Không Tỉnh

Chương 27: Dùi đâm vào đùi



Sảnh chính, Hoàng Nhưỡng đi đến trung tâm, hành lễ với Hoàng Thự.

Làn da Hoàng Thự trong vàng có đen, thể trạng vô cùng vạm vỡ. Điều này khiến lão cho dù có quấn tơ lụa cũng không thể cao quý nổi. Nhìn thấy Hoàng Nhưỡng, lão thật sự có chút cao hứng, nói: “A Nhưỡng, còn không mau bái kiến Bát Thập Lục điện hạ?”

Lão tự cho câu “điện hạ” này là nịnh hót, nhưng chỉ thấy Đệ Nhất Thu nhíu mày. . Google 𝘯ga𝐲 𝘵𝐫a𝘯g ﹟ 𝒯𝐫ù𝗺𝒯𝐫𝐮𝐲 ệ𝘯.V𝘯 ﹟

Đương Kim Hoàng Đế dưới gối Sư Vấn Ngư có rất nhiều con, nhưng vì đề phòng con mình nhòm ngó ngôi vị hoàng đế nên Sư Vấn Ngư đã trục xuất tất cả con cái ra khỏi hoàng thất, ép bọn hắn thay tên đổi họ. Hiện giờ Đệ Nhất Thu tuy có quan hệ phụ tử với Sư Vấn Ngư, nhưng lại chỉ có cái danh chứ không có tình cảm phụ tử.

Hoàng Nhưỡng cảm thấy, thân phận vị hoàng tử này chỉ e là không hề khiến Đệ Nhất Thu cảm thấy vinh quang.

Nàng mỉm cười, chân thành đi đến trước mặt Đệ Nhất Thu, thi lễ nói: “Dân nữ Hoàng Nhưỡng, bái kiến Giám Chính đại nhân.”

Thảo dân thi lễ với hoàng tộc, là hành đại lễ. Nhưng nàng lại thi lễ của nữ nhân. Nữ nhân nhu nhược tao nhã, vóc người nàng thon gọn, lúc hành lễ như liễu rủ, như nụ hoa e thẹn giấu sau tán lá.

Cũng vì mấy phần phong thái ấy mà những năm qua, chưa bao giờ có ai bắt bẻ nàng điều gì.

Quả nhiên, Đệ Nhất Thu cũng không. Hắn tự tay đỡ nàng, nói: “Cô nương miễn lễ.”

Hoàng Nhưỡng ngẩng đầu, cách hơn một trăm năm thời gian mà nhìn Đệ Nhất Thu. Năm này, ý cười trên mặt hắn đạt đến đáy mắt, cười rộ lên như ánh mặt trời. Thành Nguyên năm thứ 115 hắn cũng thường xuyên ngụy trang thành như vầy.

Cho nên đôi khi sẽ có vẻ hơi lạ.

Mà đứng bên cạnh hắn, đúng là Lý Lộc và Bảo Võ.

Nghĩ đến lúc này Ti Thiên Giám vừa mới thành lập, người hắn có thể trọng dụng không nhiều lắm. Vì thế hai vị giám phó sau này tiếng tăm lừng lẫy, cũng chỉ có thể đảm nhận chức vị người hầu, đi theo hắn đến đây một chuyến.

Hoàng Nhưỡng ngồi xuống bên cạnh Hoàng Thự, lúc này Hoàng Thự mới nói: “Đây là Tiểu Thập của ta, cũng là nữ nhi mà Hoàng mỗ thích nhất.”

Lão tỏ vẻ phụ nữ tình thâm, Hoàng Nhưỡng cũng lập tức đứng dậy, khẽ hành lễ với hắn, xấu hổ nói: “Phụ thân khen nhầm rồi, nào có ai khen nữ nhi của mình trước mặt người ngoài như thế.”

