Không Tỉnh

Chương 33: Hồi âm từ Ti Thiên Giám



Đới Nguyệt bị Hoàng Nhưỡng sai đi tìm Đệ Nhất Thu, mà thị vệ biết Giám Chính không có ở nhà, nhưng nghe thấy tên Đới Nguyệt, biết Giám Chính nhà mình còn có hôn ước với nàng ta, vì thế cũng không dám thất lễ, mời nàng ta đến phòng khách Huyền Vũ Ti chờ gặp.

Trong lòng Đới Nguyệt vốn đã không yên, lúc này lại nghe bên ngoài có hai tiểu đồng đang nhỏ giọng nói chuyện.

Giọng bị hạ xuống cực thấp, nhưng dù sao Đới Nguyệt cũng có một nửa huyết thống hồ yêu. Nàng ta vểnh tai lên nghe, chỉ nghe tiểu đồng Giáp nói∶ “Nghe nói vị trong phòng khách kia chính là Giám Chính phu nhân tương lai của chúng ta.”

Tiểu đồng Ất không phục: “Vẫn chưa xuất giá, căn bản không tính.”

“Sao lại không tính? Giám Chính đã hạ cả sinh lễ rồi.” Tiểu đồng Giáp cãi chày cãi cối.

Đới Nguyệt nghe bọn hắn cãi cọ, trong lòng bỗng thấy vui vẻ. Ít nhất, tất cả mọi người đều biết nàng ta là vị hôn thê của Đệ Nhất Thu. Nàng ta cực kỳ hưởng thụ thân phận này. Mà đúng lúc này, tiểu đồng Ất lại nói: “Chẳng lẽ lại không biết hôm qua Hoàng Nhưỡng cô nương ngủ trong phòng ngủ của Giám Chính đại nhân sao?”

Chỉ một câu ngắn ngủn, lại như tiếng sét ngang tai, trực tiếp đánh cho Đới Nguyệt choáng váng.

—— Đêm qua, Hoàng Nhưỡng ngủ trong phòng ngủ của Đệ Nhất Thu? Thế hai người bọn hắn…

Đới Nguyệt lại không ngốc, nàng ta đương nhiên biết vì sao Đệ Nhất Thu lại cầu hôn với nàng ta. Chẳng lẽ là bởi vì thèm muốn mỹ mạo của nàng ta sao? Điều này làm sao có thể?!

Chẳng qua Ti Thiên Giám lệ thuộc vào triều đình, mà thứ triều đình để ý nhất không nằm ngoài dân sinh xã tắc. Vì vậy, hàng năm Ti Thiên Giám đều tìm kiếm thợ gây giống, chỉ vì đảm bảo sản lượng lương thực, ổn định giang sơn.

Đệ Nhất Thu lựa chọn cầu hôn với nàng ta, chẳng qua là vì nhìn trúng năng lực gây giống của nàng ta thôi.

Đới Nguyệt không quan tâm Đệ Nhất Thu có nữ nhân khác, nàng ta sao lại dám hy vọng xa vời Đệ Nhất Thu chỉ có một nữ nhân là nàng ta? Chỉ cần có thể gả cho hắn, có thể xóa bỏ nô tịch. Xét cho cùng vẫn dễ chịu hơn cả đời làm hạ nhân tại Hoàng gia.

Cho nên, nếu như bên người Đệ Nhất Thu có nữ nhân khác, thật ra nàng ta có thể chấp nhận. Nhưng cố tình, nữ nhân này lại là Hoàng Nhưỡng!

Đới Nguyệt nắm chặt tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, máu rỉ ra, nhưng không đau. Bởi vì trong lòng nàng ta đang rỉ máu.

Nếu như người này là Thập cô nương, nàng ta làm gì có phần thắng? Mấy năm qua, chẳng lẽ nàng ta còn không biết danh tiếng của mình từ đâu mà có sao?

