Không Tỉnh

Chương 31: Tất



Ngày kế, Hoàng Nhưỡng dậy từ sáng sớm. Nàng mở cửa phòng, người qua đường bên ngoài liền nhìn về phía nàng.

—— Chỗ ở của Đệ Nhất Thu chính là quan xá* của Huyền Vũ Ti, đến một cái viện độc lập cũng không có. Ngoài cửa chính là đường nhỏ, ai cũng có thể đi ngang qua.

(*) chỗ cho quan ở.

Vì thế trong nháy mắt, đủ loại ánh mắt từ bốn phương tám hướng kéo đến, dồn hết lên người nàng. Hoàng Nhưỡng mặc kệ những người này —— dù sao bên ngoài mộng nàng cũng không ít lần bị người ta quan sát đánh giá, hiện giờ da mặt cũng dày rồi.

Nàng ra khỏi cửa, lập tức đi đến thư phòng của Đệ Nhất Thu.

Trong thư phòng của Đệ Nhất Thu, mấy vị đại nhân đã đến chờ từ sớm. Hiện tại người của bốn Ti không nhiều lắm, nhưng công việc mỗi ngày lại không ít. Hai vị Giám Phó, bốn vị Thiếu Giám, cùng với chủ phó các bộ khác đều ở đây.

Hoàng Nhưỡng nhìn thoáng qua, có chút do dự.

Mấy vị đại nhân khác bởi vì Giám Chính nhà mình xưa nay không gần nữ sắc, cho nên vẻ mặt vô cùng chính trực, không ngó nghiêng nhìn chỗ nọ chỗ kia. Giám Chính đại nhân vì chuyện xấu hổ đêm qua nên lúc này mặt mày lại càng trở nên nghiêm túc hơn.

“Có chuyện gì?” Hắn hỏi.

Hoàng Nhưỡng cũng rất nể mặt hắn, nói: “Đúng là có chút việc, có thể mời Giám Chính đại nhân dời bước ra ngoài một chuyến không?”

Giám Chính đại nhân hiện giờ là người tài trọng thời gian, cho nên đương nhiên không định lén lút trước mặt thuộc hạ, cứ như hai người có chuyện cẩu thả không bằng. Cho nên hắn nói: “Chuyện gì mà không thể ở nói ở đây được?”

Được rồi. Hoàng Nhưỡng bèn hỏi: “Tất của ta đâu?”

!! Chư vị đại nhân ngẩng đầu nhìn trời.

Giám Chính đại nhân như bị đánh đòn cảnh cáo, lui về phía sau một bước, bất giác đưa mắt nhìn án thư —— đêm qua hắn thuận tay đặt tất của Hoàng Nhưỡng trên bàn rồi.

Hoàng Nhưỡng nhìn theo ánh mắt của hắn, trên thực tế, không chỉ một mình Hoàng Nhưỡng mà tất cả mọi người đều nhìn theo! Quả nhiên thấy được cái tất trắng kia đang nằm im lìm trên một góc án thư. Thứ này trước đó chư vị đại nhân đã nhìn thấy, lúc ấy còn tưởng rằng là cái túi gấm. Cho đến hiện tại, mọi người mới như bừng tỉnh đại ngộ.

Hoàng Nhưỡng bước vài bước tiến lên, một tay tóm lấy cái tất, xoay người rời đi.

—— Hiện tại người trẻ tuổi, thật sự rất biết chơi nha… Trong thư phòng giống như chết lặng, chư vị đại nhân nhìn thẳng phía trước, không nói không cười, cố gắng duy trì vẻ mặt không chút thay đổi.

Hoàng Nhưỡng xỏ tất, một đường đi thẳng đến Thiện Đường.

Quả nhiên, Thiện Đường của Ti Thiên Giám trăm năm chưa từng thay đổi, vẫn nguyên như xưa. Hoàng Nhưỡng đi vào, bên trong đã đầy rẫy hương thơm đồ ăn. Nàng đi đến trước nồi cơm, người làm việc bếp núc thấy nàng, không khỏi hỏi: “Cô nương trông khá lạ mặt, không biết là người thuộc nơi nào?”

Ồ? Hoàng Nhưỡng nói: “Ta là khách mà Giám Chính mời tới.”

Người giúp việc bếp núc kia sửng sốt, nhưng vì nàng xinh đẹp nên vẫn khách khí, hỏi: “Cô nương có Yêu Bài không?”

“Chuyện này…” Hoàng Nhưỡng nhíu mày, nhưng nếu là quy củ của người ta, nàng cũng không thể nói thêm gì. Nàng nói: “Ta không biết có quy củ như vậy, cho nên không mang theo.”

