Khúc Ước Nguyện

Chương 29: “anh phó.”



Editor: Yuu
Tô Diệu Ngôn xin Lưu Vân Khiết nghỉ nửa ngày, sau đó chạy tới bệnh viện.

Khi cô chạy gần đến phòng bệnh, bác sĩ Vương chủ trị vừa lúc mở cửa ra, gặp gỡ Tô Diệu Ngôn.

Khoảnh khắc nhìn thấy sắc mặt của bác sĩ Vương, trái tim cô gần như lạnh đi.

“Từ từ rồi đưa cô ấy về nhà.” Bác sĩ Vương cúi đầu, thở dài: “Có nguyện vọng gì thì cố gắng đáp ứng, ở bên cô ấy nhiều hơn.”

***

Hoàng hôn lại tới.

Tô Diệu Ngôn rời khỏi bệnh viện, đứng ở cổng lớn nhìn xe cộ tấp nập trước mặt, nhất thời không biết phải đi về hướng nào.

—— “Diệu Diệu, chị có thể đón nhận cái chết, không sợ.”

—— “Chị cũng đã từng này tuổi rồi, chơi cũng chơi rồi, nháo cũng nháo rồi, đáng giá.”

—— “Chỉ là, người rời đi mang theo những luyến tiếc thật quá khó chịu. Chị sợ đến lúc chị tới một thế giới khác vẫn không tìm được anh ấy, chị sợ rằng bọn chị sẽ vĩnh viễn bỏ lỡ nhau.”

……

Những người đi đường vội vã lướt qua người cô, có người bình thản, có người nôn nóng, có người bực bội, có người lại trống rỗng, nhưng không ai dừng bước lại, bọn họ đều có mục đích hướng tới.

Mà đích đến không phải giao điểm.

Cô lang thang một cách vô định, bất tri bất giác đi tới một con phố văn hóa và thương mại, quy mô không lớn, nhìn thoáng một cái cũng có thể nhìn thấy được cả dãy phố, thậm chí hầu hết các cửa hàng đều đã đóng cửa, chỉ còn một số cửa hàng đang mở cửa.

Nhìn kỹ bảng thông báo, thì ra phố văn hóa đang cải tạo, tất cả các cửa hàng đều phải đóng cửa trong một tháng.

Tô Diệu Ngôn bước vào bên trong, chỉ dừng bước chân lại trước một cửa hàng chuyên bán bút máy.

—— [Một cây bút máy không bỏ lỡ bất cứ câu chuyện nào]

Cô nhìn chằm chằm vào biển quảng cáo một lúc lâu, cuối cùng bước lên bậc thang, đẩy cửa ra vào của cửa hàng.

Chuông gió trên cửa phát ra những tiếng leng keng, mùi của đàn hương không quá rõ ràng lưu lại trong cửa hàng nhỏ, đan xen cùng với mùi gỗ của các ngăn tủ đựng rất nhiều kiểu dáng bút máy. Trước mỗi cây bút đều có một tấm card riêng, ghi lại “cuộc đời” của cây bút máy.

“Hoan nghênh quý khách.”

Ông chủ ngóc đầu lên từ sau tủ quầy, là một ông chú già với mái tóc rối bù và cặp kính gọng đen dày, thoạt nhìn có chút lôi thôi và hài hước.

“Muốn xem bút máy sao? Luyện chữ à?” Ông chủ hỏi.

Tô Diệu Ngôn mím môi, nắm chặt quai túi đi tới trước tủ kính, khom lưng nhìn bút máy. Ông chủ lại nói: “Mấy cái bên này trông hơi hào nhoáng chút, nếu để luyện chữ thì tới bên này mà xem.”

“Không phải ạ.” Cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn ông chủ, như thể phải lấy tất cả can đảm mới dám nói ra hai chữ này: “Để tặng ạ.”

Ông chủ sửng sốt một chút: “Để tặng sao. Vậy thì… Ngân sách khoảng bao nhiêu?”

Tô Diệu Ngôn không trả lời.

