Không Rải Cơm Chó Sẽ Phải Chết

Chương 3: Chuẩn bị



Editor: Elf

- ----

Đến tận hôm sau Hứa Thiên Tư mới phát hiện chính mình, à không, là nguyên chủ lại bị réo tên.

Vẫn như cũ, bị réo tên vì những bức ảnh chụp lén.

Lần này Bắp (tên gọi của fans Lâm Úc) thật sự tức giận, có lẽ sẽ tế sống cô, cô không có cô hội nào để giải thích hay bịa ra một cái cớ.

Bởi vì Lâm Úc có thể chất đặc biệt, nên rất ít khi lộ mặt trước mọi người, thậm chí trên mạng còn không có bức ảnh nào của anh.

Vậy mà nguyên chủ vì giống mọi người đều muốn biết anh trông như thế nào, có một lần theo dõi anh, nhân lúc anh không chú ý thì đột nhiên mất trí lao vào muốn tháo khẩu trang của anh, rồi quá tay làm hỏng tai nghe chống ồn anh đang đeo.

Đó là lần duy nhất Lâm Úc mất bình tĩnh, bị tạp âm kích thích làm cho đổ mồ hôi lạnh.

Bởi vì chuyện này, mà cô hoàn toàn đắc tội với các Bắp.

Mỗi lần nhắc đến Hứa Thiên Tư, bọn họ hận đến mức chỉ muốn xông lên cắn xé cô.

Bọn họ đem tất cả thông tin của cô đào ra.

Nếu không có các fan đầu tàu ra tay ngăn cản, có lẽ thông tin của người nhà cũng bị đào lên.

Nhưng vẫn không thể ngăn cản được những fans quá khích, có lần nguyên chủ đang đi trên đường thì bị fans Lâm Úc ném trứng thối vào người.

Nhưng bây giờ Hứa Thiên Tư không có thời gian để ý tới dư luận. Vì cô phải vội vàng chuẩn bị cho vòng tuyển chọn vào 2 ngày sau.

Kiếp trước cô làm thạc sĩ thanh nhạc cùng hệ opera với nguyên chủ.

Opera yêu cầu rất cao và hà khắc, từ nhỏ giáo viên đã nói với cô: Một ngày không luyện chỉ bản thân biết, hai ngày không luyện bạn bè biết, ba ngày không luyện khán giả sẽ biết.

Nghiêm túc luyện tập hai giờ, khi bước ra khỏi phòng tâp thiếu chút nữa đụng vào một bạn học nam.

''Thật xin lỗi.''

Cô thấy đối phương đứng hình và ánh mắt nhìn cô cũng rất kì lạ

Nói rồi cô vội vàng xuống lầu

Không phải là biến thái đi? Nhưng trông đẹp trai nha.

Cố Mật Thu đứng ở tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô dần khuất.

Vừa rồi...... Là Hứa Thiên Tư luyện giọng?

Anh đột nhiên nhớ tới, vào năm nhất, cô là thủ khoa khoa thanh nhạc hệ opera.

Lúc ấy các văn phòng tuyển sinh vì muốn cô vào trường mình mà suýt nữa gây lộn.

Hứa Thiên Tư đi xuống lầu nhà ăn ăn cơm, kết quả lại gặp được Triệu Tuệ.

Cô ấy đang cùng một người nữ sinh bưng mâm đồ ăn đi lại đây, ánh mắt nhìn cô lộ vẻ vô cùng đắc ý, cũng không hỏi đối diện có người hay không, trực tiếp ngồi xuống.

Hứa Thiên Tư không thèm để tâm, chậm rãi ăn cơm.

Triệu Tuệ không nói gì, nhưng nữ sinh kia mở miệng hỏi.

"Hứa Thiên Tư, nghe nói cậu cũng đăng kí 《 nuốt lời thực ngữ 》?."

Hứa Thiên Tư mới vừa luyện giọng xong, cổ họng rất khó chịu, còn rất mệt mỏi nên chỉ gật đầu

"Cậu đúng là fan số một của Lâm Úc nha."

Nữ sinh cố tình mỉa mai.

"Không chỉ theo dõi lịch trình, đến cả bài hát có Lâm Úc tham gia cũng không buông tha. Đúng rồi, có thông báo là ai sẽ tham gia phỏng vấn rồi đó, cậu biết không?"