Hoàng Nhưỡng xinh đẹp sắc sảo, khí chất tuyệt trần, quan trọng nhất là nàng không ngu ngốc. Thứ Đệ Nhất Thu muốn là năng lực gây giống, hoàn toàn đều là của nàng. Còn mình thì sao? Mình chỉ là một tỳ nữ của nàng!

Lấy cái gì mà tranh với nàng đây?

Đới Nguyệt như mất đi tri giác, đến tim cũng bắt đầu nhói đau.

Thứ mình tâm tâm niệm niệm, ngày nhớ đêm mong, mắt thấy chuyện tốt sắp thành, cứ thế bị nàng cướp đi. Lúc nàng vui, nàng ban thưởng cho mình một hồi hư danh. Lúc không vui, không cần tốn nhiều sức có thể đoạt mất tình yêu của mình.

Chẳng lẽ, mình cứ phải nhận mệnh thế sao? Nàng ta cúi đầu, im lặng rất lâu.

Con người nếu muốn sống đàng hoàng thì luôn phải dùng tới chút thủ đoạn. Ha, những lời này còn là chính Hoàng Nhưỡng mới nói trước đây.

Đới Nguyệt nhìn phòng khách này, thậm chí là bầu trời rộng lớn bên ngoài, nàng ta hạ quyết tâm, nhổ cây châm trên bí tóc xuống. Cây trâm kia đơn giản nhưng đuôi châm bén nhọn, nàng ta nắm chặt trong tay, sau một lúc lâu thì xắn ống tay áo lên.

Nàng ta mím môi, dùng sức rạch xuống cổ tay mình một vết.

Mà lúc này, Bão Cầm Quán.

Giám Chính đi vào trong phòng lầu hai, mười hai vị mỹ nhân lành nghề đứng đó, cả người co quắp. Đây không phải là do bọn họ xấu hổ, mà thật là sợ vị công tử tuấn tú trước mắt này.

Đám Vương Tôn công tử phần lớn đều thể hư, mà vị trước mắt này trông còn như trẻ con. Lỡ bỏ mạng ở trong phòng này, như vậy cũng không phải chuyện đùa đâu.

Cho nên tất cả mọi người đều có chỗ kiêng dè.

Giám Chính đại nhân tới bên cạnh bàn ngồi xuống, mười hai vị cô nương đứng thành một hàng, nhìn thẳng vào hắn. Tình cảnh này, thấy thế nào cũng như một đám sói hoang vây quanh một con dê con chưa đầy tháng.

Mà con dê con vẫn không nhận ra, còn hỏi: “Đứng xa thế làm gì, tới đây!”

Mọi người vừa thấy thế, được thôi, thằng nhãi này thật không sợ chết, quả là một tráng sĩ! Vì thế mười hai vị cô nương đồng loạt xông lên, đang định sử dụng tuyệt kỹ nhiều năm. Thế nhưng, Giám Chính đại nhân liếc mắt một cái đã nhìn trúng Biệt Vận cô nương cầm đầu.

Biệt Vận cô nương hơi hé cổ áo, trên đầu vai là một hình xăm. Hình xăm như ẩn như hiện, nhưng Giám Chính đại nhân có đôi mắt thế nào? Hắn liếc mắt một cái là thấy, nhất thời chau mày, hỏi: “Đây là cái gì?”

“Này hả?”Biệt Vận cô nương giơ lan hoa chỉ, đẩy lụa mỏng khoác trên vai ra một chút, để lộ làn da như mỡ đông. Trên làn da như tuyết kia là một đóa thược dược trông có vẻ vô cùng kiều diễm ướt át. Giọng nói nàng ta dịu dàng như có thể chảy ra nước: “Lang quân thấy rõ chưa?”

Giám Chính đâu chỉ thấy rõ? Hai đầu mày của hắn thiếu chút nữa còn kẹp chết được một con ruồi kìa —— hoa văn này là cái gì?!

“Kỹ xảo thô, thưởng thức tục tằng!”Giám Chính càng nhìn càng cảm thấy chướng mắt, giống như trong mắt bay vào hạt cát, khiến người ta bất ổn. Lúc này Giám Chính đại nhân lấy ngân châm ra, kéo Biệt Vận đến, hắn hơi kéo lụa mỏng khoác trên vai Biệt Vận xuống, bắt đầu đâm châm, sửa lại hình xăm trên người nàng ta.

