Không Tỉnh

Chương 39: Chờ mong ba ngày sau, trấn Tiên Trà



Đới Nguyệt có cố gắng thế nào cũng vẫn không thể gây giống ra gốc Công Lao Diệp kia. Đối mặt với sự vây xem của dân chúng, nàng ta không chịu được mà suy sụp tinh thần∶ “Các ngươi nhìn cái gì? Ta không biết gây giống, ta không biết gây giống! Thế các người thì biết chắc? Hài lòng chưa?”

Đường đường là Huyền Độ tiên tử, vậy mà lại dám nói ra những lời đó ở trước mặt mọi người. Người xem nhất thời ồn ào.

Đớt Nguyệt liếc mắt thấy Hoàng Nhưỡng trong đám người, nàng ta xông tới, nghĩ muốn bắt được vạt áo của nàng. Nhưng Hoàng Nhưỡng tránh được —— năm năm võ đạo, tuy nói chỉ đủ tạo được cái nền cơ bản, nhưng cũng không phải hạng xoàng mà nha đầu Đới Nguyệt kia có thể bắt được.

Đới Nguyệt vồ hụt, nàng ta khóc ròng nói: “Vì sao? Từ nhiều năm trước tới nay Đới Nguyệt hầu hạ Thập cô nương, cũng coi như tận tâm tận lực. Thập cô nương vì sao lại muốn hại ta?!”

Chuyện cho tới nước này, nàng ta cực kỳ hận Hoàng Nhưỡng, cho nên đương nhiên muốn vạch trần nàng trước mặt dân chúng, để mọi người biết nàng là người như thế nào! Nàng ta như kẻ điên mà gào lên∶ “Ngươi nghĩ rằng ta sẽ để cho ngươi được sống tốt sao? Ngươi....”

Nhưng mới nói đến đây nàng ta đã bị Tạ Hồng Trần cắt ngang —— Tạ Hồng Trần đã muốn nàng ta im lặng, chỉ sợ có ngàn vạn cách có thể khiến Đới Nguyệt có thể mở miệng, nhưng lại không nói ra được một chữ. Nàng ta chỉ có thể chảy nước mắt, nhìn người xung quanh chỉ trỏ mình.

“Chư vị.” Giọng nói của Tạ Hồng Trần vang lên, mang theo sức mạnh trấn định lòng người, “Cái gọi là tài năng gây giống Đới Nguyệt này chỉ là một hồi âm mưu. Mấy năm qua nàng ta vẫn luôn ăn cắp….” Hắn nhìn thoáng qua Hoàng Nhưỡng, tiếp tục nói, “Thành quả gây giống của Thập cô nương Hoàng gia Hoàng Nhưỡng, lấy đây để kể công. Mà Thập cô nương Hoàng gia, bởi vì có chủ tớ tình thâm với nàng ta, cho nên vẫn không đành lòng vạch trần.”

Từng câu từng chữ của hắn vô cùng có lực, vạch trần chân tướng cho mọi người xem, nhưng..... xét cho cùng vẫn có chỗ giấu giếm.

Đới Nguyệt muốn biện bạch, muốn nói cho mọi người biết Hoàng Nhưỡng nuôi trồng biến chủng cỏ Thần Tiên độc hại phụ thân thân sinh. Còn cả chuyện Hoàng Nhưỡng đối phó với muội muội của mình thế nào. Nhiều năm qua, nàng ta đi theo bên người Hoàng Nhưỡng đã biết quá nhiều bí mật của nàng. Việc này việc kia, nếu mà nói ra cũng đủ khiến cả trấn Tiên Trà sôi trào một trận.

Nhưng nàng ta không nói được, nàng ta liều mạng muốn gào thét nhưng cổ họng không phát ra một thanh âm nào.

Hoàng Nhưỡng cứ đứng ở trong đám người, chăm chú nhìn Tạ Hồng Trần. Tạ Hồng Trần cảm nhận được ánh mắt của nàng, không biết vì sao trong lòng có hơi rung động. Nội tâm có một chút chờ mong khó hiểu, rốt cuộc mình đang chờ mong điều gì?

