Không Tỉnh

Chương 47: Bầu bạn thưởng rượu



Trấn trưởng đọc đến hết đến cuối lá thư, quả nhiên, Tạ tông chủ yêu cầu đệ tử Hoàng Nhưỡng của mình kế nhiệm vị trí gia chủ của Hoàng gia.

Một tộc lão khác duyệt qua tội chứng mà Hoàng Thự đã phạm phải, không nói đến chuyện trong này ghi lại tường tận thế nào. Cho dù không có tội chứng, bọn hắn cũng không còn lời nào để nói.

—— Uy vọng của Tạ Hồng Trần, không phải thứ mà những gia tộc nhỏ bé như bọn hắn dám nói lời nghi ngờ.

Xảy ra việc này, lại có hắn tự mình viết thư, các tộc lão khác nào dám làm khó? Trấn trưởng nói ngay: “Chư vị, đều nghe hiểu chứ?”

Các tộc lão khác thi nhau nói: “Chúc mừng chư vị, cuối cùng cũng có được một vị gia chủ tài năng xuất chúng rồi.

Nói xong, vẻ mặt mặt nhóm tộc lão đều là kiểu thân thiết, ai nấy đều lấy quà mà mình đã chuẩn bị ra.

“A Nhưỡng, ngươi xuất thân từ Tiên Trà Trấn, lại bái danh sư, ngày sau tiền đồ vô lượng. Nhưng chớ có quên mấy lão già chúng ta….” Giọng điệu bọn hắn hòa ái dễ gần, quà cáp lại càng thêm quý trọng.

Mỗi người đều quan tâm đến vãn bối mà mình coi trọng nhất.

Hoàng Nhưỡng cũng không từ chối những món quà này, nàng mang theo sự kính cẩn mà một tiểu bối nên có, ân cần thăm hỏi các vị tộc lão. Các huynh đệ tỷ muội của nàng cho dù có tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhưng cũng không thể làm gì.

Những tộc lão này, bao nhiêu năm rồi vẫn nhìn chăm chăm một rãnh nước đục là Hoàng gia này. Những chuyện Hoàng Thự đã làm, chẳng lẽ lại không ai biết sao? Mà những nữ nhi dưới gối Hoàng Thự có được mấy đứa ngoan hiền hay tốt lành đâu chứ?

Hoàng gia cũng không được các gia tộc xung quanh tôn trọng.

Nhưng hôm nay, nhóm tộc lão lại nhiệt tình chờ Hoàng Nhưỡng khắc lại con dấu của gia chủ, sau đó phái người giúp nàng kiểm kê lại gia sản của Hoàng gia, bao gồm đồng ruộng và những loại giống tốt. Có đám lão già thành tinh bọn họ giám sát, những người khác của Hoàng gia nào dám giở trò gì nữa?

Ba ngày sau, tất cả tiền bạc tài vật của Hoàng gia đều có mặt trên danh sách, các loại khế ước biên lai cũng được phân loại rõ ràng, ngay ngắn chỉnh tề giao đến tay Hoàng Nhưỡng. Thậm chí nhóm tộc lão còn chờ nàng khắc xong con dấu, lúc này mới cáo từ rời đi.

Hoàng Nhưỡng thành gia chủ chân chính của Hoàng gia, huynh đệ tỷ muội trong nhà dù có ý kiến cũng không dám ngang nhiên phản đối. Mà hết thảy những điều này lại không hề khiến Hoàng Nhưỡng vui vẻ.

—— Vụ xuân, các loại giống tốt vẫn không chờ Đệ Nhất Thu đến lấy. Hắn vẫn chưa tới.

Tên chó má này, hắn vẫn chưa tới.

Thượng Kinh, tại một tầng dưới lòng Viên Dung Tháp.

Đệ Nhất Thu trồng hạt giống Hoàng Nhưỡng đưa cho hắn vào một chậu hoa, ngày ngày tưới nước.

Mà loại hạt kỳ lạ trong chậu kia quả nhiên đã nảy mầm, lúc đầu mầm giống còn nhỏ, nhưng chỉ hai ba ngày sau nó đã tươi tốt có hình có dạng.

Chờ nó thành hình rồi, lúc này Giám Chính đại nhân mới nhận ra được đây là loại cây gì —— cỏ đuôi chó. Đúng vậy, một chậu cỏ đuôi chó rối tít tù mù.

