Không Tỉnh

Chương 43: Hoàng cung Thượng Kinh hư ảo, tầng thấp nhất của Viên Dung Tháp.



Lý Giám Phó đi tới, tính tình hắn luôn ổn trọng, ấy vậy mà lúc này đến cả Cầu Thánh Bạch cũng nhìn ra sự vui mừng trong mắt hắn.

Đệ Nhất Thu vẫn đang ngồi trong tù, hắn cúi đầu lật xem công văn, trên người vẫn là chiếc áo choàng đen quen thuộc. Áo choàng rộng rãi, khiến cả người hắn trông cũng không quá mức quái dị.

Lý Lộc tiến lên, nói: “Giám Chính, hôm nay hạ quan đến Ngọc Hồ Tiên Tông một chuyến.” Đệ Nhất Thu không có phản ứng gì với lời này, Lý Lộc cũng không quan tâm, hắn tiếp tục nói∶ “Tạ Hồng Trần nhận Thập cô nương làm đệ tử nội môn, hôm nay tổ chức yến tiệc bái sư.”

“Đệ tử nội môn?” Cuối cùng Đệ Nhất Thu cũng có phản ứng.

Lý Lộc vội nói: “Đúng vậy. Xem ra Thập cô nương thật sự chuyên tâm học nghệ. Có điều trước khi rời đi nàng vẫn nhớ đến Giám Chính, đuổi theo hạ quan mãi đến sơn môn, hỏi thăm tình hình gần đây của ngài.” Hắn nói một lèo mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, ưỡn ngực, nghiêm mặt tiếp tục nói phét∶ “Thập cô nương nói câu nào câu nấy đều tràn ngập nỗi nhớ ngài. Trước khi rời đi, lại còn cầu xin hạ quan chuyển giao cho ngài một tín vật nữa.”

Ài, đáng tiếc.

Nếu thứ đồ chơi này mà lãng mạn chút thì tốt rồi. Lý Lộc âm thầm tiếc hận. Mà Đệ Nhất Thu nghe xong lời này, lại ngẩng đầu lên. Lý Lộc vội vàng lấy một vật từ trong túi áo ra, nói: “Giám Chính xin hãy nhận lấy.”

Đệ Nhất Thu thoáng do dự, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi vươn tay ra. Lý Lộc cắn răng hạ quyết tâm, thả vật kia vào lòng bàn tay hắn—— ông trời có mắt, Lý Lộc ta thật sự là lòng son dạ sắt!

Ánh mắt Đệ Nhất Thu dừng trên lòng bàn tay, là một thứ màu sắc rực rỡ, vô cùng chói mắt.

Hiện giờ thân thể hắn bị độc rắn ăn mòn, giác quan đã không còn nhạy cảm. Cho nên sửng sốt lúc lâu, cuối cùng hắn cũng thấy rõ, vật nằm úp sấp trong lòng bàn tay thật sự là một con sâu màu sắc lòe loẹt!!

Hắn ngước mắt, nhìn chằm chằm mặt Lý Lộc, hỏi∶ “Vật định tình?”

—— – đừng tức giận! Chờ ta tết cho ngài một con!!

Lý Lộc nói ∶ “Vật này quả thật đặc biệt, nhưng Thập cô nương thật sự đã nói như vậy. Có lẽ…... Nàng từ nhỏ đã thích gây giống, cho nên tình cảm đối với những con sâu này cũng rất tốt, ừm, tình cảm với chúng nó cũng có khác người thường.” Hắn bắt đầu chế bậy bạ, “Ví dụ như… à, ví dụ như con giun, có quan hệ chặt chẽ với đất đai chẳng hạn.”

Ừm, đúng, chính là như vậy!

Đệ Nhất Thu nghe xong lời này, trái lại không còn nghi ngờ.

Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua con sâu lông Dương Lạt Tử trong lòng bàn tay, con sâu lông Dương Lạt Tử kia cũng ngẩng đầu, đang đánh giá hắn. Đệ Nhất Thu đặt nó trên công văn, nó có thói quen cùng Hoàng Nhưỡng đọc sách luyện công cho nên cũng không bò loạn.

Lý Lộc vừa thấy vậy, được đó, điều này hiển nhiên là đang im lặng chấp nhận. Rèn sắt phải rèn khi còn nóng, hắn vội vàng nói: “Thập cô nương còn nói, năm nay nàng vừa mới bái sư, trên người không có vật gì dưa thừa. Sang năm sẽ tỉ mỉ chuẩn bị sau, tới lúc đó sẽ đến đổi vật này về. Mong Giám Chính hãy nuôi nó thay nàng.”

