Không Tỉnh

Chương 48: Tặng chó



Đợi khi Đệ Nhất Thu hoàn toàn ngủ say, Hoàng Nhưỡng mới bò dậy.

“Giám Chính của chúng ta không sao chứ?”

Lý Lộc nhẹ nhàng đi vào kiểm tra.

Cầu Thánh Bạch hết nhìn Đệ Nhất Thu rồi lại nhìn Hoàng Nhưỡng, lúc lâu sau mới nói: “Như vậy mà ngươi cũng hôn được!”

Y ăn nói kiểu gì vậy? Lý Lộc lập tức phản bác∶ “Giám Chính của chúng ta có vốn liếng tốt, kể cả như này thì vẫn ưa nhìn.”

Cầu Thánh Bạch trợn mắt, không thèm đếm xỉa đến hắn.

Lý Lộc quay đầu nhìn sang Hoàng Nhưỡng cười trừ∶ “A Nhưỡng cô nương xin chớ trách, Giám Chính của chúng ta không uống rượu, cho nên tửu lượng hơi kém một chút.”

“Đừng khoác lác nữa, Giám Chính của các ngươi không có tửu lượng thì đúng hơn.”

Hoàng Nhưỡng đi đến một góc tù giam, ở đó bày cây Song Xà Quả, Dương Lạt Tử đang nằm bò trên cành. Trong chậu cây bên cạnh, cỏ đuôi chó mọc vô cùng tươi tốt.

Hoàng Nhưỡng tiện tay vuốt ve chơi đùa, sửa sang lại cỏ nhung lông. Lý Lộc nhất thời trợn mắt há hốc miệng, “Đây đây…”

“Bất ngờ nhỏ dành tặng Giám Chính đại nhân.” Hoàng Nhưỡng vỗ sạch sợi lông trên tay rồi đứng lên. Nàng quay người định đi, Cầu Thánh Bạch vội nói: “Đợi đã!”

Vừa dứt lời, không đợi Hoàng Nhưỡng hỏi, y lấy ra một viên đan đưa qua∶ “Giải độc rắn hổ mang.” Ồ, Hoàng Nhưỡng nhận lấy, bỏ viên đan vào miệng.

Lý Lộc bên cạnh ân cần nói∶ “Ta tiễn A Nhưỡng cô nương.”

Hoàng Nhưỡng ừ một tiếng, đi mấy bước rồi quay đầu lại. Trên chiếc giường hình nhỏ hẹp trong ngục giam, Đệ Nhất Thu yên lặng ngủ say. Với hắn, nàng vừa thân thiết vừa thương xót, chưa đến mức coi là tình cảm sâu nặng.

Nhưng ngẫm lại cả đời này, gần như nàng chưa từng tiếp cận một người nào bằng tấm lòng trong sáng như vậy.

Hoàng Nhưỡng đi ra khỏi Viên Dung Tháp, bên ngoài trời nắng đẹp.

Gió nhẹ xen chút ánh nắng vàng nhạt, khuấy động vạn vật trên trần gian. Chồi non mọc trên những cành cây không an phận đã thấp thoáng màu xanh mơn mởn.

Mùa xuân sắp đến.

Khi Đệ Nhất Thu tỉnh lại dưới tầng hầm Viên Dung Tháp, trong phòng giam chỉ còn lại một mình hắn.

Hắn không biết bây giờ là canh mấy, rượu làm tê liệt tri giác của hắn. Hắn chống tay ngồi dậy, cố hết sức đứng lên. Trước mặt là ánh nến vàng mờ, căn phòng lạnh lẽo.

Nếu không phải vẫn thoang thoảng mùi rượu, người đó đúng là dường như chưa từng đến đây.

Sau khi uống cùng nhau, chỉ còn lại một mình. Hắn nhanh chóng chìm ngập trong nỗi cô đơn.

Góc tường có hai chậu hoa, một chậu là Song Xà Quả, Dương Lạt Tử đang nằm ngủ trên phiến lá.

Chậu hoa còn lại là hạt giống mà lần trước Hoàng Nhưỡng tặng hắn. Hạt giống này rất to, mỗi ngày hắn đều chăm chỉ tưới nước, thậm chí còn nhờ Cầu Thánh Bạch mang ra ngoài tắm nắng.

