Không Hẹn Ước

Chương 48: Chúng tôi hết duyên



Đương nhiên là Trâm cũng theo dõi báo chí báo đài, một phần vì cô sợ người tân tiến như chị Tuệ sẽ trêu mình mù tịt thông tin, một phần vì thông tin trên báo đôi khi cũng rất thú vị. Giống như hôm nay trong giờ nghỉ trưa khách khứa không nhiều, cô bật một trang báo mạng nổi tiếng lên xem, trang đầu tiên là thông tin cực nóng sốt mà ngay cả cô cũng ngạc nhiên.

"Chị Tuệ!!!"

Cô lớn giọng gọi, chị Tuệ ở sau nhà cũng lật đật vứt con dao trên tay xuống bàn, chạy lên nhà trên xem cô ra sao. Cô đưa bài báo ra trước mặt chị, chị trầm ngâm xem báo, rồi giật mình trợn mắt nhìn cô chăm chăm như muốn xác nhận.

Trên dòng tít còn ghi rằng chị Kha xác nhận tin đồn hẹn hò đồng giới của mình, đồng thời cũng xác nhận rằng mình và Quỳnh đã hết duyên, còn tiếp tục được hay không phải là do duyên số. Trên clip đúng thật là phong cách của chị Kha, dám làm dám chịu, mỗi khi có scandal xảy ra chị sẽ trực tiếp giải quyết chứ không cho báo chí có cơ hội đoán mò. Và lần này chị đã xác nhận thật, còn bảo là đã chia tay...

Tối đó chị Tuệ buồn cả một đêm, cô nằm bên cạnh mà chỉ còn biết ôm chị, mặc cho chị xem lại những clip ngày xưa của chị Kha và Quỳnh. Có thể mọi người không biết những điều Quỳnh và Kha nói là sự thật nhưng bọn cô biết, vậy nên những gì mọi người xem là hint, với hai người bọn cô đều là hàng thật một trăm phần trăm.

Vậy mà giờ họ đã chia tay rồi.

Chị Tuệ xem lại đoạn clip Quỳnh đang đi chương trình thực tế, khi MC yêu cầu gọi cho Kha, Quỳnh đã dùng điện thoại của MC mà gọi. Chị Tuệ nói với cô, "Bả sợ gọi điện thoại bả bị lộ nè em..."

Cô cảm thấy chị Tuệ đúng là một thuyền viên đáng thương nhất vũ trụ hành tinh này, vậy nên cô nhướng người lên hôn chị một cái, thật là tội nghiệp.

"Em yêu chị lắm ạ..."

Quỳnh đỏ mặt trêu Kha, để kết thúc cuộc gọi điện thoại lúc này, nhưng giọng của chị Kha rất tươi tắn trả lời lại rất nhanh, "Chị cũng yêu em."

Trong giả có thật, trong thật có giả.

Mới hôm nào còn nói chị yêu em, em yêu chị, giờ đã mỗi người một nơi. Tuệ buồn bã ngồi dậy cất gọn poster, tạm biệt Kha và Quỳnh.

Một vài tháng sau có mỗi chị Kha đến ăn, chị vẫn ngồi vị trí như cũ, gọi tô bún bò như cũ. Trâm thấy chị Tuệ ngồi trước mặt chị Kha như đang hạch hỏi, rõ ràng chỉ là mối quan hệ chủ quán và khách đến ăn, chẳng hiểu sao chị Tuệ lại có can đảm hỏi trực diện khách hàng như vậy.

Chẳng nghe được chị Tuệ nói gì, nhưng cô có thể nghe được chị Kha trả lời.

"Chị còn muốn hơn em."

Nói rồi chị Kha cúi mặt xuống ăn cho hết bát bún của mình, ăn xong tính tiền rồi ra về. Tối đó cô hỏi chị Tuệ lúc trưa hai người nói gì, lúc đầu cô hỏi mãi chị Tuệ chẳng trả lời, đến chiều tối chị ấy mới bảo là chị ấy nói rằng chị ấy hỏi chị Kha xem có phải chị Kha vì sợ dư luận mà báo chia tay hay không, chị muốn hai người như trước đây.

Chị Kha chỉ cười buồn mà trả lời: "Chị còn muốn hơn em."

Chị muốn mọi chuyện như trước đây, và điều này cũng chứng minh cho Tuệ thấy chị Kha không phải là người muốn chia tay. Nhưng dù là do ai đi chăng nữa, chị Tuệ cũng rất buồn, mất cả một thời gian chị ấy mới vực lại tinh thần được.

Quán ăn ngày một khá hơn, cô còn mua được quạt điều hòa cỡ lớn để thổi cho khách hàng mát mẻ, quán càng mát mẻ khang trang thì khách càng đông hơn nữa. Một ngày nọ của một năm sau Trâm vẫn thấy chị Kha đến ăn một mình, khác ở chỗ lần này đang ăn lở dỡ thì một người chạy đến trước mặt chị ấy, bộ dạng cao gầy, mặc dù cũng là gương mặt châu á nhưng nhìn một cái là nhận ra được ngay không phải người Việt Nam.