Đệ Nhất Thu liếc nhìn con sâu khi, con sâu kia cũng ngước hai mắt nhìn hắn. Một người một trùng bốn mắt nhìn nhau, đều cực kỳ hoang mang.

Lý Lộc nói xong những lời này, tự coi là hoàn mỹ, cũng không ở lâu, vội vàng rời đi.

Mà Giám Chính đại nhân nhà hắn thì đang dùng ngón tay tím đen sưng phì gảy gảy con sâu này—— tín… tín vật định tình sao?

Bên ngoài, Cầu Thánh Bạch bưng thuốc tới. Thuốc kia vừa đắng vừa mặn, uống vào trong miệng quả thực phát ngấy. Đệ Nhất Thu nhíu mày, cũng không để ý. Hắn ở trong nhà tù nho nhỏ này vốn buồn khổ phiền toái.

Ngày ngày còn phải đối mặt với thứ thuốc như vậy, làm sao mà uống nổi?

Cầu Thánh Bạch thậm chí đã quen với việc những hoàng tử hoàng nữ này không chịu phối hợp uống thuốc. Những người này đã sống an nhàn sung sướng từ nhỏ, đâu từng chịu qua khốn khổ? Y vừa khuyên vừa mắng, vừa đấm vừa xoa. Mỗi ngày giám sát bọn hắn uống thuốc cũng là một chuyện khó.

Mà Đệ Nhất Thu, bởi vì dược tính dung hòa không tệ, là đối tượng quan tâm chăm sóc trọng điểm của y. Y đưa thuốc xong, đi vào nhà tù của Đệ Nhất Thu mới thấy, quả nhiên trong bát thuốc vẫn còn nguyên chưa hề chạm đến.

“Giám Chính vẫn nên uống thuốc trước rồi hãy xử lý công văn, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện này!” Cầu Thánh Bạch tức giận. Mỗi ngày y phải xoa dịu bao nhiêu người như vậy, cũng vất vả lắm chứ. Nhưng thân là đầu sỏ gây nên, người nào bên trong này thấy y mà không nghiến răng nghiến lợi?

Đệ Nhất Thu đương nhiên không định uống, hắn vẫn không để ý tới.

Cầu Thánh Bạch cũng không thể cứng rắn trút giận lên hắn, thế là y tiến lên phía trước, liếc mắt thấy trên bàn công văn của Đệ Nhất Thu có thứ gì đó màu sắc cực kỳ rực rỡ, dễ thấy.

– Thẻ kẹp sách à?

Y nhào tới, thân thể Đệ Nhất Thu sưng u nên chậm chạp, vậy mà không thể ngăn cản y.

Cầu Thánh Bạch cầm thứ kia trong tay, chỉ thấy trên tay một trận nóng rát đau đớn, lúc này y mới phát hiện đây rõ ràng là một con sâu! Đệ Nhất Thu nhíu mày, theo bản năng nói: “Trả lại cho ta!”

Lại còn rất quan tâm nữa! Cầu Thánh Bạch biết con sâu này có thể chỉnh hắn, cho nên nói ∶ “Nếu Giám Chính không uống thuốc, hạ quan sẽ giẫm chết con sâu lông Dương Lạt Tử này!”….”

Vô sỉ.

Giám Chính đại nhân nhìn con sâu trong tay y, Cầu Thánh Bạch để mặc cho nó đốt tay, vẫn cứ không rời. Y cứ thế đối mắt với Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu mắt thấy y không chịu nhún nhường, sau một khắc, lại nhìn chén thuốc trên đất. Chất thuốc bên trong đen tuyền, dính dính sềnh sệch.

Do dự một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng giơ tay bưng bát kia lên, cố nén ghê tởm uống cạn. Chất thuốc vào bụng, toàn bộ thân thể đều như lửa thiêu. Hắn đặt chén xuống, lại nhìn về phía Cầu Thánh Bạch. Cầu Thánh Bạch vừa thấy, dễ trị quá. —— thứ đồ chơi này là ai tặng vậy?

Y trả con sâu lông Dương Lạt Tử cho Đệ Nhất Thu, nói: “Con sâu này thích ăn lá đào, lá dâu, ngày mai hạ quan mang cho Giám Chính vài lá.” Đệ Nhất Thu lại một lần nữa thả con sâu lên trên công văn, để cho nó tiếp tục làm thẻ kẹp sách, sau một lúc lâu mới nói câu∶ “Chọn lá non.”

