Không Hề Đáng Yêu

Chương 38: Lòng bàn tay bỗng nhiên chạm vào một thứ ấm nóng



()

Lục Hoài Thâm thả lỏng sức lực một chút, chỉ dùng bụng ngón tay mang theo vết chai mỏng tô theo bề mặt hình xăm trên da cô, dường như đang cảm nhận vết tích lồi lõm nhỏ xíu của vết sẹo để lại.

Giang Nhược buông váy, lấy thẳng chăn tự bọc mình thành kén.

Lục Hoài Thâm nới lỏng tay, đứng thẳng người nhìn cô, ánh mắt u tối: "Hỏi cô đấy, xăm nó như thế nào?"

Giang Nhược ngồi dậy, quấn chăn bao quanh mình thật chặt từ trên thắt lưng xuống, sắc hồng trên mặt còn chưa hoàn toàn tiêu tan, cô rủ mi mắt, thờ ơ nói: "Không cẩn thận bị ngã, thấy có một cái sẹo không đẹp lắm nên đi đi xăm một hình thôi."

Kì thực trước đây cô vốn không có suy nghĩ này. Sau khi lên đại học, lúc ban đầu sống ở kí túc xá trường học, cùng phòng có một bạn nữ thích xăm mình, xăm hai cánh tay đầy hoa màu sắc tươi đẹp.

Có một lần Giang Nhược tắm rửa trong phòng vệ sinh, không cẩn thận làm ướt quần áo mang vào, chỉ quấn khăn tắm ra ngoài lấy đồ, bị người ta nhìn thấy vết thương đó.

Về sau trong một lần đi chơi mới đưa cô đến quán xăm hình.

Trước đây, Giang Nhược lớn lên trong hoàn cảnh tương đối truyền thống, với việc người khác có hình xăm sẽ không có bất kì ý kiến thiên lệch nào nhưng nếu bảo tự bản thân cô xăm thì vẫn có chút khó vượt qua cửa ải tâm lí đó.

Sau cùng bạn nữ kia đề nghị, vết sẹo của cậu giống chiếc lá, vậy chỉ cần men theo hình dạng vết sẹo xăm một chiếc lá là được rồi, có thể đủ che lấp nó lại làm tôn màu da của cậu.

Thợ xăm vẽ ra hình mẫu cơ bản cho cô xem, Giang Nhược động lòng, cuối cùng quyết định xăm theo cái đó.

Thật ra, chủ yếu do cô sẽ không mặc váy ngắn đến vị trí ấy. Vì vậy căn bản cũng chẳng có ai nhìn thấy đấy là vết sẹo hay là hình xăm, chỉ là làm xong, trong lúc tắm Giang Nhược vô ý nhìn chăm chú những hạt nước chảy qua, hình xăm màu xanh nhạt đó giống như lá xanh sau mưa, cô cực kì yêu thích, sẽ dùng ngón tay vuốt nhè nhẹ, cũng giống như kiểu Lục Hoài Thâm đã làm ban nãy.

Nhưng đó chỉ là bản thân cô đóng cửa tự mình tán thưởng, chứ cùng Lục Hoài Thâm thế này thì tính chất hoàn toàn không giống nhau.

Lục Hoài Thâm sờ cô, cô chỉ biết tim như trống đánh, tránh không kịp, chẳng mảy may có tâm tình mà thưởng thức.

Giang Nhược luôn luôn không dám nhìn vào mắt anh, cố làm vẻ trấn tĩnh nhìn chằm chằm chiếc đèn tường kiểu Âu trên đầu giường.

Lục Hoài Thâm hơi nhếch môi, mắt say đắm nhìn gương mặt cô không biết nghĩ gì, qua một hồi cầm áo choàng tắm vào phòng vệ sinh.

Giang Nhược nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ sau cánh cửa phòng tắm, trong lòng thở phào, bản thân nhấc chăn lên, thất thần dùng ngón tay vuốt hình xăm, tỉ mỉ cảm nhận đường vân dưới ngón tay, chỗ da thịt hơi lõm xuống nhỏ đến mức không dễ mà thấy được.

Chẳng bao lâu, cô thu tay, nhìn chiếc giường lớn đang ngồi, ngẫm nghĩ vấn đề ngủ nghỉ đêm nay.

Cô thử quan sát, trong phòng cũng chỉ có giường có thể ngủ, còn lại là một chiếc sofa dài và một chiếc sofa đơn không đủ một người nằm.

Giường thì to đấy nhưng chỉ có một cái chăn.