Hoàng Thự cười ha hả, nói: “Lần này Bát Thập Lục điện hạ tự mình đến, là vì Ti Thiên Giám tính ra sang năm có đại hạn. Điện hạ muốn bồi dưỡng ra giống cây có thể chịu hạn.” Lão nói câu nào cũng không rời từ “Điện hạ”, quả thực như tát vào mặt Đệ Nhất Thu.

Quả nhiên, Đệ Nhất Thu cười có phần miễn cưỡng.

Hoàng Nhưỡng tiếp lời: “Vạn vật sinh trưởng đều có đạo lý của nó. Có là hạt giống chịu hạn nhưng nếu trời đất không dung thì chỉ sợ cũng rất khó sinh trưởng. Hạt giống chịu hạn mà Giám Chính đại nhân yêu cầu này, chỉ sợ không dễ.”

Một tiếng Giám Chính đại nhân của nàng ít nhiều gì cũng dỗ Đệ Nhất Thu vui vẻ, cho nên hắn càng muốn nói chuyện với nàng hơn. Hắn nói: “Chính vì không dễ, nên lúc này tại hạ mới đi khắp nơi tìm danh gia bồi dưỡng giống mới. Nghe nói trấn Tiên Trà có Hoàng gia cũng có một tay gây giống tốt, không thể thử một lần sao?”

Lúc này, Hoàng Thự vội vàng nói: “Thử thì đương nhiên phải thử. A Nhưỡng, mấy ngày này ngươi đặt hết mấy chuyện gieo trồng giống khác xuống. Tập trung lai tạo giống mới cho Bát Thập Lục điện hạ đi!”

Lão vừa nói chuyện, vừa nhấn mạnh giọng điệu. Hoàng Nhưỡng biết tính tình phụ thân mình, lập tức nói: “Nữ nhân tuân lệnh.”

Lúc này Hoàng Thự mới cười nói: “Bát Thập Lục điện hạ yên tâm, Hoàng gia nhất định sẽ dốc hết toàn lực, giải ưu thay điện hạ.”

Lão mở miệng một tiếng điện hạ, ngậm miệng cũng một tiếng điện hạ, mà Đệ Nhất Thu vẫn rất kiên nhẫn, hắn nói: “Thế phải làm phiền A Nhưỡng cô nương rồi. Mười ngày sau tại hạ sẽ tới nữa.”

Nói xong, hắn đứng dậy rời đi.

Hoàng Thự lao thẳng đến cửa tiễn hắn, mắt thấy hắn sắp lên ngựa rời đi, lúc này mới xoay người lại, nói: “Ngươi nghe chưa, lần này triều đình hứa trả số tiền lớn. Bất kể thế nào cũng không được để việc này thất bại.”

Hoàng Nhưỡng cười khanh khách, đáp: “Vừa rồi nói khó chỉ là vì muốn điện hạ biết phụ thân không dễ dàng gì. Dù sao từ trên xuống dưới Hoàng gia đều do phụ thân dốc sức chống đỡ. Nữ nhi mắt thấy phụ thân vất vả, sao có thể không chia sẻ gánh nặng với phụ phân cho được?”

Nàng có mỹ mạo vô song, giọng nói lại ngọt ngào mềm mại, lời nói cũng rất êm tai. Hoàng Thự đương nhiên thu lại vẻ giận dữ, lão cầm tay Hoàng Nhưỡng, vỗ khe khẽ, nói: “Phụ thân nhiều nữ nhi như vậy, cũng chỉ có ngươi là hiểu chuyện nhất.”

Hoàng Nhưỡng đỡ hắn về phòng trong, bên trong đã có hai thị thiếp chờ từ sớm. Thấy lão tiến vào, hai thị thiếp bước lên phía trước, cởi áo ngoài cho lão, hầu hạ lão ngồi trên ghế dựa. Một thị thiếp cởi giày cho lão, sau đó bắt đầu rửa chân.

Hoàng Nhưỡng khoát tay, liền có thị nữ đưa tẩu thuốc đến. Nàng thuần thục cuốn lá cỏ Thần Tiên đã được điều chế bỏ vào, nói: “Nữ nhi cuốn một tẩu thuốc thay phụ thân.”

