Không Phụ Thiên Hạ Nhưng Lại Quên Mất Nàng​

Chương 5: Ta có thể buông bỏ



Đình viện rộng lớn, cây lá bị gió thổi bay xào xạc, nữ tử ngồi giữa khóm hoa, mắt phượng khẽ quan sát thiếu nữ đối diện, cảm thán:

"Muội thay đổi rất nhiều, còn nhớ lần trước ta gặp chỉ là một tiểu cô nương nay đã thành thiếu nữ xinh đẹp thế này, so với lần đó thì hình như không còn hoạt bát nhiều nữa."

Thiếu nữ cười nhẹ, mái tóc dài bay phất phới theo làn váy tím, gương mặt thanh thoát nhìn lên bầu trời xanh biếc không biết nghĩ gì, mãi lúc sau mới chầm chậm đáp lời:

"Tỷ hình như cũng không giống trước đây, dù cho bây giờ tỷ đang cười, thế nhưng ít nhất muội không thấy trong ánh mắt tỷ có một tia vui vẻ nào cả."

Nữ tử cong môi, nhấc tay cầm chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm rồi lại đặt xuống chỗ cũ, liếc mắt về hai đứa bé nho nhỏ đang vui đùa ở đằng xa:

"Thật ra ta khi đó cũng đã từng tin vào tình cảm chàng ấy dành cho ta sẽ không thay đổi. Đến tận bây giờ chàng ấy vẫn yêu thương ta, nhưng mà không phải chỉ có mình ta nữa rồi, có lẽ tình cảm của chàng ấy từ đầu đến nay không hề thay đổi, chỉ là do ta không chấp nhận được mà thôi. Nửa đời còn lại đây ta không mưu cầu gì, cứ như thế trải qua là được rồi, nhưng ta lại mong muốn muội đợi được người muội muốn đợi, thành thân rồi rời xa chốn hoàng cung đầy âm mưu xảo trá này, sống thật hạnh phúc thế giới của hai người đến cuối đời, có phải ta quá tham lam không? Bởi trên thế gian có hạnh phúc nào không đau đớn?"

Thiếu nữ giơ tay chỉnh lại trâm cài bị lệch trên đỉnh đầu nữ tử, cánh tay di chuyển, nhẹ nhàng chạm vào khoé mắt đẫm lệ của nàng, vô tình vạch trần:

"Thật ra nếu tỷ chịu tranh giành, vinh sủng đã không chỉ dừng lại ở đây, ta không biết tại sao tỷ lại buông bỏ sủng ái vạn phần, chấp nhận bị coi là thất sủng, nhưng mà tỷ tỷ, tỷ thật sự cam lòng sao?"

Nữ tử đứng lên, bước chân hướng về hai bóng hình ở phía xa, mỗi bước đi như quyết định điều gì đó rất quan trọng, khi đã ra khỏi đình viện, giọng nói mới truyền vào:

"Ta có thể buông bỏ, hậu cung quá khó lường, ta đã mất một đứa con, thật sự không thể mất thêm ai nữa."

Thâm cung vốn tàn khốc, mới hôm nào còn đứng trên cao nhìn xuống, chớp mắt một cái thứ gì cũng không còn. Nhớ lúc đó đến bên chàng ấy chỉ vì một câu nói cả đời này chỉ có mỗi ta, sau này vẫn ở bên chàng ấy, nhưng không phải vì một câu nói nữa mà là không còn lựa chọn nào khác.

Bóng lưng nữ tử vô cùng mỏng manh, tựa như một cơn gió đã thổi bay, nhưng bước chân lại vô cùng vững chắc, đáy lòng không ngừng an ủi bản thân còn có người chờ mình bảo vệ, không thể đánh gục chỉ bởi vì một cơn gió.

Thiếu nữ nhìn nữ tử đằng xa hai bên là hai cục bông nhỏ, vui vẻ trò chuyện tối nay sẽ ăn gì, thấp giọng thầm thì:

"Con người đều sẽ thay đổi sao?"

Rừng cây vang lên tiếng xào xạc, không thấy bóng người nhưng có một giọng nói đáp lại nàng:

"Ta không biết.. nhưng tiểu thư thật sự đã thay đổi khá nhiều."

Môi mỏng cong cong, dường như rất hứng thú:

"Ta thay đổi sao? Khác thế nào?"

"Ừ.. trầm tính hơn chăng?"

Thẳng nam thấy sao đáp nấy.

"Cũng không hẳn, có thể là dạo gần đây đều ở một mình nên không tìm được một người nói chuyện thôi?"

Trước kia có phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ, còn có huynh ấy ở bên, có cái gì đều có thể thoải mái chia sẻ, nhưng từ khi mẫu thân mất, tỷ tỷ thành thân, phụ thân bận rộn chính sự, huynh ấy dẫn binh dẹp loạn nên nàng đều ở một mình, thật ra cũng có thể nói với phụ thân, nhưng người mỗi ngày đều quá mệt mỏi nên nàng lại không nỡ làm người nhọc lòng, đến cuối cùng lời muốn nói đều nuốt ngược vào trong. Bản thân nàng hiểu cảm giác của tỷ tỷ lúc nãy, bởi khi còn nhỏ tỷ ấy rất hay dẫn tỷ phu về nhà, mỗi lần đều nắm chặt tay tỷ phu cười rạng rỡ, ngay cả ánh mắt cũng phát ra tia sáng lấp lánh nên nàng nhớ rất sâu sắc, nhưng mà lúc nãy tỷ ấy lại gọi là ngài, không phải là chàng như trước kia, đáy mắt cũng không còn tia sáng nữa, làm nàng hơi xót xa. Nguyện vọng cả đời của tỷ ấy chỉ là một người một lòng, một đời bên nhau, nghe qua đơn giản, mà cuối cùng vẫn không thành hiện thực.

Không gian một mảng yên ắng, rất lâu sau tiếng nói mới đáp lại nàng:

"Tiểu thư không nên nhọc lòng, nếu có thể.. người có thể nói với ta.."

"Ta không sao.. chỉ là lo lắng cho tỷ tỷ, cũng không biết ta và huynh ấy liệu có giống tỷ tỷ không? Chắc là không đâu? Chúng ta sẽ bên nhau cả đời này."

"Vâng, mọi chuyện sẽ như tiểu thư nói."