Nàng ra vẻ thần bí như vậy, chính là vì muốn tặng hắn chậu cây này? Giám chính đại nhân vuốt những chiếc lá mềm mượt như nhung, thứ này ngoài việc càng ngày càng tươi tốt thì không có chỗ nào kỳ lạ.

Chỉ có con sâu lông Dương Lạt Tử kia là cao hứng, mỗi ngày đều lăn lộn trong đó, chơi vui quên trời quên đất.

Ngày tháng dần trôi qua, đến ngày ước hẹn tại trấn Tiên Trà, Đệ Nhất Thu không đến.

Một là hiện giờ với thân thể này của hắn, nếu đi chỉ sợ sẽ rước thêm châm biếm về mình. Hai là hắn bị vây khốn trong Viên Dung Tháp, không biết ngày tháng thế nào. Hắn căn bản không biết lúc này đã đến thời gian vụ xuân.

Thời gian trong tháp giống như bị đoạn tuyệt với bên ngoài.

Mà lúc này, trấn Tiên Trà, Hoàng gia.

Hoàng Nhưỡng đào vò rượu tại một góc trong viện, ôm nó ra khỏi trấn Tiên Trà.

Một tên chó má mà dám phụ tâm ý của người khác! Ngươi đã không đến, vậy thì chờ lão nương tới đút ngươi uống!

Hoàng Nhưỡng không hề chần chờ, nàng đi thẳng tới Thượng Kinh, trên đường vào kinh trì hoãn mất vài ngày.

Khó khăn lắm nàng mới đi tới cửa Ti Thiên Giám, vốn định đến cửa hỏi thăm bạn cũ. Nhưng mới vừa đến trước cửa, Hoàng Nhưỡng đã nhíu mày.

—— Trước cửa Ti Thiên Giám, tụ tập rất nhiều..... cô nương.

Đúng vậy, cô nương. Già trẻ béo gầy đều có.

Mỗi vị cô nương đều rướn cổ lên, tò mò nhìn vào trong.

Hoàng Nhưỡng đương nhiên cũng chen chân vào đám người, nhưng nhìn hồi lâu lại chẳng thấy được gì.

Nàng đành phải lách đến trước mặt thị vệ, nói: “Vị tiểu ca này, ta có chuyện quan trọng muốn cầu kiến Giám Chính, xin hãy thông truyền giúp ta.”

Tên thị vệ kia trợn trừng mắt, nói: “Giám Chính nhà chúng ta không gặp khách, đi mau!” Nói chuyện xong là muốn đánh người. Hoàng Nhưỡng đành phải lui về phía sau, thoáng không lưu ý giẫm lên chân cô nương đứng sau, “Ối, xin lỗi.” Hoàng Nhưỡng vội vàng nói.

Cô nương kia lại mím môi, cười đầy ẩn ý: “Ngươi cũng đến xem Giám Chính à?”

“Cũng?” Hoàng Nhưỡng lập tức bắt được chữ này, hỏi, “Cái gì gọi là ‘cũng’?” Nàng nhìn quanh trái phải, thấy một đám các cô nương đều kiễng chân nhìn lung tung.

Hoàng Nhưỡng hỏi: “Các ngươi.... đùng nói đều đến tìm Giám Chính chứ?”

Mấy cô nương kia cười hì hì, thấp giọng nói: “Đừng giả vờ, chuyện đó tất cả mọi người đều biết. Chuyện này đã truyền khắp Thượng Kinh rồi. Có gì mà phải xấu hổ?”

Nhưng ta không biết thật mà. Hoàng Nhưỡng nói thầm trong lòng, ngoài miệng lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cô nương kia nhỏ giọng nói: “Còn có thể là chuyện gì? Không phải ngươi nghe nói Giám Chính nhà chúng ta ‘có bảo bối’ nên mới đến sao? Lúc không cần thiết còn có thể quấn quanh thắt lưng, miễn cho xệ quá khó đi đường được!”

Cái gì hả ——

Hoàng Nhưỡng ngổn ngang trong gió: “Chuyện này —— có gì chứng minh thực tế được không?” Còn nữa, loại chuyện này, cho dù là có thì sao có thể lan truyền để mọi người ai cũng biết được?

