Không Tỉnh

Chương 36: Hồng Trần



Sau lần đó, Hoàng Nhưỡng không còn gặp lại Đệ Nhất Thu nữa.

Thời gian dần trôi, đến cuối tháng năm, rốt cuộc nàng đã có thể nộp mầm Song Xà Quả lên. Số gốc cây mà nàng nộp lên rất nhiều, nhưng Sư Vấn Ngư không cho triệu kiến nàng mà chỉ kêu Phúc công công tiễn nàng về trấn Tiên Trà.

Ngày Hoàng Nhưỡng rời khỏi Thượng kinh, thời tiết rất đẹp. Ánh mặt trời như một tầng lụa màu vàng kim che phủ cả hoàng cung. Phúc công công đi đằng trước dẫn đường, Hoàng Nhưỡng và Đới Nguyệt cùng đi xuyên qua hoàng cung.

Mà ở nơi gác mái phía xa, có một người đang đứng.

Hoàng Nhưỡng nhận ra nhưng cũng không ngẩng đầu lên nhìn. Nàng cố ý bước chậm lại, cố kéo dài con đường này thêm một chút nữa. Đời người không phải lúc nào cũng được vui vẻ, năm tháng dài lâu, sẽ có một lúc nào đó ban đêm tối mịt không một ngôi sao, không một ánh trăng sáng.

Mà người đi một mình trong đêm, chỉ có thể cố gắng kiên cường.

Ở một lầu các phía xa, Đệ Nhất Thu vịn tay vào lan can nhìn về phía bên này.

Hắn khoác áo bào đen rộng rãi gắn liền với mũ, chiếc áo như bọc lấy cả người Đệ Nhất Thu. Hắn núp trong bóng tối như một con quái vật sợ ánh sáng.

Bóng dáng của người kia càng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến thành một chấm đen rồi biến mất ở phía cuối hoàng cung. Đệ Nhất Thu nắm chặt vào lan can, cúi đầu xuống nhìn bàn tay đã tím đen của mình.

“Ngươi nên nghỉ ngơi cho khỏe chứ không phải chạy loạn bên ngoài.” Giọng nói của một người vang lên từ phía sau hắn.

Lưng Đệ Nhất Thu cứng đờ, hắn muốn quỳ nhưng hai chân không nghe theo sự sai khiến của hắn. Đệ Nhất Thu đành phải thưa: “Vi thần… tham kiến…”

“Miễn lễ.” Người đang nói mặc một bộ đạo bào trắng đen, tay cầm phất trần, không phải ai khác mà chính là hoàng đế Sư Vấn Ngư. Lão ta nhìn giống một vị thần tiên đắc đạo hơn là một hoàng đế. Sư Vấn Ngư bước chậm đến cạnh Đệ Nhất Thu, cùng hắn nhìn ra phía xa xa.

“Trẫm biết các ngươi mấy ngày này phải chịu khổ.” Giọng điệu nói chuyện của lão ta bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn, “Nhưng ngươi cứ ngẩng lên mà xem, vạn dặm non sông gấm vóc này có bao nhiêu xương khô.”

Lão ta nâng tay ấn nhẹ lên vai Đệ Nhất Thu, nói: “Bây giờ thế lực của Tiên môn thì mạnh, triều đình thì yếu. Lòng dân hướng về Tiên môn nhiều hơn, nếu ta không thay đổi thì sớm muộn gì cũng bị con hổ này cắn nuốt. Mà từ xưa tới nay, bất cứ sự thay đổi nào cũng phải trả giá đắt.”

Rốt cuộc, Đệ Nhất Thu không nhịn được hỏi lão ta: “Cho nên chúng ta chính là cái giá đắt đó?”

Sư Vấn Ngư bỏ bàn tay đang đặt trên vai hắn ra, nói: “Các ngươi đều là trụ cột triều đình, chỉ có thay đổi thể chất của các ngươi thì Ti Thiên Giám mới có thể bày ra bàn cờ với Tiên môn trong thời gian ngắn nhất. Mà phóng tầm mắt khắp thiên hạ, không có bảo vật nào quý hơn máu Hủy Xà.”

Đệ Nhất Thu nhìn lão ta chăm chú, muốn tìm ra một nét thương xót của người cha, nhưng hắn hoàn toàn không nhìn thấy.

