Không Rải Cơm Chó Sẽ Phải Chết

Chương 2: Cuộc thi



Editor: Elf

- ----

Trương Hoài Hiên ra mở cửa, thấy người ngoài cửa sửng sốt một chút, ánh mắt có chút đăm chiêu.

Mắt cô gái có chút đỏ, như vừa khóc xong, quần áo tán loạn, tóc cũng lù xù, nhìn có chút đáng thương.

Nhìn thấy anh, cô cũng có chút kinh ngạc, lại ngẩng đầu nhìn nhìn số nhà.

Không đi nhầm mà.

Trương Hoài Hiên dựa vào khung cửa cười:

"Cô tìm ai?"

Hứa Thiên Tư nghĩ lại cốt truyện rồi mới nhìn anh, người này hẳn là anh họ của Lâm Úc, tên Trương Hoài Hiên, là người thân với Lâm Úc.

May mắn may mắn, may mắn người mở cửa chính là Trương Hoài Hiên, nếu cùng Lâm Úc đối mặt, có khi cô sẽ bị đối phương bóp chết ngay tại chỗ.

Cô không dám nhìn vào trong, nhỏ giọng nói:

"Xin hỏi, trong phòng còn có ai không?"

Dù sao cũng là nhân vật công chúng, thân thể của Lâm Úc lại đặc thù, để tránh tai họa, cô không nói tên Lâm Úc.

Trương Hoài Hiên đóng cửa lại, nụ cười ít đi vài phần chân thành, gật đầu:

"Có, cô tìm nó làm gì?"

Hứa Thiên Tư duỗi tay qua, chiếc vòng cổ bị đứt lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.

Trương Hoài Hiên lập tức đứng thẳng, ánh mắt nhìn Hứa Thiên Tư thay đổi:

"Cô lấy nó từ đâu? Sao lại bị đứt?"

Đây là đồ vật duy nhất Lâm Úc mang trên người, thằng nhóc ấy đã đeo suốt mười một năm.

"Thực xin lỗi, tôi vô tình đã đem đã vòng cổ này đi, cũng không biết tại sao, lúc nhìn lại thì đã thấy nó trên người."

Cô nhìn Trương Hoài Hiên một cái, vội vàng nói tiếp:

"Bất quá tôi cũng có một cái giống y đúc, tôi đem thay thế cái này, anh bảo anh ấy đeo cái của tôi, còn cái bị đứt tôi đem đi, được không?"

Trương Hoài Hiên đứng yên không nhúc nhích.

【 Cấp báo! Thanh sinh mệnh của cô còn 8 phút】

Hứa Thiên Tư có chút nóng nảy, đem vòng cổ của mình tháo xuống, đưa cho Trương Hoài Hiên xem.

"Thật sự giống nhau như đúc, anh nhìn nè."

Cô cuống lên, nước mắt lại rơi xuống.

Thật là, thân thể này có lượng nước mắt vô cùng dồi dào.

Nhưng cô thật sự vô cùng uất ức, rõ ràng không phải do cô gây ra chuyện xấu, thế mà cô phải tới dọn dẹp cục diện rối rắm này.

Mẹ nó!

Một giây trước nội tâm không hề dao động, một giây sau Trương Hoài Hiên thiếu chút nữa nhảy dựng lên, sao lại khóc rồi?

Anh sợ nhất là con gái khóc!

"Dừng dừng dừng, tôi giúp cô hỏi một chút......"

Nói xong liền vội vàng cầm vòng cổ của Hứa Thiên Tư, còn không quên giảng hòa một câu,

"Nhưng cô đừng khóc nữa, ở đây chờ!"

Hứa Thiên Tư nín khóc mỉm cười:

"Cảm ơn anh trai. Từ từ, còn có cái này."

Uầy, đây chính là fan nhỏ bé lên giường cùng Lâm Úc sao? Miệng cũng quá ngọt đi.

Quá đáng yêu.

Một tiếng gọi anh trai làm sung sướng tâm hồn.

"Đây là cái gì? Thư tình?"

Viết thư tình trên giấy ghi chú?

"Không, không."

Cô vội vàng xua tay.

"Là lời xin lỗi."

Trương Hoài Hiên nhận lấy ghi chú, cho cô một cái ok rồi vào nhà.

【 Leng keng ——! Rải đường thành công, nhận được bảy ngày để sống. 】

Hứa Thiên Tư nhẹ nhàng thở ra, thần kinh căng thẳng rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Bảy ngày, đủ để cô nghĩ ra biện pháp khác.

