Không Tỉnh

Chương 44: Thư tình



Một hôm, Hoàng Nhưỡng nhận được một phong thư.

Nàng còn nghĩ đây là thư của trấn Tiên Trà hoặc là thư của Ti Thiên Giám. Từ xưa tới nay thân phận của nàng thấp kém, cộng thêm tính cách của bản thân nên rất ít bạn cũ tâm giao. Ai ngờ mở thư ra, người gửi lại là Hà Tích Kim.

Hoàng Nhưỡng cảm thấy khá bất ngờ, nàng cũng không quen thân lắm với vị Hà chưởng môn này. Có chuyện gì cần phải viết thư mới được?

Tầm mắt của nàng lia xuống dưới, đọc kỹ nội dung bức thư.

Đầu tiên Hà Tích Kim hàn huyên mấy câu với nàng, sau đó mới đề cập đến tình huống tu luyện của nàng ở Ngọc Hồ Tiên Tông. Hết nửa đầu của bức thư nàng mới đọc ra được ý vốn có của hắn. Hà Tích Kim tha thiết dặn dò Hoàng Nhưỡng không nên vì tu luyện mà quên đi việc gây giống.

Bên cạnh đó, hắn còn đề ra những loại giống tốt mà dân gian còn thiếu, trong thư còn đính kèm theo một thứ. Hoàng Nhưỡng mở ra, phát hiện thứ đố vậy mà lại là một tấm ngân phiếu.

Ngân phiếu khá lớn, hắn nói đó là lễ vật bái được danh sư cho nàng. Nhưng thật ra những thứ có thể dùng tiền để mua trong Tiên môn cũng rất ít, nhiều tiền như thế này chỉ sợ là để nàng tiếp tục gây giống mà thôi.

Hoàng Nhưỡng cảm thấy không thể hiểu nổi. Nàng đã gặp qua không ít những kẻ lấy tiền mua danh chuộc tiếng, ngay cả chính bản thân nàng cũng từng là một trong những kẻ đó. Mà lời dặn dò thấm thía như này thật sự quá hiếm thấy.

Hoàng Nhưỡng không phải một người dễ dàng cảm động bởi tấm lòng của người khác——Nếu ai nói gì nàng cũng tin thì chỉ sợ bây giờ đồng ruộng của Hoàng gia đã nhuộm đẫm máu của nàng rồi.

Hoàng Nhưỡng cất thư đi, cuối cùng bước chân vào Duệ Vân Điện.

Trời đang vào lúc chạng vạng, ban ngày của mùa hè luôn dài hơn, ánh chiều tà chiếu rọi vào kéo cho cái bóng của nàng vừa dài lại vừa mảnh. Tạ Hồng Trần đang kiểm tra việc học tập của đệ tử mấy ngày nay, vừa ngẩng lên đã thấy nàng, trong lòng hắn hơi có chút vui vẻ.

Hắn kiềm chế cảm xúc kỳ lạ này, hỏi: “Chuyện gì vậy?” Giọng nói vẫn lãnh đạm, không làm mất khí chất của tông sư đứng đầu.

Hoàng Nhưỡng thân khoác ánh chiều tà, chắp tay thi lễ với hắn: “Sư tôn, hôm nay đệ tử nhận được thư của tiền bối Hà Tích Kim. Trong thư ngài ấy tha thiết dặn dò, hy vọng đệ tử tu luyện chăm chỉ nhưng vẫn tiếp tục gây giống. Đệ tử đặc biệt đến xin chỉ thị của sư tôn.” Nói xong, nàng dâng thư của Hà Tích Kim lên bằng hai tay. Tất nhiên là còn kèm theo tấm ngân phiếu kia nữa.

Tạ Hồng Trần nhận lấy, mở ra đọc nhanh như gió, nhanh chóng đáp lời: “Hà chưởng môn luôn tự thể nghiệm và quan sát sự khó khăn của bá tánh, lời của hắn trong thư cũng là vì tiếc tài hoa của con. Con thấy thế nào?”