Hắn tự nhận mình không phải là người chờ được báo ơn. Tất cả những chuyện hắn làm, chẳng qua chỉ vì trừng trị cái ác dương danh cái thiện. Nhưng mà ánh mắt hắn đảo qua đám người, lại thấy Hoàng Nhưỡng mỉm cười với hắn.

Tạ Hồng Trần xử lý việc này coi như chu đáo.

Ý kiến của hắn là đương nhiên không thể giữ lại Đới Nguyệt, nếu không sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ vạch trần chuyện biến chủng cỏ Thần Tiên. Hắn nói: “Hồ nữ Đới Nguyệt là nô bộc lại dám bắt nạt chủ nhân, đã không thể giữ lại. Thập cô nương muốn xử trí thế nào?”

Hắn chuyển sang hỏi Hoàng Nhưỡng, chỉ cần nói muốn đưa người đến chỗ khác xử trí. Cho dù đó có là nơi hoang dã hắn cũng tuyệt đối không phản đối. Trong lòng Đớt Nguyệt lạnh buốt, nàng ta biết với tính tình của Hoàng Nhưỡng mình chắc chắn không còn đường sống, nhất thời lại càng thêm kêu gào, tiếc là không nói nên lời.

Hoàng Nhưỡng đứng trong đám người, ánh mắt mọi người xung quanh đều không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng.

Với tâm tính của Hoàng Nhưỡng, nàng đương nhiên sẽ không lưu lại hậu hoạn này, nhưng nàng chỉ nói khẽ: “A Nhưỡng cảm ơn Tạ tông chủ. Nha đầu Đới Nguyệt này tuy có chỗ không đúng, nhưng nàng ta đã theo ta rất nhiều năm rồi. Tốt xấu gì cũng có một thời gian làm chủ tớ, nhiều năm tình cảm. A Nhưỡng nghĩ, chỉ đánh nàng ta rồi đuổi đến Lý gia trang, trông coi trang viên là được.”

Đới Nguyệt ngớ ra, đây hiển nhiên không phải tác phong trước sau như một của Hoàng Nhưỡng. Nàng không phải một người dong dài.

Tạ Hồng Trần cũng biết hành vi lần này không ổn, hắn hỏi: “Vì sao lại đưa nàng ta đến Lý gia trang?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Mẫu thân đã mất của nàng ta được an táng tại Lý gia trang. Cả đời nàng ta tâm cao khí ngạo, giờ cho đi trông coi mộ mẫu thân, nói vậy ngày sau cũng coi như tận chút hiếu thảo.”

“Lúc sống, có thể sẽ nóng nảy bộp chộp mà làm điều dại dột, nhưng không phải từ nhỏ đã muốn lục đục với nhau, ngươi tranh ta đoạt. Cho dù có mang lòng ác ý, cũng chỉ là do cuộc đời bức bách thôi. Dù sao nếu con người chìm trong bùn lầy, chứng kiến tất cả sự sống chết, sẽ chỉ muốn trèo lên đỉnh núi, gặp được Phượng Hoàng.”

Quả nhiên, những lời này của nàng đã khiến Tạ Hồng Trần vô cùng rung động. Hắn trầm ngâm trong khoảnh khắc, nói∶ “Thập cô nương quả là người thuần lương thiện đức, khiến người ta cảm phục.”

Thuần lương thiện đức?

Trên mặt Hoàng Nhưỡng là vẻ khiêm tốn, trong lòng thì lại bật cười. Tạ Hồng Trần chính là thích loại nữ tử tâm tư thuần thiện, mọi việc không tranh với đời như vậy đấy. Trong suy nghĩ của của hắn, nữ tử thật ra chính là như vậy, trong sạch không tỳ vết, không nhiễm một hạt bụi nhỏ.

