Khúc Hát Ru

Chương 38: “Có con ở bên cạnh Thẩm Đoạt, vận mệnh của anh ấy đã khác rồi.”



Một ngày của Mạnh Nguyễn dài như một năm.

Sáng nay, cô đi cùng Phó Lam đến một triển lãm tranh tư nhân. Toàn bộ quá trình đều có vệ sĩ đi theo.

“Đã nói một tháng là một tháng, con cần gì mỗi ngày phải như thế chứ?” Phó Lam vừa đau lòng lại vừa sốt ruột: “Con gầy đi lắm rồi đó.”

Mạnh Nguyễn quay đầu nhìn hình ảnh phản chiếu bên ngoài cửa sổ xe, không nói gì.

Chủ nhân của bộ sưu tập tranh là một người đàn ông trung niên, họ Hồ.

Vóc dáng người đó không cao, còn đeo một cặp kính đen, phong cách bình thường.

Ông Hồ dẫn Phó Lam và Mạnh Nguyễn vào khu triển lãm, trong suốt đường đi vẫn luôn khen ngợi Mạnh Nguyễn vì khí chất tuyệt vời và dung mạo xinh đẹp.

Mạnh Nguyễn chỉ đáp lại lúc đầu, sau đó thì thờ ơ.

“Phu nhân Mạnh, đáng lý hôm nay bà tới đây tôi phải dọn dẹp hội trường mới đúng.” Ông Hồ nói: “Nhưng cháu trai tôi vừa mới về nước không lâu, ngày thường cũng bận việc công ty của gia đình nên không có thời gian. Hiếm lắm hôm nay…”

“Không sao.” Phó Lam nói: “Là chúng tôi làm phiền ngài rồi.”

Mọi người bước vào trong khu triển lãm.

Có một người con trai cao lớn đứng ở phía góc bên trái, nhìn thoáng từ phía sau có thể thấy được người này cũng có chút khí chất, nhìn từ phía trước chắc cũng không tệ.

“Bác Văn, mau đến chào phu nhân Mạnh và tiểu thư Mạnh đi.”

Nhịp tim của Quách Bác Văn lập tức tăng nhanh. Anh ta thở ra một hơi, xoay người lại, người đầu tiên mà anh ta nhìn thấy là Mạnh Nguyễn.

Cô gái mặc một chiếc áo blazer màu caramel kết hợp mới mũ beret. Dáng người mảnh mai, khí chất thanh tao, giống hệt nữ thần trong những bộ phim cổ điển thập niên 60.

Quách Bác Văn không thể kìm nén được nhịp tim của mình.

“Chào phu nhân Mạnh.” Anh ta vươn tay, lặng lẽ nhìn Mạnh Nguyễn: “Mạnh Nguyễn, đã lâu không gặp.

Mạnh Nguyễn nghe thấy hai chữ “Bác Văn” liền cảm thấy có chút khó chịu.

Đây là cái tên mà Tô Diệu Ngôn đã lảm nhảm với cô không dưới mười lần. Không nghĩ người này lại có bản lĩnh lớn như vậy, có thể thông qua cách này để gặp mặt cô.

“Xin chào anh Quách.” Mạnh Nguyễn nhanh chóng bắt tay đối phương, thái độ rất xa cách.

Trong lòng Quách Bác Văn ớn lạnh: “Anh…”

“Nhuyễn Nhuyễn, con với cháu trai của ngài Hồ đây quen nhau sao?” Phó Lam có chút kinh ngạc.

Mạnh Nguyễn không muốn trả lời, nhưng Quách Bác Văn lại rất hồ hởi.

“Phu nhân Mạnh, cháu với Mạnh Nguyễn là bạn học hồi cấp 3, cháu học lớp 9. Hồi còn đi học, chúng cháu cùng nhau…”

“Mẹ, chúng ta đi xem tranh đi.” Mạnh Nguyễn lạnh lùng nói: “Đừng làm chậm trễ thời gian của ngài Hồ đây nữa.”

Phó Lam gật đầu, bà cũng không thích tính cách quá hồ hởi này của Quách Bác Văn.

***

Nét vẽ của bộ sưu tập “Phụ nữ triều đại nhà Đường” này đúng là không tầm thường chút nào.

Mạnh Nguyễn chỉ xem qua đại khái, bình luận một vài câu rồi đứng dậy đi vệ sinh.

Nữ vệ sĩ vẫn luôn đi theo cô, đến mức cô muốn nhảy từ trên cửa sổ xuống cũng không có cơ hội. Cô chỉ có thể thành thật làm những gì phải làm.

Đi từ trong nhà vệ sinh ra, Quách Bác Văn đã đứng đợi ở cuối hành lang.

“Mạnh Nguyễn, chúng ta là bạn học hồi cấp ba. Em thật sự không nhớ anh sao?” Anh ta nói: “Vào bữa tiệc sinh nhật lần thứ 18 của em, anh đã chơi đàn guitar…”

Mạnh Nguyễn cười khách sáo.

“Anh Quách, tôi rất biết ơn vì anh đã dành tình cảm cho tôi. Tôi không biết làm thế nào mà anh biết được mẹ tôi thích đến những triển lãm nghệ thuật, nhưng tôi hy vọng sau này anh đừng làm như vậy nữa.”

Quách Bác Văn lo lắng nói: “Anh thực sự không còn cách nào khác mới phải nhờ đến chú anh giúp đỡ mời mẹ em đến thưởng thức bức tranh. Mạnh Nguyễn, em…”

Anh ta làm bộ muốn nắm lấy cổ tay Mạnh Nguyễn, Mạnh Nguyễn lập tức né tránh, vệ sĩ của cô cũng lập tức tiến tới chặn lại.