Cô nương kia vừa nghe là biết chưa từng thấy qua, bỗng nhiên lúc này hưng phấn nói∶ “Đương nhiên là có rồi. Mười hai vị cô nương đương hồng của Bão Cầm Quán, người đời gọi là Mười Hai Tháng. Mười hai vị cô nương này đều đã thấy, hiện giờ vẫn còn đang lan truyền kia kìa!”

Này ——

Hoàng Nhưỡng cúi đầu, nhìn vò rượu đang ôm trong lòng, cảm thấy đầu óc mình không đủ dùng. Là vì máu rắn độc nên đã thay đổi thể chất của hắn ư?

Không đúng. Nhớ rõ lúc trước, khi nàng đến Thiên Uyển trong hoàng cung gây giống, từng phái Đới Nguyệt đi tìm Đệ Nhất Thu. Lúc ấy Đới Nguyệt trở về, đã từng nói Đệ Nhất Thu một đêm làm với mười hai vị cô nương.

Chẳng lẽ đây là thiên phú dị bẩm?

Chuyện này thì không biết được, dù sao trước kia nàng cũng không lưu ý.

Hoàng Nhưỡng lại lần nữa lách đến trước mặt thủ vệ, nói: “Vị đại ca này, ta là đệ tử thân truyền Hoàng Nhưỡng của Tạ tông chủ Ngọc Hồ Tiên Tông, muốn cầu kiến Lý Giám Phó của Ti Thiên Giám!”

Lúc nói chuyện, nàng đưa thiếp mời của Ngọc Hồ Tiên Tông ra.

Không thể tin được, nàng đến tìm Đệ Nhất Thu mà cũng cần dùng đến thiếp mời của Tạ Hồng Trần.

Thủ vệ kia vừa nghe thấy là người của Ngọc Hồ Tiên Tông thì không dám làm khó nữa, nói: “Xin tiên trưởng chờ một chút, tiểu nhân đi vào thông báo.”

Hoàng Nhưỡng ừ một tiếng, đáp lại trong tâm trạng không yên lòng. Các cô nương bên cạnh còn đang rì rầm bàn tán. Nội dung được bàn tán quả thực… Không thể miêu tả.

May mà chỉ chốc lát sau, Lý Giám Phó đã vội vàng đi tới.

Hắn liếc mắt một cái đã thấy Hoàng Nhưỡng, vội vàng tiến lên phía trước: “A Nhưỡng cô nương, mời vào bên trong, mời vào bên trong.”

Hoàng Nhưỡng đi theo hắn vào trong, trong đầu vẫn còn mơ mơ màng màng. Nàng đành phải hỏi: “Giám Chính nhà các ngươi… Hắn có khỏe không?”

Lý Lộc thấy nàng giống như thấy được thần nữ mình nhớ mong nhiều năm nay tới thăm mình.

Hắn vội vã nói: “Giám Chính mà biết A Nhưỡng cô nương đến đây, nhất định sẽ mở cờ trong bụng! Mấy ngày qua hắn rất nhớ cô nương, quả thực là cơm nước không vô, cả người đều gầy đi không ít.”

Hắn nói hết sức khoa trương, Hoàng Nhưỡng nghe thấy chỉ biết không yên lòng.

“Vậy sao?” Hoàng Nhưỡng có lòng muốn hỏi thử chuyện lời đồn, nhưng cuối cùng vẫn xấu hổ. Đành phải nói: “Giám Chính đại nhân chắc đang ở Ti Thiên Giám chứ?”

Lý Lộc đương nhiên không biết tâm tư của nàng, lập tức đáp: “Hắn vẫn đang ở trong cung, chỉ là… Chỉ là…”

Hoàng Nhưỡng thấy hắn khó xử, bèn hỏi: “Chỉ là không tiện thăm viếng?”

“Không không không.” Lý Lộc nói, “Chỉ là Giám Chính còn đang có bệnh trong người, sợ sẽ khiến cô nương bị dọa.”

Hoàng Nhưỡng hiểu rồi.

Không thể tin được, đã lâu như vậy, Đệ Nhất Thu vẫn chưa thể khôi phục lại dáng vẻ bình thường.

