Không Tỉnh

Chương 38: Vũng bùn



Quả thật là Tạ Hồng Trần có lòng muốn giúp Đới Nguyệt thoát khỏi nô tịch.

Nếu người phàm ở nhân gian mà vào nô tịch thì cả đời đều là vật sỡ hữu của chủ nhân. Chủ nhân có thể tùy ý mua bán, đánh giết, còn nô tỳ thì không có chút tự do nào đáng để nói.

Tạ Hồng Trần hiểu sự khổ sở trong đó, tất nhiên hắn sẽ thương hại một nữ tử tài ba có thể tạo ra giống tốt, giúp cho ngàn vạn nạn dân vượt qua nạn đói. Hắn muốn cứu nàng ta, nhưng mà không phải kiểu nạp nàng ta làm thiếp giống Đệ Nhất Thu.

Bây giờ thế lực của Ngọc Hồ Tiên Tông như mặt trời ban trưa, hắn thân là tông chủ, chỉ cần ra lệnh một tiếng thì mặc kệ Hoàng Thự có muốn hay không, lão cũng không dám phản kháng. Nhưng đệ tử được hắn phái đi điều tra đem đến tin tức ngoài dự đoán, ngay cả người thông minh như Tạ Hồng Trần cũng thấy kỳ lạ.

Đệ tử đó tra xét rạch ròi cuộc đời của Đới Nguyệt. Mẫu thân của nàng ta bị Hồ Yêu làm nhục mới sinh ra Đới Nguyệt, từ lúc nàng ta sinh ra đã là nô tỳ của Hoàng gia. Sau này Đới Nguyệt được điều đến trong viện của Hoàng Nhưỡng, nàng ta trở thành thị tỳ bên cạnh của Hoàng Nhưỡng.

Từ sau năm Thành Nguyên thứ nhất, Đới Nguyệt từ một thị nữ vô danh nhảy vèo một cái trở thành một danh gia gây giống.

Đến đầu năm nay, Giám chính Ti Thiên Giám Đệ Nhất Thu thậm chí còn không tiếc lấy cả trấn Tiên Trà làm sính lễ để nạp nàng ta làm thiếp.

Lấy thân phận của Đệ Nhất Thu, nếu Đới Nguyệt thành thị thiếp của hắn thì tất nhiên sẽ thoát được nô tịch. Mà Đệ Nhất Thu từ trước tới giờ không bao giờ làm ăn lỗ vốn —— nếu hắn mua nô tỳ này thì chắc sẽ còn có người khác có ý như thế với Đới Nguyệt.

Nhưng nếu Đới Nguyệt trở thành thị thiếp của hắn thì quả là khiến người khác không thể tin nổi.

Việc sau đó lại càng kỳ lạ hơn, hoàng đế Sư Vấn Ngư triệu Đới Nguyệt vào cung để chăm sóc cho cây quý, Đới Nguyệt lại làm chết mầm cây, ngược lại Ti Thiên Giám đi tìm Hoàng Nhưỡng để cầu giúp đỡ.

Chuyện Đệ Nhất Thu muốn nạp Đới Nguyệt làm thiếp cũng theo đó mà tan thành khói bụi, cả một chuỗi sự kiện nhìn qua quả thật là chỗ nào cũng lạ lùng.

Trong lòng Tạ Hồng Trần có nghi ngờ, đương nhiên hắn sẽ muốn kiểm tra Động Thế Nhãn. Món pháp bảo Động Thế Nhãn treo ở trấn Tiên Trà đã lâu, vốn ban đầu là do sợ yêu ma sẽ làm loạn ở nơi này.

Nhưng bây giờ hắn có điều nghi ngờ, khó tránh khỏi phải nhìn kỹ một phen.

Động Thế Nhãn ở đây được gắn dưới cây đa nằm ở trung tâm trấn nhỏ, tầm nhìn bao quát rộng lớn. Tạ Hồng Trần xem xét một lúc lâu, phát hiện ra một góc độ có thể nhìn ra khoảng ruộng của Hoàng gia —— một nửa số đồng ruộng của trấn Tiên Trà đều để Hoàng gia thử nghiệm giống cây.

