Không Tỉnh

Chương 45: Ngọc Hồ Tiên Tông chí hiếu



Tạ Hồng Trần đi du ngoạn chưa về, nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến Hoàng Nhưỡng.

Ban đêm nàng liều mạng luyện công, ban ngày rút thời gian đến Kỳ Lộ Đài gây giống. Nàng thật sự rất bận rộn, ngoài ngày ngày âm thầm nhắc tới Tạ Linh Bích, những người khác nàng lại chẳng mấy khi nghĩ tới.

Nhưng, cuối cùng Tạ Hồng Trần vẫn trở lại.

Ngày này, Hoàng Nhưỡng đưa các loại giống tốt đã qua gây giống đến trạm dịch ngoại môn, ký gửi cho Hà Tích Kim. Vật Tiên môn kí gửi, tốc độ rất nhanh. Chỉ cần dùng truyền tống bùa phép là có thể nhận được trong ngày. Nhưng nếu đổi là người làm thì sẽ chậm hơn rất nhiều.

Đương nhiên, giá cả cũng có khác.

Hoàng Nhưỡng đang điền tên, đột nhiên đệ tử trạm dịch nói: “Hoàng sư tỷ, nơi này có một phong thư của tỷ.”

“Thư của ta sao?” Hoàng Nhưỡng ngơ ngác, ai lại gửi thư cho nàng thế.

Nàng nhận lá thư rồi tiện tay mở ra, bên trong có một tờ giấy, trên giấy có viết —— ba chữ Đệ Nhất Thu, vẫn là nét bút ung dung tùy ý. Ồ, là ngươi hả, tên chó má.

Hoàng Nhưỡng nhìn bức thư kia vài lần, lúc này mới cẩn thận gấp lại, bỏ vào trong gói to bên hông. Chẳng mấy chốc, sắc trời âm trầm cũng trở nên sáng sủa hơn nhiều.

—— Tên chó má kia nhất định đã nhận được hạt giống nàng gửi. Hoàng Nhưỡng dám cá là hắn nhất định sẽ tò mò kia là thứ gì. Dù sao hạt giống lớn như vậy, có ai mà không hiếu kỳ chứ?

Tưởng tượng đến vẻ mặt của tên chó má kia khi thấy hạt giống được gieo trồng rồi dần dần thành hình, Hoàng Nhưỡng lại không nhịn được sung vẻ trong lòng. Nàng nhếch khóe môi, cười rất vui, chân bước nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi trạm dịch. Đúng vào lúc này, bên ngoài có người tiến vào.

“Tông chủ!” Các đệ tử thi lễ với hắn, đến giọng hô cũng đều tăm tắp một nhịp.

Hoàng Nhưỡng ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Tạ Hồng Trần mặc một thân xiêm y trắng như mây. Hắn cột tóc đội mũ ngọc, miếng lót vai màu lam, thắt lưng cùng màu khiến hắn trông vai rộng eo hẹp, trong vẻ trong trẻo lạnh lùng lại có cảm giác lợi hại của đao phong.

Hoàng Nhưỡng cũng theo chúng đệ tử đứng ở bên cạnh, nhường ra một lối∶ “Sư tôn.” Nàng cung kính nói.

Ánh mắt Tạ Hồng Trần vẫn chưa nhìn nàng, chỉ khẽ ừ một tiếng, bước chân không dừng, đi thẳng vào Điểm Thúy Phong. Quả nhiên, lại tỏ vẻ xa lạ không thân rồi.

Hoàng Nhưỡng cũng không bất ngờ, trước đây ở ngoài mộng, ban đầu lúc nàng và Tạ Hồng Trần thành thân, Tạ Hồng Trần cũng là thế này. Rõ ràng ba ngày trước còn tổ chức yến tiệc tân hôn, đôi bên tình ngọt như mật. Nhưng sau khi ra ngoài ba tháng về, hắn lại trở nên cực kỳ lạnh nhạt.

Hắn đã quen dùng chia ly để khiến cho mối quan hệ trở nên xa lạ.

Hoàng Nhưỡng không thấy khó chịu.

Thời gian đau khổ thật sự đã qua từ lâu.

Nàng xoay người trở lại trạm dịch, nghĩ bụng, lại gửi cho người khác một phong thư —— Hoàng Thự.