“Em, sao em phải tuyệt tình như vậy chứ? Dù sao cũng là bạn học cũ mà!” Quách Bác Văn tránh khỏi nữ vệ sĩ đó, vẻ mặt có chút không kiềm chế được: “Chẳng qua là anh muốn được làm bạn với em một lần nữa mà thôi!”

“Xin lỗi.”

Mạnh Nguyễn xoay người rời đi.

Trở lại phòng triển lãm, Phó Lam và ông Hồ đang nói chuyện với nhau.

Thấy sắc mặt Mạnh Nguyễn không được tốt, Phó Lam hỏi có phải cô thấy không thoải mái không? Cô chỉ lắc đầu, không nói lời nào.

Mạnh Nguyễn hiếm khi bày ra mặt lạnh với Phó Lam như vậy, Phó Lam cũng khó tránh khỏi có chút không vui.

“Vậy mọi chuyện cứ theo ý của phu nhân Mạnh đi.” Ông Hồ nói: “Sau khi trở về tôi sẽ đến phòng công chứng để công chứng giấy tờ. Nếu bà không muốn ra mặt, tôi có thể… Hay là để cháu trai của tôi mang đến nhà cũng được?”

Khi nói những lời này, Quách Bác Văn cũng vừa lúc quay trở lại.

Mạnh Nguyễn lập tức từ chối: “Không thể mang đến nhà chúng tôi được.”

Khi cô vừa dứt lời, khuôn mặt của ông Hồ đỏ bừng.

Thật ra Mạnh Nguyễn nói cũng không sai, nếu ai cũng có thể ra vào biệt thự nhà họ Mạnh một cách dễ dàng thì nhà bọn họ sẽ chẳng còn gì đặc biệt nữa. Nhưng lời này nên để bậc trưởng bối là Phó Lam nói, chứ không phải Mạnh Nguyễn.

“Đúng, đúng, đúng.” Ông Hồ lúng túng nói: “Tôi nói sai, nói sai rồi.”

Phó Lam mỉm cười nói xin lỗi, sau đó mượn phòng làm việc của ông để nói chuyện với Mạnh Nguyễn.

“Con làm sao vậy hả?” Phó Lam trầm giọng nói: “Hôm nay mẹ chỉ muốn đưa con ra ngoài giải sầu, con làm gì phải giữ vẻ mặt đưa đám như vậy hả? Một chút lễ phép cũng không có.”

Mạnh Nguyễn cũng không muốn như vậy, nhưng cô không thể nâng cao tinh thần của mình được.

Trong khoảng thời gian này, cô luôn nằm mơ, mơ thấy mình bước lên không trung, mơ thấy mình bị chết đuối, mơ thấy mình bị nhốt trong một nơi tối tăm…

“Con cũng không muốn làm mẹ mất hứng thú. Nhưng đã ra ngoài rồi, cần gì phải có một đám vệ sĩ đi cùng nhìn chằm chằm con như tù nhân làm gì? Còn không bằng bị nhốt ở nhà.”

Phó Lam tức giận.

“Con yêu đương vào rồi nên tâm hồn cũng bị mê hoặc hết đúng không?” Phó Lam không khỏi tăng âm lượng: “Mẹ chỉ muốn Thẩm Đoạt không liên lạc với con trong một tháng, từ từ suy nghĩ về vấn đề giữa hai đứa. Mẹ làm sai ở chỗ nào? Mỗi ngày con đều bày ra bộ mặt lạnh lùng này với mẹ, có bao giờ con nghĩ mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con không?”

Nhắc tới “Thẩm Đoạt”, đôi mắt của Mạnh Nguyễn cay cay.

“Con không nói mẹ sai.” Cô nói: “Nhưng trong lòng con thật sự cảm thấy không thoải mái. Mẹ cũng không quan tâm xem trong lòng con có thực sự thoải mái  hay không đúng không ạ? Con muốn về nhà.”

Phó Lam nhìn Mạnh Nguyễn, hít thở vài hơi, cố bình tĩnh lại.

Một lát sau.

“Con có biết ba của Thẩm Đoạt là ai không? Ông ta đã chết như thế nào con có biết không?” Phó Lam hỏi: “Ba của cậu ấy, Thẩm Bân, là một kiến trúc sư. Vì sai lầm trong lúc chỉ huy nên đã dẫn đến tai nạn lao động, từ đó về sau không gượng dậy nổi. Say rượu, bạo hành gia đình, đánh bạc, chính là cái u ác tính của xã hội! Ông ta phát sinh ra chuyện với người khác trên chiếu bạc, đối phương tức giận đến mức lên cơn đau tim, không thể cứu được mà chết. Cuối cùng, con trai của đối phương tìm cách trả thù và đã giết hại ông ta. Người như vậy… Con trai của người như vậy, con cũng dám hẹn hò sao?”

Mạnh Nguyễn ngẩn người.

Phác họa kiến trúc… Kiến trúc sư… Giết hại… Bà Trương…

Những lời nói này giống như một sợi dây nối liền quá khứ của Thẩm Đoạt, từng bước đẩy anh xuống vực sâu, khiến anh phải bỏ dở việc thi đại học dễ như trở bàn tay, cũng từ bỏ ngôi trường đại học mà anh mơ ước.

“Nhuyễn Nhuyễn!” Phó Lam nắm lấy cánh tay Mạnh Nguyễn: “Không phải là mẹ giễu cợt, nhưng vận mệnh của Thẩm Đoạt chính là như vậy. Cho dù cậu ấy có xuất sắc đến đâu, nhưng một đứa trẻ chỉ tốt nghiệp cấp ba thì sao có thể có chỗ đứng trong xã hội chứ? Chẳng lẽ con muốn ở bên cậu ấy đau khổ cả một đời sao? Để người khác phải khinh thường mình sao?”