Trước năm Thành Nguyên thứ nhất, phần lớn thời gian đều là Hoàng Nhưỡng tự mình xử lý chỗ ruộng này. Mà đúng vào năm sau, Đới Nguyệt nổi tiếng nhờ vào đào tạo ra giống tốt.

Một nữ nhân có nửa dòng máu là yêu hồ chưa từng xuống ruộng, thật sự có thể mới thử một lần đã tạo ra sản phẩm gây chấn động như thế ư?

Tạ Hồng Trần nghĩ mãi không ra, ánh mắt hắn lại bị một người thu hút.

Dù Hoàng Nhưỡng đang đứng giữa ruộng, dáng vẻ của nàng vẫn đoan trang dịu dàng. Nàng thường hay đứng bên ruộng nhìn tá điền gieo hạt, vun mầm. Hoàng Nhưỡng không hề lên mặt nạt người, nàng nói chuyện với ai cũng có ý cười nhẹ nhàng.

Hoàng Nhưỡng tiếp xúc với nam tử cũng vẫn giữ vững lễ tiết, cử chỉ vừa phải, nói chuyện ung dung, hoàn mỹ như không phải là người thật.

Ánh mắt của Tạ Hồng Trần vẫn lưu luyến trên hình ảnh được chiếu lại. Trên đó chính là Hoàng Nhưỡng, nàng đang nói chuyện với mấy tá điền, chỉ cho họ cách gieo hạt như thế nào. Tạ Hồng Trần thu lại suy nghĩ hỗn loạn, một lần nữa tự hỏi về chuyện của Đới Nguyệt.

Thật ra muốn thăm dò nàng ta cũng rất dễ —— Chẳng phải Sư Vấn Ngư đã tự thăm dò trước rồi đấy sao?

Vì vậy, Tạ Hồng Trần lại tới trấn Tiên Trà một lần nữa. Cả trấn đều nhốn nháo hết cả lên khi biết tin hắn đến. Tạ Hồng Trần ra lệnh cho những thủ vệ ở địa phương tập trung toàn bộ dân chúng của trấn Tiên Trà lại, đưa họ đến cây đa ở trung tâm trấn.

Tạ Hồng Trần đã ra lệnh thì ai dám không nghe theo? Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, dưới cây đa đã tụ tập một đống người.

Tạ Hồng Trần tóc đen áo trắng đứng khoanh tay. Bá tánh tự động nhường ra một chỗ riêng cho hắn, Tạ Hồng Trần đứng trong đám người như sương tuyết băng lạnh.

Mọi người trong trấn dần dần đến đông đủ, tất nhiên là người của Hoàng gia cũng tới.

Hoàng Thự nhanh chóng chen lên phía trước, đứng ở vị trí cách Tạ Hồng Trần gần nhất như thể lão thân quen với vị tông chủ này lắm. Tạ Hồng Trần nhìn lướt qua đám người, ánh mắt của hắn rơi ngay vào người Hoàng Nhưỡng.

Lạ thật, trong mấy ngàn người dân đang đứng mà hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng cảm nhận được ánh mắt của Tạ Hồng Trần, nàng hơi khom người, hành lễ một cách đoan trang quy củ.

Tạ Hồng Trần hơi gật nhẹ, hắn cao giọng nói: “Chư vị, trước đây ta nghe nói ở trấn có một vị là Đới Nguyệt cô nương đã từng tạo ra Lương mễ, Khổ Liên,… những thứ này đã góp phần cứu giúp cho dân chúng. Ngọc Hồ Tiên Tông vô cùng cảm phục sự nhân đức này.”