Người giúp việc bếp núc kia còn muốn nói gì đó, đại trù bên cạnh đã đi tới, nói: “Cô nương, là khách của Ti Thiên Giám thì phải đưa ra Yêu Bài. Nếu như ngươi không có, vậy thì không thể…” Hắn mới nói tới đây, một tên nô bộc chạy như bay tới, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói một câu.

Tuy hắn nói vừa nhanh vừa nhỏ, nhưng Hoàng Nhưỡng vẫn nghe thấy rồi. Tên nô bộc kia nói —— vị cô nương này tối hôm qua đã ngủ ở phòng ngủ của Giám Chính.

Đại trù mất kiên nhẫn đuổi tên nô bộc này đi rồi mắng: “Đi đi đi, trước mặt khách mà cứ lén la lén lút, còn ra thể thống gì nữa!” Mắng xong, hắn quay đầu nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, cười tít mắt tiếp tục nói: “Mặc dù cô nương không mang, nhưng cũng không thể chịu đói bụng. Người có thiên sinh lệ chất như cô nương, đồng ý tới nơi này nếm thử tay nghề của tiểu nhân, quả thực chính là vinh dự trời ban cho tiểu nhân. Mời cô nương chọn chỗ ngồi chờ, tiểu nhân sẽ đi sắp xếp chuẩn bị cho người.”

Hoàng Nhưỡng: “…”

Không thể không nói, mặc dù thức ăn tại Thiện Đường của Ti Thiên Giám không hẳn là mỹ vị, nhưng đầu bếp nhất định là người cực kỳ khéo léo.

Hoàng Nhưỡng chọn cái bàn ngồi xuống, chỉ chốc lát sau, Đệ Nhất Thu đã đi tới.

Nghĩ đến sau khi buổi họp sáng kết thúc, chắc hắn phải đưa mình tiến cung, Hoàng Nhưỡng nói: “Ta sẽ viết ra danh sách vật cần để chăm sóc cho Song Xà Quả. Trước nay ta chưa từng gặp qua cây ăn quả này, cho nên vật cần tương đối nhiều. Ngươi phải phái người chuyên đi thu mua.”

Đệ Nhất Thu quay mặt sang chỗ khác, ừ một tiếng, vẻ mặt cực kì khó chịu.

Hoàng Nhưỡng đành phải tiếp tục nói: “Còn có điển tích liên quan đến Song Xà Quả này, cũng nhất định phải tìm tới, càng chi tiết càng tốt.”

“Sẽ có người chuẩn bị.” Giám Chính đại nhân vẫn không chịu nhìn thẳng vào nàng.

Chỉ chốc lát sau phòng bếp đã đưa thức ăn đến, lần này thức ăn tinh xảo hơn nhiều. Điểm tâm không chỉ có bánh ngọt nhân táo đỏ mà còn có trứng gà chiên mềm. Tuyệt nhất chính là còn có một bát sữa bò hoa hồng.

Hoàng Nhưỡng không thích mấy thứ khác, nhưng sữa hoa hồng này, ngoài mộng nàng không thể uống nên hiện tại rất có hứng thú.

Nàng cầm muỗng nhỏ, múc một muỗng đưa vào trong miệng.

Ánh mắt Giám Chính đại nhân liếc sang, nhìn thoáng qua. Thấy nàng vẫn không chú ý đến mình thì không khỏi nhìn thêm vài lần.

Nữ nhân này thật sự rất xinh đẹp, xiêm y màu vàng nhạt cực kỳ tôn lên nước da của nàng. Nàng ngồi trong góc, tựa như nước suối chảy trong cốc, lạc giữa thảo nguyên xung quanh đầy hoa tươi. Ánh mắt nàng khẽ di chuyển, như mọi từ ngữ tốt đẹp nhất sinh ra chỉ để dành cho nàng.

Tay nàng đặc biệt thon dài, ngón như nhành thông, lúc cầm muỗng cũng khiến cái muỗng rạng rỡ hơn không ít.

Chỉ chốc lát sau, tên chạy việc bếp núc cũng mang điểm tâm đến cho Giám Chính đại chân. Đương nhiên là cháo trắng rau dưa, cộng thêm mấy lát bánh mỳ. Giám Chính vừa ăn cơm, vừa giật mình —— từ đêm qua đến giờ, trong lòng hắn thật sự tràn đầy tạp niệm, đủ thứ cảm xúc mênh mông bất tận.