Biệt Vận khẽ kêu một tiếng: “Đại nhân.... Đại nhân không thể đâu!!”

Các nữ tử khác thấy thế đều vô cùng sợ hãi. Các nàng kiếm kế sinh nhai là dựa vào cái xác này đó. Nếu thân này mà bị hủy, vậy thì đời bọn họ coi như xong. Mọi người lại muốn chạy, nhưng biết thiếu niên này quyền cao chức trọng, lại sợ hắn trách tội.

Vì thế 11 nữ tử khác co rúm ở một chỗ, chỉ nghe Biệt Vận tuyệt vọng, bi thương khóc nấc lên xin tha.

Trong sảnh, Lý Lộc hãy còn lo lắng —— chỉ sợ đám tiểu yêu tinh này sẽ gặm sạch Giám Chính đại nhân nhà hắn. Hắn do dự hồi lâu, vẫn quyết định lên lầu nhìn thử. Nhưng mà mới vừa đến lầu hai, nghe được tiếng xin tha liên tiếp của nữ tử từ trong phòng truyền ra…

Lý Lộc sờ mũi, đành phải đi xuống lầu.

Lúc này, Biệt Vận càng khóc càng lớn. Nàng ta đã kêu đến cả “nương ơi cứu mạng “ rồi. Vẻ mặt chủ quán vô cùng kinh ngạc, làm sao có thể vào giúp được hả? Trong sảnh, mọi người như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Lầu hai, trong phòng.

Giám Chính khó khăn lắm mới đổi được họa tiết hoa thược dược, cuối cùng cũng buông Biệt Vận ra. Biệt Vận cô nương tự mình không nhìn thấy toàn cảnh, đành phải vừa khóc nức nở, vừa bất lực nhìn về phía 11 vị tỷ muội khác.

Các cô nương khác ôm lấy nàng ấy, thi nhau xem xét hoa văn trên vai nàng ta. Chỉ thấy ở nơi đó, một đóa thược dược nghiêng mình nở rộ đã được hắn trau chuốt, càng thêm kiều diễm linh động. Hơn nữa, bên dưới thân thược dược, từng nhánh hoa rơi xuống như biến mất vào trong áo ngực của nàng ta.

Lúc nãy Biệt Vận vùng vẫy rất lợi hại, khiến những đóa hoa này mang màu tím đậm. Mà kể từ lúc nàng bình tĩnh lại, màu sắc đóa hoa cũng càng ngày càng nhạt, sau đó từng mảnh từng mảnh biến mất không thấy tung tích.

Chỉ riêng thứ đồ chơi này cũng đủ khiến nàng ta nổi tiếng cả đời rồi! Thế là mười một con sói khác đột nhiên thay đổi ánh mắt!

Cho nên lúc Bạch Khinh Vân đi lên, chỉ nghe thấy các cô nương thi nhau làm nũng: “Đại nhân bất công quá, chỉ làm đau có một mình Biệt Vận! Người ta cũng muốn mà.....”

Bạch Khinh Vân sờ mũi, lại đi xuống lầu.

Trong phòng, trên người các cô nương khác cũng không xăm hình. Giám Chính đại nhân đành phải lấy bút chì ra, vẽ phác thảo họa tiết. Hắn thật sự là một người có tay nghề, lại còn rất xem trọng chi tiết. Cho dù là cánh cô nương chốn lầu hoa này, nếu hắn đồng ý, cũng sẽ không làm ăn qua loa.

Đợi đến khi hình lan hoa thổ nguyệt của vị thứ hai là Nhụy Châu cô nương hoàn thành, các cô nương khác đều hết sức ăn ý mà bảo vệ cửa phòng —— người nào dám đi vào làm hỏng chuyện tốt của các nàng, người đó phải chết!!

mười hai hình xăm, Giám Chính đại nhân làm từ giờ ngọ đến tận canh năm hôm sau.