Đợi khi hạt giống nảy mầm nảy khỏi đất, hắn mới phát hiện đó là một chậu cỏ đuôi chó.

Cỏ này mọc rất nhanh, nay đã cao đến đầu gối của hắn.

Cứ tưởng rằng chỉ là trò đùa của Hoàng Nhưỡng, hắn chỉ cười cũng không để ý. Nhưng lúc này, trước khi đi, Hoàng Nhưỡng đã sửa sang lại chậu cỏ đuôi chó này.

Cành lá quanh co khúc khuỷu, uốn lượn đan xen, cuối cùng biến thành một chữ.

Đó là chữ “Thu”.

Đầu ngón tay của Đệ Nhất Thu vuốt ve hình chữ đó, bất ngờ nho nhỏ có thể chống chọi với sự lạnh lẽo sau khi rượu tỉnh người đi.

Hoàng Nhưỡng vẫn khắc khổ tu luyện ở Ngọc Hồ Tiên Tông.

Tư chất của nàng cũng không được tính là kỳ tài gì về mặt võ đạo. Nhưng cần cù bù thông minh quả là chính xác. Tu vi của Hoàng Nhưỡng dần dần vượt qua đệ tử bình thường, thể hiện tài năng ở Điểm Thúy Phong.

Quả nhiên nàng cũng không lơ là việc chăm sóc giống cây.

Vừa là sở thích, cũng vừa hiếu kỳ với ba người Hà Tích Kim, Võ Tử Sửu, Trương Sơ Tửu. Mỗi tháng ba vị chưởng môn này đều định kỳ gửi cho nàng một món tiền, trước nay chưa từng hỏi nàng làm gì với số tiền đó.

Hoàng Nhưỡng bèn chăm sóc các loại hạt giống tốt cho bọn họ.

Nàng âm thầm ghi lại giá cả của những hạt giống tốt này trên thị trường, biết đây là sẽ một món vốn lớn. Rốt cuộc ba nhân vật lớn này dùng hạt giống để làm gì đây? Nàng không hỏi, chỉ gửi số lượng lớn hạt giống về cho bọn họ. Sự cho đi không giới hạn có thể hủy hoại một con người như thế nào, Hoàng Nhưỡng rất mong chờ.

Tạ Hồng Trần vô cùng hài lòng với tiến độ tu luyện của Hoàng Nhưỡng. Pháp cuốn của Hoàng Nhưỡng đã dần dần ngang bằng với Nhiếp Thanh Lam, Tạ Lạp. Tiên môn dần bắt đầu lấy nàng làm tấm gương. Vô số sư trưởng noi gương theo nàng, dạy dỗ đệ tử. Những đệ tử khác bị cuốn vào đến mức kêu khổ không thôi.

Con nha đầu này đúng là kẻ điên, nàng ta hoàn toàn không nghỉ ngơi!

Còn trong Viên Dung Tháp, sức khỏe của Đệ Nhất Thu ngày càng có chuyển biến tốt.

Hắn không còn chống đối uống thuốc, thậm chí còn chủ động thảo luận phương thuốc với Cầu Thánh Bạch. Hắn bắt đầu thử hoạt động thân thể. Thậm chí Cầu Thánh Bạch còn mở khóa xiềng xích cho hắn, cho phép hắn đi lại trong Viên Dung Tháp.

Đệ Nhất Thu đích thân hái lá cây chuẩn bị đồ ăn cho Dương Lạt Tử. Tự mình ôm cỏ đuôi chó hình chữ Thu ra ngoài phơi nắng. Tự mình xâu chuỗi cây Song Xà.

Cuối cùng, hắn đề xuất muốn trở về Ti Thiên Giám. Cầu Thánh Bạch cau mày, hỏi: “Ngươi nói gì?”

Đệ Nhất Thu nhắc lại lần nữa∶ “Ta muốn quay về Ti Thiên Giám. Yên tâm, ta sẽ đến thay máu định kỳ.”

Cầu Thánh Bạch hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, dường như đang suy nghĩ. Đệ Nhất Thu nói∶ “Ti Thiên Giám cũng sẽ có người đến lấy thuốc đúng giờ.”

