Không Tỉnh

Chương 42: Tương tư



Trong bữa tiệc bái sư, người trong Tiên môn cười nói bàn tán về người tên là Hoàng Nhưỡng này. Nàng của giờ phút này không còn là con gái Thổ Yêu của Hoàng Thự trấn Tiên Trà, mà là đệ tử của Tạ Hồng Trần của Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tuy cùng là một người nhưng thân phận địa vị đã khác xưa rất nhiều, cũng bởi vậy mà công lao của nàng ngày trước càng thêm chói lóa.

Hoàng Nhưỡng dâng trà cho Tạ Hồng Trần xong mới đứng dậy. Tạ Thiệu Xung đưa cho Hoàng Nhưỡng danh điệp của đệ tử Ngọc Hồ Tiên Tông, hắn lại nói: “Pháp bảo của ngươi, đây là do sư tôn kiểm tra tu vi của ngươi mà đúc thành.”

Hoàng Nhưỡng thưa vâng. Tạ Thiệu Xung là sư đệ của Tạ Hồng Trần, trước kia Hoàng Nhưỡng là trưởng tẩu của hắn, bây giờ lại đến lượt nàng gọi hắn một tiếng sư thúc.

Tạ Thiệu Xung khá có thiện cảm với sư chất này, hắn nói: “Ngươi là một đứa trẻ ổn trọng, sau này đi theo tông chủ tu luyện cho tốt vào.”

Hoàng Nhưỡng hành lễ nhẹ nhàng: “Đệ tử đa tạ sư thúc đã dạy bảo.”

Tạ Thiệu Xung vừa lòng đáp: “Lại đây bái lạy lão tổ.”

Lúc này Hoàng Nhưỡng mới nhìn về Tạ Linh Bích đang ngồi trên chủ vị. Trên mặt lão không có chút ý cười nào, lão nhớ rõ trước đây chưa bao giờ gặp qua Hoàng Nhưỡng, nhưng mỗi khi nhìn thấy nàng là lại thấy trong lòng bất an.

Hoàng Nhưỡng đi lên bái lạy, lại rót cho lão một chén trà nhỏ dâng lên. Nụ cười trên mặt nàng còn chân thành hơn—— lão tổ Linh Bích, uống chén trà nhỏ này rồi, về sau ta sẽ tiễn ngài lên đường.

Tạ Linh Bích nhận trà của Hoàng Nhưỡng, lão chỉ hơi nhấp môi một chút, coi như đã uống.

Vẻ mặt lão âm u, nói: “Ngươi đã bái nhập tiên tông, những việc trước kia ở trần gian coi như bỏ hết. Nếu dựa vào việc có gương mặt đẹp mà kiêu ngạo tùy hứng thì sư phụ ngươi cũng sẽ không bảo vệ nổi ngươi.”

Lời răn dạy này có thể xem như rất nghiêm khắc, nụ cười trên mặt Hoàng Nhưỡng cũng không giảm đi chút nào. Nàng quỳ trên mặt đất, trán áp sát, bái một lễ thật sâu: “Lão tổ dạy bảo, đệ tử ghi nhớ.”

Trước mặt mọi người, Tạ Linh Bích cũng không thể khiến một đệ tử hậu bối mới vào tông môn bị khó xử. Huống chi, đó còn là đệ tử của Tạ Hồng Trần. Lão chỉ có thể nói: “Đứng lên đi.”

Nói đến cũng thấy lạ, nữ tử này có dung mạo đoan chính nhã nhặn, lão cũng không hiểu sao bản thân lại không vui khi thấy nàng.

Mà Hoàng Nhưỡng lạy xong Tạ Linh Bích thì coi như chính thức bước vào tông môn.

Tạ Hồng Trần đứng dậy nói: “Hôm nay đã khiến các vị tiên hữu phải bớt chút thời gian đến đây, trong lòng Tạ mỗ thấy bất an. Ly rượu này coi như là đặc biệt kính chư vị.” Hắn nói như vậy, những người còn lại đều ồn ào đứng lên. Ai cũng uống một chén, bầu không khí nhất thời náo nhiệt lên. Hoàng Nhưỡng ngồi bên cạnh nhị sư huynh Tạ Lạp, sau khi nàng ngồi xuống, mọi người sôi nổi bàn luận.

