Không Tỉnh

Chương 25: Mắt mù



Trong Bạch Cốt Nhai có thể tùy ý thấy được dược thảo. Rất nhiều dược đồng đang vội vàng hái để phơi nắng.

Mùa đông ở đây tới chậm hơn nơi khác, lúc này vẫn chưa có tuyết rơi.

Miêu Vân Chi đón Đệ Nhất Thu và Hoàng Nhưỡng đi vào, nói: “Bàn Hồn Định Cốt Châm, lão phu quả thật từng có nghiên cứu.” Lão nói những lời này khiến linh hồn Hoàng Nhưỡng run lên. Lão thậm chí còn không đến gần Hoàng Nhưỡng, chỉ là tùy ý thoáng nhìn qua đã biết, hiển nhiên lão cực kỳ hiểu biết về châm này.

Đệ Nhất Thu lập tức truy hỏi: “Không biết tiền bối có thu hoạch gì không?”

Sắc mặt Miêu Vân Chi ngưng trọng, rất lâu sau mới nói: “Từ bỏ đi, châm này khó giải.”

Một câu của lão đã đưa ra phán quyết cuối cùng cho Hoàng Nhưỡng. Trong khoảng thời gian ngắn, Đệ Nhất Thu cũng im lặng theo. Miêu Vân Chi nói tiếp: “Ngươi hay luyện khí, nên chắc biết pháp trận trên châm. Lúc châm này đâm vào đầu, mặc dù nàng ta không nói không động được, nhưng lại không già không chết. Có điều nếu cứ kéo dài thì nàng ta sẽ không chịu nổi thời gian dài đằng đẵng như thế, sẽ đột nhiên tan thành khói bụi vào một ngày nào đó.”

“Không có… cách nào tốt hơn sao?” Đệ Nhất Thu thấp giọng nói.

Miêu Vân Chi lắc đầu, đáp: “Cách tốt nhất, chính là nhổ Bàn Hồn và hai cây châm Định Cốt giùm nàng ta.”

Lúc này Hoàng Nhưỡng mới hoàn hồn, hi vọng có rồi lại tắt trong giây lát. Nàng thậm chí cảm thấy Miêu Vân Chi nói rất đúng. Nếu đã không còn hy vọng, ai lại muốn sống mãi như vậy?

Năm dài tháng rộng, vĩnh viễn không siêu sinh.

“Giấc mộng lạ đêm qua, tiền bối ở trong Bạch Cốt Nhai cũng có mơ đúng không?” Đệ Nhất Thu đột nhiên nói.

Miêu Vân Chi nhất thời nghiêm túc hẳn, hỏi: “Việc này có liên quan tới ngươi?”

Đệ Nhất Thu lắc đầu, nói: “Ti Thiên Giám cũng đang điều tra, nhưng tạm thời không có đầu mối. Đêm qua trong mộng ta gặp được Hoàng Nhưỡng cô nương, nàng có thể nói năng hành động, không có gì khác trước kia.”

Miêu Vân Chi dẫn hắn tới nội đường, phất tay bảo hắn ngồi xuống, nói: “Giấc mộng đêm qua quay về mười năm trước, lão phu cũng cực kì khó hiểu.”

Đệ Nhất Thu hỏi: “Thật sự không có pháp bảo gì có thể làm quay ngược thời gian, chữa khỏi hẳn bệnh sao?”

Miêu Vân Chi vô cùng nghiêm túc đáp: “Cho dù là có cũng tuyệt đối không thể làm. Đạo còn ở đây, loạn tất có họa. Ngươi không muốn vì một nữ tử mà khiến thiên hạ đại loạn, trăm họ lầm than chứ?”

Đệ Nhất Thu không nói nữa. Miêu Vân Chi lại nói: “Nếu như ngươi bằng lòng thì không ngại để nàng ta lại Bạch Cốt Nhai. Nơi này không thiếu kẻ đau bệnh, tự có người chăm sóc nàng ta.”

Ồ… Hoàng Nhưỡng không rõ cảm nhận trong lòng mình là gì. Chuyện đã đến nước này, hình như ở nơi nào cũng không còn khác nhau.

Đệ Nhất Thu trầm ngâm một hồi, nói: “Dù sao nàng ấy cũng là nữ tử, người ngoài chăm sóc, có hơi không tiện.”

