Kiếm Đạo Đệ Nhất Tiên

Chương 4: Thê Tử Văn Linh Chiêu



Dịch: LÃo Mạc Muốn Giá Xăng Giảm

***

Văn Linh Tuyết kích động, nàng đột nhiên nhận ra được thứ gì đó, hai mắt trong trẻo như nước lần nữa đánh giá Tô dịch từ đầu đến chân, rồi nói:

“Tỷ phu, kể từ khi huynh ở rể nhà họ Văn chúng ta, huynh ngay cả nhà cũng không hề bước ra, chán đời bi quan buồn rầu không vui, thật sự làm muội lắng rất nhiều, nên rất sợ huynh một ngày nào đó đột nhiên nghĩ bậy làm ra một số chuyện không nên làm.”

Nàng ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Tô Dịch, nghi ngờ nói: “Nhưng bây giờ, hai chúng ta chỉ mới một tháng chưa gặp nhau, mà tỷ phu giống như đã thay đổi rất nhiều, hầu như biến thành một con người khác.”

Tô Dịch cũng kinh ngạc, trực giác của tiểu nha đầu này thực sự rất nhạy cảm!

Tùng Vân Kiếm Phủ mỗi tháng chỉ cho học viên nghỉ hai ngày, Tô Dịch cũng gần một tháng chưa gặp mặt Văn Linh Tuyết.

Hắn lại không nghĩ đến vừa mới gặp mặt đã bị Văn Linh Tuyết phát hiện ra gì đó.

“Khoảng thời gian này, ta đột nhiên minh bạch một số chuyện, nên chắc sẽ không giống như trước kia.”

Tô Dịch khẽ cười nói.

“Thì ra là vậy.”

Văn Linh Tuyết mừng rỡ, khuôn mặt thanh tú không nhiễm bụi trần ẩn hiện lên dáng vẻ tươi cười, nàng dứt khoát nói:

“Nếu vậy thì thật là quá tốt, muội rất thích con người của tỷ phu lúc này, có một loại…, À ừm, một loại cảm giác không thể giải thích bằng lời, giống như câu nói trong sách, Đứng như linh chi ngọc thụ, cười như ôm trăng vào lòng, tiêu dao tự tại khí thế ngời ngời, siêu phàm thoát tục!”

Thiếu nữ chắp hai tay sau lưng, váy xanh như ngọc, dáng cười như hoa, là cảm xúc xuất phát từ nội tâm, cùng dáng vẻ lạnh lùng vô tình lúc ở Tùng Vân Học Phủ, thì ai nhìn vào cũng nghĩ đây là hai người.

Chuyện này cũng khiến cho những bạn học của nàng nhìn thấy, sợ là ai cũng kinh ngạc khiếp sợ, tinh thần chán nản cực độ.

Tô Dịch không khỏi cười rộ lên.

Chuyện một người đột nhiên thay đổi cũng chỉ là một sớm một chiều.

Huống chi hắn đã có kinh nghiệm cùng tấm nhìn từ kiếp trước, tâm cảnh cũng như tính tình của hắn lúc này, hiển nhiên không thể so sánh nổi so với trước kia!

Văn gia.

Một trong ba đại tông tộc thành Quảng Lăng, nằm trong ở phía Bắc thành Quảng Lăng, chiếm diện tích hơn một trăm mẫu, đình viện chằng chịt, dinh thự dày như rừng.

Cảnh ban đêm hạ xuống.

Khi Tô Dịch cùng Văn Linh Tuyết về đến, chỉ thấy ở trước trước sân nhỏ đang có một thân ảnh đang đứng đợi, nét mặt có chút lo lắng.

Là Cầm Thiến, mẹ vợ Tô Dịch, tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng dung mạo lại rất đoan trang xinh đẹp, đặc biệt trên người còn có một cỗ khí chất thùy mị thành thục, lúc trẻ nàng tuyệt đối là một đại mỹ nhân.

“Tên phế vật ăn cơm chùa nhà ngươi, chỉ nhờ ngươi đi đón Văn Linh Tuyết tan học một chút, mà tại sao bây giờ mới về.” . 𝒯ru𝒚ện chính ở ~ 𝒯r𝑈m𝒯ru 𝒚en.𝒗n ~

Cầm Thiến với vẻ mặt phiền muộn, hung hăng trừng mắt nhìn Tô Dịch.

Chỉ cần nhìn Tô Dịch là nội tâm nàng liền sinh ra một cục hỏa khí, chỉ vì tên con rể này, mà dạo gần đây nàng đã nghe không ít đàm tiểu chế nhạo từ người khác.

Tô Dịch vẫn bình thản, hắn còn không thèm để ý đến.