Mạnh Nguyễn lắc đầu.

Nước mắt rơi xuống cô cũng không lau đi, chỉ nói: “Mẹ, mẹ sai rồi. Thẩm Đoạt là người xuất sắc nhất mà con từng gặp.”

“Xuất sắc thì làm được gì chứ!” Phó Lam mất kiểm soát mà hét lên: “Vận mệnh của Thẩm Đoạt đã được định sẵn rồi, vĩnh viễn chỉ có thể cúi đầu ở cái nơi nhỏ bé như Tịch Giang kia thôi!”

“Không.” Mạnh Nguyễn rút tay khỏi tay Phó Lam, đờ đẫn xoay người lại.

Cô lau sạch nước mắt, lẩm bẩm: “Có con ở bên cạnh Thẩm Đoạt, vận mệnh của anh ấy đã khác rồi.”

***

Cuộc chia tay diễn ra không vui.

Ông Hồ nhìn chiếc xe rời đi, vỗ vai Quách Bác Văn.

“Nhà họ Mạnh không đơn giản chút nào.” Ông thở dài: “Vừa rồi cháu nghe lén ở cửa lâu như vậy, lỡ bị phát hiện thì làm sao? Còn nữa, con gái nhà họ Mạnh tốt thì có tốt thật, nhưng cháu thì cũng phải xếp hàng thôi. Chú thấy hay là thôi đi.”

Quách Bác Văn cắn răng.

Mạnh Nguyễn coi thường anh ta, xem trọng tên quái thai kia sao?

Anh ta vẫn còn nhớ rõ Thẩm Đoạt.

Cái tên nghèo hèn đó, quái gở, lạnh lùng, không coi ai ra gì, nhưng thành tích học tập lại có thể đè chết anh ta!

Anh ta có thể thất bại trước ai cũng được, trừ cái tên quỷ nghèo hèn đê tiện đó!

“Chú, chú giúp cháu điều tra một người.”

“Ai?”

Quách Bác Văn cười lạnh.

***

Thời hạn một tháng đã trôi qua 19 ngày.

Mỗi ngày, Thẩm Đoạt đều tới giúp Mạnh Nguyễn quét dọn nhà cửa, chăm sóc chu đáo chậu cây xương rồng cũng như những chậu hoa khác mà cô để lại.

Trong khoảng thời gian này, anh muốn gọi điện thoại cho cô không biết bao nhiêu lần.

Nhưng anh đã đồng ý với mẹ Mạnh Nguyễn, cũng biết những lời mà mẹ Mạnh Nguyễn nói đều đúng… Không thể giải quyết được vấn đề hiện thực, thì tình cảm của bọn họ rốt cuộc cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Thẩm Đoạt gỡ bắp cải trên bệ cửa sổ xuống, mở cửa sổ ra để thay đổi không khí trong phòng.

Lúc này, điện thoại vang lên.

Thẩm Đoạt dựa vào cửa sổ, nghe điện thoại.

“Xin chào anh Thẩm, tôi là Tiểu Lưu.”

“Xin chào, giám đốc Lưu.”

“Khoản tiết kiệm hàng tháng, quản lý tài sản, quỹ mà anh gửi vào ngân hàng chúng tôi, tối hôm qua tôi đã tính toán lại giúp anh. Nếu anh muốn rút ra trong thời gian tới, một phần lãi chưa đến hạn sẽ bị mất. Số tiền cuối cùng là khoảng 22 vạn. Anh có chắc chắn muốn dừng những sản phẩm liên quan không?”

“Tôi chắn chắn.”

“Được. Vậy khi nào anh có thời gian thì đến ngân hàng của chúng tôi một chuyến, tôi sẽ làm thủ tục cho anh.”

Cúp máy.

Thẩm Đoạt xoay người nhìn xích đu trong sân.

Anh nghĩ, có lẽ anh cũng nên giống như căn phòng này, đừng luôn kín kẽ như vậy. Chỉ cần mở ra một chút khe hở, có lẽ thứ nghênh đón anh chính là cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Chờ một chút thôi.

Một tháng sẽ trôi qua rất nhanh.

***

Phó Lam tức giận đến mức huyết áp tăng cao, phải nằm trên giường nghỉ ngơi.

Thư ký Trương mang tài liệu đến, bảo bà xem qua rồi ký tên, liền nhìn thấy bà không ngừng thở dài, không thể tập trung được.

“Dự án này cũng không gấp lắm, hay là…”

Phó Lam giơ tay, tiếp tục lật xem.

Sau khi ký tên, Phó Lam hỏi: “Nhuyễn Nhuyễn đang ở phòng nào?”

Thư ký Trương mỉm cười: “Tiểu thư chỉ ngồi đọc sách và nghe nhạc thôi ạ. Cô ấy cũng không làm gì khác ở trong phòng.”

“Cô có nghĩ lần này tôi phạt nó quá nặng không?” Phó Lam hỏi.

Thật ra, thư ký Trương cũng không rõ tại sao mọi chuyện lại rắc rối như vậy.

Gia đình Thẩm Đoạt căn bản không thể ngang hàng với nhà họ Mạnh được. Cũng không phải vì bối cảnh gia đình bất ổn, mà là bởi vì người ba vì đánh bạc mà bị giết hại… Một người như vậy nên trực tiếp đuổi đi, tránh những rắc rối sau này.

Phó Lam thấy thư ký Trương im lặng, cũng đoán được trong lòng cô ấy đang nghĩ gì.

