Không Tỉnh

Chương 49: Đấu võ



Hoàng Nhưỡng mang theo pháp bảo có được một cách kỳ lạ mờ mịt quay về phòng. Giám Chính đại nhân ở tòa đối diện lại tức đến mức cả đêm không ngủ ngon.

Ngày hôm sau, cuộc đấu võ của các đệ tử mới ưu tú chính thức bắt đầu.

Vì để công bằng, tất cả đệ tử mới ưu tú đều sử dụng pháp bảo giống nhau do Ngọc Hồ Tiên Tông chuẩn bị. Hoàng Nhưỡng chọn một thanh trọng kiếm. Là đệ tử thân truyền của Tạ Hồng Trần, nàng muốn giữ thế phòng ngự.

Các chưởng môn của Tiên môn đều đứng trên khán đài có tầm nhìn rõ ràng, mọi người ngồi xuống, vừa quan sát theo dõi võ đài ở giữa, vừa khen ngợi đệ tử của môn phái khác một cách giả tạo.

Hoàng Nhưỡng và các đệ tử mới ưu tú đứng cùng một chỗ, hôm nay nàng mặc trang phục luyện võ màu vàng nhạt, sợi trân châu trên tóc chói mắt. Nữ tử mảnh mai duyên dáng mang theo trọng kiếm, bước chân dứt khoát, tựa như ánh sáng đều tập trung hết về phía nàng, khiến trước mắt rất nhiều người bừng sáng,

“Cuộc thi đấu võ thuật các đệ tử mới ưu tú lần này chính thức bắt đầu.” Trương Sơ Tửu và Tạ Thiệu Xung phụ trách duy trì thứ tự. Còn sư tôn của nàng ngồi ở trên khán đài cao nhất, trước mặt là một chén trà và mấy đĩa hoa quả.

Ánh mắt của Tạ Hồng Trần rơi xuống giữa võ đài, nhìn chằm chằm ánh vàng lấp lánh đó. Mấy vị chưởng môn bên cạnh hắn đều khen ngợi Hoàng Nhưỡng phong thái vô song. Tạ Hồng Trần cũng không khiêm tốn, nhìn khắp các đệ tự tiên môn, Hoàng Nhưỡng là số một.

Nàng là kiểu người sinh ra đã tỏa sáng, cho dù lẫn trong biển người cũng rực rỡ bắt mắt.

Trong đám đông, vì Giám Chính đại nhân giấu tên tuổi thân phận nên không có chỗ ngồi đặc biệt.

Hắn ngồi cùng một khán đài với đám quan viên thương nhân có chút quyền thế hoặc tiền tài, tầm nhìn cũng tạm ổn. Những người xung quanh cứ mở miệng là bàn luận về Tạ tông chủ.

Giám Chính đại nhân nhìn người trên khán đài xa xa một cái. Tất nhiên Tạ Hồng Trần quân tử như ngọc, hào hoa phong nhã, nhưng Giám Chính đại nhân lại chỉ cảm thấy chướng mắt.

Lúc này trận đấu đầu tiên bắt đầu.

Tạ Thiệu Xung phụ trách chủ trì, bốn người Tạ Hồng Trần, Võ Tử Sửu, Hà Tích Kim, Trương Sơ Tửu chứng kiến.

Mười người Mê Hoa Tông tông chủ Sài Thiên Vanh, Huyễn Điệp Môn môn chủ Hàm Điệp phu nhân phụ trách đánh giá. Bọn họ sẽ định ra người đứng đầu trong số đệ tử đến thi đấu.

Đương nhiên, đây chỉ là việc nhàm chán trong mắt Hoàng Nhưỡng. Nàng chỉ cảm thấy đáng tiếc hôm nay Tạ Linh Bích không đến. Nếu không, tinh thần chiến đấu của mình sẽ nâng cao rất nhiều.

Vòng thứ nhất bắt đầu, đối thủ của Hoàng Nhưỡng là Sài Hào, con trai của Mê Hoa Tông Sài Thiên Vanh.

Sài Hào này, nói thật ra thì cũng là một nhân tài. Y nghe nói phụ thân mình có ý tác hợp cho y và Hoàng Nhưỡng, hôm nay thực sự gặp được Hoàng Nhưỡng, chỉ cảm thấy trước mắt như minh châu chói mắt.

Hoàng Nhưỡng mỉm cười, chắp tay nói với y: “Sài sư huynh, mời.”

Sài Hào lúng ta lúng túng đáp lễ, trong lòng đều là: Ta phải nhường nàng, không làm nàng bị thương.

Trên khán đài có hai người vô cùng không vui.