Ngay cả những kẻ có tâm tư khác cũng đến trước mặt Tạ Hồng Trần kính rượu.

“Chúc mừng Tạ tông chủ, mừng được ái đồ.” Người kia nở nụ cười đầy mặt, không ai khác mà chính là tông chủ Mê Hoa Tông, Sài Thiên Vanh.

Tạ Hồng Trần vẫn luôn điềm đạm, thấy lão kính rượu thì cũng vội đứng dậy nói: “Vì liệt đồ của Tạ mỗ mà vất vả Sài tông chủ phải đi một chuyến rồi.”

Sài tông chủ cười ha ha. Thật ra thì lần này Tạ Hồng Trần thu đồ đệ cũng chẳng phải là đệ tử thủ tịch(*), nhưng thiệp mời lại được phát đi khá là gấp. Đúng thật là lão không nhất thiết phải tự mình vượt sông vượt núi đến đây, chỉ cần phái một chủ sự đi cũng là có thành ý lắm rồi.

Nhưng nếu lão đã đến thì đương nhiên là có nguyên nhân.

Sài tông chủ nhìn thoáng qua Hoàng Nhưỡng, nói: “Đâu có đâu có, từ vất vả này của tông chủ, tại hạ không dám nhận đâu. Vừa rồi gặp ái đồ mới thu của tông chủ, thật sự rất đoan trang nhã nhặn, tông chủ đúng là tinh mắt, khiến người ta phải khâm phục.”

Tạ Hồng Trần tất nhiên là biết sau phần nịnh hót này sẽ còn vế sau, hắn nói: “Sài tông chủ khen nhầm rồi.”

Nụ cười trên mặt Sài Thiên Vanh còn chân thành hơn: “Thật sự không dám giấu, lần này tại hạ tới Ngọc Hồ Tiên Tông là còn có việc muốn thương lượng với tông chủ.”

Quả nhiên. Tạ Hồng Trần không thấy bất ngờ chút nào. Hắn khá hiểu tính tình của mấy vị tông chủ này. Ví dụ như vị Sài tông chủ trước mặt là một người nếu không có việc thì không đến tận cửa. Hắn mở lời: “Mời Sài tông chủ nói.”

Sài Thiên Vanh cười cười: “Nói đến cũng thấy có duyên thật, đứa con lớn trong nhà tại hạ có căn cơ khá ổn, lại còn chưa có hôn phối. Đứa con này của ta Tạ tông chủ cũng đã gặp rồi, tuy không dám so sánh với đệ tử của Tạ tông chủ ngài, nhưng tính ra thì nhân phẩm của nó cũng đường hoàng lắm. Mới rồi ta gặp vị cô nương Hoàng Nhưỡng dưới trướng Tạ tông chủ, vừa thấy đã cảm giác rất quý mến.”

Lão nói đến mức này, nụ cười trên mặt Tạ Hồng Trần suýt không giữ nổi. Trong bữa tiệc, một người nữa cũng nhíu mày lại—— chính là Giám Phó Ti Thiên Giám Lý Lộc.

Thân phận của Tạ Hồng Trần không cho phép hắn thất lễ trong trường hợp thế này, kể cả khi hắn đang cực kỳ tức giận.

Hắn hít thở chậm lại, cố gắng áp chế sự không vui trong lòng, nói: “Sài tông chủ hổ phụ không sinh khuyển tử, lệnh lang chắc chắn cũng là người ngàn dặm mới tìm được một. Nhưng A Nhưỡng mới bái nhập vào tông môn của ta, học nghệ chưa thành, không nên làm nó suy nghĩ linh tinh. Còn mong Sài tông chủ thông cảm cho.”

Đương nhiên là Sài tông chủ phải thông cảm, lão biết chuyện này tạm thời không nóng vội được, bèn nói: “Tạ tông chủ nói đúng, là tại hạ nóng vội quá. Nhưng từ nhỏ khuyển tử đã ngưỡng mộ Tạ tông chủ, ngày nào cũng nhắc mãi. Không biết tại hạ có vinh hạnh được đưa nó đến Ngọc Hồ Tiên Tông học không?”