Cầu Thánh Bạch không ngừng đồng ý đáp vang, sau đó lui ra ngoài, toàn thân khoan khoái.

Chạng vạng cùng ngày, Sư Vấn Ngư phát xuống sáu mươi bồn Song Xà Quả.

Đây đúng là vật mà lần trước Hoàng Nhưỡng dốc hết tâm huyết gây giống. Song Xà Quả có quan hệ chặt chẽ với rắn độc, mỗi con rắn độc đều bảo vệ một bồn cây này. Hiện giờ nếu trong máu các hoàng tử hoàng nữ đã có độc rắn, muốn sống thì đương nhiên cần phải bồi dưỡng chăm sóc cây này.

Nhưng Cầu Thánh Bạch bị làm khó rồi.

Cầu Thánh Bạch đưa một bồn Song Xà Quả cho Đệ Nhất Thu trước.

Nói cho cùng, vì sao Thập cô nương lại giao nhiều Song Xà Quả như thế, trong lòng mọi người đã có một vài suy đoán. Sức nàng nhỏ, nhưng đã làm chuyện gì đều dốc hết toàn lực đi làm.

Song Xà Quả có tổng cộng sáu mươi cây, hiện giờ chỉ còn năm mươi chín cây. Mà hoàng tử hoàng nữ cũng đã chết gần hết, chỉ còn lại hơn 130 người.

Biết chia thế nào đây? Sư Vấn Ngư không nói gì, Cầu Thánh Bạch chỉ đành phải nghiền ngẫm tâm ý của lão ta. Y chọn ra những hoàng tử hoàng nữ được sủng ái, chia riêng mỗi người một bồn, sau đó còn lại mười cây thì chia cho những người không được lão ta sủng ái, để thay phiên nhau chăm sóc.

—— Y đã không nhớ rõ, năm đó ngoài mộng, triều đình tìm thợ gây giống của Ti Thiên Giám, hợp sức mọi người, tổng cộng cũng chỉ gây giống được 10 cây.

Trong tù, Đệ Nhất Thu nhìn cây Song Xà Quả kia. Nó lượn vòng gấp khúc, hình dạng như con rắn lè lưỡi. Đệ Nhất Thu vươn tay, nhẹ nhàng sờ phiến lá của nó. Con sâu lông Dương Lạt Tử cũng cảm thấy hết sức hứng thú với thứ đồ chơi này. Nó không có việc gì lại leo lên bồn cây nọ, nằm trên phiến lá đi ngủ.

Mà Cầu Thánh Bạch nói lời quả đúng giữ lời, ngày hôm sau y mang tới lá dâu tươi non mơn mởn cho Đệ Nhất Thu.

Lá dâu non mịn, mặt trên còn dính sương sớm. Con sâu lông Dương Lạt Tử cực kỳ hài lòng với phần thức ăn hôm nay, mỹ mãn ăn no nê mọt bữa. Về sau, Cầu Thánh Bạch không cần phải lo lắng chuyện cho Giam Chính đại nhân uống thuốc nữa —— không uống thuốc thì sẽ giẫm chết con sâu lông Dương Lạt Tử kia.

Ngọc Hồ Tiên Tông, Hoàng Nhưỡng bái nhập làm đồ đệ của Tạ Hồng Trần xong thì vô cùng an phận thủ thường.

Nàng không những không trêu hoa ghẹo nguyệt như Tạ Linh Bích nghĩ, trên thực tế, những sư huynh sư đệ thèm muốn sắc đẹp của nàng căn bản tìm không thấy nàng. Từ khi Hoàng Nhưỡng nhận sách tu luyện cùng linh đan thì đã mấy ngày không ra ngoài rồi.

Tạ Hồng Trần vốn còn muốn bảo Nhiếp Thanh Lam phải đôn đốc nàng luyện tập, miễn cho nàng chểnh mảng. Nhưng mà mấy ngày sau, Nhiếp Thanh Lam đến mặt nàng còn chưa từng thấy. Trong lòng mọi người đều âm thầm nói —— nha đầu này sẽ không lười biếng ở chỗ nào đó chứ?

Cuối cùng đến một ngày, Tạ Hồng Trần không nhịn được đến tìm nàng. Nhưng vì có điều kiêng kỵ nên hắn đặc biệt dẫn theo Nhiếp Thanh Lam và Tạ Lạp đi cùng.