Miêu Vân Chi nói: “Để tự ngươi chăm sóc chẳng lẽ lại tiện hơn hả?” Lời này hỏi ra khỏi miệng khiến người ta rất xấu hổ, nhưng Miêu Vân Chi lại như cảm thấy chưa đủ xấu hổ, cho nên lão lại hỏi: “Nói ra, nàng ta không phải thê tử của Tạ Hồng Trần sao?”

Ặc… Quả nhiên, cho dù là thánh thủ y thuật cũng rất hóng chuyện. Hoàng Nhưỡng dời ánh mắt nhìn về phía nơi khác. Đệ Nhất Thu nói: “Bằng hữu gặp chuyện không may, ta không đành lòng khoanh tay đứng nhìn.”

“Ha ha ha ha.” Miêu Vân Chi cười đầy ái muội, dáng vẻ ‘Lão phu biết tỏng rồi’, “Hiện tại ngươi cứ để nàng ta tại đây, lão phu sẽ chăm sóc nàng ta chu toàn. Bàn Hồn Định Cốt Châm tuy không có cách giải, nhưng nếu muốn giảm bớt bệnh tình cũng không phải hoàn toàn không có cách gì.”

Lão nói như vậy, Hoàng Nhưỡng thật có chút động lòng. Đệ Nhất Thu do dự một hồi, cuối cùng nói: “Vãn bối có thể đến thăm bất cứ lúc nào chứ?”

Miêu Vân Chi nghe hiểu ngay, lông mày lại dựng ngược: “Tiểu tử, ngươi lo lắng về lão phu?”

Đệ Nhất Thu đành phải nói: “Đương nhiên không phải. Chỉ là… Chỉ là ta đã đưa nàng ấy đến, xét cho cùng cũng nên đảm bảo nàng được an toàn mới đúng.”

“Ha ha ha ha.” Miêu Vân Chi làm mặt cười xấu xa, “Ngươi đừng cho là ta già nhé, mấy người trẻ tuổi các ngươi đúng là lắm chuyện. Được rồi, cho phép ngươi tới thăm hỏi.”

Lúc này Đệ Nhất Thu mới thi lễ lần nữa, trịnh trọng cúi đầu với lão.

Bạch Cốt Nhai có phòng riêng cho người bệnh, mỗi một phòng đều có dược đồng chuyên môn chăm sóc.

Một nam tử trẻ tuổi mặc đồ dược sư đi đến, tiện tay chỉ vào một căn phòng, mất kiên nhẫn nói: “Để nàng ta ở đó đi.”

Đệ Nhất Thu đẩy Hoàng Nhưỡng vào phòng, thấy bên trong gọn gàng sạch sẽ, lúc này mới thoáng yên tâm. Có dược đồng theo hắn tiến vào hầu hạ, nhưng người ở đây rất thiếu, một dược đồng thường cần chăm sóc năm ba bệnh nhân. Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Nơi này không có nữ tử sao?”

Nam tử mặc đồ dược sư trợn trừng mắt, nói: “Không có, không chữa thì đi!”

Thái độ này, thật đúng là không coi ai ra gì.

Giám Chính đại nhân cũng không thèm để ý, hắn lấy bốn mộc đầu nhân trong pháp bảo trữ vật ra. Mộc đầu nhân chỉ cao cỡ nửa người, nhưng tứ chi đầy đủ. Lúc đặt trên mặt đất ánh mắt chúng nó ngây ngốc nhìn đằng trước, quỷ dị nói không nên lời.

Dược đồng kia bị dọa cho lui về phía sau một bước, nam tử mặc đồ dược sư vội hỏi: “Đây là cái gì? Bớt giả thần giả quỷ tại Bạch Cốt Nhai đi!”

“Không biết thì dựa cột mà nghe, bớt lắm chuyện.” Đệ Nhất Thu đối cũng không khách khí với hắn. Nói xong lời này, Giám Chính đại nhân rút ra một thanh châm bạc làm chìa khóa, ấn vào lỗ nhỏ bên hông mộc đầu nhân, xoay tròn vài cái.

Chỉ thấy trong cơ thể bốn mộc đầu nhân vang lên cùm cụp mấy tiếng, sau đó mộc đầu nhân bắt đầu trải giường chiếu xếp chăn, thu dọn phòng.

Dược đồng cả kinh há to mồm, thật lâu sau vẫn không nói gì.

Đệ Nhất Thu giơ chìa khóa trong tay lên với hai người, nói: “Chúng nó còn có thể nấu ăn sắc thuốc, giặt quần áo.”