Bên ngoài mộng nàng cũng từng nghe Đệ Nhất Thu nhắc qua việc này, nhưng lúc ấy hắn nói rất bâng quơ, qua loa tựa như không phải chuyện của mình. Mà hiện tại, nàng tự mình trải qua quãng thời gian ấy, thế nhưng lại bị một bức tường cao ngăn cách với hắn.

Nàng hết sức chân thành nói: “Nếu hắn có thể gặp khách, xin Lý Giám Phó dẫn ta đi gặp. Dung mạo gì gì đó, không quan trọng.”

Lý Lộc vẫn do dự, hắn đương nhiên muốn dẫn Hoàng Nhưỡng đi, nhưng lỡ thật sự dọa nàng sợ thì ngay cả chút điểm tựa cuối cùng Giám Chính cũng không còn.

Hoàng Nhưỡng thấy vẻ mặt hắn, lập tức hiểu rõ. Nàng nói: “Giám Phó không cần lo lắng. Ta… Ta đã gặp qua hắn rồi, ta nghĩ, chắc cũng không thể đáng sợ hơn lần đó được đâu.”

Lý Lộc sửng sốt, hắn nhìn về phía Hoàng Nhưỡng, Hoàng Nhưỡng mỉm cười gật đầu với hắn.

Buổi chiều, Hoàng cung.

Lý Lộc dẫn theo Hoàng Nhưỡng đi thẳng tới Viên Dung Tháp.

Cầu Thánh Bạch đang xem xét phương thuốc hôm nay, y ngẩng đầu thì thấy Hoàng Nhưỡng.

Y nhìn chằm chằm Hoàng Nhưỡng, cẩn thận đánh giá, trên mặt Hoàng Nhưỡng mang theo ý cười, nàng nhẹ nhàng hành lễ chào y: “Bái kiến Y Chính đại nhân.”

“Hừ, là nha đầu ngươi hả.” Cầu Thanh Bạch hừ lạnh một tiếng, lại bất giác đứng lên, dẫn nàng đi vào trong tháp.

Lý Lộc cực kỳ nhạy cảm nhận ra, Cầu Thánh Bạch không hề lo lắng Hoàng Nhưỡng sẽ bị dọa sợ. Hoàng Nhưỡng ôm rượu bước vào nơi âm u này.

Hiện giờ hoàng tử hoàng nữ đang dần thay đổi, bọn hắn bắt đầu xuất hiện hiện tượng sợ ánh sáng. Cho nên ánh sáng trong nơi này tối hơn rất nhiều.

Nơi này được thanh tẩy sạch sẽ, nhưng vẫn không thể đẩy lùi vị thuốc đông y, vừa đắng vừa mặn.

Hoàng Nhưỡng đánh giá những căn nhà giam này, bên trong khóa đủ loại người. Cao thấp mập ốm, nam nữ già trẻ. Trên người bọn hắn đều mang theo một loại tử khí, ngay cả ngẫu nhiên quay đầu cũng khiến người ta cảm thấy âm trầm đáng sợ.

Nhà giam của Đệ Nhất Thu, hiện tại hắn đang đưa lưng về phía vách tường, không quay đầu.

Hiển nhiên, hắn không quen thuộc với tiếng bước chân của Hoàng Nhưỡng như nàng đã quen thuộc với tiếng bước chân của hắn.

Hoàng Nhưỡng đứng trước song chắn, im lặng đánh giá bóng lưng hắn. Trên người hắn còn chưa tiêu sưng, cả người trông xấu xí không khác gì quái vật. Nào có chút dáng vẻ anh tuấn chứ?

“Đệ Nhất Thu.” Hoàng Nhưỡng nhẹ nhàng gọi cái tên này.

Trong nhà giam nho nhỏ, sống lưng Đệ Nhất Thu bỗng cứng còng. Thật lâu sau hắn vẫn không quay đầu lại, Hoàng Nhưỡng bật cười, trong mắt lại ngấn lệ. Bên ngoài mộng Đệ Nhất Thu một mình ở Huyền Vũ Ti của Ti Thiên Giám hơn một trăm năm.

Những ngày tháng dài dằng dặc ấy, liệu có phải hắn cũng trở lại nhà giam này vô số đêm không? Chìm đắm trong đau khổ, không cách nào tự giải thoát được?