Sáng nay Giang Nhược dậy sớm, ngủ chưa đủ, từ khi phỏng vấn tới lúc gặp Lục Tinh Diệp rồi mãi đến thời điểm về nhà họ Lục, chẳng có khắc nào được lơi lỏng. Bây giờ trong phòng ngủ riếng tư tĩnh lặng, bóng cô nhạt nhòa đổ trên giường, dần dần bị mệt nhọc bủa vây.

Trong lòng nghĩ, nơi đây chẳng có dầu tẩy trang, chẳng có kem dưỡng da, cũng chẳng có cả đồ lót để thay, làm thế nào qua đêm nay đây, ngủ lại bên ngoài là một chuyện phiền toái hết mực.

Không tập trung được cứ suy nghĩ miên man mãi. Trong phòng tắm tiếng nước tí tách đã ngừng, đồng thời ngoài cửa phòng ngủ vang lên một loạt tiếng gõ cửa.

Giang Nhược nhìn phòng tắm một cái rồi mới xuống giường, xỏ dép lê trong phòng đi mở cửa.

Lúc cửa mở, Lục Tinh Diệp đang cười đứng bên ngoài, cửa phòng tắm bị đẩy ra.

"Cô út, cô có việc gì ạ?" Giang Nhược cố ý nói lớn giọng một tí nhằm nhắc Lục Hoài Thâm có người đang ở đây, để anh sửa sang dung nhan.

Lục Tinh Diệp đưa túi trên tay cho cô: "Là váy hôm nay cô tặng cháu, cô giúp việc thấy cô xách nhiều đồ trong cốp xe ra, cho rằng cô bỏ quên ở dưới nên gửi đến chỗ cô."

Giang Nhược nhận rồi nói cảm ơn.

Thông qua thời gian chung đụng ngắn ngủi, Giang Nhược cảm thấy Lục Tinh Diệp không phải người biết tự mình làm mấy chuyện kiểu này, trừ khi có mục đích khác.

Giang Nhược đề phòng cô ta, chí ít trong bữa tối hôm nay, cô ta nói phụ họa mấy lời thêm mắm dặm muối kia, khiến Giang Nhược biết hai người không cùng một doanh trại rồi.

Không, hẳn là phải nói Lục Tinh Diệp và Lục Hoài Thâm không cùng một doanh trại, bắt đầu ra tay từ chỗ cô chẳng qua là có mưu đồ.

Lục Tinh Diệp vừa tắm xong, mái tóc dài hơi ướt rũ xuống, mặc váy ngủ tơ tằm màu đỏ sẫm, bên ngoài khoác thêm áo choàng thắt eo, mặt mộc cũng chẳng thua kém gì lúc trang điểm.

Lục Tinh Diệp hỏi cô: "Trước kia cháu chưa từng ở đây nhỉ, chắc là không có đồ dùng hàng ngày?"

Giang Nhược kinh ngạc vô cùng bởi cô ta và mình đều nghĩ đến cùng một chuyện.

Lục Tinh Diệp: "Chõ cô có dầu tẩy trang và kem dưỡng da, cháu xem xem có thể dùng không?"

Tất nhiên Giang Nhược sẽ không cự tuyệt, cô không thể nào mang khuôn mặt trang điểm đi ngủ, trước khi đi cô nói vọng vào với Lục Hoài Thâm bên trong: "Em đi đến phòng cô út nhé."

Hơn nữa, cần đồ dùng cá nhân để thay giặt, cô cũng ngại mở miệng hỏi Lục Hoài Thâm.

Phòng của Lục Tinh Diệp cũng ở tầng ba, nhà nhiều phòng nhưng cũng nhiều người, mỗi tầng mấy người ở, tầng bốn cũng sắp kín rồi.

Đẩy cửa tiến vào, con gái cả của chút út, Lục Gia Lạc, đang chơi ở trong, mặc thử quần áo mới, đeo thử túi mới của cô út. Thiếu nữ mười lăm tuổi đã có thân hình cao gầy, tự kỉ trước gương chụp một vài dáng.

Nghe tiếng mở cửa, cũng không quay đầu đã hỏi: "Cô út, chiếc váy với cái túi này có thể tặng cháu không? Cháu thấy rất hợp với dáng mình. Vả lại cháu định đi du lịch tốt nghiệp ở Tây Ban Nha, phong cách chiếc váy này rất ăn nhập với kiến trúc bên đó."

Lục Tinh Diệp hoàn toàn không để tâm nói: "Tặng cháu tặng cháu, thích cái nào thì lấy cả đi."

"Cô út là tốt nhất!" Lục Gia Lạc vui vẻ nhìn cô ấy, cũng nhìn thấy Giang Nhược, nhất thời ngây ngốc một lát, "Ấy!"