Hoàng Nhưỡng ăn xong bát sữa hoa hồng kia, tâm trạng thật sự rất tốt. Tâm trạng tốt nên nàng làm việc cũng không dây dưa kéo dài, nói: “Đi thôi!”

Đệ Nhất Thu chậm rãi ăn cơm, nghe vậy nhíu mày, hỏi: “Đi đâu?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Vào cung chứ đâu. Đến xem thử cây Song Xà Quả bảo bối của bệ hạ.”

Nàng chủ động muốn giúp, đây vốn là chuyện tốt, nhưng Đệ Nhất Thu lại nói: “Cũng có thể bảo bọn họ đưa tới Ti Thiên Giám.”

Hoàng Nhưỡng chẳng hiểu ra làm sao —— không phải ngươi sắp xếp cho ta vào cung à? Nàng hỏi: “Có cái gì khác nhau đâu?”

Đệ Nhất Thu lại không nói gì.

Đương nhiên vẫn có điểm khác nhau chứ, dù sao ở trong cung hắn có thể không tiện thường xuyên ghé qua. Nhưng thiếu niên da mặt mỏng, làm sao nói ra được những lời như vậy?

Hai người ăn cơm xong, cùng nhau đi ra khỏi Thiện Đường.

Đệ Nhất Thu giống như đã hạ quyết tâm, nói: “Đã nhiều ngày ngươi ở lại Ti Thiên Giám, Song Xà Quả ta sẽ sai người đưa đến Chu Tước Ti, ngươi vào đó gây giống. Tất cả mọi thứ cần đến sẽ có người chọn mua rồi mang đến cho ngươi.”

Không nghe thấy tiếng ai nói chuyện đằng sau, Đệ Nhất Thu xoay người lại thì thấy Hoàng Nhưỡng đứng tại chỗ, cười như không cười nhìn mình.

Hắn khẽ nhướng mày: “Thế nào?”

Hoàng Nhưỡng che miệng cười: “Chẳng lẽ Giám Chính đại nhân không nỡ cho tiểu nữ tử vào cung sao?”

Đệ Nhất Thu tuyệt đối không ngờ ở ngay Huyền Vũ Ti mà hắn lại bị một nữ tử đùa giỡn. Da mặt Bát Thập Lục điện hạ vốn mỏng, nhất thời tái mặt, nói: “Thập cô nương xin tự trọng!”

Nhưng hắn không nói câu này còn đỡ, lời vừa ra khỏi miệng, Hoàng Nhưỡng trực tiếp sấn người tới. Giám Chính đại nhân nào đã từng kinh qua trận thế này? Hắn chỉ cảm thấy mỹ sắc không ngừng tới gần, mà mỹ nhân ôn hương nhuyễn ngọc lại khiến đầu óc hắn choáng váng, tay chân như nhũn ra.

Hắn bất giác lui về phía sau, nhưng hắn lui một bước, Hoàng Nhưỡng tiến thêm một bước. Cho đến sau cùng, lưng hắn chạm vào tường viện. Xung quanh hoa và cây cảnh sum suê, Hoàng Nhưỡng chống một tay lên bên cạnh người hắn, chóp mũi gần như kề sát chóp mũi hắn.

Giám Chính đại nhân nói năng có chút hàm hồ, hắn hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”

Hoàng Nhưỡng giơ tay, đầu ngón tay khẽ vuốt yếu hầu hắn, nói: “Ta còn tưởng, Bát Thập Lục điện hạ không nỡ xa ta, cho nên mới giữ ta ở lại Ti Thiên Giám, ngày ngày gặp nhau.”

Môi đỏ mọng gần trong gang tấc, hơi thở mỹ nhân như lan, từng câu từng chữ như mang theo hương khí. Giám Chính đại nhân đã bao lâu chưa từng có cảm giác này rồi? Hắn cảm thấy hít thở không thông, đẩy nàng ra, nói: “Nhàm chán.”

“Hừ.” Hoàng Nhưỡng lui lại một chút, để cho hắn có thể thở dốc. Trong lúc bất chợt chỉ thấy trên mặt hắn đã đỏ bừng. Vẫn còn rất thanh thuần nha! Lúc này đến phiên Hoàng Nhưỡng có vài phần tò mò, đầu ngón tay khẽ đẩy vai hắn, hỏi: “Đừng nói ngươi chưa từng chạm qua nữ nhân đó chứ?”

Ngón tay thon dài như ngọc chọt vào lòng hắn. Giám Chính đại nhân không chút lưu tình đẩy tay nàng ra, trên mặt không nhịn được! Thấy bên cạnh có người đi qua, hắn lập tức nói: “Bạch Khinh Vân!”