Hoàng Nhưỡng viết trong thư, hết sức miêu tả cuộc sống của mình tại tiên tông. Kể tên những pháp bảo mà Hoàng Thự có nghĩ cũng không dám nghĩ, thế mà ở nơi này chúng nó chỉ như những món đồ chơi nhỏ.

Nàng viết từng câu từng chữ đều vô cùng chân thành, nói mình có sư tôn dốc lòng dạy bảo, có sư huynh quan tâm chăm sóc. Giữa những ngôn từ đều là sự khẩn cầu mong phụ thân đừng nhớ.

Thư nhanh chóng được gửi đến trấn Tiên Trà. Hoàng Thự mở ra nhìn thấy, nhất thời tức nổ phổi!

Người này xưa nay tham lam thiển cận, hiện giờ Hoàng Nhưỡng lại bái nhập Tiên môn, trải qua cuộc sống của thần tiên. Còn lão thì được cái gì?!

Ngày hôm sau, Hoàng Thự liền khởi hành, từ trà Tiên Trà chạy thẳng tới Ngọc Hồ Tiên Tông. Đương nhiên, lão không mua nổi truyền tống trận sang quý, chỉ có thể đi bằng ngựa thôi.

Cho đến lúc cuối năm, cuối cùng lão cũng tới thánh địa Tiên môn trong truyền thuyết này.

Ngọc Hồ Tiên Tông không thể so sánh với nơi phàm tục, không có lưu lại dấu vết của năm tháng, cho nên cũng không có lễ tết đón năm mới. Hoàng Thự nhìn tòa tiên sơn cao vút trong tầng mây kia, nhất thời sinh ra vài phần kính sợ. Lão do dự một lúc lâu, cuối cùng tìm bừa một đệ tử, hỏi∶ “Vị tiên trưởng này, tiểu lão có nữ nhi đang tu luyện tại nơi đây. Nàng bái sư Tạ tông chủ, tên là Hoàng Nhưỡng. Không biết tiên trưởng có biết hay không?”

Tên đệ tử kia vừa nghe thấy thế, còn không biết được sao—— tông chủ chỉ thu nhận tổng cộng có ba đệ tử thân truyền. Hắn vội hỏi∶ “Thì ra là Hoàng công, đến tết cho nên ngài đến thăm Hoàng sư tỷ sao?”

Hoàng Nhưỡng nhập môn muộn, nhưng là đệ tử của tông chủ cho nên chúng đệ tử ở đây đều gọi nàng một tiếng sư tỷ. Hoàng Thự nghe xong, vội hỏi∶ “Đúng vậy, vẫn mong tiên trưởng có thể giúp ta thông truyền một tiếng.”

Tên đệ tử kia vội nói∶ “Hoàng công không cần đa lễ, ta dẫn Hoàng công tiến vào nội môn chờ tạm.”

Hoàng Thự đến thăm nữ nhi, thật ra cũng không phải chuyện gì lạ. Đệ tử tiên tông cũng từng có rất nhiều bậc phụ mẫu lo lắng đến thăm. Ngoại môn có phòng khách chuyên môn, ở lại hai ngày dặn dò con cái mấy câu cũng không phải không được.

Nhưng hiện giờ Hoàng Nhưỡng là đệ tử thân truyền của tông chủ, thân phận đương nhiên không tầm thường.

Đệ tử trong tông mời lão vào nội môn, dọn cho lão một căn phòng ngay ở bên cạnh nơi Hoàng Nhưỡng ở.

Mối quan hệ của Hoàng Thự và Hoàng Nhưỡng, ngoài Tạ Hồng Trần thì cả Ngọc Hồ Tiên Tông không ai biết. Ở trong mắt tất cả mọi người, bọn hắn vẫn là phụ từ nữ hiếu.

Đệ tử nội môn vì lấy lòng Hoàng Nhưỡng, cho nên sắp xếp cho lão ở ngay cạnh nơi nàng ở.

Lúc đó, Hoàng Nhưỡng đang ở Kỳ Lộ Đài gây giống. Đệ tử ngoại môn tiến đến tìm nàng, vui vẻ nói cho nàng hay cái “tin dữ” này.

Quả nhiên tới rồi.

Hoàng Nhưỡng mỉm cười cảm ơn đệ tử đến truyền lời, sau đó, nàng khẽ chớp mắt, nước mắt nhanh chóng ầng ậc dâng lên. Nàng rút khăn tơ lụa ra, đặt khẽ lên khóe mắt, đi ngang qua Diễn Võ Trường.