Tức khắc, mọi người nhỏ giọng bàn tán, trong lòng Đới Nguyệt càng kích động hơn. Quả nhiên vị Tạ tông chủ này vẫn nhớ rõ nàng ta! Đới Nguyệt vừa tưởng tượng đến việc từ nay bản thân sẽ thoát khỏi nô tịch, thậm chí còn có hy vọng được vào Tiên môn, hô hấp của nàng ta bắt đầu gấp gáp.

Còn vẻ mặt của Hoàng Thự thì không được tốt cho lắm.

Tốt xấu gì Đới Nguyệt cũng là một cái cây rụng tiền của lão, nếu đưa cho Đệ Nhất Thu thì lão còn có được trấn Tiên Trà làm sính lễ, còn đưa cho Ngọc Hồ Tiên Tông thì chẳng khác nào đều là công toi.

Tiên môn không quan tâm đến nô tịch, nếu Ngọc Hồ Tiên Tông muốn đưa người đi thì nào còn cho lão được lợi ích gì? Hoàng Thự nhíu mày ra chiều suy nghĩ.

Lúc này, đột nhiên Tạ Hồng Trần lấy ra một chậu linh thảo từ trong túi trữ vật, hắn chuyển chủ đề: “Hôm nay Ngọc Hồ Tiên Tông có một gốc cỏ tiên tên là “Công Lao Diệp”. Ngọc Hồ Tiên Tông muốn mời Đới Nguyệt cô nương giúp chăm sóc cỏ này để tăng dược hiệu lên. Nếu dược hiệu của nó tăng lên gấp ba lần thì Ngọc Hồ Tiên Tông chắc chắn sẽ thưởng lớn.”

Đới Nguyệt cảm thấy mơ hồ.

Tạ Hồng Trần nhìn nàng ta ra hiệu, Đới Nguyệt đứng lẫn trong đám người, không biết nên làm gì. Có người ở bên cạnh nàng ta nhắc nhở: “Đới Nguyệt cô nương, Tạ tông chủ gọi ngươi đó, ngươi mau đi đi!”

Đới Nguyệt bước từng bước một đến trước mặt Tạ Hồng Trần, nàng ta nhìn thấy Công Lao Diệp trong tay của hắn mà không dám đưa tay ra nhận lấy.

Tạ Hồng Trần nhẹ nhàng nói: “Đới Nguyệt cô nương, mời.”

Đới Nguyệt run rẩy nhận lấy linh thảo, câu tiếp theo Tạ Hồng Trần nói như đánh cho nàng ta thêm một đòn nghiêm trọng: “Mời Đới Nguyệt cô nương cho phép bá tánh của cả trấn cùng đi trồng cây, để cho bọn họ biết được muốn gieo được một giống tốt phải gian khổ thế nào.”

Bá tánh ở xung quanh ồ lên khen ngợi, Đới Nguyệt lại hiểu ra rằng nàng ta không thể làm giả để qua mắt mấy ngàn người được nữa. Vẻ mặt Hoàng Thự lộ ra vẻ khó hiểu, lão không rõ dụng ý của Tạ Hồng Trần.

Tạ Hồng Trần bước nhanh đến gần Hoàng Nhưỡng, nói: “A Nhưỡng cô nương có tiện nói chuyện một lúc không?”

Hoàng Nhưỡng đáp lời ngay: “Tất nhiên.”

Nàng đi theo Tạ Hồng Trần ra khỏi đám người, lúc này Tạ Hồng Trần mới hỏi: “Có một chuyện Tạ mỗ thấy rất khó hiểu, còn mong cô nương giải thích thắc mắc cho.”

Hoàng Nhưỡng hơi cúi người, nói: “Mời Tông chủ nói.”

Tạ Hồng Trần hỏi: “Người gây giống nổi tiếng thật sự của Hoàng gia, không phải là Đới Nguyệt mà là A Nhưỡng cô nương, phải không?”

Trong lòng Hoàng Nhưỡng sáng tỏ nhưng trên mặt lại tỏ vẻ cứng ngắc, nàng trả lời qua loa lấy lệ: “Sao Tông chủ lại hỏi như vậy?”