Cuối cùng, Cầu Thánh Bạch hỏi: “Hiện giờ cơ thể của ngươi… bất thường, không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”

Đây vốn là chuyện mà người trẻ tuổi quan tâm nhất. Nhưng Đệ Nhất Thu lại nói: “Không sao, ta không để ý.”

A, đương nhiên là hắn không để ý. Bởi vì người mà hắn để ý lại không chê bỏ.

Cầu Thánh Bạch thở dài, nói: “Được rồi. Nhưng nếu ngươi không tuân theo lời dặn của lão phu, lão phu sẽ bắt ngươi quay về Viên Dung Tháp bất cứ lúc nào.”

Thế là, Đệ Nhất Thu tay trái ôm Song Xà Quả, tay phải ôm cỏ đuôi chó hình chữ Thu, trên cành còn có Dương Lạt Tử, xuất cung về thẳng Ti Thiên Giám.

Như lời của Cầu Thánh Bạch, cơ thể của hắn khác với người thường, những ánh mắt lạ lùng từ khắp xung quanh đổ dồn về hắn, thỉnh thoảng lén nhìn hắn. Đệ Nhất Thu vẫn thản nhiên như thường.

Trong số hoàng tử hoàng nữ, hắn là người đầu tiên rời khỏi Viên Dung Tháp.

Cầu Thánh Bạch đưa mắt tiễn hắn, Phúc công công bên cạnh hỏi∶ “Y chính để hắn về như vậy, ngài không lo lắng à?”

“Hắn sẽ quay lại đúng giờ.” Cầu Thánh Bạch nhẹ giọng nói, “Bởi vì hắn còn muốn sống.” Bởi vì hắn rất muốn rất muốn sống.

Sau khi Đệ Nhất Thu trở về Ti Thiên Giám, đầu tiên là nhìn thấy các nữ nhân vây ngoài cổng đó.

Mọi người thấy hắn mặc áo choàng đen, mũ trùm đầu che nửa khuôn mặt, dáng vẻ vô cùng cổ quái, tất cả không khỏi đều lui về phía sau, nhường ra một lối đi. Đệ Nhất Thu đi đến cổng lớn Huyền Vũ Ti, nhìn xung quanh hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Ấy… Lính canh gác tỏ vẻ mặt khó xử giải thích với hắn nguyên nhân những nữ tử này chờ ở đây.

Giám Chính đại nhân nhìn những nữ tử này, lại cúi đầu nhìn thắt lưng của mình. Hình như hắn hiểu ra trong Viên Dung Tháp tại sao Hoàng Nhưỡng sờ bóp hông eo của hắn. Giám Chính đại nhân muốn nói lại thôi, tỏ vẻ mặt một lời khó nói hết.

Tuy rằng không có “bảo vật quấn lưng”, nhưng Giám Chính đại nhân vô cùng phối hợp với Cầu Thánh Bạch.

Hắn sẽ định kỳ đến Viên Dung Tháp tìm Cầu Thánh Bạch bắt mạch, tất cả chỗ thuốc Cầu Thánh Bạch sai người đưa đến, hắn đều uống đủ lượng đúng giờ. Tuy rằng mỗi một lần thay máu đều vô cùng đau đớn, nhưng hắn đang có chuyển biến tốt, mọi thứ đang cố hết sức thay đổi.

Thời gian vội vàng trôi như nước.

Hôm nay, Tiên môn tổ chức thi thử võ thuật cho đệ tử mới ưu tú, đây là cơ hội tốt để đệ tử ưu tú mới thể hiện tài năng.

Vì để dân chúng cũng có thể chiêm ngưỡng phong thái đặc sắc tiên môn, võ trường được dựng tại Khám Nguyệt Thành.

Khám Nguyệt Thành là tòa thành nhỏ, nằm giữa Ngọc Hồ Tiên Tông và Thượng Kinh Thành, có thể nói là giao thông thuận lợi. Nói một cách nghiêm túc, nơi này do triều đình quản lý, nhưng triều đình cũng chưa từng phản đối.

Với địa vị của Tiên môn trong lòng dân chúng hiện nay, e là triều đình có phản đối thì cũng vô ích. Sư Vấn Ngư như mặc nhận với chuyện này. Vì thế, Khám Nguyệt Thành nhỏ bé chật ních người đến xem cuộc thi. Hôm nay trong số đệ tử mới ưu tú, ai có thể giành được vị trí đứng đầu cuộc thi võ.