Cô gái đứng ở đó, gương mặt xinh xắn lộ ra chút bối rối. Một phần ánh sáng trắng phản xạ từ tủ kính chiếu tới mặt cô gái, nhưng vẫn không thể thắng nổi ánh sáng trong veo trong mắt cô gái.

“Hiểu rồi.” Ông chủ vỗ vỗ tay, đi ra khỏi quầy: “Cháu đi với chú tới đây xem đi.”

Tô Diệu Ngôn có chút do dự, nhưng cô vẫn đi theo.

Ông chủ lấy cho cô xem rất nhiều cây bút máy, chúng đều có hình dáng, màu sắc khác nhau, chất liệu cũng khác nhau, nhưng mỗi cây bút đều có đặc điểm riêng.

“Cháu nhìn cái này xem, nó được gọi là ‘Sao trời’.”

Nghe nói, người thợ làm ra chiếc bút máy này đã từng gặp một vị đại sư đức cao vọng trọng, đại sư đã kể cho ông ấy nghe về một người thợ thủ công mù chế tạo ra đồ sắt.

Người thợ thủ công đã hỏi đại sư rằng, người mù đó đã làm việc như thế nào?

Đại sư đã trả lời: Trong mắt có sao trời, trong tim có gợn sóng.

“Cháu tới đây nhìn xem.” Ông chủ chỉ vào thân cây bút máy: “Khi không có ánh sáng thì là màu đen, nhưng khi bắt gặp ánh sáng, nó sẽ biến thành bầu trời đầy sao.”

Tô Diệu Ngôn nhìn nó, không khỏi sửng sốt.

Khi thân cây bút tiếp xúc với ánh sáng, trong một khoảnh khắc như có cái gì đó lấp lánh, giống như ánh sáng chói lọi trong đôi mắt màu hổ phách của người đàn ông, sâu thẳm, thâm trầm, đẹp như hoa lưu li.

“Cháu muốn cái này.” Cô nói.

Ông chủ mỉm cười: “Cô bé, cái này không rẻ đâu.”

“Cháu rất muốn có nó.” Cô nói vô cùng kiên định.

***

Một tuần sau, Diệp Nhiễm xuất viện.

Mạnh Nguyễn sợ Tô Diệu Ngôn một mình không làm được hết việc nên đã cùng cô tới đón Diệp Nhiễm về studio.

Diệp Nhiễm vô cùng phấn chấn, nhưng sắc mặt phờ phạc lại không thể che giấu được. Sau khi trở về studio, cô ấy trở về phòng nghỉ ngơi trước, Tô Diệu Ngôn và Mạnh Nguyễn thì dọn dẹp sơ qua căn phòng nhỏ.

Sau đó, Tô Diệu Ngôn đi nấu cơm.

Mạnh Nguyễn đi theo vào phòng bếp trò chuyện, đột nhiên đưa ra gợi ý: “Sắp đến sinh nhật cậu rồi, hay là chúng ta ăn mừng cùng với chị Diệp đi? Không cần phải đến bất cứ nhà hàng nào, ở trong studio là được rồi, tớ sẽ gọi một vài món ăn tới.”

“Không cần đâu.” Tô Diệu Ngôn tắt vòi nước: “Hôm trước tớ đã nói với chị ấy rồi, chị ấy nói đừng phiền phức như vậy. Chị ấy cũng không quan tâm đến ngày lễ này ngày lễ nọ đâu, chúng ta cứ theo quy tắc cũ đi.”

Mạnh Nguyễn nhíu mày: “Nhưng lần này là sinh nhật 18 tuổi của cậu, quy tắc cũ cái gì chứ? Quá đơn giản rồi đó.”

Quy tắc cũ của Tô Diệu Ngôn chính là cùng người nhà ăn bánh kem, Tô Dục Văn sẽ tự tay nấu một bàn đầy các món ăn. Sau đó tìm một ngày cuối tuần, cùng bạn thân đi xem phim, đi dạo phố.

“Ai da, đều giống nhau mà.” Tô Diệu Ngôn cười nói: “Cậu cần gì phải tiêu nhiều tiền vậy.”

“…”

Cái sọt tham tiền.

Mạnh Nguyễn thầm nghĩ vẫn nên tự mình chuẩn bị một bất ngờ nhỏ nào đó, nên cô ấy không nói thêm gì nữa.