Hoàng Thự hài lòng gật đầu, nói: “Vẫn là A Nhưỡng hiểu phụ thân nhất.”

Hoàng Nhưỡng nhanh chóng đặt tẩu thuốc vào trong tay lão. Hoàng Thự rít vài hơi, hai ái thiếp của lão bắt đầu đấm chân bóp vai cho lão. Chỉ chốc lát sau, Hoàng Thự như chìm vào mây mù, lão nhắm mắt lại, cả người đều xụi lơ.

Lúc này Hoàng Nhưỡng mới đứng dậy, yên lặng không tiếng động rời khỏi phòng trong.

Trấn Tiên Trà.

Đệ Nhất Thu cùng Lý Lộc và Bảo Võ giục ngựa mà đi. Hiện giờ đang độ vào xuân, vạn vật đâm chồi nảy lộc.

Bảo Võ nói: “Cái lão già Hoàng Thự kia, lão Bảo ta nghe lão nói mà thật sự như gánh phân thối cho người ta.”

Lý Lộc cười nói: “Trái lại nữ nhi kia của lão lại không tệ, dịu dàng biết lễ, đôi mắt ngập nước rất quyến rũ động lòng người.”

Đệ Nhất Thu không hề tham gia vào mấy cuộc nói chuyện kiểu này, chỉ nói: “Nghe nói Hoàng gia có tiếng là danh gia chuyên bồi dưỡng ra giống tốt, nhưng xem ánh mắt dâm tà, thể hư khí yếu, lại không có đầu óc gì của Hoàng Thự, thật không giống như người có tài cán.”

Hắn còn trẻ nên khó tránh Lý Lộc muốn chăm sóc nhiều hơn, Lý Lộ giải thích tường tận: “Mấy năm qua Hoàng gia quả thật tạo ra không ít giống tốt. Có lẽ trong gia tộc có người tài ba khác, chỉ là bị hắn chiếm công, cho nên không hiện thanh danh. Qua vài ngày nữa để xem lão nói thế nào.”

Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, thấy ven đường có thôn dân đi ngang qua, hắn xoay người xuống ngựa, ngăn thôn dân kia hỏi: “Nghe nói Hoàng gia có sở trường về lai tạo giống tốt, xin hỏi lời ấy có thật vậy chăng?”

Thôn dân kia nhìn thoáng qua hắn, mắng: “Ngươi là ai hả? Chó ngoan không chắn đường người, chẳng lẽ ngươi không…”

Mới nói tới đây, Lý Lộc đã đuổi tới, hơn nữa còn nhanh chóng nhét cho hắn ta một thỏi bạc nhỏ. Thôn dân nọ nhìn thỏi bạc kia, những lời chuẩn bị thốt ra miệng lại biến thành: “Hì, tiểu nhân cản đường quan gia, quả thật không phải chó ngoan. Quan gia, Hoàng gia này quả thật am hiểu cách lai tạo giống tốt, nhưng cái tên gia chủ Hoàng Thự kia chỉ là hạng giá áo túi cơm thôi. Người muốn gây giống mới à, vậy thì nên tìm Hoàng gia thập cô nương đi. Ha ha.”

Hắn ta thu bạc, chạy tóe khói.

Hoàng gia… Thập cô nương?

Đệ Nhất Thu có vẻ đăm chiêu. Lý Lộc nói: “Hoàng Nhưỡng?”

Ba người cùng nhìn nhau, rất lâu sau không ai nói một lời.

Kế tiếp lại hỏi thêm mấy người, nhưng đều nhận được câu trả lời như nhau.

Mà Hoàng gia, trong tiểu viện của Hoàng Nhưỡng.

Chỉ chốc lát sau mười mấy thôn dân được hỏi đều đến đây nhưng không tiến vào, bọn hắn đứng ở ngưỡng cửa viện. Hoàng Nhưỡng nhìn mười mấy người này, sửng sốt rất lâu, mới nhớ tới —— năm đó hình như mình đã tìm rất nhiều thôn dân trong trấn âm thầm tặng giống tốt, chỉ cần thấy có người hỏi thì cứ nói khoác ca ngợi mình một phen.