Đồ vô dụng, mất lý trí chỉ vì sắc đẹp! Tạ tông chủ và Giám Chính đại nhân cùng hừ lạnh lùng.

Sài Hào tâm tư rối bời, Hoàng Nhưỡng cũng không thủ hạ lưu tình. Nàng khẽ quát một tiếng: “Sài sư huynh cẩn thận đấy!” Vừa dứt lời, kiếm đã lao đến!

Nếu nhìn bề ngoài, nàng gần giống với kiếm quân tử của Tạ Hồng Trần. Nhưng lúc này vừa ra tay, mọi người liền cảm giác nàng khác với Tạ Hồng Trần. Tạ Hồng Trần xuất kiếm phóng khoáng xuất thế, phong lưu kiệt xuất. Còn đường kiếm của Hoàng Nhưỡng mạnh mẽ dứt khoát, khí thế dâng cao.

Phong thái kiếm tiên phần lớn đều giống như Tạ Hồng Trần, quân tử như ngọc, như thiết như mài. Kiếm đạo viên mãn, tiến lùi có mức độ. Mà Hoàng Nhưỡng lại có đi mà không có về, công mạnh hơn thủ.

Sài Hào không nghĩ kiếm phong của nàng bá đạo như vậy, chỉ ba đường kiếm đã bị bại trong tay nàng. Tạ Thiệu Xung tuyên bố thắng bại, Sài Hào vẫn bàng hoàng, không dám tin. Hoàng Nhưỡng ôm quyền hành lễ với y, không hề tỏ vẻ kiêu căng.

Mọi người đều khen nàng khiêm tốn, không quan tâm hơn thua.

Nhưng kì thực, trong lòng Hoàng Nhưỡng cuồn cuộn nổi sóng không ngừng. Cứ tiếp tục luyện thế này lúc nào mới có thể chiến một trận với Tạ Linh Bích? Trong lúc suy nghĩ, tay của nàng không khỏi sờ lên cây châm trà trên đầu.

Cây trâm trong suốt này, Hoàng Nhưỡng vốn tưởng rằng đó là vật tính thời gian của giấc mộng này, nhưng bây giờ nàng phát hiện không phải vậy.

Hiển nhiên giấc mộng thứ hai dài hơn giấc mộng thứ nhất rất nhiều, tính đến hiện tại, cây châm không có hiện tượng hòa tan.

Giấc mộng đầu tiên cây trâm hòa tan là vì nàng đã báo thù, cũng bị thương. Vậy tại sao giấc mộng lại tan vỡ? Là vì nàng chết, hay là vì thù hận tiêu tan?

Hoàng Nhưỡng không biết. Nàng cũng đang thăm dò.

Nàng đứng giữa võ đài, xung quanh đều là quan khách. Nàng đã từng gặp những người này với thân phận phu nhân Ngọc Hồ Tiên Tông tông chủ. Còn bây giờ nàng đứng ở đây đấu võ.

Khoảnh khắc đó nàng có cảm giác thời gian đảo loạn, khó phân biệt thật giả.

Đệ tử thiếu niên thứ hai nhanh chóng lên võ đài, là Hà Đạm, thứ tử của Hà Tích Kim.

Tu vi của thiếu niên này vững chắc, cũng không ngẩn ngơ như lúc Sài Hào lên võ đài. Hắn cầm kiếm đi đến, ra một đòn linh kiếm chém đứt mạch đối với Hoàng Nhưỡng. Kiếm này vô cùng hung hiểm, Hoàng hoàn hồn, nhanh chóng phá vỡ nó bằng một chiêu cuồng long chém đầu.

Mọi người xung quanh tạm dừng nói chuyện, chuyên tâm theo dõi trận chiến.

Kiếm pháp và tu vi của Hà Đạm kết hợp với nhau tăng thêm sức mạnh, Hoàng Nhưỡng không hề sợ hãi. Nàng ra kiếm nhanh như chớp, hiển khổ luyện mấy năm nay rất có hiệu quả. Trong đám đông, những người dân tầm nhìn không tốt chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng màu vàng của nàng. Đệ Nhất Thu chăm chú nhìn nàng, trong thời gian mười năm ngắn ngủi, nàng đúng là tiến bộ thần tốc.

Ở chỗ cao nhất trên khán đài, Tạ Hồng Trần bưng chén trà, nhấp một ngụm, ánh mắt luôn theo dõi trên võ đài.