Nói xong, cô ta chờ Hứa Thiên Tư nói tiếp, sự đắc ý như muốn bùng nổ

Bọn họ chắc chắn Hứa Thiên Tư không có khả năng nhận được thông báo.

Với tính cách của Hứa Thiên Tư, nếu nhận được thông báo cô đã khoa trương khoe khoang chỉ hận không thể khoe cho cả thế giới, chứ không có chuyện im lặng như này.

Thì ra là để nói cái này

Hứa Thiên Tư hiểu rõ bọn họ, sau đó phối hợp với cô ta giả bộ như không nghe thấy, làm ngơ và tiếp tục ăn cơm

Hai nữ sinh: "......"

Cô ta càng ngày càng đáng ghét!

Triệu Tuệ không còn cách nào khác, đảnh phải nói:

"Tôi là số 16, sẽ phỏng vấn vào 3h chiều mai, còn cô?''

Cô ta đến chính là cố ý chọc tức cô.

Cô ta đã sẵn sàng nhìn Hứa Thiên Tư nổi điên mà làm loạn.

Nơi này là nhà ăn, người đến người đi, đến lúc đó sẽ thành một trò cười.

Ai ngờ Hứa Thiên Tư một chút kích động cũng không có, cô chậm rãi đặt đũa xuống, lấy điện thoại ra như muốn tìm gì đó.

Trong lòng Triệu Tuệ dâng lên nỗi bất an không thể giải thích chẳng lẽ......

Không, không có khả năng!

Cô ta không biết trình độ Hứa Thiên Tư như thế nào, nhưng nếu tổ tiết mục thông báo cho Hứa Thiên Tư đi phỏng vấn thì tổ tiết mục đúng là ngu ngốc.

"Đây."

Cô không biết đã tìm được thứ gì, mỉm cười đem màn hình điện thoại đưa đến cho Triệu Tuệ xem.

"Để tôi cho cậu xem."

Thấy rõ nội dung trên màn hình, Triệu Tuệ trợn to mắt.

Đó là tin nhắn thông báo phỏng vấn của tổ chương trình.

Hứa Thiên Tư híp mắt cười nói:

"Thật là trùng hợp, tôi thứ tự 17,, ngay sau cậu''

"Chuyện này không có khả năng!"

Triệu Tuệ buột miệng thốt ra, chộp lấy điện thoại, trên đó ghi rõ "Số 17 hệ opera Hứa Thiên Tư".

Hứa Thiên Tư lấy lại điện thoại, bưng khay rời đi.

Để lại hai nữa sinh ngơ ngác một lúc mới kịp phản ứng, bọn họ nhìn nhau, có thể hiểu ý nhau thông qua ánh mắt

Thật không thể tưởng tượng.

Sao Hứa Thiên Tư có thể được chọn?

Cô ta đã điền gì vào bản đăng kí?

Càng nghĩ càng tò mò.

Cô ta vào diễn đàn, spam một dàn "!!!!!!" cùng "mẹ nó":

"Mẹ nó!!!!!! Tôi muốn điên rồi!!!!!!!"

"Tôi cũng điên rồi, Hứa Thiên Tư có thể nhận được thông báo, nmdws.m*?!"

"Xem ra tôi không phải người duy nhất bị điên."

"Tôi muốn biết cô ta viết tờ khai như nào?."

"Tôi cũng muốn."

"Đừng nóng vội, chúng ta đi hỏi chủ diễn đàn thử xem......"

Rất nhanh, chủ diễn đàn xuất hiện:

"Tổ tiết mục nói, trong đơn Hứa Thiên Tư viết: 'Hãy nghe tôi hát, và bạn sẽ biết tại sao' bọn họ muốn nhìn một chút, một người có trình độ như nào mà lại ngông cuồng như vậy."

Mọi người: "......"

Mẹ nó, có thể ghi như vậy à???

Sau một hồi im lặng, có người chua chát nói:

"Nếu biết sớm viết như vậy có thể vào thì tôi cũng viết, sao tôi không biết sớm chứ!''

"Cái đó...... Hứa Thiên Tư sẽ được chọn sao?"

"Phốc! Sao có thể?! Nếu cô ta được chọn, Tôi sẽ livestream ăn tường''

"Tôi livestream ăn giày da!"