Cho nên những người này, thật ra là… Kẻ lừa đảo mà nàng tìm về.

“Ha ha, Thập cô nương.” Nhóm thôn dân cười vô cùng nịnh nọt, “Chuyện đồng ý với người đã làm xong. Người yên tâm, không hề có chút sơ hở nào!”

Hoàng Thự tuyệt đối không đồng ý cho người trong Hoàng gia nói ra tên tuổi gì. Chỉ có như vậy, tất cả công lao của Hoàng gia mới có thể quy về lão. Mà đối với những đứa con không có tiền đồ của lão, lão lại càng dễ bề quản thúc.

Năm đó Hoàng Nhưỡng cũng dùng một chiêu như vậy.

Những giống tốt dùng để “nuôi kẻ lừa đảo” này, trong thôn dân được coi như vật cứu mạng. Nhưng đối với nàng mà nói, dù sao nó chỉ là chút vật rơi rớt ra ngoài lòng bàn tay. Năm đó mình thật đúng là cơ trí mà! Hoàng Nhưỡng vừa cảm thán vừa nói: “Giống tốt năm nay của các ngươi, bản cô nương sẽ đích thân phát xuống.”

Mười mấy thôn dân vui mừng quá đỗi, liên tục nói lời cảm ơn, vui vẻ rời đi.

Còn Trấn Tiên Trà, Đệ Nhất Thu hỏi qua rất nhiều thôn dân, quả nhiên đều chỉ nhận được một kết quả.

Ngày đó, hắn nhớ kỹ một cái tên —— Thập cô nương Hoàng Nhưỡng.

Đợi cho thôn dân đều rời đi hết, Hoàng Nhưỡng quay về trong viện.

Nàng giơ tay chạm đến trà châm kẹp bên tóc mai, chỉ có thứ này mới tùy thời nhắc nhở nàng đây chỉ là một giấc mộng. Nàng bắt đầu có chút hiểu rồi, hình như tất cả mọi người đều đi vào giấc mộng của nàng, cùng nàng trở về những năm đầu Thành Nguyên.

Mà trong mộng cảnh này, chỉ có nàng duy trì được tỉnh táo. Còn những người khác, chỉ sau khi tỉnh mộng mới biết là mình nằm mơ.

Nếu nói như vậy… Hoàng Nhưỡng quyến rũ vuốt trà châm bên tóc mai —— lão tổ Linh Bích à, ta đây muốn dâng lên cho ngài một kinh hỉ!

“Cô nương!” Bên cạnh nàng, nha đầu Đới Nguyệt tỏ vẻ bất an, “Người vừa mới cười rất dọa người đó.”

“Vậy sao?” Hoàng Nhưỡng xoay người lại nhìn nàng ta, sau một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Đới Nguyệt, ngươi muốn vang danh thiên hạ không?”

Đới Nguyệt là một đứa trẻ mệnh khổ, mẫu thân nàng ta là nữ tử phàm trần, chính là hạ nhân của Hoàng gia. Một ngày nọ Hoàng Thự mời mấy tiểu yêu đến uống rượu, mà đám hồ bằng cẩu hữu của lão cũng chẳng đường hoàng gì cho cam.

Mấy tiểu yêu kia gặp nữ tử phàm trần quét sân tại hậu viện thì vấy bẩn bà ấy. Sau đó, nữ tử phàm trần kia liền mang thai Đới Nguyệt.

Đới Nguyệt từ nhỏ đã là nửa người nửa yêu, trên đầu nàng ta có thêm hai cái tai hồ ly. Tất cả mọi người đều cười chê phụ thân nàng ta là một con hồ ly tinh đực.