“Cô đi ra ngoài đi.” Bà nói: “Có việc gì thì cứ giao cho trợ lý đặc biệt giải quyết.”

Nghĩ đến chuyện tình cảm của con gái, Phó Lam lại thở dài.

Bà và Mạnh Vĩ Bình cũng từng bước đi được đến ngày hôm nay mà không cần người khác chiếu cố và thấu hiểu.

Vì vậy, mặc dù Phó Lam đặc biệt chú ý tới gia thế của Thẩm Đoạt, nhưng cũng không đến mức ngăn cấm một cách cực đoan.

Rốt cuộc, nhà họ Mạnh và nhà họ Phó muốn nâng đỡ một người trẻ tuổi cũng không phải là chuyện gì khó.

Phó Lam chỉ hy vọng Mạnh Nguyễn hiểu được một điều: Tình cảm là kết quả của sự nỗ lực từ cả hai bên. Nếu chỉ có một người kiên trì, thì cuối cùng nó cũng chỉ là một tấn bi kịch thôi.

***

“Tôi cảm giác gần đây anh Đoạt của chúng ta đã sống lại rồi thì phải!”

“Đúng đúng đúng! Làm việc chăm chỉ không nói, còn mang về cho chúng ta không ít đơn đặt hàng lớn! Chúng ta lại có một năm béo bở rồi!”

Nhìn thấy còn hơn hai tháng nữa là tết âm lịch, mọi người đều rất vui vì có thể kiếm được nhiều tiền hơn.

Mà Chu Tấn Đông không thấy vui vẻ như vậy.

“Không phải, anh Đoạt. Sao anh lại chọn đường này?” Chu Tấn Đông vò đầu bứt tai, anh ta không thể hiểu trên ghi chú ghi những gì: “Không phải đi đường này sẽ nhanh hơn sao?”

Thẩm Đoạt chỉ vào một điểm trắng: “Trạm thu phí.”

Trạm thu phí?

Chu Tấn Đông nhìn chằm chằm vào điểm trắng đó một lúc, vỗ đùi.

“Hiểu rồi! Con đường này tuy gần nhưng lại đi qua rất nhiều trạm thu phí, sẽ tốn nhiều phí hơn so với đi đường cao tốc! Ai da mẹ nó chứ! Vậy mà em không nghĩ ra, nếu không lại mất hết.”

Thẩm Đoạt gật đầu, vẽ lại kế hoạch tuyến đường vận chuyển vào ghi chú cho Chu Tấn Đông.

“Cái này?” Chu Tấn Đông muốn ngất xỉu khi nhìn những dòng chữ dày đặc này: “Anh Đoạt, sao mấy ngày hôm nay anh luôn dạy cho em vậy? Em chính là lính hầu của anh, anh nói đánh chỗ nào em liền đánh chỗ đó. Sao anh phải như vậy…”

Anh ta còn đang nói dở thì tiếng cãi nhau ở dưới tiệm truyền vào trong văn phòng.

Chu Tấn Đông vội vàng đặt ghi chú và sách xuống, đi xuống xem có chuyện gì xảy ra.

Một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ tầm năm, sáu tuổi, đang cãi nhau với Nhị Hắc.

“Chị gái, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói chuyện được không? Trong nhà có nước, chị vào bên trong rồi từ từ nói.”

“Tao phỉ nhổ! Mày muốn lừa chúng tao vào trong nhà để dễ nói chuyện hơn đúng không? Vậy thì tao càng không vào! Tao cứ đứng ở bên ngoài nói chuyện, tao muốn để mọi người biết nhà họ Thẩm là người như thế nào!”

Người phụ nữ ngồi trực tiếp xuống đất, chĩa họng lên trời kêu la khóc lóc.

Bà ta nói cái gì mà đàn ông trong nhà mất sớm, góa phụ nuôi con không dễ dàng gì, vậy mà còn xấu xa lừa tiền cô nhi quả phụ bọn họ… Thu hút không ít người trong thị trấn tới xem.

Chu Tấn Đông bảo các anh em nhanh chóng giải tán mọi người, sau đó đi tới thương lượng với người phụ nữ này.

“Chị gái, chị khóc lóc náo loạn như vậy rốt cuộc muốn làm gì?” Anh ta nói: “Có việc gì thì cứ nói với chúng tôi, khóc cũng vô ích.”

Người phụ nữ đó trừng mắt: “Gọi Thẩm Đoạt ra đây! Ba nó thiếu tiền tao!”

Người phụ nữ này tên là Hàn Tiểu Bình.

Chồng của bà ta trước kia từng là đội trưởng đội thi công, đi theo ba của Thẩm Đoạt là Thẩm Bân thực hiện một số dự án, cũng có một chút giao tình.

Sau khi Thẩm Bân xảy ra chuyện, hai người không còn liên lạc với nhau nữa.

Lần này, Hàn Tiểu Bình cầm giấy nợ 10 vạn tới đây, nói là Thẩm Bân đã mượn chồng bà ta số tiền này hai tháng trước khi ông qua đời.

“Em cứ thấy chuyện này sai sai.”

Nhị Hắc cùng một vài anh em tụ tập ở bên ngoài sảnh nhỏ thì thầm với nhau.

Đúng là 10 vạn cũng gọi là tiền, nhưng hai nhà mười năm nay không gặp cũng không liên lạc với nhau, giờ lại nói mượn tiền, đây không phải chuyện ngu ngốc sao?

“Giấy trắng mực đen, trả lại tiền đây!” Hàn Tiểu Bình vỗ bàn hét lên.

Chu Tấn Đông nhíu mày: “Chị cứ nói là chúng tôi phải đưa sao? Chị cũng…”

Thẩm Đoạt ngăn Chu Tấn Đông lại.

