Không Tỉnh

Chương 29: Nổi tiếng



Từ Thành Nguyên năm đầu đến Thành Nguyên năm thứ năm, thời gian thấm thoát trôi qua.

Đới Nguyệt dẫn theo một nha hoàn vô danh, dần dần nổi tiếng khắp thiên hạ. Bình thường Hoàng Nhưỡng cũng không gây trồng được giống tốt, nhưng bảo nàng ta trồng mạ thì lại vô cùng hoàn mỹ. Mỗi giống mạ non tung ra thị trường đều có thể dẫn tới người người tranh đoạt.

Đới Nguyệt thấy kinh hãi —— mấy năm qua, Hoàng Nhưỡng căn bản không hề tập trung nghiên cứu lai tạo giống tốt. Vì sao nàng lại có thể dễ dàng lai tạo ra một giống mạ hoàn mỹ như vậy?

—— Đương nhiên bất kể thế nào nàng ta cũng sẽ không tưởng tượng nổi, mấy thứ này năm đó ở ngoài mộng Hoàng Nhưỡng đã sớm thử qua vô số lần. Hiện giờ có thể lai tạo một cách thoải mái như vậy, chẳng qua là vì năm đó đã từng dốc hết công sức mà thôi.

Vì thế trong năm năm qua, Đới Nguyệt không chỉ tạo ra giống lương thực khiến người đời kinh hãi mà còn “lai tạo” ra giống trà có tiếng tên Nhất Biện Tâm. .

||||| Truyện đề cử: Hậu Duệ Kiếm Thần |||||

Nhất Biện Tâm cho ra sản lượng cực thấp, nhưng trà này vào miệng thơm ngọt, đủ khiến lòng người lưu luyến. Chẳng mấy chốc trà này đã trở thành vật tranh cầu của quý tộc Vương cung.

Thậm chí nàng còn vì thầy thuốc thiên hạ mà lai tạo ra một loại dược liệu tên là Khổ Liên, có thể có công hiệu phòng ngừa miệng vết thương bị nhiễm trùng sinh mủ. Mà Khổ Liên cho sản lượng lớn, đương nhiên dẫn tới giá cả cũng rẻ, sau khi mài nó thành phấn sẽ trở thành thuốc trị ngoại thương trong nhà dân chúng.

Ngoài ra còn có một loại đậu nữa, không chỉ có cho sản lượng tăng gấp bội, mà từ hoa, lá, cây, gốc vô cùng non mịn, toàn bộ đều có thể làm đồ ăn.

Thường xuyên ươm ra giống cây như vậy, lại còn gặt hái được thu hoạch lớn. Đới Nguyệt như trăng được ngàn sao vây quanh, đi đến đâu cũng được ngợi ca như thủy triều. Dần dà, những người đó đều gọi nàng ta là “Đới Nguyệt cô nương”. Thậm chí người thế gian còn vì chúc mừng mà đặt cho nàng ta cái tên Huyền Độ tiên tử.

Càng ngày càng có nhiều thế gia công tử cầu hôn với nàng ta.

Đương nhiên, nàng ta là gia nô của Hoàng gia, việc hôn nhân của nàng ta đương nhiên phải có được sự cho phép của Hoàng Thự.

Mà Hoàng Thự thì đương nhiên không cho phép. Những quý công tử đó dĩ nhiên đã đưa ra vô số hậu đãi và điều kiện, nhưng bất luận điều kiện có ưu đãi đến đâu, tóm lại vẫn không thể sánh bằng tài phú mà hiện giờ Đới Nguyệt mang đến cho Hoàng gia.

Hoàng Thự cũng không ngốc. Vì thế những công tử ca tới cửa cầu hôn, một người hai người, tất cả đều bị từ chối hết.

Đới Nguyệt có thanh danh hiển hách ở bên ngoài, nhưng ở Hoàng gia, xét cho cùng nàng ta cũng chỉ là một nha hoàn. Hoàng Thự sẽ không chia ruộng riêng cho nàng ta, thậm chí nàng ta vẫn phải ở trong viện của Hoàng Nhưỡng như trước.

Hoàng Nhưỡng đương nhiên sẽ không khắt khe với nàng ta, toàn bộ chi phí ăn mặc của nàng ta đều không khác gì Hoàng Nhưỡng. Nhưng Đới Nguyệt biết, không thể cứ tiếp tục vậy mãi. Nàng ta cần phải tìm cho mình một con đường sống khác.