Đương nhiên, con hồ ly đực kia sẽ không nhận nàng ta. Mẫu thân nàng ta chết sớm vì bệnh cũ, Đới Nguyệt khá đẹp, nếu như nàng ta muốn hầu hạ Hoàng Thự, làm một tiểu thiếp hoành hành ngang ngược tại Hoàng gia cũng không phải chuyện gì khó.

Nhưng nàng ta ngày thường cứ mặt xám mày tro, không hề muốn phô bày dung mạo của mình.

Trong viện Hoàng Nhưỡng cần nha hoàn, nàng ta bèn tích cực biểu hiện, cố gắng tranh thủ. Hoàng Nhưỡng thấy nàng ta giấu tài, tác phong lại nhanh nhẹn, cho nên chọn nàng ta đến. Nàng ta đến hầu hạ Hoàng Nhưỡng mới không còn ai dám thèm muốn nàng ta nữa. Nếu không đại khái nàng ta cũng có mệnh giống như mẫu thân mình.

Vì thế nàng ta hầu hạ Hoàng Nhưỡng cực kì tận tâm, cho nên về sau Hoàng Nhưỡng làm chuyện gì cũng không đề phòng nàng ta.

Thời gian dài, nàng ta liền trở thành tâm phúc của Hoàng Nhưỡng.

Nhưng sau đó… à, sau đó Hoàng Nhưỡng gặp được Tạ Hồng Trần, muốn gả vào Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tạ Hồng Trần cũng không ngu muội qua loa, hắn điều tra tất tần tật về Hoàng Nhưỡng. Trong đó “tốn công” nhất, chính là nha hoàn bên người Hoàng Nhưỡng này. Điều kiện là Tạ Hồng Trần dẫn nàng ta rời Hoàng gia, cởi bỏ nô tịch cho nàng ta, cũng hứa cho nàng ta gia nhập tiên môn.

Vì điều kiện mê người này mà Đới Nguyệt phun hết những gì mình biết về Hoàng Nhưỡng cho hắn. Đương nhiên, vì đề phòng Hoàng Nhưỡng biết chuyện sẽ trả thù, trong đó có một số chuyện nàng ta thêm mắm dặm muối, nói bảy phần, giấu ba phần.

Vốn tưởng rằng, bất luận thế nào Hoàng Nhưỡng cũng không thể gả cho Tạ Hồng Trần. Ai biết, Hoàng Nhưỡng vẫn được xuất giá như ý nguyện. Vì thế, Đới Nguyệt vô cùng bất an, nhưng may mà từ trước đến nay Tạ Hồng Trần rất giữ chữ tín. Sau nhiều lần xác minh, hắn quả nhiên chuộc nàng ta ra khỏi Hoàng gia, cởi bỏ nô tịch. Cũng đưa vào Huyễn Điệp Môn.

Ban đầu Đới Nguyệt vẫn thấp thỏm lo âu, sợ Hoàng Nhưỡng trả thù. Nhưng Hoàng Nhưỡng không hề có động thái gì, hai người cũng chưa từng gặp mặt.

Có Tạ Hồng Trần tiến cử, lại từng là tỳ nữ bên người Tạ phu nhân, Đới Nguyệt lăn lộn tại Huyễn Điệp Môn rất khá, nghe nói còn được gả cho một đệ tử có gia thế hùng hậu.

—— Dù sao Tạ phu nhân hiền đức nổi tiếng cả tiên môn, tỳ nữ bên người đương nhiên cũng không kém đi đâu được.

Mà nhiều năm sau, Hoàng Nhưỡng lại gặp được nàng ta. Thời gian thật sự không thể quay trở lại, chứ không rất nhiều câu nói sẽ trở thành trò cười.

Ví dụ như hiện tại Đới Nguyệt có vẻ cực kì do dự: “Cô nương lại chê cười ta rồi. Ta chỉ là một nha hoàn hầu hạ cô nương, làm sao dám nghĩ tới chuyện vang danh thiên hạ?”

