Không Tỉnh

Chương 50: Luận bàn



Trong quán trọ, Hoàng Nhưỡng tắm rửa qua rồi đổi quần áo.

Nàng ngồi trên giường chờ Tạ Hồng Trần gọi đến—— Tạ Hồng Trần thân là sư trưởng, theo lý thì nên làm phân tích sau chiến đấu cho bọn họ. Dù sao thì chiến đấu phải minh bạch rõ ràng mới có thể quyết định xếp hạng được.

Tông môn như Ngọc Hồ Tiên Tông, bất kể thế nào cũng phải có một đệ tử tiến vào ba hạng đầu, không thì chỉ sợ sẽ mất mặt.

Nếu đệ tử không thể hiện tốt, Tạ Linh Bích sẽ tự mình đến chỉ đạo với Tạ Hồng Trần. Mà năm nay Hoàng Nhưỡng thể hiện ưu tú, mọi người không còn khẩn trương nữa.

Hoàng Nhưỡng lấy cái túi thơm mà con chó vàng kia mang đến ra, ngồi ở trên giường thưởng thức.

Túi thơm tinh xảo khéo léo, nàng lật qua lật lại nhiều lần nhưng vẫn không thấy dấu ấn người kia đúc lên. Thật ra trong lòng nàng hiểu rất rõ, pháp bảo như thế này trừ người kia ra thì khó có ai đúc được.

Nàng ghé vào trên giường, đặt hồ lô phỉ thúy nạm sợi vàng kia lên chóp mũi nhẹ ngửi. Bên trong không bỏ viên hương liệu vào nên không coi là thơm nức mũi, chẳng qua nó vẫn khiến người ngửi thấy vui trong lòng.

Người kia, có lẽ cũng giống như lúc ở ngoài mộng, ngồi ở sau án thư yên lặng khắc nên pháp khí này.

Hoàng Nhưỡng nắm túi thơm trong tay, ngượng ngùng hồi lâu. Bây giờ pháp bảo trữ vật có giá rất quý, một cái thuộc loại phổ thông ở cửa hàng ngoại môn Ngọc Hồ Tiên Tông cũng cần vạn lượng bạc trắng.

Nếu là người khác tặng cho, Hoàng Nhưỡng sẽ vì lớp da “phẩm tính cao khiết, không màng danh lợi” này mà không nhận. Nhưng nếu người tặng là Đệ Nhất Thu thì nàng sẽ nhận. Người kia tự tay làm, dù nàng không cần cũng sẽ nhận hết, không cần thiết phải ra vẻ làm gì.

Bây giờ túi thơm ở đây, chắc chắn người kia cũng đã đến. Nhưng nếu nàng không chủ động thì chắc là hắn sẽ không ra gặp mặt.

Hoàng Nhưỡng cầm túi thơm lăn một cái trên giường, nàng nghĩ nửa ngày mới cầm bút lên viết một tờ giấy.

Tờ giấy quả thật được viết rất đơn giản, Hoàng Nhưỡng muốn viết bốn chữ—— ngày mai gặp nhau. Nhưng nghĩ một hồi, nàng không cần mặt mũi chắc? Thế nào cũng phải tìm cái cớ chứ?

Vì thế nàng viết thêm bốn chữ—— luận bàn võ nghệ. Lý do này không tồi, Hoàng Nhưỡng rất hài lòng.

Chỉ có điều biết giao cho ai truyền tin bây giờ? Nàng nghĩ lúc lâu, đột nhiên lóe lên ý tưởng—— à há! Trong này không phải có con chó vàng sao?!

Nàng không màng trời đã tối muộn, chạy nhanh xuống dưới lầu bắt lấy con chó vàng kia, vò tờ giấy thành một cục thật nhỏ rồi buộc vào cổ nó. Mà ở cửa sổ đối diện, Giám Chính đại nhân nhìn hết toàn bộ hành động của nàng.

Thư tình à? Lý Giám Phó cực kỳ kích động.

Giám Chính đại nhân cố gắng làm ra vẻ như không có chuyện gì, bình tĩnh mở ra tờ giấy. Mặt trên chỉ có một hàng chữ nhỏ—— ngày mai gặp nhau, luận bàn võ nghệ.

