Không Rải Cơm Chó Sẽ Phải Chết

Chương 5: Đi ké



Editor: Voi Con

- ----

Đây là lần đầu Hứa Thiên Tư chân chính gặp Lâm Úc, không thể nói rõ mừng rỡ hay giật mình chiếm phần trăm cao hơn.

Người đàn ông mặc vest, đeo khẩu trang cùng gọng kính kim loại cổ điển, tay đút túi quần, đứng nấp ở trong bóng râm, ánh mắt lạnh nhạt, giống như một bức tranh sơn dầu cổ điển ở nơi Luân Đôn ngập tràn sương mù, xa xôi mà thần bí.

Nhưng lỗ tai lại đeo tai nghe, chút yếu tố khoa học làm xóa đi cảm giác mơ hồ này, vừa nhìn liền có cảm giác sai lệch về ảo giác.

Trương Hoài Hiên bị ánh mắt của Hứa Thiên Tư làm giật mình, rũ một tay vội vàng vẫy cô.

Đừng nói nữa!

Trương Hoài Hiên chưa từng xuất hiện trước mặt công chúng nên người thường không biết quan hệ của anh ấy với cùng Lâm Úc, chỉ cần Hứa Thiên Tư không nói ra thì sẽ không bị chú ý.

Hứa Thiên Tư hiểu rõ, hít sâu, tự dặn bản thân phải bình tĩnh.

Trước công chúng, Lâm Úc hẳn sẽ không làm gì cô, nhưng nếu cô dám lộ ra một chút thông tin không tốt, anh nhất định sẽ bóp chết cô tại chỗ.

Thấy Trương Hoài Hiên vẫy tay với mình, cô gật đầu một cách chắc chắn.

Yên tâm, cô sẽ quản tốt cái miệng mình.

Lần đầu hai người họ cảm thấy mình cùng người lạ ăn ý đến thế.

Trương Hoài Hiên yên lòng, nhìn đống hỗn loạn, đau đầu hỏi:

"Chuyện này là sao?"

"Tôi là fan của Lâm Úc!"

Người đàn ông đột nhiên la lớn, chỉ vào Hứa Thiên Tư.

"Người phụ nữ này quấy rối idol của tôi nên tôi cho cô ta một bài học."

Trương Hoài Hiên mím môi, sắc mặt khó coi.

Bên này ồn ào làm kinh động đến người qua đường cùng các sinh viên, đám người càng ngày càng đông, có người lôi điện thoại ra quay, nhất là sau khi người đàn ông nói là fan của Lâm Úc.

Fan Lâm Úc trực tiếp xử trảm fan cuồng, đúng là tin hot!

"Anh ta không phải!"

Từ đám đông truyền ra tiếng nói chắc như đinh đóng cột.

Đám người liền im phăng phắc.

Hứa Thiên Tư đứng chỗ bồn hoa, giữa đám người, chất vấn người đàn ông kia:

"Anh nói anh là fan của Lâm Úc?"

Cô nhẹ nhàng nói, âm thanh có sự vang dội khó nói.

"Vớ vẩn!"

Người đàn ông hét to mới có thể đọ lại giọng cô.

Hứa Thiên Tư giãn cơ mặt, nở nụ cười.

"Vậy xin hỏi anh, năm 2014 tại lễ trao giải âm nhạc Rossi, Lâm Úc dùng piano diễn bài gì?"

Người đàn ông: "......?"

Hứa Thiên Tư:

"Tôi xin hỏi thêm, năm 2015 ở 《 nghiên cứu âm nhạc 》, Lâm Úc phát biểu bài gì?"

Người đàn ông:

"Này...... Cô biết không mà hỏi tôi?"

Hứa Thiên Tư:

"Tất nhiên là tôi biết rồi. Ở lễ trao giải âm nhạc Rossi, Lâm Úc chơi bản nhạc piano có tên Sonata số 5 chuyên ngành F. Năm 2015, bài Lâm Úc phát biểu tại《 nghiên cứu âm nhạc 》 tên là 《 Phân tích tính khả thi về sự kết hợp giữa nhạc cổ điển và nhạc pop 》."

Cô gái cong mắt cười, nhìn vô cùng đáng yêu, nhưng lời nói không hề che giấu sự trào phúng:

"Mấy cái đó cũng không biết mà còn bày đặt nói là fan của Lâm Úc hả?"

Người đàn ông đỏ bừng mặt muốn tìm chỗ để trốn, đáng tiếc Cố Mật Thu giữ rất chặt.

Cố Mật Thu ngẩng đầu nhìn cô.

Cô gái đứng hiên ngang trên bồn hoa, ánh mặt trời chiếu lên người cô tạo cảm giác hào quang chói mắt.