Lục Tinh Diệp nhắc cô bé: "Cái đứa cháu này ngây ra cái gì, còn không chào chị dâu cả."

Lục Gia Lạc gật gật đầu, mất tự nhiên bỏ túi xách trên vai xuống, nghe lời gọi: "Chị dâu cả."

Giang Nhược cười đáp lại.

Lục Tinh Diệp vừa dẫn Giang Nhược đi lấy đồ vừa nói: "Tối nay nó ngủ phòng cô, chơi cả buổi không chịu không đi tắm."

Lục Tinh Diệp dự trữ ở đây toàn kem dưỡng da mới tinh, đều đưa cho Giang Nhược, nói: "Áo ngủ trong phòng mỗi chúng ta hắn có chuẩn bị đồ mới, cháu tìm thử xem."

Trong tay Giang Nhược ôm đồm một đống, hơi không tiện mở lời, cuối cùng vẫn cắn răng nói: "Cô út, chỗ cô có đồ lót không?"

"Đương nhiên có chứ!" Lục Tinh Diệp mở tủ quần áo lấy quần lót mới chưa từng bóc túi từ trong đó đưa cho cô.

Giang Nhược nhìn thứ kia suốt một khoảng thời gian vẫn không vươn tay ra được.

Giống chiếc váy mà Lục Tinh Diệp tặng cô, chiếc quần lót chữ T này cũng làm từ chất liệu vải cực hiếm.

Lục Tinh Diệp nhác trông thần sắc cô hơi mông lung lại cự nự bèn gian xảo nháy nháy mắt, dán sát cô hỏi: "Làm sao, chưa mặc loại này bao giờ à?"

"Mặc thì mặc rồi nhưng ngày thường không quen dùng lắm."

Cô mới chỉ mặc một lần khi mặc lễ phục. Đồ lót hàng ngày không tính là kiểu cổ hủ bảo thủ nhưng không đến mức như này.

Cô cảm thấy mặc vậy khá khó chịu.

Lục Tinh Diệp buông xuôi: "Nhưng cô chỉ có loại này, hay cháu cứ thử đi, một đêm thôi."

Giang Nhược cũng nghĩ vậy, cố một đêm, nhắm mắt là qua, bằng không cũng chẳng có đồ thay.

Giang Nhược rời khỏi, Lục Gia Lạc nói tạm biệt với cô, đóng cửa, con bé ấy liền lúc lắc đầu nhìn Lục Tinh Diệp: "Cô út, cô cũng xấu xa quá nhỉ?"

Lục Tinh Diệp xòe tay: "Cô làm sao?"

Lục Gia Lạc xoa xoa cánh tay sởn da gà, "Tự cô mặc thì thôi đi, vậy mà còn đưa cho chị dâu cả thứ đó, ghê tởm."

"Cháu trẻ con biết cái gì?" Lục Tinh Diệp trợn mắt nhìn cô bé, làm một tư thế rất hung dữ, "Phụ nữ ấy à, từ đầu đến chân đều phải tinh xảo."

Lục Gia Lạc muốn nôn.

Lục Tinh Diệp hừ hừ: "Loại đồ vật này có thể khiến đàn ông gia tăng cảm giác "tính" phúc, khiến họ vừa lòng đẹp ý. Anh cả cháu sẽ phải cảm ơn cô."

"Nếu ngày nào đó có thể nghe được cháu trai cả của cô nói cảm ơn thì đầu cháu sẽ lấy xuống làm bóng cho cô đá."

Giang Nhược gói một túi lỉnh kỉnh về phòng ngủ thấy Lục Hoài Thâm đã nằm dài trên giường rồi.

Cô liếc anh một cái, giấu nhẹm mảnh vải kia trong tay sau đó tìm bộ áo ngủ tiến vào phòng tắm.

Tắm gội sấy tóc xong bước ra, đèn phòng ngủ đã tối, chỉ còn giữ lại hai ngọn đèm đầu giường, Lục Hoài Thâm vẫn đang dựa vào đầu giường đọc sách.

Giang Nhược đứng cách mấy mét nhìn cái giường ấy, khó mà đưa ra quyết định.

Đoán là Lục Hoài Thâm sớm đã quan sát thấy cô ở đó chần chừ lưỡng lự nên không ngẩng đầu mà trực tiếp nói luôn: "Nếu không muốn ngủ giường thì ngủ đất ngủ sofa đều được hết."

Đại khái giọng nói còn mang theo sự mệt mỏi rã rời đượm vẻ lười biếng tỉnh bơ.