“Vậy thì cứ áp giải nàng ta đến Lý gia trang, túc trực bên linh cữu của mẫu thân mình. Hoàng công,” Tạ Hồng Trần nhìn về phía Hoàng Thự, hỏi: “Được chứ?” Câu hỏi này, hiển nhiên chỉ chờ một đáp án khẳng định.

Hoàng Thự quỳ xuống đất nói∶ “Hoàng mỗ gia giáo không nghiêm, lại nuôi ra một ác nô như vậy. Khiến cho Tạ tông chủ và chư vị hương thân phụ lão chê cười rồi.” Dựa theo suy nghĩ của Hoàng Thự, lão đương nhiên là muốn đánh chết Đới Nguyệt.

Tiện tì này hại người khác xấu mặt, há có thể tha thứ được? Nhưng hiện giờ đang ở trước mặt công chúng, lão nào dám nhiều lời?

Lão nhìn thoáng qua Hoàng Nhưỡng, trong lòng có vô vạn nghi vấn. Tiện tì Đới Nguyệt này vài năm qua nổi lên rất nhanh. Nhưng nếu nói nàng ta dám cướp công lao của nữ nhi nhà mình thì Hoàng Thự vẫn cảm thấy nàng ta không có lá gan ấy.

Hoàng Thự chỉ không muốn quan tâm nhiều chuyện chứ không phải lão ngu xuẩn. Mấy năm nay Hoàng gia ngoài lão ra thì đều do Hoàng Nhưỡng quyết định. Đám huynh đệ tỷ muội của nàng nào ai dám khoe khoang gì trước mặt nàng đâu? Huống chi là một nha hoàn.

Lão nhìn thoáng qua Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng đương nhiên cũng đang quỳ cùng lão, nói∶ “Việc này đều là do ta mà ra, vẫn mong Tạ tông chủ chớ nên trách tội phụ thân.”

Tạ Hồng Trần không khỏi tiến lên hai bước, hắn hơi nghiêng thân, đỡ Hoàng Nhưỡng, nói∶ “Không cần như vậy.”

Hoàng Nhưỡng thuận thế đứng dậy, nàng vốn đang chắp tay tạ tội, Tạ Hồng Trần vừa đỡ, đầu ngón tay của nàng liền chạm khẽ vào lòng bàn tay hắn. Không hiểu sao mà khéo như vậy, cái chạm này phảng phất chỉ như chuồn chuồn lướt nước.

Tạ Hồng Trần nhìn chằm chằm đầu ngón tay óng nhuận màu hồng nhạt kia, trong lòng tràn ngập những cảm xúc kỳ lạ. Người này, có một tư thái dịu dàng, khí chất đặc biệt, thật sự vô cùng quen thuộc.

Đầu ngón tay Hoàng Nhưỡng khẽ lướt qua lòng bàn tay hắn, nhân cơ hội nói∶ “Đới Nguyệt phạm phải trọng tội, sau này đến Lý gia trang, chỉ sợ cũng không dễ sống. Ta là một nữ tử, người nhỏ lời nhẹ, tông chủ... Có thể cùng tiểu nữ tử đưa nàng ta đến Lý gia trang trước không? Có tông chủ kim khẩu ngọc ngôn ở đó, sau này nàng ta sống ở Lý gia trang cũng coi như được yên ổn.”

Trong lời nói của nàng, từng câu từng chữ đều là vì suy nghĩ cho Đới Nguyệt. Hoàng Thự ở bên cạnh lại nói: “Ác nô này tội đáng chết vạn lần! Ngươi sao có thể vì nàng ta mà bắt tội Tạ tông chủ phải đi cùng? Không biết cấp bậc lễ nghĩa!”

Hoàng Nhưỡng vội vàng cúi đầu∶ “Nữ nhi biết sai rồi.”

Nhưng mà, Tạ Hồng Trần lại nói: “Nàng không chỉ thiện lương, mà còn vô cùng tỉ mỉ cẩn thận.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Đới Nguyệt, nói∶ “Đi thôi.”

