Không Phụ Thiên Hạ Nhưng Lại Quên Mất Nàng​

Chương 13: Ngoại truyện: Đoan Tuệ



Ta từ khi sinh ra đã làm bao nhiêu người ao ước lẫn ganh tị. Mẫu thân ta là hoàng quý phi được sủng ái nhất khi đó, bản thân ta sau khi sinh ra cũng được hậu ái nhiều như thế, thậm chí còn vượt xa con của hoàng hậu ngạc nương, nhưng ngạc nương cũng không vì như thế mà giống những cung tần kia hận không thể khiến ta chết đi, thậm chí nói đúng hơn ngạc nương còn quan tâm ta hơn mẫu phi nhiều, người mỗi ngày đều dành thời gian đến đón tam đệ và nhị muội mỗi khi tan lớp, những lúc như vậy khi gặp ta đều chia cho ta một phần bánh quế hoa người tự tay làm, vừa mềm vừa ngọt, cho vào miệng là tan ngay, còn ngon hơn ở ngự thiện phòng nhiều, những điều này mẫu thân trước nay chưa từng làm cho ta. Hầu như rất lâu mẫu phi mới đến thăm ta, lần nào cũng đều là đi cùng phụ hoàng, chưa bao giờ làm bánh cho ta, ngay cả khi bệnh cũng sẽ không đến chăm sóc ta, mẫu thân luôn nói chúng ta không gia không thế, nên phải biết lấy lòng phụ hoàng, nếu như một ngày phụ hoàng không yêu thương chúng ta nữa, đến lúc đó cái gì cũng không có. Có điều ta nghe không hiểu, ta cảm thấy bản thân chỉ là mong được quan tâm một chút, là ta sai sao?

Sau ngày ta lớn lên một chút, dần dần biết quan sát những người xung quanh, ta không có bạn bè, là đối tượng bị tất cả muội đệ xa lánh, nhưng mà có một người là nhị muội Du Hoa rất thường xuyên chơi với ta, Du Hoa tính tình hiền lành, dễ giận lại mau quên, muội ấy không xinh đẹp sắc sảo như ta nhưng lại mang bên mình một kiểu ấm áp khiến người bên cạnh vô cùng dễ chịu, rất giống với ngạc nương, mà khi nghe tin Du Hoa thường chơi đùa cùng ta người cũng không nói gì, chỉ có mẫu phi ta là không thích, có một lần mẫu phi đã cảnh cáo muội ấy không được phép chơi với ta, theo lời của bà ấy là ngạc nương vì thấy ta được sủng ái nên liền bảo Du Hoa tiếp cận ta, khi đó chúng ta đã bị Tứ đệ nhìn thấy, Du Hoa ôm lấy đệ ấy khóc lóc nói muội không có, ngạc nương không sai bảo muội làm gì cả, ca ca muội thật sự không có ý tiếp cận tỷ tỷ. Từ lần gặp đó về sau, Du Hoa không dám đến gần ta nữa, cho dù có muốn thì tứ đệ cũng sẽ ngăn cản, nhăn mặt mắng muội ấy là đồ ngốc, ta cũng thấy muội ấy ngốc, vậy mà vẫn còn muốn chơi với ta cơ đấy. Về sau mỗi ngày bên cạnh ta ngoài tỳ nữ, thái giám thì không còn ai nữa.

Yên ổn không bao lâu, ta đến tuổi cưới gả, phụ hoàng và mẫu thân chọn cho ta một người, là Tần tướng quân chiến công hiển hách, tuy là tuổi tác trên lệch nhưng chàng nắm giữ binh quyền trên tay, thế nhưng ta nghe nói chàng đã có ý trung nhân, còn là muội muội của ngạc nương. Quả nhiên không lâu sau đó, ngạc nương tìm đến ta, đó là lần đầu tiên ta thấy người khóc, liên tục nhờ ta xin phụ hoàng thu hồi thánh ý, người nói chỉ có ta mới có thể giúp người, nhưng mà nếu như lúc đó ta không gả cho Tần tướng quân thì sẽ bị gả đi hòa thân, ta không muốn nên đã từ chối người, lúc đó đáy lòng ta nghĩ bản thân gả cho chàng ấy rồi lại lập nàng ta là thị thiếp không phải là được rồi sao? Ta cũng sẽ không xen vào tình cảm giữa họ, ta chỉ là không muốn bản thân bị gả đi xa, thế thì có gì sai chứ? Sau đó ta thuận lợi lấy danh nghĩa chính thê bước vào tần phủ, phu quân thường hay lớn tiếng, ta chịu đựng, phu quân trong lòng luôn có hình bóng người khác, ta không trách, phu quân ngày ngày đều đứng trước cửa thừa tướng phủ, ta không quản, mắt nhắm mắt mở mà cho qua, điều làm ta thấy khó hiểu nhất là tại sao cô nương kia lại không chịu gả vào phủ, một mực từ chối, không phải vẫn là người mình yêu nhất sao? Chỉ vì không được làm chính thê mà không gả? Thật sự khiến người ta khó hiểu.

Điều làm ta cả đời này hối hận nhất có lẽ là vì sự ích kỷ của mình mà chia rẽ một đôi uyên ương đẹp đó, cho nên khi tứ đệ phái người đến bắt ta cũng không phản khán, nếu như có thể chọn lựa một lần, ta thật sự không nhẫn tâm chia rẽ bọn họ, chỉ là khi ấy ta không biết, cũng không thể vì thế mà oán giận ta, bởi từ đầu đến cuối, ta đều chưa từng được lựa chọn, ta sợ phản đối sẽ làm phụ hoàng không vui, gả đi xa sẽ không thể bảo vệ mẫu phi, chưa từng nghĩ đến, ích kỷ một chút đó lại hại quá nhiều người.

Số mệnh ta sinh ra đã cao quý hơn vạn người, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ sống trong sự sắp xếp của người khác.

Ninh Tuệ.