Lúc vẽ xong đi ra, cho dù là hắn cũng mặt mày mệt mỏi, tay run run, chân mềm nhũn. mười hai vị cô nương cảm thấy mỹ mãn tiễn hắn ra ngoài, giữa lông mày đều là vẻ thỏa mãn!

Chủ quán đã sớm đợi đến lo lắng bất an, hiện giờ vừa thấy cuối cùng người cũng còn sống đi ra, nhất thời thở phào một hơi. Đám người Lý Lộc đã một đêm không ngủ. Lúc này mấy người vây đến, nhưng không ai dám mở miệng —— hỏi gì đây?

Giám Chính đại nhân xua tay, nói: “Bổn tọa mệt mỏi, đi về trước. Các ngươi cứ tự nhiên.”

Tất cả mọi người không ai có ý kiến gì về những lời này—— mười hai người đó, cho dù có là trâu mộng thì cũng nằm sấp xuống rồi. Lý Lộc thậm chí còn rất tri kỷ, hỏi: “Giám Chính, nếu thật sự mỏi mệt, có thể nghỉ ngơi thêm một ngày.....”

Hắn vừa dứt lời, mười hai vị cô nương vây quanh Giám Chính nhất thời hai mắt sáng lên. Các nàng đồng thanh nói: “Đúng vậy, đại nhân, không bằng trước cứ ngủ lại trước. Các tỷ muội khác của chúng ta cũng muốn…”

“Không cần!” Còn chưa dứt lời đã bị Giám Chính đại nhân từ chối. Hắn bình sinh lần đầu tiên bỏ công làm việc mà còn bị thu phí, sao còn đồng ý ở lại?! Bị thần kinh à, hừ.

Bạch Khinh Vân đỡ hắn, sợ hắn ngã sấp xuống: “Đại nhân, ngài không sao chứ?”

“Lao tâm lao lực, thật sự rất vất vả.” Giám Chính đại nhân tổng kết một phen những gì đã trải qua, vẻ mặt mệt mỏi ra khỏi Bão Cầm Quán, nghênh ngang rời đi.

Các cô nương khác một đường tiễn hắn tới cửa, ai nấy đều lưu luyến không thôi. Thấy vẻ mặt của mấy nữ tử, mấy vị đại nhân thật có lòng muốn hỏi kỹ, nhưng lại không bỏ được cái mặt già nua này xuống.

Sau cùng vẫn lại là Chu Tương hỏi: “Các ngươi.... Giám Chính nhà chúng ta thế nào?”

Ngươi thật sự hỏi được lời này…... Mấy vị đại nhân xoay người sang chỗ khác, giả bộ như không nghe thấy gì. Nhưng vành tai bất giác dựng lên. Mà mười hai vị cô nương nghe được lời này, trên mặt đều tràn đầy nét tươi cười kỳ dị.

“Đại nhân nhà chúng ta ấy à…” Các cô nương tỏ vẻ khó xử, trong đó còn xen lẫn chút khoan khoái thỏa mãn. Sau cũng vẫn không ai nói tỉ mỉ, mọi người hi hi ha ha chạy đi xa mất.

Này… ….

Bò cái vẫy đuôi..... Chư vị đại nhân vô cùng rúng động.

Đương nhiên, không lâu sau, mười hai đóa hoa đã giúp giá trị con người của các cô nương Bão Cầm Quán một bước lên cao. Mà mười hai vị cô nương này cũng không quên Giám Chính, các nàng quyết tâm nổi tiếng để cảm ơn Giám Chính.

Thế là cả Kinh Thành bỗng nổi lên một truyền kỳ, ‘Giám Chính đại nhân có một bảo vật, mỗi khi không cần dùng sẽ quấn ở bên hông, để tránh không thể đi được’.

Ti Thiên Giám.

Giám Chính vừa về đến nơi đã có người hồi bẩm với hắn —— Đới Nguyệt đến rồi.