Tạ Hồng Trần không thể phản bác lão trước mặt mọi người được, chỉ đành đáp: “Tông môn của ta luôn hoan nghênh người có chí đến học, Sài tông chủ báo lại với ngoại môn là dược.”

Sài Thiên Vanh vui mừng quá đỗi, không ngừng nói cảm tạ.

Ánh mắt Tạ Hồng Trần đảo qua Hoàng Nhưỡng đang ngồi ở một bàn khác. Trong tay Hoàng Nhưỡng cầm đôi đũa, Tạ Lạp bên cạnh đang khẽ giới thiệu những vị khách đang ngồi cho nàng. Thật ra phần lớn người trong buổi tiệc Hoàng Nhưỡng đều nhận mặt được——dù sao thì nàng cũng đã làm tông chủ phu nhân của Ngọc Hồ Tiên Tông một trăm năm cơ mà.

Vô số những buổi tiệc lớn tiệc nhỏ đều cần nàng ra mặt. Tạ Hồng Trần thấy nàng chỉ chăm chú nói chuyện với Tạ Lạp thì tức khắc thấy phiền muộn trong lòng.

Vất vả lắm tiệc rượu mới kết thúc.

Khách khứa về hết, Hoàng Nhưỡng ở lại chờ một người.

Trong một góc, Hoàng Quân chậm rãi đứng dậy. Hai tỷ muội nhìn nhau cười nhưng không nói chuyện, dường như mỗi một câu nói ra sẽ biến thành một vết sẹo, cho nên các nàng cũng không muốn nhớ lại chuyện cũ năm xưa. Hoàng Quân cười bảo: “Mấy ngày trước tỷ nhận được tin của muội nên vội vàng chạy đến. May mà không làm hỏng chuyện của muội.”

Hoàng Nhưỡng chỉ đáp lại ba chữ: “Rất xin lỗi.”

Biết rõ tỷ không muốn về lại nơi đó, biết rõ tỷ không muốn nhắc đến chuyện xưa, biết rõ trái tim tỷ sẽ đổ máu lần nữa. Rất xin lỗi.

Hoàng Quân cụp mắt, nói: “Không cần nói vậy, tỷ biết muội làm vậy là có lý do. Nhiều năm đã qua, muội vẫn biết tính toán hơn tỷ.”

Trong lòng nàng cũng không oán hận gì, Hoàng Nhưỡng cũng chưa bao giờ giải thích thêm. Thật ra ở ngoài mộng, nàng đã không gặp Hoàng Quân khá nhiều năm. Nhà chồng Hoàng Quân là do Hoàng Nhưỡng chọn, đó là một gia đình có nề nếp gia phong sạch sẽ.

Nhà chồng Hoàng Quân tuy không phải đại phú đại quý nhưng lại hơn ở chỗ có phẩm chất thành thật phúc hậu. Quan trọng hơn là rời xa trấn Tiên Trà, còn có thể dựng nghiệp từ gây giống. Sau khi Hoàng Quân gả đi, nàng ấy cũng giúp người trong nhà chồng lo toan chuyện đồng ruộng, cũng sống ân ái hòa thuận với phu quân.

Trước đây, mấy huynh đệ tỷ muội còn khịt mũi coi thường nhà chồng của Hoàng Quân, bọn họ là ghét bỏ gia cảnh của nhà chồng nàng ấy. Sau này thấy cuộc sống của Hoàng Quân không tệ thì lại sinh lòng ghen ghét đố kỵ.

Trong số đó, có một muội muội thậm chí còn nhân lúc Hoàng Quân sinh đứa con đầu lòng định chạy đến trước mặt nhà người ta tranh cãi. Kết quả Hoàng Nhưỡng từ trước đến nay luôn đoan trang dịu dàng lại khâu từng mũi từng mũi kim vào miệng muội muội này, từ đó trở đi không còn ai dám nói ra nói vào một câu nào nữa.