Hoàng Nhưỡng nói: “Đệ tử bái nhập vào dưới trướng của sư tôn vốn là muốn hiến dâng chút sức lực ít ỏi này cho thiên hạ muôn dân. Nếu sư tôn cho phép thì đệ tử sẽ tiếp tục gây giống lúc rảnh, còn nếu sư tôn thấy không ổn thì đệ tử sẽ từ chối Hà chưởng môn.”

Nàng tiến lùi đúng mực, Tạ Hồng Trần hơi ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vậy con dành ra ít thời gian mà tiếp tục gây giống, nhưng vẫn phải lấy tu hành làm trọng, không được lẫn lộn giữa hai bên.”

Nhìn xem, nếu không làm phu nhân của hắn, thật ra hắn khoan dung biết bao nhiêu?

Hoàng Nhưỡng đáp: “Đệ tử lĩnh mệnh. Nhưng nếu muốn gây giống thì cần có đất, bây giờ chỉ e là Điểm Thúy Phong cũng không có chỗ nào thích hợp. Đệ tử xin được ra ngoài thuê ruộng.”

Nói là nói vậy, nhưng tất nhiên là Tạ Hồng Trần không thể nào để nàng đi thuê ruộng được. Hắn nói: “Đệ tử trong Ngọc Hồ Tiên Tông không nhiều lắm, muốn lấy một chỗ đất ở Phong khác cũng không khó khăn gì, cần gì bỏ gần tìm xa?”

Hoàng Nhưỡng mỉm cười nói: “Cũng đúng. Hôm qua đệ tử đi dạo xung quanh, phát hiện ra một chỗ cực kỳ hợp ý, hôm nay tới là muốn mặt dày cầu sư tôn.”

“Chỗ nào?” Lúc Tạ Hồng Trần nói chuyện với nàng cứ luôn mất tập trung, trong lòng có cảm giác phức tạp khiến hắn khó hiểu.

Hoàng Nhưỡng nhẹ giọng trả lời: “Kỳ Lộ Đài.”

Ba từ này vừa ra khỏi miệng, Tạ Hồng Trần chỉ thấy có một loại cảm xúc như là kích động, một thứ gì đó đang sống dậy trong lồng ngực.

Hắn ngẩn ra hồi lâu, Hoàng Nhưỡng còn tưởng bản thân bị lộ chỗ nào rồi. Sau đó, Tạ Hồng Trần đáp: “Được.” Chỗ đó giống như trời sinh sẽ thuộc về nàng.

Hoàng Nhưỡng được hắn cho phép nên tâm trạng rất tốt. Nàng đi thẳng đến Kỳ Lộ Đài, đây là nơi xa nhất của toàn bộ Ngọc Hồ Tiên Tông. Bây giờ nó vẫn chưa có tường vây, không có phòng ốc gì.

Đơn giản đây là một khu đất trống, tuy không đến mức cỏ dại mọc thành cụm nhưng cũng coi như là nơi hoang vu.

Trong ánh nắng chiều chưa tắt, Hoàng Nhưỡng vươn tay, cách giấc mộng trăm năm chạm vào tam giác đình trong trí nhớ. Tốt, thật tốt.

Mấy ngày tiếp theo, nàng tự mình đào ra Bạch Lộ Trì theo ký ức. Những chỗ còn lại đều được Hoàng Nhưỡng khai khẩn thành ruộng. Ngày tháng ở trấn Tiên Trà đã khiến nàng làm những việc này một cách thành thạo, cộng thêm căn cơ của võ tu nên thể lực cũng dư dả. Thân là một Thổ Yêu, trời sinh nàng đã luôn nhiệt tình yêu thích đất đai.

Thậm chí Hoàng Nhưỡng còn thấy đây mới là cuộc sống mà bà đây muốn, kiếm tu cái quỷ gì chứ… Thật sự mệt muốn chết mà. Nàng hưng phấn cày xới đất, không để ý tới một người đang đứng ở phía xa.