Anh ta đột nhiên nhớ tới một câu, có những người sinh ra đã thuộc về sân khấu.

Hứa Thiên Tư:

"Fan của Lâm Úc đều là những người đáng yêu. Họ thích Lâm Úc, sẽ không gây chuyện ảnh hướng đến anh ấy. Dù có ghét tôi cũng sẽ không sử dụng cách làm này."

"Vậy anh ta là ai?"

Có người nghi ngờ hỏi.

Hứa Thiên Tư:

"Chẳng qua là một tên đần sử dụng Internet để trút những ý định xấu xa của mình, cuối cùng nhầm lẫn giữa thực và ảo."

Kiếp trước cô gặp quá nhiều người như vậy.

Lúc ấy cô muốn Bel Canto trở nên phổ biến hơn, nhưng trên mạng toàn tiếng mắng.

Có 2 dạng mắng vô cùng ghê gớm, một là những người cùng ngành mắng cô làm ô uế nghệ thuật.

Một loại khác còn buồn cười hơn, chưa từng mua vé vào nhà hát opera, đến việc phân biệt Bel Canto và nhạc Pop cũng không biết, mà mắng cô vấy bẩn nghệ thuật.

Người đàn ông trước mặt, chính là loại người thứ hai.

Công an cũng vừa lúc tới, xách người đàn ông kia lên:

"Theo 《 Luật quấy rối trật tự công cộng 》, anh bị tạm giam vài ngày."

Hứa Thiên Tư vẫy tay với họ, vui vẻ nói:

"Chú công an, chú hãy 'chăm sóc' anh ta thật tốt nha."

Lúc công an lên xe, lặng lẽ ra hiệu "OK".

Đám người nhanh chóng tan rã sau khi hết náo nhiệt.

Hứa Thiên Tư nhảy xuống, liếc mắt nhìn Cố Mật Thu trên đầu dính trứng gà, áy náy nói:

"Đàn anh Cố, thật xin lỗi. Người kia quá đần, ném trứng gà cũng không chuẩn. Còn có trà sữa anh cho......"

Vẻ mặt cô ảo não.

"Biết thế liền không tạt anh ta, mất một ly trà sữa."

Cố Mật Thu sờ mái tóc nhớp nháp của mình.

"Không sao đâu."

Chẳng qua là lúc mua đồ uống, giúp cô trả tiền ly trà sữa thôi mà.

Hứa Thiên Tư:

"Vậy để em......"

Một bóng người chạy tới, cắt ngang lời cô.

"Đfan anh Cố, có chuyện gì vậy?"

Hà Băng lấy một gói khăn ướt.

"Đây, anh lau đi."

Cố Mật Thu không cầm, vội vàng lui về phía sau một bước.

"Không cần, tôi vào phòng vệ sinh rửa là được rồi."

Hà Băng:

"Em đi với anh."

Hứa Thiên Tư liền hiểu rõ, hóa ra hoa khôi đang theo đuổi đàn anh Cố.

Cô lui về phía sau vài bước, quyết định không làm phiền.

Trương Hoài Hiên chọc Lâm Úc, nhỏ giọng nói:

"Ai da, bé đáng yêu của chúng ta được chào đón quà nè."

Vậy sao không chịu ngồi yên mà còn muốn với tới thứ không nên đụng chứ?

Vừa lúc tài xế chạy tới, Lâm Úc:

"Không phải chuyện của chúng ta, đi thôi."

"À."

Trương Hoài Hiên lên tiếng, mở cửa xe, quay đầu nhìn Hứa Thiên Tư nói.

"Bé đáng yêu, anh trai đi trước nha."

Hứa Thiên Tư:

"Chờ chút!"

Lâm Úc dừng lại.

Hứa Thiên Tư chạy tới, ngửa đầu nhìn anh, hỏi:

"Em có thể đi cùng không?"

Giá trị sinh mệnh của cô chỉ còn vài tiếng, nếu đến tối nay mà không có thêm thì phải say bye với thế giới này.

Đi theo, không chừng Lâm Úc đại phát từ bi, còn có thể có cơ hội sống sót, nếu không cô chỉ có chờ chết.

Lâm Úc quay mặt đi không trả lời cô.

Hứa Thiên Tư chắp tay trước ngực, đáng thương nhìn Trương Hoài Hiên.

Cô biết Trương Hoài Hiên sẽ mềm lòng.

Trương Hoài Hiên nhìn Lâm Úc.

"Khụ, nếu không cho cô bé đi cùng đi? Lỡ đâu lại gặp loại người như ban nãy......"

Tuy rằng bé đáng yêu nhanh nhẹn mãnh mẽ, nhưng dù sao cũng là một cô gái nhỏ, nếu gặp nguy hiểm thật thì khó lòng giải thoát.