Khi người đó xuất kiếm có sự tàn ác, không phù hợp với tính cách lương thiện dịu dàng của nàng. Tạ Hồng Trần vốn là kiếm tiên du ngoạn, hắn biết rõ kiếm đạo chính là tâm đ*o. Nhưng tại sao kiếm đạo và tâm đ*o của một người lại khác nhau lớn như vậy.

Hắn không biết.

Nhưng ở giữa võ đài, người đó giống như ánh sáng màu vàng, xoay chuyển khoan thai. Kể cả con trai của Hà Tích Kim cũng không thể chiến thắng được nàng.

Bảo kiếm trong tay Hoàng Nhưỡng như cảm nhận được ý của nàng, kêu lên u u. Khi kiếm ý của Hà Đạm bị phá, mũi kiếm của Hoàng Nhưỡng chạm vào cổ họng của hắn, tất cả mọi người ý thức được Ngọc Hồ Tiên Tông có lẽ sẽ sinh ra một kiếm tiên khác. Không phải đệ tử của Tạ Hồng Trần, mà là một kiếm tiên thực sự ngoại trừ Tạ Linh Bích và Tạ Hồng Trần.

“A, a, a…” Giọng của Hà Tích Kim gián đoạn đứt quãng.

May mắn Võ Tử Sửu bên cạnh lập tức khen ngợi: “A Nhưỡng cô nương thật ưu tú.”

Hà Tích Kim không hài lòng với từ “ưu tú” này, sửa lại nói: “Một, một, một…” Trương Sơ Tửu nói, “Một người duy nhất trong vạn người.”

Lúc này Hà Tích Kim mới hài lòng gật đầu. Trương Sơ Tửu lại bổ sung một câu: “Tạ tông chủ thật có con mắt.”

Tạ Hồng Trần thản nhiên nói: “Thiên tư của nàng không bằng Hà Đạm công tử, chỉ là khổ luyện thôi.”

Hắn nói từ khổ luyện này một cách rất thờ ơ. Nhưng sự khổ luyện của Hoàng Nhưỡng lại là tranh thủ mọi thời gian. Nàng như chạy đua với thời gian, sợ muộn một bước sẽ không kịp.

Nếu nói thực sự là say mê kiếm đạo thì cũng thôi, nhưng nàng không phải.

Nàng không thích tu luyện võ công.

Tạ Hồng Trần đã sớm nhận ra chuyện này.

So sánh ra, Hoàng Nhưỡng thích chăm sóc cây trồng hơn. Chỉ khi nàng ở Kỳ Lộ Đài mới có niềm vui thực sự.

Cho nên ngay cả Tạ Hồng Trần cũng không biết tại sao nàng cố chấp như vậy, nàng cứ như bị ma nhập vậy.

Ban đầu của cuộc thi đấu võ này, Hoàng Nhưỡng làm như đệ tử của Tạ Hồng Trần, là một trong số chủ nhà. Nàng lịch sự nhường khách, ba trận đánh đầu tiên thắng cả ba trận.

Ngọc Hồ Tiên Tông có thể nói là được nở mày nở mặt, Tạ Hồng Trần được người ta nịnh bợ lên tận trời.

Trong đám đông, trong lòng Giám Chính đại nhân lại càng tối tăm.

Mười năm nay hắn không chỉ điều dưỡng cơ thể, tất nhiên cũng dốc lòng tu luyện. Hắn cũng luyện võ và chăm sóc cây trồng như Hoàng Nhưỡng, ban ngày tu luyện, buổi tối chế tạo các loại pháp khí.

Nhưng Hoàng Nhưỡng tiến bộ quá nhanh. Điều này khiến hắn không có cảm giác vượt trội gì.

Thậm chí hắn bắt đầu suy nghĩ, nếu không còn lo lắng về thể chất, hắn đích thân lên võ đài chiến một trận với Hoàng Nhưỡng, liệu có thắng nàng được không? Giám Chính đại nhân không nắm chắc. Bởi vì đám người Hà Đạm, Sài Hào không thể ép Hoàng Nhưỡng thể hiện toàn lực. Vừa nghĩ đến mình lên võ đài có khả năng bại dưới kiếm của Hoàng Nhưỡng, Giám Chính đại nhân thực sự tràn đầy mây đen trong lòng. Khắc khổ tu luyện! Phải khắc khổ tu luyện! Giám Chính đại nhân rơi vào vực sâu của nội tâm.

Hoàng Nhưỡng chiến ba trận, khom lưng bái xung quanh trong tiếng khen ngợi của mọi người, sau đó lùi xuống khỏi võ đài.

