Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 2: Linh Đường (2)



Dịch: LÃo Mạc Rảnh Háng

***

Bì Ma vốn dĩ chỉ giật mình một cái, rồi sau đó không nhịn được mà cười ha hả lên, nét mặt còn hiện lên vẻ trào phúng, trả lời:

“Không nghĩ tới, ở bên trng chín đệ tử chân truyền chúng ta, người có tâm cơ nhất lại chính là tiểu sư muội! nếu sư tôn còn sống mà thấy được cảnh này, chỉ sợ cũng không dám nghĩ đến, Thanh Đường mà hắn yêu thương tín nhiệm nhất, lại tham lam đến như vậy!”

Trên thực tế,Tô Dịch vẫn một mực thờ ơ lạnh nhạt.

Những kẻ phản bội như Kim Sí Đại Bằng hay Vũ Hóa Kiếm Đình kia, hắn cũng không thèm để ý.

Mặc dù đại địch đã giết đến tận cửa nhưng hắn cũng không quan tâm.

Nhưng khi thấy Bì Ma - đệ tử chân truyền được mình coi trọng nhất cùng Thanh Đường người được hắn yêu thương nhất đều có ý đồ riêng của mình.

Hắn đã chết lặng.

Vì một chút bảo vật mà có thể khiến hai đồ đệ trở mặt thành thù, thật sự quá đáng buồn!

Ầm…!

Bỗng nhiên Thanh Đường đột ngột ra tay, một kiếm áp sát, đánh Bì Ma trọng thương.

“Không nghĩ đến, con tiện nhân nhà ngươi che giấu sâu như vậy!”

Đứng trước ranh giới của cái chết, Bì Ma lựa chọn nắm chặt một đường sinh cơ trốn ra khỏi linh đường, trong giọng nói của hắn còn lộ ra vẻ phẫn nộ cùng hoảng sợ.

Hắn không nghĩ đến, đạo hạnh của tiểu sư muội lại vượt xa so với trí tưởng tượng của hắn rất nhiều.

Ngay cả Tô Dịch cũng lắp bắp kinh sợ, nha đầu này vậy mà đã đột phá từ lâu.

Bì Ma không hề ở lại mà quyết định trốn đi.

Thanh Đường cũng không đuổi theo hắn, nàng chỉ một mực đứng trước quan tài đồng trong linh đường, biễu môi chế giễu giọng lẩm bẩm:

“Nếu như để sư tôn biết rõ Đại đồ đệ mà hắn coi trọng, lại là người đầu tiên cấu kết với người của Lục Đại Đạo môn, thì hắn ắt hẳn sẽ rất đau lòng.”

“Còn Tam sư huynh Hỏa Nghiêu,hắn mặc dù không hề tham dự, những lúc gần đi hắn cũng đánh cắp trọng bảo “Huyền Sơ Thần Giám, chắc cũng đủ để hắn tấn thăng cảnh giới “Hoàng cảnh” rồi…”

“Đáng tiếc, sư tôn đã mất, hắn không thể nhìn thấy tất cả những chuyện này rồi.”

Thanh Đường than nhẹ một tiếng.

Mà sắc mặt Tô Dịch lúc này cũng trở nên âm trầm hơn.

Lúc này hắn mới biết, đại đồ đệ mà bản thân hắn tín nhiệm nhất, lại chính là kẻ đầu tiên phản bội hắn, dẫn Sói vào nhà!

Cũng mới biết được, Tam đồ đệ Hỏa Nghiêu của hắn đánh cắp trọng bảo “Huyền Sơ Thần Giám” thứ trấn áp mảnh bí cảnh này!

Khó trách đám phản đồ cùng địch nhân có thể giết vào địa bàn của mình như vậy.

Nghĩ đến đó, Tô Dịch lại càng phẫn nộ thêm.

Mà lúc này, Thanh Đường đột nhiên cất bước đi ra khỏi linh đường.

Thân ảnh yểu điệu thục nữ của nàng, khiến cho thế giới này giống như chỉ có mình nàng, một đôi mắt trong vắt xinh đẹp mang thêm thần thái lạnh lùng liếc nhìn thiên địa, một giọng nói lạnh như băng:

“Từ hôm nay trở đi, Thanh Đường ta sẽ là độc tôn của Đại Hoang!”

Vù!

Trên người nàng phóng ra một đạo kiếm ý, gió lốc nổi lên phủ kín thiên địa, kiếm ý mịch mờ giống như muốn xé nát bầu trời, giống như một dạo Hình Thiên chi nhận, dễ dàng giết một đạo thân ảnh uy áp kinh người.

Chỉ vẻn vẹn vài giây—

Thế giới đẹp như tranh vẽ, lúc này nhuộm đỏ vô tận thần huyết.