Hoàng Thự hoang mang, theo lý mà nói, Tạ Hồng Trần sao lại để tâm chút việc vụn vặt ấy? Nhưng cố tình hắn lại đồng ý! Hoàng Thự nhìn hắn, lại nhìn Hoàng Nhưỡng, bỗng nhiên trong lúc bất chợt, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu khiến lão hoa mắt chóng mặt!

Trước đó vài ngày, Hoàng Nhưỡng từng nói với lão, lòng mang chí lớn. Chẳng lẽ nha đầu này thật sự có bản lĩnh ấy?!

Cho nên từ Thành nguyên năm đầu, nàng đã cố ý để cho Đới Nguyệt làm thế thân chiếm công, mãi cho đến hôm nay Tạ Hồng Trần vạch trần chân tướng. Năm năm qua, nha đầu xấu xa này vẫn luôn diễn kịch?

Đầu óc Hoàng Thự như bị sét bổ cho một nhát, lão nhìn Hoàng Nhưỡng, nhất thời nói: “Tiểu nhân phái hai tùy tùng, đi theo áp giải giúp ngài.”

Tạ Hồng Trần không từ chối, trong lòng Hoàng Thự mừng như điên —— lão biết Tạ Hồng Trần là con cá lớn cỡ nào. Nếu nữ nhi nhà mình có thể kết thân với hắn, thế mình.... Quả thực không dám tưởng tượng.

Duyên phận tự dưng giáng xuống, khiến lão vốn còn đang đầu hoa mắt choáng lại tỉnh táo hơn không ít. Lão âm thầm phân phó tùy tùng áp giải Đới Nguyệt, nhưng chỉ được đứng ở xa, không cho phép quấy rầy Hoàng Nhưỡng và Tạ tông chủ nói chuyện.

Vì thế Hoàng Nhưỡng có thể cùng Tạ Hồng Trần, xuất phát từ trấn Tiên Trà đến Lý gia trang.

Hoàng Nhưỡng đi sau hắn nửa bước, bày tỏ tôn kính với hắn. Tạ Hồng Trần đi ở phía trước, sắc mặt trầm tĩnh, suy nghĩ trong lòng lại vô cùng loạn, trong khoảng thời gian ngắn hắn lại không nói chuyện. . Nhanh‎ nhấ𝒕‎ 𝒕ại‎ (‎ Tr𝗨m𝒕r𝓊𝒚ệ‎ n﹒VN‎ )

“Tông chủ tự mình ra mặt, chủ trì công đạo cho A Nhưỡng, A Nhưỡng vô cùng cảm kích.” Tiếng nói của Hoàng Nhưỡng thấp dần, giống như đang rất do dự, nàng nói, “Nhưng.... A Nhưỡng đã thẹn với tấm thịnh tình của Tạ tông chủ rồi.”

“Cái gì?” Tạ Hồng Trần hỏi.

Hoàng Nhưỡng nói: “Với sự cơ trí của tông chủ, tất nhiên đã nghĩ ra vì sao Đới Nguyệt thân là thị nữ lại có thể uy hiếp ta.”

Trong lòng Tạ Hồng Trần thoáng động, hắn đứng lại, quay đầu nhìn nữ tử này.

Chỉ thấy nàng mặc một thân ánh vàng dịu nhẹ, ấm áp như ruộng lúa mạch mùa thu hoạch. Giọng hắn bất giác nhu hòa hẳn, hỏi: “Vì sao?”

Hoàng Nhưỡng quỳ xuống đất, cúi đầu với hắn, nói∶ “Ta. Bởi vì.....”

Mắt nàng ầng ậc nước như sắp khóc, Tạ Hồng Trần vậy mà không đành lòng hỏi lại. Hắn nói∶ “Nếu nàng không muốn kể, vậy thì thôi.”