“Ta… chuyện này!!” Hơn nửa ngày sau dược đồng mới khép được miệng. Bạch Cốt Nhai này, nếu như nói đến kỳ trân dị bảo thì không hề hiếm lạ. Những người đến cầu y hỏi thuốc, có quý nhân nào mà bọn hắn chưa thấy qua? Bởi vì muốn giữ mạng mà cái gì cũng bỏ được.

Đến Tạ Linh Bích tự mình tới cũng không dám lỗ mãng.

Nhưng thứ đồ chơi này, quả thật hiếm lạ.

Dù sao đồ do Giám Chính đại nhân của Ti Thiên Giám tự mình tạo ra cũng là độc nhất vô nhị trong thiên hạ.

Dược đồng giơ tay dụi mắt, nam tử mặc đồ dược sư kia lại xoa mặt, bỗng dưng, hắn bày ra gương mặt cười đầy quỷ dị. Sau đó dùng giọng điệu ôn hòa hỏi: “Huynh đài, mấy con rối gỗ này thật có thể sắc thuốc?”

Giám Chính đại nhân đang vặn khẽ vành tai của mộc đầu nhân, mộc đầu nhân kia lập tức đi quét rác. Động tác vô cùng nhanh nhẹn. Đôi mắt dược đồng như muốn rớt ra ngoài, nam tử kia cũng có vẻ suy ngẫm sâu xa. Giám Chính đại nhân lười biếng nói: “Chỉ cần bổn tọa có lòng, chúng nó nào có chuyện gì không thể làm?”

Ặc…

Khóe miệng nam tử kia nhếch lên, lộ ra vẻ mặt thiện lương thân thiết, hắn hành lễ với Đệ Nhất Thu, nói: “Coi trí nhớ của ta này, thế mà lại quên giới thiệu. Ta là đại đồ đệ của sư phụ, tên là Hà Thủ Ô. À cái tên này là vì ngày sư phụ nhặt được ta, vừa khéo đào được một gốc Hà Thủ Ô ngàn năm.”

“Thì ra là Hà huynh, thất kính thất kính.” Đệ Nhất Thu thuận thế đáp lễ.

Ánh mắt Hà Thủ Ô khó khăn lắm mới dời khỏi đám mộc đầu nhân đang chăm chỉ làm việc, hắn nhìn về phía Đệ Nhất Thu, trong mắt toát ra tia sáng: “Hà mỗ là lần đầu gặp Giám Chính, nhưng đã cảm thấy vô cùng thân thiết. Nghĩ chắc ‘nhất kiến như cố’* cũng chỉ thế này mà thôi.”

(*Nhất kiến như cố: thấy như đã quen, chỉ sự rất hợp ý.)

Giám Chính đại nhân cũng mở giọng thân thiết, đáp: “Tại hạ làm sao lại không phải như thế? Hôm nay là lần đầu biết Hà huynh, ấy mà lại như huynh đệ gặp lại, định sẵn là kiếp trước có duyên rồi.”

“Là Hà mỗ bất tài, ắt nên gọi một tiếng Thu huynh rồi!” Hà Thủ Ô tiến lên một bước.

Giám Chính vỗ vai hắn, thâm tình nói: “Hiền đệ!”

“…” Hoàng Nhưỡng trơ mắt nhìn bọn hắn nhận thân, thật sự là vô cùng hoang đường. Mà Hà Thủ Ô lại nói: “Vị cô nương này ở lại chỗ này, đại ca cứ việc yên tâm. Một lát nữa tiểu đệ tìm sư muội đến đặc biệt chăm sóc nàng ấy, nhất định không khiến đại ca phải bận tâm!”

Giám Chính đại nhân nắm tay hắn, hết sức cảm động nói: “Hiền đệ quá nhiệt tình, vi huynh không có gì báo đáp. Vi huynh rảnh rỗi không có việc gì làm thường thích làm vài món đồ chơi nhỏ vô dụng. Giống như mấy con rối này vậy, Chu Tước Ti còn có mấy con. Ngày mai vi huynh sẽ chọn mấy con tốt, tặng cho hiền đệ.”

“Đại ca!”

“Hiền đệ!”

Hai người lại nắm tay nắm chân, nhìn nhau trìu mến như tiểu biệt thắng tân hôn, như nhất kiến chung tình. Hoàng Nhưỡng không muốn nói chuyện nữa.