Lý Giám Phó nhìn bốn chữ vế đằng trước, nói: “Chúc mừng Giám Chính đại nhân, chúc mừng Giám Chính đại nhân.”

Giám Chính đại nhân nhìn chằm chằm bốn chữ vế đằng sau, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Lúc này chúc mừng có hơi sớm.”

“Dạ?” Lý Giám Phó không hiểu lời này là ý gì.

Giám Chính đại nhân lấy giấy bút đến, bắt đầu nghiêm túc hồi tưởng chi tiết những chiêu thức hôm nay Hoàng Nhưỡng luận võ thí nghệ. Trí nhớ của hắn không tệ, hơn nữa hắn rất để ý Hoàng Nhưỡng nên có thể vẽ chi tiết rõ ràng các chiêu thức đó.

Sau đó là cách để phá chiêu và phản công.

Lý Giám Phó đứng một bên nhìn chăm chú, trong lòng cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

Hoàng Nhưỡng gửi thư đi, trong lòng cứ nghĩ mãi tới việc này.

Mấy năm nay nàng vẫn luôn vùi đầu luyện công và gây giống, cho nên cảm thấy thời gian xa cách Đệ Nhất Thu cũng không lâu lắm.

Nhưng rốt cuộc thời gian vẫn lặng thầm trôi đi, bây giờ chắc là hắn đã khôi phục tương đối rồi nhỉ? Dù sao thì trăm năm sau ở ngoài mộng, Ti Thiên Giám đã có uy danh hiển hách ở Tiên môn.

Hoàng Nhưỡng đợi một lúc, nàng lại đi ra ngó con chó vàng kia, quả nhiên tờ giấy trên cổ nó đã bị lấy đi. Đúng là hắn!

Chân Hoàng Nhưỡng như đạp lên mây mà bay bổng đi về phòng, ngã lên giường một lần nữa. Đệ Nhất Thu, Hoàng Nhưỡng nhẩm cái tên này, khóe miệng không nhịn được lặng lẽ cong lên.

Nửa đêm về sáng, quả nhiên Tạ Hồng Trần vạch ra kế hoạch đối chiến cho bốn đệ tử, trong đó có Hoàng Nhưỡng. Hắn kiên nhẫn phân tích đối thủ có khả năng sẽ gặp cho bốn người. Tạ Hồng Trần am hiểu công pháp của các phái trong tiên môn nên chỉ cần hắn tiện tay một chút đã có thể giúp người ta được lợi không ít.

Hoàng Nhưỡng cũng nghiêm túc lắng nghe—— vừa nghe vừa cảm thán. Theo như thực lực bây giờ của nàng thì biết ngày nào tháng nào mới có thể đối chiến với Tạ Linh Bích đây?

Việc này thật sự là khiến người ta không thấy được tia hy vọng nào mà.

Hoàng Nhưỡng suy sụp, tay lại chạm vào trà châm trên đầu một lần nữa. Sớm biết vậy thà rằng cứ ăn ngon uống tốt sống cả đời cho rồi. Mấy năm nay nàng tu tập võ đạo đúng là tự chịu tội mà.

Tạ Hồng Trần phát hiện vẻ rầu rĩ của nàng, hắn nói: “Nếu con mệt mỏi thì về nghỉ ngơi đi.”

Vừa dứt lời, hắn cũng ngẩn ra. Thấy giọng điệu thân mật quá, hắn lại bổ sung thêm câu: “Nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lại chiến đấu tiếp.” Thật ra Hoàng Nhưỡng chỉ muốn nghỉ ngơi, nàng nghe vậy thì đồng ý ngay, đứng dậy trở về phòng.

Khóe mắt Tạ Hồng Trần liếc qua bóng dáng của nàng, không hiểu sao sau khi nàng rời khỏi, hắn không còn hứng đàm luận nữa.

Ngày hôm sau, Hoàng Nhưỡng xuất chiến lần nữa đã trở thành một con ngựa đen(*) được tất cả mọi người xem trọng.