Đầu xuân Thành Nguyên năm thứ năm, Hoàng Nhưỡng đang luyện công, bỗng nhiên có hạ nhân tới mời, muốn nàng đến chính sảnh gặp khách.

Hoàng Nhưỡng đành phải thay đổi y phục, dẫn theo Đới Nguyệt đến chính sảnh trước.

Vừa mới tiến vào trong sảnh, chợt thấy Hoàng Thự và Đệ Nhất Thu chia nhau ngồi sẵn vào ghế cho khách và chủ. Hoàng Nhưỡng đành phải tiến lên thi lễ: “Bái kiến Giám Chính đại nhân.”

Vài năm dốc lòng tu võ, hiện giờ thân thể của nàng đã không còn nhu nhược đến mức gió thổi là bay giống như trước, trái lại đi đứng như gió, tư thế oai hùng hiên ngang.

Đệ Nhất Thu mỉm cười, nói: “Thập cô nương miễn lễ.”

Hoàng Nhưỡng đứng dậy, ngồi bên cạnh Hoàng Thự. Sau đó nghe Đệ Nhất Thu nói: “Thật không dám giấu giếm, hôm nay tại hạ đến đây là có một chuyện khác, hi vọng gia chủ thành toàn cho.”

Thành, thành toàn… trong lòng Hoàng Nhưỡng nhảy dựng, đột nhiên nhớ tới —— trước đó Đệ Nhất Thu cầu thân với nàng, đúng vào Thành Nguyên năm thứ năm!

Ồ, chẳng lẽ hôm nay hắn tới để cầu hôn mình! Hoàng Nhưỡng nhất thời vô cùng xoắn xuýt, thuở xưa nàng không thích hình mẫu như Đệ Nhất Thu. Khi đó nàng vẫn vô cùng yêu thích kẻ mạnh, khát vọng có được cánh chim dài rộng cùng một cánh tay kiên cố nhất.

Mà lúc này, Hoàng Nhưỡng đã biết, trên đời này căn bản không có cái gì gọi là cánh tay kiên cố.

Cho nên lần này, vẫn nên từ chối sao?

Hoàng Nhưỡng do dự trong lòng, dù sao Đệ Nhất Thu ở ngoài mộng, từ sau lần cầu thân này vẫn nhung nhớ nàng hơn một trăm năm. Phầm tâm ý đó, nếu như nói trời đất cảm động thì chưa đủ.

Ngẫm lại Đệ Nhất Thu còn đến Bạch Cốt Nhai dốc sức cầu thầy chữa bệnh cho mình, Hoàng Nhưỡng vẫn mềm lòng.

Có điều mình khổ công tu võ năm năm, nói chung cũng không thể để thất bại trong gang tấc.

Trong khoảng thời gian ngắn, đủ loại suy nghĩ hỗn loạn xuất hiện trong đầu khiến Hoàng Nhưỡng rối như tơ vò.

Mà đúng vào lúc này, Hoàng Thự nói: “Ồ…? Điện hạ xin cứ nói.”

Đệ Nhất Thu chậm rãi nói: “Tại hạ muốn xin gia chủ được cầu hôn…” Ánh mắt hắn quét tới, Hoàng Nhưỡng vội vàng tránh đi. Đệ Nhất Thu tiếp tục nói: “Đới Nguyệt cô nương làm thê. Mong rằng gia chủ sẽ thành toàn.”

Đới… Từ từ, dừng!

Tất cả những rối rắm trong đầu Hoàng Nhưỡng đều dừng ở khoảnh khắc này. Cầu hôn Đới Nguyệt?!

Chuyện này không đúng!

Bên ngoài mộng, vào Thành Nguyên năm thứ năm, thật ra Hoàng Nhưỡng và hắn cũng không có tiếp xúc gì nhiều. Nói ra, hằng năm chỉ gặp nhau một lần vào đầu vụ xuân, mỗi lần gặp mặt đều có Hoàng Thự ở đây.

—— Vì liên quan đến thanh danh của mình, cho nên Hoàng Nhưỡng sẽ không gặp riêng nam tử.