Tạ Hồng Trần nói: “Mấy năm nay cô nương vẫn quản lý các đơn đặt hàng gây giống của Hoàng gia, đã tiêu phí biết bao nhiêu công sức. Ngọc Hồ Tiên Tông đã kiểm chứng, trước năm Thành Nguyên thứ nhất, nàng từng trồng ra không ít giống tốt. Nhưng vì những giống tốt đó đều đi ra từ Hoàng gia nên vẫn luôn nằm dưới danh nghĩa của Hoàng Thự. Uổng cho nàng có tài mà không có thanh danh. Đến năm Thành Nguyên thứ nhất, nàng trồng ra Lương mễ dễ như trở bàn tay, cuối cùng công lao lại bị thị tỳ Đới Nguyệt lấy đi hết.”

Giọng điệu của hắn không nhanh không chậm, vừa nói vừa để ý đến biểu cảm của Hoàng Nhưỡng: “Nàng thân là chủ nhân, sao lại để tôi tớ lấy hết công lao?”

Đương nhiên là vì ngươi đó, phu quân.

Hoàng Nhưỡng thầm trào phúng trong lòng, trên mặt lại không tỏ vẻ gì. Nàng lùi về phía sau mấy bước, nói: “Tông chủ đa nghi rồi.” Nói xong, nàng xoay người rời đi.

Sự nghi ngờ trong lòng Tạ Hồng Trần càng nhiều thêm. Người như hắn từ trước đến nay vẫn luôn là kiểu trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Nếu nói hạt duy nhất lọt vào mắt hắn thì… đại khái chính là Hoàng Nhưỡng. Hắn xem thường nàng, chán ghét nàng, nhưng lại khó dứt bỏ được nàng.

Việc hôm nay hắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.

Quả nhiên, Tạ Hồng Trần nhất định phải tìm ra sự thật.

Các thôn dân ngày ngày đêm đêm canh Đới Nguyệt, người nào cũng bừng bừng hứng thú muốn xem nàng ta gây giống tốt thế nào. Thậm chí có tiên sinh kể chuyện đã vội vàng chuẩn bị sách vở, định kể cho người đời được biết.

Tất cả những thứ Đới Nguyệt cần đều được mọi người cung cấp. Nàng ta được vây quanh như trăng sáng giữa những ngôi sao, bị cầm chân ở dưới cây đa. Mọi người đều bàn tán sôi nổi về chuyện này, ai cũng nói Đới Nguyệt đã làm cho trấn Tiên Trà được nổi tiếng.

Lúc Tạ Hồng Trần bước ngang qua Hoàng Thự, hắn ngửi thấy mùi cỏ Thần Tiên.

Lần trước hắn cũng ngửi thấy mùi này rồi, nhưng bây giờ điếu thuốc đang được Hoàng Thự cầm trong tay có vẻ có mùi nồng hơn nhiều. Tuy Tạ Hồng Trần là kiếm tiên, nhưng hắn cũng rất am hiểu luyện đan, sự hiểu biết về dược thảo của hắn còn nhạy bén hơn người thường nhiều.

Dược tính của cỏ Thần Tiên này còn mạnh hơn bình thường gấp mấy lần. Mà nhìn cách Hoàng Thự cuốn thuốc thì chắc chắn là lão nghiện nặng, Tỉnh Não đan thông thường sẽ không có tác dụng gì với lão.

Tạ Hồng Trần nhìn thoáng qua tẩu thuốc của Hoàng Thự, hắn không nói gì nhiều nhưng trong lòng lại có một suy nghĩ dần thành hình.

— Đới Nguyệt và Hoàng Nhưỡng là chủ tớ, sao nàng ta có thể cướp công của chủ tử? Nếu chủ nhân có nhược điểm gì trong tay nàng ta thì còn có thể hiểu.