Trương Hoài Hiên cầm đồ đi vào nhà, đem vòng cổ đưa cho Lâm Úc.

"Có một cô gái đưa cho cậu, nói là vô tình đem đi."

Lâm Úc nhấp môi dưới, duỗi tay đang chuẩn bị lấy, Trương Hoài Hiên lại nói tiếp:

"Sợi dây của cậu bị đứt, cô ấy đem cái vòng cổ của mình thay thế."

Trương Hoài Hiên cười hai tiếng.

"Fan bé nhỏ hẳn xem chú mày là chân ái nha, đồ mười mấy năm bên người chú đều tìm được, lại còn đeo bên người.''

Lâm Úc đưa tay cầm lấy, đầu ngón tay lấy mặt dây chuyền ra.

"Cái dây đưa lại cho cô ta."

Trương Hoài Hiên:

"Cậu cầm đi, không cô ấy lại khóc."

Lâm Úc: "Vậy để cho cô ta khóc."

Trương Hoài Hiên:

"Bé Úc à, chú chơi người ta xong mà vô tình vậy à?"

Tốt xấu gì cũng là một cô gái hiền lành đáng yêu, nếu có nhận cũng đâu có tổn hại gì.

Lâm Úc khép mắt lại, lại nghĩ tới giai đoạn âm thanh gì cũng không nghe được.

Lúc ấy anh cảm thấy mình muốn điên rồi.

Nghĩ tới liền đau đầu, trong đầu đều là những tạp âm.

"À, còn có cái này, là cô ấy nhờ anh đưa cho chú."

Lâm Úc mở mắt ra, lạnh lùng lấy tờ giấy ghi chú, mở ra liền thấy:

"Tôi mới uống thuốc xong."

Sắc mặt anh càng khó xem hơn.

Trương Hoài Hiên:

"Vậy dây chuyền làm sao bây giờ?"

Lâm Úc: "Đưa trả lại."

Trương Hoài Hiên không lay chuyển được anh.

"Được."

Rồi cầm dây chuyền đi ra ngoài, mới vừa mở cửa lại quay về, đem dây chuyền ném lên người anh.

"Mất công đi ghê''

Lâm Úc theo bản năng chụp lấy.

Trương Hoài Hiên:

"Cô ấy đã đi rồi."

——

Trương Hoài Hiên mới vừa đi vào, Hứa Thiên Tư liền nghe tin mình bị hệ thống trừ hai ngày sinh mệnh.

Không cần nghĩ cũng biết, cô ở ngoài nỗ lực rải đường, còn Lâm Úc ở trong điên cuồng rải đinh.

Cô sợ Lâm Úc đến dây chuyền cũng không nhận, đến lúc đó thanh sinh mệnh bị trừ càng nhiều, nên đã nhanh chân chuồn mất.

Hy vọng Lâm Úc không đem dây chuyền kia ném đi, nếu không thanh sinh mệnh sẽ thấp khiến cô chết luôn.

Trên đường đi về lòng vẫn run sợ, đến trường học đã là 11 giờ đêm, nếu còn trễ thêm tí nữa thì trường học sẽ đóng cửa.

May mắn là Lâm Úc không có hành động gì, cho nên thanh sinh mệnh ổn định được trong 5 ngày.

Trong vòng 5 ngày, cô nhất định phải tìm biện pháp lâu dài, nếu không sẽ phải rơi nước mắt như ngày hôm nay.

Trên đường gặp được mấy bạn học, ánh mắt nhìn cô có chút lạ, chỉ chỉ trỏ trỏ không biết đang nói cái gì.

Cô không thèm để tâm, trực tiếp về phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ không có khóa, bật đèn lên, nhưng bên trong không có ai, hẳn là đi ra ngoài rồi.

Trong phòng vệ sinh có gương, trong gương hiện lên gương mặt nhỏ sạch sẽ xinh đẹp, mũi cao, đôi mắt to tròn, cười rộ lên rất đẹp.

Ngũ quan lập thể tinh xảo, mang theo một chút trẻ con, nhưng giống với khuôn mặt cô đến 7 phần

002: "Thân thể này sẽ chậm rãi thay đổi hình dạng giống cô."

Hứa Thiên Tư sửng sốt một chút.

"Giọng cũng thay đổi?"

