Không Nói Mà Dụ

Chương 52: Chụp ảnh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy rằng đã nhờ Ian làm hướng dẫn viên cùng nhiếp ảnh gia, nhưng hành trình ngày hôm sau cũng chỉ có Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ. Bị Ian ảnh hưởng, bọn họ cũng thích dùng camera chụp ảnh.

Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh nắng vô cùng thích hợp, hơn nữa nơi hai người đến chính là đấu trường La Mã*, phải dùng camera có độ nét cao mới có thể chụp ra được cảm giác to lớn bao la hùng vĩ của kiến trúc nơi này. Nếu Thẩm Hi giữ camera, hắn sẽ kêu Chu Ngôn Dụ đến địa điểm mà hắn thấy đẹp để chụp anh. Nếu Chu Ngôn Dụ giữ camera anh sẽ chuyên môn chụp Thẩm Hi, khi hắn giới thiệu lịch sử đấu trường, hoặc chia sẻ về số liệu, hay là có chút mê muội mà cúi đầu ngắm nhìn cảnh vật xung quanh đều bị Chu Ngôn Dụ thu hết lại.

(*Đấu trường La Mã:



Đấu trường La Mã tại Ý được xây dựng vào năm 70 và 72 sau công nguyên. Đây là đấu trường lớn nhất thủ đô Rome, trong quá khứ nó có thế chứa đến 50,000 khán giả. Ngày nay, dù chỉ còn giữ lại chưa tới 1/3 cấu trúc ban đầu nhưng nó vẫn được coi là biểu tượng của đế chế La Mã và là một trong những tuyệt tác trường tồn cùng với thời gian. Trong thời cổ đại, nơi này được ví như con đường đến địa ngục. Đấu trường sử dụng cho các võ sỹ giác đấu và nô lệ có nguồn gốc tù binh chiến tranh thi đấu. Theo ước tính, hơn 500.000 người và hơn 1 triệu động vật chết khi tham gia các trò chơi sinh tử đẫm máu ở đấu trường La Mã nhằm mua vui cho mọi người trong thời gian công trình này hoạt động. Đấu trường đã có những sự thay đổi lớn trong thời kì Trung Cổ. Một nhà thờ nhỏ được xây dựng ở bên trong của đấu trường vào cuối thế kỉ 6, và sân đấu thì trở thành một nghĩa trang. Nhiều khoảng không bên dưới những bậc thang được sử dụng làm chỗ ở hoặc xưởng thủ công, và người ta tiếp tục thuê nhà ở đó cho tới tận thế kỉ 12. Năm 1349, một trận động đất lớn đã làm sụp đổ toàn bộ phần tường bên ngoài của mặt phía nam)

Mười năm trước, Thẩm Hi đã dạo qua đấu trường này rất nhiều lần, mà khách sạn lại vừa vặn ở rất gần đấu trường, vì vậy nơi này đã được chọn làm điểm đến thứ hai. La Mã giống như Thẩm Hi nói, chính là một viện bảo tàng cực lớn, chỗ nào cũng là nơi trưng bày kiến trúc, tùy tiện đi đến đâu cũng đều là địa danh nổi tiếng.

Sáng sớm hai người dọc theo quảng trường lớn đến đấu trường, đi ngang qua không biết bao nhiêu thần miếu cùng Thánh Điện. Còn chưa đi đến đấu trường Thẩm Hi đã dùng hết hai cuộn phim, chờ hắn vượt qua Khải Hoàn Môn** cuốn thứ ba cũng chỉ còn lại không đến mười tấm. Loại cuộn phim mà Thẩm Hi dùng có mười hai tấm trong một cuộn, bọn họ chuẩn bị số lượng rất nhiều đủ để Thẩm Hi vô tư chụp.

(**Khải Hoàn Môn ở La Mã:



Khải hoàn môn Constantine là Cổng chào chiến thắng tại Roma, nằm giữa Đấu trường La Mã và đồi Palatine. Khải hoàn môn được lập nên bởi Viện La Mã để kỷ niệm chiến thắng của Hoàng đế La Mã Constantinus 1 trước Maxentius trong trận chiến trên cầu Milvius năm 312 CN. Công trình được khánh thành năm 315 CN và là khải hoàn môn lớn nhất Roma hiện tại.

Khải hoàn môn nằm trên con đường Via triumphalis, nơi lễ khải hoàn diễn ra khi các vị Hoàng đế La Mã tiến vào trung tâm thành Roma qua con đường này. Khải hoàn môn Constantine có chiều cao 21 m, chiều rộng 25.9 m và chiều sâu là 7.4 m, gồm 3 cổng: cổng chính giữa cao 11.5 m, rộng 6.5 m và hai cổng phụ, mỗi cổng cao 7.4 m và rộng 3.4 m. Phía trên các cổng là tầng áp mái kiểu Attic, vật liệu là gạch được trát vữa và đá cẩm thạch. Một cầu thang được thiết kế đi vào từ một cửa hướng về phía tây đối diện với đồi Palatine, tại một số độ cao nhất định. Phần chính giữa của khải hoàn môn là các cột theo thức Corinth và tầng áp mái với dòng chữ tôn vinh hoàng đế ở phía trên, theo khuôn mẫu của Khải hoàn môn Septimius Severus tọa lạc tại Forum La Mã. Phần lớn Khải hoàn môn lại là sự chắp vá từ các vật liệu trang trí của các công trình kiến trúc xây dựng dưới thời các hoàng đế Traianus (98-117), Hadrianus (117-138) và Marcus Aurelius (161-180) trước đó. Cổng cũng sử dụng kiểu kiến trúc spolia, tái sử dụng nhiều mảnh phù điêu từ các tượng đài chiến thắng vào thế kỷ thứ 2, do đó đem lại sự nổi bật và độ tương phản kiểu cách cho các tác phẩm điêu khắc mới được bổ sung cho cổng)