Đệ Nhất Thu cũng không ở lại Bạch Cốt Nhai lâu, hắn nhanh chóng rời đi.

Hà Thủ Ô đẩy Hoàng Nhưỡng đi, một đường tiễn hắn đến dưới Bạch Cốt Nhai. Đệ Nhất Thu đi được mấy mét lại quay đầu. Hoàng Nhưỡng và hắn nhìn nhau mấy lần, mỗi lần nhìn nhau lại nghẹn ngào. Hắn nhanh chóng dời tầm mắt, vẫy tay với Hà Thủ Ô.

Đợi mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng hắn nữa, lúc này Hà Thủ Ô mới đẩy xe Hoàng Nhưỡng đi về.

“Hắn cực kì không yên lòng về ngươi nhỉ.” Hà Thủ Ô vừa đẩy xe lăn vừa nói. Hoàng Nhưỡng đương nhiên không thể đáp lại, hắn lại nói: “Nhưng mà ngươi không cần lo lắng. Ngươi xinh đẹp như vậy, lại không biết nói, cũng không lộn xộn, ai cũng sẽ thích ngươi thôi.”

Hoàng Nhưỡng nghe đến đoạn người không biết nói, không biết động, trong lòng tức giận mắng thầm. Không biết vì sao lại cảm thấy mình bị ghẻ lạnh. Vì thế tâm trạng nàng cũng không tốt nổi.

Hà Thủ Ô đẩy nàng đến một vách đá, nói: “Hôm nay ánh mặt trời không tệ, phơi nắng đi.”

Tầm mắt Hoàng Nhưỡng bất giác đuổi theo hướng Đệ Nhất Thu rời đi.

Bạch Cốt Nhai có rừng cây tươi tốt, không biết chấm đen nho nhỏ nơi xa có phải là hắn không. Không biết hắn còn có thể quay trở lại không. Có lẽ sẽ không. Dù sao Ti Thiên Giám cũng quá bận rộn, mà Bạch Cốt Nhai lại vô cùng xa xôi.

Hoàng Nhưỡng thở dài trong lòng, trong lúc nhất thời ánh mặt trời cũng chẳng còn ý nghĩa, hoa cỏ không cũng chẳng ý nghĩa, còn sống cũng chẳng còn ý nghĩa.

Hà Thủ Ô đứng sau lưng nàng, nhưng lại tựa như nhìn thấu tâm tư của nàng, nói: “Đừng đau lòng, hắn không nỡ như thế, nhất định sẽ quay lại rất nhanh.”

Ngươi biết rõ sao? Hoàng Nhưỡng nhắm mắt lại, đơn giản coi như không nhìn thấy gì.

Mà xế chiều hôm đó, Ti Thiên Giám dùng Bảo Thuyền Bích Tiêu vận chuyển quần áo, trang sức, vớ giày đến cho Hoàng Nhưỡng. Theo sau đó còn có 12 mộc đầu nhân do Giám Chính tự mình làm ra.

Những con rối này không chỉ biết quét sân nấu cơm mà còn biết đọc chữ. Cho nên, chúng nó thật sự có thể bốc thuốc, sắc thuốc. Cả Bạch Cốt Nhai đều xúm lại, ước chừng nhìn cả buổi trưa, tất cả đều tấm tắc lấy làm lạ, xem thế là đủ rồi.

Vì thế, công việc chăm sóc Hoàng Nhưỡng ai ai cũng tranh đoạt. Hoàng Nhưỡng bị mấy tiểu sư muội của Bạch Cốt Nhai tranh nhau chăm sóc, mới tới ngày đầu tiên đã được tắm rửa những ba lần.

Hoàng Nhưỡng cảm thấy, đời này nàng xem như không tách rời khỏi tắm rửa rồi.

Ti Thiên Giám. Chu Tước Ti.

Cửu Khúc Linh Đồng chia Bạch Cốt Nhai làm 12 hình ảnh, chia ra chiếu lên gấm tuyết trên tường. Đệ Nhất Thu đang lật xem công văn, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua hình ảnh một phen. Chỉ thấy trong tầm mắt là một tên mộc đầu nhân và mấy y nữ của Bạch Cốt Nhai đẩy Hoàng Nhưỡng ra ngoài hái thuốc. Các nàng để Hoàng Nhưỡng bên cạnh ruộng dược, vừa hái thuốc vừa líu ríu nói chuyện.