Mà khi đó, Đệ Nhất Thu cũng không quen thân với nàng nhưng vẫn chọn cầu hôn với nàng. Sao bây giờ ngược lại…

Nghĩ tới đây, Hoàng Nhưỡng đột nhiên hiểu ra —— nào có cái gì là nhất kiến chung tình. Tên chó má này là nhìn trúng năng lực gây giống của mình! Bởi vì lần mộng này “Huyền Độ tiên tử” là Đới Nguyệt, cho nên hắn đương nhiên sẽ đổi người cầu hôn!

Hoàng Nhưỡng lại kết hợp với tính tình Đệ Nhất Thu trăm năm sau, rất nhanh đã cho ra kết luận —— năm đó hắn chỉ muốn chơi mình!

Chó má! Tuy ta không phải người, nhưng ngươi thật sự rất chó!

Cũng không đúng, nếu nói lúc ấy hắn tới cầu hôn chỉ vì muốn chơi bời, thế thì sau này khi nàng trở thành người sống đời sống thực vật, vì sao hắn còn chăm sóc tỉ mỉ, quan tâm lo lắng cho nàng? Hắn hà tất phải đến Bạch Cốt Nhai cầu thầy trị bệnh cho nàng? Hà tất phải hao tâm tổn sức, qua lại thân thiết với Hà Thủ Ô?

Hoàng Nhưỡng nghĩ không ra. Thật ra trong thế giới ở ngoài mộng, sau khi nàng thành thân thì như mất đi toàn bộ liên lạc với thế giới bên ngoài. Nàng đến trấn Tiên Trà cũng chưa từng trở về, càng không nói đến chuyện gặp lại Đệ Nhất Thu.

Thế tình yêu của Đệ Nhất Thu bắt đầu từ bao giờ?

Bất kể tình yêu của hắn từ đâu tới, dù sao hiện tại mình cũng tự mình đa tình rồi. Khụ, Hoàng Nhưỡng hết sức khó xử. Đới Nguyệt gục đầu xuống, nhưng trên mặt đã hiện lên hai rặng mây hồng.

Hoàng Thự giật mình, nói: “Điện hạ nói đùa, Đới Nguyệt chỉ là một nha đầu làm việc nặng, sao có thể xứng đôi với hậu duệ quý tộc của Thiên Hoàng? Hơn nữa, thuở nhỏ nàng hầu hạ A Nhưỡng nhà ta, nếu không có nàng, A Nhưỡng nhà ta cũng sẽ không quen. A Nhưỡng, phụ thân nói có đúng không?”

Hắn giương cao giọng hỏi. Hoàng Nhưỡng còn không rõ ý hắn sao? Với thân phận và địa vị như hiện tại của Đới Nguyệt, đâu phải ai muốn cưới là có có thể cưới đâu.

Đúng vậy. Đới Nguyệt có thanh danh như bây giờ, tên chó má nhà ngươi không phun ra búng máu thì đừng hòng dẫn người đi. Hoàng Nhưỡng đương nhiên hiểu ý của Hoàng Thự, bèn nói: “Phụ thân nói phải.”

Đệ Nhất Thu lại chuyển lời, nói: “Thập cô nương? Ồ, xem ra muốn lấy Đới Nguyệt cô nương chỉ có thể cưới cả Thập cô nương vào cửa rồi. Nếu muốn cưới được Thập cô nương, hòn ngọc quý trên tay gia chủ này, thế có lẽ phải dùng cả trấn Tiên Trà làm sính lễ mất thôi.”

Hắn lầm bầm lầu bầu, Hoàng Nhưỡng thì đã sớm nổi trận lôi đình —— cái tên khốn này?!

Hoàng Thự nghe thấy thì trước mắt sáng lên! Nếu Đệ Nhất Thu có thể tặng cả trấn Tiên Trà cho lão, thế thì đâu chỉ mình Đới Nguyệt, cho dù có tặng thêm cả Hoàng Nhưỡng nữa cũng đâu có gì mà không được?!

Vì vậy, Hoàng Thự nói ngay: “Điện hạ hao tốn công sức như vậy, đúng là đủ chân thành. A Nhưỡng, ý kiến của con thế nào?”