Những tồn tại khủng khiếp còn sót lại đều hoảng hốt kinh hãi, tất cả giống như cùng lúc rơi vào hầm băng, toàn thân đều ớn lạnh.

“Một là thuần phục,hai là chết!”

Ở trong bầu không khí nồng nặc mùi máu tanh này, Thanh Đằng mở miệng giọng nói lạnh nhạt vang vọng cả đất trời.

“Chúng ta nguyện cung phụng Nữ Hoàng vi tôn!”

“Chúng ta nguyện cung phụng Nữ Hoàng vi tôn!”

Giờ khắc này, cảm nhận được uy thế chấn nhiếp của Thanh Đường, những đại năng chư thiên này cũng tận lực cúi đầu không ai dám hó hé!

“Nha đầu này….”

Đồng tử Tô Dịch co lại, lòng hắn cũng không cách nào yên lặng, hắn không nghĩ đến đạo hạnh của Thanh Đường đã đạt đến cấp bậc này.

Vốn dĩ hắn thân là Sư phụ thì nên vui mừng.

Nhưng bây giờ, chỉ còn lại một thứ cô đơn tiêu điều thật khó có thể miêu tả bằng lời nói.

Đến giờ khắc này hắn sao có thể không rõ ràng,tiểu đồ đệ mà bản thân yêu thương nhất, cũng che giấu bí mật trong suốt những năm vừa qua.

Không bao lâu, Thanh Đường quay người đi vào linh đường.

Ánh mắt của nàng một lần nữa nhìn về phía chiếc quan tài đồng màu xanh kia, nàng cúi người hành lễ, giọng nói hết sức bình tĩnh nói:

“Sư tôn, đồ nhi Thanh Đường vì người canh giữ linh đường bảy ngày, cũng đã giúp ngài trấn áp đám phản đồ cùng địch nhân kia, tình sư đồ giữa chúng ta cũng đã cạn.”

“Từ hôm nay về sau, hãy để cho con kế thừa hết tất cả những thứ mà người để lại.”

Lúc nói chuyện, nàng cất bước tiến lên, đưa tay đặt lên trên nắp quan tài đồng, mở miệng nói khẽ:

“Cửu Ngục Kiếm kia cũng không thể hạ tán cùng với người lúc này, hãy để đồ nhi lĩnh hội những thứ huyền bí về thanh kiếm này, sau đó sẽ trả lại cho người. Sư tôn, xin đừng trách con quấy rầy người an nghỉ…”

Bùm!

Nắp quan tài đồng lúc này bị hất lên.

Nhưng trong nháy mắt, Thanh Đường một mực yên lặng bình tính thong dong như nước, lúc này lại thay đổi sắc mặt thật đúng là hiếm thấy.

“Sao…”

Bên trong quan tài đồng trống rỗng không có một thứ gì cả.

Đừng nói là Cửu Ngục Kiếm, thậm chí là di thể của Sư tôn cũng không thấy đâu!

Tô Dịch cũng đã có cái nhìn hoàn toàn khác về những điều này, trong ánh mắt đầy lửa giận.

Mặc dù, trước khi hắn quyết định chuyển thế trùng tu, hắn đã sớm có sự chuẩn bị đối với tất cả những chuyện có thể xảy ra.

Nhưng lúc này hắn cũng khó có thể nén được lửa giận trong lòng.

Nhưng thời gian dần trôi qua, lửa giận trong mắt Tô Dịch cũng tan đi từng chút từng chút một, đến cuối cùng chỉ còn sót lại là vô tận băng hà một đôi mắt lạnh như hàn băng vĩnh cửu.

“Chờ khi ta trở lại, chỉ mong được gặp đám khốn nạn các ngươi còn sống khỏe mạnh…”

Không một người nào có thể phát hiện ra cơ thể hư ảo của Tô Dịch, cơ thể cứ như vậy tiêu tán trong hư không đến khi triệt để biến mất.

….

Lịch Đại Hoang- mười vạn tám ngàn năm, “Huyền Quân Kiếm Chủ” độc tôn Tô Huyền Quân vẫn lạc ở hậu thế Đại Hoang Cửu Châu, Cửu Châu chấn động.

Bảy ngày sau.

Đồ đệ Huyền Quân Kiếm Chủ, Thanh Đường Nữ Đế càn quét Lục Hợp, bình định Thần Châu thâu tóm chư thiên, xưng tôn hậu thế.



Năm trăm năm sau.

Thành Quảng Lăng, quận Vân Hà, nước Đại Chu.

Chạng vạng tối, ánh nắng hoàng hôn như ngọn lửa thiêu đốt chân trời.

Bên ngoài Tùng Vân kiếm phủ.

Một mình Tô Dịch đứng lẳng lặng ở phía xa đợi cô em vợ Văn Linh Tuyết tan học.