Thầy trò ba người tới nơi ở của Hoàng Nhưỡng, Tạ Lạp cực kỳ tự giác tiến lên gõ cửa.

“Ai vậy?” Trong phòng truyền đến âm thanh của Hoàng Nhưỡng, Tạ Lạp không hiểu sao lại bất giác thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Tiểu sư muội, là ta, Tạ Lạp.”

Nghe thấy lời này, cửa ‘két’ một tiếng mở ra, sau đó một cái đầu với mái tóc mềm như nhung xuất hiện. Tạ Lạp nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối —— Hoàng Nhưỡng trước mắt, tóc tai rối bù, trên người mặc quần áo luyện công, nào còn vẻ khuynh quốc khuynh thành?

Hoàng Nhưỡng vốn không thèm để ý, nhưng quét mắt một cái đã nhìn thấy mấy người đứng sau hắn ta. Nhiếp Thanh Lam thì không cần nhắc đến, có thể xem nhẹ. Nhưng mà —— Tạ Hồng Trần!!

Hoàng Nhưỡng đóng sầm cửa lại, bên trong truyền đến một hồi tiếng sột soạt, lộc cộc. Sau đó không lâu, nàng một lần nữa mở cửa ra, lúc này đã váy áo đoan trang thanh nhã, trang dung tinh xảo, uyển chuyển hàm xúc, búi tóc mặc dù có đơn giản nhưng lại phóng khoáng khéo léo.

Nàng khẽ cúi đầu với Tạ Lạp, giọng nói dịu dàng trong trẻo∶ “Bái kiến nhị sư huynh.”

“....” Vẻ mặt Tạ Lạp như đang gặp quỷ.

Hoàng Nhưỡng lập tức hành lễ với hai sư đồ Tạ Hồng Trần, trong lòng ít nhiều có chút ảo não. Nhất thời sơ suất, nhất thời sơ suất!

Tạ Hồng Trần vẫn mặt mày không chút thay đổi, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn. Hắn lập tức đi vào phòng, ngắm nhìn xung quanh. Chỉ thấy cả căn phòng có mỗi một chiếc bàn thấp, trên bàn bày cuốn sách tu luyện. Bên cạnh, trên xà nhà có buông xuống một cái thòng lọng.

“Đây là cái gì?” Tạ Hồng Trần chỉ cái thòng lọng kia, thứ này trông đặc biệt mang điềm xấu. Hoàng Nhưỡng nói∶ “Vật này… là vật khích lệ học tập của đệ tử, sư tôn đừng hỏi nữa.”

Cố tình ở bên cạnh có kẻ không có mắt, Nhiếp Thanh Lam hỏi∶ “Thứ này, cũng có thể khuyến khích học tập được ư?” Y ngồi vào bên cạnh kỷ trà, phát hiện cái thòng lọng vừa vặn có thể xỏ vào cổ y…. Được rồi, được rồi.

Tạ Hồng Trần tiến lên vài bước, cầm lấy cuốn sách trên kỷ trà. Chỉ thấy trong cuốn sách chi chít chú giải. Cuốn sách này đương nhiên không hề thâm ảo, nhưng chú giải lại vô cùng tinh tế. Hắn gật đầu, nói∶ “Con cực kỳ chăm chỉ.”

Đương nhiên phải cực kỳ chăm chỉ rồi. Hoàng Nhưỡng nói∶ “Đệ tử là người tầm thường, có thể bái nhập vào môn hạ của sư tôn, quả thật chính là được ông trời yêu mến. Đương nhiên không dám lười biếng.” . Đọc 𝘵r𝓊𝒚ện ch𝓊ẩn không q𝓊ảng cáo { 𝘛rUm 𝘛r𝓊𝒚ện.Vn }

Lời này dĩ nhiên có chút nịnh nọt trong đó, nhưng nàng nói rất chân thành, cho nên cũng thêm vài phần chân ý.

Tạ Hồng Trần gật đầu, khen ngợi∶ “Con có thể nghĩ như vậy, vi sư rất vui mừng.” Dứt lời, hắn nói: “Duệ Vân Điện không hề thiếu sách, bất cứ lúc nào con cũng có thể đến mượn đọc. Nếu có chỗ nào không hiểu, đừng nên cố hiểu, vi sư hoặc là chư vị sư bá sư huynh của con sẽ có người giải thích cho con.”

“Đa tạ sư tôn đã dạy bảo.” Hoàng Nhưỡng đương nhiên không dám không đáp lại. Có thể tự do ra vào Duệ Vân Điện… đây quả thật là chuyện không thể tốt hơn rồi.