“Đúng rồi, anh cậu… Dạo này có bận không?”

“Cáo Già sao?” Mạnh Nguyễn nhét một quả cà chua bi vào trong miệng: “Bận! Nhưng không biết bận việc gì. Hôm trước đó, vất vả lắm mới về nhà ăn một bữa cơm, lúc sau không biết bàn chuyện gì với mẹ tớ trong phòng làm việc, nói chuyện gần 2 tiếng mới kết thúc. Sau đó vẫn luôn không thấy mặt đâu.”

Tô Diệu Ngôn đi tới vặn nhỏ lửa, nhìn ngọn lửa từ từ lan rộng, cô lại nói: “Nói như vậy, rất khó để gặp mặt sao?”

“Cậu muốn gặp anh tớ à?”

Cô gật đầu: “Tớ muốn đích thân nói lời cảm ơn vì anh ấy đã giới thiệu chuyên gia.”

Mạnh Nguyễn xua tay: “Không cần đâu. Anh ấy cũng chỉ giúp đỡ bắc cầu, hơn nữa, nhìn tình hình bây giờ chắc cũng không thể giúp gì được nữa.”

“Không thể giúp gì được nữa nhưng vẫn phải cảm ơn bác sĩ vì thời gian qua chứ. Ân tình này không phải chuyện nhỏ nhặt đâu.”

Mạnh Nguyễn thấy cô nghiêm túc như vậy, suy nghĩ một hồi rồi cho cô số của Phó Doanh Xuyên, nói: “Cậu có thể tự liên lạc với anh ấy. Mỗi khi anh ấy làm việc thì tớ chỉ là đám mây bay thôi. Vì vậy, nếu anh ấy lại nói mấy lời lạnh nhạt, cậu cũng đừng để ở trong lòng.”

“Được.”

Tô Diệu Ngôn gọi Diệp Nhiễm dậy ăn cơm.

Ba người quây quần bên chiếc bàn ăn nhỏ. Trên bàn có bốn đĩa thức ăn cùng một tô canh, đơn giản nhưng ấm áp.

“Vất vả cho Tiểu Mạnh rồi, cảm ơn em.” Diệp Nhiễm nói.

“Chị đừng khách sáo.” Mạnh Nguyễn cười nói: “Những món này đều là Diệu Diệu làm, chị mau ăn nhân lúc nó còn nóng đi.”

Diệp Nhiễm cầm đũa lên.

Bây giờ cô ấy cũng không còn thích ăn gì nữa, thức ăn chỉ để nhấm nháp trong miệng, hương vị cũng không còn cảm nhận được nhiều, chưa kể những gì nuốt vào đều có thể nôn bất cứ lúc nào.

Tô Diệu Ngôn thấy vậy liền xúc cho cô ấy một thìa đậu phụ mềm, nói: “Cô giáo Cố đã đề nghị em tới nghe một buổi tọa đàm, nói rằng vị diễn giả đó rất có thể là giám khảo chính cho kỳ thi nghệ thuật năm sau.”

“Giám khảo chính sao?” Mạnh Nguyễn vui vẻ nói: “Vậy thì tốt quá rồi. Không phải cuối cùng còn phỏng vấn nữa sao? Điều quan trọng nhất là phải hiểu xem giám khảo thích kiểu học sinh như thế nào, lúc về chúng ta mới có thể nghiên cứu được.”

Tô Diệu Ngôn gật đầu: “Tớ cũng nghĩ như vậy.”

Nếu đã quyết định chiến đấu thì phải cố gắng hết sức.

Hai cô gái trò chuyện vui vẻ, giảm bớt sự nặng nề đang ẩn chứa trong bầu không khí vừa rồi.

Diễm Nhiễm mỉm cười, cầm lấy cái cốc giấy dùng một lần ở trước mặt, bên trong là nước ấm. Cô ấy mỉm cười ấm áp, chân thành nói: “Chúc cho diễn viên tương lai, Tô Diệu Ngôn, đến lúc đó sẽ kỳ khai đắc thắng (*)”

(*) Kỳ khai đắc thắng: Cả câu gốc là “Kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công” – “Cờ phất (làm hiệu) chiến thắng, ngựa quay về (báo tin) thành công”

Cánh tay của cô ấy khẽ run lên, bàn tay hầu hết thời gian đều chỉ cầm bút vẽ và kéo, tỉ mỉ tạo ra những bộ quần áo…

Trong lòng có chút chua xót.