Hoàng Nhưỡng mỉm cười đứng dậy, chân thành bước đến trước mặt Đệ Nhất Thu. Nếu nói lúc trước nàng mất mát, xấu hổ, vậy thì bây giờ, nàng chỉ có tức, tức và tức. Nàng khẽ mở môi son, nói: “Bát Thập Lục điện hạ thật đúng là có lòng.” Một câu Bát Thập Lục điện hạ này khiến cho khóe miệng Đệ Nhất Thu phải co giật.

Mà Hoàng Nhưỡng thì lại tiếp tục nói: “Đáng tiếc tuy A Nhưỡng là thổ linh thôn quê, nhưng vẫn là người mang trong mình chí hướng tự lập, tự mình cố gắng. Còn về nam tử dựa vào thành quả tổ tiên ban cho mà sống qua ngày, không có lòng cầu tiến như Bát Thập Lục điện hạ, A Nhưỡng thật sự không thích.”

Nói xong, nàng vén áo thi lễ: “Vẫn xin Bát Thập Lục điện hạ thông cảm cho.”

Chó má, vốn định lần này sẽ dịu dàng với hắn chút, nhưng hắn —— không —— xứng!

“Bát Thập Lục điện hạ” đứng hình tại chỗ, bị trào phúng không chừa cho chút thể diện nào ngay tại trận. Trong thời gian ngắn, hắn kinh ngạc đến tay cầm cốc trà cũng quên đặt xuống.

Lý Lộc kinh hãi, cả giận nói: “Hoàng Thự lớn mật! Ngươi dạy bảo nữ nhi thế hả? Nàng đây là vô cùng bất kính!”

Hoàng Thự lại càng tức giận mà mắng: “Vô lại, trước mặt điện hạ dám mở miệng nói lời ác độc! Còn không nhanh bồi tội với điện hạ!”

Nhưng trong lòng Hoàng Nhưỡng đã sớm tức đến nổ phổi, nào chịu để ý đến lão, nàng lập tức rời đi. Đới Nguyệt nhìn Đệ Nhất Thu, lại nhìn Hoàng Nhưỡng, thật sự không còn cách nào, đành phải theo nàng rời đi.

Hoàng Thự chỉ có thể cẩn thận nói lời xin lỗi: “Nha đầu kia thật sự là bị ta chiều hư rồi, điện hạ tuyệt đối chớ nghe nàng nói nhăng nói cuội. Buổi chiều ta phải cho nàng một trận đòn roi mới được, để xem nàng còn dám mở miệng ăn nói khùng điên nữa hay không.”

Mặt mày Đệ Nhất Thu âm trầm, hơn nửa ngày sau, hắn mới nói: “Xem ra Thập cô nương quả thật không có ý với tại hạ rồi, việc này xin dừng ở đây. Nhưng bổn tọa vẫn vô cùng hoài nghi đối với gia giáo của gia chủ, ngày sau xin vẫn đừng nên qua lại thì hơn.”

Nói xong, hắn tỏ vẻ không xui, xoay người muốn đi. Hoàng Thự vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Điện hạ bớt giận, A Nhưỡng không biết tốt xấu. Nhưng ta thấy, Đới Nguyệt lại có ý với điện hạ. Không bằng điện hạ cứ nạp nàng làm thiếp, còn về nha đầu A Nhưỡng kia, ta sẽ quản giáo lại. Dạy dỗ cẩn thận không cho nàng làm càn nữa!”

Đệ Nhất Thu hừ lạnh một tiếng, không hề đáp lại. Lý Lộc bên cạnh hắn thấy thế, nói: “Cũng được. Dù sao điện hạ nhà của chúng ta cũng có ý với Đới Nguyệt cô nương.”

Hoàng Thự vội hỏi: “Điện hạ, thế chuyện trấn Tiên Trà…”

Đệ Nhất Thu trầm giọng nói: “Nữ nhi nhà ngươi mặc dù thiếu quản giáo, nhưng bổn tọa vẫn một lời nói một gói vàng.”

Hoàng Thự nhất thời vui vẻ ra mặt: “Hoàng mỗ tại đây xin chúc mừng điện hạ nạp được mỹ thiếp.”

Lúc này Đệ Nhất Thu mới hơi gật đầu, nói: “Ba tháng sau, bổn tọa sẽ tới cửa cưới hỏi.”

Hoàng Thự được của hời, nhiệt tình tiễn đám người Đệ Nhất Thu ra cửa.