Anh cầm tờ giấy vay nợ trên bàn lên muốn xem thật giả như thế nào, nhưng Hàn Tiểu Bình lập tức chộp lấy nó rồi nhét lại vào trong túi.

“Làm cái gì vậy? Muốn tiêu hủy nó phải không?” Bà ta dùng sức túm lấy hai đứa nhỏ: “Nếu hôm nay mày không trả tiền, chúng tao sẽ không rời đi!”

Hai đứa trẻ òa khóc.

Chu Tấn Đông thấy phiền phức vô cùng, liền kéo Thẩm Đoạt đi ra ngoài.

“Anh Đoạt, đây chắc chắn là kẻ lừa đảo!” Anh ta nói: “Giấy vay nợ không cho xem, lại còn đã lâu rồi không liên lạc… Hơn nữa lùi một bước tiến ngàn dặm, anh nghĩ bọn họ có đủ 10 vạn để cho vay từ mấy mười năm trước sao?”

Bộ quần áo cotton trên người Hàn Tiểu Bình đã cũ và lỗi thời; Quần áo của hai đứa trẻ cũng ngắn, mà chúng lại lớn như vậy, trên cổ tay còn dính đầy vết dầu loang lổ.

Quả thực không giống một người giàu có.

“Ba thiếu nợ thì con phải trả!” Hàn Tiểu Bình hét lên ở trong phòng: “Thẩm Bân thích đánh bài ai chẳng biết? Cùng lắm thì chúng ta đi tới đồn công an, tao không tin người ta sẽ không đứng về phía chính nghĩa!”

Thẩm Đoạt trở lại căn phòng một lần nữa.

“Chị gái này.” Anh thấp giọng nói: “Chị không đưa giấy vay nợ cho tôi, tôi không thể xác định được.”

Hàn Tiểu Bình cười giễu cợt.

“Đưa giấy vay nợ cho mày, mày xé thì phải làm sao bây giờ? Tao còn có thể đi tìm ai chứ? Mày làm người không thể vô lương tâm như vậy được, mày phải trả món nợ mà ba mày còn nợ! Biết chưa? Mày phải trả món nợ của ba mày!”

Hàn Tiểu Bình lặp lại hai lần.

Ngón tay Thẩm Đoạt run lên hai lần, vô thức lùi lại phía sau nửa bước.

Mà Hàn Tiểu Bình hung hăng nói tiếp: “Mày đừng tưởng rằng ba mày chết rồi thì việc này có thể lừa được thiên hạ! Không có khả năng đấy đâu! Vẫn câu nói đó, mày không trả tiền, tao sẽ ăn vạ ở đây không rời đi!”

“Ha! Chị như vậy không phải chơi xấu sao!”

Các anh em trong tiệm đều tiến lên.

Hàn Tiểu Bình thấy thế liền tỏ vẻ như người ta muốn xông tới bắt bà ta, kéo dài giọng mà hét lớn “Cứu mạng”, sau đó lại hét lớn “Giở trò lưu manh à”, đến hai đứa trẻ cũng khóc lớn lên.

Thẩm Đoạt nắm chặt tay.

Lồng ngực ngột ngạt đến nỗi như có thứ gì đó nặng nề đẩy vào huyết quản, khiến anh cảm thấy khó thở.

Ngày càng có nhiều người dân trong thị trấn tới xem, người phụ nữ này cùng đám trẻ càng náo loạn “nhiệt tình” hơn.

Thẩm Đoạt không nhịn được nữa, tung một cú đấm đấm vỡ kính trong sảnh nhỏ.

Máu chảy ra từng chút một dọc theo khớp xương bàn tay, chỉ chốc lát đã chảy thành vũng nhỏ trên mặt đất, tạo thành một vòng tròn.

Mọi người ở đây yên lặng đến đáng sợ. Thẩm Đoạt đi về phía Hàn Tiểu Bình.

Hàn Tiểu Bình sợ hãi, bà ta mặc kệ đám trẻ, chính mình rúc vào trong một góc.

“Mày, mày, mày… Mày muốn làm gì? Có tin tao đập đầu chết ngay lập tức ở trong tiệm chúng mày không?”

Trên mặt Thẩm Đoạt đều là băng lạnh, cả người lạnh như hồ băng dưới bầu trời đầy tuyết, toát ra hơi lạnh đến thấu xương.

“Đòi tiền, thì lấy giấy nợ ra.”

Hàn Tiểu Bình thực sự sợ hãi, lấy tờ giấy trong túi ra ném xuống đất, rồi vội vàng chạy sang một bên.

“Anh Đoạt…”

Các anh em lo lắng nhìn tay anh.

Thẩm Đoạt không nói gì, khom lưng nhặt tờ giấy trên mặt đất lên.

Máu trên tay vô tình nhỏ hai giọt xuống tờ giấy, nhưng không hề cản được nội dung của tờ giấy nợ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thượng Tướng Gấu Một Lòng Si Mê Cô Vợ Thỏ Nhỏ
2. Chiều Hư
3. Thề Độc
4. [Ngôn Tình] Tháng Năm Đổi Dời
=====================================

—— Tôi, Thẩm Bân (Số chứng minh thư: ***) đã vay 10 vạn của Tôn Đông Lai vào ngày ** tháng ** năm ****, số tiền này sẽ được hoàn trả trong vòng một năm. Giấy vay nợ này được cung cấp để làm bằng chứng.

Ngày vay nợ, tên họ, cùng với đóng dấu vân tay.

“Tao không nói dối đúng không?” Hàn Tiểu Bình nói: “Trên đó còn có cả dấu vân tay nữa!”