Một con chó xám chạy quanh Hoàng Nhưỡng một vòng, sau đó cọ cọ vào bắp chân nàng. Ánh mặt trời tại Bạch Cốt Nhai rất sáng, sườn mặt mới tắm rửa xong của nàng phơi dưới ánh mặt trời, đẹp đến kinh tâm động phách.

“Giám Chính!” Bảo Võ tiến vào, liếc mắt nhìn hình ảnh trên tường một cái, cảm thấy tương đối kỳ lạ.

Đệ Nhất Thu hỏi: “Có chuyện gì?”

Bảo Võ vội nói: “Người giả mạo Tiên môn bắt cóc trẻ nhỏ lại xuất hiện rồi! Mẹ nó, lần này coi như có thể diệt cỏ diệt tận gốc rồi!”

Đệ Nhất Thu đứng dậy, đóng Cửu Khúc Linh Đồng Tử lại, nói: “Đi.”

Mà lúc này, nhận được tin tức không chỉ có một mình Ti Thiên Giám.

Đám người Hà Tích Kim biết được Ti Thiên Giám đã tìm ra tung tích kẻ lừa đảo thì cũng thông báo cho Tạ Hồng Trần.

Tại Lạc Đà Bảo xa xôi, một đám lừa đảo đang mặc đồng phục đệ tử của Ngọc Hồ Tiên Tông, đeo pháp khí của Ngọc Hồ Tiên Tông, tới cửa “kiểm tra linh căn của trẻ nhỏ”. Quan phủ địa phương đã sớm nhận được mật lệnh của Ti Thiên Giám, cho nên âm thầm để ý.

Lúc này, tất cả mọi người đều không dám bứt dây động rừng.

Quả nhiên, nhóm lừa đảo này kiểm tra tới kiểm tra kui, sau cùng chọn ra mấy đứa trẻ, tất cả đều là những đứa trẻ được cha mẹ yêu thương, nâng niu trong lòng bàn tay. Quan phủ im lặng chú ý, nhiệt tình tiếp đãi bọn họ như thiên sư.

Nhóm lừa đảo được dỗ ngon dỗ ngọt, uống mấy ly say mềm, cho nên quyết định ngủ lại một đêm mới đi.

Ban đêm, gió tuyết lại đến, cả Lạc Đà Bảo bị tuyết chôn vùi một nửa. Đệ Nhất Thu dẫn theo hơn mười sai dịch của Bạch Hổ Ti, đội tuyết chạy tới. Bảo Thuyền Bích Tiêu dừng ở trên tuyết phía xa xa, một đám sai dịch mặc sai phục đen, yêu bội kim câu*, lưng đeo lệnh kỳ, đúng là phục sức của Ti Thiên Giám.

(*đồ trang sức đeo ở đai áo)

Hắn vừa đến Lạc Đà Bảo, một đội người ngựa khác cũng tìm đến ngay sau đó.

Ba người Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu dẫn theo Tạ Hồng Trần cùng nhau đến. Hai mắt Tạ Hồng Trần sợ sáng, đành phải lấy một chiếc khăn lụa mỏng che mắt. Phía sau hắn còn có mười mấy đệ tử Ngọc Hồ Tiên Tông, cũng toàn thân y quan như tuyết, bảo kiếm nghiêng lưng, bên hông dắt bội ngọc.

Hai đội người ngựa gặp nhau, nhất thời không khí vô cùng ngưng trọng. Trong không khí giống như lóe ra tia lửa.

Trương Sơ Tửu vì muốn làm dịu bầu không khí mà cười nói: “Ngọc Hồ Tiên Tông và Ti Thiên Giám đều là trụ cột của Tiên môn, hiện giờ mọi người cùng nhau phá án cũng là một đoạn giai thoại.”

Lời này nói quá dối trá, nhưng cuối cùng vẫn là lời hay.

Tạ Hồng Trần nói: “Ác đồ bậc này dám giả mạo Ngọc Hồ Tiên Tông, chúng ta đương nhiên không thể ngồi không.”

Đám người Hà Tích Kim ngược lại nhìn về phía Đệ Nhất Thu ——người ta cũng đã tỏ thái độ, ngươi nói một câu hay đáp lời đi.

Giám Chính đại nhân nhìn chằm chằm đôi mắt bị giấu sau khăn lụa của Tạ Hồng Trần, quả nhiên săn sóc nói một câu: “Tạ tông chủ đã mù còn đạp tuyết tới, thật sự vất vả rồi.”