Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 3: Tô Dịch ở rể



Dịch: LÃo Mạc Hoang Mang

***

“Các ngươi nhìn xem, tên đó chính là Tô Dịch!”

“Một năm trước, hắn là kiếm đầu canh của Thanh Hà Kiếm Phủ, nổi danh thiên hạ, nhưng bởi vì một biến cố đã làm cho hắn mất hết tu vi, đến nỗi ở rể nhà họ Văn, thật đúng là đáng tiếc.”

“Đáng tiếc cho một đại mỹ nữ như Văn Linh Chiêu, phong hoa tuyệt đại, còn được tôn làm đệ nhất mỹ nhân thành Quảng Lăng chúng ta, kết quả lại gả cho một tên phế vật như này, haiz.”



Đúng lúc tan học.

Từng bóng dáng từ trong Tùng Vân kiếm phủ đi ra, bất luận là nam hay nữ, môi khi thấy được bóng dáng của Tô Dịch đang đứng ở phía xa, thì sắc mặt ai cũng đều trở nên khác thường, tiếng nghị luận cũng theo đó mà nổi lên.

Khóe miệng Tô Dịch cũng nổi lên một chút bất đắc dĩ, nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười.

Hắn đã rất lâu không tiếp nhận qua thứ “Đãi Ngộ” này.

Nghĩ về kiếp trước, ở Đại Hoang Cửu Châu, từ xưa đến nay vô số người tranh phong với nhau giành giật vị trí độc tôn.

Lục Đại Đạo môn sừng sững như núi, quan sát nhân gian.

Tam đại Ma Tông canh giữ, quân phong loạn thế.

có Thần Phật chư thiên vang danh một cõi, nhấc lên bức màn của đại thế, máu nhuộm giang sơn đẹp như tranh vẽ.

Như thế, người độc tôn Đại Hoang, kiếm khí nghiền ép Cửu Châu hơn mười vạn tám nghìn năm, chỉ một mình hắn Tô Huyền Quân!

Tồn tại “Hoàng cảnh” Mạnh mẽ như đỉnh Thanh minh đứng sừng sững giữa thiên địa, ai thấy cũng phải nhíu mày nhắm mắt cung kính xưng một tiếng “Tôn Thượng”

“Nếu như để mấy lão gia hỏa kiếp trước nhìn được cảnh này, chỉ sợ cũng cười bể bụng..”

Tô Dịch âm thầm lắc đầu.

Hắn lúc này, cơ thể thon gầy dài khảnh mảnh, dung mạo thanh tú, một thân mặc quần áo màu xanh, đứng chắp tay sau lưng, toát ra một thứ khí chất ung dung thư thái.

“Tuy nhiên, bọn hắn nói không sai chút nào, mình hôm nay cũng xác định khó có thể chấp nhận nổi…”

Ánh mắt Tô Dịch hơi khép lại, tâm trí lâm vào trầm tư.

Cỗ thân thể này của hắn, vốn dĩ là một đứa con trai của vợ kế người bị xua đuổi của Tô gia ở Ngọc Kinh thành, nước Đại Chu.

Lúc năm tuổi, mẫu thân hắn là Diệp Vũ Phi do mắc bệnh nặng mà qua đời.

Lúc hắn mười bốn tuổi, gia nhập “Thanh Hà Kiếm Phủ” của quận Vân Hà tu hành.

Chỉ dùng thời gian hai năm, lúc mười sáu tuổi hắn đã trở thành một đệ tử chân truyền ngoại môn Thanh Hà Kiếm Phủ, có được danh hiệu “Ngoại Môn Kiếm Đầu”.

Nhưng cũng vì một biến cố mà nó đã làm hắn mất hết tu vi.

Không lâu sau, Tô gia Ngọc Kinh Thành an bài hắn, để hắn trở thành người ở rể Văn gia, một trong ba đại gia tộc ở thành Quảng Lăng, quận Vân Hà.

“Bất quá, vô luận kiếp trước hay kiếp này, cũng không ai có thể biết rõ, còn ta lúc này đã không còn là ta của lúc trước nữa rồi.” hơi hách não:))

Vù Vù!

Giống như cảm ứng được tâm tình của Tô Dịch, một tiếng ngân vang của kiếm khí trong đầu hắn vọng lên, sau đó mới yên tĩnh trở lại.

Đó là một thanh Tiên kiếm bí ẩn.