"Kìm chế chút đi, nếu được thì sao?"

"Không có nếu, học trưởng Cố @ Cố Mật Thu cũng sẽ đi, nghe nói tổ tiết mục đã trả 1000 đô để mời."

Đúng nha, còn có học trưởng mà.

Mọi người liền cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức.

"Tôi sẽ livestream ăn thép."

"Tôi ăn cá trích đóng hộp!"

"Tôi ăn......"

Số 15 Cố Mật Thu:

"Tôi chụp lại bằng chứng, đến lúc đó nhớ livestream."

Im lặng trong ba giây, diễn đàn lập tức than thở, hỏi Cố Mật Thu rốt cuộc là có ý gì.

Đáng tiếc Cố học trưởng chỉ xuất hiện nói một câu rồi lặn mất.

- -

Trương Hoài Hiên tự mình lái xe đến học viện một chuyến, tìm được thầy giáo của Hứa Thiên Tư.

Thầy Diệp, người đàn ông trng niên khoảng 40 tuổi, Sau khi nghe xong mục đích của Trương Hoài Hiên, liền cảm thấy kì quái

"Thầy Lâm sao lại muốn sổ ghi chép của học trò tôi?"

Trương Hoài Hiên đương nhiên không thể trả lời rằng: "học sinh của thầy đã ngủ cùng với em họ tôi'', liền cười cái ha ha nói:

"Lâm Úc rất thích giọng của cô ấy."

Thực ra anh cũng không hiểu vì sao

Thầy Diệp bỗng tình ngộ.

"À, cũng không có gì lạ. Con bé này thực sự rất tối, đáng ra con bé có thể phát triển hơn nữa. Nhưng lại không chịu học tiếp, hai năm trước tôi còn đi theo khuyên nhủ nó, giờ thì thôi rồi, tôi bỏ cuộc. Nhưng gần đây lại chịu đi tham gia chương trình 《 nuốt lời thực ngữ 》vì muốn hát bài của thầy Lâm."

Trương Hoài Hiên có chút ngoài ý muốn, 《 nuốt lời thực ngữ 》dùng bài hát của Lâm Úc vậy mà anh không biết, không nghĩ tới bé đáng yêu cũng báo danh.

Nhưng hình như cô bé học có chút kém?

Trương Hoài Hiên nói cảm ơn, nhận lấy sổ ghi chép, xác định không sai, lúc sau mới nói:

"Tôi sẽ trả lại thầy khi xem xong."

Thầy Diệp cười không nói rồi đích thân tiễn anh về

Trương Hoài Hiên vừa bước ra tình cờ gặp Hứa Thiên Tư, mắt cô sáng lên, chạy lại nhìn anh, hỏi:

"Anh, sao anh lại ở đây?''

Trương Hoài Hiên đem sổ ghi chép bỏ vào tệp văn kiện, đáp:

"Có chút việc cần gặp thầy của em. Đừng nhìn, Lâm Úc không có đến."

"Ò."

Cô vẻ mặt có chút thất vọng những vẫn là nhẹ nhàng, hỏi.

"Lâm Úc có nhận cái dây chuyền không anh?"

"Có. Còn nhìn cả thư tình."

Hứa Thiên Tư đỏ mặt.

"Đó không phải thư tình mà."

Trương Hoài Hiên cười haha.

Sao một cô gái dễ thẹn thùng như thế lại có can đảm làm chuyện kia?

Ảo thật đấy.

Trương Hoài Hiên trở về, liền đem tệp văn kiện đưa cho Lâm Úc:

"Đây, cầm lấy."

Lâm Úc lấy ra nhìn một lượt, rồi đem giấy ghi chú lần trước cô đưa cùng bỏ vào.

"Đưa đến trung tâm thẩm định chữ viết, giúp em xác định xem đây có phải chữ của một người."

- -

Lâm Úc đã nhận được lời mời của giám đốc Lưu - giám đốc đài truyền hình, sau đó cùng Trương Hoài Hiên đi tới.

Đến đài truyền hình, thư lý của giám đốc Lưu trực tiếp xuống đón anh.

Thư ký Vương mời hai người đi lên, nói:

"Giám đốc chúng tôi còn mời cả đạo diễn Tạ, hiện tại đang cùng chờ anh ở trên......"

