Không Nói Mà Dụ

Chương 46: Ăn cơm



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chủ tiệm là môt người đàn ông trung niên anh tuấn có vóc dáng cao gầy nhưng rất rắn chắc, ông hướng Thẩm Hi chớp chớp mắt, bày ra biểu cảm "Chuyện gì cần hiểu tôi đều đã hiểu hết rồi".

"Yên tâm, bảo đảm hai người sẽ vừa lòng".

Đã đến trễ khiến chủ tiệm phải chờ cửa nên bọn họ cũng không nhiều lời nữa, đo kích cỡ, hẹn ngày gặp mặt tiếp theo xong liền rời đi. Tiệm may với khách sạn tương đối gần, dọc theo đường đi Ian không ngừng oán giận đỗ xe càng ngày càng khó khăn, Thẩm Hi phụ họa, nói vấn đề này kỳ thật ở các thành phố lớn đều giống nhau cả thôi. Ian chọn khách sạn cho bọn họ vô cùng dụng tâm, sau khi làm tốt thủ tục nhận phòng liền theo chân bọn họ đi lên dạo một vòng. Ban công rộng mở, cửa sổ lớn sát đất, phòng khách ấm áp, còn có quầy bar, giường lớn cũng vô cùng mềm mại, ngoài cửa sổ là bầu trời mênh mông, hơn phân nửa La Mã như thu hết vào đáy mắt. Thẩm Hi chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy được hoa viên kiểu Pháp* xinh đẹp, cảm giác yên lặng an bình.

(*Hoa viên kiểu Pháp:



đây là lối kiến trúc đặc biệt được thiết kế theo phong cách cổ điển và thi công chỉn chu, tỉ mỉ từ các chi tiết cây xanh được cắt tỉa nghiêm ngặt, cảnh vật sắp xếp đối xứng theo một trật tự. Sân vườn kiểu Pháp xuất hiện vào thế kỉ 16, lấy cảm hứng từ thời kỳ Phục Hưng của nước Ý. Sân vườn Pháp là một tổng thể công trình trang trí hài hòa và thiết kế đối xứng. Trọng tâm của khu vườn thường là một ngôi nhà, cung điện hay lâu đài. Các lối đi được rải sỏi và kết hợp gờ với hàng rào được cắt xén vuông vắn, cây cảnh được đặt trong chậu đối xứng. Bố cục khu vườn có thể thuộc dạng hình học, có tương quan với nhau. Tính năng chính trong thiết kế sân vườn kiểu Pháp là nước, bao gồm nhiều hồ bơi hình tròn hoặc hình chữ nhật kết hợp với sự phản chiếu của nước tạo nên khung cảnh yên tĩnh. Để tạo điểm nhấn có thể kết hợp với đài phun nước và thác nước. Bối cảnh được thiết kế theo hướng nhìn ra xa. Đặc biệt là hàng rào cây xanh được trồng xen kẽ với các chậu hoa cảnh và những cây xanh cắt tỉa gọn gàng theo kiểu khối hình học)

"Chỗ này thật tốt, em cảm thấy thế nào?".

Thẩm Hi hỏi Chu Ngôn Dụ. Chu Ngôn Dụ gật đầu nhìn quanh, ban công rộng mở, sô pha mềm mại, cây xanh vờn quanh, hoàn toàn cho người ta một loại cảm giác dễ chịu. Quan trọng nhất chính là tầm nhìn của ban công vô cùng tốt, như một nhà nghệ thuật đứng quan sát sự tĩnh lặng cũng như vẻ ồn ào náo nhiệt của một La Mã đầy phong tình. Mà lúc này đây, bên người anh chính là Thẩm Hi, liền cảm thấy giờ khắc này có chút không thật.

"Em cũng cảm thấy thật tốt".

Chu Ngôn Dụ nói. Thẩm Hi cười, Ian đi tới thúc giục.

"Hai người còn ở lại đây tận hơn nửa tháng, đừng nhìn nữa, chúng ta đi ăn cơm thôi! Ăn cơm!".

Nhìn dáng vẻ của Ian là biết cậu ta đói bụng rồi, Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ bị cậu ta đẩy ra khỏi phòng, ba người một lần nữa lên đường. Ian nói.

"Vừa biết hai người tới tôi đã lập tức đi chuẩn bị, đáng tiếc có một nhà hàng ba sao nhưng phải đặt hẹn trước năm tháng nên đành thôi".

Ba sao trong lời của Ian chính là ba sao Michelin**, Thẩm Hi nghe xong liền nói.