Tô Diệu Ngôn cố gắng kiềm chế, cầm lấy cốc nước chạm nhẹ với đối phương: “Kỳ khai đắc thắng.”

“Kỳ khai đắc thắng!” Mạnh Nguyễn cũng tham gia.

Cộp!

Ba chiếc cốc giấy phát ra tiếng động nhẹ.

Nhiều năm sau, Tô Diệu Ngôn thường tự hỏi điều gì đã khiến cô cắn răng trụ lại trong giới giải trí lâu như vậy?

Có lẽ là nhờ câu nói này.

***

Lại một tuần nữa trôi qua, Tô Diệu Ngôn tới cửa hàng lấy bút máy.

Ngày hôm đó sau khi trả tiền, ông chủ đã hỏi cô có muốn biến chiếc bút máy này thành một thứ độc nhất vô nhị không? Ông ấy có thể khắc một chữ trên đầu nắp bút.

Đây không phải một công việc đòi hỏi kỹ thuật, ông chủ nói cũng rất nhẹ nhàng.

Lúc này, Tô Diệu Ngôn nhìn chữ “Xuyên” trên nắp bút, vô cùng hài lòng.

“Cô gái, cháu định tặng cây bút này cho ai vậy?” Ông chủ tò mò.

Tô Diệu Ngôn cẩn thận cất cây bút máy đi, đôi mắt cáo nhỏ quyến rũ hơi nhếch lên, tràn đầy năng lượng, trả lời: “Người cháu thích ạ.”

“Ồ.” Ông chủ cũng mỉm cười: “Chàng trai nào may mắn như vậy chứ? Có thể có một cô bạn gái xinh đẹp đáng yêu như này.”

Tô Diệu Ngôn mím môi, khẽ nói: “Cháu không phải bạn gái anh ấy ạ.”

Ông chủ cũng là người đã từng trải, nhìn thấy đôi má cùng với vành tai ửng hồng của cô gái, bộ dạng thẹn thùng mang theo chút hy vọng vô cùng ngọt ngào, sớm đã chiến thắng trước ngàn lời âu yếm.

“Vậy chúc cháu thành công.” Ông chủ nói: “Cuối cùng thì những người yêu nhau sẽ quay về bên nhau.”

Cô nắm chặt cây bút máy, không còn kiềm chế được nữa, gật đầu thật mạnh…

Tô Diệu Ngôn đã liên lạc với Phó Doanh Xuyên trước đó.

Khi Phó Doanh Xuyên nhận được cuộc gọi của cô, anh có hơi ngạc nhiên. Nghe cô nói có việc muốn gặp trực tiếp để nói với anh, còn cố gắng sắp xếp gặp mặt vào thứ bảy này. Anh nhìn thời gian biểu, chỉ có thể tận dụng một chút thời gian nghỉ buổi trưa.

Vì vậy, hai người đã hẹn gặp nhau ở một nhà hàng kiểu Tây ở đối diện tòa nhà tập đoàn Minh Huy.

Tô Diệu Ngôn mang theo một chút tiền để ở trong túi, cây bút máy thì nằm trong ba lô, bước lên xe buýt đến tòa nhà Minh Huy.

Trên đường đi, chiếc TV nhỏ trong xe không ngừng phát ra những bản tình ca thời xưa, giai điệu vui tươi, ca từ chất chứa trái tim thiếu nữ, không ít hành khách cũng khẽ ngâm nga theo.

Cô cũng chìm đắm trong đó.

Xe buýt dừng lại ở sau tòa nhà.

Tô Diệu Ngôn xuống xe, bước từng bước nhẹ nhàng, băng qua quảng trường trước tòa nhà Minh Huy, đi đến địa điểm đã hẹn trước.

