Khúc Hát Ru

Chương 50: “Thẩm Đoạt, năm mới đến rồi.”



Mạnh Nguyễn, Thẩm Đoạt và Phó Lam ở trong phòng bệnh khá hòa thuận.

Đặc biệt lúc Phó Lam còn đang do dự không biết có nên mua bức tranh sơn dầu trong triển lãm mùa xuân hay không thì Thẩm Đoạt đã đưa ra một gợi ý đáng giá.

“Cháu cũng nghiên cứu về mỹ thuật sao?” Phó Lam kinh ngạc: “Vậy cháu nhìn thử xem bức tranh này có nên mua không?”

Thẩm Đoạt nghiên cứu một hồi rồi trả lời: “Ảnh hưởng của chính họa sĩ chưa đủ. Nếu giá cả thấp hơn 20% thì có thể thương lượng.”

Phó Lam gật đầu, nở một nụ cười hiếm hoi.

Lúc trước bà cũng đã hỏi qua một nhà đầu tư nghệ thuật chuyên nghiệp, người đó cũng nói giống hệt Thẩm Đoạt.

“Mẹ, Thẩm Đoạt là chuyên gia về phương diện mỹ thuật đó.” Mạnh Nguyễn nói: “Lúc về con sẽ cho mẹ xem tấm bản đồ mà anh ấy vẽ, nó còn đẹp hơn gấp nhiều lần so với tấm mà mẹ mua lúc trước.”

Phó Lam khẽ cười: “Thật sao?”

Mạnh Nguyễn gật đầu như giã tỏi: “Thật ạ.”

Ba người tiếp tục xem gala hội xuân.

Thẩm Đoạt thấy thời gian không còn sớm liền chủ động tạm biệt, còn đặc biệt nhờ Phó Lam nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra thì hãy liên lạc với anh.

Mà Mạnh Nguyễn thì không nỡ để anh trở về đón năm mới một mình, nhưng cô cũng không còn cách nào khác, cuối cùng, cô đành phải tận dụng “sức lao động miễn phí”, để anh bế mình vào trong nhà vệ sinh.

Phó Lam đỡ Mạnh Nguyễn từ từ ngồi xuống, Thẩm Đoạt đợi ở ngoài cửa.

Mạnh Nguyễn hạ giọng nói: “Mẹ, con không lừa mẹ đâu. Thẩm Đoạt thực sự rất ưu tú, lúc trước khi còn đi học anh ấy luôn đứng vị trí thứ nhất đó, điểm số luôn luôn cao hơn con.”

Phó Lam liếc cô một cái: “Con cũng tự biết mình luôn kém người ta sao.”

Nhưng mà phải nói rằng, Thẩm Đoạt thực sự rất tài năng, có thiên phú.

Đặc biệt, cái loại thiên phú này có những người dù nỗ lực cả nửa đời người cũng không thể đạt được, nhưng có những người chỉ nhìn thoáng qua một cái liền biết hết thảy.

Thật đáng tiếc khi một đứa trẻ như vậy lại không gặp được ba mẹ tốt.

“Anh ấy hiện đang là nhà thiết kế nội thất, là nhân tài không được trọng dụng.” Mạnh Nguyễn lại nói: “Mẹ cũng biết anh ấy không học đại học, có rất nhiều ngưỡng cửa trong ngành nghề này chưa thể vượt qua được. Nhưng thực lực của anh ấy không chỉ dừng lại ở đó, anh ấy am hiểu nhất chính là thiết kế kiến trúc.”

Phó Lam lại một lần nữa kinh ngạc: “Thiết kế kiến trúc? Cái này người bình thường không thể làm được đâu, còn đừng có mà khoác lác.”

“Con lừa mẹ làm gì?” Mạnh Nguyễn bĩu môi: “Lúc về con sẽ mang cuốn sách ảnh của anh ấy tới cho mẹ xem, lúc đó mẹ sẽ biết.”