Thẩm Đoạt hoàn toàn không nhìn vào dấu vân tay, chỉ nhìn chằm chằm vào hai chữ “Thẩm Bân” không thể không thu hút sự chú ý.

Thẩm Bân là một kiến trúc sư.

Ông không thích sử dụng con dấu, vì vậy chữ ký đều là do chính tay ông tỉ mỉ thiết kế, cố gắng thể hiện được cá tính của riêng mình. Phong cách ký rất riêng, rất khó có thể bắt chước.

Tờ giấy vay nợ này là sự thật.

Đúng là ba anh, Thẩm Bân đã viết.

“Ba thiếu nợ thì con phải trả, cái lẽ này đã tồn tại từ xưa tới nay rồi!” Hàn Tiểu Bình chống cằm cười giễu cợt: “Cả đời này mày đừng nghĩ thoát được khỏi ba mày!”

Cả người Thẩm Đoạt đột nhiên run lên.

Chu Tấn Đông đứng ra, quát lớn: “Mẹ nó đừng có mà vênh mặt chống cằm ở đây! Cho rằng ông đây không dám đánh phụ nữ sao?”

“Á à, mày dám đánh sao.” Hàn Tiểu Bình gân cổ: “Lúc đó tao đã từng nghe nói, Thẩm Bân chính là một tên vô lại, một tên vô dụng! Vợ của ông ta không chịu nổi liền bỏ chạy. Cũng đúng thôi, ai mà muốn ở cùng một thằng đàn ông như thế chứ? Liên lụy đến con gái nhà người ta!”

Xoạt ——

Giấy vay nợ bay xuống mặt đất.

Thẩm Đoạt sững sờ trong năm giây, sau đó đờ đẫn xoay người lại.

“Anh Đoạt! Anh đi đâu vậy?” Nhị Hắc ngăn anh lại: “Tay anh còn đang chảy máu kìa!”

Thẩm Đoạt đẩy Nhị Hắc ra, đi về phía trước.

Người dân bên ngoài cửa tiệm lặng ngắt như tờ, nhường cho anh một con đường.

Có một ông lão là người Tịch Giang bản địa, thấy vậy không khỏi thở dài: “Tạo nghiệp, tạo nghiệp rồi.”

Còn nhớ năm đó, con trai của Thẩm Bân là tấm gương của mọi đứa trẻ ở đất Tịch Giang này.

Có ai mà không ghen tỵ với nhà họ Thẩm vì có thể nuôi dạy một đứa trẻ xuất sắc như vậy chứ?

***

Thẩm Bân là người đầu tiên ở Tịch Giang này được nhận vào một trường đại học danh tiếng, khoa Kiến trúc của đại học F.

Khoa Kiến trúc của đại học F đứng đầu cả nước.

Mà Thẩm Bân là ngôi sao trong số các ngôi sao, là số một của khoa năm đó. Các giáo sư đều nói ông sẽ là một ngôi sao không thể bỏ qua được của ngành kiến trúc trong tương lai.

Vào năm thứ ba, Thẩm Bân đã quen biết một đàn em học khoa nghệ thuật nhỏ hơn ông 1 tuổi —— Trình Y.

Hai người họ đã yêu nhau say đắm.

Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Bân trực tiếp công tác tại khoa Kiến trúc của đại học F.

Một năm sau đó, Trình Y tốt nghiệp, rồi cũng được nhận vào một trường cấp hai với tư cách là một giáo viên mỹ thuật, công việc cũng thuận lợi.

Hai người bọn họ đã kết hôn sau đó một năm.

Bọn họ thuê một căn nhà nhỏ hai phòng ngủ ở thành phố F, quyết tâm phấn đấu và bám rễ ở đây.

Khi mang thai Thẩm Đoạt, Trình Y bị nghén dữ dội trong quá trình mang thai.

Vừa lúc đó, Thẩm Bân đang tham gia đấu thầu một dự án trọng điểm của thành phố F, khó có thể trở về chăm sóc vợ con được, nên ông đã bảo Trình Y xin nghỉ phép rồi trở về Tịch Giang, nhờ mẹ chăm sóc hộ.

Lúc còn học đại học, Trình Y có học qua một chút về thiết kế nội thất, vì quá rảnh rỗi trong lúc mang thai nên bà muốn sửa sang lại ngôi nhà cũ ở Tịch Giang.

Thẩm Bân rất chiều Trình Y, ông đã đưa cho bà một số tiền, bảo bà thích làm gì thì cứ làm. Đồ cổ thời dân quốc cùng với một số đồ trang trí kiểu Anh trong nhà đã được mua vào thời điểm đó.

Sau đó, Thẩm Đoạt ra đời, Thẩm Bân cũng được lên chức.

Một gia đình ba người giàu có và hạnh phúc.

Nhưng sự hạnh phúc đã kết thúc vào một đêm mưa rào mùa hè năm đó.

Thẩm Bân dẫn theo đội thi công muốn đẩy nhanh tiến độ, thấy trời mưa càng ngày càng nặng hạt, ông liền hạ lệnh cho mọi người trở lại nhà máy.

Đội trưởng đội thi công xây dựng không tình nguyện.

Bởi vì bọn họ đã ký thỏa thuận với bên A, tiền sẽ bị trừ nếu giao công việc chậm nửa ngày, đến lúc đó còn phải mất thêm một khoản bồi thường nữa. Thẩm Bân tuy bất lực nhưng vẫn nhất quyết phải đảm bảo an toàn trước, ông ta không còn cách nào khác đành phải tuân theo.

Trên đường quay lại, một công nhân bị trượt chân.