Đệ Nhất Thu nghe thấy cái tên này thì ngẩn ra. Nhớ đến những gì hôm qua Hoàng Nhưỡng mới góp lời, hiện giờ Đới Nguyệt lại đến, nghĩ bụng chắc vì chuyện Song Xà Quả. Hắn vội vàng đi tới phòng khách, Đới Nguyệt vừa thấy hắn, vội vàng nghênh đón.

Đệ Nhất Thu hỏi: “Là Thập cô nương phái ngươi đến sao?”

Quả nhiên, vừa mở miệng đã hỏi đến nàng.

Đới Nguyệt gượng cười che lấy bi thương trong lòng, nói: “Thập cô nương... Nàng ấy mời Thu đại nhân buổi chiều đến xem.”

Đối với Hoàng Nhưỡng, nàng ta vẫn không dám ngang nhiên cãi lời.

Đệ Nhất Thu tuy mệt, nhưng được nghe lời này vẫn đáp: “Chờ một chút ta sẽ qua.”

Đới Nguyệt gục đầu xuống, vâng một tiếng. Thấy hắn không nói lời nào, Đới Nguyệt lại nói: “Thu đại nhân, chuyện Song Xà Quả… thật sự xin lỗi, đều là lỗi của ta.” Nàng ta nói tới đây, nước mắt đã lã chã rơi xuống.

Đệ Nhất Thu hơi nhíu mày: “Việc này còn phải xem Thập cô nương nhà ngươi có thể cứu ngươi hay không. Ý chỉ của bệ hạ, cho dù là ta cũng không thể cãi lời.”

Đới Nguyệt vội vàng nói: “Thập cô nương nhất định có thể.”

Đệ Nhất Thu nhìn nàng ta, quan sát rất lâu, cuối cùng hắn hỏi: “Có một việc, vẫn muốn hỏi ngươi.”

Đới Nguyệt cúi đầu, nắm tay cuộn tròn ở trong tay áo: “Thu đại nhân xin cứ hỏi.”

Đệ Nhất Thu trầm giọng hỏi: “Từ Thành Nguyên năm đầu đó, ngươi lai tạo ra rất nhiều giống mới. Bây giờ lại phạm phải sai lầm lớn. Đới Nguyệt, mấy năm qua người thật sự gây giống, rốt cuộc là ngươi, hay là Thập cô nương nhà ngươi? Việc này, ngươi nhất định phải nói thật.”

Hắn hỏi, cuối cùng hắn cũng hỏi đến đây rồi.

Đới Nguyệt lệ rơi đầy mặt, nàng ta tủi thân nói: “Những thứ này.... Đương nhiên đều là công lao của Thập cô nương.”

Nói xong, nàng ta xoay người rời đi, tay phải lại theo bản năng đè lại cánh tay trái của mình. Máu bắt đầu thấm ra ống tay áo. Đệ Nhất Thu thấy thế không khỏi hỏi: “Tay ngươi làm sao vậy?”

Đới Nguyệt cả kinh, vội vàng ngăn cản vết máu, liên tục nói: “Không, không có gì!”

Đệ Nhất Thu tiến lên vài bước, vén ống tay áo của nàng ta lên. Chợt thấy trên cánh tay của nàng ta chi chít vết thương ngang dọc. Đới Nguyệt nhất thời càng thêm luống cuống, nàng ta đẩy tay hắn ra, nói: “Thu đại nhân, ta, ta đi về trước đây.”

Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Đới Nguyệt có vẻ vẫn muốn nhịn, sau cùng nàng ta ngồi xổm trên đất, ôm đầu khóc rống.

Đệ Nhất Thu chờ nàng ta khóc đủ rồi mới lại nói: “Nói.”

Đới Nguyệt nức nở, nói: “Bởi vì ta một mình tiếp chỉ, tiến vào Thượng Kinh. Lại nhất thời vô ý, gây ra sai lầm này, cho nên đã khiến Thập cô nương vô cùng tức giận, nàng ấy đã… nàng ấy đã… Nhưng Thu đại nhân, nàng ấy không phải cố ý đâu. Tuy nàng ấy thỉnh thoảng cũng sẽ đánh chửi nô tỳ, nhưng bị tổn thương thành như vầy, quả thật là lỗi của nô tỳ…...”