Hoàng Nhưỡng cúi gục đầu, nàng hít một hơi thật sâu, nói∶ “Sở dĩ Đới Nguyệt có thể uy hiếp ta, là vì nàng ta phát hiện ta trồng biến chủng lẫn trong mảnh cỏ Thần Tiên. Mấy năm qua phụ thân vẫn luôn rối loạn, không quản việc nhà, chính là vì hắn hút cỏ Thần Tiên do ta gieo trồng.”

Câu nào câu nấy vô cùng chân thành, Tạ Hồng Trần vì đã sớm cảm kích nàng cho nên không có lòng trách tội. Hắn nói: “Vì sao nàng phải làm như thế?” Hắn hỏi lời này vô cùng bình tĩnh, nghĩ chắc câu trả lời của Hoàng Nhưỡng sẽ kể là cực khổ khi còn bé.

Hoàng Nhưỡng nói∶ “Lúc ta còn nhỏ không ngoan, trêu tức mẫu thân, khiến mẫu thân phải tự tử. Nhiều năm qua ta luôn canh cánh trong lòng, oán hận bản thân mình, cũng giận chó đánh mèo lên phụ thân. Ta... Ta muốn cùng hắn xuống gặp mẫu thân, cho nên mới trồng lẫn biến chủng cỏ Thần Tiên. Nhưng đã đến lúc xuống tay được mà ta lại không nỡ. Dù sao hắn cũng là cha ta…”

Nàng che mặt khóc nấc lên, nhưng lại không hề nhắc tới tội nghiệt của Hoàng Thự.

Tạ Hồng Trần trảm yêu trừ ma đã nhiều năm, đã nhìn quen sự đời, cho nên trong lòng vô cùng bình lặng. Nhưng lúc nghe thấy những lời nàng nói, lòng hắn lại mềm xuống, hắn khẽ nắm cổ tay Hoàng Nhưỡng, kéo nàng dậy, khuyên nhủ: “Lỗi không phải tại nàng, không cần tự trách.”

Sai đương nhiên không phải ta rồi! Hoàng Nhưỡng cười lạnh trong lòng, nàng không giết Hoàng Thự, là vì Hoàng Thự không thể chết được.

Hoàng gia tuy chỉ là một môn hộ nhỏ ở trấn Tiên Trà, nhưng nếu không có gia chủ, dựa vào một nữ nhân như nàng muốn làm chủ sự, đây quả thực là chuyện vô cùng khó khăn. Đến lúc đó nàng không chỉ phải đàn áp quản thúc những huynh đệ tỷ muội không phục, mà còn phải chống đỡ sự xa lánh và công kích từ các gia tộc khác. Lỡ có người báo chuyện nàng giết cha với Tiên môn, nói không chừng nàng còn phải bồi thường cả mạng mình.

Nếu không phải lão còn chút tác dụng ấy, nàng không chỉ muốn lão chết, mà còn muốn lão như mẫu thân nàng, bị mổ gan xẻ tim, phơi thây nơi hoang dã! Hừ, mình lại không kìm được rồi. Hoàng Nhưỡng chậm rãi bình ổn lại lửa giận trong lòng.

Đây cũng là điểm mà Tạ Hồng Trần không thích nhất. Tạ Hồng Trần hi vọng thê tử của mình coi thù hận như Bồ Tát nghịch cảnh, không oán không hận. Mà Hoàng Nhưỡng thì sau nghịch cảnh sẽ lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Lần này, từng câu từng chữ của Hoàng Nhưỡng đều mang đậm sự tự trách và hối hận.

Một mặt nàng tự trách chính mình, nhưng mặt khác nàng lại thể hiện được lòng nhân từ của mình. Tạ Hồng Trần nói: “Nhưng nếu việc này mà để Hoàng Thự biết, chỉ sợ hắn sẽ không tha cho nàng.”

Hoàng Nhưỡng cúi đầu, rất lâu sau mới nói∶ “Dù sao hắn cũng là phụ thân ta, thân xác này của ta đều là hắn cho. Ta tự tổn thương thân thể của mình đã là vô cùng bất hiếu với hắn rồi. Cho nên nếu hắn muốn đánh muốn giết ta cũng đều chịu.”