Tạ Hồng Trần đứng trên bậc thềm đá, xa xa nhìn người đang vội vàng khai hoang đất.

Thời tiết lúc đó nóng bức, Hoàng Nhưỡng thấy xung quanh không có ai thì cởi váy ngoài ra. Sau đó nàng xắn tay áo lên, quần cũng kéo qua đầu gối. Trên trán nàng là một lớp mồ hôi mỏng nhưng ánh mắt lại sáng ngời.

Tạ Hồng Trần không hiểu sao bản thân lại bước đến nơi này, bước chân của hắn như có linh tính mà đi đến cầu thang trong vô thức.

Kỳ Lộ Đài là một đài độc lập, không thuộc về một Phong nào, nó cũng không thông đến đâu cả. Ai sẽ một mình đi lên đài cao, xung quanh không có đường chứ?

Hắn đứng lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn không đi sang. Hoàng Nhưỡng là nữ tử, hơn nữa còn là đệ tử của hắn. Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Quần áo của nàng đang không chỉnh tề, mình mà mạo muội đi qua thì tất nhiên là không hay.

Hoàng Nhưỡng thích gây giống là điều hắn có thể nhìn ra. Sự yêu thích khảm sâu vào trong máu thịt rất khó có thể giả bộ.

Vậy vì sao nàng phải vất vả tu kiếm đạo, tự làm mình khó xử?

Hắn không hiểu. Từ sau khi gặp Hoàng Nhưỡng, trong lòng hắn cứ luôn có những thắc mắc xoay quanh. Hắn quay người chậm rãi bước xuống khỏi bậc thang dài. Thềm đá ở Kỳ Lộ Đài được lát bằng đá ở núi, vừa quanh co vừa dài dằng dặc.

Hắn bước vài bước, không hiểu sao lại quay đầu lại. Hắn cứ có cảm giác cuối thềm đá sẽ có người lặng lẽ tiễn mình, ánh mắt mềm mại ấm áp. Nhưng trên thềm đá chỉ có ánh hoàng hôn sắp lụi tàn và mây mù gió thoảng của núi.

Cảm giác đi một mình quá đáng sợ, Tạ Hồng Trần thấy bản thân như đang rơi vào ma chướng. Hắn bắt đầu sinh ra ý nghĩ từ chối nhớ về người này, quyết định rời tông môn ra ngoài du ngoạn.

Mỗi khi trong lòng hắn có tạp niệm sẽ ra ngoài du ngoạn. Thân là tông chủ, hắn luôn có rất nhiều việc có thể làm, có rất nơi có thể đi.

Ai có thể can thiệp vào hành tung của hắn chứ?

Hôm sau Hoàng Nhưỡng mới biết hắn xuống núi vân du.

——Năm Thành Nguyên thứ năm ở ngoài mộng, hai người mới thành thân ba ngày, Tạ Hồng Trần cũng vân du như vậy một lần. Hắn không báo cho nàng biết một câu, cũng không nói ngày về.

Hoàng Nhưỡng không hỏi, hắn cũng không phải là người thích bị quản chế ràng buộc, nếu cứ hỏi đông hỏi tây, chỉ sợ hắn sẽ không kiên nhẫn.

Hoàng Nhưỡng một mình gả vào tiên tông, xuất thân thấp kém, không thể dựa vào gia đình, xung quanh cũng không có ai quen biết. Phu quân là người duy nhất nàng quen thì lại ngầm xuống núi, một mình nàng ở lại đài, mỗi ngày làm một ít điểm tâm, đi bái kiến đồng môn trong tông.

Nàng cởi bỏ hỉ phục, những đệ tử đó cũng không nhận ra nàng. Nàng chỉ đành mỉm cười nói chuyện với tất cả mọi người trong tiên tông, cố gắng nhớ lỹ từng người, cũng cố gắng để bọn họ nhớ kỹ mình.

Đệ tử tiên tông rất nhiều, từ ngoại môn đến nội môn, từ trưởng bối đến vãn bối. Có vài người tuổi tác và vẻ ngoài không liên quan, nàng mới sơ sẩy một cái đã sai xưng hô, sai bối phận.