Giang Nhược hết nhìn sofa lại nhìn mặt đất. Lòng nghĩ cái giường kia tối thiểu phải rộng hơn hai mét. Hai người phân cách hai bên, trong tình huống thông thường sẽ không chạm vào nhau được.

Càng căng da đầu, bước lên mấy bước vén chăn nằm vào, lật người một cái, quay lưng về phía Lục Hoài Thâm.

Bên ngoài mưa to gió lớn, chớp giật sấm rền, trong phòng lặng ngắt như tờ, chỉ thỉnh thoảng có âm thanh nhỏ nhặt Lục Hoài Thâm lật trang sách.

Giang Nhược động cũng không dám động, sợ đánh vỡ không khí trầm mặc này, cả người sắp cứng đờ, đặc biệt là cái quần, thật sự, khá không thoải mái.

Cô buồn ngủ khủng khiếp, nhắm mắt lại nhưng vì căng thẳng tinh thần mà khó vào giấc ngủ.

Qua một hồi lâu, cuối cùng cũng thiu thiu ngủ, khi tư duy dần dần hỗn độn thì Lục Hoài Thâm gập sách bộp một tiếng lại làm cô giật mình tỉnh giấc. Giang Nhược tức giận tột cùng.

Bên kia Lục Hoài Thâm đã tắt đèn, nằm với nhau trên một cái giường, mỗi động tác của anh đều dẫn tới đệm nhấp nhô lên xuống theo, cô có thể cảm nhận được hết.

Trong bóng đêm mịt mùng, giọng nói biếng nhác của Lục Hoài Thâm truyền tới, tựa như vừa nhắm mắt vừa hỏi: "Cô rất thân với Lục Tinh Diệp hả?"

Giang Nhược thoáng ngập ngừng nói: "Không phải rất thân."

Lục Hoài Thâm: "Sau này ít tiếp xúc với cô ta thôi."

Lần này Giang Nhược không lên tiếng vì trong lòng thấy lạ lùng.

Một lúc sau, cô ôm chăn, nói ra hoài nghi của mình: "Cô út anh cho tôi cảm giác rất phức tạp, tặng tôi cái này lại chủ động cho tôi cái kia, như thế cũng chưa tính là có dụng ý khác nhưng lúc ăn tối, cô rõ ràng định kiếm chuyện. Lập trường của người này dường như hơi lung lay bất định."

Cô nghe thấy Lục Hoài Thâm khinh thường lạnh lùng xì một tiếng: "Cái gì mà lung lay bất định, cô ta chính là ngọn cỏ đầu tường tìm cách sinh tồn trong kẽ hở. Có sữa ấy chính là mẹ. Ai có thể cho cô ta lợi ích, cô ta sẽ giúp người đó nói chuyện."

"Tại sao thế? Ông nội già mới có con gái, không phải có vẻ rất cưng chiều cô sao?"

Lục Hoài Thân nói: "Cái miệng như quết mật thế, ông lão già đến hồ đồ rồi lại không keo kiệt, có thể không cưng chiều à?"

"Nhưng mà..."

"Có thể ngậm miệng được chưa?"

Lục Hoài Thâm không kiên nhẫn ngắt lời cô.

Giang Nhược im lặng vài giây, sột soạt gắng sức kéo chăn về bên mình, bọc quanh người thật chặt.

Sau lưng ngoài tiếng hít thở chẳng nghe thấy tiếng động gì khác. Giang Nhược khẽ thả lỏng cơ thể. Đột nhiên, Lục Hoài Thâm nắm lấy chăn lôi một cái, sức lực mạnh mẽ, đồng thời khi chăn bị kéo về, Giang Nhược trong chăn cũng bị liên lụy lăn mấy vòng về cạnh anh.

Trong nháy mắt, Giang Nhược choáng váng đầu óc không biết nằm ở nơi đâu. Lúc tay lần mò trên giường muốn tìm gối, bỗng nhiên, lòng bàn tay chạm vào một thứ ấm nóng.

Hà Nội, 10/1/2021

Mấy hôm nay lạnh quá các thím ạ.

Tôi gõ bàn phím nó cứ léo khoèo cả mấy ngón tay vào nhau, ứ nhanh được.

Chúc các thím luôn khỏe. Quyết tâm chống giặc rét đến cùng. Quyết thắng!!!😄

Tiện thể thì chị nữ chính của chúng ta đối với anh nhà có vẻ u mê chữ ê kéo dài chứ chẳng đùa đâu. Toàn để anh bắt nạt í

Yêu thương (^_^)

Trans: Phương Nhược Vũ