(*)Ngựa đen: ý chỉ một người ưu tú đột nhiên xuất hiện

Nàng đứng ở trung tâm Diễn Võ Đài, nhìn một vòng xung quanh đài đấu võ. Trong biển người mênh mông nhộn nhịp, rốt cuộc nàng đã nhìn thấy người kia—— Đệ Nhất Thu. Hắn mặc một thân áo choàng đen, đứng lẫn trong đám người.

Chỗ đó có vị trí tầm nhìn không tốt, nhưng nàng vẫn thấy được. Chỉ một cái liếc mắt này đã đủ khiến người ta vui mừng.

Trên khu vực đài xem võ, Đệ Nhất Thu nhận thấy ánh mắt ấy, đột nhiên trong lòng thấy khẩn trương.

Lý Giám Phó bên cạnh cũng vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Giai nhân nhìn quanh, nhất định là có điều vấn vương trong lòng. Tối nay Giám Chính đại nhân nhất định phải thể hiện cho tốt vào.”

Giám Chính đại nhân mặt mũi vô cảm, hắn chỉ dùng bút than nghiêm túc ghi lại chiêu thức đối địch của Hoàng Nhưỡng.

Trận này Hoàng Nhưỡng trước sau đấu với bốn đệ tử Tiên môn. Nàng xuất sư từ Tạ Hồng Trần, lòng lại mong được đánh bại Tạ Linh Bích nên đối chiến với bốn người này cũng nhẹ nhàng.

Người đứng đầu bảng lần này không phải nàng thì còn ai.

Tạ Hồng Trần nhận được lời chúc mừng của mọi người, hắn cũng không thấy bất ngờ chút nào. Hoàng Nhưỡng nóng ruột xuống khỏi đài—— trở về nhanh chóng rửa mặt chải đầu rồi đổi bộ quần áo đẹp mới là việc cấp bách.

Do nàng không màng đến danh lợi nên lại nhận được một đợt lời khen ngợi.

Ánh mắt của Tạ Hồng Trần dõi theo nàng, chỉ thấy nàng giống như một chú bướm nhảy nhót rời khỏi Diễn Võ Trường. Nàng không quay đầu lại nhìn, Tạ Hồng Trần thu lại ánh nhìn, hắn muốn ép bản thân tập trung mới có thể tiếp tục xem thí nghệ tiếp đó.

Nhưng dù thế nào thì hạng đầu cũng thuộc về Ngọc Hồ Tiên Tông, những cái khác thắng bại thế nào đã không còn quan trọng.

Hoàng Nhưỡng trở về quán trọ, quả nhiên nàng rửa mặt chải đầu một phen, sau đó thay một bộ thường phục hiền dịu thục nữ hơn. Trong quán trọ không có gương đồng, nàng đành phải hao tâm tốn sức chải một búi tóc rồi trang điểm.

Hoàng Nhưỡng nhìn vào chậu nước ngắm nghía bóng mình trong đó, nàng thấy cũng có vẻ sáng sủa rồi mới phấn khởi ra khỏi cửa.

Tất nhiên Giám Chính đại nhân không thể đến trễ, hắn canh ở trước cửa sổ của Hoàng Nhưỡng, chờ nàng rời quán trọ thì sẽ lập tức đuổi theo. Hoàng Nhưỡng biết hắn không muốn bại lộ thân phận, hai người tự hiểu ngầm mà không nói ra, một trước một sau ra khỏi Khám Nguyệt Thành. Cứ đi mãi vào sâu trong rừng rậm, đến lúc Hoàng Nhưỡng cảm thấy sẽ không có người theo đến tận đây mới dừng chân lại.

Phía sau, Giám Chính đại nhân một thân áo đen, mũ che nửa khuôn mặt, mà nửa khuôn mặt còn lại có những vệt Xà Văn như ẩn như hiện. Sắc môi của hắn tối màu, đen đến phát tím, thoạt nhìn làn da càng tái nhợt, không có chút màu máu nào.

Hoàng Nhưỡng bước tới trước mặt hắn, thấy sau thời kỳ sưng to lại đến lúc gầy teo lại thì không khỏi thắc mắc: “Chàng có khỏe không?”

Giám Chính đại nhân đáp: “Tạm ổn.” Sau đó, hắn lại nói: “Rút kiếm đi.” “Hả?” Hoàng Nhưỡng không hiểu ra sao, Giám Chính đại nhân lại giục: “Rút kiếm.”