Vài lần gặp khó, trong lòng nàng ngập tràn sự uể oải, Hoàng Nhưỡng trốn ở trong Kỳ Lộ Đài, bắt đầu không ra khỏi cửa.

Nhưng nàng biết không thể như thế mãi được. Hoàng Nhưỡng viết tất cả những người mình biết thành một quyển sách, nghiêm túc ghi nhớ thân phận, tính cách và sở thích của họ. Dần dần, số lần nàng mắc lỗi ít hẳn đi.

Tạ Hồng Trần ra ngoài du ngoạn ba tháng, trừ ma trấn tà ở khắp nơi, công đức cái thế, người đời lan truyền khen ngợi. Chờ đến lúc hắn trở về tiên tông, Hoàng Nhưỡng đã có thể nhận mặt mỗi người trong tiên tông.

Nàng dùng hết sức để che giấu thân phận “Thổ Yêu trấn Tiên Trà”, “con gái của Hoàng Thự” một cách hoàn mỹ. Nàng cười nhạt, gần như trở thành một vị tông chủ phu nhân hoàn hảo. Đối mặt với trượng phu trở về sau chuyến du ngoạn cũng không có một lời oán trách.

Mà bây giờ ở trong mộng, Tạ Hồng Trần lại ra ngoài du ngoạn.

Hoàng Nhưỡng rất bận, mỗi tối nàng khổ sở luyện công, ban ngày thì đi khai khẩn đất ở Kỳ Lộ Đài. Đến khi đất đai được điều chỉnh hợp lý, có thể gây giống thì Hoàng Nhưỡng suy xét đến loại giống nào sẽ được tạo đầu tiên.

Nếu thật phải nói, chắc chắn nàng muốn trồng Niệm Quân An. Loại hoa hư tình giả ý như vậy trồng ở đây là hợp nhất, nhưng Hoàng Nhưỡng ngẫm nghĩ, cuối cùng lại chọn một chủng loại khác.

Hoàng cung Thượng Kinh, Viên Dung Tháp.

Trước kia Lý Lộc đi thăm Đệ Nhất Thu thì chỉ cầm theo công văn. Bây giờ hắn đi qua đó lại còn phải cầm theo mấy miếng lá đào, lá dâu——đút cho con sâu Dương Lạt Tử kia. Cái con sâu Dương Lạt Tử này mạng cũng lớn thật, bị Cầu Thánh Bạch uy hiếp dẫm chết mỗi ngày mà vẫn sống nhăn răng, hơn nữa càng ngày càng dài, càng béo.

Bây giờ nó đã thành một con sâu vừa khoan thai vừa béo tốt rồi.

Lúc Lý Lộc đi vào, Cầu Thánh Bạch ngăn hắn lại.

Hắn im lặng nhìn về phía nhà giam, chỉ thấy Đệ Nhất Thu đối mặt với vách tường, dáng người hắn vẫn sưng vù, gân xanh sau tai nổi lên, nhìn qua đã làm cho người khác sợ hãi. Lý Lộc thấy mà khiếp sợ, chỉ đành hỏi: “Thế này là sao nữa?”

Cầu Thánh Bạch lật xem sổ bệnh, nói: “Thân thể của Giám Chính đại nhân dung hợp khá ổn với độc của Hủy Xà, ta đổi chút máu cho ngài ấy.”

“Đổi, đổi máu?” Đầu lưỡi của Lý Lộc không nghe theo sai bảo.

Cầu Thánh Bạch nói: “Muốn thay đổi thể chất thì tất nhiên phải thay máu.”