Tạ Hồng Trần khẽ buông cổ tay trắng nõn của nàng ra, nói: “Hiện tại nàng không định tính toán gì cho mình sao?”

Hoàng Nhưỡng cụp mắt, nói: “Một nữ nhân như ta, từ nhỏ số mệnh đã không nằm trong tay mình. Nào có nói đến tính toán hay không tính toán?”

Tạ Hồng Trần nhất thời động lòng, bật thốt hỏi∶ “Nàng chưa từng có ý định sẽ rời khỏi Hoàng gia, đi tới nơi khác sao?”

Hắn nói tới đây, trong lòng lại chồng chất đủ loại cảm xúc. Nếu… Nếu nữ tử trước mặt này mở lời xin hắn thu lưu… liệu mình có từ chối không?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối tơ vò, nhưng mãi vẫn không tìm được đáp án.

Hoàng Nhưỡng ngẩng đầu, ánh mắt dịu dàng ngóng trông nhìn hắn. Đôi mắt đẹp kia vẫn mang theo ánh nước, giai nhân khóc lên như hoa lê đẫm mưa. Trong lòng Tạ Hồng Trần đột nhiên tìm được đáp án rồi. Có lẽ, như vậy cũng không tệ.

Hắn yên tĩnh nhìn kỹ người trước mặt, chờ nàng mở miệng xin nhờ. Mấy năm qua, hắn đã gặp qua quá nhiều nữ tử. Thật ra hắn cực kỳ hiểu mình có lực hấp dẫn thế nào đối với nữ tử.

Từ trước đến nay hắn chưa hề động lòng, cố tình hôm nay hắn lại nổi lên dục vọng muốn che mưa chắn gió cho nàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, hắn thậm chí còn nghĩ tới những lời tiếp sau đây Hoàng Nhưỡng sẽ nói. Đơn giản là hi vọng có thể theo hắn rời khỏi Hoàng gia, sau này cho dù có làm nô tỳ, nắng mưa đi theo bên người hắn cũng được.

—— Nữ tử như vậy, hắn đã gặp qua nhiều lắm. Chỉ có điều Tạ tông chủ không hề lưu luyến nữ sắc, bên cạnh hắn vẫn vô cùng sạch sẽ. Quả nhiên, Hoàng Nhưỡng lui về phía sau hai bước, lần thứ hai quỳ lạy hắn. Nàng nói∶ “Tiểu nữ tử chịu ơn tông chủ cứu giúp, không có cách nào báo đáp.” Trong nháy mắt đó, trong lòng Tạ Hồng Trần dâng lên cảm giác vui sướng. Hắn tinh tế gặm nhấm cảm giác tương đối mới mẻ này.

Mà Hoàng Nhưỡng lại nói tiếp: “Tiểu nữ tử mặt dày muốn nhờ, hi vọng có thể bái Tạ tông chủ làm sư phụ, tu tập kiếm đạo. Từ nay về sau, vứt bỏ phàm tâm, được giống như tông chủ, bình lặng ngắm nhìn thế gian đổi thay.”

… Tạ Hồng Trần như bị một kiếm xuyên tim, thật lâu sau vẫn không nói gì. Không đúng, không nên như vậy. Nhưng… Vì sao lại không nên? Nàng có lòng, có chí hướng, đây chính là may mắn của chính đạo, có gì mà không nên?

Cảm xúc khó nói trào dâng trong lòng Tạ Hồng Trần khiến hắn kinh sợ lui lại một bước, lẩm bẩm nói: “Bái ta làm sư phụ, tu tập kiếm đạo ư?”

Hoàng Nhưỡng ngẩng đầu, chắp tay nói: “Đúng vậy. Xin tông chủ hãy thành toàn.”

Đây quả thật là chuyện quá vớ vẩn. Nhưng lại không thể nói nó vớ vẩn chỗ nào. Mà bản thân hắn lại đang chờ mong điều gì?!