Hoàng Nhưỡng chỉ đành rút kiếm của mình ra, nàng hỏi hắn: “Làm gì vậy?”

Giám Chính đại nhân nói từng chữ nghiêm túc: “Luận bàn võ nghệ!”

Dứt lời, hắn hơi kéo tay áo lên, trên bàn tay thon thon dày đột nhiên phủ kín một tầng vảy rắn màu than chì!

“Đến!” Hắn khẽ quát một tiếng, bóng hình như gió mạnh, phủ bên ngoài là một tầng khói độc xông tới phía Hoàng Nhưỡng!

Hoàng Nhưỡng hoàn toàn không kịp phản ứng, nàng lập tức bị hai ngón tay của hắn đâm nhẹ vào vai. Cũng may là Đệ Nhất Thu biết nàng chưa phòng thủ nên chưa dùng sức mà chỉ chạm nhẹ. Nhưng hắn không nghĩ tới, hắn đã từng dùng hai ngón tay này xé gió phá vỡ vảy rắn hộ thể của Ngũ ca hắn!

Hoàng Nhưỡng bị luồng gió bắn trúng, nàng chỉ thấy đầu vai đau nhức. Ngay lập tức, nàng giơ kiếm lên đỡ đòn, nhưng từng chiêu của nàng như đã bị đối phương biết trước mà chuẩn bị.

—— Đương nhiên rồi, đây là do Giám Chính đại nhân không ngủ không nghỉ nghiên cứu suốt cả đêm!

Kiếm của Hoàng Nhưỡng đâm vào không khí, nàng từ mờ mịt dần dần biến thành đầy bụng lửa giận. Như thế này thì luận võ ở đâu ra, có mà đang đùa khỉ thì có!

Đệ Nhất Thu thấy nàng chăm chú như thế, ý chí chiến đấu của hắn cũng cao lên, không giơ cao đánh khẽ nữa. Chiêu nào của hắn cũng chí mạng, đánh thẳng vào điểm yếu hại. Trước đó Hoàng Nhưỡng chỉ mới bực bội, sau đó nhanh chóng biến thành liều mạng với hắn!

—— Không liều không được, thằng nhãi này quả thật là đang chơi chiêu độc mà!

Hai người trong rừng trúc ngươi tới ta đi, đánh nhau kịch liệt. Nhưng Giám Chính đại nhân là có chuẩn bị mà đến, ngược lại Hoàng Nhưỡng không biết gì về hắn cả.

Trên người Hoàng Nhưỡng bị nhiều chỉ phong bắn trúng, nàng chỉ cảm thấy đau đớn xuyên tim. Ngoài mộng nàng đã từng thấy Đệ Nhất Thu giết Ngũ ca của hắn, nàng biết tuy Đệ Nhất Thu nổi tiếng nhất là làm thủ công, nhưng tu vi của hắn chắc chắn không thấp.

Nhưng không thấp tới mức nào, Hoàng Nhưỡng không rõ.

Trước đó chủ yếu là nàng thương tiếc cho Đệ Nhất Thu, nhưng giờ phút này nàng chỉ hận không thể đào mộ tổ tiên nhà hắn lên! Tên chó má!

Đệ Nhất Thu đối mặt với kiếm phong sắc bén của Hoàng Nhưỡng, hắn không lùi không tránh, có thể nói là vô cùng thành thạo.

Rốt cuộc Hoàng Nhưỡng cũng ý thức được bản thân phải thay đổi con đường khác. Nàng nhanh chóng đổi chiêu thức, những gì Đệ Nhất Thu nghiên cứu trước đó cũng mất tác dụng, nhưng hắn cũng đã tìm được cách ứng phó.

Vẻ mặt Giám Chính đại nhân nghiêm trọng, lúc đánh nhau cũng nghiêm túc mười phần, cỏ cây xung quanh bị chém đến tan tác. Đôi tay phủ đầy vảy rắn của hắn rất dày, đao kiếm khó lòng làm hắn bị thương. Một bên mặt có Xà Văn màu vàng kim như ẩn như hiện, cộng với áo choàng đen làm Đệ Nhất Thu thoạt nhìn tà ác không nói nên lời.

