Không Tỉnh

Chương 35: Cách mành Hoàng cung, trong Thiên Uyển



Hoàng Nhưỡng rất dụng tâm gây giống Song Xà Quả, loại cây này nàng chưa từng gây giống ngoài mộng. Hiện giờ trong mộng đương nhiên phải tiêu tốn rất nhiều tâm tư.

Đệ Nhất Thu vẫn không tới, đến Lý Lộc và Bạch Khinh Vân cũng không thấy đâu. Hoàng Nhưỡng đợi mấy ngày, lại phái Đới Nguyệt đi hỏi thăm. Nhưng Đới Nguyệt cũng không thể thấy Đệ Nhất Thu —— hắn không hề ở Ti Thiên Giám.

Ngày này, Đới Nguyệt lại lần nữa vồ hụt.

Cuối cùng Hoàng Nhưỡng cũng đứng ngồi không yên, nàng đi ra khỏi Thiên Uyển. Cung nữ canh cửa cung thấy thế, vội hỏi: “Thập cô nương, cung đình sâm nghiêm, không thể tùy ý đi lại. Người đây là muốn đi đâu?”

Hoàng Nhưỡng vô cùng hiền hòa có lễ với cung nữ, nàng nhét một thỏi bạc vào tay nàng ấy, cười nói: “Giống Song Xà Quả đã gây xong, nhưng trước mắt còn thiếu một vật vô cùng quan trọng. Làm phiền dẫn ta đi tìm Phúc công công.”

Nếu là đi tìm Phúc công công, thế đương nhiên là đơn giản.

Cung nữ thu bạc, cảm thấy nàng hiền lành dễ gần, bèn cười khanh khách nói: “Nếu đã là vật quan trọng thì không thể chậm trễ được. Thập cô nương xin hãy theo ta.”

Hoàng Nhưỡng đi theo nàng ấy, trên đường hành cung hai bên là tường cung cao chót vót. Thỉnh thoảng có cung nhân đi ngang qua, cảnh tượng vô cùng vội vã. Nàng không biết bố cục trong cung này, cho nên cũng không rõ mình đã đi đến nơi nào.

Nhưng trước mắt nếu muốn biết tung tích của Đệ Nhất Thu, chỉ sợ phải tự mình đi hỏi Sư Vấn Ngư rồi. Nàng không muốn đi gặp Sư Vấn Ngư, Sư Vấn Ngư vì chuyên quyền mà có thể xóa tên cốt nhục thân sinh ra khỏi gia phả hoàng thất. Vì trường sinh, lão ta có thể ép cốt nhục của mình uống máu độc.

Một người như vậy, có ai muốn cầu kiến chứ?

Nhưng Hoàng Nhưỡng nhất định phải gặp lão ta.

Cho dù hiện giờ nàng yếu ớt chỉ như con kiến, nhưng bất luận thế nào vẫn phải thử một lần. Tốt xấu gì ngoài mộng cũng nợ Đệ Nhất Thu vài phần ơn nghĩa, sao có thể ngồi yên không quan tâm đến? Hoàng Nhưỡng bước nhanh hơn, sốt ruột tiến về phía trước.

Mà lúc này, Viên Dung Tháp.

Đệ Nhất Thu đã bện xong 500 dây ngọc, trong nhà tù nho nhỏ, ánh nến chiếu lên từng viên trân châu bóng loáng. Hắn nhìn chằm chằm những dây ngọc này, lại nhìn bàn tay đã tím đen của mình, toàn bộ móng tay đã đen sẫm lại, sưng lên như muốn thối rữa. Hắn nói: “Lộc công công.”

Ngoài cửa, Lộc công công trông nến ngủ gà ngủ gật đột nhiên bừng tỉnh, nói: “Giám Chính?”

Đệ Nhất Thu nói: “Y phục trên người ta bó chặt quá.”

“À…… à….” Lộc công công vội nói, “Cũng phải. Mấy ngày gần đây Giám Chính phù người lên quá, y phục này chắc chắn là không vừa rồi. Ngài cởi ra trước, lão nô tìm cho ngài một bộ áo ngoài rộng hơn.”

Nói thì nói vậy, nhưng Đệ Nhất Thu nào cởi được bộ quan phục này xuống? Nó buộc chặt ở trên người, giống như một lớp da của hắn.