“Phụ hoàng.” Đệ Nhất Thu gọi lão ta bằng xưng hô này, hắn hỏi, “Những người đã chết ở Dung Viên Tháp, ngài có liếc nhìn họ dù chỉ một cái không? Bọn họ đều là cốt nhục ruột thịt của ngài, ngài có bao giờ nghĩ đến bất kỳ ai trong số họ không?”

Sư Vấn Ngư không nhìn hắn, lão ta chỉ nói: “Nước mắt và máu của trẫm đều dâng hiến hết cho thiên hạ.” Cho nên ngươi sẽ không có phần.

Đệ Nhất Thu cụp mắt, Sư Vấn Ngư nói: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ hiểu điều trẫm làm là đúng. Triều đình không thể khống chế Tiên môn thì nhất định cần có một thế lực có thể đối kháng lại. Nếu không thì lấy gì củng cố giang sơn xã tắc? Đi nghỉ ngơi đi, vì chính bản thân ngươi, cũng là vì dân chúng và xã tắc.”

Nói xong, lão ta quay người rời khỏi.

Đệ Nhất Thu chỉ yên lặng nhìn theo. Khí trời se lạnh mùa xuân đã đến, hắn bắt đầu ho khan dữ dội. Khi máu độc phát tác, cả người hắn sẽ đau đớn khó nhịn, như thể có hàng vạn con kiến đang cắn, cũng như có lửa lớn đốt người.

Đệ Nhất Thu ngồi tựa vào lan can, không một tiếng động mà cuộn tròn lại.

Tiên Trà trấn.

Hoàng Nhưỡng dẫn theo Đới Nguyệt về đến Hoàng gia là lúc lễ vật Sư Vấn Ngư thưởng cho nàng vừa mới tới xong. Hoàng Thự ra đón Hoàng Nhưỡng, nàng thấy lão vui vẻ ra mặt. Lão nói: “Vẫn là Tiểu Thập của ta có bản lĩnh. Người còn chưa về mà đồ vật bệ hạ ban thưởng đã tới trước rồi.”

Sao Hoàng Nhưỡng còn không hiểu tính của lão? Nàng lập tức cười vui vẻ bái Hoàng Thự một bái, “Con gái đâu có bản lĩnh gì, chẳng phải đều nhờ cha biết cách dạy bảo hay sao?”

Hoàng Thự cười ha ha, lão nói: “Mấy năm nay ngươi nhường công lao gây giống cho Đới Nguyệt, ta còn thấy kỳ lạ, hóa ra ngươi lại có cách hay như vậy. Bây giờ ngươi đã ngăn được cơn sóng dữ, bệ hạ với Bát Thập Lục điện hạ chắc hẳn đều hài lòng về ngươi đúng không?”

Đới Nguyệt cúi đầu đứng một bên, nàng ta dường như hiểu ra điều gì, trong đôi mắt là vẻ căm thù.

Trong năm năm, Hoàng Nhưỡng để cho nàng ta được nổi tiếng, hóa ra cũng chỉ coi nàng ta như đá lót đường cho nàng?! Nếu cẩn thận ngẫm lại thì điều này cũng rất có khả năng. Người như Hoàng Nhưỡng xưa nay đều rất coi trọng danh vọng và lợi ích, sao nàng có thể tốt bụng nhường hết phần cho người khác được?

Hóa ra nàng muốn chờ đến lúc mình bị xấu mặt trước mọi người sao? Đới Nguyệt thầm nghiến răng.

Hoàng Thự vẫn đang nói: “Sao, Bát Thập Lục điện hạ có thỉnh tấu bệ hạ không, bao giờ các ngươi thành hôn?”

Hoàng Nhưỡng kéo tay lão, mặc kệ sự ghét bỏ trong lòng, nàng vẫn nở nụ cười ngọt ngào trên môi: “Bằng tài trí của cha thì cần gì để ý đến nơi nhỏ bé chật hẹp như Tiên Trà trấn này? A Nhưỡng là con gái của cha, tất nhiên cũng có tầm nhìn xa rộng. Cha cứ thoải mái đi, con gái đã có kế hoạch kỹ càng.”