002: "Đúng vậy, cơ thể này sở hữu tính chất đặc biệt, cuối cùng sẽ trở nên giống cô như đúc."

Đây là tin tốt nhất cô nghe được từ khi đến thế giới này.

Kiếp trước cô là ca sĩ, giọng nói đối với cô là vô cùng quý giá, cũng không thua kém khả năng cảm nhạc của Lâm Úc.

Đang nói, thì bên ngoài có người tiến vào, là giọng của Vương Tử Hàm cùng Triệu Tuệ, hai người họ đang ở nói chuyện.

Triệu Tuệ:

"Hứa Thiên Tư đúng là kì tài, vậy mà lại khiến fan của Lâm Úc ghét đến mức đào ra cả ảnh chụp lẫn trường học. Haha, vì theo đuổi idol mà nổi tiếng cả giới thì đúng là quá đỉnh''

Vương Tử Hàm:

"Lần này lại là cái gì?"

Triệu Tuệ:

"Vẫn là vì chuyện riêng tư. Bọn họ nói cô ta ngu xuẩn, buổi sáng ở Bắc Kinh ngẫu nhiên gặp được Lâm Úc, buổi chiều còn có thể ở Thượng Hải gặp được một lần, đó không phải rành rành nói cho người khác là cô ta theo đuôi sao?"

Vương Tử Hàm: "......"

Triệu Tuệ:

"Bởi vì cô ta mà trường học đều bị fans của Lâm Úc tấn công, tại sao còn giữ lại loại nhân phẩm bại hoại, rác rưởi này. Tôi sắp tức chết rồi."

Vương Tử Hàm: "Thật không nghĩ tới, lúc cô ấy thi vào trường mình đạt thủ khoa.''

Triệu Tuệ cười một tiếng:

"Này ai có thể nghĩ đến? Lúc trước khoe khoang vô cùng lợi hại, ba mẹ đều là nhà nghệ thuật về nhạc kịch, kết quả vì theo đuổi idol mà nổi tiếng toàn trường, cậu nói xem có buồn cười hay không?"

Vương Tử Hàm biết Triệu Tuệ là người qua đường nhưng lại ghét Lâm Úc, Hứa Thiên Tư với cô ta bởi vì Lâm Úc mà cãi nhau, hiện tại mối quan hệ của hai người có chút gay gắt.

Nhưng thấy Triệu Tuệ càng nói càng quá đáng, Vương Tử Hàm không dám tiếp lời.

"Thật ra Hứa Thiên Tư cũng rất xui xẻo......"

"Xui xẻo cái gì, đây là cô ta tự mình làm ra."

"Không nói tới cô ấy nữa, ngày mai phỏng vấn cậu chuẩn bị thế nào rồi? Tớ nghe nói Thiên Tư cũng báo danh."

"Cô ta không phải nổi tiếng trong giới rồi à, còn đến tham gia làm gì? Người mà tổ tiết mục chọn bài hát mà Lâm Úc viết cho Chu Thiến Vận, giọng nữ cao nên khó ai hát được, Hứa Thiên Tư hát được sao?"

"Nhưng cô ấy lớn lên xinh đẹp."

"Xinh đẹp có ích lợi gì? Tiết mục này không tìm visual, mà nếu tìm visual thì đúng là miếng bánh từ trên trời rơi xuống của Hứa Thiên Tư......"

Hai người vừa nói chuyện vừa đưa tay đẩy cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy người bên trong, không khí nháy mắt an tĩnh.

Nói xấu sau lưng còn bị chính chủ gặp được, hai người đều có chút xấu hổ.

Đặc biệt là Vương Tử Hàm, cơ hồ đã chuẩn bị tinh thần khuyên can.

Không nghĩ tới Hứa Thiên Tư lại đi lên nhưng câu đầu chính là:

"Lâm Úc hát tiết mục nào?''

Hai người: "......"

Quả nhiên không hổ là fan cuồng của Lâm Úc.

Triệu Tuệ cười nhạo một tiếng:

"Nói cho cô biết để cô chuẩn bị thi thử?"

Hứa Thiên Tư:

"Đương nhiên."

Cô chỉ còn thời gian là 5 ngày, không thể bỏ qua cơ hội có thể làm tăng thanh sinh mệnh.

Triệu Tuệ không thể tưởng tượng trừng lớn mắt.

"Cô muốn đi? Đừng đùa, lý lịch của cô căn bản không được."

Hứa Thiên Tư mặc kệ cô ta, nhìn qua Vương Tử Hàm.