Lộc công công tìm được một chiếc áo choàng đen đến, không còn cách nào, đành phải tìm kéo cắt bỏ giúp hắn. Theo tiếng kéo cắt xé toạc mảnh vải, da thịt dưới lớp vải của Đệ Nhất Thu cũng lộ ra toàn bộ. Làn da màu tím đen, như thấm máu, nào còn chút dáng người?

Vảy rắn cong cong quẹo quẹo, xấu xí khiến người ta nhìn thấy mà gai người.

Đệ Nhất Thu nhìn chằm chằm những cái vảy nhỏ khắp người, sau đó, ánh mắt của hắn bị chiếc kéo hấp dẫn. Kéo kia rất nhỏ, không hề sắc. Nhưng bị ánh nến chiếu rọi ánh lên từng vệt sáng nhỏ.

Lộc công công vùi đầu cắt vải rồi mặc áo thay hắn, hắn đột nhiên nói: “Lộc công công, những dây ngọc này phiền ngươi giúp ta giao cho Hoàng Nhưỡng cô nương.”

“Hoàng…” Trong thời gian ngắn Lộc công công chưa nghĩ ra được người này là ai, nhưng rất nhanh hắn ta đã lấy lại tinh thần, nói: “Thập cô nương? Được được, Giám Chính yên...”

Một chữ “tâm “ còn chưa ra khỏi miệng, Đệ Nhất Thu đột nhiên dùng sức tay đánh cho hắn ngất xỉu. Lúc Lộc công công ngã xuống, trong tay vẫn còn cầm chiếc kéo kia. Đệ Nhất Thu vươn tay, run rẩy nắm nó ở trong tay.

Tay chân hắn đều có vòng xích đan xen, ổ khóa này vô cùng phiền phức, với tình hình hiện tại của hắn, căn bản không có khả năng mở ra. Nhưng hiện tại, hắn có một chiếc kéo.

Nhiều ngày sống trong đau đớn, dằn vặt và nóng nảy, tất cả như bùng nổ vào lúc này. Hắn muốn ra ngoài, rời khỏi nơi này!

Hắn cầm cái kéo kia, run rẩy tháo vòng xích trên tay. Bên trong vòng xích có chín tầng khóa, cần phải có khóa đặc chế mới mở được. Đệ Nhất Thu cố gắng mở được đến tầng thứ hai, sau đó dùng một nửa cây kéo mài sắc nửa còn lại.

Tay hắn đang run rẩy, thân thể đau đến không biết là đau ở nơi nào. Hắn thấy mình đang thối rữa. Nhưng tay hắn vẫn cứ điên cuồng mà mài. Bên tai như có âm thanh đang vang vọng, lặp lại —— rời khỏi nơi này.

Một ổ khóa phiền phức, ấy thế mà hắn chỉ cần mài đến nửa khắc đã xong.

Hơi thở hắn gấp gáp cuồng loạn, ánh mắt dường như đã không thấy rõ vật trước mắt. Nhưng cái chìa khóa đơn sơ này vẫn cắm được vào ổ khóa. Hắn nhẹ nhàng vặn cái kéo, đầu óc rối tù mù, không nghĩ được gì cả. Mà tay hắn lại như có suy nghĩ riêng.

Chỉ nghe thấy cạch một tiếng vang lên, vòng xích mở ra. Hơi thở của Đệ Nhất Thu càng ngày càng gấp rút, hắn dùng nửa thanh chìa khóa còn lại mở hết gông xiềng trên người ra. Sau đó, hắn đột nhiên xông ra ngoài.

Tầng một của Viên Dung Tháp, Cầu Thánh Bạch đang ở viết phương thuốc, xem xét thuốc cần dùng hôm nay. Bỗng nhiên một bóng đen xông ra từ trong tháp. Cầu Thánh Bạch sửng sốt, hơn nửa ngày trời y mới phản ứng kịp, nhất thời lớn tiếng hô lên∶ “Người đâu, nhanh tới cản người! Nhanh cản hắn lại!”

Đệ Nhất Thu không nghe thấy âm thanh bên tai, máu trong người sôi trào, đầu óc rối như tơ vò. Hắn chỉ biết chạy về phía trước chứ cũng không biết mình phải đi đâu.

Quan phục trên người hắn đã bị cắt rách tung toé, làn da toàn thân tím đen, trên người chi chít vảy rắn. Mũ ngọc đã sớm bị lấy đi vì sợ hắn dùng nó làm tổn thương chính mình. Tóc tai hắn rối bù, đến áo khoác cũng không phủ thêm.

Hắn chân trần chạy như điên trong hành cung, tựa như dã thú, như ma quỷ chứ không hề giống một con người.