Mà Tạ Lạp —— nhị đệ tử của Tạ Hồng Trần, cũng là nhị sư huynh của Hoàng Nhưỡng hiện giờ đang ở Diễn Võ Trường luyện công.

Tạ Lạp liếc mắt nhìn thấy Hoàng Nhưỡng, đang định gọi nàng lại thì đột nhiên thấy tay nàng buông xuống, cầm khăn lụa lau mắt, giống như đang khóc. Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ có người dám bắt nạt tiểu sư muội của hắn ta sao?

Tạ Lạp muốn tiến lên hỏi, nhưng thấy vẻ mặt nàng buồn rầu, hắn ta dứt khoát theo sau Hoàng Nhưỡng không xa không gần, đi tới tận chỗ ở cửa Hoàng Nhưỡng. Bên ngoài cửa phòng của Hoàng Nhưỡng đã có một người đứng chờ từ lâu, là một nam nhân.

Sau đó Tạ Lạp có hỏi đệ tử phụ trách Điểm Thúy Phong∶ “Đây là người phương nào?”

Vị đệ tử kia vội đáp: “Bẩm nhị sư huynh, đó là phụ thân của Hoàng sư tỷ. Mới từ Tiên Trà Trấn tới đây, thăm nom sư tỷ.”

Tạ Lạp ừ một tiếng, vẫn thấy rất kỳ lạ —— thế vì sao tiểu sư muội lại khóc cả đoạn đường? Chẳng lẽ là nghĩ đến sắp được gặp phụ thân, cho nên vui mừng phát khóc?! Không thể nào. Nét mặt vừa rồi của Hoàng Nhưỡng, trông thế nào cũng không phải dáng vẻ vui sướng nên có.

Tạ Lạp suy nghĩ một hồi, đột nhiên cho tên đệ tử bên người lui xuống. Còn hắn ta lại nhẹ nhàng đến gần tịnh xá, nghe lén!

Dẫu sao hắn ta cũng nghịch ngợm hơn Nhiếp Thanh Lam một chút, nếu có Nhiếp Thanh Lam ở đây, chắn chắc chắn sẽ không lén nghe phụ nữ người ta nói chuyện.

Trong phòng, Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng hành lễ, nói: “Nữ nhi bái kiến phụ thân.”

Sắc mặt Hoàng Thự cũng không quá tốt. Đối với đệ tử khác lão còn biết tiết chế. Nhưng đi vào trong phòng, chỉ có mình Hoàng Nhưỡng, sắc mặt lão liền trở nên âm trầm.

“Ngươi còn biết đến phụ thân là ta hả? Ngươi bái nhập Ngọc Hồ Tiên Tông cũng đã được mấy tháng, “ Hoàng Thự trầm giọng nói, “Nhưng lại không thấy trở về lấy một chuyến. Thế nào, bay lên ngọn cây thì cho là cánh mình cứng cáp rồi hay sao?”

Này —— Tạ Lạp nghe đến đây mà đầu óc mờ mịt.

Người phụ thân này của tiểu sư muội, trông thế nào cũng không thấy vẻ hiền từ. Dẫu sao cũng đã có mấy tháng không gặp, nhưng nói gần nói xa lại không thấy chút tình cảm nào.

Mà trong phòng, Hoàng Thự có tu vi kém, lại thêm mấy năm qua trầm mê trong cỏ Thần Tiên, đã bao lâu rồi không thèm tu luyện? Làm sao lão phát hiện ra được thuật nghe lén của Tạ Lạp?

Trong giọng nói của Hoàng Nhưỡng vẫn tràn ngập cung kính, nàng nói∶ “Phụ thân nói đến ai vậy? Sao nữ nhi có thể quên người được?”

Hoàng Thự cười lạnh∶ “Bớt lấy những lời này ra nịnh nọt ta. Lúc trước nếu như ngươi gả cho Bát Thập Lục điện hạ, triều đình đã sớm phân trấn Tiên Trà cho Hoàng gia rồi. Hiện giờ ngươi trái lại đi bái nhập tiên tông, phụ thân ngươi là ta lại chẳng có được chút ích lợi gì!”

Tạ Lạp nghe đến đây thì trợn mắt há hốc mồm.