Phó Lam không nói gì.

Vừa định đỡ con gái đứng dậy, cô chợt giật mình nghĩ ra điều gì đó mà hét lên!

“Mẹ! Mẹ! Bác con với ngài Thương Dung là bạn bè tâm đầu ý hợp đúng không!” Mạnh Nguyễn trợn tròn hai mắt, giống như vừa phát hiện ra một chuyện đặc biệt nào đó: “Ngài Thương trước kia có thói quen thu nhận đồ đệ, hay là nhờ ông ấy thu nhận Thẩm Đoạt đi? Con đảm bảo anh ấy sẽ khiến ngài Thương nở mày mở mặt!”

Vô cùng dõng dạc.

Thương Dung là một nhân vật hàng đầu trong ngành thiết kế kiến trúc, đồ đệ của ông bây giờ đều trở thành những nhân tài kiệt xuất trong giới kiến trúc, dù ở bất cứ đâu cũng có thể dễ dàng thu nhận đồ đệ… Còn rất kiêu ngạo về chuyện đó.

“Con đó.” Phó Lam xoa đầu con gái: “Tính toán cũng giỏi như vậy, đến mối quan hệ của bác con cũng không buông tha! Mau nhanh lên đi!”

Thẩm Đoạt ở bên ngoài nên không nghe thấy cuộc trò chuyện.

Đột nhiên, cửa phòng bệnh phát ra tiếng động, anh vô thức quay đầu lại.

Một người đàn ông mặc áo khoác đen dài xuất hiện ở cửa.

Một người đàn ông chân chính, khí phách hiên ngang, vô cùng hùng dũng.

Khí phách hiên ngang và nhuệ khí toát ra trên khuôn mặt ông chính là thứ đã được mài dũa qua năm tháng, không có người trẻ tuổi nào có thể so sánh được.

Khi người đàn ông nhìn thấy Thẩm Đoạt, ông hơi sửng sốt mà lùi lại phía sau một bước kiểm tra bảng tên bệnh nhân dán ở ngoài cửa, sau đó không khỏi nhíu mày lại.

“Xin hỏi…”

“Thẩm Đoạt, em xong rồi.”

Lúc này Thẩm Đoạt mới hoàn hồn.

Khí thế của người đàn ông kia vừa rồi quá mạnh mẽ, khiến anh nhất thời nghẹn lời, lúc này anh mới lịch sự nói: “Xin chào, ngài là?”

“Xin hỏi đây có phải phòng bệnh của Mạnh Nguyễn không? Tôi là ba con bé.”

***

Bốn người tề tựu ở trong phòng.

Mạnh Nguyễn vẫn để Thẩm Đoạt ôm cô trở lại giường, nhưng bởi vì ở trước mặt ba cô nên khuôn mặt cô đỏ ửng như tôm luộc.

“Sao anh đột nhiên trở về mà không nói tiếng nào vậy?” Phó Lam hỏi: “Em còn tưởng anh bận đến nỗi còn không có thời gian nghỉ ngơi mà.”

Mạnh Vĩ Bình liếc nhìn Thẩm Đoạt một cái, sau đó quay sang vợ mình hỏi lại: “Không phải em nói 365 ngày không có bất ngờ nào thì rất nhàm chán sao?”

“…”

Phó Lam hắng giọng, mặt đỏ bừng.

Trong phòng bệnh tĩnh lặng 3 giây.

“Sao không có ai giới thiệu chàng trai này với tôi vậy?” Mạnh Vĩ Bình tự mình xuống nước trước.

Mạnh Nguyễn lập tức nói: “Ba, đây là Thẩm Đoạt. Là… Con…”

“Cháu chào chú.” Thẩm Đoạt nghiêm túc cúi đầu: “Cháu là Thẩm Đoạt, đoạt trong cướp đoạt. Cháu là bạn trai của Mạnh Nguyễn.”

Mạnh Vĩ Bình kinh ngạc.

