Không Phụ Thiên Hạ Nhưng Lại Quên Mất Nàng​

Chương 11: Được, ta đợi huynh



Trong triều liên tục phát hiện người bệnh, nào còn thời gian quan tâm dân thường ngoài kia, điều đáng nói là trong số người bệnh còn có người hầu bên cạnh các phi tần mà các nàng ta đã từng tiếp xúc với hoàng thượng trong mấy ngày nay, hầu như tất cả mọi người đều rối loạn, không ai biết gì về căn bệnh này, cuối cùng có một vị thái y đã về hưu bất chợt lên tiếng:

"Ta hình như đã từng gặp qua loại triệu chứng thế này một lần, là khi tiên hoàng còn tại thượng, chỉ là lúc đó còn quá nhỏ nên không nhớ rõ, hình như là trong phòng của Mộc lão sư có một cuốn sách ghi chép về nó.."

Nghe thế một đám thái y liền kéo nhau chạy đến phòng mà được nhắc đến, nhưng mà trong phòng có quá nhiều sách, bọn họ chia nhau ra tìm từng cuốn một, nhưng mãi cũng không tìm thấy, khiến cả đám người vô cùng thất vọng, cũng có thể là người kia nhớ nhầm.

* * *

Y quán nhỏ, thiếu nữ ngồi trên ghế kiên nhẫn đọc từng trang sách một, bỗng hơi khát nước nên liền quơ tay muốn lấy cốc nước bên cạnh, không nghĩ tới vô tình làm chồng sách đều rơi xuống đầy sàn, đáy mắt nàng lướt qua một bìa sách hơi úa vàng, cánh tay khựng lại, cuốn sách này.. là sư phụ để lại cho nàng.. cũng không biết ma xui quỷ khiến gì mà nàng lại cầm nó lên, mở ra đọc, bên trong là ghi một số triệu chứng bệnh và cách trị, có một số loại rất lạ, nàng chưa từng được dạy qua, hoặc là sư phụ chưa kịp dạy cho nàng đã không may qua đời, nhưng mà đọc gần đến trang cuối nhưng nàng vẫn không tìm được căn bệnh bản thân muốn tìm, nàng đang muốn khép sách lại thì bị dòng chữ ở trang bìa đầu tiên làm cho chú ý, trên bìa sách ghi 'căn bệnh kỳ lạ nhất' thiếu nữ như chợt nhớ đến cái gì liền chạy lại bàn cầm một ánh đèn cầy lại, cầm bìa sách hơ lên ánh lửa nhỏ, từng chữ từng chữ liên tiếp hiện ra, như một tâm thư dài, nội dung đại khái là nhắc đến một lần bạo bệnh khiến người người sợ hãi, làm chết vô số người, người bị bệnh có chịu chứng phát ban nhẹ, sau khi uống thuốc liền nhạt dần nhưng không được ba ngày ban đỏ đã sưng tấy lên, lan ra toàn thân, thường hay đau đầu, ngứa ngáy toàn thân, sắc mặt chuyển trắng, vô cùng đáng sợ, không ai biết tại sao lại bị bệnh, dường như chúng là tự động xuất hiện, chỉ cần chạm vào người bệnh liền bị truyền nhiễm. Nhưng may thay sau đó ta cùng vài lão sư đã phát hiện cỏ linh liên có thể khắc chế loại bệnh này, tuy không chữa hoàn toàn nhưng có thể khắc phục bệnh không lây lan, chỉ là những người bị nhiễm bệnh tuổi thọ dường như sẽ bị giảm đi..

Trong lúc nàng đang thất thần thì tiếng rõ cửa vang lên, giọng nói vô cùng quen thuộc truyền vào:

"Sơ Sơ, muội có ở đó không? Mau mở cửa ra! Là ta đây!"

Cuốn sách trên tay nàng rơi trên mặt đất vang lên một tiếng lớn, cũng như trái tim nàng liên tục vang lên. Truyện Tiên Hiệp

"Tần Viễn huynh điên rồi! Đây là vùng dịch bệnh!"

"Nhạc Lạc Sơ, muội mau mở cửa cho ta."

Tiếng đập cửa cùng tiếng la hét vang lên không dứt, thiếu nữ không những không mở cửa mà còn nhanh chóng gài chặt chốt cửa, thân thể nhỏ bé của nàng dựa vào cửa mà trượt xuống, có thể là người bên ngoài cũng biết nàng sẽ không mở cửa nên đã dừng tay, ngồi xuống bậc thềm bên ngoài, khẽ thì thào:

"Có phải muội vẫn còn oán trách ta không?" Giận hắn vì cưới một người khác, giận hắn vì không đủ mạnh mẽ để khuất phục trước sự uy hiếp của bệ hạ.

"Không đâu.. ta sao có thể oán trách huynh, nhưng ta không mở cửa cho huynh được, Tần Viễn.. huynh mau chóng quay về hoàng thành, không nên ở đây, sẽ rất nguy hiểm.."

"Ta sẽ không bỏ lại muội, Sơ Sơ, ta không sợ bệnh, muội mở cửa ra đi có được không?"

"Ngoài phụ thân và tỷ tỷ huynh là người duy nhất ta không muốn để xảy ra chuyện gì nhất, càng không muốn để chết nhất, sao có thể để huynh vào? Nhưng mà Tần Viễn, ta biết, hai chúng ta đã không thể trở lại như lúc đầu được nữa.." Thiếu nữ trong phòng liên tục bấu chặt cánh tay, để khiến cơn đau làm tan đi cảm giác ngứa ngáy của nàng, cắn môi mỏng đã bị nàng cắn đến mức bật máu, nàng là người mềm lòng nhưng không hiểu sao lần này đối với người mình yêu nhất này lại kiên quyết đến thế, thật sự chính bản thân nàng cũng không hiểu rõ.

Nhạc Lạc Sơ dùng tất cả sự thanh tỉnh cuối cùng của mình nói tất cả những chuyện bản thân đọc được cho người ngồi trước cửa, nhưng có linh liên vô cùng khoan hiếm, muốn trị bệnh lại cần số lượng rất lớn, không thể đủ cho tất cả mọi người được, nhưng nàng đã từng cùng sư phụ đặt chân lên một ngọn núi ở phía bắc, khá vắng vẻ, trên đỉnh núi có một thảm linh liên trải dài, có thể không thể cứu tất cả nhưng cũng có thể giữ được mạng cho rất nhiều người. Nhưng thiếu niên không đồng ý rời đi, ngồi mãi đến hừng đông, cuối cùng bị câu nói nếu không có cỏ linh liên ta sẽ chết của nàng dọa, trước khi đi vẫn không quên căn dặn nàng:

"Sơ Sơ, muội đợi ta, đợi đến khi chữa hết bệnh cho muội, ta đưa muội đi, có được không?"

Trong phòng có tiếng cười vang lên, hắn nghe nàng đáp: "Được, ta đợi huynh."