Kiếm này có tên là “Cửu Ngục”!

Kiếm này bị giam cầm bởi chín dây “Thần Xích”

Một năm trước, ở trong một buổi tối trước “Luận Kiếm Thí Luyện” của Thanh Hà Kiếm Phủ một ngày, khi Tô Dịch dẫn động chân khí đưa tu vi đột phá đến cảnh giới Tụ Khí, trong đầu đột nhiên hiện lên hư ảnh của “Cửu Ngục Kiếm”.

Cũng vì vậy mà cái giá phải trả là một thân tu vi.

Và đây cũng là nguyên nhân thực sự làm cho tu vi trước kia của Tô Dịch mất hết.

Một năm nay hắn ở rể nhà họ Văn, những cả ngày lẫn đêm Tô Dịch đều cảm nhận thanh Cửu Ngục Kiếm trong đầu, ý đồ khai phá bí mật của thanh Kiếm này.

Mà ở một đêm của ba ngày trước, lúc Tô Dịch cố gắng liên kết với Cửu Ngục Kiếm, thì hắn ngoài ý muốn cởi bỏ tầng phong ấn thứ nhất trên thanh kiếm này.

Cũng bởi vì thế mà đã thức tỉnh một phần ký ức thuộc về Tô Huyền Quân.

“Giống như một giấc chiêm bao mười bảy năm, sáng dậy mới biết ta là ai, giấc mộng Nam Kha, đại khái là như vậy!”

Tô Dịch nghĩ thế.

Hắn hiện tại cũng chỉ mới có mười bảy tuổi, thời thiếu niên phong lưu khí phách, đào khí hào hoa, giống như mặt trời sớm mai, cuộc đời đều tràn ngập hy vọng.

“Tình cảnh của ta lúc này thực sự quá quẫn bách, nhưng bằng vào kinh nghiệm cùng thủ đoạn của kiếp trước, muốn thay đổi tất cả những chuyện này thì căn bản không phải là vấn đề lớn.”

Tô Dịch chắp tay sau lưng, lúc ánh mắt của hắn lay động, ngẫu nhiên làm cho người khác cảm nhận được cảm giác đau thương sâu sắc không tương xứng với người trẻ tuổi như hắn, đó là một loại cao lãnh băng khiết do trải qua quá nhiều biến cố tích tụ lại.

“Không vần nôn nóng lần chuyển thế này của ta là để đánh vỡ bình cảnh tu vi mà kiếp trước gặp phải, để chứng minh kiếm đạo là vô thượng.”

“Hôm nay bầu trời vẫn còn rất đẹp, thanh xuân vẫn còn dài, sớm muộn gì cũng có một ngày ta trở về Đại Hoang Cửu Châu, thành thành thật thật thanh toán sổ sách với đám nghiệp chướng kia!”

Tô Dịch yên lặng vẽ lại từng bức từng bức tranh của kiếp trước.

Có Bì Ma Chiên Hoàng, Thanh Đường Nữ Đế, Kim Sí Đại Bằng, Vũ Hóa Kiếm Đình, Lục Đại Đạo Môn…

Ừm

Đột nhiên Tô Dịch giống như cảm nhận được thứ gì đó, ánh mắt của hắn nhìn về phía cửa lớn của Thanh Vân Kiếm Phủ.

Đang là lúc tan học nên có rất nhiều thiếu nữ đi ra, bầu không khí thực sự quá mức náo nhiệt, tiếng nói chuyện ầm ĩ, trên người còn tản ra khí tức của thanh xuân khí tức thuộc về thời thiếu niên thiếu nữ.

Nhưng lúc này, bầu không khí vui tươi rộn ra kia đột nhiên lâm vào yên lặng không tiếng động.

Ở cửa lớn Tùng Vân Kiếm Phủ, mọi người yên lặng tách ra, tạo thành một con đường.

Ở trong ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, một thiếu nữ từ trong Tùng Vân Kiếm Phủ bước ra.

Thiếu nữ này ước chừng chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, mái tóc mềm mại đen óng rủ xuống vai,dung mạo thanh tú, xinh đẹp động lòng người, nước da trắng nõn như tuyết, quả thật là mỹ nhân thần thái ngời ngời.

Nàng mặc một chiếc váy màu xanh vừa vặn với cơ thể, toàn thân toát ra vẻ trong trắng thuần khiết, thân ảnh xinh đẹp đứng cân xứng dưới ánh hoàng hôn, làm cho người khác nhìn vào có cảm giác mông lung huyền ảo.

