Khúc Dạo Đầu

Chương 11



Sau khi thang máy đóng cửa, Alap mới quay người lại, quan sát nơi cô đang đứng.

Đó là một hành lang dài, trống vắng không có con đường nào khác ngoài đi thẳng. Không nghĩ nhiều, Alap nhanh chóng cất bước.

Càng đi, cô càng nghe rõ âm thanh "ù ù" ngày một to dần bên tai. Sự tò mò kích thích, khiến cô không kiềm chế nổi, nhanh chân chạy về phía trước. Alap bật tung cánh cửa tôn ra, đón nhận những ngọn gió mạnh mẽ như muốn hất tung cô trở lại. Cặp mắt sáng ngời của cô thu vào bóng dáng một chiếc trực thăng chuyên dụng và một thùng hàng xe tải cỡ lớn.

Như mong chờ "cuộc phỏng vấn" sắp tới, Alap không kìm được mà nở một nụ cười thích thú.

Cô đưa mắt quan sát xung quanh. Có rất nhiều người, già trẻ lớn bé, đàn ông phụ nữ, đầy đủ cả. Trái ngược với tiếng gió kích thích tâm can cô, bầu không khí quanh đây khá lạnh lẽo. Không ai nói gì, chỉ có một vài ánh mắt liếc nhìn xung quanh, một vài dừng trên cô, tất cả đều sắc lạnh.

Thấy đã đủ người, một thanh niên đứng cạnh chiếc trực thăng hô to gọi lớn tất cả mọi người tập hợp. Hắn không giải thích bất cứ thứ gì, chỉ bắt họ đứng yên để khám người. Ngoài kính mắt và quần áo, tất cả những vật dụng khác mang theo đều phải bỏ lại. Sau đó, hắn bắt tất cả chui vào thùng hàng.

Cánh cửa tôn khép lại, một chiếc loa được gắn ở góc trên của thùng hàng bắt đầu phát ra âm thanh.

"Chúc mừng các bạn đã vượt qua bài thử nho nhỏ của chúng tôi và chào mừng đến với vòng trong của đợt phỏng vấn lần này!"

Câu nói vừa kết thúc, tất cả mọi người đều có chung cảm giác lâng lâng như được nhấc lên. Thùng hàng đang di chuyển. Chao đảo, nghiêng ngả.

Thùng hàng rỗng tuếch, không có điểm dựa khiến những người ngồi trong như bị kéo hết về một phía, không có mấy ai có thể tại vị một chỗ.

Những tiếng hét lớn trong quá trình di chuyển cũng không thể át được âm thanh lớn ngoài đó.

Mất khoảng năm phút náo động, cuối cùng mọi thứ cũng được giữ ổn định, nhưng cảm giác lâng lâng vẫn còn đó, tiếng "ù ù" bên tai cùng với tiếng "phạch phạch" của trực thăng. Không khó để đoán, thùng hàng đang "bay".

Mất thêm một lúc nữa để mọi người hoàn toàn trấn tĩnh, một số người bất tỉnh sau vụ xê dịch vừa rồi được dồn hết về một góc. Số còn lại chọn cho mình một chỗ ngồi rồi tiếp tục im lặng, chưa có người nào thiệt mạng.

Tiếng nói từ loa lại vang lên.

"Đề thi của vòng này là một cuộc đua. Địa điểm các bạn được thả sắp tới được tính là vạch xuất phát. Mục tiêu là chuyển va li chúng tôi yêu cầu đến bất kì chi nhánh nào của công ty thương mại Quyriel. Bất kì ai tới được đích đều sẽ qua vòng, không giới hạn số lượng người chiến thắng."

Giọng nói ngừng lại một lúc, để mọi người kịp hiểu vấn đề rồi tiếp tục.

"Có hai loại va li. Cái dán nhãn màu đỏ là cần phải chuyển đến đích và không được mở ra hay sử dụng đồ trong đó. Cái màu xanh được phép mở nhưng chỉ được phép sử dụng một lần mỗi va li. Hai loại đều có gắn chip, nếu phát hiện có trường hợp phạm quy sẽ tự kích nổ ngay lập tức. Chúng tôi sẽ chuyển va li cho các bạn theo đợt bằng cách thả từ trên không xuống. Mỗi đợt cách nhau một khoảng thời gian bằng nhau và sẽ không tiết lộ trước. Đợt đầu tiên thả mười cái mỗi loại, các đợt tiếp theo thả lần lượt mười cái cả xanh cả đỏ ngẫu nhiên. Tổng sẽ có hai mươi lăm chiếc va li mỗi loại. Tức là các bạn đều sẽ được trao cơ hội qua vòng như nhau và được quyền sử dụng mọi biện pháp để chiến thắng.

Và đó là tất cả những gì cần lưu ý ở vòng này. Chỉ còn nửa tiếng nữa là đến điểm thả rơi mọi người. Các bạn sẽ được thả xuống ở độ cao 7000 mét. Có đủ dù cho mọi người ở trên trần thùng hàng. Hãy lấy mỗi người một cái. Xin chúc tất cả các bạn may mắn."


Âm thanh lại dừng lần nữa, có lẽ là lần cuối. Mọi người bắt đầu nhìn lên trần thùng rồi nhìn nhau.

Trần thùng quá cao so với bất cứ ai ở đây kể cả khi họ có nhảy lên để với lấy. Do vậy, tất cả đã hợp sức tạo thành hình tháp để cho những người trên chóp gỡ hết đống ba lô đó xuống. Mọi vấn đề đều được giải quyết bằng cách bộc thăm, từ vị trí trong tháp đến thứ tự được chia dù. Suốt quá trình không có ai lên tiếng phản đối hay cố tình tạo mâu thuẫn nào. Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ.

Kết quả, hai mươi lăm con người đều có trong tay cái dù của mình.

Rồi họ lại bắt đầu nhìn nhau, tìm những người có thể đeo ba lô một cách thuần thục để làm theo. Chẳng bao lâu sau, tất cả đều đã thành công khoác ba lô dù lên lưng.

Sau đó, những tiếng rì rầm vang lên, không rõ bắt đầu từ đâu hình như họ đang rỉ tai nhau về cách nhảy dù.

Nhưng không phải ai cũng được truyền lại thông tin đáng giá đó. Alap là một trong số đó, cô không được trực tiếp nghe từ ai nhưng có thể "gián tiếp" nghe lỏm từ các cuộc trò chuyện.

Thực chất, cô không cần nghe để biết về phương thức nhảy dù, nhưng việc nghe lỏm này dấy lên một cảm giác thích thú trong cô. Ấy chết, nói vậy không đúng rồi, cô đâu có thích thú gì cái việc đi nghe lỏm người khác nói chuyện đâu. Mà nói vậy cũng không đúng lắm.. Thôi thì tóm lại, việc khiến cô cảm thấy hứng thú là: Ở đây, có một hội nhóm đã được thành lập từ trước.

Thường thì chuyện đó có lẽ sẽ không thu hút cô đến vậy, nhưng vì mục tiêu mà mọi người ở đây đang nhắm tới là Apollo, thêm cả còn mấy "hoạt động kín" của hội nữa, nên cô có chút tò mò về "hội" này.

Có lẽ là thông tin đã được truyền đến hết các thành viên trong hội nên cả một quãng thời gian sau đó chỉ toàn im lặng, tất cả hành xử như thể "không quen biết".

* * *

Đúng hẹn, cửa thùng tôn mở toang, áp suất không khí khiến tất cả bọn họ bay ra ngoài.