Cả đời này của Hoàng Nhưỡng đã từng gặp rất nhiều người gieo gió gặt bão, bị trừng phạt đúng tội. Vì thế nàng rất hiếm khi đau lòng cho ai. Nhưng giờ khắc này, nàng bắt đầu thương tiếc người này. Khi còn sống, vào năm mười chín tuổi ấy hắn đã kết thúc cuộc đời của chính mình.

Lúc đi ra khỏi nhà giam này, hắn đã không còn là thiếu niên trẻ con kia nữa.

Hoàng Nhưỡng chờ đợi rất lâu, Đệ Nhất Thu vẫn không chịu xoay người.

Cầu Thánh Bạch dứt khoát mở cửa nhà lao. Hoàng Nhưỡng quay đầu lại, nhìn y và Lý Lộc, hỏi: “Các ngươi có thể tránh đi một lát không?”

Hai người đều chẳng hiểu ra làm sao, Cầu Thánh Bạch nói: “Cho ngươi tiến vào đã là khai ân rồi. Sao còn lắm yêu cầu vậy hả?”

“Được rồi.” Hoàng Nhưỡng đành phải nói, “Ta đây vẫn còn một vấn đề. Ta muốn ăn nước miếng của hắn, liệu có trúng độc không?”

“Độc tính rất nhỏ.” Cầu Thánh Bạch suy tư một phen, nói, “Hiện giờ độc tính trong máu thắng, thể chất của hắn đã không thành vấn đề.”

Hoàng Nhưỡng gật đầu, khom lưng đi vào nhà giam.

Cầu Thánh Bạch cân nhắc hồi lâu, cuối cùng mới phản ứng kịp chỗ quái lạ ở đâu —— không phải chứ, vì sao ngươi phải ăn nước miếng của hắn?!

Y nhìn về phía Lý Lộc —— ngươi có nghe những lời nữ nhân kia vừa mới nói không? Lý Giám Phó tỏ vẻ chờ mong!

Trong nhà giam, con sâu lông Dương Lạt Tử kia nằm úp sấp ở trên bàn công văn mà ngủ.

Vừa nghe thấy giọng của Hoàng Nhưỡng, nó ra sức đứng lên. Một đường leo thẳng đến trước mặt Hoàng Nhưỡng, chuẩn bị bò lên giày của nàng. Hoàng Nhưỡng xách nó lên: “Đã béo thế này rồi cơ à?”

Con sâu lông Dương Lạt Tử kia vặn vẹo thân thể màu sắc rực rỡ của mình, Hoàng Nhưỡng tiện tay ném nó lên cây Song Xà Quả bên cạnh, bên cạnh cây Song Xà Quả còn có một bồn cây, bên trong chính là loại hạt giống mà Hoàng Nhưỡng đưa cho Đệ Nhất Thu.

Hạt giống vĩ đại kia lớn lên thành một gốc cỏ đuôi chó, lông mềm như nhung, nhìn không ra là thứ gì.

Đã đã lớn thế này rồi, nuôi tốt lắm. . Đọc‎ 𝑡hêm‎ các‎ chươ𝓷g‎ mới‎ 𝑡ại‎ ﹎‎ TR𝑈M‎ TR𝑈YỆN.𝒱𝓷‎ ﹎

Ánh mắt Hoàng Nhưỡng dừng lại trên thân nó một lát, sau đó đi tới trước mặt Đệ Nhất Thu.

“Ngươi tới làm gì?” Đệ Nhất Thu chậm rãi hỏi.

Hắn vẫn không chịu xoay người.

Nhưng lần này thật ra hắn đã khá hơn nhiều lắm rồi.

Trên người hắn mặc áo choàng đen, áo choàng rộng rãi, bọc kín cả người hắn. Vì thế trông bóng lưng chỉ thấy rất mập chứ không hề đáng sợ.

Hoàng Nhưỡng giơ vò rượu trên tay lên∶ “Ta nói rồi, vụ xuân năm nay, ta mời đại nhân uống rượu.”

Đệ Nhất Thu lạnh lùng đáp: “Không uống.”

Hoàng Nhưỡng đẩy đất bùn dính trên vò rượu ra, Lý Lộc thấy thế, vội vàng đi tìm bát cho nàng.