Nhưng Hoàng Nhưỡng sẽ có nhược điểm gì? Cỏ Thần Tiên mà Hoàng Thự hút tất nhiên là loại có biến dị. Nếu những biến dị đó thật sự là do Hoàng Nhưỡng tạo ra để hại phụ thân của mình thì sẽ giải thích được.

Huống chi, sau khi Hoàng Thự hút cỏ Thần Tiên thành nghiện, quả thật Hoàng Nhưỡng sẽ nắm giữ được Hoàng gia. Nàng có động cơ gây án, cũng sẽ có được lợi ích nếu thực hiện được. Nếu việc này bị Đới Nguyệt biết được thì có phải nàng ta sẽ lấy đó để uy hiếp Hoàng Nhưỡng, bắt nàng nhường công lao gây giống? Tạ Hồng Trần càng nghĩ càng thấy có lý, chỉ có điều hắn không hiểu tại sao Hoàng Nhưỡng lại phải dùng độc làm hại Hoàng Thự?

Kể cả tính cách của Hoàng Thự chẳng ra gì nhưng dù sao lão vẫn là cha ruột của Hoàng Nhưỡng, nàng làm như vậy khó tránh khỏi sẽ khiến người khác phải chê cười.

Hoàng Nhưỡng thấy hắn đi về phía ruộng của Hoàng gia, nàng biết hắn đã điều tra được kha khá chuyện rồi. Đại khái đã đến lúc nàng tung ra đòn sát thủ.

Tạ Hồng Trần, ngươi nhìn đi, dù là trong mộng hay ngoài mộng, ta vẫn luôn phải hao phí hết tâm tư vì ngươi.

Tạ Hồng Trần đi xuống ruộng, quả nhiên hắn thấy một miếng đất nhỏ trong góc trồng đầy cỏ Thần Tiên.

Hắn chỉ nhìn lướt qua đã lập tức phát hiện ở bên trong có một ít loại biến dị lẫn vào. Hắn cầm một đóa hoa của cỏ Thần Tiên biến dị đưa lên mũi ngửi, dược hiệu đâu phải chỉ mạnh gấp ba? Xem ra không thể giữ lại nàng rồi.

Hắn cầm theo đóa hoa, đang định đi về gốc cây đa thì một phụ nhân đột nhiên ngăn lại đường đi của hắn.

“Tạ tông chủ.” Phụ nhân hành lễ với Tạ Hồng Trần. Tạ Hồng Trần nhíu mày, hắn nhận ra phụ nhân này cũng là Thổ Yêu, bèn hỏi: “Ngươi là người ở đâu?”

Phụ nhân nói: “Tiểu phụ nhân họ Hoàng, tên Quân.”

Tạ Hồng Trần tìm cái tên này trong đầu nhưng không có ấn tượng gì. Phụ nhân mỉm cười giải thích với hắn: “Ta là tỷ tỷ của A Nhưỡng, là tỷ tỷ cùng cha cùng mẹ.”

Nàng ấy nói như vậy, Tạ Hồng Trần mới nhìn rõ. Gương mặt của nàng ấy có mấy nét tương tự với Hoàng Nhưỡng, nhưng tư thế và phong thái thì không giống nhau. Tạ Hồng Trần hỏi: “Hóa ra là Hoàng Quân cô nương, ngươi có chuyện gì không?”

Hoàng Quân hành lễ với hắn, nàng ấy nói: “Bất kể là tông chủ phát hiện cái gì, mong ngài đừng làm A Nhưỡng tổn thương.”

“Ồ?” Lúc này Tạ Hồng Trần có chút hứng thú, hỏi, “Vì sao?”

Hoàng Quân bái một cái thật sâu với hắn, nói: “Tông chủ có biết đất dưới chân cỏ Thần Tiên này là gì không?”

Tạ Hồng Trần không có tâm trạng nghe nàng ấy úp úp mở mở, nàng ấy đành phải nói tiếp: “Là mẫu thân của ta, mẫu thân của A Nhưỡng và ta.”