Hoàng Nhưỡng trái lại không thèm để ý, nói: “Hiện tại, ngươi có thể ngẫm nghĩ thử xem.” Nàng dừng một chút, sau đó đột nhiên nói: “Mười ngày sau sẽ do ngươi đi tiếp đón Bát… Bát… hơn Bát Thập hoàng tử đến?”

Đới Nguyệt bất đắc dĩ: “Bát Thập Lục hoàng tử.”

“Phải.” Hoàng Nhưỡng nghĩ tới cái tên này, lại vô cùng muốn cười. Nàng nói: “Ta còn muốn chúc mừng ngươi trước đây.”

Năm đó chuyện giống lương khô mới rúng động cỡ nào, Hoàng Nhưỡng mới là người rõ nhất. Hiện giờ nàng tặng chuyện này cho Đới Nguyệt, đương nhiên cùng nhau hưởng chung lợi lộc rồi. Đới Nguyệt cảm thấy khó hiểu, nàng ta hỏi: “Ta, ta sao? Ta không được đâu Thập cô nương!”

Hoàng Nhưỡng nói: “Ta tự có cách cho ngươi được.”

Đới Nguyệt hỏi: “Thập cô nương, thế người thì sao? Người muốn làm cái gì?”

Hoàng Nhưỡng cẩn thận đánh giá tay ngọc thon dài, nói: “Bản cô nương muốn chuyển tu võ đạo.”

“Cái, cái gì?!” Đới Nguyệt trừng to mắt, như nghe được chuyện quỷ quái gì đó rất dọa người.

Nhưng từ ngày ấy trở đi, Hoàng Nhưỡng thật sự bắt đầu chuyển tu võ đạo thật.

Nàng dùng tiền tài mình tiết kiệm được mua rất nhiều linh đan, bắt đầu rèn luyện khí lực, xây dựng nền tảng võ đạo cho mình.

Đới Nguyệt nhìn nàng như nhìn thấy quỷ.

—— Từ khi nào mà thập cô nương cảm thấy hứng thú với mấy thứ này rồi!

Đệ Nhất Thu hẹn mười ngày sau, chẳng mấy chốc ước hẹn đã tới.

Hoàng Nhưỡng vốn đã từng lai tạo giống lương khô này rồi, hiện giờ lai tạo lại đương nhiên không cần tốn nhiều sức. Nàng đưa chậu hoa cho Đới Nguyệt, lặng lẽ thì thầm vài câu với nàng ta. Đới Nguyệt vẫn rất bất an, Hoàng Nhưỡng lại mất kiên nhẫn nói: “Lập tức đi ngay, không cho phép quấy rầy ta luyện công.”

Không còn cách nào, Đới Nguyệt đành phải ôm chậu hoa này ra ngoài.

Đệ Nhất Thu đến Hoàng gia, nhưng không đi gặp Hoàng Thự —— hắn thật sự không thích Hoàng Thự này.

Hắn lập tức đi tới tiểu viện của Hoàng Nhưỡng, hiển nhiên, đám lừa đảo lần trước Hoàng Nhưỡng mời về đã để lại cho hắn ấn tượng khắc sâu.

Nhưng mà vừa mới tiến vào tiểu viện, hắn đã thấy trong góc có một nha hoàn đang ngồi xổm trước một chậu hoa. Hắn đi đến, đột nhiên phát hiện đất trong chậu hoa kia được chia thành miếng, còn có một mầm xanh chui ra từ trong đất đó.

“Đây là cái gì?” Đệ Nhất Thu đột nhiên mở miệng. Nha đầu kia đương nhiên là Đới Nguyệt. Nàng ta hoảng sợ, ngẩng đầu thấy là hắn, vội vàng quỳ xuống nói: “Đới Nguyệt bái kiến điện hạ.”

Lại là điện hạ… Đệ Nhất Thu nhíu mày, sao người đời lại thích cái xưng hô này như vậy? Nhưng hắn cũng không định so đo với một nữ tử. Hắn lại hỏi: “Đây là cái gì?”