Mấy năm qua hắn ta cũng từng gặp qua không ít kẻ ngu muội, nhưng một người phụ thân lại nói vậy với nữ nhi nhà mình, quả thật vẫn là lần đầu gặp được.

Hoàng Nhưỡng vẫn kiên nhẫn rót trà cho Hoàng Thự, nói∶ “Phụ thân bớt giận. Phụ thân là người có chung huyết thống thân thiết với nữ nhi nhất, sao nữ nhi có thể không suy xét cho phụ thân được? Chờ nữ nhi tu luyện được tiên thuật, đương nhiên sẽ bảo vệ phụ thân, phù hộ dân chúng.”

“Phù hộ dân chúng?” Hoàng Thự bị những lời này của nàng chọc cho tức cười, lão cả giận nói, “Ngươi chẳng lẽ điên rồi sao? Ngươi cho rằng mình là thứ gì hả, chỉ là tiện chủng do một tiện nhân sinh ra thôi. Vậy mà còn muốn đánh đồng với những tiên trưởng kia, tạo phúc cho muôn dân sao?”

Tạ Lạp nghe thấy mấy lời quở trách của lão thì càng ngày càng không chịu nổi, nhất thời đã hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trong lòng hắn ta tràn ngập lửa giận, nhưng dẫu sao vẫn ngại đối phương là phụ thân của sư muội nhà mình, bèn kiềm chế không có hành động gì.

Nhưng bất luận thế nào, việc này cũng phải bẩm báo cho sư phụ biết mới được! Tạ Lạp bực mình nghĩ.

Hoàng Nhưỡng thì vẫn kính cẩn nghe mắng∶ “Phụ thân bớt giận. Nữ nhi khi đi không hề mang theo đồ gì trong nhà, hiện giờ đang ở tiên tông cũng là hai tay trống trơn. Chờ nữ nhi cố gắng học nghệ, có thể đúc khí, luyện đan, nhất định có thể hiếu kính phụ thân. Nữ nhi đảm bảo, đến lúc đó tất cả những gì nữ nhi có đều giao hết cho phụ thân cất giữ.”

Nàng tỏ vẻ hèn mọn nói đến đây, Hoàng Thự lại càng thêm tức giận∶ “Hai tay trống trơn?! Hừ, triều đình còn cho ta được trấn Tiên Trà, Ngọc Hồ Tiên Tông này không thể không bỏ ra thứ gì mà lại khiến Hoàng Thự ta không công vứt đi một nữ nhi chứ?”

Lão vẫn còn đòi trấn Tiên Trà, trong lòng Hoàng Nhưỡng cười lạnh, trên mặt vẫn là vẻ dịu dàng, nàng nói∶ “Phụ thân, nữ nhi tư chất tầm thường, tông chủ thu ta nhập môn đã là phúc đức trời ban. Ta nào dám cầu thêm thứ khác? Phụ thân muốn ta trợ cấp trong nhà, thế ta lại gây giống nhiều hơn là được.”

Hoàng Thự tỏ vẻ mất kiên nhẫn: “Mấy thứ ngươi gây giống bán được bao nhiêu tiền hả?! Nói thế nào thì Tạ tông chủ kia cũng là nam nhân! Ngươi cứ leo lên giường của hắn, muốn cái gì mà hắn chả thuận theo ngươi?!”

Lão nói những lời này như một lẽ đương nhiên. Tạ Lạp nghe mà nghẹn họng nhìn trân trối. Lúc này hắn ta thôi nghe lén, vội vàng chạy đến Duệ Vân Điện.

Trong phòng, Hoàng Thự còn đang răn dạy Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng cũng không cãi lại, dáng vẻ vô cùng hiếu thảo nghe lời.

Duệ Vân Điện.

Tạ Hồng Trần đang chỉnh sửa ghi chép lại những hiểu biết trong chuyến du ngoạn lần này, Tạ Lạp vội vàng bước vào, quỳ xuống đất nói: “Đồ nhi có việc muốn bẩm báo sư phụ!”

“Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?” Tạ Hồng Trần biết tính tình nhị đệ tử nhà mình. Hắn ta không trầm ổn giống Nhiếp Thanh Lam, nhưng là người có lòng nhiệt tình hiếm có. Hơn nữa, Tạ Lạp cũng là kẻ bị vứt bỏ ở ngoài Tiên môn. Có xuất thân không khác gì Tạ Hồng Trần, cho nên Tạ Hồng Trần đặc biệt thân thiết với hắn ta hơn chút.