So sánh giữa hai người, Hoàng Nhưỡng nhìn thật sự rất giống một người đang trừ ma vệ đạo.

Trên ngọn cây, Hoàng Nhưỡng đã trải qua mấy hiệp chém giết với Đệ Nhất Thu, sát tâm của nàng cũng nổi lên. Nhưng thể chất đã bị máu Hủy Xà yêu hóa của Đệ Nhất Thu thật sự quá kỳ dị. Hắn không chỉ có thể lực vô biên mà còn có vảy rắn cứng dày như bộ giáp. Sau khi hai tay của hắn yêu hóa đã trở thành vũ khí, mỗi lần đánh với bảo kiếm của Hoàng Nhưỡng đều như đang đánh vào đá cứng.

Mà khói độc xung quanh hắn càng giống như cái bóng không ngừng bám sát đi theo, cây cối xung quanh đã điêu tàn khô cằn hết cả.

Giám Chính đại nhân dùng tay để làm vũ khí, phá, định, tiến, lùi vô cùng thành thạo khéo léo.

Miệng vết thương ở đầu vai Hoàng Nhưỡng không xử lý đúng lúc nên đang chảy máu. Máu của nàng biến thành màu đen, rõ ràng là đã dính độc của Hủy Xà, nàng không nên tiếp tục chiến đấu nữa.

Giám Chính đại nhân cực kỳ săn sóc, quyết định kết thúc trận tỷ thí.

Đòn tấn công của Hoàng Nhưỡng càng lúc càng nhanh—— tên chó má, ai bảo chàng đùa khỉ hả! Ta không đánh chết chàng không được!

Đối mặt với đòn tấn công mãnh liệt của nàng, Giám Chính đại nhân hơi suy tư, lập tức nghĩ ra kế sách đối phó. Cả người hắn hóa thành một đoàn khói độc lao hết sức về phía Hoàng Nhưỡng. Hoàng Nhưỡng nhanh chóng thay đổi chiêu thức, mũi kiếm đâm thẳng vào ngực hắn. Chỉ nghe một tiếng “đinh” nhỏ, mũi kiếm của nàng giống như chạm vào một tầng giáp cứng, căn bản không thể đâm xuyên qua.

Hai ngón tay của Đệ Nhất Thu kẹp lấy kiếm của nàng, tay phải tụ lực, vỗ vào mu bàn tay bên trái một cái.

Hoàng Nhưỡng chỉ thấy một sức mạnh đánh úp lại từ phía thân kiếm, Bảo Sang trượt khỏi tay nàng, bản thân Hoàng Nhưỡng thì ngã khỏi tán cây, rơi cái bịch xuống mặt đất đầy lá rụng.

Đệ Nhất Thu thấy thế, vội vàng nhảy xuống vươn tay định đỡ nàng dậy. Đáp lại hắn là một tiếng “chát”—— Hoàng Nhưỡng hất văng tay hắn ra.

? Giám Chính đại nhân khó hiểu hỏi: “Nàng trúng độc rồi.” Hắn lấy một viên thuốc giải độc từ bên hông: “Ngậm nó vào trước đã.”

Hoàng Nhưỡng giật lấy viên thuốc giải độc kia rồi dùng sức quăng nó xuống mặt đất, sau đó nàng bụm mặt, ghé vào đống lá khô mà òa khóc thành tiếng. Đệ Nhất Thu đứng trước mặt nàng, nhất thời luống cuống chân tay.

Từ nhỏ đến lớn Hoàng Nhưỡng vẫn luôn khóc kiểu xinh đẹp tinh tế. Chỉ có lúc này đây là nàng gào khóc thành tiếng, nước mắt lem luốc hết cả lớp trang điểm trên mặt, trông y như con mèo mướp.

Đệ Nhất Thu im lặng ngồi xổm xuống, vạch cổ áo Hoàng Nhưỡng muốn xem miệng vết thương ở đầu vai nàng.

Hoàng Nhưỡng dùng sức đẩy hắn ra, hắn lại không chịu nhường nhịn. Tuy thân hình Đệ Nhất Thu mảnh khảnh nhưng rất vững vàng, hắn không muốn bị đẩy thì Hoàng Nhưỡng cố thế nào cũng không đẩy nổi.