“Ngươi không định gả cho Bát Thập Lục điện hạ?” Hoàng Thự vừa nghe nàng nói vậy thì tức khắc lạnh mặt: “Chẳng lẽ ngươi điên rồi? Bây giờ trừ triều đình ra thì ai có thể chia Tiên Trà trấn cho Hoàng gia?! Ngươi đừng tưởng cánh cứng đã là giỏi, nếu ta không gật đầu thì ngươi chẳng là cái gì hết!”

Trong mắt lão lộ ra nét hung ác, Hoàng Nhưỡng ôm tay lão lắc lắc làm nũng: “Sao cha lại nói mấy lời như vậy! Con gái có gả đi thì cũng phải ra giá cao một chút chứ. Bây giờ ngoài triều đình ra thì vẫn có người khác có thể trả giá cao. Con gái chỉ có một người cha là cha, sau này nếu có chịu oan ức thì trừ cha ra làm gì còn ai làm chủ cho con nữa? Con gái không phải kẻ ngu dốt, sao dám ngỗ nghịch với cha?”

Lời này của nàng đã làm Hoàng Thự yên tâm không ít, lão hừ một tiếng: “Coi như ngươi hiểu chuyện. Đúng rồi, tiện tỳ Đới Nguyệt này gây ra họa lớn như vậy, lời đồn thổi bên ngoài đã nổi lên bốn phương tám hướng. Hôm qua có một nhà sẵn lòng mua Đới Nguyệt, ta cũng định bán nàng ta đi.”

Đới Nguyệt ở một bên nghe thế thì tái mặt. Những người như nàng ta ở trong mắt của Hoàng Thự còn không phải là người. Bây giờ lão thấy thanh danh của nàng ta bị tổn hại, điều duy nhất mà lão nghĩ đến đương nhiên là nhanh chóng bán nàng ta đi với một cái giá chấp nhận được.

Vậy nên ngay cả người mua Đới Nguyệt là ai lão cũng chẳng thèm đề cập.

Hoàng Nhưỡng nghe xong thì chỉ cười, khuyên nhủ Hoàng Thự: “Cha, việc của Đới Nguyệt con đã có tính toán, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến cha.”

Hoàng Thự thấy nàng phản đối lần nữa, lão tức khắc nổi giận: “Ngươi mới đi một chuyến ra ngoài mà đã có ý kiến của riêng mình rồi cơ đấy! Ngươi nói thật xem, với cục diện như bây giờ thì ai có thể giúp đỡ cho kế hoạch của ngươi?”

Hoàng Nhưỡng ghé sát vào tai lão, nhẹ nói ra một cái tên.

“Tạ… hắn ư.” Hoàng Thự nhíu mày nhìn về phía con gái của mình. Hoàng Nhưỡng có đôi mắt đẹp như nước mùa xuân, sóng mắt đưa tình. Lão nghĩ một lát, chắc là cảm thấy có tỷ lệ thành công nên nói với Hoàng Nhưỡng: “Nếu ngươi đã có kế hoạch thì có thể thử một lần, nhưng mà bên phía Bát Thập Lục điện hạ ngươi cũng phải giữ quan hệ, đừng để mất cả hai bên luôn.”

Nào có người cha nào dạy dỗ con gái mình như vậy? Thế mà lão lại nói như điều hiển nhiên, chẳng thấy có gì phải che đậy.

Hoàng Nhưỡng dìu lão vào trong phòng, nói: “Tất nhiên là vậy rồi, cha cứ yên tâm.”

Ở trong sảnh chính, mười mấy rương lớn được sắp xếp chỉnh tề. Hoàng Thự mới nhìn thấy đã mừng thầm trong lòng, lão mở ngay một rương trong đó ra, tức khắc ánh vàng chói lóa rọi ra ngoài. Chỉ thấy bên trong rương là từng thỏi từng thỏi vàng ròng được xếp ngay ngắn.

Tâm trạng Hoàng Thự rất tốt, lão cũng không so đo việc mới nãy với Hoàng Nhưỡng, chỉ phất phất tay với nàng: “Mấy ngày nay ngươi vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi.”