Lâm Úc trầm mặt, khom lưng ngồi vào trong xe.

Hứa Thiên Tư lập tức vui mừng, vừa muốn đi theo vào.

"Ngồi phía trước đi."

Lâm Úc mở miệng

"...... Vâng."

Cô yên lặng xoay người, ngồi vào ghế phụ.

Trương Hoài Hiên cười hề hề ngồi ở dưới chung với Lâm Úc.

"Hứa Thiên Tư."

Cố Mật Thu bị Hà Băng cuốn lấy, chạy không thoát. Lúc thấy Hứa Thiên Tư sắp đi, vội vàng kêu cô.

"Còn chưa có kết quả mà."

"Không sao, em không đợi nữa."

Cô ngồi vào xe, vẫy tay với anh ta, cười nói.

"Đàn anh, hôm nay thật sự xin lỗi, chờ về trường em sẽ mời anh ăn cơm để xin lỗi."

Cố Mật Thu: "......"

Anh ta nhìn theo hướng chiếc xe rời đi.

Hai người kia rốt cuộc là ai, cô vừa thấy liền không màng kết quả mà đi theo.

Hơn nữa, còn cười tươi như vậy.

Trong xe vô cùng im ắng, Hứa Thiên Tư vẫn chưa nói thêm câu nào từ lúc nói tạm biệt kia.

Lâm Úc ngồi ở sau, cả người tỏa ra sự không vui, không khí vô cùng đáng sợ.

Nhớ tới chuyện mà nguyên chủ từng làm, Hứa Thiên Tư chỉ muốn đập đầu xuống đất. Nhìn trộm thấy Lâm Úc mặc áo sơ mi hưu nhàn, cổ áo hơi mở, lộ xương quai xanh.

Hứa Thiên Tư đột nhiên là có thể lý giải vì sao nguyên chủ điên cuồng như vậy.

Trên người Lâm Úc thật sự có hơi thở cấm dục.

Lúc này bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, đầu Hứa Thiên Tư đang chứa suy nghĩ đen tối liền sợ tới mức luống cuống tay chân, nhanh chóng bắt máy, điên cuồng ấn nút giảm âm lượng, cong eo cúi thấp đầu, mới nhẹ nhàng nói:

"Alo."

Đầu dây bên kia: "......"

Im lặng hai giây mới nói:

"Đây là tổ tiết tiết mục của 《 nuốt lời thực ngữ 》, tôi muốn hỏi một chút, nếu yêu cầu cô che mặt lên sân khấu, cô đồng ý không?"

Hứa Thiên Tư: "......!"

Cô vội vàng đáp: "Được, được, tất nhiên là được."

"Tốt. Còn một vấn đề......"

Hứa Thiên Tư:

"Ngài hỏi đi."

"Người mà cô muốn thổ lộ là ai."

Hứa Thiên Tư lặng lẽ ngước mắt, ngắm gương chiếu hậu, kết quả vừa lúc Lâm Úc ngước mắt, tầm mắt nhìn về phía này, Hứa Thiên Tư sợ tới mức trái tim đập bịch bịch, nhanh chóng cúi đầu, chột dạ nói:

"Tác giả."

"......Nói to một chút, tôi nghe không rõ lắm."

Hứa Thiên Tư căng da đầu, nói to hơn:

"Tác giả bài hát."

Ô ô, chính chủ đang ở phía sau cô, lỗ tai còn đặc biệt thính, cô đang lấy bản thân mình ra cược đó.

Đầu dây bên kia liền phụt cười, Hứa Thiên Tư mơ hồ nghe thấy có người nói:

"Biết ngay mà."

Biết cái gì mà biết!

"Tôi hiểu rồi. Hiện tại chính thức thông báo với cô, cô vượt qua vòng thử giọng, mời cô hai giờ chiều mai đến đài truyền hình thu âm. Lời bài hát cùng nhạc phổ đã chuyển đến gmail của cô, nhớ kiểm tra lại."

Hứa Thiên Tư vừa mừng vừa lo, đáng tiếc Lâm Úc đang ở phía sau, cô không dám nhiều lời.

Nói một câu cảm ơn, liền vội vã cúp điện thoại.

"Bé đáng yêu, em nghe điện thoại ai mà lén lút vậy."

Trương Hoài Hiên dựa vào ghế, cười hỏi.

Hứa Thiên Tư lặng lẽ nhìn Lâm Úcmột cái, nhỏ nhẹ nói:

"Em sợ làm phiền anh ấy."

Lâm Úc vốn đã vô cùng ghét Hứa Thiên Tư, nếu cô mà phát ra âm thành làm anh bực, thế có khác nào cắt đứt đường sống của bản thân không?