Đệ Nhất Thu móc một bình thuốc từ bên hông, cẩn thận bôi thuốc giúp nàng.

Nhìn vẻ mặt của hắn là nghiêm túc chứ không có ý châm biếm, lúc này Hoàng Nhưỡng mới hừ một tiếng, quay đi không để ý tới hắn nữa. Đệ Nhất Thu tỉ mỉ xử lý vết thương cho Hoàng Nhưỡng xong mới chỉnh lại quần áo giúp nàng.

Từ đầu đến cuối, hắn vẫn đàng hoàng nghiêm túc, không nhìn loạn chỗ không nên nhìn.

Khoảng cách gần trong gang tấc khiến Hoàng Nhưỡng cảm nhận rõ hơi thở của hắn. Như thể đã về tới ngoài mộng, nàng không nói không động đậy, hắn chăm sóc mọi mặt cho nàng. Hoàng Nhưỡng thấy thế này cũng không đến mức mất mặt lắm.

Nàng vừa nức nở vừa lau khô mặt, coi như lần này trang điểm toi công rồi.

Mà Đệ Nhất Thu vẫn ngồi xổm trước mặt nàng, thân hình mảnh dẻ tái nhợt, gương mặt đã không còn nét trẻ con lúc mới gặp. Bây giờ ánh mắt hắn càng trầm tĩnh hơn, bắt đầu làm người khác có cảm giác áp lực.

Con ngươi đen nhánh của Đệ Nhất Thu nhìn chăm chú vào Hoàng Nhưỡng, cuối cùng hắn hỏi: “Sao lại khóc?”

Hoàng Nhưỡng tức thật rồi: “Chàng nói xem? Ta vô cùng phấn khởi đi gặp chàng, sau đó bị chàng đánh cho một trận!”

Đệ Nhất Thu nhíu mày, đáp: “Nhưng… nàng hẹn ta luận bàn võ nghệ.”

… Được rồi, hắn là người làm nghề thủ công, thẳng như ruột ngựa. Hoàng Nhưỡng hít một hơi thật sâu, nói: “Ta hẹn chàng thì không cần một cái cớ à?”

“Không cần.” Đệ Nhất Thu đáp.

Hoàng Nhưỡng quay đầu nhìn hắn, Đệ Nhất Thu nói từng chữ nghiêm túc: “Không cần.”

Được được, Hoàng Nhưỡng lau mặt, nói: “Đời này ta không nên tu tập võ đạo. Bất kể ta có cố gắng thế nào, trước mặt những người như bọn chàng cũng chỉ là trò cười đúng không?”

Vẻ mặt nàng suy sụp, Đệ Nhất Thu vội nói: “Không buồn cười.”

Vậy mà hắn lại không nói thêm gì nữa.

Hoàng Nhưỡng thở dài: “Đệ Nhất Thu, ta mãi mãi không thể đánh bại Tạ Linh Bích sao?”

“Tạ Linh Bích?” Đệ Nhất Thu nhíu mày, một lúc lâu sau mới nhìn kỹ nàng, hỏi: “Sao nàng phải đánh bại hắn?”

“Việc này nói ra thì dài lắm.” Hoàng Nhưỡng thở dài: “Ta không nên tu võ, đúng thật là không biết tự lượng sức mình.” Hai tay nàng ôm đầu, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Cái này gọi là rung cây, ngu ngốc mà không tự hiểu.”

Mà Đệ Nhất Thu bên cạnh nàng chỉ im lặng không nói chuyện.

“Chàng an ủi ta hai câu xem nào.” Hoàng Nhưỡng lấy khuỷu tay chọc chọc hắn.

Đệ Nhất Thu nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, nói: “Lấy tư chất của nàng mà nói, quả thật cách biệt khá lớn với Tạ Linh Bích. Nhưng cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội, ta sẽ cố gắng giúp nàng.”

“Ha ha.” Hoàng Nhưỡng nghe vậy chỉ cười lạnh, “Chàng giúp ta kiểu gì? Chàng giúp ta đánh bại Tạ Linh Bích?”