Cho đến khi ra khỏi Hoàng gia, Đệ Nhất Thu lên xe ngựa, Lý Lộc và Bảo Võ cưỡi ngựa đi theo. Lý Lộc vẫn đi trước xe ngựa bỗng nói: “Giám Chính lần này tuy nói thành công cầu được Đới Nguyệt cô nương, nhưng chọc cho Thập cô nương tức giận không nhẹ. Mối thù này chỉ sợ định chắc rồi.”

“Thế thì chưa đâu.” Bảo Võ khẽ chớp mắt, hắng giọng học giọng điệu Hoàng Nhưỡng, nói: “Bát Thập Lục điện hạ…”

Dứt lời, hắn cười to thành tiếng. Lý Lộc vội vàng quát: “Im miệng, ngươi chán sống rồi sao?!”

Bảo Võ vội vàng im miệng, mà chính vào lúc này, trong xe ngựa lại truyền đến tiếng nói của Đệ Nhất Thu: “Hai ngươi thích nói chuyện phiếm như vậy thì vào đây mà nói.”

… Lý Lộc và Bảo Võ tiến vào trong xe ngựa, Đệ Nhất Thu đặc biệt bảo xa phu thả chậm tốc độ xe. Hai người chỉ có thể nói không ngừng trong vòng một khắc, một đường nói nhăng nói nhít. Chờ trở lại Ti Thiên Giám, cổ họng như sắp khạc ra được máu.

Trong tiểu viện, Hoàng Nhưỡng đâu chỉ tức giận không nhẹ. Quả thực là hận không thể lột da Đệ Nhất Thu ấy chứ. May mà nàng biết đây chỉ là một giấc mộng, cho nên cũng mặc kệ thằng nhãi này.

—— Vẫn là dốc lòng tu võ quan trọng hơn, dù sao qua mấy tháng nữa, Tạ Hồng Trần sẽ đến trấn Tiên Trà bắt yêu rồi.

Tư chất của mình có thể lọt vào mắt hắn hay không, vậy thì còn phải xem mấy tháng tới.

Hồng Trần… dù gì cũng có trăm năm phu thê, một giấc chiêm bao này, một nửa tặng ngươi, một nửa tặng cho Tạ Linh Bích.

Hoàng Nhưỡng tiếp tục bế quan, Đới Nguyệt cũng yên tâm chờ gả.

Vốn dĩ tất cả đều thuận lợi, nhưng mà ngày này, Phúc công công bên cạnh Hoàng đế Sư Vấn Ngư đột nhiên tới mời Đới Nguyệt, muốn nàng ta tạo ra một gốc Song Xà Quả cho hắn. Đới Nguyệt chưa từng nghe nói loại cây này, nhưng nàng ta vẫn một lời đồng ý.

—— Nàng ta biết Đệ Nhất Thu là nhi tử của Sư Vấn Ngư. Có lẽ lần truyền triệu này, đào tạo cái gọi là Song Xà Quả chỉ là lấy cớ. Càng có khả năng là Sư Vấn Ngư muốn gặp nàng dâu tương lai là mình này.

Nếu nàng ta đã đồng ý Hoàng Thự cũng sẽ không ngăn cản, ngược lại còn phái người hộ tống nàng ta, một đường tiến thẳng vào Thượng Kinh.

Trước khi rời đi, Đới Nguyệt suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn không cáo biệt với Hoàng Nhưỡng.

Không biết vì sao, mỗi lần thấy Hoàng Nhưỡng, nàng ta cứ có cảm giác toàn thân mình như bị nàng bóc tách từng lớp. Giống như trần truồng trước mặt người này.

Buổi chiều Hoàng Nhưỡng mới phát hiện nha hoàn hầu hạ đã đổi thành Lan Nhân. Nàng đương nhiên phải hỏi: “Đới Nguyệt đâu?”

Lúc này Lan Nhân mới kể lại chuyện xảy ra hôm nay một lần. Hoàng Nhưỡng nghe xong, cũng chỉ hơi gật đầu, nói: “Thật đúng là không muốn chờ thêm một khắc nào.”