Đương nhiên Tạ Hồng Trần không thể rời đi, nhưng ánh mắt của hắn chậm rãi di chuyển ra ngoài võ đại. Hắn nhìn bóng dáng màu vàng nhạt đó, nàng rời đi như ánh mặt trời. Vì thế cả võ đài cũng phải ảm đạm.

Tạ Hồng Trần không thể rời đi, nhưng Đệ Nhất Thu có thể đi.

Hắn đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, xuyên qua đám đông, đi theo Hoàng Nhưỡng từ xa. Hoàng Nhưỡng cũng không đi lung tung, lập tức trở về quán trọ. Đi cái gì mà đi, không cần luyện công hả?

Đệ Nhất Thu muốn gọi nàng lại, nhưng gọi nàng rồi phải nói gì?

Vừa nghĩ đến chiến lực của mình có thể không bằng nàng, trái tim của Giám Chính đại nhân liền đóng băng! Hắn nhìn Hoàng Nhưỡng đi vào phòng, nhưng lại dừng bước.

Lý Lộc đi theo sát Giám Chính nhà mình, thấy thế vội nói: “Tạ Hồng Trần chưa thể quay về trong chốc lát, tại sao Giám Chính đại nhân không gặp A Nhưỡng cô nương?”

Sắc mặt Đệ Nhất Thu âm trầm, hồi lâu mới nói: “Về phòng.”

“Hả?” Lý Lộc thấy khó hiểu: “Tại sao? Giám Chính thật không dễ gì mới đến Khám Nguyệt Thành một chuyến, hiện giờ A Nhưỡng cô nương ở ngay trước mắt…”

Đệ Nhất Thu lạnh lùng liếc hắn một cái, quay người trở về phòng thật.

Ta đường đường là một nam tử cao bảy tấc, đâu thể không xứng với một nữ tử? Khổ luyện! Không ngủ không nghỉ khổ luyện cho ta!

Lý Lộc không hiểu. Đúng là lòng nam nhân như kim đáy biển.

Hoàng Nhưỡng quay về phòng cũng không nghỉ ngơi. Nàng rất mệt nhưng vẫn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Nàng đến phòng bếp, làm mấy món ăn.

Tạ Hồng Trần thích ăn thanh đạm, sau khi xem xong cuộc đấu chắc chắc sẽ triệu tập đệ tử để phân tích cuộc thi đấu. Lúc này có mấy món ăn thì không còn gì tuyệt hơn.

Quả nhiên, cuộc đấu ngày đầu tiên kết thúc, Tạ Hồng Trần đưa theo ba đệ tử còn lại cùng trở về. Hắn về đến phòng, ngửi thấy mùi thơm của rượu và đồ ăn.

Hoàng Nhưỡng đã bày sẵn cơm canh, thấy thế ngẩng đầu nói: “Sư tôn và các sư đệ vất vả rồi, ta về sớm nên làm mấy món.”

Bước chân Tạ Hồng Trần hơi ngập ngừng dừng lại, sau đó chậm rãi đi vào trong.

Lúc này trời đã nhá nhem tối, trong phòng nổi lên ánh nến. Ánh sáng vàng mờ phủ lên nàng vầng sáng nhàn nhạt, cả căn phòng tràn đầy ấm áp lạ thường. Tạ Hồng Trần cảm thấy dường như những ngày tháng như vậy rất quen thuộc.

Những hình ảnh xa lạ đó hiện lên từng cảnh từng cảnh trong đầu hắn.

Hắn chậm rãi ngồi vào ăn, ngay cả dáng Hoàng Nhưỡng rót rượu cho hắn mà hắn cũng quen thuộc. Sao lại như vậy được?

Hắn đưa tay giữ mu bàn tay của Hoàng Nhưỡng.

Hoàng Nhưỡng hơi giật mình, Tạ Hồng Trần cũng phản ứng lại. Hắn như bị bỏng, nhanh chóng thu tay lại, cố gắng ra vẻ không có chuyện gì, nói: “Hôm nay con cũng vất vả rồi, hà tất phải làm những việc nhỏ nhặt này? Về đi.”

Đương nhiên Hoàng Nhưỡng cũng dừng lại đây, với con người hắn, không thể vội vàng. Nàng nhẹ nhàng phúc thân, nói∶ “Đệ tử cáo lui.”

Dứt lời, nàng quay người đi ra ngoài, còn không quên đóng cửa phòng.

Trên bàn tay của Tạ Hồng Trần còn vương hơi ấm mu bàn tay của nàng. Món ăn trên bàn tinh tế, hắn gắp một miếng cho vào miệng, ngay cả hương vị cũng hợp lòng người đến bất ngờ.

Giống như mỗi một món đều được chuyên tâm nghiên cứu làm cho hắn.