Khi bạn đó muốn gọi món, Trâm sợ bạn ấy nói bằng tiếng anh cho nên định bụng sẽ kêu chị Tuệ lên, không ngờ bạn đó nói tiếng việt rất giỏi, còn biết bún bò ăn gì ngon. Mà bạn ấy có vẻ như rất nhạy cảm, chỉ bằng ánh mắt của cô và chị Kha thôi cũng đủ biết cô và chị Kha cũng biết nhau chút đỉnh, bạn ấy ngay lập tức giới thiệu.

"Em là Kyoko Hayashi, chị gọi em là Kyoko cũng được, Hà cũng được ạ."

Hà?

Trong lòng cô tự nhủ cái tên Hà này ai đặt cho Kyoko, không ngờ bạn ấy cũng rất nhạy, ngay lập tức giải thích cho cô hay.

"Chị Kha đặt cho em ạ."

Cô rồi cũng quen với việc chị Kha đến ăn rồi Kyoko đuổi đến tận quán, cho đến một ngày của rất lâu sau đó, người đầu sỏ tìm đến quán ăn, gầy gò hơn xưa, nhưng vững chãi hơn xưa rất nhiều. Có vẻ như thời gian đã tước đi sự nhõng nhẽo nũng nịu khi xưa của Quỳnh, chỉ còn lại sự buồn bã vương lên mí mắt.

Ăn một mình, bộ dạng cũng sầu đời hệt như chị Kha hồi xưa.

Rồi từ ăn một mình trở thành cùng chị Kha đến quán ăn.

Rồi hai người đến cũng thưa hơn trước, cho đến một ngày của mấy năm sau nữa, người đến thường xuyên nhất là Kyoko.

Rồi cô cũng quen với sự có mặt của Kyoko, chứng kiến chuyện tình buồn của ba người làm cho tâm trạng của cô cũng tệ đi rất nhiều, mỗi lần họ đến thì hai người bọn cô lại lâm vào tình trạng suy nghĩ mãi không dứt ra được.

Kyoko thường đến một mình vào lúc gần đóng cửa quán, chọn cho mình một tô bún bò quen thuộc, ngồi ở vị trí đối diện chị Kha như mọi ngày. Chỗ đối diện đã không còn chị Kha nữa, cô thấy đôi khi Kyoko sẽ ngước mắt lên nhìn chỗ chị Kha, rồi lại cụp mắt xuống.

Đã tổn thương như thế còn cố chấp yêu làm gì?

Trâm buồn bã trong lòng khi nhìn thấy Kyoko nhớ nhung chị Kha, cô biết Quỳnh cũng như thế, Kyoko cũng khó lòng tránh thoát, nhưng trái tim là thứ mỗi người chỉ có một, làm sao chị Kha có thể vừa trao cho Quỳnh vừa trao cho Kyoko?

Em ấy vẫn đến ăn nhưng tránh giờ của Kha có thể đến ra, có một hôm cô còn thấy Kyoko đứng bên ngoài nhìn vào trong quán, cô biết có một đôi uyên ương đang ngồi bên trong, cô cũng biết trái tim của Kyoko đang âm thầm rỉ máu. Nhưng biết thì biết, cô còn có thể làm được gì.

Một hôm giông bão đến vào buổi chiều, làm cho cả buổi chiều cô ngồi cũng không có khách, đang chăm chú nhìn bọt nước ở dưới đất thì thấy một đôi giày búp bê đang bước vào quán, vừa nhìn giày cô cũng biết được người đến là ai.

Lần này Kyoko bảo rằng mình muốn ăn thử món chị Kha thường hay ăn, uống loại nước mà chị Kha thường gọi, mà cô cũng không lạ gì chuyện Kyoko yêu cầu mấy thứ kì lạ như vậy, cô múc cho em ấy một tô bún chị Kha thường ăn, khui một chai nước mà chị Kha thích uống cho em ấy. Em ấy ăn xong, lau miệng rồi ngồi thẫn thờ trong quán cô, nhưng giờ khách đang vắng nên cô cũng không muốn đuổi khách làm gì, muốn ngồi bao nhiêu thì ngồi bấy nhiêu.

Lúc cô đến bưng cái tô ăn xong của Kyoko đi rửa, nghe em ấy nhỏ giọng nói với cô.

"Hết hôm nay em sẽ về Nhật, nếu Kha có hỏi... À... Mà cũng không bao giờ đâu."

Trâm bỏ chén nước chấm của Kyoko vào trong bát bún bò của em ấy để đem xuống cho gọn, lắc lắc đầu, hơi chậc lưỡi bảo, "Chị Kha biết em đến đây, có hỏi em mấy lần rồi."

Có lẽ cô đoán sai, tin tức này ngược lại còn không làm cho Kyoko vui.

"Nếu đã biết rồi mà còn lạnh lùng như vậy, có lẽ em hết hi vọng rồi chị nhỉ?"

Nói rồi Kyoko nhìn cô mỉm cười, nụ cười long lanh ánh lệ.