Nàng ta càng nói càng đau khổ.

Nhưng nàng ta khóc hồi lâu, người trước mặt vẫn không an ủi.

Đới Nguyệt không khỏi lén ngẩng đầu, chỉ thấy trên gương mặt uể oải của Đệ Nhất Thu tràn đầy nghiêm túc. Trong lòng nàng ta bất an, nhẹ giọng hỏi: “Thu đại nhân… Vì sao lại nhìn nô tỳ như vậy?”

Đệ Nhất Thu hỏi: “Thập cô nương phạt ngươi lúc nào? Là dùng đồ gì để phạt? Sao lại rạch ra những vết thương này?”

“Dạ… dạ?” Đới Nguyệt nghe mà sửng sốt, hiển nhiên nàng ta hoàn toàn không ngờ Đệ Nhất Thu sẽ hỏi mấy vấn đề này. Hiển nhiên, nàng ta đã hoàn toàn xem thường mức độ nghiêm cẩn của một đại sư thủ công.

Chuyện này…. Không có lấy một câu an ủi à? Sao chưa gì hắn đã bắt đầu thẩm vấn rồi?

Đới Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng, nói: “Ngay trước khi ta tới đây, cô nương dùng… trâm cài đầu của nàng ấy… Nàng ấy tóm lấy tay nô tỳ….” Đệ Nhất Thu đưa tay cho nàng, Đới Nguyệt mờ mịt không hiểu. Đệ Nhất Thu nói: “Tái diễn lại hiện trường, ngươi không hiểu à?”

À, hắn là muốn mình giả vờ thành Thập cô nương, tái hiện lại cảnh Thập cô nương hành hạ mình trước đó! Đới Nguyệt kinh sợ, hơn nửa ngày sau nàng ta mới nắm lấy cánh tay Đệ Nhất Thu, sau đó giả vờ làm Hoàng Nhưỡng, dùng sức rạch vài cái.

Đệ Nhất Thu vừa thấy, lắc đầu nói: “Không đúng.”

“Làm sao có thể không đúng….” Đới Nguyệt hãy còn đang nói chuyện, chỉ thấy vẻ mặt hắn như thẩm tra phạm nhân, không khỏi yếu khí thế. Đệ Nhất Thu nói: “Châm cài đầu của cô nương nhà ngươi là trâm song chân, hung khí không hợp.”

Đới Nguyệt vội hỏi: “Ta nhớ lầm, cô nương rút châm cài đầu của ta để làm.”

Đệ Nhất Thu lại nói: “Cô nương nhà ngươi tu võ đạo, tuy tu vi còn thấp, nhưng căn cơ không tệ. Nếu nàng ấy ra tay thì sức tay không hợp.”

Đới Nguyệt kinh sợ, Đệ Nhất Thu còn nói: “Vừa rồi người tới bẩm báo, nói ngươi đã ở đây cả một đêm. Thời gian có vết thương không hợp.”

Đới Nguyệt giống là bị người ta liên tiếp vả đôm đốp vào mặt, đến sức thanh minh cũng không có.

Mà Giám Chính đại nhân cũng không cho nàng ta cơ hội để thanh minh, hắn nói: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hiện tại ngươi đang ở Huyền Vũ Ti, chứ không phải là Bạch Hổ Ti.”

Nói xong, hắn vung tay lên, “Trở về đi, nói với Thập cô nương nhà ngươi, chờ lát nữa ta sẽ đến gặp.”

Lúc Đới Nguyệt đi ra khỏi Ti Thiên Giám, cả người đều đau nhức.

Nhưng mà chuyện càng khiến cho nàng ta tuyệt vọng vẫn còn ở phía sau, lúc nàng ta ra khỏi cửa, nghe thấy có người bàn luận —— nói xế chiều hôm qua Giám Chính đến Bão Cầm Quán một hơi tìm tận mười hai vị cô nương...