Cầu Thánh Bạch dẫn người đuổi sát theo sau, nhưng một đại phu như y nào có sức mà chạy? Y chạy quá nhanh, nhất thời té ngã trên đất, đành phải lớn tiếng kêu hô: “Nhanh bắt lấy hắn, hắn đang phát độc nhất định phải tĩnh dưỡng, nếu không máu chảy ngược, độc khí công tâm, ắt sẽ trở nên điên cuồng mãnh liệt, sau đó kiệt lực mà chết!”

Mọi người nghe thế, đành phải đuổi theo. Nhưng lúc này sức lực Đệ Nhất Thu dồi dào, thị vệ lại không dám tổn thương hắn, làm sao mà bắt được?

Hắn đã hoàn toàn mất phương hướng, đầu óc rối loạn, cứ chạy luẩn quẩn trong hành cung. Tuy có cung nhân đuổi theo, nhưng hắn nhảy ngang nhảy dọc, đã nhảy ra khỏi một bức tường cung.

Mà trên đường nhỏ dưới tường, Hoàng Nhưỡng lại đang được cung nữ dẫn đến nơi ở của Phúc công công.

Nàng đi rất vội, thình lình có một thứ nhảy xuống từ trên tường, xông về phía nàng, nàng không kịp đề phòng bị hắn va phải.

Hoàng Nhưỡng chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh va phải, khiến nàng đứng không vững, ngã ngồi xuống đất, trong mắt nổ đom đóm. Nếu không phải đã tu võ đạo được vài năm, lần này cũng coi như ăn đủ. Nàng xoa ngực, nói: “Thứ gì đó —— “

Nói đến đây, tầm mắt nàng cũng được sáng tỏ.

Nàng nhìn người va vào mình cũng ngã nhào trên đất. Tuy trên người hắn rách rưới dơ bẩn không chịu nổi, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra được màu da vốn có.

Là màu tím.

Hắn chân trần tóc xõa, nằm sấp trên đất, không đứng lên được. Mấy bím tóc dài che khuất mặt hắn, Hoàng Nhưỡng nhìn không thấy vẻ mặt của hắn. Nàng không đi đến, cung nữ bên người kéo lấy tay nàng, nói: “Cô nương đừng nhìn, nhanh đi thôi!”

Tên quái vật hình người trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, hắn yên tĩnh nằm sấp trên đất, mãi đến khi cung nhân đuổi đến, bắt giữ hắn. Bọn hắn dùng xích sắt một lần nữa khóa hắn lại, hắn không vùng vẫy, cả khuôn mặt từ đầu đến cuối đều giấu sau mái tóc rối bù.

Lúc Hoàng Nhưỡng đi theo cung nữ đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn vẫn không nhúc nhích, cứ như người chết. Cung nữ nhỏ giọng nói: “Thật sự là dọa chết người ta mà!”

“Đúng là cực kỳ dọa người.” Hoàng Nhưỡng cụp mắt, lúc đi ngang qua bên cạnh hắn, thấy bàn tay sưng phù lên không còn ra hình dạng ban đầu, đến móng tay cũng đen sẫm lại. Đây nào có phải tay người đâu. Giày thêu của Hoàng Nhưỡng giẫm lên con đường nhỏ bước qua tay hắn. Đường hành cung sạch sẽ làm nổi bật cái tay vô cùng dơ bẩn kia, trên cánh tay hắn chi chít vảy rắn, khiến người ta không rét mà run. Nàng nhẹ giọng nói: “Không biết là ai.”

Nàng đi theo cung nữ tiến về phía trước, đợi đến khi tiếng động phía sau đã xa, nàng mới hơi nghiêng người. Sau lưng nàng, thị vệ xích người kia lại, kéo tay hắn đi.

Hắn đi chân trần, móng chân bị gạch cung mài rách, để lại một đường vết máu kéo dài. Nàng phải cố hết sức mới có thể tiếp tục duy trì nụ cười.

Hôm nay Phúc công công không trực ban.

Lúc Hoàng Nhưỡng tiến vào, hắn ta đang ngồi chơi dùng trà. Hoàng Nhưỡng mỉm cười, vén áo thi lễ với hắn ta: “Bái kiến Phúc công công.” “Ôi, Thập cô nương sao lại đến đây?” Phúc công công đặt cốc trà xuống, vội vàng nói, “Có phải đã trồng xong Song Xà Quả rồi không?”