Chuyện này chưa từng xảy ra ở ngoài mộng, nghĩ đến bên ngoài mộng nàng từ chối Đệ Nhất Thu cầu thân. Sư Vấn Ngư đương nhiên cũng không triệu kiến nàng. Hiện giờ nếu Đệ Nhất Thu muốn cưới Đới Nguyệt vào phủ thì phải lấy trấn Tiên Trà làm sính lễ, Sư Vấn Ngư truyền người vào Thượng Kinh nhìn một cái, có vẻ cũng không phải chuyện gì lạ.

Còn về Song Xà Quả cái gì đó… có quỷ mới biết nó là thứ gì.

Hoàng Nhưỡng cũng không thèm để ý.

Ở ngoài mộng nàng và Đệ Nhất Thu ở chung nhiều ngày, vẫn là tình trạng ấy. Nếu bàn về thân thiết, tất nhiên là thân. Nhưng nếu nói đến tình yêu, xét cho cùng vẫn là giao tình chưa sâu, thật sự không thể nói đến.

Cho nên cũng không khó chịu lắm.

—— Chó má, Đới Nguyệt có được một phần huyết mạch hồ ly nên cũng có vài phần tư sắc. Vậy thì chúc ngươi được hưởng phúc dài lâu nhé!

Mà vào Kinh, Đới Nguyệt trực tiếp bị đón vào trong cung, nhưng không được gặp Sư Vấn Ngư.

Phúc công công dẫn nàng ta đến một tiểu viện, chỉ vào một bồn Song Xà Quả nói: “Đới Nguyệt cô nương, trước kia bệ hạ có nghe nói người có thuật gây giống rất cao siêu. Hiện giờ Song Xà Quả này giao cho người chăm sóc vậy.”

Phúc công công cười khẽ, nhìn qua vô cùng hòa ái, nói: “Gốc Song xà Quả này ba mươi năm mới nở hoa một lần, lại mất ba mươi năm nữa mới kết quả. Mầm quả cực khó sống sót. Ý của bệ hạ là hi vọng người có thể khiến cho thời kỳ ra quả của nó ngắn lại, đương nhiên, nếu như người có thể phân tách nó thì càng không thể tốt hơn.”

Đới Nguyệt nhìn bồn Song Xà Quả, nhất thời há hốc mồm.

Đệ Nhất Thu đương nhiên biết Đới Nguyệt bị đón vào trong cung, nhưng chỉ bảo nàng vào chăm một gốc cây ăn quả thôi nên hắn cũng không để ý.

Ai ngờ, không tới vài ngày, trong cung lại có chuyện lớn xảy ra —— cây Song Xà Quả kia chết héo.

Phải biết rằng, thợ gây giống bắt đầu khóa học đầu tiên chính là về cách gây giống đó, phải biết cách bảo vệ mầm non. Giống cây quý hiếm như Song Xà Quả này, phải làm cực kỳ thận trọng. Với thanh danh của Đới Nguyệt như bây giờ, vậy mà lại phạm phải sai lầm lớn bậc này, thật đúng là khiến người ta chấn động.

Đệ Nhất Thu nghe tin, lập tức vào cung.

Đới Nguyệt bưng cây Song Xà Quả khô héo kia lên, lạnh run cả người, rất lâu sau vẫn không nói ra lời. Đệ Nhất Thu đành phải hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta… Ta…” Đới Nguyệt khóc đến nghẹn ngào.

Phúc công công bên cạnh nói: “Giám Chính, cây Song Xà Quả này là vật bệ hạ vô cùng yêu quý, cũng tốn rất nhiều công sức mới tìm được một gốc! Hiện giờ chuyện này… biết làm thế nào cho phải đây!”

Đệ Nhất Thu nhận gốc Song Xà Quả kia, quả nhiên thấy cành lá héo úa.

Hắn nhìn về phía Đới Nguyệt, ánh mắt bỗng trở nên kỳ lạ.

Mà Đới Nguyệt thì vội túm lấy góc áo hắn, nức nở nói: “Thập cô nương… Ta muốn gặp Thập cô nương, nàng nhất định có biện pháp!”

“Thập cô nương… Hoàng Nhưỡng?” Trong này còn có điều gì bị che giấu? Đệ Nhất Thu chau mày.

—— Bất kể có điều mờ ám gì, hiện tại hắn đã gặp phải phiền phức lớn rồi. Nữ nhân kia, nhìn qua khá là mang thù…

Giám Chính đại nhân lạnh cả tim.