Phảng phất giống như Tiên tử giáng trần!

Nhiều thiếu niên ở bên cạnh đều nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Bọn hắn đa số đều chỉ khoảng mười lăm tuổi, đang ở độ tuổi gặp ai cũng ngưỡng mộ, cảnh xuân tươi đẹp ai mà không thích, còn quên che giấu ái mộ trong ánh mắt đầu nóng bỏng của mình.

Một vài thiếu niên da mặt mỏng dã cúi đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên vì tự ti mặc cảm. (*Biểu hiện của những thanh niên ế bằng thực lực:))

Còn những thiếu nữ thì sắc mặt lại khác nhau, có người ghen ghét, có người hâm mộ, có người phớt lờ không quan tâm.

Trong các nàng cũng không thiếu người sinh đẹp, thế nhưng so sánh với thiếu nữ mặc váy xanh kia thì quả thật còn thua một ít.

Giống như đom đóm cùng ánh trăng, không thể tranh nhau tỏa sáng.

Trong bầu không khí yên tĩnh.

Thiếu nữ váy xanh bước đi không nhanh cũng không chậm, ngũ qua nàng tinh xảo trắng nõn, mang theo đôi mắt sâu lắng trong sáng long lanh như một viên ngọc.

Nhưng sắc mặt của nàng cũng lạnh như băng, giống như một khối băng sơn lẻ loi trên thế gian, làm cho người ta không dám đến gần.

Văn Linh Tuyết

Nàng vừa mới gia nhập Tùng Vân kiếm phủ một năm, mà đã trở thành Tuyệt Thế Kỳ Tài trong mắt tất cả các lão sư giảng dạy, được công nhận là một mỹ nhân lạnh như băng.

Cho đến phủ chủ Tùng Vân Kiếm Phủ “Tạ Cửu Nguy” cũng phải thở dài cảm thán, một nữ tử xinh đẹp, một viên dạ minh châu sáng chói nhất ở Tùng Vân Kiếm Phủ.

Mà trong mắt Tô Dịch, thiếu nữ này bất luận đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý của người ngoài, đó là muội muội của Văn Linh Chiêu.

Cũng là …. Cô em vợ của hắn đấy. (Dịch đến đây thì nhớ một câu tâm đắc “Mía ngon phải nhổ cả cụm:))

“Tiểu nha đầu này trổ mã, đúng là càng ngày càng thước tha rồi.”

Đuôi lông mày của Tô Dịch hiện lên một chút tiểu ý.

Một năm nay ở rể nhà họ Văn, cơ hồ tất cả mọi người đều coi thường hắn, thậm chí còn châm chọc khiêu khích hắn, dùng đủ mọi cách để nói xéo chê bai.

Duy nhất chỉ có Văn Linh Tuyết lafc chân chính xem hắn như “Tỷ Phu”, còn thường thường vì hắn bênh vực kẻ yếu.

“Tỷ phu, huynh làm gì lại đến đây?”

Đứng ở phía xa xa nàng thấy thân ảnh của Tô Dịch, con mắt thâm thúy như bảo thạch của văn Linh Tuyết hiện lên một chút kinh hỉ cũng như ngoài ý muốn.

Chợt, đôi môi của nàng lại nở ra một nụ cười xuất phát từ trái tim của mình.

Nụ cười này giống như ánh mặt trời rực rỡ giữa ban trưa, núi băng cũng theo đó hóa tan.

Thần sắc của không ít nam sinh chợt biến hóa hoảng hốt không tả được, trái tim cũng đạp ga tăng tốc.

“Đẹp quá…”

Có người không kìm được lòng lẩm bẩm.

“Nàng..Nàng ấy lại cười rồi…”

Có người sững sờ.

“Nói ra có thể các ngươi không tin, nhưng một năm nay ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy nữ thần kiêm đệ nhất mỹ nhân của Tùng Vân Kiếm Phủ chúng ta cười!”

Có người thổn thức nói.

Chuyện này cũng đưa đến rất nhiều tiếng bình luận phụ họa, trong ấn tượng của bọn hắn, Văn LInh Tuyết là người giống hệt như tên, dung mạo thanh tú tuyệt luân, tính tình cũng giống như một khối băng ngàn năm.