Tai nghe chống ồn bị rớt ra, làm anh hơi chút khó chịu, Lâm Úc hỏi:

" Đạo diễn Tạ?"

Thư kí Vương:

"Vâng, đạo diễn Tạ Vĩ."

Lâm Úc gật đầu.

Đạo diễn rất quen với anh, trước đây đạo diễn Tạ từng nói sẽ làm một show âm nhạc, muốn anh tham gia nhưng anh từ chối.

Lần này hẳn là tìm giám đốc Lưu để nói giúp.

Cửa thang máy mở ra, thư ký Vương đưa tay:

"Anh Lâm, bên này, mời...."

Lâm Úc mới vừa bước ra thang máy, đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cầu thang.

Thư kí Vương:

"Anh Lâm?"

Trương Hoài Hiên:

"Lâm Úc, sao vậy?"

Lâm Úc không quay đầu lại.

"Có người đang hát."

Trương Hoài Hiên:

"Có sao, sao anh không nghe thấy?."

Lâm Úc:

"Nghe kỹ đi."

Thư ký Vương sửng sốt một chút, cười nói:

"À, tôi nhớ rồi, chắc là thí sinh tham chương trình của đạo diễn Vương《 nuốt lời thực ngữ 》đang hát. Tổ tiết mục bên ấy thiếu người hát bài chủ đề, nên đã tuyển chọn một vài người có năng lực đến phỏng vấn, và bọn họ hát bài của anh."

Lâm Úc đột nhiên xoay người đi vào thang máy, đóng cửa và đi xuống lầu. (1)

Trương Hoài Hiên hơi sửng sốt, lập tức đi theo, bị thư kí Vương kéo lại.

"Anh Trương, anh không biết chỗ, làm sao tìm được anh ấy? Tôi quen thuộc với nơi này hơn, để tôi tìm cho."

Trương Hoài Hiên:

"Không được, Lâm Úc......"

"Anh Trương, anh trước hết nên gặp giám đốc Lưu để nói rõ tình hình ''

Trương Hoài Hiên:

"Cậu phải nhanh chóng đưa cậu ấy quay lại nhé''

Lâm Úc đi xuống lầu 4, ra khỏi thang máy đi the hướng phát ra âm thanh.

Ven đường gặp được rất nhiều học sinh, nhưng bọn họ thấy anh ăn mặc khí chất, nghĩ là lãnh đạo của đài truyền hình, nên không ngăn cản anh.

Lâm Úc đi thẳng đến cửa phòng thử giọng.

Giọng hát truyền ra từ bên trong, rất uyển chuyển, là giai điệu mà anh quen thuộc nhất.

Tiếng hát sạch sẽ và trong trẻo tự như sóng biển nhẹ nhàng dưới ánh trăng, chiếu rọi xua tan đi cái không khí ồn ào, xoa dịu thần kinh đang căng thẳng và đau đớn bởi tiếng ồn của anh.

Lần đầu tiên anh nghe được một giọng hát, sạch sẽ thuần khiết, không pha chút tạp âm.

Trong phòng, tổ tiết mục cũng chết lặng.

Lúc đầu, bọn họ muốn xem Hứa Thiên Tư này có tài như thế nào mà phát ngôn ngông cuồng như vậy. Và một phần cũng vì, cô là thủ khoa. Nhưng cuối cùng lại là người mà cả khoa căm ghét.

Ai cũng thích những thứ hiếm lạ.

Vừa lúc Hứa Thiên Tư bước vào, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt biết cười, môi trái tim hồng hồng mềm mại, là một cô gái nhỏ dễ thương ngọt ngào.

Kết quả cô mở miệng liền nói:

"Tôi không biết dùng mic, có thể hát không mic không?"

Ca sĩ oprera phải hát không có micro nhưng vẫn phải đảm bảo cả khán phòng đều nghe thấy (2). Nên cô không biết dùng mic như nào, sợ xảy ra sự cố.

Nhưng tổ tiết mục không biết, Bọn họ đều nghĩ:

''Không biết sử dụng mic? Đây là trình độ tệ đến mức nào?''

Xem ra chỉ được cái mác ngoại hình thôi

Lúc này bọn họ cũng nghĩ đến, người dám hát không mic một là do trình độ yếu thật sự, hai là cực kì giỏi.