Ông nhìn sang vợ mình, lại thấy vợ mình không có lời phản bác nào, cũng không có chút biểu cảm khác lạ nào, ông liền hiểu là bà đã biết chuyện.

“Ba.” Mạnh Nguyễn mím môi, khuôn mặt đỏ bừng: “Bọn con vốn định đợi một thời gian nữa sẽ thông báo với ba, không nghĩ ba lại trở về đột ngột như vậy. Ba đừng tức giận vì chuyện này nhé.”.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

Phó Lam nhắc nhở con gái: “Ba con mệt mỏi trở về như vậy, để ba con về nghỉ sớm đi.”

Mạnh Nguyễn không nói gì nữa.

Lúc này, Thẩm Đoạt lại nói: “Nếu chú mệt thì cháu không quấy rầy nữa ạ.”

“Thẩm Đoạt, cháu cũng về nghỉ ngơi sớm đi.” Phó Lam nói: “Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, sau này có thời gian thì chúng ta ngồi xuống nói chuyện sau.”

Thẩm Đoạt lại cúi đầu.

Trước khi rời đi, Mạnh Nguyễn dùng khẩu hình nói với anh hai chữ —— “Wechat”.

Anh cũng nhân cơ hội siết chặt tay cô, ánh mắt dịu dàng, cũng nói —— “Sẽ nhắn”.

Anh vừa rời đi, Mạnh Vĩ Bình đã lập tức hỏi.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ông nhíu chặt mày: “Về đến nhà thì chỉ có người giúp việc, vừa hỏi thì biết con gái nằm viện. Tại sao Nhuyễn Nhuyễn lại bị thương?”

Nói xong, đồng chí “nữ nhi nô” Mạnh Vĩ Bình lập tức chạy tới nhìn con gái.

“Ba, con không sao mà, ba đừng lo lắng.” Mạnh Nguyễn ngoan ngoãn nói.

Mạnh Vĩ Bình thở dài, bàn tay to nhẹ nhàng xoa đầu con gái: “Ngoài vết thương ở chân ra thì còn khó chịu ở chỗ nào khác không? Chỗ nào khó chịu thì cứ nói với ba, đừng tự chịu đựng một mình.”

Mạnh Nguyễn cười ngọt ngào, vừa định mở miệng nói gì đó, liền nghe thấy ——

“Còn nữa, chuyện yêu đương là như thế nào? Chuyện lớn như vậy mà con cũng dám gạt ba sao?”

Mạnh Nguyễn sợ hãi, đầu lập tức chui vào trong chăn.

Phó Lam thở dài, bước đễn vỗ vai chồng mình: “Cũng đã muộn rồi, trông anh mệt mỏi quá. Đã xảy ra những chuyện gì, sau này em sẽ tỉ mỉ nói với anh. Anh về nhà nghỉ ngơi đi, đêm nay em sẽ ở lại với con.”

Mạnh Vĩ Bình không còn lựa chọn nào khác, đành phải gật đầu.

***

Thẩm Đoạt trở lại căn nhà thuê.

Cao Hiên cũng đã về được một lúc, thấy anh có vẻ mệt mỏi liền rót cho anh một cốc nước.

“Chuyện bên đội thi công đã được xử lý xong xuôi, cậu đừng quá lo lắng.” Cao Hiên nói: “Nhưng sao Mạnh Nguyễn lại ngã cầu thang vậy? Cô ấy đâu phải người lỗ mãng như vậy.”

Thẩm Đoạt giơ tay xoa bóp thái dương, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu. Đúng lúc này Phó Doanh Xuyên lại gọi điện tới.

“Hai người kia một mực khẳng định, bọn họ bị Trình Mạt Niệm xúi giục.” Phó Doanh Xuyên dừng một chút: “Hiện cảnh sát cũng đã bắt đầu truy tìm Trình Mạt Niệm để đưa về đồn thẩm vấn rồi.”

Đầu của Thẩm Đoạt càng đau hơn.