Hoàng Nhưỡng biết lão không muốn mình nhìn thấy đồ vật Sư Vấn Ngư ban thưởng, nàng rất thức thời mà vén váy hành lễ rồi đi ra ngoài. Đi đến bên ngoài sảnh chính, có vị quan khác cầm theo một rương nhỏ bước đến nói với Hoàng Nhưỡng: “Thập cô nương, đây là Giám Chính đại nhân giao cho ngài.”

À. Hoàng Nhưỡng nghe thấy tên người kia, nét cười trên mặt càng thật lòng hơn một chút. Nàng nhận lấy rương, cảm ơn vị quan kia rồi cẩn thận mở ra. Trong rương xếp đầy dây ngọc thành từng hàng ngay ngắn, nhìn rương nhỏ này có vẻ như chứa khoảng trên dưới mấy trăm sợi.

Sợi Băng Ti, ngọc San Hô, mỗi một sợi dây đều được bện rất khéo léo, tinh xảo vô cùng. Hoàng Nhưỡng cầm một sợi lên nắm chặt trong tay, im lặng một lúc lâu.

Mấy ngày sau đó, Lý Lộc của Ti Thiên Giám đến đây kiểm tra việc thu hoạch lúa của năm nay. Tất nhiên là Hoàng Thự vẫn nhớ tới nhân vật như Đệ Nhất Thu, nhưng bất kể lão dò hỏi thế nào, Lý Lộc vẫn không hé răng nửa câu.

Hoàng Thự thấy miếng mỡ đã đến miệng còn vuột mất, người mà lão mong ngóng lại không xuất hiện nên không khỏi thầm trách Hoàng Nhưỡng trong lòng. Cũng may là bây giờ lão đang say mê cỏ Thần Tiên nên cũng không có nhiều thời gian tỉnh táo.

Một buổi sáng sớm, Hoàng Nhưỡng tỉ mỉ chọn lựa váy áo, trang điểm cho bản thân thật kỹ càng rồi mới cầm theo nửa rổ hạt giống đậu ra khỏi nhà. Ngày thường nàng luôn quản lý ruộng của Hoàng gia, nên lúc cầm theo rổ hạt giống thì cũng không quá kỳ lạ.

Hoàng Nhưỡng cân nhắc kỹ chuyến đi này của nàng, đo lường thời gian thật cẩn thận. Nếu nàng nhớ không nhầm thì hôm nay sẽ có một chuyện lớn xảy ra ở Tiên Trà trấn.

Hôm nay là mùng năm tháng năm, bầu trời xanh thẳm như được tẩy rửa qua, ánh nắng tươi sáng nhưng không làm người ta nóng nực như ngày mùa hè.

Ở trung tâm của Tiên Trà trấn có một cây đa rất lớn, chỗ đó cũng là nơi mọi người hay tụ tập nói chuyện phiếm, uống trà nghỉ ngơi. Có người thấy Hoàng Nhưỡng đến, vội vàng chào hỏi nàng.

—— Hoàng gia ở Tiên Trà trấn bây giờ được coi là nhà giàu, một nửa số dân trong trấn là tá điền của Hoàng gia. Nhưng thật ra Hoàng gia cũng nghèo đến mức đáng thương, nhất là đối với người từng là tông chủ phu nhân hơn một trăm năm như Hoàng Nhưỡng. Nàng của bây giờ còn không mua nổi pháp bảo trữ vật để mà dùng.

Thật ra thì trong Tiên môn, pháp bảo pháp khí cực kỳ quý giá, đặc biệt là pháp bảo do Ngọc Hồ Tiên Tông đúc thì kể cả có không dùng được cũng vẫn có vạn người tranh nhau vỡ đầu chảy máu, ngàn vàng khó cầu. Cả Hoàng gia chỉ có mỗi Hoàng Thự mua được túi trữ vật để làm màu.

Đối với những bá tánh ở nơi hẻo lánh mà nói thì tiên tông có thể áp đảo chúng sinh kia giống như mặt trăng mặt trời, vừa xa xôi vừa không thể với tới.

Trong miệng của thôn dân, bọn họ chỉ ăn hoa tươi uống sương sớm, thổi một hơi đã có thể phun mây nhả sương. Dân chúng đồn đoán là ngay cả chó trong Tiên môn cũng không giống với chó thường, có thể nói là thiên khuyển, sinh ra đã có thể nói tiếng người.