Tạ Lạp nói∶ “Mới vừa rồi phụ thân của tiểu sư muội tới thăm, đệ tử thấy vẻ mặt khác thường của tiểu sư muội, vì thế… đã nghe lén bọn hắn nói chuyện.”

“Phụ thân Hoàng Nhưỡng?” Tạ Hồng Trần bỗng khựng lại, hắn vốn đã quyết tâm không chú ý tới đệ tử này nữa. Nhưng nghe đến đó vẫn nhíu mày, Hoàng Thự là người như thế nào hắn đã quá rõ rồi.

“Nghe lén người ta nói chuyện, há có thể là hành vi của người Tiên môn?” Hắn lạnh lùng quở trách một câu.

Tạ Lạp vội nói∶ “Đệ tử biết tội! Nhưng sư phụ không biết đâu, người phụ thân kia của tiểu sư muội thật sự dơ bẩn không chịu nổi. Hắn, hắn….” Tạ Lạp tức giận đến mức một lúc lâu sau vẫn nói không ra lời, Tạ Hồng Trần đành phải nói, “Tiếp tục nói.”

Vì thế Tạ Lạp bèn nói lại những điều nghe được trong phòng cho hắn nghe. Tạ Lạp có một trí nhớ kinh người, kể lại không sót một chữ.

Nhưng nói xong lời cuối cùng, sư đồ hai người khó tránh khỏi cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

—— “Mấy thứ ngươi gây giống bán được bao nhiêu tiền hả?! Nói thế nào thì Tạ tông chủ kia cũng là nam nhân! Ngươi cứ leo lên giường của hắn, muốn cái gì mà hắn chả thuận theo ngươi?!”

Những lời như vậy, ở Ngọc Hồ Tiên Tông này ai dám nói ra miệng?

Tạ Hồng Trần dừng lại việc đang làm, sau đó, hắn đứng dậy rời khỏi Duệ Vân Điện. Tạ Lạp một đường đi theo hắn, thấy hắn quả thật đi về nơi ở của tiểu sư muội.

Trong phòng, Hoàng Nhưỡng đè thấp giọng, khóc nức nở.

Hoàng Thự cũng sợ người ta nghe được nên thấp giọng tức giận mắng∶ “Khóc? Ngươi còn mặt mũi mà khóc à?”

Hoàng Nhưỡng nhỏ giọng cãi lại: “Phụ thân nói gì vậy, sư phụ là chính nhân quân tử. Người dùng những lời nói ô uế mắng mỏ nữ nhi cũng thôi, sao có thể nói xấu lão nhân gia ngài…”

Hoàng Thự nghe vậy lại càng thêm giận, chỉ nghe thấy bịch một tiếng, hình như lão đã đập vỡ thứ gì đó.

Tạ Lạp nhất thời sốt ruột, Tạ Hồng Trần cũng không do dự nữa, đẩy cửa vào!

Trong phòng, Hoàng Thự mang theo vẻ mặt tức giận, mà Hoàng Nhưỡng thì quỳ trên mặt đất, dùng tay ôm trán. Máu đang nhỏ từng giọt qua kẽ tay nàng. Da nàng trắng, khiến máu kia càng thêm đỏ tươi chói mắt. Ánh mắt Tạ Hồng Trần đảo qua trên người nàng, sau đó trầm giọng nói∶ “Hoàng công, ngươi đang làm gì vậy?”

Hắn lạnh mặt nói, giọng nói không giận tự uy.

Tiểu yêu như Hoàng Thự nào chịu nổi uy áp của hắn, nhất thời chân tay mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

“Tạ, Tạ tông chủ….” Trong lòng Hoàng Thự bối rối, vội đáp, “Tiểu lão chỉ là đã lâu không gặp nữ nhi, vô cùng nhớ nhung nên lúc này mới tới thăm hỏi. Không ngờ đến nghịch nữ này, ta chỉ răn dạy có vài câu, muốn nàng tôn sư trọng đạo, chăm chỉ khắc khổ tu luyện mà nàng đã dám cãi lại ta….”

“Im miệng!” Tạ Lạp đỡ lấy Hoàng Nhưỡng, thấy trên trán nàng bị thương nặng, lại thấy trên mặt nhiều hơn một hòn đá cuội, không khỏi bừng bừng lửa giận. Hòn đá cuội này được dùng để chặn giấy, hình thể khá lớn.