Hoàng Nhưỡng cười khẽ nói: “Bẩm công công, Song Xà Quả đã sắp thành hình, cuối cùng Hoàng gia cũng không phụ lòng bệ hạ. Nhưng hiện tại có một chuyện vẫn chưa thể giải quyết được, cho nên dân nữ chỉ đành cầu kiến Giám Chính hoặc bệ hạ.”

“Cầu kiến bệ hạ?” Phúc công công có vẻ rất bất ngờ, nhưng vẫn cười hỏi, “Không biết Thập cô nương có chuyện gì cần gặp Thánh thượng?”

Hoàng Nhưỡng hít sâu một hơi, khiến giọng điệu mình trở nên bình thường không nghe ra điều gì khác lạ. Nàng nói: “Thật không dám giấu giếm, vào một tháng trước Giám Chính đã đến trấn Tiên Trà, từng đề nghị trước mặt mọi người là muốn cưới nữ nhi Hoàng gia ta vào phủ. Nhưng hôm nay đã gần đến hôn kỳ, lại không biết người ở nơi nào. Công công cũng biết, đối với nữ nhân gia mà nói đây là chuyện chung thân đại sự. Hoàng Nhưỡng đành phải cầu bệ hạ đưa ra quyết định. Hoặc là cầu kiến Giám Chính đại nhân, muốn xin một lời giải thích.”

Trên mặt Phúc công công chợt lóe lên vẻ quẫn bách, Hoàng Nhưỡng đương nhiên thấy được. Nàng nói: “Công công đây là có điều khó nói chăng?”

“À.” Phúc công công suy nghĩ hồi lâu mới nói, “Giám Chính đã nhiều ngày… Chỉ sợ là không thể tới gặp Thập cô nương. Lão nô bèn thay Thập cô nương bẩm báo một tiếng với bệ hạ vậy.”

Hoàng Nhưỡng vén áo thi lễ với hắn ta: “Thế làm phiền Phúc công công rồi.”

Phúc công công nhận lệnh của Sư Vấn Ngư, việc chính là gây giống Song Xà Quả. Trong quá trình gây ra rủi ro khiến hắn ta cực kỳ bất an, hiện giờ mắt thấy đã sắp gây giống thành công, hắn ta cũng không hy vọng sẽ xảy ra thêm nhiễu loạn gì nữa.

Vì thế hắn ta bèn tiến đến hồi bẩm Sư Vấn Ngư.

Viên Dung Tháp.

Lúc Phúc công công đi vào, bên trong vô cùng bừa bãi hỗn loạn.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Phúc công công nghiêm túc hỏi.

Cầu Thánh Bạch cũng đang sứt đầu mẻ trán, y một lần nữa kéo Đệ Nhất Thu vào nhà tù trong đáy tháp. Đệ Nhất Thu không phản kháng, cả người hắn như bị tháo nước, trông không khác gì vật chết.

Phúc công công thấy hắn như vậy lại càng thêm khó xử, nói: “Ài, vừa rồi Thập cô nương còn nói muốn gặp Giám Chính….

“Thập cô nương… không phải nàng đang gây giống Song Xà Quả sao? Gặp Giám Chính làm gì?”Cầu Thánh Bạch chỉ huy thị vệ khóa kỹ Đệ Nhất Thu lại lần nữa, sau đó phái người đỡ Lộc công công ra ngoài. Lộc công công thì không có vấn đề gì lớn, không cần phải điều trị, chỉ cần chờ hắn ta tự tỉnh là được.

Phúc công công nói: “Nghe nói là vì việc hôn sự với nữ nhi của Hoàng gia. Hiện giờ xem ra chỉ có thể bẩm báo lên bệ hạ thay nàng một tiếng thôi.”

Hai người đang nói chuyện, người trước mặt thình lình cử động. Cầu Thánh Bạch rùng mình hoảng sợ, Phúc công công thì càng sợ tới mức lui về phía sau vài bước.

“Đừng để nàng gặp Thánh giá.” Giọng Đệ Nhất Thu yếu ớt vô lực, bé đến mức không thể nghe rõ.

Phúc công công nói: “Giám Chính, người tỉnh rồi?”

Hắn ta cho rằng Đệ Nhất Thu như vậy chắc là đã ngất đi. Đệ Nhất Thu lại nói: “Đừng cho nàng gặp Thánh giá.”

Lúc này Phúc công công coi như đã nghe rõ, nói: “Nhưng dù sao Thập cô nương cũng đã giúp bệ hạ gây giống Song Xà Quả, nếu như không chịu tận tâm tận lực, chỉ sợ…”

Đệ Nhất Thu máy môi mấp: “Ta… đi gặp nàng.”