Mặc dù mọi người đều là đồng môn, nhưng mơ hồ chả có ai nhìn thấy nàng mỉm cười với người khác!

“Ài, nếu như ta có thể xinh đẹp được như nàng, thì cần gì phải theo đuổi Tiêu sư huynh mấy năm nay chứ?”

Một thiếu nữ ngẩn người với thần sắc phức tạp.

Ngay cả là con cái với nhau,đều không thể không thừa nhận, bất luận là khí chất hay dung mạo, Văn Linh Tuyết đều có thể khiến cho những nữ đồng học cảm nhận được uy áp một áp lực tuyệt đối.

Ở Tùng Vân Học Phủ, nếu như không có gì cần thiết, không có cô gái nào nguyện ý bắt cặp cùng với Văn Linh Tuyết, nếu không sẽ đứng một bên làm bình phong phụ trợ cho vẻ đẹp kinh người của Văn Linh Tuyết.

Nhưng cũng ở dưới các loại ánh mắt nhìn chăm chú, Văn Linh Tuyết thay đổi bộ pháp không nhanh không chậm trước đó, thành những bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng như thỏ trắng chạy đến trước mặt Tô Dịch!

Con ngươi của tất cả những nam sinh kia đều co lại, giống như vừa nhận ra thứ gì đó làm mình tỉnh ngộ.

“Vừa rồi…vừa rồi Văn Linh Tuyết đang cười với tên bất lực kia!”

Bọn hắn giống như không thể nào tin được vào mắt mình.

Theo bọn hắn biết, tuy rằng Tô Dịch là tỷ phu của Văn Linh Tuyết, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một tên ở rể.

Địa vị hèn hạ đến nỗi, không chỉ những nhân vật tai to mặt lớn nhà họ Văn xem thường hắn, mà đến cả tỳ nữ hạ nhân nhà họ Văn cũng xem thường, châm chọc khiêu khích hắn.

Chuyện này ở toàn bộ thành Quảng Lăng là “Tiếng thơm” nên mọi người ai cũng biết.

Nhưng thái độ của Văn Linh Tuyết đối xử với Tô Dịch lại hoàn toàn khác, còn có vẻ rất thân mật, càng khủng bố hơn khi nàng lộ ra vẻ kinh hỉ khác nhau khi đối mặt với Tô Dịch.

Chỉ cần không phải là người mù, thì chả có ai mà không nhìn ra, hiện tại Văn Linh Tuyết thực sự rất cao hứng.

Bất thường!

Rất bất thường!

Những nam sinh kia nhất thời không thể tin được vào những gì mà bản thân nhìn thấy.

Nhìn nụ cười xinh đẹp của thiếu nữ đứng trước mặt mình, Tô Dịch cười nói: “Thì ra lúc nha đầu ngươi học ở chỗ này thì bộ dáng như thế này đấy.”

Đây là lần đầu tiên hắn đến đây để đón Văn Linh Tuyết tan học.

Cũng là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng cô đơn lạnh lẽo như băng của Văn Linh Tuyết.

Vì ở trong ấn tượng của Tô Dịch, khi ở rể một năm tại Văn gia, lúc ở trước mặt hắn luôn gọi hắn một tiếng tỷ phu, và Văn Linh Tuyết cũng luôn luôn mỉm cười cực kỳ hoạt bát ngây thơ, khác hoàn toàn với hai chữ băng sơn không nhiễm bụi trần chút nào.

“Nếu muội không làm ra vẻ mặt ấy ở học phủ này, thì không biết bao nhiêu tên gia hỏa đáng ghét sẽ ở trước mặt ngã xuống, phía sau đi đến quấy rối muội, nếu thật là vậy thì quá mệt rồi.”

Văn Linh Tuyết hé miệng cười, giọng rất thanh thúy ngọt ngào, như suối chảy róc rách.

Tô Dịch cũng giật mình.

Cũng đúng, lấy tầm mắt của hắn kiếp trước để nhìn thì Văn Linh Tuyết cũng chỉ có thể được ca tụng là tiểu mỹ nhân nhất đẳng mà thôi, nếu như lớn hơn một chút nữa thì nhất định sẽ trở thành tuyệt sắc giai nhân.

Tuyệt sắc như thế này thì đã chủ định bên người chắc chắn không thể thiếu người ái mộ dây dưa với nàng.