Những lời này lọt vào tai Hoàng Nhưỡng khiến nàng thấy vừa hoang đường vừa buồn cười.

Nhưng đó là nàng của bây giờ, còn năm Thành Nguyên thứ nhất, Thổ Yêu tuổi còn trẻ nghe mấy tin đồn linh tinh như vậy ấy thế mà lại động lòng.

Đó đã từng là nơi trái tim nàng hướng về.

“Thập cô nương, năm nay có hạt giống gì mới ra vậy?” Có thôn dân bước đến hỏi Hoàng Nhưỡng. Rõ ràng đây là việc mà mọi người quan tâm, những thôn dân khác cũng tụ tập vào đây. Hoàng Nhưỡng vén vải che rổ hạt giống lên, nói: “Đây là hạt giống đậu của năm nay, mẩy hạt hơn năm trước, thời gian kết trái cũng ngắn hơn.”

Nàng đưa hạt giống đậu trong rổ cho mọi người, ánh mắt lại thầm quan sát một góc —— Ở một góc không xa có mấy đứa trẻ tóc để chỏm đang nô đùa.

Quả nhiên giống y hệt như trong trí nhớ. Bọn chúng phát hiện một hang chuột, nhất thời tò mò nên tưới nước sôi vào trong đó.

Hoàng Nhưỡng không ngẩng đầu nhưng nàng biết là trên cây đa này có một pháp bảo của Ngọc Hồ Tiên Tông. Pháp bảo đó tên là Động Thế Nhãn, nó giống như Cửu Khúc Linh Đồng của Ti Thiên Giám, có thể truyền hình ảnh từ nơi cách xa vạn dặm này đến Ngọc Hồ Tiên Tông.

Mấy người dân cầm hạt giống đậu lật qua lật lại ngắm nghía, vừa xem vừa bàn luận sôi nổi, không ai chú ý đến bọn trẻ trong góc.

Ngoài mộng, năm Thành Nguyên thứ năm, Hoàng Nhưỡng chỉ mới nghe nói đến việc Tạ Hồng Trần trừ yêu. Nhưng lúc đó nàng không biết có Động Thế Nhãn trên cây đa nên không đến chờ dưới tàng cây trước. Nhớ lại năm đó nàng theo đuổi Tạ Hồng Trần hao phí biết bao nhiêu là sức lực.

Lần này có lẽ sẽ dễ hơn nhiều.

Đúng lúc này, bỗng nhiên một làn khói nhẹ bay ra từ trong một góc. Hoàng Nhưỡng nhìn rất rõ có một con quái vật đầu chuột mình người đang đứng trước mặt mấy đứa trẻ. Bọn chúng bị dọa sợ ngây cả ra, nhất thời chỉ biết đứng nguyên tại chỗ há hốc miệng, quên luôn cả khóc.

Hoàng Nhưỡng không dám ngẩng lên, nếu nàng tỏ ra đã biết nơi này có Động Thế Nhãn thì hiệu quả sẽ giảm mạnh mất. Nàng nhác thấy con quái vật đầu chuột kia đã bóp cổ một đứa trẻ, vội vàng hét một tiếng: “Dừng tay!”

Dứt lời, Hoàng Nhưỡng nhắm mắt, cố gượng phóng đến đánh về phía con quái vật! —— Ông trời phù hộ cho Tạ Hồng Trần có thể kịp thời tới, nếu không đến lúc đó thi thể ta đã lạnh rồi!!

Hoàng Nhưỡng không bao giờ làm việc hấp tấp theo cảm tính, thậm chí nàng còn khinh thường cách làm việc như vậy. Nhưng bây giờ nàng đành bất đắc dĩ nhắm mắt đưa chân. Đúng thật là… khiến người ta phải xúc động mà.

Hoàng Nhưỡng vọt tới trước mặt quái vật, đánh một chưởng về phía nó. Mấy năm nay tuy Hoàng Nhưỡng tu võ đạo cũng không tệ lắm, nhưng đó cũng chỉ là một ít cát trong sa mạc. Một võ tu mới học được năm năm, nói ra chỉ sợ mọi người cười rụng răng.

Quả nhiên, một chưởng của nàng còn chẳng đánh rớt được một cọng lông chuột.