Phúc công công nhất thời vô cùng khó xử: “Nhưng dáng vẻ hiện tại của Giám Chính…” Hắn ta nói tới đây, đương nhiên cũng thấy không ổn, vội nói, “Chỉ sợ người đang mang bệnh trong người, lại hứng gió lạnh e là không tốt, thật sự không nên ra ngoài.”

Đệ Nhất Thu cố gắng muốn đứng lên, Phúc công công muốn tới đỡ. Cầu Thánh Bạch ở bên vội vàng nói: “Không thể.”

“Tại sao?” Phúc công công hỏi.

Cầu Thánh Bạch nhỏ giọng đáp: “Đêm qua Tiểu Xuân Tử đỡ Thất gia, bị Thất gia cắn đứt cổ.”

Phúc công công rùng mình một cái, trong lòng biết những người này hiển nhiên đã thay đổi tính tình, không thể suy đoán như người thường được. Hắn ta muốn tiến lên, nhưng lại không dám. Đệ Nhất Thu tự mình gắng gượng đứng dậy, xích sắt trên hai tay lắc lư rung động, hắn nói: “Chuẩn bị một gian phòng yên tĩnh. Ta… cách một bức mành nói với nàng ấy mấy câu.”

Bởi vì đầu lưỡi sưng to nên hắn nói cũng không tròn vành rõ chữ. Phúc công công nhìn Cầu Thánh Bạch, Cầu Thánh Bạch đành phải nói: “Được rồi. Nhưng không thể tháo xích sắt trên tay chân.”

Đệ Nhất Thu cứ thế mang theo xích sắt, một đường đi thẳng đến tầng một của tháp.

Hắn đi đến cửa tháp, bên ngoài không có mặt trời, thật ra ánh sáng không hề mãnh liệt. Vừa nãy hắn điên cuồng một hồi nên không biết, hiện giờ thần trí quay lại, theo bản năng quay đầu tránh đi ánh sáng.

Mượn ánh mặt trời đột nhiên chiếu đến này, hắn mới thấy rõ sự dơ bẩn trên thân mình. Hắn mới bắt được rắn độc xong thì lập tức tiến cung, trải qua mấy ngày dùng thuốc thí nghiệm, vết máu khô cùng tro bụi đã sớm hòa cùng một thể với hắn.

Vừa rồi Lộc công công lại cắt bỏ y phục trên người hắn, nên lúc này toàn thân hắn dính vải rách, hiển nhiên không có chỗ nào ra hình người. Hệt như một con quái vật trốn trong bóng tối tham sống sợ chết, bỗng nhiên lại xuất hiện dưới ánh mặt trời.

Hắn tập tễnh đi vào một gian tĩnh thất, một đường im lặng không nói gì. Phúc công công kéo mành thay hắn, mành này cắt đứt ánh sáng yếu ớt bên ngoài, cũng che đậy luôn dáng vẻ không thể gặp người của hắn.

Chờ kéo mành lại xong, Đệ Nhất Thu ngồi xuống trong tĩnh thất, lúc này Phúc công công mới đi mời Hoàng Nhưỡng.

Trong thời gian chờ đợi, Cầu Thánh Bạch vẫn lo lắng, y hỏi: “Giám Chính cảm thấy thế nào?” Đây đương nhiên là muốn hỏi xem thần trí hắn đã thanh tỉnh chưa. Dù sao vừa rồi hắn mới điên cuồng một hồi, nếu như là trước kia, chắc sẽ mất dần ý thức, cạn sức mà chết.

Rốt cuộc vì sao hắn đột nhiên khôi phục thần trí?

Đệ Nhất Thu giống như có lại cảm giác, hắn nói: “Ngũ cảm mơ hồ, sợ ánh sáng, chân tay bủn rủn. Máu trong người sục sôi.” Hắn nhấn nhá từng chữ tuy mơ hồ không rõ, nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo. Cầu Thánh Bạch ghi lại bệnh trạng của hắn lên y án, muốn hỏi nguyên nhân thần trí hắn sống lại, nhưng lại sợ hắn bị kích thích.

Mà chỉ chốc lát sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Đệ Nhất Thu theo bản năng ngồi thẳng người. Hắn ngẩng đầu, chỉ thấy sau mành cửa có một người đang đi đến. Khoảng cách kia cực kỳ ngắn, nhưng mỗi một bước đều như giẫm vào lòng hắn.