Ở đây đủ mọi loại người, rồng cá lẫn lộn. Nhưng mọi người đều chỉ bàn luận về một việc chung, ai sẽ dành được vòng nguyệt quế?

Trong thư phòng của Đệ Nhất Thu ở Huyền Vũ Ti, Ti Thiên Giám.

Cỏ đuôi chó hình chữ Thu được đặt ở góc tường, nó mọc lên cao lớn, một bụi lớn lông nhung, nhưng từ đầu đến cuối chỉ phát triển theo một hình chữ “Thu”.

Cây Song Xà Quả thấp bé được đặt ở trên thư án, Dương Lạt Tử nằm ngủ trên phiến lá Song Xà Quả.

Đệ Nhất Thu đang thử điêu khắc một món pháp bảo, cơ thể hắn hồi phục rất tốt, vết sưng giảm bớt, đã xuất hiện dáng vẻ xanh gầy. Nhưng tính ổn định của bàn tay vẫn chưa thể hồi phục, mà hắn yêu cầu rất hà khắc với pháp bảo, cho nên điêu khắc vô cùng chuyên tâm.

Tiếng bước chân bên ngoài dần đến gần, là Cầu Thánh Bạch.

Y khoác hòm thuốc trên lưng, đi vào cửa, hỏi∶ “Mấy ngày nay tình hình thế nào?” Đệ Nhất Thu đưa tay để y bắt mạch: “Vẫn ổn. Hai ngày nữa ta muốn rời khỏi Thượng Kinh, vài ngày sẽ trở về.”

“Không được!” Cầu Thánh Bạch tức giận nói, “Hiện giờ thể chất của ngài nhìn có vẻ ổn định, nhưng thực ra rất nguy hiểm. Nếu bị người khác nhìn ra manh mối, khó bảo đảm chuyện huyết xà không bại lộ, đến lúc đó bệ hạ truy cứu…”

Đệ Nhất Thu cắt ngang, nói∶ “Không đâu. Việc này cũng không phải công vụ, ta sẽ không đi với thân phận triều đình, chỉ…”

Cầu Thánh Bạch càng tức giận∶ “Ngài chỉ đi Khám Nguyệt Thành, gặp nha đầu đó!”

Đệ Nhất Thu không nói gì, Cầu Thánh Bạch nói tiếp:“Bây giờ nha đầu đó là đệ tử của Tạ Hồng Trần, hơn nữa còn là đệ tử thân truyền vô cũng xuất sắc! Ngài đi gặp nàng, chẳng lẽ Tạ Hồng Trần là kẻ mù? Nếu hắn ra tay, ngài đối phó nổi không?”

Đệ Nhất Thu im lặng.

Đệ nhất kiếm tiên của Tiên môn hiện nay, với thực lực của hắn thì không thể đối địch với người ta.

Cầu Thánh Bạch nói: “Giám Chính có được thể chất căn cốt như hiện giờ đâu có dễ? Sao có thể coi nhẹ nguy hiểm? Lão phu xin nói lời mạo phạm, ngài chớ làm chuyện mất hết lý trí!”

Nói xong, y tức giận bừng bừng bỏ đi.

Vốn dĩ việc này cũng không có gì, nhưng đến ban đêm, Đệ Nhất Thu phát hiện một chuyện – Dương Lạt Tử biến mất!

Bình thường nó ăn uống no đủ không phải ngủ trên cây Song Xà Quả thì bò trườn trong chậu cỏ đuôi chó hình chữ Thu. Nhưng bây giờ, Đệ Nhất Thu tìm khắp thư phòng cũng không thấy bóng dáng của nó.

“Người đâu!” Sắc mặt Đệ Nhất Thu nghiêm lạnh, lính canh gác bên ngoài cửa biết là không ổn, ào ào chạy đến.

“Ai đã vào thư phòng của ta?” Đệ Nhất Thu trầm giọng hỏi.

Mọi người quay sang nhìn nhau, một hồi lâu, có người nhỏ giọng đáp: “Thưa Giám Chính, chúng tiểu nhân vẫn canh gác ở cửa, không dám rời đi. Trong lúc đó cũng không có ai vào phòng.”.

Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe “Bốp” một tiếng. Đệ Nhất Thu tức giận đập bàn khiến cho chén trà bật nảy lên cao.

Đệ Nhất Thu hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Bổn tọa không thấy một vật, lệnh cho từ trên xuống dưới Ti Thiên Giám lập tức đi tìm!” Sau đó, hắn lấy ra bút than từ bên hông, vẽ một hình ảnh, trên hình ảnh là một con sâu?

Việc này có cách nào?

Đào ba tấc đất cả Ti Thiên Giám, bắt đầu tìm một con sâu! Nhưng đâu có dễ?

Hai ngày nay, bốn ti Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ bận đến mức người ngã ngựa đổ. Mang về vô số Dương Lạt Tử, nhưng không có con sâu định tình của Giám Chính đại nhân!

Lý Lộc và Bảo Võ than khổ không ngừng, ngày đêm không nghỉ, tìm sâu khắp nơi.

Viên Dung Tháp trong Hoàng cung,

Cầu Thánh Bạch đang chăm chỉ viết hồ sơ bệnh án. Đệ Nhất Thu là người rời khỏi đây sớm nhất, nhưng vẫn không hề lơ là các hoàng tử hoàng nữ khác. Ngày nào y cũng bận rộn, kể cả ban đêm ngủ cũng phải mở một mắt, chỉ sợ những quý nhân này lại phát bệnh.

Lúc này đã là đêm khuya, Cầu Thánh Bạch khó khăn lắm mới viết xong bệnh án của hôm nay, đột nhiên mắt cá chân nhói đau, “A!”

Y đau kêu một tiếng, cúi đầu nhìn, phát hiện trên mắt cá chân có một con sâu không biết bò lên từ lúc nào! Cầu Thánh Bạch nhấc con sâu lên, đưa đến gần trước mắt, y chính đại nhân vẫn không dám tin vào mắt mình. Đây, đây là Dương Lạt Tử của Đệ Nhất Thu!

Y chính đại nhân nhìn thẳng vào đôi mắt to như hạt đậu của Dương Lạt Tử, dù có tiết chế tốt đến mấy cũng không nhịn được mắng lớn: “Ngươi, đồ ngốc nhà ngươi! Chẳng phải ngươi theo cha ngươi về Ti Thiên Giám hả?”

Ai dám tin cái đồ ngu đáng chết này lại đi từ Ti Thiên Giám đến thẳng Viên Dung Tháp chỉ để cắn y một cái?

“Lão phu không cho cha ngươi ra ngoài, là vì ai hả? Đồ ngu nhà ngươi lại lấy oán trả ơn! Ngươi đừng tưởng ngươi là con sâu thì lão phu sẽ không so đo với ngươi! Hôm nay cha ngươi không đền bù tổn thất tinh thần cho lão phu, lão phu sẽ dẫm chết ngươi!” Y chính đại nhân lao tâm lao lực nhiều năm cuối cùng phát tiết hết ra vào lúc này.

Y nghiến răng nghiến lợi, ngay cả cơn đau nhức dưới mắt cá chân cũng không màng đến, vừa lẩm bẩm mắng vừa xách nó đến Ti Thiên Giám, tìm người nào đó tính sổ.

Hành động Ti Thiên Giám tìm con sâu trong ba ngày liên tục kết thúc trong cơn lửa giận của y chính đại nhân. Cái giá phải trả là Giám Chính đại nhân bồi thường nửa tháng lương bổng.

Lúc này ở Khám Nguyệt Thành.

Cuộc đấu võ của đệ tử mới ưu tú Tiên môn sắp diễn ra. Tạ Hồng Trần đưa theo bốn đệ tử mới ưu tú của Ngọc Hồ Tiên Tông đi vào thành.

Tất cả mọi âm thanh trong thành đều dừng lại vì sự xuất hiện của hắn. Ánh mắt của mọi người đều bị tông chủ của đệ nhất tông tiên môn thu hút. Tạ Hồng Trần vẫn một thân trắng như tuyết, đeo bội ngọc bên hông, giống như núi lớn vực sâu.

Hoàng Nhưỡng theo sát phía sau hắn, thấy mọi người ra đường đón chào, nhất thời vô cùng cảm khái.

