Không Phụ Thiên Hạ Nhưng Lại Quên Mất Nàng​

Chương 8: Ta cõng người về



Đêm tối muộn, trong căn phòng chỉ có ánh sáng nhỏ từ ngọn nến sắp tàn, thiếu nữ trên giường vẫn chăm chú đan chiếc khăn còn dang dỡ. Đợi đến khi nàng đan xong trời đã gần sáng, nhưng nàng vẫn không hề có dấu hiệu buồn ngủ chút nào, đôi mắt nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, giọng nói mang theo vài phần thê lương:

"Ngươi nói xem, liệu lần này huynh ấy có còn về đây không?"

Dường như ngay tức khắc, giọng nói ngoài cửa liền truyền vào:

"Thánh chỉ đã hạ, tướng quân đã không thể trở về nữa rồi. Mười năm hoang phí như thế, tiểu thư, người cũng nên buông bỏ."

Cánh tay siết chặt chăn mềm, cũng không biết là hỏi người đứng ngoài cửa hay là hỏi bản thân:

"Đúng thế, huynh ấy cũng sắp thành thân rồi, ta cứ chờ mãi có ích gì chứ?"

"Câu hỏi này.. ta không trả lời người được."

Cùng lúc đó có một người ở ngoài cửa cười chua xót. Thật ra, ta cũng không có tư cách khuyên người, bởi chính bản thân ta cũng không có cách nào từ bỏ. Ta biết tình cảm của người đều dành cho một người khác, nhưng mà bản thân lại không thể buông bỏ người, có lẽ như bây giờ cũng tốt, không danh không phận, âm thầm ở bên người, bảo vệ người, làm một người giúp người sẻ chia tất cả muộn phiền.

Phía trong phòng đột nhiên yên tĩnh khiến bóng người ngoài cửa lo lắng không yên, do dự đưa tay lên rõ cửa, thấp giọng kêu:

"Tiểu thư.. tiểu thư.."

Thấy không ai trả lời làm nam nhân càng lo lắng hơn, cuối cùng mất hết kiên nhẫn mà đẩy cửa xông vào. Thấy thiếu nữ tựa vào cạnh giường ngủ thiếp đi mới an tâm mà thở phào một hơi, bước lại đỡ nàng nằm xuống, đấp chăn cẩn thận rồi mới đứng dậy, bước chân đưa ra được một nửa liền rúc về, quay đầu nhìn gương mặt đang ngủ say kia, không kìm lòng được mà đưa tay ra chạm vào, cánh tay vuốt nhẹ lên mái tóc dài của nàng, trong không gian yên tĩnh câu nói vang lên vô cùng rõ ràng:

"Ta nên mắng nàng ngốc hay là nên mắng bản thân ta ngốc đây?"

* * *

Lễ thành thân của trưởng tôn công chúa được sủng ái nhất và Tần tướng quân chiến công hiển hách nhanh chóng được chỉ định. Hoàng đế vì yêu thương cô con gái duy nhất nên ban lệnh tất cả các thiên kim khuê nữ các nơi đều phải tới giúp cô trong ngày đại hôn.

Thiếu nữ nhìn tấm thiệp đỏ trong tay, mái tóc buông xõa che giấu biểu cảm của nàng, ngón tay khanh mảnh đưa ra vuốt ve tên tân lang, thấp giọng nói:

"Con sẽ đi."

Thừa tướng thật lòng cũng rất khó xử, nếu bắt con bé đi chính là bắt nó tự tay trao người mình yêu chết đi sống lại cho người khác, nhưng nếu không đi thì là kháng chỉ, ông thật sự không còn cách nào khác.

"A Sơ, nếu con thật sự không muốn đi thì cứ nói bản thân không khoẻ vậy. Hoàng thượng chắc cũng sẽ không làm khó cái thân già này."

"Không sao đâu, chúng ta cũng không thể kháng chỉ được." Huống chi nếu huynh ấy đã mời, ta sao có thể không đi?

"Vậy ta chuẩn bị y phục cho con."

"Vâng."

Thiếu nữ về phòng, chậm rãi mài mực bắt đầu vẽ tranh, thật ra lúc đầu nàng vẽ không đẹp lắm, chỉ có thể coi như tạm được, nhưng qua một thời gian đã nhanh chóng thuần thục, tranh vẽ ra cũng rất sinh động. Sau đó những lúc tâm trạng không tốt nàng thường có thói quen vẽ tranh, luyện chữ hay là đan vài thứ nhỏ nhặt linh tinh. Ngoài học y ra, nàng không học một thứ nào lâu dài cả, giống như học vẽ chỉ học vài tháng sẽ chuyển qua học múa, rồi lại học đàn, học hát, cho nên tất cả những tài lẻ mỗi cái nàng đều thông thạo vài phần.

* * *

Vào ngày tốt nhất của năm, từ nhà nông dân đến những nhà quan to chức lớn đều treo đầy đèn đỏ. Tân lang gương mặt tuấn tú, khoác lên mình bộ hỷ phục đỏ rực, nhưng vẫn không thể làm mất đi khí thế bao năm chinh chiến xa trường.

Không biết đã bao nhiêu lần nàng tưởng tượng cảnh này, tưởng tượng huynh ấy cởi bỏ khôi giáp, bằng lòng mặc bộ hỷ phục đỏ kia, ngồi trên lưng bạch mã mà đến phủ thừa tướng để đón nàng. Bây giờ tưởng tượng đã thành hiện thực rồi, bạch mã đã dừng trước mặt nàng, nhưng mà trớ trêu thay nàng không khoác hỷ phục, cũng không đứng ở phủ thừa tướng chờ huynh ấy, thậm chí ngay cả một chút danh phận cũng không có.