Thẩm Bân dùng sức nâng người đó lên, nhưng lại không để ý rằng tảng đá lớn trên đầu ông đã lỏng ra do đất bùn ẩm ướt, giờ phút này nó đang vỡ vụn.

“Kỹ sư Thẩm, cảm ơn anh!”

“Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Chúng ta mau chóng… Cẩn thận!”

Vào thời điểm quan trọng, Thẩm Bân đã đẩy người công nhân đó ra.

Lúc tỉnh lại thì đã là một tháng sau.

Thẩm Bân chỉ còn lại một nửa cái mạng, ông bị què một chân.

Đội thi công đã đẩy sạch trách nhiệm cho ông, nói rằng Thẩm Bân đã bất chấp trời mưa to để đẩy nhanh tiến độ, sau đó dẫn tới sự việc ngoài ý muốn. Người công nhân mà Thẩm Bân đã cứu trước đó cũng phủ nhận rằng Thẩm Bân đã từng cứu anh ta.

Thẩm Bân hết đường chối cãi.

Viện thiết kế kiến trúc đã gửi cho Thẩm Bân một số tiền an ủi, sau đó khai trừ ông.

“Ngôi sao tương lai” từng được các giáo sư công nhận trở thành “con chuột què” bị đuổi ra khỏi trường.

Thẩm Bân chán nản.

May mắn thay, Trình Y vẫn không bỏ cuộc, bà vẫn luôn kiên trì vực ông dậy.

Thẩm Bân cũng đã thử.

Nhưng ông không thể làm bất cứ việc gì ngoại trừ việc thiết kế các tòa nhà.

Nhưng sau khi ngành kiến trúc biết việc ông bắt công nhân làm việc trong đêm mưa gió, không ai dám mời ông cả.

Toàn bộ tiền để dành trong nhà đều được dùng để chữa trị cho ông, tiền có thể mượn được của người nhà, bạn bè đều đã mượn hết.

Bọn họ chuyển khỏi căn hộ ba phòng ngủ ban đầu đến căn nhà một phòng ngủ ở một tiểu khu cũ, sống trong cuộc sống eo hẹp và hoàn toàn dựa vào đồng lương ít ỏi của Trình Y.

Vì để kiếm tiền, Thẩm Bân đã đi trông kho hàng.

Cũng vào thời điểm đó, Thẩm Bân nghiện đánh bài, nghiện rượu, bắt đầu bạo lực gia đình.

Năm đó, Thẩm Đoạt 5 tuổi.

Anh không hiểu tại sao người anh hùng mà anh từng ngưỡng mộ nhất lại trở nên thế này?

Nhìn thấy ba đánh mẹ, anh khóc lóc, dùng nắm đấm nhỏ của mình đánh vào người ba, kêu lên “Đừng đánh nữa”, nhưng tất cả những gì anh nhận lại chỉ là những trận đánh đòn.

Tình trạng nghiện rượu, nghiện đánh bài của Thẩm Bân ngày càng trầm trọng, ông càng ngày càng thiếu nợ tiền nhiều hơn.

Bọn họ không thể ở một chỗ quá lâu, bởi vì cách mấy tháng lại phải rời đi để trốn chủ nợ.

Thẩm Đoạt khi đó sợ nhất chính là tiếng đập cửa cùng với tiếng mẹ gọi anh dậy lúc nửa đêm.

Bởi vì điều đó có nghĩa là chủ nợ đang đến và anh phải bỏ chạy.

Những ngày tháng như vậy kéo dài cho đến khi Thẩm Đoạt lên 7 tuổi.

Năm đó, mẹ anh không nói tiếng nào liền bỏ nhà đi biệt tăm, không bao giờ quay lại nữa.

Thẩm Đoạt khóc lóc tìm mẹ, khóc đến đau xót tim phổi.

Thẩm Bân ôm anh, nhìn ảnh cưới rồi nói với anh: “Tiểu Đoạt, mẹ con đã đi rồi. Đi rồi, sau này sẽ không phải chịu ba đánh nữa. Đi rồi… Đi rồi… Đi.”

Kể từ đó, hai ba con chuyển đến thành phố C.

Thẩm Bân tiếp tục trông kho cho người ta, tuy rằng vẫn còn uống rượu, nhưng đã đánh bài ít đi.

Thẩm Đoạt học lớp 10 tại thành phố C.

Anh đã đứng nhất toàn trường, các giáo viên đều đặt nhiều kỳ vọng vào anh, còn cho rằng thủ khoa môn tự nhiên của thành phố trong kỳ thi tuyển sinh đại học nhất định sẽ thuộc về trường bọn họ.

Không ai nghĩ rằng Thẩm Đoạt lại đột nhiên chuyển trường.

Một ngày nọ, Thẩm Bân tình cờ gặp lại người công nhân đã vu khống mình năm đó. Ông muốn động thủ để trút nỗi oan uổng, kết quả lại bị đối phương đánh cho một trận nhục nhã, phải nhập viện sau đó.

Thẩm Bân không nói gì suốt một tuần.

Sau khi xuất viện, ông lại bắt đầu chơi bài không ngừng, nợ nần lại chồng chất.

Giáo viên chủ nhiệm của Thẩm Đoạt có biết về hoàn cảnh gia đình của Thẩm Đoạt, thật sự không đành lòng khi nhìn thấy tiền đồ xán lạn của đứa trẻ này lại bị hủy hoại như vậy. Vì vậy, ông đã liên lạc với bạn học cũ của mình, cũng là chủ nhiệm học tập của trường trung học Thực Nghiệm thành phố B.

Bằng cách đó, Thẩm Đoạt đã chuyển đến trường trung học Thực Nghiệm thành phố B.