Đệ Nhất Thu dựa theo tư duy người làm thủ công, cẩn thận cân nhắc một lúc, đáp: “Vậy thì sẽ dễ hơn rất nhiều.”

Hoàng Nhưỡng dùng sức đẩy hắn, lần này Đệ Nhất Thu không phòng bị nên cả người bị đẩy ngã lên đống lá khô. “Con người chàng… thật sự không biết nói nửa câu dễ nghe!” Hoàng Nhưỡng thuận thế bổ nhào qua, nằm lên trên người hắn như một con nhện.

Một lọn tóc của nàng rơi xuống quét qua mặt Đệ Nhất Thu, hắn hơi nghiêng đầu đi.

Hoàng Nhưỡng từ trên cao nhìn xuống, đánh giá hắn một hồi, nói: “Tuy nghe có vẻ nực cười, nhưng ta không định bỏ cuộc.” Nàng trịnh trọng tuyên bố: “Ta phải dùng cả cuộc đời để đi rung cái cây lớn này, thành bại là do trời, không oán trách, không hối hận.”

Đệ Nhất Thu mặc kệ nàng đè lên người hắn, đáp lời: “Ta sẽ gắng sức giúp nàng.” Hắn lặp lại.

Hoàng Nhưỡng dứt khoát nằm sấp trên ngực hắn. Trước mặt Đệ Nhất Thu nàng vẫn luôn thoải mái thả lỏng. Đệ Nhất Thu cũng không giãy dụa, tùy ý cho mái tóc đen như thác nước của nàng bao phủ lấy mình.

Một lúc lâu thấy hắn vẫn không nói gì, Hoàng Nhưỡng còn tưởng hắn đã ngủ quên rồi. Bỗng Đệ Nhất Thu lên tiếng: “Ta sẽ đúc kiếm cho nàng.”

“Hả?” Hoàng Nhưỡng khó hiểu.

Đệ Nhất Thu nói: “Muốn thắng được Tạ Linh Bích thì trước tiên nàng phải có một thanh kiếm tốt.”

Hóa ra hắn vẫn nghĩ đến chuyện này, Hoàng Nhưỡng ngẩng đầu dùng chóp mũi cọ cằm hắn: “Đệ Nhất Thu, chàng đó, có đôi khi cũng khá tốt.”

Đại sư thủ công nghiêm trang hỏi: “Có đôi khi?”

Hoàng Nhưỡng bật cười, thình lình nhắc: “Nếu chàng không đi kỹ viện thì còn tốt hơn.”

Đi kỹ viện? Đại sư thủ công đột nhiên nhớ tới trải nghiệm đi kỹ viện nhiều năm trước, lắc đầu nghiêm túc nói: “Đi kỹ viện đúng là không tốt, sau này không bao giờ đi nữa, không có hời gì cả.”

—— Nghĩ lại sự vất vả của đêm đó, thật sự không biết ai chiếm hời của ai đâu.

“Không có hời?” Hoàng Nhưỡng ngẩn ra, sau một lúc lâu mới phản ứng được: “Cũng đúng. Chàng cứ cưới một người vợ, chỉ cần cho một phần sinh lễ, người đó còn có thể sinh con đẻ cái cho chàng, có hời biết bao nhiêu. Cũng còn tốt hơn là chàng độc thân một trăm năm nhỉ?”

“Cái gì cơ?” Đệ Nhất Thu không hiểu.

Hoàng Nhưỡng lại nhớ tới một việc khác. Nàng ngồi dậy, chống khuỷu tay lên ngực hắn, nhìn xuống mà nói: “Chàng phải đồng ý với ta. Sau này chàng có lấy vợ sinh con cũng không được bỏ mặc ta! Không được để các nàng bắt nạt ta. Ta sợ tối, phải luôn đốt đèn. Ta cũng không thích một mình, chàng đi đâu cũng phải dẫn theo ta. Buổi tối đi ngủ cũng phải bầu bạn với ta, nói chuyện phiếm với ta…”

Nàng nói một tràng giang đại hải, sau đó đột nhiên im bặt.

Cái thân thể kia đúng là ngục tù mà.

Thấy nàng dần dần im lặng, Đệ Nhất Thu đột nhiên hỏi: “Sao ta không cưới nàng luôn?”