À, đây là tội thứ hai mà năm đó Tạ Hồng Trần trách nàng—— chỉ vì miệng lưỡi của người đời mà tàn hại huynh đệ tỷ muội.

Cũng đúng, hắn là một kẻ như ánh trăng sáng, thân ở Tiên môn, rời xa phàm trần dơ bẩn thì sao mà hiểu được những niềm vui ở phàm trần dễ mất? Miệng lưỡi không phân đúng sai cũng đã đủ giết người, đã bao nhiêu người chỉ vì vậy mà bị hủy cả đời?

Chút chuyện xưa ấy mà, nhắc lại cũng không có tác dụng gì.

Hoàng Nhưỡng hỏi: “Cháu trai trong nhà có khỏe không?”

“Tất cả đều khỏe.” Hoàng Quân nhắc tới chủ đề này thì môi vô thức cong lên. Nàng nói: “Năm ngoái tỷ lại có thêm một đứa con gái, cả nhà rất vui. Tỷ càng nhìn nó càng thấy giống muội, vẫn muốn dẫn nó tới cho muội nhìn. Chỉ là…”

Nàng ấy không nói tiếp, Hoàng Nhưỡng lại hiểu rõ—— ai lại muốn đưa con về nơi như vậy chứ? Những đứa trẻ ngây thơ trong sáng như vậy chỉ cần dính một chút bẩn đã làm người ta đau lòng muốn chết rồi đúng không?

Nàng vờ không vui: “Sao, nó cũng dám có gương mặt mỹ mạo như muội ư?”

Hoàng Quân bật cười, nói: “Nếu nó có được ba phần nhan sắc của A Nhưỡng là đã coi như khuynh thanh rồi.”

Lúc này Hoàng Nhưỡng mới vừa lòng gật đầu, nói: “Thế này mới đúng chứ.”

Nàng bâng quơ nói một câu, Hoàng Quân lại hỏi: “A Nhưỡng định theo tông chủ để an tâm tu luyện sao?”

Hoàng Nhưỡng sóng vai đi với nàng. Ngoài mộng, nàng chưa bao giờ nhắc tới chuyện này với Hoàng Quân. Nàng hiểu tỷ tỷ không muốn dính đến bất cứ việc gì ở trấn Tiên Trà, vậy nên nàng không quấy rầy Hoàng Quân. Cũng vì vậy mà sau này, Hoàng Quân chỉ đi cùng phu quân đến uống chén rượu mừng ở Ngọc Hồ Tiên Tông chứ không còn nói chuyện với Hoàng Nhưỡng nữa.

Giờ khắc này, thậm chí Hoàng Nhưỡng không phân rõ được thời gian. Dường như trăm năm trước ở ngoài mộng, nàng tìm mọi cách, không từ thủ đoạn để có được đoạn lương duyên này. Mà Hoàng Quân thì đang đứng trước mắt nàng.

Thời gian vô tình biết bao. Mới chớp mắt mà đã không gặp một trăm năm rồi.

Nàng nói: “Đúng, mà cũng không đúng. Tóm lại là về sau tỷ tỷ không cần quay về trấn Tiên Trà.”

“Đúng vậy, không cần phải về nữa.” Hoàng Quân lẩm bẩm lặp lại.

Hoàng Nhưỡng tiễn nàng ấy một đường đến chân núi rồi nói: “Muội không tiễn nữa, tỷ tỷ bảo trọng.” Muội không tiễn, mong rằng ác mộng sẽ tán đi, trần gian được trời trong nắng ấm. Bảo trọng.

Hoàng Nhưỡng quay người định đi, Hoàng Quân ở đằng sau nói vọng đến: “A Nhưỡng.”

Hoàng Nhưỡng dừng chân, Hoàng Quân nói: “Quên những việc đó đi, đừng cứ sống mãi trong vũng bùn. Được không?

Hoàng Nhưỡng quay người đi lên núi, hai tỷ muội dần chia xa theo hai hướng ngược nhau.

——Ta ở trong vũng bùn, không ngừng lặp đi lặp lại phát tiết sự thù hận, lấy đó để xua tan đi oán hận và sợ hãi. Chỉ sợ đây là… ý nghĩa duy nhất có thể chống đỡ được mộng cảnh của ta.