“Ồ… đây!” Đới Nguyệt nhớ tới lời Thập cô nương nhà mình đã dặn, vội nói: “Bẩm điện hạ, đây là… Là một gốc lương thực biến chủng mà Đới Nguyệt bồi dưỡng thành. Lần trước có nghe thấy lời Giám Chính nói, cho nên Đới Nguyệt… lặng lẽ lai tạo một gốc.”

“Ngươi?” Đệ Nhất Thu chuyển chậu hoa kia đến trước mắt, chỉ thấy đất trong chậu xẻ thành miếng khô nứt nẻ, không hề có nước. Nhưng mầm cây này vẫn xanh mượt căng tràn sức sống. Hắn nói: “Một nha hoàn của Hoàng gia mà cũng có bản lĩnh bậc này. Xem ra là ta đã coi khinh Hoàng Thự rồi.”

Đới Nguyệt bình sinh lần đầu được người ta khẳng định, nhất thời xấu hổ đỏ bừng mặt: “Điện hạ quá khen. Ta, ta chỉ là đi theo Thập cô nương nên mưa dầm thấm đất, học được chút ít thôi.”

Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, nói: “Ngươi lai tạo thứ này, Thập cô nương nhà ngươi có biết không?”

Đới Nguyệt hơi do dự, nói: “Thập cô nương…nàng ấy không biết.”

Đệ Nhất Thu gật đầu, nói: “Vậy ngươi cứ tự mình lai tạo đi. Mấy ngày tới ta sẽ trở lại Trấn Tiên Trà. Nếu như ngươi cần cái gì, cứ sai người đến báo với ta.”

Đới Nguyệt khẽ ngẩng đầu, lúc va phải ánh mắt của Đệ Nhất Thu, trong lòng nàng ta thoáng chột dạ, bắt đầu hoa mắt chóng mặt. Lần đầu tiên trong đời có nhân vật tôn quý tuấn mỹ như vậy nói chuyện với nàng ta. Hơn nữa vẻ mặt còn rất ôn hoà, người cũng dễ gần nữa.

“Ta… được… được.” Nàng bối rối nói.

Đệ Nhất Thu không vào gặp Hoàng Nhưỡng, bước ra khỏi tiểu viện, Lý Lộc và Bảo Võ đứng đón. Lý Lộc hỏi: “Giám Chính không gặp Thập cô nương sao “

“Không cần nữa.” Đệ Nhất Thu hồi tưởng lại chuyện vừa rồi, nói: “Có lẽ nha hoàn bên người Thập cô nương tên Đới Nguyệt này mới đúng là người có thiên phú thật sự của Hoàng gia. Có thể giao ra được giống tốt trong vòng mười ngày như vậy, người này quả thực bất phàm.”

Lý Lộc lại nhìn thoáng qua tiểu viện, nói: “Nhưng nếu luận dung mạo, Giám Chính càng thích Thập cô nương kia hơn. Hạ quan còn tưởng rằng, Giám Chính sẽ gặp Thập cô nương chứ.”

Đệ Nhất Thu quét mắt nhìn hắn, hắn lập tức khom người nói: “Hạ quan lắm miệng.” Nói xong lại giả bộ cho mình một cái tát.

Đương nhiên, Hoàng Nhưỡng cũng không muốn gặp Đệ Nhất Thu. Nàng đang khắc khổ cần cù học tập.

“Chết tiệt, cái này viết cái khỉ gì đây!” Hoàng Nhưỡng vò đầu bứt tai. Mới lật đến hai trang sách nàng đã muốn đi ngủ. Nhưng Thập cô nương cũng là người tàn nhẫn. Nàng lấy trà châm ra đâm vào đùi mình, nhất thời cả người run lên.

—— Treo cổ tự tử, dùi đâm vào đùi*, chắc cũng chỉ đến thế mà thôi.

Tạ Linh Bích, ngươi cứ chờ mà xem.

——————

(*) là hai cách mà các sĩ tử xưa khi ôn bài hay làm để giữ sự tỉnh táo, đi đôi với nó có treo tóc lên xà nhà để tránh ngủ gật.