Khúc Dạo Đầu

Chương 7



Alap ngửa mặt lên nhìn bầu trời xám xịt thầm đoán tối nay sẽ có mưa. Rồi cô quay sang những chiếc xe đang nối đuôi nhau vào giờ cao điểm, chán nảy thở dài..

Thôi thì ngày hôm nay đến đây thôi vậy. Dẫu sao cô cũng giải xong cái mật mã màu sắc kia rồi nên cũng không vội làm gì.

Còn chuyện của Leo.. Chắc cứ để đó đã.

Thừa nhận là cô đã thất bại trong việc thủ tiêu Leo cùng với đàn em của hắn hôm đó. Giờ cô cũng có thể tới Ocurt để giết hắn cho xong việc luôn, nhưng mà..

Có khá nhiều bằng chứng cho thấy Leo sẽ không trở thành mối nguy hại trong tương lai gần của cô.

Đầu tiên là về địa điểm giao dịch, nếu hắn ta là một thành viên cốt cán của Apollo thì không lý nào lại không chọn một căn phòng xịn hơn con hẻm đó. Dù đúng thật là nó gần "Bearly" – lãnh địa của Apollo nhưng những con ngõ tối chưa bao giờ là địa điểm thường lui tới của các đại ca cả. Chỉ có mấy tên vô danh tiểu tốt mới chui nhủi chỗ đó thôi.

Thứ hai là mặc dù có lẽ hắn có "khả năng" đó thật, việc hắn tránh được vụ nổ là một dẫn chứng cụ thể. Nhưng những vết thương của hắn lại quá nặng nếu so với một người thuần thục được "năng lực" đó. Tức là tên đó, thật sự là một kẻ yếu nhớt.

Thứ ba, là hắn trốn trị thương ở một nơi không phải Apollo..

Hả? Vì sao cô biết là hắn "trốn" ấy à? Vì sao cô biết Ocurt không thuộc Apollo ấy hả? Hừ, quá đơn giản. Quá dễ để suy ra cả hai điều này từ bằng chứng thứ nhất kia. Thử nghĩ xem, vì sao một tên tốt thí lại đi làm chủ một cuộc giao dịch?

Nếu cuộc giao dịch vừa rồi được boss thông qua, cũng không có lý do cho việc chọn địa điểm giao dịch là một con ngõ tối thế cả. Rõ ràng là hắn tuồn hàng của bang ra ngoài hoặc là mua của bang khác mà chưa được cho phép. Nếu để bang chủ biết được, khéo cháu nó còn chả còn đầu nữa nên dĩ nhiên là hắn phải trốn rồi.

Nhưng những lập luận này cũng không hẳn chặt chẽ, nhỡ đâu bang đang có một phi vụ gì đó cần phải sử dụng đến sự vô danh của hắn thì sao? Nhưng giả thiết này đã ngay lập tức bị bác bỏ. Bởi thực tế, đám đàn em của hắn còn có đứa bị cô dọa cho chạy mất dép, tức là chúng không biết gì về "năng lực" đó. Tức là chúng còn yếu hơn cả hắn kìa. Để một đám yếu ớt như thế đi với nhau thì làm gì bảo đảm được thành công của chiến dịch. Cộng với cả việc hắn đã thuê lính đánh thuê canh gác cho mình, lại còn là tiền túi của hắn thì có thể suy ra, hắn đang làm điều gì đó lén lút sau lưng tổ chức. Từ đây cũng suy ra được luôn là Ocurt không có dính lứu gì đến Apollo hoặc là có nhưng không nhiều.

Từ tất cả những điều trên, cô rút ra kết luận: Hiện giờ Leo Charat không thể báo cáo lại với Apollo về vụ việc tối đó, đồng thời hắn cũng không đủ khả năng để tự mình trả đũa cô.

Sau khi tự biên tự diễn trong đầu mình với mớ suy luận vừa rồi, Alap reo lên như một người bị bệnh ái kỷ, "Ủ ôi, mình giỏi quá! Mình nể mình quá mà!"

Để cho chắc ăn, cô còn kiểm tra cặn kẽ lại một lần nữa. Và khi đã chắc chắn là không còn sai sót, cô vừa đi vừa cười hí hí như một con điên, khiến bản thân trở nên nổi bật nhất trên đường, chiếm trọn sự cảm thông xen lẫn xa lánh của người đi đường.

Nhưng như chưa hài lòng với kết quả này, ông trời còn ưu ái tặng cô thêm một trận mưa rào, khiến cô gái trông như sắp phát dại đến nơi kia trở thành một cô bé thất tình đáng thương, hóa điên dưới cơn mưa kia.

Ôi! Khung cảnh thật khiến con người ta phải xót xa, rơi lệ mà..

Cũng may, Alap có thể an toàn về tới nhà mà không bị người đi đường gọi cho nhà thương điên.

Nhưng về đến nhà rồi, cô vẫn không ngừng chửi rủa ông trời không biết đọc tình huống, phải để cho cô chạy thục mạng vì cái thời tiết ẩm ương kia trong bộ dạng nhếch nhác vì bị dính nước mưa.

Sau khi tắm xong, Alap vào bếp, làm vài món ăn uống qua loa rồi bày tiệc ngọt, bật ti vi và thưởng thức nốt phần còn lại của một ngày.

Hôm sau, cô dậy từ lúc tám giờ, vệ sinh cá nhân, ăn sáng đầy đủ rồi thay quần áo. Cô mặc một cái áo khoác nỉ màu xám, quần thể thao thoáng mát, dễ cử động và đội thêm một chiếc mũ lưỡi trai, đi một đôi giày đế mềm.

Sau khi đã chắc chắc rằng trang phục của bản thân không gây chú ý, cô rời khỏi căn hộ, xuống bãi đỗ xe lấy chìa khóa ô tô treo trong phòng bảo vệ rồi lái xe ra ngoài lúc chín rưỡi, đúng như dự kiến.

Lên xe, Alap không ngừng run tay, thở dốc, một nụ cười ma mãnh chợt xuất hiện trên gương mặt cô, cặp mắt cô như trợn ngược, sáng quắc lên. Cả người cô đang nóng rực như một đứa trẻ sắp được nhận món quà mà nó đã chờ đợi bấy lâu nay.

Chờ ta! Downtown!