(**Sao Michelin đóng vai trò là yếu tố đáng mong đợi nhất của cẩm nang ẩm thực nổi tiếng The Michelin Guide được khai sinh từ năm 1900. Đây là tạp chí giới thiệu đặc sản và các địa điểm ăn uống chất lượng tại Anh và Ireland và đến ngày nay thì nó đã vượt ra phạm vi quy mô ẩm thực toàn cầu. Có thể nói, sao Michelin trong làng Ẩm thực cũng danh giá và cao quý như giải Grammy trong âm nhạc hay Oscar trong phim ảnh. Tuy nhiên, số lượng sao vàng Michelin của mỗi nhà hàng sẽ không cố định mỗi năm. Vì ngoài việc trao tặng thì các chuyên gia Michelin sẽ tước đi số ngôi sao nếu nhà hàng không duy trì được chất lượng. Vì vậy, mỗi năm "cuộc đua" sao vàng Michelin đối với các Đầu bếp, doanh nghiệp, cơ sở kinh doanh ăn uống cũng cực kỳ căng thẳng. Giải thưởng Michelin bao gồm 3 cấp bậc khác nhau (theo thứ tự từ thấp đến cao): 1 – 2 – 3 sao. Tuy nhiên, cho đến ngày nay thì tiêu chuẩn chi tiết, cụ thể để đạt được sao Michelin thì vẫn không ai biết được nhưng với mỗi cấp độ sao thì chúng được phân định như sau: Một sao Michelin có nghĩa là nhà hàng rất tốt so với mặt bằng chung. Hai sao Michelin dành cho nhà hàng có chất lượng nấu nướng xuất sắc. Ba sao Michelin nếu nhà hàng có phong cách ẩm thực đặc biệt, đạt đỉnh cao của ẩm thực. Cứ mỗi năm thì các chuyên gia ẩm thực của Michelin Guide sẽ ẩn mình và đến các nhà hàng để thưởng thức ẩm thực. Công việc của các chuyên gia ẩm thực này luôn được giữ kín bí mật, ngay cả với những người thân của họ để đảm bảo được tính khách quan, công bằng nhất. Sau khi thưởng thức dịch vụ ở nhà hàng, họ sẽ cùng nhau thảo luận và đánh giá một cách công tâm nhất. Chính vì sự đánh giá khách quan như vậy nên giải thưởng này luôn được trân trọng bởi cả trong và ngoài thế giới ẩm thực. Theo quan sát của nhiều chuyên gia ẩm thực và các nhà quản lý nhà hàng, tiêu chuẩn đánh giá Michelin là sự phối hợp của nhiều yếu tố đồng bộ với nhau. Chúng sẽ bao gồm: Đầu tiên, chất lượng nguyên liệu phải đạt các yếu tố tươi, sạch, ngon. Kế đến, món ăn của nhà hàng đó phải hội đủ các tiêu chuẩn: hương vị món ăn ngon, trình bày đẹp mắt và chúng phải đặc biệt hơn chính món ăn đó ở các quán khác. Đặc biệt, các tiêu chuẩn đó phải được đồng bộ với tất cả các món ăn có trong thực đơn. Cuối cùng, các tiêu chuẩn về phong cách trang trí, thái độ phục vụ của nhân viên, âm nhạc... sẽ là yếu tố góp phần vào sự đánh giá của sao Michelin. Tuy nhiên, trong vài năm gần đây thì vẫn có vài quán ăn với phong cách vô cùng đơn giản vẫn được trao tặng sao Michelin nhưng tất nhiên thì chất lượng món ăn vẫn là ưu tiên hàng đầu. Do đó giải thưởng Michelin từ lâu đã trở thành một lĩnh vực thú vị của những người làm ngành Ẩm thực)

"Ba sao với không ba sao, chỉ cần chuẩn hương vị bản địa là được".

"Ngưng ra vẻ đi, bắt bẻ nhất không phải chính là cậu, tôi còn không biết nữa sao. Tiểu Chu, anh nói xem có đúng không?".

Ian dứt khoát vạch trần Thẩm Hi, còn hỏi Chu Ngôn Dụ. Chu Ngôn Dụ lại nói.

"Chỉ cần ăn ngon anh ấy sẽ không ý kiến".

Ian cạn lời, nói.

"Chuẩn vị hay không chuẩn vị, lát nữa hai người ăn rồi sẽ biết".

"Cậu chọn tôi rất yên tâm, Ian là người am hiểu La Mã nhất mà. Dù có bắt bẻ cũng sẽ không tính đến trên người cậu đâu".

Thẩm Hi khen Ian. Ian được trao danh hiệu, một chút cũng không khiêm tốn, còn nói.

"Cậu còn không biết tôi là ai sao".

Nhà hàng nằm ở vị trí không quá bắt mắt, không phải dân bản xứ có khi còn tìm chẳng ra được chỗ này. Xe vòng tới vòng lui mấy lần, sau khi đỗ xe còn phải đi bộ vào hẻm, sâu đến cuối hẻm, Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ nhìn thấy một nhà hàng không lớn.

"Chính là nơi này, đừng nhìn bề ngoài nhỏ, bên trong chính là một chỗ rất tốt".

Ian vừa nói vừa dẫn đầu đi vào nhà hàng. Giống như Ian nói, bên trong tạo cho người ta một loại cảm giác an tĩnh trống trải, ánh sáng cũng thật tốt, lại rộng rãi thoáng mát. Âm thanh trò chuyện vừa vặn, ngẫu nhiên sẽ có tiếng động nhỏ của dao nĩa đụng vào mâm đồ ăn, nhạc cũng rất êm dịu, giai điệu tuyệt đẹp động lòng người. Ba người được dẫn lên lầu hai, chỗ ngồi ở sát cửa sổ, ngoài cửa sổ là một con hẻm nhỏ, đèn đường mờ nhạt, người đi đường rất ít, nhìn đến nhiều nhất là mái hiên, tường đá cùng cửa sổ, nơi nơi đều tỏa ra một cổ hơi thở xưa cũ.