Ai ngờ, Hoàng Nhưỡng ngẩng đầu uống một ngụm rượu, sau đó nàng nhào lên chuyển rượu cho Đệ Nhất Thu.

Đệ Nhất Thu chỉ cảm thấy trên môi nóng ran, ngụm rượu ngon kia tràn vào miệng. Sau đó là hương hoa hồng tràn ngập khoang mũi. Còn có… đôi môi mềm mại ấm áp.

Mỹ nhân ngậm hương, hơi thở ấm áp phả vào mặt.

Giam Chính đại nhân một hơi uống hơn phân nửa rồi mới nghẹn trong cổ, bỗng có ảo giác tim đập mất khống chế.

Rượu kia vào họng, trái cổ hắn hơi xoay chuyển, nuốt toàn bộ xuống.

Mỹ nhân trong lòng mềm như ngọc, hương thơm giữa làn tóc hỗn loạn. Trong mắt Đệ Nhất Thu chỉ có ánh nước mê ly. Bên ngoài song chắn, Cầu Thánh Bạch “ai nha” một tiếng, vội vàng che mắt lui ra ngoài.

Hoàng Nhưỡng không thèm để ý tới, nàng từng bước ép sát, Đệ Nhất Thu từng bước lui về phía sau. Cuối cùng, sau lưng hắn dán vào tường.

Ánh mắt Hoàng Nhưỡng khóa chặt hắn, khẽ nghiêng vò rượu, nhấp thêm một ngụm. Nàng ghé sát vào Đệ Nhất Thu, dùng đầu lưỡi tô chất rượu thơm ngọt lên môi hắn.

“Ta nói rồi, vụ xuân đến, muốn mời đại nhân uống rượu. Nếu như đại nhân không đến, ta sẽ đến. Nếu như đại nhân không uống, ta sẽ đút đại nhân uống.” Đôi môi đỏ mọng của nàng dán lên đôi môi hắn, nhẹ giọng nói.

Đệ Nhất Thu đọc nhẩm theo từng chữ nàng nói, trong lòng rung động.

Lý Lộc cầm bát tiến vào, vừa thấy tình cảnh bên trong thì trở tay cho mình một bạt tai. Đánh xong, hắn quay đầu rời đi luôn.

Giai nhân thơm ngát trong lòng, Đệ Nhất Thu duỗi hai tay, song lại chậm rãi thu về. Hắn đang kìm chế, đến một cái ôm cũng không có.

Trong lòng Hoàng Nhưỡng kinh ngạc —— sao chút can đảm ấy cũng không có? Đêm nọ hắn cùng lúc gọi mười hai cô nương. Chẳng lẽ mười hai vị mỹ nhân kia chưa từng đút hắn uống rượu? Thế này thì thiếu chuyên nghiệp rồi! Bạc ấy tiêu cũng thật uổng phí.

Đúng rồi, bên ngoài lan truyền tin đồn về hắn, hắn —— Hoàng Nhưỡng dời mắt, liếc về phía eo hắn.

Đáng tiếc hiện giờ cả người hắn sưng tấy, áo choàng đen lại rộng rãi, thật không nhìn ra được gì.

Mà hiện tại hỏi hắn vấn đề này, chỉ sợ sẽ lại rắc muối lên vết thương của hắn. Hoàng Nhưỡng đành phải vươn tay, sờ mó trên eo hắn. Đệ Nhất Thu phát hiện ra chuyện này, cuối cùng hắn hỏi: “Nàng đang tìm cái gì?”

Giọng hắn khàn khàn, hơi thở nóng bỏng, khẽ hỏi: “Nàng đang muốn cái gì? Pháp khí? Bản phác thảo? Hay là trân bảo gì khác?”

“Hở?” Hoàng Nhưỡng chột dạ rút tay về,“Vì sao lại hỏi như vậy?”

Đệ Nhất Thu rũ mắt, nói: “Không cần giả vờ lấy lệ. Trong lúc ta đang thế này mà nàng lại làm như vậy. Không cần những thứ đó thì nàng muốn gì?”

Ặc. Hoàng Nhưỡng vô cùng khó xử: “Cái này không ổn lắm đâu.”

Đệ Nhất Thu thả lỏng mặt mày, nói khẽ: “Nói đi. Nói ra thứ nàng muốn, ta sẽ giao cho nàng mang đi.”