Hoàng cung, Biệt Uyển.

Hoàng Nhưỡng đã tìm hiểu kỹ càng về Song Xà Quả. Nàng lệnh cho Phúc công công chọn mua các loại cây giống, bắt đầu gây giống. Tâm trạng Phúc công công không yên, cứ ở Biệt uyển mãi không đi. Ngược lại còn phải phiền đến Hoàng Nhưỡng vừa trấn an hắn ta vừa gây giống.

Thế là Phúc công công trơ mắt nhìn trong tiểu viện ban đầu chỉ có một bồn, về sau có tận mười cái bồn, sau cùng biến thành hơn hai trăm cái bồn. Trong mộng này tuy Hoàng Nhưỡng tu võ, nhưng năng lực gây giống cũng không bỏ hoang. Nàng làm việc này như nước chảy mây trôi, không chút chần chờ.

Cho đến khi sắc trời nhá nhem tối, cuối cùng Đới Nguyệt cũng trở về.

Nàng ta cả đường như hồn vía lên mây, nhưng lúc đi vào tiểu viện, nàng ta không thể không giữ vững tinh thần.

“Thập cô nương.” Nàng ta đi tới trước mặt Hoàng Nhưỡng, cung kính nói: “Nô tỳ đã truyền lời, Thu đại nhân nói… chờ lát nữa hắn sẽ đến.”

Hoàng Nhưỡng ừ một tiếng, chỉ huy nàng ta: “Di chuyển mấy cái bồn này đến chỗ tối.”

Đới Nguyệt bước lên phía trước di chuyển chậu hoa, Hoàng Nhưỡng liếc thấy vết máu trên ống tay áo nàng ta.

“Tay ngươi làm sao vậy?” Nàng hỏi.

”Không, không có gì.”Đới Nguyệt bối rối đáp: “Khi trở về không cẩn thận vấp ngã.”

Hoàng Nhưỡng cũng không miệt mài truy hỏi, vì hôm nay Đệ Nhất Thu đã đồng ý đến nên nàng định chuẩn bị một bữa cơm tối.

Nàng và Đệ Nhất Thu không tính là quen thân, thậm chí nói là bạn bè cũng vô cùng miễn cưỡng. Nhưng bên ngoài mộng nàng chỉ có hai bàn tay trắng, quanh người chỉ có một nam nhân suốt ngày dính lấy nàng. Cho nên nàng cảm thấy thân thiết đến khó hiểu.

Hiện giờ khó lắm mới vào lại mộng, nàng đương nhiên cũng đối xử khác với hắn.

Trong Biệt Uyển có phòng bếp chuyên môn, Phúc công công không dám thất lễ với nàng. Trong phòng coi như đầy đủ nguyên liệu nấu ăn. Hoàng Nhưỡng nhìn thoáng qua nguyên liệu nấu ăn, rất nhanh đã quyết định xong món ăn cho bữa tối —— chăm sóc Tạ Hồng Trần tròn một trăm năm, công việc này đối với nàng đã sớm như nước chảy mây trôi.

Nàng nhanh chóng làm ra bốn món ăn, cộng thêm một bát canh ngọt. Chỉ cần tên chó má kia không kén ăn thì bữa cơm này hắn có thể ăn vô cùng thỏa mãn. Hoàng Nhưỡng thầm nghĩ.

Nhưng mà đêm nay, Đệ Nhất Thu lại không tới.

Hoàng Nhưỡng đợi một hồi, sau cùng một mình ăn cơm. Nàng vẫn rất bình tĩnh, bởi vì chuyện như thế này trước kia thường xuyên xảy ra ở Kỳ Lộ Đài. Nàng đã học xong cách làm sao để bình tĩnh ứng phó với tất cả.

Nếu đến cả sự thất vọng cũng đã vô cảm, thế thì còn gì phải phẫn nộ đây. Tên chó má, không đến thì thôi, chỉ trách ngươi không có lộc ăn!