Y như trong dự đoán.

Chỉ một khoảng thời gian ngắn bọn trẻ đã phản ứng lại, nháo nhào vừa chạy vừa ngã. Mấy thôn dân gần đó thấy cảnh này thì ai ai cũng kinh hoàng sợ hãi. Quái vật kia thấy bị con người phát hiện thì lập tức nổi giận.

Nó túm lấy Hoàng Nhưỡng, móng vuốt sắc nhọn đâm vào da thịt của nàng. Một tiếng “roẹt” vang lên, móng vuốt không chỉ xé được một chút thịt của nàng mà còn xé hỏng luôn cả phần áo ở vai Hoàng Nhưỡng.

Nàng lật tay lại đánh ra một chưởng, nhưng tí tẹo sức này chẳng nhằm nhò gì với con quái vật. Con chuột đó còn không thèm tránh đòn, nó định cắn trực tiếp vào cổ họng của nàng! Thậm chí Hoàng Nhưỡng còn ngửi được mùi tanh tưởi phát ra từ trong miệng nó.

Đúng lúc này, bầu trời xanh thẳm đột nhiên vang lên một tiếng “ầm ầm”. Sấm sét cuồn cuộn kéo đến từ phía xa xa, gió mạnh đột ngột thổi tới. Mọi người ngẩng lên, chỉ thấy một ánh sáng trắng lóe lên trên bầu trời, theo sau đó là Bạch Y Kiếm Tiên giáng trần. Gió thổi tung mái tóc đen của hắn, người như bước ra từ trong đám mây, toàn thân không nhiễm một hạt bụi trần.

Lúc hắn đặt chân xuống mặt đất, bảo kiếm biến thành một luồng ánh sáng rồi tán đi. Đôi giày tơ tằm giẫm lên bùn đất khiến người ta sinh ra cảm giác như rồng đến nhà tôm, không hiểu sao một quý nhân như vậy lại đến nơi nghèo nàn thế này: “Tạ tông chủ! Là Tạ tông chủ!” Lúc ấy, sự sợ hãi đã bị thổi bay, bá tánh cao giọng hoan hô.

Tạ Hồng Trần tụ một luồng ánh sáng trong tay thành kiếm, chém về phía con quái vật đầu chuột kia. Nó vừa thấy Tạ Hồng Trần thì đã lập tức ném Hoàng Nhưỡng qua để chắn rồi lập tức nhảy về phía xa. Lúc Hoàng Nhưỡng bị con chuột đó đẩy ra, nàng làm bộ như không đứng thẳng được, lảo đảo như sắp ngã về phía trước.

Kiếm khí của Tạ Hồng Trần đuổi theo con quái vật chặt nó ra làm đôi, còn Tạ Hồng Trần thì vươn tay ra đỡ mỹ nhân thướt tha yểu điệu.

Mỹ nhân mặc một bộ váy màu vàng nhạt, mềm mại tựa vào lồng ngực hắn. Tóc mai bên má nàng quét qua mặt làm hắn có chút ngứa, vết thương và phần áo trên vai nàng bị móng vuốt của yêu quái xé ra làm lộ một mảng da thịt trắng như tuyết, máu chảy ướt đẫm một bên vai.

Tạ Hồng Trần nhìn sang chỗ khác, cởi áo khoác màu trắng tiện tay khoác lên cho nàng.

Đúng là một màn anh hùng cứu mỹ nhân, trừ gian diệt ác kịp thời! Ai nấy đều trầm trồ khen ngợi, không cần nghĩ cũng biết sắp có một giai thoại ra đời.

Hoàng Nhưỡng ngẩng đầu lên, trong mắt nàng vẫn còn nỗi khiếp sợ chưa nguôi. Nàng đứng thẳng dậy, hơi hơi nhún người làm lễ: “Đa tạ tông chủ đã giúp đỡ.”

Tạ Hồng Trần nhìn thấy gương mặt kia, đột nhiên có cảm giác quái dị không nói nên lời.

—— Người này, hơi thở của nàng, gương mặt của nàng, giọng nói của nàng cứ như đã dây dưa với hắn qua bao giấc mơ, quen thuộc đến mức khiến người ta sợ hãi.

Nhưng nàng là ai?