Vì Phó Lam và Phó Doanh Xuyên không quay trở lại sau khi ăn cơm nên anh cũng đoán đã có biến xảy ra. Nhân lúc đi đổ rác, anh đã gọi điện dò hỏi Phó Doanh Xuyên.

Sau khi biết chuyện anh cũng không có cảm xúc gì cả, nhưng không nghĩ nhanh như vậy đã bị thẩm vấn.

“Mọi việc cứ tiến hành theo quy trình điều tra của cảnh sát.” Thẩm Đoạt nói: “Làm phiền đến anh rồi.”

Phó Doanh Xuyên hừ một tiếng: “Tôi làm chuyện này không phải vì cậu.”

Nói xong liền cúp điện thoại.

Cao Hiên ở bên cạnh tuy không nghe được nội dung cuộc điện thoại, nhưng sau khi nghe Thẩm Đoạt nhắc đến “cảnh sát”, anh ta liền biết chuyện này rất phức tạp, cho nên cũng không dám hỏi gì đến nó.

“À, đúng rồi.” Cao Hiên đứng dậy nói: “Cái sân nhỏ đó của cậu đã được bán đi rồi, sau này có một số văn kiện cần cậu ký tên, người mua cũng rất vui vẻ, xem chừng sẽ giải quyết rất nhanh.”

Thẩm Đoạt hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Vất vả cho cậu rồi.”

Cao Hiên mỉm cười: “Giữa chúng ta còn phải khách sáo như vậy sao? Cũng sắp tới năm mới rồi, mọi chuyện sẽ càng ngày càng tốt đẹp thôi. Cậu cũng đừng u sầu quá.”

Thẩm Đoạt thở dài một hơi, đi ra ngoài ban công hít thở.

Ngay khi anh vừa mới đứng yên thì Trình Y gọi điện tới, anh dứt khoát nhấn từ chối.

Lại gọi thêm một lần nữa, anh lại nhấn từ chối.

Xem chừng Trình Y không gọi được cho anh nên đã gửi một tin nhắn tới ——

[Con không chịu giúp mẹ thì thôi, bây giờ còn định làm gì vậy? Mẹ không làm bất cứ chuyện gì cả, tại sao người ta lại tới tìm mẹ để thấm vấn? Con mau giải thích rõ ràng với người nhà họ Phó đi. Mẹ chỉ muốn bọn họ mua lại công ty của chồng mẹ, còn lại mẹ không làm chuyện gì cả!]

Không làm chuyện gì cả…

Đúng, không làm chuyện gì, nhưng người nằm trên giường bệnh chính là Mạnh Nguyễn đó.

Thẩm Đoạt châm điếu thuốc.

Dưới bầu trời đêm yên tĩnh, ánh đèn của những ngôi nhà vẫn chưa được tắt đi.

Dù sao hôm nay cũng là giao thừa, là thời điểm nhà nhà sum vầy náo nhiệt. Cho dù thành phố B không được phép bắn pháo hoa sẽ làm giảm đi hương vị của năm mới, nhưng vẫn không thể làm giảm đi niềm vui sướng của các gia đình.

Thẩm Đoạt bất giác nhớ lại tết âm lịch khi còn nhỏ.

Vào đêm giao thừa, anh nhất định phải mặc lễ phục màu đỏ, chờ tiếng pháo hoa vang lên vào thời khắc chuyển giao mà bừng tỉnh, thay quần áo mới xong có thể đi chúc tết ông bà và ba mẹ, nhận phong bao lì xì.

Những phong bao lì xì mà Trình Y đưa cho anh đều do chính tay bà vẽ, năm nào cũng không trùng lặp.

Anh coi nó như bảo bối mà cất trong một chiếc hộp nhỏ, nghĩ rằng sau này lớn lên, anh cũng muốn vẽ phong bao lì xì để hiếu kính ba mẹ…

Bru bru bru!