Quan hệ của nguyên chủ với Vương Tử Hàm cũng không tệ lắm.

Vương Tử Hàm không có biện pháp, đành phải nói:

"Là chương trình về ẩm thực của đài, tên là [ nuốt lời thực ngữ] *, tổ tiết mục cần một giọng ca. Chương trình này vô cùng hot, độ thảo luận cũng rất cao, mà tổ tiết mục cũng không có yêu cầu gì nhiều, Bel Canto*, dân ca, nhạc pop đều có thể báo danh, cạnh tranh rất kịch liệt, trường chúng ta tham gia khá đông."

Vương Tử Hàm nói nhiều như vậy chỉ muốn gửi đến Hứa Thiên Tư thông điệp là, đừng tham gia.

Nghĩ tới mắt cô càng ngày càng sáng.

"Làm sao để đăng kí?"

Triệu Tuệ ngồi xuống, trào phúng nói:

"Tử Hàm, cậu nói cho cô ta đi, để cô ta đi báo danh.''

Vương Tử Hàm lấy điện thoại ra, chỉ:

"Tớ thêm cậu vào diễn đàn, hôm nay là ngày đăng kí cuối cùng,"

Hứa Thiên Tư được Vương Tử Hàm thêm vào diễn đàn, liền đồng ý.

Vừa vào liền thấy, một trăm người là ít, so với lời nói của Vương Tử Hàm còn khoa trương hơn, ai học thanh nhạc đều ở trong này hết à?

Trong diễn đàn mọi người thấy có người mới vào, vốn dĩ định hoan nghênh, kết quả vừa thấy người đến là Hứa Thiên Tư, nhất thời không ai hé răng.

Sau một lúc lâu mới có người giả tạo hỏi:

"Hứa Thiên Tư, cô cũng muốn đăng kí à?"

Hứa Thiên Tư: "Đúng vậy, làm sao để đăng kí?"

"Trang chủ có link đăng kí, cô đến đó đăng kí. Ngày mai liền bắt đầu phỏng vấn, cô tới kịp không?"

Hứa Thiên Tư:

"Vì Lâm Úc không gì là không thể."

Lời này vừa nói ra, người kia liền ngậm miệng.

Cô có biết cạnh tranh ghê gớm đến mức nào không?!

Tổng số sinh viên học thanh nhạc ở Bắc Kinh hơn một ngàn, bọn họ đều báo danh, chính là muốn ké tí fame, không chừng còn được nổi tiếng.

Mà Hứa Thiên Tư chỉ vì Lâm Úc?!

Mà cũng đúng, Hứa Thiên Tư cũng chỉ có thể là vì Lâm Úc.

Trong diễn đàn, không khí bỗng an tĩnh đến xấu hổ.

Lại qua sau một lúc lâu, hoa khôi xuất hiện.

Lầu 16 – Hà Băng:

"Đàn em đến đăng kí là tốt, nói không chừng cũng giống Chu Thiến Vận được Lâm Úc coi trọng, viết bài hát cho em, cố lên nha. @chủ diễn đàn, cho em gái này cái link đăng kí. Em vô xem nha"

Hứa Thiên Tư:

"Cảm ơn đàn chị, em sẽ xem."

Lại nhắc Chu Thiến Vận.

Nguyên chủ không vừa mắt cô ta cũng có lí do cả, biết rõ Lâm Úc kết hôn còn lấy đủ loại lý do hợp tác để kề cận.

Buồn cười chính là đời trước lúc Lâm Úc gặp tai nạn, người đầu tiên dẫm anh lại là Chu Thiến Vận.

Đi thì đi đi, còn muốn dẫm Lâm Úc để nâng cao giá trị bản thân.

Người trong diễn đàn thấy Hứa Thiên Tư không khách khí trả lời liền cảm thấy buồn cười, sau đó đem đi kể khắp khoa như một chuyện cười, Hứa Thiên Tư xách giày cho Chu Thiên Vận còn chả xứng, còn muốn Lâm Úc coi trọng, đang nằm mơ thì mau tỉnh đi.

Chẳng qua những lời đó chả ai dám nói ra thôi.

Chủ diễn đàn chậm rì rì đưa địa chỉ web, Hứa Thiên Tư liền lập tức đi đăng kí, còn nói cảm ơn một tiếng rồi rời khỏi diễn đàn.