Năm thứ mười hai Thành Nguyên ở ngoài mộng, nàng cũng từng cùng Tạ Hồng Trần đến xem thi đấu. Nhưng lúc ấy nàng là tông chủ phu nhân, chỉ cần ăn mặc đẹp đến tham dự là được.

Còn Tạ Hồng Trần bận xã giao, cũng không ở bên cạnh nàng.

Hiện giờ năm thứ mười hai Thành Nguyên trong mộng, nàng mặc trang phục võ thuật, lưng đeo bảo kiếm, làm việc quyết đoán. Sớm đã không còn vẻ hoa lệ lộng lẫy của tông chủ phu nhân, chỉ có sợi trân châu thả xuống giữa mái tóc, lụa trắng san hô đỏ, phấp phới bay bay, đẹp rực rỡ.

Nàng theo sát Tạ Hồng Trần, ưỡn ngực thẳng lưng, khí chất lẫm liệt, đúng chất người học võ. Đương nhiên cũng thu hút ánh mắt dò xét của vô số người.

Tạ Hồng Trần có cảm giác, hắn hơi nghiêng đầu, nói∶ “Sau khi về quán trọ, ngươi tự đi luyện công, chớ đi lại lung tung.”

Hoàng Nhưỡng đáp vâng một tiếng, nàng cũng không muốn đi lại khắp nơi.

Tạ Hồng Trần vô cùng hài lòng với câu trả lời của nàng, không biết tại sao hắn không thích ánh mắt người khác nhìn Hoàng Nhưỡng. Nhưng thiếu nữ trẻ lưng đeo bảo kiếm, khí thế bừng bừng, dáng người thon thả, rạng rỡ như minh châu, làm sao có thể không gây chú ý?

Hoàng Nhưỡng cũng không quan tâm đến tâm tư của Tạ Hồng Trần, nàng di chuyển ánh mắt quan sát toà thành nhỏ này.

Tuy Khám Nguyệt Thành nhỏ bé, nhưng quán rượu quán trọ mọc lên san sát nhau, người qua kẻ lại xe ngựa đông đúc, phồn hoa cũng chẳng kém gì Thượng Kinh. Tạ Hồng Trần bước đi dưới ánh mắt của tất cả mọi người, đến thẳng quán trọ. Hoàng Nhưỡng là đệ tử thân truyền của hắn, phòng của nàng ở ngay cạnh phòng hắn.

Đương nhiên Tạ Hồng Trần không thể nghỉ ngơi, Ngọc Hồ Tiên Tông chủ trì cuộc đấu võ của đệ tử mới ưu tú, hắn là chủ nhà, dĩ nhiên phải đi gặp chưởng môn của các phái. Những đệ tử mới ưu tú có may mắn tham gia cũng phải đến bái kiến trước. Hắn rất bận.

Hoàng Nhưỡng cũng không nhàn rỗi, quán trọ này cũng có phòng bếp.

Nàng lần mò đến một cách quen thuộc, quả nhiên, phòng bếp đó vẫn còn. A, ngay cả bày trí thiết kế cũng giống y hệt. Hoàng Nhưỡng bắt đầu hoài nghi tính chân thực của giấc mộng, sao có thể y nguyên như vậy.

Nàng tìm được nguyên liệu, bắt đầu nấu ăn.

Thành Nguyên năm thứ mười ngoài mộng nàng cũng làm mấy món. Khi đó nàng và Tạ Hồng Trần ở chung một phòng, nhưng lúc đó Tạ Hồng Trần quay về một lúc rồi lại vội vàng ra ngoài.

Lần này Hoàng Nhưỡng nấu một bát canh ngọt.

Nàng hầm chín sơn dược, ép thành bột, cho thêm bột nếp, hòa vào sữa bò. Sau đó nặn nó thành viên nhỏ, cho vào nước đun chín, sau đó cho thêm rượu nếp, chút đường. Cuối cùng thêm mấy cánh hoa hồng để trang trí. Nàng nấu ăn vô cùng chăm chú, không để ý xung quanh.

Trong phòng đối diện có người quan sát từ xa qua khung cửa sổ.

Đệ Nhất Thu ngắm rất lâu, Lý Lộc bên cạnh liền đề nghị:“Đã đến đây rồi, chi bằng chúng ta qua đó chào hỏi A Nhưỡng cô nương đi.”