Đới Nguyệt đứng hầu ở bên, thấy Đệ Nhất Thu bội ước, không biết vì sao trong lòng nàng ta lại có một loại khoái cảm khó hiểu. Vì thế nói ra mấy lời đầy ẩn ý. Nàng ta nói: “Thập cô nương, hôm nay nô tỳ đến Ti Thiên Giám, nghe người ta nói... Nghe người ta nói….”

Hoàng Nhưỡng hỏi: “Nghe nói cái gì?”

Đới Nguyệt nói: “Nghe nói Thu đại nhân đến Bão Cầm Quán —— hình như còn tìm đến mười mấy cô nương…Hiện tại, hắn có thể là mệt mỏi vô lực, cho nên không thể đến rồi.”

Nàng ta vừa nói vừa nhìn lén sắc mặt Hoàng Nhưỡng, chờ mong nhìn thấy sự đau đớn và mất mát của nàng. Mà Hoàng Nhưỡng thì vẫn gắp thức ăn, hồi lâu sau chỉ cảm thán một câu: “Chẳng lẽ bản cô nương nhìn trúng hắn rồi?”

Chậc chậc.

Ti Thiên Giám.

Giám Chính đại nhân đương nhiên đang chuẩn bị đến. Nhưng ngay lúc hắn khởi hành, đột nhiên Hỉ công công vội vã chạy tới, nói: “Giám Chính đại nhân, bệ hạ lệnh người dẫn theo cao thủ Bạch Hổ Ti lập tức đi theo chúng ta một chuyến!”

Đệ Nhất Thu nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì?”

Hỉ công công vội nói: “Thám tử truyền tin lại nói, rắn độc đã về xào huyệt!”

Đệ Nhất Thu nắm chặt hai tay, sau một lúc lâu, hắn nói: “Người đâu, lệnh Bảo Giám Phó điểm danh nhân mã, theo ta ra khỏi thành!”

Nói xong câu đó, hắn đột nhiên quay đầu, gọi Bạch Khinh Vân lại: “Ngươi phái người chuyển lời tới Thập cô nương. Nói ta có việc, hôm nay không thể đến. Chờ lúc nào về thành ta sẽ đi gặp nàng.”

Trong lòng Bạch Khinh Vân hiểu rõ, vội vàng lên tiếng đáp vâng, nhưng mắt thấy hắn mặc áo giáp, lại không nhịn được dặn dò: “Giám Chính, rắn độc vô cùng độc, nhất định phải cẩn thận.”

Đệ Nhất Thu ừ một tiếng, dẫn theo đám người Bảo Võ đi thẳng ra khỏi Ti Thiên Giám.

Hoàng cung, Thiên Uyển.

Hoàng Nhưỡng sắp ăn xong bữa cơm thì bên ngoài có người nói: “Bạch Khinh Vân bái kiến Thập cô nương.”

“Bạch Thiếu Giám?” Hoàng Nhưỡng rất bất ngờ, “Lúc này Bạch Thiếu Giám đến là có gì chuyện quan trọng sao?”

Bạch Khinh Vân ôm quyền nói: “Thập cô nương, hôm nay Giám Chính phụng chỉ ra khỏi thành tuần tra, đặc biệt bảo hạ quan tiến cung hồi bẩm với Thập cô nương một tiếng. Nói ngài ấy có chuyện đột xuất, đợi ngài ấy trở về thành sẽ lại đến thăm Thập cô nương.”

“Ồ?”Hoàng Nhưỡng vô cùng bất ngờ.

Một trăm năm ở trong Kỳ Lộ Đài, nàng đã quen Tạ Hồng Trần không thèm quan tâm đến mình. Nếu như hắn không đến thì chính là không đến thôi. Nào có đặc biệt phái người đến báo lại?

Nàng chờ trong vô vọng vô số ngày đêm, mãi đến khi đã thành thói quen. Mà hiện tại, trong một giấc mộng, Hoàng Nhưỡng lại nhận được một lời hồi âm.