Mọi chuyện diễn ra còn chưa đến 5 phút, một đám người xem đến trợn mắt há mồn

Tốc độ này cũng nhanh quá đi

Lại một lát sau, lầu 17 - Triệu Tuệ hỏi:

"Đàn anh, ban nãy Hứa Thiên Tư điền cái gì vào cột đó? "

Triệu Tuệ không hỏi cụ thể cột nào, nhưng mọi người đều hiểu, trong đó có một câu hỏi là: "Bạn tự tin vì điều gì?

Chủ diễn đàn: "Tôi cũng không biết, tôi không xem được."

Lầu 16 - Hà Băng: "Chắc là thi được thủ khoa."

Lầu 17 - Triệu Tuệ: "Chắc chắn luôn."

Chủ diễn đàn: "Nếu điền cái đó, sơ yếu lý lịch có vẻ kém, sẽ không vượt qua được vòng loại ban đầu."

Sau khi xem xét lý lịch chỉ chọn ra 20 người đi tiếp, đến vòng phỏng vấn thì chỉ còn 1.

Điền phần tự tin vì cái gì, có thể vừa chứng tỏ tài nghệ của mình vừa tự đánh giá bản thân

Tài năng, là cái huy hoàng nhất của cô.

——

Lâm Úc mang mắt kính đọc sách, Trương Hoài Hiên đột nhiên tiến vào.

Anh ngước mắt, Trương Hoài Hiên thấy anh không mang tai nghe chống ồn, liền vẫy tay gọi tới, dùng khẩu hình nói:

"Chu Thiến Vận muốn nói chuyện trực tiếp với cậu''

Trong tiềm thức của Lâm Úc, Chu Thiến Vận chỉ là ca sĩ tuyến 18, không đến một năm, đã được lên ngôi sao hạng A.

Lâm Úc phụ trách soạn nhạc biên khúc, còn Chu Thiến Vận phụ trách biểu diễn, hai người hợp tác vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, làm bá chủ giới âm nhạc suốt bốn năm.

Kết quả Lâm Úc vừa rồi đột nhiên gọi điện, nói muốn dừng hợp tác.

Vừa mới bắt đầu Chu Thiên Vận còn ôn nhu nhiệt tình, chờ Trương Hoài Hiên nói rõ ràng, đối phương liền lập tức hoang mang, nằng nặc đòi nói chuyện với Lâm Úc.

Lâm Úc gấp sách lại, đeo tai nghe chống ồn, lúc này mới tiếp nhận điện thoại, nhàn nhạt nói:

"Tôi đây."

"Anh Úc, vừa rồi em nghe nói anh muốn ngưng hợp tác, là nói đùa, đúng không?"

Chu Thiên Vận nhẹ nhàng hỏi, giọng nghe có chút êm tai, đây cũng là nguyên nhân lúc trước anh muốn cùng cô ta hợp tác—— ít nhất khi hát nhạc của anh, lúc lên nốt cao sẽ không bị chói.

Lâm Úc cúi đầu tiếp tục đọc sách, thái độ lãnh đạm:

"Không phải đùa, cụ thể thế nào tôi sẽ nói với Trương Hoài Hiên. Nếu không có việc gì nói, tôi cúp máy."

"Vì cái gì?...... Từ từ, Anh Úc, vì sao? Anh Úc......"

Lâm Úc tạm biệt, không chút lưu tình ngắt điện thoại.

Trương Hoài Hiên lắc đầu thở dài:

"Chậc chậc chậc, thật lạnh lùng."

Lâm Úc ném di động lại cho Trương Hoài Hiên, tay nắm chặt sợi dây chuyền trong túi.

Một lát sau, anh đột nhiên nói:

"Anh họ, giúp em tìm thông tin một người."

Trương Hoài Hiên:

"Ai vậy?"

"Học viện âm nhạc trung ương, sinh viên năm 3 khoa thanh nhạc - Hứa Thiên Tư''

- --

(*): Bel Canto là chuẩn mực của opera từ thế kỷ XIX và đòi hỏi, giai điệu đẹp và giàu cảm xúc tạo sự thi vị của bản nhạc. Đây được xem là một cách hát nổi bật trong opera. Bên cạnh các trường phái thì Bel Canto trở thành mục tiêu của các ca sĩ opera nhằm phân biệt "đẳng cấp" giữa các ca sĩ với nhau.

(nuốt lời thực ngữ): tên chương trình mình chưa biết sửa sao cho hay nên mình để nguyên nha