Thẩm Đoạt cúi đầu nhìn tên người gọi tới, đôi mắt vừa rồi còn u ám lập tức sáng lên.

“Alo.”

“Mẹ em ngủ rồi, chúng ta nói nhỏ chút nhé.”

Nụ cười dịu dàng xuất hiện trong mắt Thẩm Đoạt.

Cô nói với anh rằng sau khi anh về thì gala hội xuân không còn thú vị nữa, vở kịch cũng chẳng hài hước, nhưng có một cô gái múa rất đẹp.

“Có người múa rất đẹp sao?”

“Chắc chắn là… Hả? Anh đã từng nhìn thấy em múa chưa?”

Đã từng, nhưng chỉ trộm nhìn ở bên ngoài phòng tập múa thôi.

“Đợi chân em lành lặn, em sẽ cho anh thấy tài năng của em.”

“Được.”

Hai người không nói gì tiếp.

Xung quanh yên tĩnh như nước, ngoại trừ tiếng thở nhẹ nhàng không ngừng bên tai nghe, khiến người ta cảm thấy rất yên bình.

“Thẩm Đoạt, năm mới đến rồi.” Cô đột nhiên nói: “Chúc anh năm mới vui vẻ, vạn sự như ý, mọi chuyện đều thành hiện thực.”

Thẩm Đoạt vẫn nhìn những ánh đèn của những ngôi nhà bên dưới, tay cầm điện thoại khẽ run lên, trong lòng vô cùng nóng bỏng.

“Năm mới vui vẻ.” Anh nói: “Hy vọng Nhuyễn Nhuyễn vạn sự như ý.”

***

Ba ngày sau, Mạnh Nguyễn xuất viện.

Thẩm Đoạt đặc biệt đến đón cô, mà Phó Lam cũng ở đó.

Vốn dĩ anh định bế cô lên xe an toàn rồi sẽ rời đi, không ngờ Phó Lam lại nói: “Nếu hôm nay cháu không bận thì tới nhà ăn bữa cơm nhé. Ba của Nhuyễn Nhuyễn cũng ở nhà.”

Mạnh Nguyễn nghe xong, hai mắt cô lập tức sáng bừng, sau đó liên tục nháy mắt ra hiệu với Thẩm Đoạt.

Thẩm Đoạt cứng ngắc gật đầu: “Được ạ, cháu cảm ơn dì.”

Sau đó, hai chiếc xe nối đuôi nhau trở về biệt thự nhà họ Mạnh.

Mạnh Nguyễn ở trên xe gửi tin nhắn Wechat: [Ba em là người rất dễ nói chuyện, đặc biệt ông ấy rất ngưỡng mộ những người trẻ tuổi biết tự mình phấn đấu. Anh cứ thoải mái dùng bữa là được, đừng lo lắng. Ông ấy chắc chắn sẽ thích anh!]

Thẩm Đoạt nhìn Wechat, không ngừng hít thở sâu.

Bên ngoài biệt thự nhà họ Mạnh.

Vẻ bề ngoài của biệt thự nhà họ Mạnh không tính là xa hoa, nhưng lại rất cổ điển, có thể nhìn ra được những người sống ở đây rất chú trọng đến chất lượng và kiểu dáng của nó.

Thẩm Đoạt bế Mạnh Nguyễn đặt lên xe lăn, sau đó đưa cô vào trong cửa nhà họ Mạnh rồi dừng ở hành lang.

Chân của Mạnh Nguyễn không được thuận tiện, Thẩm Đoạt liền ngồi xổm xuống thay dép đi trong nhà cho cô. Phó Lam thấy vậy không biết nên vui hay nên buồn.

Mạnh Vĩ Bình đang phê duyệt văn kiện ở trong phòng khách, nhìn thấy người đã trở lại, ông lập tức sắp xếp lại tài liệu, sau đó bảo thư ký cất vào trong phòng làm việc.

“Ba, con về rồi!” Mạnh Nguyễn mỉm cười, định đứng lên.