Hoàng Nhưỡng không quay đầu lại, nàng không muốn nhìn thấy bóng lưng của Hoàng Quân. Không muốn rời xa và không nỡ là những cảm tình thừa thãi cỡ nào. Nàng vội vàng bước vào sơn môn, quả nhiên thấy một người đang đứng ngay đó. Lý Lộc!

Lý Lộc cố ý tìm Hoàng Nhưỡng, nhưng việc hắn ở đây là ngoài ý muốn——Hà Tích Kim đang nói chuyện với hắn. Mà đáng sợ hơn là Võ Tử Sửu và Trương Sơ Tửu đang nói chuyện với Tạ Thiệu Xung.

Rõ ràng là Hà Tích Kim nghe nói Ti Thiên Giám bắt giết một con Hủy Xà nên đến thăm dò tình huống. Nhưng tật nói lắp một câu thành năm câu của Hà Tích Kim làm cho Lý Lộc ôn hòa cũng phải nghe đến mức to cả đầu.

Cũng may Hoàng Nhưỡng đã tới, nàng cười nhẹ bái một cái, nói: “Ra mắt Hà chưởng môn, Lý Giám Phó.”

Hà Tích Kim vừa thấy Hoàng Nhưỡng, lập tức thể hiện vẻ hòa ái của trưởng bối, hắn lắp bắp nói: “A, A, A Nhưỡng cô, cô cô cô nương, hậu, hậu, hậu sinh, khả, khả, khả…. khả úy! Ngươi, ngươi, ngươi, về sau, sau…”

Không không không, ngài mới là giỏi nhất. Nụ cười của Hoàng Nhưỡng như đeo lên một chiếc mặt nạ.

Lý Lộc có thời gian để thở, hắn nhanh chóng đi sang một bên mời Trương Sơ Tửu sang. Trương Sơ Tửu vừa thấy Hà Tích Kim đang đứng đó nói chuyện thì nhanh chóng bước qua. Nghe thấy Hà Tích Kim lắp bắp, Trương Sơ Tửu nói thay hắn: “Nếu sau này ngươi có thời gian rảnh thì có thể đến Như Ý Kiếm Tông, Vấn Tâm Các hoặc Cổ Quyền Môn. Bây giờ các Tiên môn đều khá thịnh hành việc giao du học hỏi, có thể để các đệ tử tâm đắc của các bên giao lưu.”

Hà Tích Kim thở phào một hơi: “Đúng vậy!”

Dù sao ngày sau có đánh chết ta cũng không đi Như Ý Kiếm Tông giao du, Hoàng Nhưỡng ngầm quyết định. Hà Tích Kim lại nói: “Gây, gây giống…”

Trương Sơ Tửu nói: “Việc gây giống có liên quan đến bách tính trong thiên hạ. Tuy ngươi đã bái nhập vào Tiên môn, nhưng mà Tiên môn cũng không xa rời trần thế. Mong là ngươi vẫn sẽ giữ vững tâm ý như ban đầu, chớ hoang phí tài nghệ.”

Hà Tích Kim liên tục gật đầu, Hoàng Nhưỡng lại thấy bất ngờ—— Vị tông chủ của Tiên môn đứng thứ hai này cố ý chặn nàng lại để nói chuyện, cố gắng hết sức nói nãy giờ hóa ra chỉ để nói ra mấy câu này.

“Hai vị tiền bối đã có lời, A Nhưỡng chắc chắn sẽ nhớ từng câu từng chữ.” Hoàng Nhưỡng cung kính đáp lời nhưng trong lòng đã suy nghĩ đến rất nhiều thứ. Nàng đi một đường tới hiện tại đã gặp qua quá nhiều kẻ có tâm tư xấu xa.

Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh nàng không có bao nhiêu người tốt. Đến tận bây giờ, Sư Vấn Ngư quân lâm thiên hạ, Tạ Linh Bích thống trị Tiên môn, nhưng hai người này ai mà không phải là kẻ khoác lên cái da nhân nghĩa, nhưng thực ra lại là kẻ tâm địa ác độc?

