. Nếu cậu tan học sớm thì về nhà trước chờ tôi. Còn nếu tôi không có tiết, sẽ ở nhà làm cơm cho cậu.”

Thẩm Văn Hiên không còn lo lắng nhiều nữa, cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy Hàn Dữ Tiếu nói rất đúng. Dù sao cậu cũng không phải học bá, không như Hàn Dữ Tiếu không phải đại học danh tiếng thì không được, đối với cậu thì học ở đâu mà chả giống nhau.

“Dù cậu không học kiến thức trên đại học, sau này vẫn có thể thi nghiên cứu. Tôi tiếp tục dạy bù cho cậu, bù lại bốn năm đó.” Trong giọng nói của Hàn Dữ Tiếu ngậm chút ý cười.

Thẩm Văn Hiên cầm tay hắn, “Tự cậu thi nghiên cứu đi, tôi không học nổi đâu. Bị cậu quản một năm thôi tôi đã muốn phát điên rồi, bốn năm? Cậu giết tôi luôn đi.”

Hàn Dữ Tiếu không nhịn được cười ra tiếng, năm nay hắn dạy bù cho Thẩm Văn Hiên cũng đã hết lòng hết sức, Thẩm Văn Hiên ngoan thì ngoan thật, nhưng tính tự giác trong học tập lại gần như bằng không, gặp phải đề toán là lại bắt đầu ngồi gấp ếch giấy, mạch suy nghĩ giải đề không hề nâng cao, ngược lại thì tay nghề gấp giấy lại từ từ tiến bộ. Giáo viên chí ít còn có thể mắng hai câu, hắn thì chịu rồi, dạy chính cậu bạn trai nhỏ nhà mình, Thẩm Văn Hiên không làm được bài, vẻ mặt buồn rười rượi nhìn hắn, hắn đau lòng còn chưa kịp nữa là.

Tay hắn ôm eo của Thẩm Văn Hiên, nâng cậu lên một chút, hai người trán kề trán, mũi chạm mũi.

“Vậy bây giờ cậu còn sợ hãi không?” Hắn thấp giọng hỏi Thẩm Văn Hiên, hai người đều đang đắp chung một cái chăn mỏng, trong phòng tối như mực, hắn lại có thể thấy rõ hàng lông mi run run, và cặp mắt tròn vo của Thẩm Văn Hiên.

Thật ra hắn với tư cách là giáo viên nghiệp dư của Thẩm Văn Hiên, trong lòng cũng đã sớm ước lượng được thành tích của Thẩm Văn Hiên rồi. Thẩm Văn Hiên chỉ cần không bị mất trí nhớ tạm thời ở trường thi, vậy thì sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hết. Truyện Đông Phương

“Vẫn sợ, nhưng không còn sợ như trước nữa.” Thẩm Văn Hiên nở nụ cười, lại dụi đầu vào cổ áo Hàn Dữ Tiếu.

“Dù tôi thi trượt thì cậu vẫn thích tôi nhất đúng không?” Thẩm Văn Hiên hỏi.

“Ừ.”

“Tôi vào một trường học kém, cậu cũng sẽ không cảm thấy tôi ngu ngốc?”

“Không cảm thấy.”

“Tôi đây không sợ nữa.” Thẩm Văn Hiên ôm cổ Hàn Dữ Tiếu, hôn lên cổ của hắn một cái.

Hàn Dữ Tiếu nở nụ cười, sờ đầu Thẩm Văn Hiên, “Vậy ngủ đi, ngày kia mới thi cơ mà.”

Thẩm Văn Hiên ngoan ngoãn “ừm” một tiếng.

Cái giường này ngủ một mình thôi đã chật rồi, thường ngày Thẩm Văn Hiên còn hay chen lên giường của Hàn Dữ Tiếu để ngủ, đương nhiên hai người sẽ không tránh được chuyện “củi khô bốc lửa”, cái giường nhỏ bị hai người tra tấn đến mức kêu “cọt kẹt cọt kẹt”, Thẩm Văn Hiên còn phải bịt chặt miệng của mình, rõ ràng nước mắt đều đã chảy dài, vậy mà lại không dám phát ra âm thanh.

Nhưng hôm nay hai người lại chỉ ôm ấp tựa như hai đứa trẻ đang ỷ lại lẫn nhau, cái gì cũng không làm.

Thẩm Văn Hiên chợp mắt một lát, lại nghĩ tới một chuyện.

“Tôi nói với cậu này, mấy ngày hôm trước Chung Nịnh cũng thức đêm đó, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học thằng nhóc ấy cuối cùng cũng chịu cải tà quy chính, còn không cho phép Ngu Hành Chu tới thăm nữa cơ. Cậu ta đây là muốn dồn hết sức lực để giành được hạng nhất.”

“Cậu cũng phải cố gắng lên, không cho phép cậu thua cậu ta.” Thẩm Văn Hiên buồn ngủ, nhưng vẫn còn hung dữ nói.

Hàn Dữ Tiếu bật cười, “Được, tôi sẽ cố gắng.”

“Nhưng dù cậu không được hạng nhất, tôi đây vẫn sẽ yêu cậu.” Thẩm Văn Hiên nhắm mắt, nhưng bờ môi lại cong lên, “Tôi biết dù tôi có được hạng nhất từ dưới lên, cậu cũng sẽ yêu tôi.”



Hai ngày sau, Thẩm Văn Hiên, Hàn Dữ Tiếu và Chung Nịnh cùng ngồi trên xe đi tới trường thi.

Cậu ngồi trên ghế quay đầu nhìn về phía trường học, trung học Dung Thành không hề thiếu tiền, cổng trường học cũng là loại vàng son lộng lẫy, cực kỳ khoa trương, đủ làm nổi bật gu thẩm mỹ của hiệu trưởng trường.

Thẩm Văn Hiên đột nhiên nhớ tới ngày chia lớp năm lớp mười một của mình, cậu tựa vào tường thổi bong bóng. Chung Nịnh có việc ra ngoài, trong lớp cũng chưa quen ai, nên cậu cũng chỉ đành phải đơn độc đứng trên hành lang.

Cậu đang vô cùng buồn chán chọc vỡ bong bóng, lại chợt trông thấy một nam sinh cao ráo đẹp trai đi tới trước mặt minhg.

“Hey, người anh em, cậu cũng lớp này à? Tôi là Thẩm Văn Hiên, cậu tên gì vậy?” Thẩm Văn Hiên cười hỏi.

Nhưng mà nam sinh kia lại không thèm để ý tới cậu, trực tiếp đẩy cửa đi vào, khiến Thẩm Văn Hiên cực kì tức giận.

Về sau cậu mới biết được, người này tên là Hàn Dữ Tiếu, tính cách vừa lạnh lùng lại vừa thối tha, lại còn thích chọc ngoáy nỗi đau của người khác, ngày nào cũng ghi cậu không nộp bài tập.

Nhưng mà bây giờ cái tên lạnh lùng thối tha ấy, lại đang cắm ống hút vào hộp sữa cho cậu, đưa tới bên tay cậu.

Xe trường học rất nhỏ, hơi lắc lư, Thẩm Văn Hiên thuận thế ngả đầu tựa vào người Hàn Dữ Tiếu.

Cái người lúc trước không thèm để ý đến cậu, bây giờ đã là bạn trai cậu rồi.

Tiểu gia đây quả nhiên là mị lực vô biên.

Thẩm Văn Hiên thầm nghĩ, chợt cười khúc khích.