“Giám Chính đại nhân, đã lâu không gặp.” Cách một tấm mành dày nặng, nàng mỉm cười, khẽ hành lễ chào hắn. Lại là lễ nữ nhân. Thật ra nàng hành lễ nữ nhân vô cùng đẹp mắt, tao nhã đoan trang, phiêu dật như tiên.

Giọng nói của nàng truyền tới, giống như cách cả ngàn trùng chướng ngại. Đệ Nhất Thu chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng nội dung, nhưng hắn biết, bên trong mỗi câu chữ đều ngậm ý cười, tiếng nào tiếng nấy trong trẻo tươi mát.

Hắn nói từng chữ rất chậm, nhưng cực kỳ rõ ràng: “Hôn ước của ta và Đới Nguyệt đã hủy từ đó. Ngươi gây giống xong Song Xà Quả thì có thể về Tiên Trà trấn. Phần thưởng bệ hạ ban cho sẽ được đưa đến Hoàng gia.”

Cầu Thánh Bạch đứng ở bên cạnh hắn, nghe thấy hắn nói từng chữ vô cùng rõ ràng, rõ ràng hơn so với lúc trước rất nhiều. Thậm chí âm sắc còn không giống lúc nói chuyện bình thường. Hắn làm sao có thể làm được?

Hoàng Nhưỡng đứng ở ngoài mành, nàng cười khẽ, tiếng cười trong trẻo như nước mùa xuân: “Thế à, vậy là Giám Chính phụ lòng Đới Nguyệt rồi. Nha đầu kia đã nhiều ngày mong ngóng nhớ thương ngài đó.”

Mành rèm rất dày, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hình người phía sau rèm. Bóng người ngồi ngay ngắn, vẫn eo lưng thẳng tắp. Đệ Nhất Thu nói∶ “Thập cô nương cứ làm tốt công việc của mình là được. Đi đi.”

Hoàng Nhưỡng khẽ cười đáp: “Giám Chính nói lời này thật đúng là vô tình mà. Thế, chúng ta đành hẹn vụ xuân sang năm gặp lại vậy.”

Ồ... Sang năm sao? Người phía sau rèm chậm chạp không đáp.

Vì thế Hoàng Nhưỡng lại nói: “Nói ra, ta đã học xong cách nhưỡng một loại rượu, dùng hoa hồng mà nhưỡng thành, hương rượu vô cùng thuần mỹ. Vụ xuân sang năm, ta mời Giám Chính cùng thưởng thức. Được không?”

Rượu hương hoa hồng sao? Cách một mảnh rèm, Đệ Nhất Thu nhìn kỹ bóng dáng mơ hồ kia. Thật sự rất đẹp, ngay cả khi chỉ là một cái bóng không rõ cũng vẫn yểu điệu vô song. Mà mặt mày hắn phù thũng, làn da tím đen, trên người còn mọc đầy vảy rắn, toàn thân hắn đều đầy rẫy mùi tanh tưởi của rắn.

Hắn nói: “Không cần.”

“Nếu như đại nhân không đến, vậy ta sẽ tự mình đưa đến.” Giọng nói của Hoàng Nhưỡng trong trẻo như chuông bạc, nàng bước đến trước mành rèm, nhỏ giọng nói: “Nếu như đại nhân không uống, ta sẽ chính tay đút cho ngài uống.”

Một câu nói nhỏ này, mềm mại như mật.

Đệ Nhất Thu không đáp lại. Hoàng Nhưỡng lại cúi đầu, nàng lùi ra phía sau vài bước, nhìn người phía sau mành rèm. Sau mành là một bóng người ngồi ngay ngắn bất động, vẫn không đáp lại.

Nàng xoay người, bước ra khỏi gian tĩnh thất này.

Hoa cỏ vào tháng tư tươi mới rực rỡ, tràn đầy sức sốc. Nhưng bước chân của nàng như mang theo sức nặng ngàn quân, khiến nàng đi từng bước gian nan. Cho dù biết đây chỉ là một giấc mộng, cho dù biết hắn nhất định sẽ gặp dữ hóa lành, nhưng làm sao nàng có thể coi như không có việc gì được?

Gió xuân muộn mang theo cái lạnh thổi đến, như đảo loạn thời gian, chuyện cũ lần lượt thay đổi. Đệ Nhất Thu, đây là lần thứ hai ta mời ngươi uống rượu rồi. Mong... ngươi nhất định phải tới đó.