Nhưng theo bản năng, họ liền bỏ cái thứ hai

Hậu quả chính là, Hứa Thiên Tư vừa cất tiếng hát, khán giả bị sốc ngay lập tức, thậm chí ngay cả giám đốc đang bận rộn thảo luận cũng ngồi ngay ngắn và nghiêm túc lên.

Bài hát này nổi tiếng với các yếu tố cổ điển, nhưng Hứa Thiên Tư đã hát nó bằng một điệu Bel Canto (3)

Sự cộng hưởng đặc biệt của Bel Canto khiến âm thanh như một làn sóng, lan tỏa từng lớp với Hứa Thiên Tư là trung tâm, trong làn nước dưới ánh trăng rọi, cô như một nữ thần.

Những con sóng chồng lên nhau, ngày càng đẩy lên cao càng khiến ai nấy đều nín thở chờ đợi đợt bùng phát tiếp theo.

Tiếp theo là nốt cao lên đến D5, là cao trào của cả bài, đồng thời cũng là lúc giọng hát cao vút truyền thẳng vào tâm hồn người nghe.

Vừa tới, bọn họ có chút chờ mong không biết tiếp theo sẽ như thế nào.

Kết quả, là cô ấy đột nhiên dừng lại.

Một đám người:

"......"

Này quả thực như súng lên nòng mà không được bắn, quá vô nhân tính!

Đạo diễn Vương:

"Sao không hát tiếp? Không hát được nữa?"

Hứa Thiên Tư:

''Cái này có giá khác."

"Phụt."

Có người cười ra tiếng.

Đạo diễn Vương:

"Cô còn mặc cả với tôi?"

Hứa Thiên Tư đã tìm hiểu, đạo diễn Vương rất tốt, tuy vẻ ngoài có chút nghiêm túc, nhưng thật ra rất dễ nói chuyện.

Cô cong mắt, cười lên rất đáng iu, cô giơ ngón tay trắng nõn ra khua khua:

"Không không, em chỉ muốn nói một câu."

Dựa theo tiết mục, thì cô chỉ cần lên sân khấu hát rồi đi xuống không cần phải nói gì cả.

Đạo diễn Vương hỏi:

"Cô muốn nói gì?"

Hứa Thiên Tư hai mắt sáng ngời tỏ ý.

"Tôi muốn tỏ tình với một người"

Đạo diễn Vương đang định nói, thì nhân viên công tác đột nhiên chạy tới:

"Đạo diễn, chúng tôi sợ cô gái này không thể dùng. Ông nhìn này......"

Nói rồi đưa điện thoại qua.

Vương đạo diễn cúi đầu nhìn thấy, là một cái chuyển phát Weibo:

【Fan cuồng của Lâm Úc - Học viện âm nhạc trung ương, sinh viên khoa thanh nhạc hệ opera - Hứa Thiên Tư 】

- ----

(1) Lời editor: Đoạn này tui cũng không hiểu sao nam chính lại nghe được giọng nữ chính mặc dù ở khác lầu, anh nghe được nhưng người ngoài phòng lại không nghe

(2) ca sĩ opera phải hát không có microphone (ảnh), những vẫn bảo đảm cả khán phòng đều nghe. Nếu bạn thấy một ca sĩ opera dùng mic để hát, chắc chắn ca sĩ đó đang hát ở một buổi hòa nhạc, hay chỉ trình diễn một vài bài trong một show nào đó, còn khi diễn cả một vở ở nhà hát, không bao giờ có chuyện ca sĩ opera dùng mic.

(3) Bel canto: Bel canto trong tiếng Italia là "hát đẹp" và thời kỳ đầu kỹ thuật này chưa áp dụng rộng rãi. Cho đến giữa thế kỷ XVIII thì Bel canto là chuẩn mực của opera. Đây được xem là một cách hát nổi bật trong opera. Bên cạnh các trường phái thì Bel canto trở thành mục tiêu của các ca sĩ opera nhằm phân biệt "đẳng cấp" giữa các ca sĩ với nhau.Nay Bel canto đã được các nhạc viện, trường dạy nhạc đưa vào chương trình đào tạo các ca sĩ chuyên nghiệp.

Và cuối cùng là Merry Christmas.