“Hả?” Hoàng Nhưỡng cũng kinh ngạc.

Đại sư thủ công tiếp tục phân tích: “Nếu ta cưới nàng thì sẽ không bỏ mặc nàng, cũng không có ai dám bắt nạt nàng. Nàng là phu nhân của ta, tất nhiên ta có thể đốt đèn cho nàng, không để nàng phải cô đơn một mình. Buổi tối ta cũng sẽ cùng giường cùng gối, nói chuyện phiếm với nàng.”

“Nói cũng đúng nhỉ!” Hoàng Nhưỡng bừng tỉnh đại ngộ, lập tức vỗ tay: “Vậy chàng làm thế cũng được.”

Hoàng Nhưỡng bò dậy khỏi người Đệ Nhất Thu. Nàng từng là phụ nữ có chồng nên đương nhiên sẽ hiểu chuyện phong tình. Sau này nàng lại trở nên thân mật với Đệ Nhất Thu, trước mặt hắn cũng không kiêng dè cái gì. Những thứ như giữa nam nữ phải phòng bị gì đó đều không để vào mắt nữa.

Vì thế nàng nói mấy lời này cũng không thèm đỏ mặt chút nào.

Nếu Đệ Nhất Thu cưới nàng thì đối với nàng chỉ có lợi chứ không có hại. Chỉ có điều là hắn…

Người như Hoàng Nhưỡng không có đạo đức và tình cảm cao thượng như vậy, nàng không ngại việc hại người ích ta. Nếu trong mộng nàng có thể khiến Đệ Nhất Thu yêu mình, vậy lúc tỉnh mộng nàng sẽ tiếp tục được hắn chăm sóc…

Hoàng Nhưỡng nhìn sang Đệ Nhất Thu, chớp mắt đã nảy ra rất nhiều ý đồ xấu. Đệ Nhất Thu ngồi dậy, hắn vẫn duy trì sự im lặng. Hoàng Nhưỡng nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, nàng thấy được sự chân thành.

Vì thế những ý đồ xấu đã đến miệng rồi lại bị nàng nuốt ngược xuống. Hoàng Nhưỡng vẫn luôn có chút mềm lòng trước mặt hắn. Nói sao thì Đệ Nhất Thu vẫn là một nam nhân, không cần biết là hắn có tử tế không, nhưng rõ là hắn chẳng nợ nàng cái gì. Không có lý nào hắn phải phí cả cuộc đời chỉ vì nàng.

Hoàng Nhưỡng hít một hơi thật sâu, nói: “Nhưng tốt nhất là chàng đừng có nghĩ như thế. Cứ cưới một phu nhân đã, nếu chàng có thể tìm được một nữ nhân biết nóng biết lạnh, vừa hiểu chuyện vừa thức thời như ta thì cũng là có phúc.”

Hoàng Nhưỡng nói xong, đột nhiên sờ thấy túi thơm Đệ Nhất Thu tặng nàng.

Cái này… Từ chối người ta nhưng không muốn trả quà về. Nàng do dự hỏi: “Túi thơm kia, ta có thể giữ lại không?”

Đệ Nhất Thu ngồi đó nhìn nàng chăm chú một lúc lâu mới nói: “Có thể.”

Thế thì hay quá. Hoàng Nhưỡng yên tâm, rốt cuộc thì pháp bảo trữ vật này không những đẹp mà còn rất thực tế. Nàng cầm kiếm của mình lên rồi rời khỏi cánh rừng.

Xem ra về sau bản thân nên cách xa Đệ Nhất Thu một chút.

Hắn đã vượt qua thời khắc u ám nhất của cuộc đời, rồi sẽ có mặt trời mới mọc lên ở hướng đông, xuân về hoa nở thôi. Ngoài mộng hắn đã độc thân cả trăm năm, bây giờ vất vả đi vào mộng, nếu vẫn phải cô độc sống nốt quãng đời còn lại thì quá thảm.

Đệ Nhất Thu, mùa đông Thượng kinh lạnh lắm.

Cảnh tuyết rơi của Huyền Vũ Ti rất đẹp, chàng vẫn nên tìm một cô nương cùng bầu bạn ngắm tuyết đi thôi.