Lúc này, Thẩm Bân cũng không còn ra ngoài kiếm tiền nữa, suốt ngày ăn ngủ ở nhà, ngủ dậy liền ra ngoài đánh bài. Tất cả mọi sinh kế đều đè nặng lên một mình Thẩm Đoạt.

Ba ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học.

Đêm đó, Thẩm Bân hoảng sợ trở về nhà, nhanh chóng khóa cửa lại rồi vào phòng thu dọn đồ đạc.

“Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây thôi! Nhanh!”

Thẩm Đoạt bất động.

“Còn ngây người ra đó làm gì? Đi đi! Không đi chắc chắn sẽ gặp xui xẻo!”

“Con muốn thi đại học.”

Nói xong, Thẩm Đoạt xoay người đi tới chiếc bàn gỗ nhỏ trong phòng, tiếp tục ôn tập.

Thẩm Bân lao tới nói: “Học hành thì có ích lợi gì? Vô dụng! Vào đại học cũng vô dụng! Con mau thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đi!”

Thẩm Đoạt vẫn bất động.

Thẩm Bân tức giận đi tới xé nát đề thi của Thẩm Đoạt.

“Tao muốn mày đi thì mày phải đi! Mày bị điếc hay không hiểu tiếng người vậy? Nhanh lên!”

Thẩm Đoạt ngồi xổm xuống nhặt tờ bài thi trên mặt đất lên, sau đó ngồi trở lại trước bàn gỗ nhỏ.

Thẩm Bân cầm chổi hung hăng đánh vào người Thẩm Đoạt.

“Mày không đi đúng không! Tao nói mày không đi đúng không! Không đi thì muốn chết có phải không? Thi đại học làm gì! Đại học không có ích lợi gì cả!”

Thẩm Đoạt cắn răng, tiếp tục đọc câu hỏi.

Thẩm Bân đánh đến mệt, ngồi bệt xuống đất.

Tầm mắt đảo qua, ông nhìn thấy một tờ ghi chú gắn trên ống đựng bút trên chiếc bàn gỗ nhỏ —— Tôi muốn thi đỗ khoa Kiến trúc đại học B.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim Thẩm Bân như quặn lại.

Ông đứng dậy trở về phòng đóng cửa lại, cũng không hề nhắc đến chuyện thu dọn đồ đạc rời đi nữa.

Ngày thi đại học.

Thẩm Bân dậy sớm nấu một bát mỳ trứng cho Thẩm Đoạt, cười nói: “Đây là để con đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra, chứ không phải đạt trứng ngỗng!”

Ngày đầu tiên thi xong, Thẩm Đoạt tự tin rằng mình có thể đạt điểm tuyệt đối môn Toán.

Anh đã đem tin tức này nói với bà nội.

Bà nội sung sướng, nói: “Tiểu Đoạt nhà chúng ta lợi hại nhất! Bà đã mua vé tàu rồi, ngày kia sẽ xuất phát vào sáng sớm! Sau khi đến nơi, bà sẽ làm một bàn lớn đồ ăn ngon cho cháu nội của bà!”

Thẩm Đoạt nói: “Vâng!”

Kết thúc buổi thi môn tự nhiên tổng hợp vào ngày hôm sau, Thẩm Đoạt có một câu môn Sinh Học không chắc lắm, các môn còn lại đều nắm rất chắc.

Thẩm Đoạt về nhà chuẩn bị nghỉ trưa.

Còn chưa mở cánh cửa ra, mùi máu tanh nồng nặc bốc lên.

Trong lòng anh căng thẳng, lập tức mở cửa.

Trong căn nhà nhỏ, vách tường, ghế sofa, TV, rèm cửa, sàn nhà… Đều là máu.

Thẩm Bân nằm trên vũng máu, phía sau lưng có rất nhiều vết đâm.

Đêm đó, Thẩm Bân đã có một cuộc tranh cãi với những người bạn chơi bài của mình.

Đối phương chê cười Thẩm Bân là một tên què, còn nói rất nhiều điều khó nghe khác, tất cả đều là công kích cá nhân. Thẩm Bân ném bài xuống bỏ đi, nhưng đối phương không những không buông tha còn ngăn ông lại, đá vào cái chân còn lại của ông.

Thẩm Bân khó thở nhưng vẫn cố gắng dùng sức đẩy đối phương một cái.

Không ngờ, đối phương bất ngờ bị nhồi máu cơ tim vì chuyện này, còn chưa đến bệnh viện đã không qua khỏi.

Hai ngày sau, vợ của người đàn ông này vì tinh thần hoảng loạng cũng bị tai nạn giao thông, không thể cứu khỏi rồi cũng qua đời.

Một gia đình hoàn toàn sụp đổ.

Đứa con trai của cặp vợ chồng đó không thể nuốt xuống được cục tức này, thề rằng sẽ bắt Thẩm Bân phải đền mạng.

“Ba!”

Thẩm Đoạt vội vàng chạy tới quỳ trên mặt đất, trên tay anh dính đầy máu tươi.

“Ba! Ba cố gắng chịu đựng!” Anh hét lên: “Con sẽ gọi cấp cứu ngay bây giờ!”

Tay Thẩm Bân giật giật, muốn hỏi rằng Thẩm Đoạt thi như thế nào rồi?

Nhưng ông thực sự không còn chút sức lực nào để nói chuyện.

Cũng giống như hai người kia, ông không thể kiên trì cho đến lúc tới bệnh viện. Thẩm Bân đã qua đời trên xe cứu thương…

~

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai chính là tỏ tình đêm giao thừa!

Từ đó trở về sau, anh Đoạt sẽ bước đến đỉnh cao của cuộc sống.