Tạ Hồng Trần lại quan sát trái phải, thấy không có gì bất thường, đành quay trở về Duệ Vân Điện.

Hoàng Nhưỡng đương nhiên tiếp tục khắc khổ cần cù học tập, tuy được sự đồng ý của hắn nhưng nàng không lập tức hành động. Tạ Hồng Trần có tính cảnh giác rất cao, muốn cho hắn thả lỏng không phải là chuyện dễ dàng.

Nóng vội sẽ giống như ‘kiếm củi ba năm thiêu đốt một giờ’.

Nàng cúi đầu, thấy tâm pháp ghi trong cuốn sách thì không khỏi cảm thán một tiếng! Rốt cuộc thứ này viết gì vậy?!

Mình chỉ là một thổ yêu, khó khăn lắm mới có thể tiến vào giấc mộng một lần nữa, lấy lại tự do. Vì sao phải tới gặm nhấm đám tiên pháp rắc rối này?

Thật chẳng hiểu ra làm sao, nàng lúc nào cũng hoài nghi bản thân mình không phải yêu mà là kẻ đần độn thành tinh. Rất muốn sống phóng túng, trêu hoa ghẹo nguyệt mà!!

Cho dù là đến Ti Thiên Giám chơi đùa Đệ Nhất Thu… ặc, chơi với Đệ Nhất Thu, cũng tốt hơn so với ngồi gặm cái này!

Hoàng Nhưỡng gục đầu trên kỷ án, đầu còn đập lên mặt bàn vài cái, âm thanh cộc cộc vang lên vài tiếng. Sau đó hai tay nàng ôm mặt, nghiến răng nghiến lợi lại vùi đầu vào sách. Chờ đến lúc thật sự không chịu nổi, nàng sẽ nhét đầu vào trong thòng lọng.

Tạ Linh Bích, Tạ Linh Bích....

Nàng nhớ kỹ tên này, nhớ rồi sẽ có hứng thú xem thêm mấy cuốn sách.

Phía bên phải Duệ Vân Điện là một tòa nhà lưu trữ sách, tên là Vô Tượng Các. Bên trên treo một tấm bảng, viết Vô Tượng.

Trong Vô Tượng Các, Tạ Hồng Trần đang vùi đầu viết một bản tâm đắc luyện công. Hắn cho rằng người kia được hắn cho phép sẽ nhanh chóng đến Duệ Vân Điện. Không biết suy nghĩ này đến từ đâu mà lại khiến cho hắn tin tưởng không hề nghi ngờ.

Nhưng sắc trời bên ngoài đã dần tối, cũng có đệ tử lục tục tiến vào Thiên Điện mượn sách, nhưng không có ai là nàng. Nàng chưa tới.

Cũng phải. Nàng mới có được cuốn sách công pháp tu luyện, mấy ngày nay căn bản chưa xem xong. Làm sao có thể tiến vào Vô Tượng Các được?

Tạ Hồng Trần muốn biết rõ phán đoán này từ đâu mà có, nhưng hắn suy tư thật lâu lại không có thu hoạch gì.

Trong tịnh xá, Hoàng Nhưỡng đang tiếp tục cần cù học tập.

Tạ Hồng Trần đã từng hạ rất nhiều lệnh cấm với nàng, thế cho nên nàng vô cùng tích cực đối với những chuyện mà hắn thả lỏng cho nàng. Tạ Hồng Trần không cho nàng tiếp tục gây giống, nhưng không ngăn nàng đào tạo hoa lan. Vì thế nàng trồng đủ loại hoa lan tại Ngọc Hồ Tiên Tông. Tạ Hồng Trần thích uống trà, nàng biết chuyện, lập tức gây giống danh trà Nhất Biện Tâm. Tạ Hồng Trần thỉnh thoảng sẽ uống rượu, vì thế nàng cân nhắc vạn lần, cuối cùng quyết định nhưỡng rượu hoa hồng.

Tỉ mỉ nghĩ lại, năm đó Hoàng Nhưỡng ở Kỳ Lộ Đài, chỉ vì một cái nhăn mày hay một hành vi nhỏ của Tạ Hồng Trần mà đã thót tim.

Hoàng Nhưỡng lấy bút ghi chú giải bên cạnh sách.

Chuyện cũ trăm loại. Người thích lưu giữ ký ức không phải là một chuyện tốt, có đôi khi nó sẽ khiến cho người ta không phân rõ đâu là hiện thực, đâu là hư ảo.