Mạnh Vĩ Bình vội nói: “Con ngồi yên cho ba! Đã bị thương thế này còn không cẩn thận, phải tĩnh dưỡng hơn một tháng đó.”

Mạnh Nguyễn nói “Vâng”, sau đó lại cười xấu hổ: “Ba, Thẩm Đoạt cũng tới đó.”

Mạnh Vĩ Bình nhìn chàng trai, gật đầu: “Ăn một bữa cơm bình thường thôi, cháu cũng đừng câu nệ quá.”

Thẩm Đoạt nắm chặt tay đẩy xe lăn, trả lời: “Cháu không kịp chuẩn bị trước quà tặng, mong chú dì thứ lỗi. Lần sau cháu nhất định…”

“Cháu đi theo chú vào phòng làm việc trước.” Mạnh Vĩ Bình ngắt lời: “Chúng ta nói chuyện chút.”

Nụ cười tươi trên môi Mạnh Nguyễn lập tức cứng đờ!

Cô lập tức nắm chặt tay Thẩm Đoạt, nói với Mạnh Vĩ Bình: “Ba, không phải chỉ là bữa cơm bình thường thôi sao? Sao lại…”

“Nhuyễn Nhuyễn.” Phó Lam lắc đầu với con gái: “Ba con có ý kiến riêng của mình.”

Thẩm Đoạt cũng vỗ nhẹ vào tay Mạnh Nguyễn, nhẹ giọng nói: “Không sao đâu.”

Nhìn hai người đi lên tầng hai, cô vội vàng hỏi nữ sĩ Phó: “Mẹ, chắc ba con cũng biết chuyện rồi đúng không? Ba rất thích những người trẻ có chí tiến thủ, làm việc đến nơi đến chốn, chăm chỉ công tác. Vì vậy, ba chắc chắn sẽ thích Thẩm Đoạt, đúng không ạ?”

Phó Lam không đáp lại.

Mạnh Vĩ Bình thực sự chưa bao giờ quan tâm đến cái gọi là “gia thế”, ông cũng rất thích những đứa trẻ chịu khổ phấn đấu như Thẩm Đoạt, nhưng… Chỉ sợ lần này sẽ khác.

Nếu không có chuyện vừa rồi xảy ra thì tốt, nhưng sự cố lần này giống như đã giẫm lên bãi mìn của Mạnh Vĩ Bình.

***

Trong phòng làm việc, hai người đàn ông ngồi đối mặt với nhau.

Kho tàng sách của Mạnh Vĩ Bình rất phong phú, trên giá sách khổng lồ có rất nhiều loại sách khác nhau, trên đó còn đặt rất nhiều chứng nhận, nhưng chỉ để lộ ra một góc bìa, không nhìn rõ đó là chứng nhận gì.

“Mẹ của Nhuyễn Nhuyễn đã nói với chú tất cả mọi chuyện.” Mạnh Vĩ Bình nói: “Chàng trai, thật không dễ dàng gì cho cháu.”

Trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà có thể đạt được thành tích như hiện tại, còn có thể nhận được sự tán thành về cả năng lực làm việc và tài năng từ một người luôn kén chọn như Phó Doanh Xuyên, tuyệt đối không phải một người bình thường.

Trước những lời khen ngợi, Thẩm Đoạt thẳng thắn nói: “Cháu rất biết ơn vì anh Phó đã cho cháu cơ hội. Cháu chưa từng học đại học, chỉ có thể dùng toàn bộ sức lực của mình để bắt kịp Nhuyễn Nhuyễn. Ít nhất, cháu không thể để cô ấy vì cháu mà bị người ta bàn tán soi mói.”

Mạnh Vĩ Bình gật đầu, tỏ vẻ có thể hiểu được.

Hai người không nói gì trong chốc lát.

“Chuyện xảy ra ngoài ý muốn lần này với Nhuyễn Nhuyễn, cháu thấy như thế nào?” Mạnh Vĩ Bình đột nhiên hỏi.