"Tìm người chụp giúp chúng ta một tấm".

Chu Ngôn Dụ đang đi phát hiện Thẩm Hi theo không kịp liền dừng lại đợi, nghe Thẩm Hi nói như vậy. Anh đảo mắt một vòng, nhìn thấy một cặp tình nhân, trên cổ một trong hai người bọn họ cũng treo một chiếc camera. Anh tiến đến nói gì đó, chàng trai rất vui vẻ gật đầu, Thẩm Hi liền đem camera trên tay giao cho đối phương.

"Wow! Máy tốt".

Nhận lấy camera, chàng trai huýt sáo, dùng tiếng Ý nói. Thẩm Hi cũng dùng tiếng Ý đem cách dùng đơn giản dạy cho đối phương, xong liền lôi kéo Chu Ngôn Dụ đi đến cảnh đẹp hắn đã chọn. Chàng trai cúi đầu đùa nghịch một chút camera, bạn gái cậu ta cũng thò lại gần xem. Thẩm Hi ôm bả vai Chu Ngôn Dụ, cùng Chu Ngôn Dụ dựa lại thật gần, nhìn màn ảnh cười rất là thoải mái.

"Cười lên một chút, chụp đây".

Chàng trai đối hai người nói. Thẩm Hi biết Chu Ngôn Dụ ít khi cười, ngay cả chụp ảnh cũng như vậy, vì thế liền vươn tay chỉnh lại tư thế. Hai người đầu chạm đầu, bộ dáng tương thân tương ái lập tức làm biểu tình nghiêm trang trên mặt Chu Ngôn Dụ mềm hẳn đi. Từ khung ảnh nhìn đến, Chu Ngôn Dụ bởi vì nghiêng đầu cùng biểu tình trên mặt sinh ra một loại tương phản thật kỳ diệu, mà ý cười trên mặt Thẩm Hi cũng sâu thêm không ít. Chàng trai canh chuẩn thời gian ấn xuống màn trập, "răng rắc" một tiếng, khung cảnh này đã được thu vào màn ảnh.

"Chụp thêm một tấm".

Thẩm Hi đứng ở sau lưng Chu Ngôn Dụ ôm cổ anh, từ sau lưng Chu Ngôn Dụ lộ ra đầu, Chu Ngôn Dụ rất tự nhiên mà dựa người ra sau, lại chụp một tấm. Thấy thế, bạn gái kề tai bạn trai nói nhỏ.

"Bọn họ nhất định là một đôi".

Chàng trai đối diện Thẩm Hi ra hiệu đã xong, đồng thời nói với bạn gái.

"Anh cũng cảm thấy như vậy".

Thẩm Hi chạy lại lấy camera, nói cảm ơn, bạn gái đã gấp không chờ nổi hỏi hắn.

"Hai người là người yêu sao?".

Thẩm Hi nhìn thoáng qua Chu Ngôn Dụ đang cách hắn không đến vài bước chân, lặng lẽ đối bạn gái nói một câu.

"Tôi đang theo đuổi anh ấy, bạn cảm thấy tôi có thể thành công không?".

Bạn gái nghe vậy sửng sốt nói.

"Sao lại như vậy? Tôi vậy mà lại nhìn lầm, hai người thoạt nhìn vô cùng xứng đôi luôn!".

Thẩm Hi nở nụ cười, gương mặt vốn đã đẹp trai bởi vì cười lên càng thêm đẹp vạn phần, làm người ta trong lúc nhất thời không thể dời đi tầm mắt. Sau đó hắn nói.

"Cảm ơn, tiểu thư thật là đáng yêu, cũng chúc hai người hạnh phúc".

Lời chúc phúc luôn làm tâm người ta sinh ra sung sướng, đặc biệt là từ một người diện mạo xuất chúng như vậy.

"Cảm ơn, cũng chúc anh thành công".

Hai bên tạm biệt, Thẩm Hi nhìn về phía Chu Ngôn Dụ, anh đang cầm camera chụp hắn. Thẩm Hi không hề nghĩ ngợi, liền hướng màn ảnh lộ ra một nụ cười tươi. "Răng rắc" một tiếng, Chu Ngôn Dụ vừa lòng mà buông camera xuống.

...

Ủa alo, gì mà vẫn còn theo đuổi chưa tới tay nữa hả 🥲🥲🥲.