Lúc này, Văn Linh Tuyết nhìn ngắm ánh mắt ngây ngốc của những bạn học xung quanh, thì bỗng nhiên có chút chột dạ, rồi ảo não bĩu môi nói thầm:

“Gòi xong, cũng do cao hứng quá, nên bộ dáng băng lãnh mà một năm nay mình vất vả khổ cực dựng lên, đều bị đá đổ…”

Thiếu nữ bất chợt bật cười, hào khí như mây vung tay: “Coi như là vậy đi, mà cũng quản bọn hắn làm cái quái gì, chỉ cần mình cao hứng là được.”

Nàng thân mật kéo cánh tay Tô Dịch, lông mày giãn ra nét vẻ mặt lúc này toàn là ý cười, vui vẻ nói: “Tỷ phu, chúng ta về nhà thôi.”

“Được.”

Tô Dịch mỉm cười gật đầu, sau đó cùng thiếu nữ rời đi.

Cho đến khi những ánh mắt dõi theo bọn hắn biến mất, mọi người xung quanh Tùng Vân Kiếm Phủ lập tức xa vào trầm mặc.

“Ai có thể nói cho ta biết, Linh tuyết tiên tử tại sao lại thân mật với tên phế vật đó như thế hay không?”

Một gã thiếu niên anh tuấn nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Mọi người hai mắt nhìn nhau, ai trong bọn hắn cũng không thể nghĩ ra.

“Một tên ở bị mọi người ở thành Quảng Lăng cười nhạo, một tên phế vật mất hết tu vi, cưới mỹ nhân Văn Linh Chiêu còn chưa thấy đủ, mà còn muốn đưa độc thủ lên người muội muội của người ta, thật đúng là đáng hận!”

Rất nhiều thiếu niên oán hận, trong lòng lúc này đều là cảm xúc ghen ghét căm hận đối với Tô Dịch.

Vào lúc này, thì ngay cả những thiếu nữ kia đều không thể giải thích nổi tại vì sao lại như vậy, trong lòng cũng có cảm giác hơi kỳ quái.

Văn Linh Tuyết là một người cao ngạo lạnh lùng, không chỉ vậy thiên phú tu luyện đều cực kỳ kinh người, ngay cả tu vi cũng có thể nói là một trong những nhân vật đứng đầu trong số các đại đệ tử Tùng Vân Kiếm Phủ.

Thế mà nàng…

Sao lại có thể quan tâm tên Tô Dịch kia đến như vậy.

Dù sao Tô Dịch cũng là tỷ phu của nàng, nũng theo nhiều nguồn tin truyền ra, tỷ tỷ của nàng là Văn Linh Chiêu cũng ghét cay ghét đắng tên gia hỏa này nhất mà!

“Tỷ phu, huynh không phải là không thích đi ra ngoài hay sao, vậy sao hôm nay lại đột nhiên đến đón muội.”

Trên đường trở về Văn gia, ánh mắt trong veo như nước của Văn Linh Tuyết chớp chớp, hiếu kỳ hỏi hắn.

Thiếu nữ thanh tú trong sáng, thân ảnh xinh đẹp yểu điệu đầy sôi nổi hoạt bát.

“Tỷ tỷ muội đã về.”

Tô Dịch thuận miệng nói, trong vòng không khỏi dâng lên một tia cảm xúc cực kỳ vi diệu.

Đôi mắt đẹp của Văn Linh Tuyết sáng ngời, hưng phấn trả lời: “Tỷ tỷ nàng… nàng cuối cùng cũng nguyện ý trở về.”

Một năm trước, vào đêm mà Văn Linh Chiêu đang cùng Tô Dịch thành hôn, thì đột nhiên không từ mà biệt, tự thân đi đến Thanh Hà Kiếm Phủ ở quận Thanh Hà tu hành.

Tất cả mọi người đều cho rằng đây là cách mà Văn Linh Chiêu biểu thị bất mãn, đối với cuộc hôn nhân này.

Ngay cả Văn Linh Tuyết cũng biết rõ, tỷ tỷ Văn Linh Chiêu của nàng cực kỳ bất mãn và ghét cay ghét đắng mối hôn sự này, nội tâm nàng cũng chưa bao giờ chấp nhận tỷ phu Tô Dịch là phu quân mình.

Nhưng bây giờ, sau hơn một năm xa cách cuối cùng Văn Linh Chiêu cũng đã trở về!