Đệ Nhất Thu lắc đầu.

Hắn mặc áo choàng đen, đội mũ trùm đầu che nửa khuôn mặt. Vì lý do thể chất, da hắn trắng bệch, góc trán còn thấp thoáng vân rắn.

Hiện giờ hắn đứng dựa cửa sổ, yên lặng ngắm người đó nấu canh. Hắn đã sớm biết Tạ Hồng Trần sẽ ở căn phòng đó, nên đã chọn nơi có tầm nhìn tốt nhất. Quả nhiên liền nhìn thấy nàng.

Lý Lộc nói: “Mấy ngày nay Giám Chính ngày đêm không nghỉ ngơi, có lẽ là vì chuẩn bị lễ vật cho A Nhưỡng cô nương. Hôm nay đã gặp được, đương nhiên nên giao cho nàng thì tốt hơn.”

Hắn nói đến lễ vật, sắc mặt Đệ Nhất Thu liền mất tự nhiên.

“Chỉ là đồ chơi nhỏ thôi, không đến mức này.” Đệ Nhất Thu thò tay vào trong lòng lấy ra túi thơm. Đó là pháp bảo trữ vật, là một hồ lô rỗng được khâu bằng sợi vàng, miệng hồ lô được điêu khắc giàn nho và nụ hoa chớm nở bằng phỉ thúy.

Phỉ thúy bao quanh khảm nạm nửa cái hồ lô, nguyên vẹn hoàn chỉnh. Bên dưới là sợ vàng rủ xuống giàn nho, bên trên là mấy đóa nhỏ màu trắng đang nở, tinh tế vô cùng.

Hiển nhiên, hắn đã bỏ nhiều tâm tư vào vật này. Đặc biệt là với tình trạng đôi bàn tay của Đệ Nhất Thu, tạo đúc và điêu khắc không dễ dàng. Nàng… sẽ thích chứ nhỉ.

Đệ Nhất Thu cúi đầu, trong lòng bất an giống như chàng thiếu niên lần đầu tiên chuẩn bị lễ vật cho cô nương trong lòng.

Hoàng Nhưỡng ước chừng thời gian, nàng bưng canh ngọt ra khỏi phòng bếp, đi thẳng lên lầu. Đệ Nhất Thu xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy nàng đi trên hành làng, có lúc xuất hiện, có lúc bị che khuất như ánh trăng giữa tầng mây.

Nhưng Hoàng Nhưỡng không bưng bát canh ngọt về phòng của mình. Nàng gõ cửa phòng Tạ Hồng Trần.

Sắc mặt Đệ Nhất Thu dần tối sầm xuống. Lý Lộc thấy thế, vội nói: “A Nhưỡng cô nương là đệ tử của Tạ tông chủ, đệ tử hiếu kính sư phụ, không cần để ý.”

Đệ Nhất Thu ừm một tiếng, đi ra khỏi cửa sổ. Ngươi đi mất nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được nhìn về cửa sổ.

Hoàng Nhưỡng gõ hai tiếng, cánh cửa liền mở ra.

Tạ Hồng Trần có ở trong phòng, đương nhiên hắn ở trong phòng. Hoàng Nhưỡng biết khi nào thì hắn trở về.

Hoàng Nhưỡng bưng canh ngọt đi vào, nói: “Sư tôn hôm nay vất vả, uống bát canh cho nhuận giọng rồi ra ngoài nhé.”

Tạ Hồng Trần ở cùng các chưởng môn tông chủ, đương nhiên không tránh khỏi uống rượu và ăn đồ mặn, hắn không thích lắm nên cũng không ăn được mấy.

Bây giờ nhìn bát canh ngọt này, hương thơm ập vào mũi, đương nhiên cũng muốn ăn.

“Không ngờ con còn biết nấu ăn.” Hắn ngồi xuống bàn bên cạnh, đã thay xong trang phục. Quần áo của hắn không có mùi hương, trên người chỉ có hơi thở vô cùng lạnh lùng.

Hoàng Nhưỡng đưa bát canh ngọt đến trước mặt hắn, đương nhiên cửa không đóng, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, nếu đóng cửa, e là không giải thích nổi.

