Không Thể Phản Kháng

Chương 42



Câu hỏi bất ngờ của Chử Khang Ninh khiến Lâm Đường ngơ ngẩn.

Còn chưa tiêu hóa được, cậu đã nghe đối phương nói tiếp: “Em trai rất trẻ con, biến thành quỷ vẫn giữ nguyên bản chất.” Hắn thở dài: “Nếu được, tôi vẫn hy vọng cậu có thể rời khỏi nơi này.”

Lâm Đường run môi, né tránh vấn đề người nọ đề cập tới.

Thấy đối phương không phối hợp, Chử Khang Ninh cũng không nhắc lại, chuyển giọng: “Đường Đường, có một chuyện tôi muốn nhờ cậu.”

Lâm Đường rất áy náy vì bản thân quá nhát gan nên không dám hứa hẹn cùng rời đi với Chử Khang Ninh.

Giờ nghe người nọ có yêu cầu khác, cậu bèn lấy lại tinh thần: “Chuyện gì?”

Vẻ mặt Chử Khang Ninh hết sức thản nhiên, tựa như đang kể về chuyện của một người khác vậy: “Lúc giết tôi, em trai đã ăn luôn cơ thể của tôi, tôi hy vọng cậu có thể hỏi xem nó giấu xác mình chỗ nào.

Tôi nghĩ, trong thi cốt của nó có một phần là của tôi.”

Mất một lúc lâu, Lâm Đường mới tiêu hóa được những lời Chử Khang Ninh vừa nói.

Cậu há miệng thở dốc: “Anh bảo… Hắn ăn luôn cơ thể của anh? Sao có thể…”

Chử Khang Ninh không nhắc lại.

Hắn bỗng ngẩng đầu, hơi híp mắt, để bóng dáng dần tan vào không khí.

Gần như ngay trong khoảnh khắc hắn biến mất, quỷ nam chậm rãi xuất hiện trong phòng, một tay cầm mẩu xương buộc chỉ đỏ, tay còn lại cầm cặp lồng cơm, hăm hở đi đến trước mặt Lâm Đường: “Tôi tìm được xương cốt có thể dung hợp với hôn khế rồi.”

Mặt Lâm Đường vẫn trắng bệch.

Còn chưa kịp lên tiếng, cậu phát hiện quỷ nam đã buộc sợi dây đỏ treo xương lên cổ mình.

Làn da tiếp xúc với khúc xương cứng rắn và lạnh lẽo, Lâm Đường run lên theo bản năng.

Có lẽ vì sắc mặt Lâm Đường thật sự quá khó coi, quỷ nam không khỏi đưa tay lên sờ trán cậu: “Sao vậy? Sao lại vã mồ hôi lạnh rồi?”

Lâm Đường chầm chậm lắc đầu, một lúc sau mới mở miệng: “Không có gì.”

Quỷ nam nhìn cậu bằng ánh mắt đầy hoài nghi.

Hắn vươn tay sờ gáy Lâm Đường.

Chẳng biết quỷ nam chạm phải chỗ nào mà cậu bỗng giật mình tỉnh táo lại, nỗi sợ đến hoa mắt váng đầu lúc trước cũng biến mất.

Thấy thế, quỷ nam chậm rãi vỗ lưng cậu: “Sao giống như bị dọa đến ngơ luôn thế.” Hắn đảo mắt quanh căn phòng: “Một mình ở trong phòng mà cũng sợ à?” Tuy hỏi thế, nhưng khi nghĩ đến lá gan to bằng hạt đậu của người kia, quỷ nam cũng không lăn tăn nữa.

Hắn ôm Lâm Đường vào lòng, sờ phần bụng nhô lên của cậu: “Đói chưa?”

Lâm Đường lướt tầm mắt xuống phía dưới, nhìn thấy cái bụng quái dị của mình, vẻ mặt lại càng sợ hãi: “Bụng tôi to quá.”

Quỷ nam “ừm” một tiếng: “Vẫn bình thường, không đến mức to.”

Lâm Đường hơi mơ hồ: “Không đến mức to à?”

Quỷ nam “ừ” một tiếng, giọng nói có chút hàm hồ: “Không to không to, to chỗ nào đâu… Mấy ngày nữa mới to, mấy ngày nữa thì tốt rồi… Nhanh lắm.”

Đúng là quái dị.

Thế mà Lâm Đường lại lờ mờ nhận ra chút chột dạ từ lời nói của quỷ nam.

Linh tính mách bảo có gì đó không đúng lắm, nhưng cậu thực sự không đoán ra nguyên nhân khiến đối phương chột dạ… Ma quỷ cũng bối rối khi làm chuyện sai sao?

Lâm Đường không thể suy nghĩ quá nhiều, vì quỷ nam đã mở cặp lồng chuẩn bị đút cơm cho cậu.

Nước thịt đỏ sẫm tưới lên cơm trắng, miếng thịt ba chỉ nạc mỡ đan xen nhừ tơi, ấn thìa lên là nát vụn ra rồi lẫn vào cơm.

Đây là món Lâm Đường đã quen ăn, nhưng sau khi nghe Chử Khang Ninh nói, cậu lại không thể ngăn được cảm giác lợm giọng.