Tạ Hồng Trần ép mình xua đi những ý nghĩ này, nhưng hắn vẫn nghĩ tới.

Hắn đặt đũa xuống, hắn phải triệu tập bốn đệ tử, phân tích tình hình chiến đấu hôm nay cho bọn họ, để chuẩn bị cho lượt đấu thứ hai vào ngày mai, nhưng hắn không muốn.

Hai tay hắn ôm trán, trong đầu đều là hình ảnh thi đấu của Hoàng Nhưỡng hôm nay.

Đừng nghĩ tới nàng nữa, đừng nghĩ tới nàng nữa. Hắn cố gắng đè nén những ký ức hoang đường đó, muốn ngủ một giấc. Có lẽ mình cần nghỉ ngơi.

Hắn cởi giày, nằm trên giường, nhắm mắt thẳng người, muốn đuổi tạp niệm. Còn phòng bên cạnh truyền đến tiếng nước như có như không. Chỉ ngăn cách bởi một bức tường, tiếng nước vô cùng rõ ràng, là âm thanh tắm rửa.

Tạ Hồng Trần đã cố gắng hết sức nhưng hình ảnh trong đầu không thể biến mất. Hoàng Nhưỡng ngân nga điệu nhạc, điệu nhạc du dương uyển chuyển, như chim mỏi cánh bay về tổ, mặt trời lặn phía núi xa.

Nếu Tạ Hồng Trần muốn, đương nhiên hắn có ngàn cách để có thể nhìn thấy cảnh tượng ở phòng bên cạnh. Hắn không thể, nhưng suy nghĩ này lại như con kiến cắn nhẹ vào trong lòng hắn, ngứa ngáy đến hơi nhói đau.

“Sau một hơi thở, lập tức chìm vào giấc ngủ.” Tạ Hồng Trần thi triển một lời nguyền với mình. Cuối cùng hắn ngủ thiếp đi, nhưng trong mộng cũng không được yên bình.

Đó là một nơi xa lạ.

Bên ngoài là ngói xám tường trắng, từ cổng vòm hình bán nguyệt đi vào có đình nghỉ ba chân tinh tế. Bên cạnh đình nghỉ chân có một hồ nước nho nhỏ, bên hồ trồng một khóm cây mai kỳ lạ.

Dưới cây mai là một chiếc ghế nằm, Hoàng Nhưỡng đang ngủ trên đó.

Thời tiết nóng bức, nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác tơ mỏng. Áo khoác mềm mại trơn bóng, rải khắp như nước, nhưng không thể che được kín đáo.

Tạ Hồng Trần chậm rãi tiến lên, nhìn đôi chân nõn nà không tỳ vết trong lớp tơ mềm mại. Chân của nàng nhỏ nhắn và trắng mịn, móng chân còn sơn màu đỏ tươi. Hắn đưa tay ra vuốt nhẹ đôi má của nàng.

Nàng cảm thấy hơi ngứa, nghiêng mặt qua đổi tư thế ngủ.

Vậy là hắn ghé sát lại hôn lên gò má của nàng.

Mỹ nhân chìm trong nhung lụa mở mắt, đôi mắt mơ màng làm biếng, sau dần dần trong suốt như ánh nước. Nàng vươn hai tay, quấn lấy cổ hắn như con rắn.

“Chàng về rồi à, luyện đan xong chưa?” Nàng nói từng chữ như nỉ non bên vành tai hắn.

Luyện đan? Luyện đan gì? Có thứ gì đó đang nổi lên trong ký ức của hắn, thậm chí hắn còn không kịp trả lời thì đã rơi vào trong một cảnh mộng cuồng loạn khác.

Khi Tạ Hồng Trần tỉnh lại vẫn đang thở hổn hển.

Tay của hắn ấn chặt mép giường, chậm rãi dùng lực nắm chặt đến mức ngón tay trắng bệch. Hắn không dám nghĩ lại mình đã gặp phải gì trong mơ. Nhưng mồ hôi đầy trên trán, tim đập thình thịch, tất cả mọi thứ đều đang nhắc nhở hắn.

Hắn chậm rãi đứng dậy, rượu thịt trên bàn chỉ còn chút hơi ấm.

Ngày mai phải tiến hành cuộc thi đầu thứ hai, hắn là tông chủ, không thể lơ là. Hắn tìm được một chiếc áo sạch sẽ thay vào, cởi bỏ từng chiếc áo ướt mồ hôi, muốn gọt bỏ những dục vọng nổi lên đó.

Nhưng cuối cùng lại lộ ra một bản thân bất kham.