Khi đứng ở giữa quảng trường, cô ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà phía trước. Tòa nhà thực sự rất cao, từ vị trí này của cô không thể nhìn thấy đỉnh của nó, nên cô đã đi về phía trước vài bước.

Khi đã đứng yên lần nữa, cô đang định ngẩng đầu lên thì đập vào mắt cô chính là Phó Doanh Xuyên đang bước ra từ sảnh trước của tòa nhà, và bên cạnh anh là Sầm San.

Sầm San thân mật khoác tay Phó Doanh Xuyên. Một chiếc xe hơi sang trọng màu đen dừng lại trước mặt bọn họ, một người đàn ông có vẻ lớn tuổi ngồi ở ghế sau của xe, chắn ngang gần như toàn bộ tầm nhìn. Nhưng hành động chỉnh sửa lại cà vạt cho Phó Doanh Xuyên của Sầm San lại diễn ra rõ ràng ngay trước mắt cô.

“Ồ, đây không phải bạn học Tô sao?”

Lão Thượng lén đi mua thuốc lá nhìn thấy bóng lưng quen quen này từ xa, cô gái nhỏ này có dáng người và khí chất như vậy, chẳng trách lại muốn làm diễn viên.

“Sao cháu lại ở đây thế này?” Lão Thượng hỏi: “Đi chơi với bạn học sao?”

Vừa dứt lời, ông nhìn thấy thiếu gia nhà mình đứng cách đó không xa, thầm nghĩ chết rồi, phải nhanh chóng đi chuẩn bị xe thôi! Kết quả vừa mới chạy được hai bước, lại nhận ra một vấn đề khác.

“Thì ra là chủ tịch Sầm tới.”

Tô Diệu Ngôn muốn thu lại ánh mắt, nhưng nụ cười của Sầm San lại ngọt ngào và dịu dàng như vậy, cô càng không thể ngừng theo dõi bọn họ. Trái tim đập thình thịch dữ dội của cô như bị ai đó đấm vào, mỗi nhịp đập đều như một cú đánh vào cơ thể.

“Là ai vậy ạ?”

“Gì cơ?” Lão Thượng quay đầu lại: “Cháu hỏi chủ tịch Sầm sao?”

“Vâng.”

Lão Thượng mỉm cười, châm một điếu thuốc rồi nói: “Là ba của tiểu thư Sầm. Nhà họ Sầm này chỉ có một mình tiểu thư Sầm là con gái, là bảo bối cục cưng của nhà đó.”

“Chủ tịch Sầm với chủ tịch Phó của chúng ta có chút giao tình, vì vậy khi tiểu thư Sầm về nước đã nhờ thiếu gia nhà chú chăm sóc. Nói là chăm sóc, nhưng thực ra chính là tác hợp. Môn đăng hộ đối, tài tử giai nhân, thật tuyệt vời. Chú nghe nói một thời gian nữa thiếu gia sẽ tới nước Anh, tiểu thư Sầm cũng đi theo, nói không chừng là đích thân tới thăm ba mẹ chồng… Này? Bạn học Tô, cháu đi đâu vậy?”

Tô Diệu Ngôn đột nhiên xoay người, đi thẳng ra đường chính để chặn xe taxi lại.

Chưa đầy 10 phút sau, điện thoại đổ chuông.

Cô ngồi trong xe, nhìn chằm chằm vào dãy số đã thuộc lòng đó, đôi mắt chợt nhòe đi. Cô dụi dụi mắt, hít một hơi thật sâu rồi kết nối điện thoại.

“Đang ở đâu?” Giọng người trầm thấp của người đàn ông vang lên.

Tô Diệu Ngôn siết chặt điện thoại, bình tĩnh lại rồi mới trả lời: “Em xin lỗi, em tạm thời có chút việc gấp nên không thể tới được.”

“…”

“Em muốn gặp anh là để trực tiếp nói cảm ơn vì anh đã giới thiệu chuyên gia cho Diệp Nhiễm. Chị ấy đã mua một món quà nhỏ và đưa nó cho em, em sẽ chuyển nó cho Nhuyễn Nhuyễn.”

“…”

“Thật sự rất xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của anh rồi.”

“Anh Phó.”