Nàng cười nói: “Sư tôn xem thường đệ tử rồi, nếu luận tài nấu ăn, đệ tử cũng từng luyện. Ngay tại Kỳ Lộ Đài đã luyện được một trăm năm đấy.” Hoàng Nhưỡng vừa nói vừa múc canh vào bát nhỏ.

Tạ Hồng Trần nhìn động tác của nàng, chỉ cảm thấy ấm áp và quen thuộc, giống như đã từng rất nhiều đêm nàng vừa ồn tồn trò chuyện vừa lấy đồ ăn cho hắn.

Hoàng Nhưỡng đưa bát canh đã múc xong đến trước mặt hắn, còn không quên đặt chiếc thìa bạc. Tạ Hồng Trần ngập ngừng, nói: “Con cũng cùng ăn đi.”

“Được.” Hoàng Nhưỡng cũng không từ chối, ngồi đối diện với hắn. Tạ Hồng Trần múc thìa canh chậm rãi cho vào miệng.

Món này rất hợp với khẩu vị của hắn, sau khi vào bụng, dạ dày ấm nóng. Tạ Hồng Trần liền ăn thêm mấy thìa.

Hoàng Nhưỡng lại múc cho hắn, Tạ Hồng Trần đứng dậy, nói: “Không cần. Vi sư phải ra ngoài một chuyến, con về phòng nghỉ ngơi đi.” Hắn hết sức duy trì khoảng cách an toàn giữa hai sư đồ.

Hoàng Nhưỡng đáp một tiếng, rồi rót nước cho hắn súc miệng.

Tạ Hồng Trần tiện tay nhận lấy, ăn ý giống như rất nhiều lần, không cần nói gì.

Hoàng Nhưỡng thu bát rồi tự rời đi, Tạ Hồng Trần ngắm bóng dáng của nàng, nghe tiếng bước chân dần dần đi xa.

Đối diện, có người vẻ mặt âm u nhìn thấy tất cả.

Lý Lộc ở một bên khuyên: “Giám Chính, bọn họ là sư đồ, sư đồ! Một ngày làm thầy, cả đời là thầy, quan hệ hai người thân thiết cũng là việc khó tránh.”

Giám Chính đại nhân đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh lùng.

Hắn âm trầm bước ra ngoài, vừa nhìn thì thấy một con chó vàng.

Hắn lập tức tiến lên vài bước, nhanh chóng buộc túi thơm lên cổ con chó. Trong đầu Lý Lộc xuất hiện đầy dấu chấm hỏi: “Giám Chính… Ngài đang?”

Giám Chính đại nhân tỏ vẻ mặt lạnh như băng: “Chẳng phải ngươi hỏi bản tọa tại sao ngày đêm điêu khắc pháp bảo này sao? Là để tặng chó.” Hắn vừa chỉ vào con chó vàng, tiện tay thi triển pháp thuật, con chó kêu nhẹ một tiếng, quay đầu bỏ chạy. Lý Lộc: “…”

Hoàng Nhưỡng thu dọn bát đĩa, đang định về phòng, vừa quay người lại thì nhìn thấy một con chó. Là con chó vàng bình thường, nhưng trên cổ nó buộc một… pháp bảo trữ vật. Vào những năm này chó cũng mang theo pháp bảo ư?

Con chó vàng đó đi đến thẳng trước mặt nàng, ngồi xổm xuống. Hoàng Nhưỡng kinh ngạc, lấy pháp bảo từ trên người chó xuống.

Pháp bảo đó là một túi thơm hình hồ lô, một nửa là phỉ thúy một nửa sợi vàng, tạo hình tinh tế, tốn rất nhiều công. Trong hồ lô rỗng có thể đựng viên thơm, vô cùng hợp với nữ tử.

Hoàng Nhưỡng cầm lấy túi thơm, ướm thử bên hông, thực sự yêu thích không nỡ buông tay.

“Cái này… là của ngươi hả?” Nàng hỏi con chó vàng, “Chắc không phải ngươi muốn tặng ta chứ?” Đương nhiên con chó vàng sẽ không trả lời nàng, nó nhăn mũi bỏ chạy. Một con chó tặng pháp bảo cho ta? Hoàng Nhưỡng cầm hồ lô đó, suy nghĩ mãi mà không hiểu.