Thì ra người qua đường này là Thiếu Giám Bạch Khinh Vân của Thanh Long Ti. Bạch Khinh Vân đã sớm nhìn thấy giữa hai người có điều bất thường, hắn xoay người đang định đi thì bị gọi lại. Giám Chính đại nhân cả giận nói: “Đưa nàng vào cung!”

… Hừ, tức giận rồi.

Hoàng Nhưỡng đành phải theo Bạch Khinh Vân vào cung. Dọc đường đi, Bạch Khinh Vân vẫn cứ nén cười, vẻ mặt muốn nói lại thôi. Hoàng Nhưỡng không để ý đến hắn. Cuối cùng, Bạch Khinh Vân không nhịn được, nói: “Nếu Thập cô nương có ý với Giám Chính nhà chúng ta, thế thì phải nắm thật chặt đó.”

“Hả…?” Hoàng Nhưỡng cười như không cười.

Bạch Khinh Vân liều lĩnh nói phét thay Giám Chính nhà mình: “Giám Chính nhà chúng ta thuộc dòng dõi hoàng tộc cao quý, quyền cao chức trọng, tướng mạo thì người cũng gặp qua rồi, nói là ngàn dặm mới tìm được một chắc cũng không quá nhỉ?”

“Không quá, không quá.” Hoàng Nhưỡng phụ hoạ nói theo.

Bạch Khinh Vân lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Nữ tử trong Thượng Kinh ái mộ hắn đâu chỉ muôn vàn? Cơ mà hạ quan thấy, hắn có vẻ rất kính trọng Thập cô nương. Thập cô nương có phần thắng khá lớn.”

Phải không? Thế thì thật đáng tiếc quá. Giám Chính ngươi đến 110 năm sau vẫn cứ phòng không gối chiếc, một thân một mình ở trong quan xá nha. Hoàng Nhưỡng yên lặng châm chọc.

Bạch Khinh Vân không ngừng bốc phét thổi phồng Đệ Nhất Thu, lần lượt kể ra những sự tích về hắn, nói rất nhiều. Hắn còn ngại không đủ, nhưng tiếc là đã đến Thiên Uyển hoàng cung rồi.

Hắn tiễn Hoàng Nhưỡng vào, bên trong Thiên Uyển, Đới Nguyệt đã đứng sẵn ở đó. Nhìn thấy Hoàng Nhưỡng, nàng ta không dám ngẩng đầu lên. Trái lại Phúc công công vội vàng chào đón, nói: “Ôi Thập cô nương, lão nô trông mong ngài đã lâu lắm rồi. Ngài nhanh vào xem thử đi, xem xem chuyện này phải làm thế nào cho phải…”

Hắn dẫn Hoàng Nhưỡng đi nhìn cây Song Xà Quả kia, Bạch Khinh Vân đứng tại chỗ, lại nhìn ra ngoài một hồi —— nữ tử này có thân thể thướt tha, phong tư yểu điệu mềm mại đáng yêu. Quả nhiên là phong tình vạn chủng.

Không biết Giám Chính nhà chúng ta có được mấy phần nắm chắc. Ài, duyên phận với nữ tử của Giám Chính nhà chúng ta, aizzzz… Thật sự khiến người ta phát sầu mà.

Dù sao ta cũng đã cố hết sức rồi.

Hắn lắc đầu, quay ngược lại Ti Thiên Giám.

Mà lúc này, trong Ti Thiên Giám. Hôm nay Thiếu Giám Chu Tương Lĩnh của Chu Tước Ti đến lấy bản phác thảo pháp khí. Nàng mang những bản vẽ này về Chu Tước Ti, tiến hành đúc luyện.

Nhưng chờ bàn vẽ đến tay, rất nhanh mọi người liền phát hiện mặt sau trang giấy có điều khó hiểu.

—— Mặt sau của bản vẽ kia, hoặc bút hoa hoặc bút mảnh, hoặc hư hoặc thực, trọn vẹn 11 tấm mỹ nhân ngủ… Hơn nữa tư thế, thần thái, phong tình của mỹ nhân ở mỗi tranh lại không giống nhau.

Cả Chu Tước Ti thảo luận kịch liệt hơn nửa ngày, sau cùng cho ra kết luận, thứ này không có bất cứ liên quan gì đến pháp khí. Sở dĩ xuất hiện ở trên bản vẽ, đại khái là vì Giám Chính nhà chúng ta… Hắn trưởng thành thôi.

—— Chu Thiếu Giám đành phải bổ sung tài liệu đúc khí.