Bị tảng đá như vậy đập vào trán, đây há là chuyện mà một người phụ thân hiền từ nên làm?

Tạ Lạp bảo vệ Hoàng Nhưỡng, nói∶ “Sư phụ và sư huynh đến đây, muội chớ sợ.”

Hoàng Nhưỡng nhìn về phía hắn ta, trong nháy mắt đó, sự thân thiết cùng đau lòng trong mắt hắn ta quả thật khiến người ta rung động. Trước kia bọn hắn chắc cũng đối xử với Tạ Tửu Nhi thế này nhỉ? Hoàng Nhưỡng đột nhiên nghĩ vậy.

“Đệ tử nội môn của bản tông chủ, từ khi nào thì đến phiên ngươi tới dạy dỗ?” Tạ Hồng Trần ngồi ở trên ghế, hỏi.

Giọng nói của hắn nghe không ra vui buồn, nhưng một chữ vạn quân. Hoàng Thự phát run. Lão vội nói∶ “Tông chủ, dù sao nàng cũng là nữ nhi thân sinh do tiểu nhân nuôi nấng, tiểu nhân chỉ nói vài câu…” . harry potter fanfic

Tạ Hồng Trần nghịch tay mình, giống như đã đưa ra quyết định. Tay hắn thon dài xinh đẹp, lòng ngón tay cùng lòng bàn tay có một tầng vết tích để lại do luyện kiếm lâu dài. Điều này khiến cho hắn không chỉ xinh đẹp như vẻ bề ngoài mà nhiều hơn một tầng nguy hiểm.

Hắn hỏi∶ “Ngươi có biết vô cớ tổn thương đến đệ tử nội môn của ta sẽ phải chịu tội gì không?”

Bên cạnh, Tạ Lạp tiếp lời∶ “Phế bỏ tu vi, rút mất tiên căn!”

“Cái, cái gì?” Trong lòng Hoàng Thự chợt lạnh, vẫn không dám tin.

Hoàng Nhưỡng vội vàng quỳ gối tiến lên, tay đặt lên đầu gối của Tạ Hồng Trần, cầu xin nói: “Sư phụ… Đều tại đệ tử không tốt, cầu xin sư phụ tha cho hắn đi. Dù sao hắn cũng là phụ thân thân sinh của đệ tử!”

Nhưng mà, Tạ Hồng Trần đương nhiên đã hạ quyết tâm.

—— Chuyến đi lần trước đến trấn Tiên Trà, hắn đã biết được hành vi việc làm của Hoàng Thự, trong lòng vốn đã có ý muốn trừng phạt. Nhưng lúc ấy ngại Hoàng Nhưỡng, cho nên mới nhịn xuống.

Hiện giờ hắn nào dễ dàng tha thứ?!

Hắn không để ý tới Hoàng Nhưỡng khổ sở cầu xin, tay phải kết quyết, chỉ thấy một nhánh kiếm quang lao thẳng đến Hoàng Thự!

“Phụ thân ——“ Hoàng Nhưỡng kinh hô một tiếng, bổ nhào tới, lại bị Tạ Lạp ngăn cản, cho nên không thể ngăn cản luồng kiếm quang kia. Kiếm quang tiến vào mi tâm, Hoàng Thự hét thảm một tiếng, mi tâm chậm rãi rỉ ra máu tươi.

“Phụ thân….” Hoàng Nhưỡng ôm lấy lão, lão chỉ vào Hoàng Nhưỡng, trừng to mắt, miệng há to, hồi lâu sau hóa thành một cục đất vàng.

Tạ Hồng Trần hủy đi tu vi của lão, nhưng không rút mất tiên căn của lão, đây coi như là thả cho lão một con đường sống rồi. Nhưng hiện giờ lão chỉ là một cục đất thôi. Nếu muốn tu luyện thành người chỉ sợ không biết còn phải mất thêm mấy trăm năm nữa?

Hoàng Nhưỡng nâng cục đất vàng lên, nước mắt lã chã chực rơi.

“Phụ thân, đều tại nữ nhi hại ngươi rồi… Ta thân là nữ nhi của người, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn người chịu khổ, ta, ta rõ là….” Giọng nàng tràn ngập bi ai, vô cùng đau lòng, khóc không thành tiếng.

—— – Ta rõ là… cực kỳ vui vẻ.