Ngón tay đặt trên đầu gối của Thẩm Đoạt run lên, anh rũ mắt, nói: “Cháu không thể trốn tránh trách nhiệm của mình được.”

Nếu anh có thể biết được mục đích của Trình Y từ sớm, anh nhất định sẽ trực tiếp cắt đứt suy nghĩ của Trình Y ngay từ đầu, không cho bà có cơ hội đến gần Mạnh Nguyễn.

Nhưng sự thật chính là, chuyện của một người lại liên quan đến rất nhiều người, cuối cùng, người bị thương chính là Mạnh Nguyễn.

“Đôi khi chính là như vậy đó.” Mạnh Vĩ Bình dường như nghĩ đến điều gì đó, ánh sáng trong mắt ông phút chốc mờ đi: “Rõ ràng chính mình không làm chuyện gì cả, ngay cả khi phải đối mặt với nó, ta vẫn làm đúng, làm chính xác, nhưng kết quả cuối cùng lại không theo đúng ý ta, thậm chí còn phải trả một cái giá quá đắt.”

“Chàng trai, ba của cháu chính là như vậy, đúng không?”

Đồng tử của Thẩm Đoạt chấn động, đôi tay nắm chặt lấy đầu gối: “Chú…”

Chuyện cũng thật sự rất trùng hợp.

Khi Mạnh Vĩ Bình xem tài liệu về Thẩm Đoạt trong mấy ngày nay, ông đã chú ý tới chuyện Thẩm Bân năm đó vì yêu cầu công nhân tiếp tục làm việc mà dẫn tới tai nạn lao động.

Bởi vì vụ án này là do một người bạn luật sư hồi đó của ông đã xử lý.

Người bạn là luật sư lúc ấy đã nói: “Nhìn thấy chuyện oan khuất này không thể giải quyết được, tôi thực sự không biết mình làm luật sư để làm gì nữa! Nhưng nếu nghĩ lại, tên chủ thầu kia cũng không dễ động vào, trắng đen pha trộn vào nhau. Nếu nhân chứng không khăng khăng tố cáo, thì mọi chuyện đã không thành ra như vậy… Một kỹ sư công trình giỏi, cứ như vậy mà bị hủy hoại! Thật đáng tiếc!”

Mạnh Vĩ Bình thở dài.

“Chuyện này đối với cháu là một chuyện rất buồn, chúng ta không đề cập tới nữa.” Ông nói: “Vậy chú hỏi cháu, chuyện của Hàn Tiểu Bình cháu định giải thích như thế nào?”

Thẩm Đoạt vẫn chưa kịp định thần lại, anh vô cùng kinh ngạc trước khả năng điều tra của Mạnh Vĩ Bình.

Nhưng sự thật đã rõ rành rành như vậy, anh vẫn phải đào miệng vết thương đó lên một lần nữa, giải thích rõ ràng từng chút một…

Thật lâu sau.

Mạnh Vĩ Bình đứng dậy, đi tới bên cạnh cửa sổ, chắp tay ở sau lưng.

Thẩm Đoạt ngồi yên tại chỗ, lòng bàn tay không biết từ lúc nào đã chảy ra từng tầng mồ hôi.

“Mọi chuyện đều không liên quan đến cháu.” Mạnh Vĩ Bình nói: “Không chỉ không liên quan, mà cháu còn là người bị hại. Nhưng sự thật chính là như vậy, cháu trở nên bất hạnh bởi vì sự bất hạnh của ba mình. Sự bất lực và bi kịch chồng chất, cuối cùng người gánh chịu hậu quả lại là cháu.”

Trái tim Thẩm Đoạt đập thình thịch, anh chợt có linh cảm không tốt.

Mạnh Vĩ Bình nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén khó nhìn ra cảm xúc: “Giống như chuyện của mẹ cháu lần này, cuối cùng người gánh chịu hậu quả lại là con gái chú.”