"Tân lang đã đến!"

Suy nghĩ lung tung bị tiếng thông báo của công công làm sực tỉnh, nhanh chóng vào phòng giúp công chúa chuẩn bị. Bàn tay mềm mại nhanh nhẹn giúp tân nương tử sửa sang lại hỷ phục, khi chuẩn bị đội khăn đỏ lên, nàng nghe thấy nàng ấy hỏi:

"Ngươi nói xem, ta có đẹp không?"

Nhạc Lạc Sơ nghe thế cười cười, thành thật trả lời:

"Người rất đẹp, cũng rất hạnh phúc." Tất cả mọi người trong kinh thành đều biết Tương Ngọc hoàng quý phi là một tuyệt sắc giai nhân, chỉ cần một ánh mắt đã làm điên đảo thế gian. Mà Ninh Tuệ công chúa từ nhỏ đã thừa hưởng tất cả vẻ đẹp từ mẫu thân, đến khi lớn lên sắc đẹp càng ngày càng vượt trội, không ai có thể so sánh với nàng.

"Ta thấy ngươi qua tuổi cặp kè đã lâu? Vẫn chưa có ý chung nhân sao? Nếu ngươi để ý ai cứ nói với ta, ta xin phụ hoàng ban hôn cho ngươi." Hôm nay có rất nhiều cô nương đến giúp cô, nhưng chỉ có nàng ấy là chăm chú nhất, cũng không giống những cô nương kia nịnh bợ lấy lòng mà chính là hỏi gì nói đó khiến cô thấy rất có thiện cảm, nhưng mà chỉ tiếc..

"Đa tạ công chúa để tâm, Lạc Sơ đã có người trong lòng, từ trước đến nay vẫn luôn đợi huynh ấy." Nhưng mà có lẽ qua hôm nay ta không đợi được nữa..

"Vậy sao?"

Cùng lúc đó buổi lễ cũng bắt đầu nên hai người liền dừng cuộc trò chuyện tại đây. Nhạc Lạc Sơ đỡ lấy nàng, dẫn nàng đến đại điện, trao vào tay tân lang, mỉm cười chúc phúc:

"Chúc hai người trăm năm hòa hợp."

Ninh Tuệ nhẹ gật đầu, thuận miệng đáp lại:

"Đa tạ lời chúc của Nhạc tiểu thư."

Công việc được giao phó đã hoàn thành, thiếu nữ mang theo gương mặt tươi cười ngồi xuống cạnh phụ thân. Bên tai nghe những người xung quanh tất cả đều nói hai người là trời sinh một cặp.. thật ra.. ta cũng cảm thấy hai người họ rất xứng đôi.. chỉ là.. bản thân hơi không chấp nhận được mà thôi..

Hôn lễ kết thúc trong viên mãn, thừa tướng lúc này mới thở phào một hơi, vỗ nhẹ vào đầu nàng, nói:

"Về phủ thôi."

"Hiếm khi mới được vào cung, con muốn tới ngự hoa viên ngắm cảnh."

Thừa tướng nghe thế cũng không ép cô, nhưng cha già vẫn là cha già, căn dặn đủ điều:

"Được rồi, dạo này tuyết đã bắt đầu rơi, mặc thêm vài lớp áo nữa rồi hẳn đi, bảo Cảnh Mạc đi cùng đi."

Nhạc Lạc Sơ cười cười, nhu thuận gật đầu.

Bước chân đến hoa viên rộng lớn, chậm rãi dừng lại trước một cây mai hồng treo đầy chuông gió, lấy chiếc chuông từ trong tay áo ra treo lên, nhưng mà cành cây lại quá cao nên nàng phải đứng lên bật thang bên cạnh mới có thể với tới, đợi đến khi treo xong rồi, nàng quay người bước xuống bật thang, bất ngờ bước chân vì nền tuyết quá trơn mà bị trượt, khiến cả cơ thể đều ngã về sau, vào lúc nàng đã chuẩn bị xong tinh thần nhắm mắt chịu trận thì liền được một đôi tay vươn ra đỡ lấy.

Cảnh Mạc đỡ nàng ngồi xuống gốc cây gần đó, lo lắng hỏi:

"Tiểu thư, người không sao chứ?"

Tiểu thư Lạc Sơ rất thành thật khai báo:

"Hình như bị trật chân rồi.."

Nam nhân nghe thế liền bất giác đưa tay ra muốn kiểm tra chân nàng, nhưng nhớ tới gì đó liền rúc lại, đưa lưng về phía nàng, nhẹ giọng nói:

"Ta cõng người về."

Thiếu nữ nghe thế cũng không ngại ngùng gì, cánh tay nhỏ nhắn nhanh chóng ôm lấy cổ nam nhân.

"Người hình như rất thích hoa mai?"

"Đúng thế, ta chỉ thích mai hồng, nhưng mà mai hồng chỉ có trong ngự hoa viên này, cho nên mỗi lần vào cung đều tới đây ngắm nhìn."

Cảnh Mạc nghe vậy liền gật đầu, đột nhiên nghe nàng hỏi:

"Cảnh Mạc, ngươi đã có người trong lòng chưa?"

Bước chân nam nhân khựng lại, ánh mắt liếc ra phía sau liền bắt gặp gương mặt đang ngủ say của nàng, nhưng mà hắn biết, lời vừa nãy chắc chắn là nàng nói. Nam nhân cũng không đáp lời mà tiếp tục cõng nàng ra xe ngựa, A Sơ.. ta thật sự muốn đoạn đường này, có thể đi mãi không thấy đích, thế thì thật tốt quá..