Lý Lộc lại nhìn về phía người kia trong phòng giam, người bình tĩnh như hắn cũng phải phát cáu: “Ngài ấy mới có mười chín tuổi, cũng không phải người tu tiên, sao có thể chịu nổi máu Hủy Xà?! Nếu bệ hạ muốn, tại sao không dùng chúng ta…”

Cầu Thánh Bạch thở dài một hơi, không đợi hắn nói xong đã bảo: “Lý Giám Phó! Máu Hủy Xà quý hiếm như thế, đó chính là ân điển của bệ hạ.” Lý Lộc biết y sợ mình nói ra lời đại bất kính, nhưng trong lòng hắn buồn bực khó chịu. Hắn nói: “Ân điển như vậy, ân điển như vậy…”

Cầu Thánh Bạch vội hô: “Lý Giám Phó!”

Lý Lộc đành ngậm miệng. Hắn đứng cách hàng song chắn, thấy con sâu kia đang ghé vào trên Song Xà Quả thì luồn tay đưa lá cây dâu và cây đào cho nó. Sâu kia ôm lá non ăn sung sướng. . 𝙏ì𝙢‎ 𝘵𝗿uyệ𝙣‎ hay‎ 𝘵ại‎ ﹏‎ 𝘵‎ 𝗿ù𝙢𝘵𝗿uyệ𝙣.𝗩𝙣‎ ﹏

Lý Lộc ngồi xổm trên đất. Từ chỗ này nhìn sang, Đệ Nhất Thu như bị bơm khí, sưng to đến đáng sợ. Hắn không ngồi được nên chỉ có thể nằm hoặc đứng, hắn chọn đứng.

Đệ Nhất Thu không quay đầu lại, không biết là có nghe thấy cuộc nói chuyện bên ngoài hay không.

Mũi Lý Lộc hơi xót, hắn muốn nói mấy lời an ủi, nhưng lời đến bên miệng rồi lại không có sức nói ra. Nếu Thập cô nương ở đây, nàng sẽ nói gì?

Đột nhiên Lý Lộc có suy nghĩ đó. Vừa nghĩ đến, Lý Lộc thật sự đã muốn đi Ngọc Hồ Tiên Tông lần nữa để tìm Hoàng Nhưỡng. Nhưng dù sao Ngọc Hồ Tiên Tông không thích nhìn thấy Ti Thiên Giám, bây giờ Hoàng Nhưỡng còn là đệ tử đích truyền của Tạ Hồng Trần, nếu hắn cứ liên tục tìm nàng, chỉ sợ ngược lại khiến nàng bị Tiên môn nghi ngờ.

Buổi tối, Lý Lộc trở về Ti Thiên Giám, thình lình nhận được một phong thư.

Thư từ gửi tới Ti Thiên Giám rất nhiều, nhưng thư gửi trực tiếp cho hắn thì có thể nói là hiếm hoi, không mấy khi có.

Lý Lộc mở ra, tức khắc trái tim đập tăng tốc——bên trong có thêm một phong thư, nét chữ phía trên thanh mảnh đẹp đẽ, viết——gửi Đệ Nhất Thu. Đây là thư Hoàng Nhưỡng viết cho Giám Chính đại nhân!

Quả thật Lý Lộc còn kích động hơn lúc hắn nhận được bức thư tình đầu tiên. Cô nương này thông minh cực kỳ, nếu nàng trực tiếp gửi cho Giám Chính đại nhân, người khác căn bản không dám mở phong thư đó nhưng sẽ tạm áp xuống.

Nhưng nếu nàng gửi cho mình thì có thể lập tức xử lý.

Lý Lộc nhìn trái nhìn phải, cuối cùng lặng lẽ chọn một góc không người, lấm lét như trộm nhìn lén phong thư này. Thậm chí hắn còn nhịn không được giơ lên trước ánh sáng soi soi——Nếu bên trong có thể có lời âu yếm buồn nôn gì thì tốt quá. Hắn thầm chờ mong nhưng không dám tự ý mở thư, chỉ đành cất vào trong ngực, nóng ruột không dằn lòng nổi chờ đến ngày mai.

Ngày hôm sau, cửa cung vừa mở, Lý Lộc đã nhanh chân chạy vào cung truyền tin.

Viên Dung Tháp.