“Không không không không....” Hoàng Nhưỡng liên tục nói, “Không thể mang đi, không thể mang đi.”

Đồ quý trọng thế cơ mà?

Đệ Nhất Thu nhíu mày, Hoàng Nhưỡng sợ hắn lại nói ra từ nào kinh người nữa, vội nói: “Ta, ta tới tìm chàng uống rượu. Thật đó.”

Nàng đưa vò rượu trước mặt tới Đệ Nhất Thu, nói: “Vò rượu này ta ủ rất nhiều năm rồi. Rất nhiều rất nhiều năm rồi. Ta vẫn không nỡ lấy ra. Lúc trước tỷ tỷ của ta thành thân, vốn muốn uống cùng tỷ ấy. Đáng tiếc không có cơ hội thích hợp.”

Đệ Nhất Thu nhìn thoáng qua rượu kia, nói: “Nếu đã trân quý như vậy, hà tất còn tặng? Nàng… Giữa chúng ta, hình như cũng không quá quen thân.” Hắn nói điều này, Hoàng Nhưỡng lại bừng bừng hứng trí.

Nàng nói: “Không không, đồ trân quý nằm ở chỗ nó được dùng đúng thời điểm. Hiện tại vừa đúng thời điểm.”

Lời ngon tiếng ngọt của nàng giống như tiện miệng thốt ra.

Đệ Nhất Thu nhìn chằm chằm vò rượu kia, ánh mắt như hòa tan trong chất rượu màu hổ phách. Hoàng Nhưỡng đưa vò rượu cho hắn: “Uống thêm một ngụm đi.”

Mùi rượu tràn ngập cả nhà giam, hương rượu thuần khiến khiến ánh nến cũng nhập nhèm.

Đệ Nhất Thu nhận vò rượu kia, cổ tay hắn còn đang bị xích, xích sắt theo động tác của hắn rung lắc. Nhưng giờ khắc này, âm thanh ấy lại như không còn rõ ràng.

Hắn ngẩng đầu, khẽ uống một ngụm rượu.

Vì duy trì sự ổn định của đôi tay mà hắn chưa từng uống rượu. Hôm nay hắn lại nếm thử hương vị của rượu này.

Nó ngào ngạt hương thơm ngọt dịu, giống như mỹ nhân dịu dàng mềm mại. Đó là hương vị mà có lẽ đến cuối cuộc đời hắn cũng không thể quên.

Rượu này không hề cay, nhưng Đệ Nhất Thu vẫn say. Hắn thật không biết uống rượu. Hoàng Nhưỡng đỡ hắn đến giường nhỏ, nói: “Say thì đi ngủ.” Đệ Nhất Thu buồn ngủ nhưng vẫn nói: “Nàng phải đi sao?”

Hoàng Nhưỡng dìu hắn nằm xuống, đáp: “Ta sẽ còn trở lại.”

Ý thức của Đệ Nhất Thu đã vô cùng mơ màng, nhưng hắn vẫn hỏi: “Vì sao lại đợi ta?”

Hoàng Nhưỡng trực tiếp nằm xuống, tựa đầu vào trên bả vai hắn, nhìn đỉnh nhà giam: “Ngày tháng khó khăn, nhưng ta hi vọng sau này lúc chàng nhớ lại, có thể tiện thể nhớ đến một chút thôi cũng được. Ta dừng ở nơi vực sâu đã lâu, bỗng nhận được sự chăm sóc ân cần. Đây là… báo đáp.”

Cơn buồn ngủ ập đến trong Đệ Nhất Thu, hắn nhắm mắt lại, nói: “Ta nghe không hiểu.”

Hoàng Nhưỡng đưa tay đặt lên trán hắn, nói: “Không cần hiểu.”

Đệ Nhất Thu biết, sau khi hắn tỉnh ngủ thì người này và cả nhiệt độ của nàng cũng đều tan biến. Hắn gắng gượng nói một câu cuối cùng: “Nhưng rốt cuộc nàng muốn gì?”

Hoàng Nhưỡng nghĩ bụng, nói: “Ta học nghệ ở Ngọc Hồ Tiên Tông, ta muốn chàng tới thăm ta. Chàng tới thăm ta, có được không?”

“Được.” Đệ Nhất Thu đáp xong chữ này thì ngủ thật say.