Nhìn bát cơm thịt, cậu bỗng biến sắc, đẩy tay quỷ nam ra, nhào tới mép giường nôn mửa.

Rõ ràng cách đây không lâu Lâm Đường đã ăn rất nhiều, thế mà hiện giờ cậu chỉ có thể nôn ra dịch vị khiến cổ họng đắng chát.

Quỷ nam bị hành động của Lâm Đường dọa sợ.

Cái bát trên tay hắn đập mạnh vào tủ gỗ đầu giường, sứt mất một miếng to, đồ ăn trong bát cũng rơi ra không ít, tất cả đều dính trên mặt thảm trải dưới sàn.

Quỷ nam không quan tâm đến đồ ăn, tiện tay đặt cái bát lên mặt tủ, vỗ lưng Lâm Đường, lo lắng hỏi: “Sao vậy? Sao vậy?”

Lâm Đường được quỷ nam cầm tay đỡ dậy.

Cậu ngẩng đầu, nước mắt cùng nước dãi hòa chung, nhìn vừa chật vật lại vừa đáng thương.

Cảm nhận mùi dịch dạ dày vẫn còn trong miệng, cậu lại ghê tởm muốn nôn.

Trong phút chốc, cậu bỗng khóc rống lên, lòng tràn đầy ấm ức.

Vì bị quỷ nam dọa nên cậu mới không dám chạy trốn, chứ không phải cậu không muốn chạy… Tại sao cậu lại phải ở đây để ăn đống thức ăn không rõ nguồn gốc này? Cậu không muốn biến thành quái vật…

Quỷ nam gạt mấy lọn tóc đen dính trên gò má Lâm Đường, thấy cậu khóc không ngừng thì hơi luống cuống: mình có dọa cậu ấy đâu, sao cậu ấy lại khóc nữa?

Quỷ nam không biết dỗ dành, đành phải kiên trì vỗ lưng Lâm Đường, khô khan nói: “Đừng khóc.”

Lâm Đường khóc quá dữ, hít thở bắt đầu khó khăn, quay đi nôn khan mấy tiếng.

Bấy giờ quỷ nam mới nhớ đến chuyện bế cậu vào buồng vệ sinh trong phòng ngủ, dùng nước lau mặt cậu.

Một lúc sau, Lâm Đường ngừng khóc, chỉ là mí mắt vẫn hồng hồng.

Quỷ nam nhìn cậu, đầu óc lơ mơ: “Cậu khóc cái gì?” Rõ ràng ăn cơm là thời điểm Lâm Đường ngoan ngoãn nhất.

Lâm Đường không thể nói mình muốn chạy, đành phải ôm bụng khóc thút thít, nói: “Bụng tôi, bụng tôi… hu hu, xấu quá… Tôi không phải như vậy…”

Quỷ nam há hốc miệng, một lúc sau mới lắp bắp đáp: “… Mấy ngày nữa thì tốt rồi.” Hắn lia mắt xuống phần bụng nhô lên của đối phương: “Không xấu, không xấu chút nào.” Vì muốn cậu tin tưởng, quỷ nam còn vươn tay vuốt ve một lúc.

Trên thực tế, quỷ nam nói “không xấu” không phải là đang an ủi Lâm Đường, hắn quả thật không thấy xấu.

Lâm Đường gầy yếu, cơ thể nam tính chỉ có phần bụng hơi nhô lên, mang theo một loại đẹp đẽ sai trái mà kỳ diệu.

Giờ bụng Lâm Đường cũng chưa nhô cao lắm, có thể dùng lí do bậy bạ giải thích cho qua.

Nhưng mấy ngày nữa, quỷ thai ăn no trưởng thành, dù ngốc đến mấy cậu cũng biết trong bụng mình có sinh vật lạ.

Nghĩ đến đây, bàn tay đang vuốt ve của quỷ nam ngừng lại, hắn hơi do dự.

Lúc trước hắn làm theo ý nguyện của mình, khiến Lâm Đường mang thai, chẳng hiểu sao bây giờ hắn lại cảm thấy hơi chột dạ.

Quỷ nam là ác quỷ oán khí sâu đậm, về lý thuyết, hắn không nên cảm thấy có lỗi với một nhân loại yếu ớt nhát gan, nhưng giờ đây hắn thật sự thấy hơi lo lắng… Thậm chí hắn còn hối hận sao lại vội thế làm gì, Lâm Đường đã đồng ý kết hôn với mình, chờ thêm một thời gian, chắc chắn cậu sẽ bằng lòng sinh con và nuôi con với mình…

Giữa hai lựa chọn nói thẳng và giấu diếm tiếp, quỷ nam chỉ do dự trong nháy mắt rồi quyết đoán chọn cái thứ hai.

Hắn vuốt ve phần bụng nhô lên của Lâm Đường, thấp giọng nói: “Ngoan, không sao, mấy ngày nữa thì tốt rồi.” Cho ăn thêm vài ngày là quỷ thai có thể chui ra, cứ ở mãi trong cơ thể mẹ cũng không tốt cho Lâm Đường, thôi thì cho nó ra đời sớm vậy…