Đệ Nhất Thu vẫn không xoay người. Lý Lộc cách một song chắn nói vọng vào: “Giám Chính đại nhân, Thập cô nương gửi cho ngài một phong thư. Hạ quan không dám tự ý mở thư, vội tới đưa cho ngài đây.”

Bên trong, Đệ Nhất Thu vẫn không động đậy, Lý Lộc không nhìn rõ nét mặt của hắn. Trong lòng biết Đệ Nhất Thu không muốn cho người khác thấy dáng vẻ hiện tại của mình, Lý Lộc đành phải nói: “Thư đã đưa tới, hạ quan nên đi đây.”

Đệ Nhất Thu vẫn không nói gì, chờ tới lúc Lý Lộc đã đi xa mới liếc sang nhìn phong thư kia.

Cầu Thánh Bạch ngồi ở lối vào tầng ngầm của Viên Dung Tháp, thấy thế thì nói: “Nếu ngươi không xem thì để lão phu đọc giúp ngươi.”

Lúc này Đệ Nhất Thu mới gắng sức đi sang, nhưng thân hình của hắn quá khổng lồ nên căn bản không ngồi xuống được. Cầu Thánh Bạch đưa thư tới tận tay hắn, đôi tay Đệ Nhất Thu run rẩy, vụng về mở thư ra.

Bên trong là một tờ giấy, mặt trên là hàng chữ nhỏ thanh tú——Đệ Nhất Thu, ngươi đoán đây là hạt giống gì?

Đệ Nhất Thu vẩy vẩy phong thư, quả nhiên bên trong còn rơi ra một hạt giống màu đen. Hạt giống căng mẩy, giống như… hạt giống thuộc họ cây lê nhưng lại lớn hơn nhiều. Đệ Nhất Thu đặt hạt giống vào lòng bàn tay, nhìn chăm chú một lúc lâu.

Cầu Thánh Bạch nhìn thấy thì tò mò hỏi: “Thứ gì vậy? Lão phu giúp Giám Chính đại nhân trồng nhé?”

Đệ Nhất Thu nghe thế, cuối cùng vẫn đưa hạt giống này cho y. Cầu Thánh Bạch cười ha ha hỏi: “Cần hồi âm không?”

Hồi âm?

Đệ Nhất Thu hơi giật mình, Cầu Thánh Bạch tiếp tục cổ vũ hắn: “Ôi chà, tiểu cô nương nhà người ta chắc là thẹn thùng lắm mới gửi đi một phong thư. Nếu ngay cả một phong thư hồi âm cũng không có thì sẽ thất vọng cỡ nào. Không chừng sẽ khóc ướt cả tay áo đấy!”

Đệ Nhất Thu cúi đầu im lặng lúc lâu, đột nhiên khàn giọng nói: “Giấy bút.”

Ha, Cầu Thánh Bạch lấy một tờ giấy từ trên bàn của hắn, lại đưa bút mực cho Đệ Nhất Thu. Lúc đầu Đệ Nhất Thu căn bản không cầm được bút, hắn thử rồi thử, cuối cùng viết rất nhiều lần trên mặt đất mới khiến cho bàn tay linh hoạt được một chút. Vừa rồi hắn viết tên của mình lên giấy.

Ba chữ “Đệ Nhất Thu” trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo bày đầy đất, vụng về đến nỗi không nỡ nhìn thẳng vào. Mà trên trang giấy hắn đang viết, nét chữ vẫn đẹp đẽ cứng cáp như trước.

Cầu Thánh Bạch nhận lấy trang giấy kia, lại nhìn về phía những tờ giấy nháp đầy chữ xiêu vẹo la liệt trên đất, nét cười trên mặt chậm rãi đọng lại. Ba chữ đơn giản như vậy thôi, lại là thể diện mà thiếu niên cố hết sức để duy trì trước mặt người trong lòng. Thời niên thiếu càng giàu tình cảm bao nhiêu, đến lúc già đi lại càng cảm khái bấy nhiêu. Cầu Thánh Bạch nghiêm túc dán kỹ phong thư, trước tiên đem đi gửi giúp Đệ Nhất Thu.