Mà Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu, Võ Tử Sửu ba người này, không biết nếu xé xuống tấm da vì lợi ích chung thì sẽ lộ ra bộ mặt thật như thế nào.

Hoàng Nhưỡng thầm cười lạnh trong lòng, trên mặt thì vẫn tỏ vẻ kính cẩn nghe theo. Nàng tiễn người đến trước sơn môn, nhưng thật ra vẫn muốn nói mấy câu với Lý Lộc. Tất nhiên Lý Lộc cũng sốt cả ruột, Ti Thiên Giám là do triều đình lập nên, không đối chọi với Tiên môn. Nãy giờ không có ai làm hắn khó xử cũng chỉ là do thế lực của Ti Thiên Giám bây giờ không ai thèm để vào mắt.

Cũng may là Tạ Hồng Trần với Võ Tử Sửu đã ra khỏi sơn môn, tất nhiên Trương Sơ Tửu và Hà Tích Kim cũng muốn đi chào Tạ Hồng Trần một câu. Hai người vừa đi khỏi, Hoàng Nhưỡng đã hỏi vội: “Giám Chính đại nhân sao rồi?”

Lý Lộc thở phào một hơi nhẹ nhõm, còn may, vẫn còn nhớ Giám Chính đại nhân của chúng ta.

Hắn cũng không biết xấu hổ, nói: “Hắn… tạm ổn. Chỉ có điều nhớ cô nương đến sốt ruột, lúc bệnh cũng cứ nhắc mãi. Nếu cô nương có thể đưa một vật để an ủi nỗi tương tư của Giám Chính đại nhân nhà chúng ta, vậy không còn gì tốt hơn.”

“Đồ vật?” Hoàng Nhưỡng khó xử vô cùng, nàng tìm toàn thân cũng chỉ lấy ra được một vật.

“Giám Phó đưa tay đây.” Hoàng Nhưỡng nói. Lý Lộc vội vươn tay ra. Sau đó, một thứ gì đó có màu sắc rực rõ được đặt lên tay hắn. Lý Lộc chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng rực lên, vừa đau vừa ngứa.

Lý Lộc và thứ đồ kia bốn mắt nhìn nhau, lông tơ của hắn dựng cả lên: “…Cô nương muốn đưa sâu lông Dương Lạt Tử cho Giám Chính đại nhân nhà ta?”

Hoàng Nhưỡng cũng thấy có lỗi: “Bây giờ ta chỉ có nó, phiền ngài nói với Giám Chính đại nhân là ta nhờ ngài ấy giúp ta chăm sóc một năm. Sang năm mà gặp thì ta sẽ chuẩn bị lễ vật cẩn thận để đổi nó về.”

“Cái này…” Lý Lộc nghĩ nửa ngày mới tìm được một từ giữ được thể diện cho người ta, “Thật là độc đáo.” Nói xong, hắn lại hỏi, “A Nhưỡng cô nương có gì muốn nói với Giám Chính đại nhân không? Lý Lộc có thể chuyển lời giúp.”

Dưới sơn môn, Tạ Hồng Trần nhìn thấy rõ ràng cảnh Hoàng Nhưỡng nói chuyện với Lý Lộc. Hắn tiễn nhóm người Hà Tích Kim xong thì lập tức bước đến nói: “Lý Giám Phó đi thong thả, chúng ta không tiễn xa được rồi.”

Ý đuổi khách trắng trợn như thế đương nhiên là Lý Lộc nghe ra được. Hắn hơi cúi người hành lễ với Tạ Hồng Trần, xoay người rời khỏi.

Lúc này Tạ Hồng Trần mới quay người. Đi được vài bước, hắn phát hiện người phía sau đã đuổi kịp.

—— Cuối cùng thì nàng vẫn đi theo mình. Loại suy nghĩ này vừa dâng lên, Tạ Hồng Trần đã khiếp sợ——

Chẳng lẽ bản thân hắn có tâm tư khác với nàng? Nhưng… đây là đệ tử hắn mới thu vào mà!