Dưới cỏ Thần Tiên là đất lẫn với cát mịn. Tạ Hồng Trần chợt nhớ ra, nếu Thổ Yêu chết đi thì quả thật sẽ biến từ đất thành cát. Hắn hỏi: “Thổ Yêu các ngươi có thói quen dùng thi thể của mẫu thân mình để trồng cỏ sao?”

“Đương nhiên không phải.” Hoàng Quân giống như đang chìm vào chuyện cũ, nói: “Mẫu thân là vợ cả của gia phụ Hoàng Thự. Bà xuất thân từ nhà quyền quý, lúc bà gả thấp(*) cho phụ thân đã bị toàn gia tộc phản đối. Nhưng mẫu thân vẫn khăng khăng đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, đi cùng phụ thân trở về trấn Tiên Trà nho nhỏ này để mưu sinh. Hắn bắt đầu nạp vô số thiếp, rất nhiều mỹ nhân cuồn cuộn đi vào Hoàng gia như nước chảy.”

(*)Gả thấp: Khi một người phụ nữ có gia cảnh tốt hơn chàng trai nhiều thì đó gọi là gả thấp, ngược lại là gả cao.

Nàng ấy nhớ tới chuyện xưa, giọng điệu lên xuống như thủy triều trong đêm tối: “Mẫu thân khóc nháo không có tác dụng, bà chỉ muốn sinh được con trai để giữ được địa vị chủ mẫu. Nhưng… bà sinh ra ta. Phụ thân bỏ rơi bà, những nữ nhân khác cười nhạo bà. Mỗi ngày, tinh thần của bà càng hậm hực suy sút, về sau tính tình cũng trở thành nóng nảy, nhưng bà vẫn không từ bỏ. Sau khi thử rất nhiều phương thuốc, cuối cùng bà lại mang thai lần nữa.”

Tạ Hồng Trần không nói gì, hắn biết kết quả.

Quả nhiên, Hoàng Quân nói: “Bà mừng rỡ như điên, nhưng sau khi mang thai mười tháng lại sinh ra muội muội Hoàng Nhưỡng của ta. Cả Hoàng gia không có ai quan tâm đến bà. Thiếp thất của cha ta cứ sinh một đứa lại một đứa. Mẫu thân của ta hiếu thắng, bà vẫn muốn sinh thêm, nhưng lúc đó thân thể của bà đã yếu lắm rồi. Những nữ nhân đó ai cũng khinh thường bà. Bà cứ như nhập ma, ngay cả đêm đi ngủ cũng mơ thấy bản thân sinh được con trai, nhưng phụ thân vẫn không tới viện của bà.”

Hoàng Quân dừng lại, Tạ Hồng Trần không nhịn được hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, có một hôm, cuối cùng phụ thân đã tới. Tối hôm đó, hắn uống rượu say, gặp ta đang ở trong phòng mẫu thân.” Trong lòng Tạ Hồng Trần cả kinh, Hoàng Quân tiếp tục nói: “Hắn… làm nhục ta. Mẫu thân uống thuốc thần cầu tử(*), trở về phòng thì thấy cảnh đó.”

(*)Gốc là Cầu tử thần dược: thuốc thần kỳ có thể giúp cho việc mang thai

Cảnh đó là cảnh gì, Tạ Hồng Trần không muốn nghĩ đến. Hoàng Quân nói: “Nhưng mẫu thân không làm gì được hắn, bà chỉ có thể giận chó đánh mèo với ta. Bà khóc lóc mắng ta là tiện nhân, đồ lẳng lơ dám quyến rũ chính cha ruột của mình. Bà túm tóc ta, kéo cả một mảng da đầu xuống.” Nàng cười ấy cười chỉ vào đầu, nơi đó có một vết sẹo không có tóc, cũng mãi mãi sẽ không mọc được tóc.