Trương Hoài Hiên cười một cách lạ lùng.

"Không sao, em cứ nói đi, cu cậu nhà em......"

Hứa Thiên Tư: "Dạ?"

Trương Hoài Hiên chịu đựng ngón chân đau nhức, miễn cưỡng cười nói:

"Không có gì, anh nói là Lâm Úc đã đeo tai nghe chống ồn, em cứ nói thoải mái đi."

Chắc chắn không phải vì giọng nói của cô mới cho cô nói!

Hứa Thiên Tư hiểu rõ, nhìn anh ấy một cái, gật đầu:

"Em biết rồi."

Đại khái là bởi vì thân thể Lâm Úc, fan của anh vô cùng kỳ lạ, fan mẹ - fan bố - fan bạn trai nhiều vô kể, fan bạn gái hoàn toàn không có tí ưu thế nào, chỉ đếm được trên đầu ngón của mèo.

Fans Lâm Úc hay gọi anh là "Cu cậu nhà tôi", "Đứa nhỏ nhà tôi" blah blah.

Mà Lâm Úc không thích xưng hô "cu cậu", cho nên mới ngăn Trương Hoài Hiên.

Hứa Thiên Tư cảm thấy mình đã get tới chân tướng.

Trương Hoài Hiên: "......"

Cô biết cái gì mà biết?

Nhanh chóng chạy đến khuân viên trường.

Còn không hành động sẽ mất cơ hội.

Hứa Thiên Tư hít sâu một hơi, quay đầu.

"Cái kia...... Lâm Úc......"

Lâm Úc ngước mắt nhìn qua.

Cô nuốt một ngụm nước miếng, cẩn thận nhìn trộm ngắm chỗ cổ áo anh, đỏ mặt nói:

"Cái kia...... Thật sự xin lỗi, anh......"

Lâm Úc:

"Câm miệng."

Hứa Thiên Tư: "......"

Lâm Úc nghiêm mặt, có chút chật vật nói tiếp:

"Về sau không được nói cái đó."

"...... Vâng ạ."

Hứa Thiên Tư ngoan ngoãn nghe lời.

Cô chỉ muốn hỏi anh có mang cái dây chuyền kia không, nếu đeo có phải anh đã không còn tức giận?

Xe dừng ở trước cửa khuân viên, Hứa Thiên Tư không có thời gian nán lại, lần nữa cẩn thận mở miệng.

"Vậy anh có thể ký tên cho em không?"

Yêu cầu này không quá đáng đúng không?

Ánh mắt sau lớp kính nhìn hai giây, hỏi:

"Ký ở đâu?"

Hứa Thiên Tư vội vàng mở ba lô, từ bên trong móc ra một xấp ảnh chụp thật dày!

Cô dưa ảnh cùng bút qua.

"Kí tấm nào cũng được, anh chọn tấm anh thích là được."

Trương Hoài Hiên duỗi tay nhận, lúc thấy liền trợn mắt há hốc mồm.

Má ơi, tất cả đều là Lâm Úc!

Trương Hoài Hiên:

"Nhiều ảnh chụp như vậy, em vẫn luôn mang ở trên người?"

Hứa Thiên Tư:

"Đúng vậy."

Trương Hoài Hiên: "......"

【 leng keng ——! Giá trị sinh mệnh tăng thêm một ngày. 】

Lâm Úc lấy đại một tấm, là tấm ảnh ở buổi hòa nhạc chính thức cuối cùng của anh vào năm ngoái, cả người chìm trong bóng tối, chỉ lộ nửa sườn mặt.

Anh nhanh chóng ký tên, nghĩ nghĩ, lại viết thêm mấy chữ.

Hứa Thiên Tư vừa thấy, đôi mắt liền phát sáng.

Lâm Úc đúng là người tốt!

Nếu đăng bức ảnh này lên mạng, fans của Lâm Úc có thể ghen ghét đến chết, có thể tặng cho cô rất nhiều giá trị sinh mệnh hehe.

Hứa Thiên Tư giơ cao bức ảnh, liên tiếp cảm ơn.

Cô xuống xe, nhìn theo hướng xe đi xa, lúc này mới xoay người đi vào trường học.

Vui sướng chụp một tấm ảnh có trọn vẹn chữ kí, chọn ra 9 bức đẹp nhất để ghép vào 9 ô vuông rồi đăng lên Weibo.

Sau đó mở ra mail mà tổ tiết mục gửi đến.

Ba giây sau.

"Phốc ——!"

Lời hát quỷ gì đây?

Lâm Úc anh quay lại mauuu!

Anh có biết họ đã phá hỏng bài hát rồi không?

Cô không muốn hát lời kiểu này!