Giọng điệu của Hoàng Quân không buồn không vui, nàng ấy dửng dưng nói: “Từ đó về sau, mỗi lần phụ thân tới chỗ của mẫu thân đều sẽ gọi ta hầu hắn. Dần dần, có vài người trong Hoàng gia đã biết điều này, những người đó nói những lời độc ác hết sức để nhục nhã mẫu thân ta, cũng nhân đó nhục nhã tỷ muội chúng ta. Mỗi lần mẫu thân chịu đựng những lời nhục nhã đó trở về, bà sẽ đánh hai tỷ muội ta.”

Tạ Hồng Trần không nói gì, Hoàng Quân lại tiếp tục: “Khi đó A Nhưỡng còn nhỏ, bị đánh cũng không mở miệng xin tha, cứ ngốc nghếch mà gồng lên chịu đựng. Rốt cuộc có một hôm, mẫu thân cầm dao muốn rạch mặt ta, ta đưa tay lên chắn…” Nàng ấy vén ống tay áo lên, nơi đó có một vết sẹo sâu tận xương: “A Nhưỡng đột nhiên lao đến, đoạt lấy con dao, nói lời tàn nhẫn nhất với mẫu thân. Sau đó nàng kéo ta chạy khỏi sân.”

Hoàng Quân cười, chỉ vào khối đất, nói: “Chúng ta ngồi ở đây ôm nhau, không dám trở về. Chờ đến lúc tối đêm, chúng ta quyết định về xem sao.”

Tạ Hồng Trần hỏi: “Mẫu thân ngươi… vẫn chưa nguôi giận sao?”

Hoàng Quân ngẩng lên nhìn bầu trời, một lúc lâu mới nói: “Bà đã chết. Lúc chúng ta về đến nơi thì phát hiện bà đã chết. Bà dùng chính con dao kia móc tim mình ra. Ta và A Nhưỡng ngồi bên cạnh, nhìn linh lực của bà chậm rãi bay đi, hóa thành cát vàng. Bà cố chịu đựng nhiều năm như vậy, cuối cùng đã từ bỏ mà chết.”

“À, phụ thân không quan tâm bà, còn hạ lệnh không lập bia an táng cho bà. A Nhưỡng rải cát từ thi thể bà ở đây, sau này cũng trồng cỏ Thần Tiên chính tại nơi này.” Hoàng Quân không khóc, từ đầu đến cuối nàng ấy không rơi một giọt nước mắt.

Cuối cùng, Tạ Hồng Trần hỏi: “Ngươi có ổn không?” Hắn biết nếu thanh danh của một nữ tử bị truyền ra như vậy có nghĩa là gì.

Hoàng Quân nhìn chăm chú vào mảnh cỏ Thần Tiên, nàng ấy trả lời như đang nói về chuyện của người khác. Nàng ấy hít một hơi thật sâu, đáp: “Khá ổn. Sau khi A Nhưỡng tiếp nhận gia nghiệp, nàng đã gả ta ra ngoài, đến một nơi rất xa rất xa. Xa đến mức… không ai biết đến chuyện của ta. Nhà chồng ta mỗi năm đều phải mua giống tốt nên có đôi khi ta cũng có thể trở về một lần.”

Tạ Hồng Trần im lặng.

Hoàng Nhưỡng vẫn luôn không xuất hiện, đây là sự thật mà nàng muốn bày ra cho Tạ Hồng Trần nhìn.

Ngoài mộng, năm Thành Nguyên thứ năm, đây cũng là việc mà Đới Nguyệt giấu không nói cho Tạ Hồng Trần biết. Giờ phút này, nàng vạch ra vết sẹo máu chảy đầm đìa cho hắn xem, ngầm nói cho hắn đó là lý do tại sao nàng muốn độc hại phụ thân của mình.

Hoàng Nhưỡng cười lạnh, đương nhiên là để cầm quyền rồi. Sống trong một vũng bùn như thế, tính người đê tiện biết bao? Nếu con người muốn sống cho ra sống thì luôn phải có cách.