Hắn ở rể nhà họ Văn đã được một năm, hắn đương nhiên hiểu rõ tình khí của bà mẹ vợ này đanh đá đến cỡ nào.

Thế nhưng Tô Dịch cũng thừa biết, chuyện hắn cùng Văn Linh Chiêu thành thân thì Cầm Thiến cũng đã không đồng ý ngay từ đầu, cũng biểu ý cự tuyệt mãnh liệt.

Nhưng mối hôn sự này chính là do lão thái quân tự mình chỉ đạt hạ lệnh, nên Cầm thiến không dám hó hé hay vi phạm, vì vậy đến cuối nàng cũng chỉ có thể bóp mũi cho qua.

“Mẫu thân, là do hôm nay con tan học hơi muộn một tí…”

Văn Linh Tuyết đứng bên cạnh hắn mở miệng giải thích dùm hắn.

“Được rồi, nha đầu con cũng tranh thủ thời gian đi ăn cơm đi.”

Cầm Thiến cũng tức giận phất phất tay, sau đó lườm Tô Dịch một cái: “Còn ngươi đi theo ta, tộc trưởng cùng tất cả những người trong tộc đều đang ở sảnh lớn chờ ngươi đấy!”

Nghe thấy thế, Văn Linh Tuyết không nhịn được nói: “Những người trong tộc đang đợi tỷ phu ở sảnh lớn làm gì?”

“Nha đầu ngươi đừng quan tâm mấy chuyện không đâu, cứ ngoan ngoãn ở lại trong nhà ngay cho mẫu thân, không được đi đâu có nghe hay không!”

Cẩm Thiến dùng lời nói nghiêm khắc giáo huấn nàng.

Văn Linh Tuyết lúc này mới chịu thua quay người đi vào trong sân.

Cầm Thiến nhìn hết một màng này trong mắt cũng hiện lên sự cảnh giác, sắc mặt cũng càng âm trầm hơn: “Linh Tuyết còn nhỏ, nếu như ngươi mà dám động tâm hay làm gì bậy bạ với nó, thì ta đảm bảo dù có trả cái giá nào đi chăng nữa, ta nhất định phải phế ngươi!”

Khóe mắt Tô Dịch cũng giật giật mấy cái, ngươi xem Tô Huyền Quân ta là loại cầm thú này sao?

“Đi theo ta!”

Câm Thiến cũng không nói nhảm nữa, cũng lười nhìn Tô Dịch, vì nàng sợ mình không khống chế nỗi hỏa khí trong lòng mà lao lên mắng tên con rể tiện nghi này.

Đại sảnh tông tộc,

Đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả đại sảnh, mà tộc trưởng Văn gia Văn Trường KÍnh cùng đám đại nhân vật trong nhà cũng đã đến đông đủ, cũng xếp theo thứ tự ngồi hai bên đại sảnh, cùng nhau nói chuyện, bầu không khí trông cực kỳ thoải mái náo nhiệt.

Nhưng chỉ trong giây phút khi Tô Dịch cùng Cầm Thiến đi vào đại sảnh, tất cả mọi người đều ngừng nói chuyện với nhau, ánh mắt ai cũng đồng loại nhìn Tô Dịch.

Ánh mắt của đám đại nhân vật kia cũng trở nên khác thường, trong đó có khinh thường, giễu cợt, thương hại,...

Nguyên bản bầu không khí cực kỳ náo nhiệt và thoải mái, giờ phút này đã trở nên căng thẳng.

Tuy rằng những con mắt kia nhìn về hướng Tô Dịch, thế nhưng nó lại làm cho Cầm Thiến cảm thấy có chút gì dó không tự nhiên, nàng thấp giọng lạnh lùng nói:

“Ngươi đứng ở đây.”

Nàng vội vàng đi đến bên cạnh phu quân Văn Trường Thái sau đó ngồi xuống.

Tô Dịch cũng rất hồn nhiên giống như không hề có việc gì xảy ra, hắn đứng môt mình giữa sảnh lớn, ánh mắt cũng dạo qua một lượt những đại nhân vật nhà họ Văn.

Ừm.

Đột nhiên ánh mắt Tô Dịch ngừng lại, vì hắn thấy một bóng hình xinh đẹp mỹ lệ rất quen thuộc.

Thiếu nữ này lông mày như núi xa, mắt ngọc mày ngài, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, đôi chân thon thả ngồi ngay ngắn trên ghế, tuy trên người không có bất cứ đồ trang sức nào để tôn lên vẻ đẹp, giống như mặt hồ trong trẻo, rất có ý vị của tuyệt sắc giai nhân.

Đúng là một mỹ nhân mỹ lệ tuyệt tục thanh khí mười phần.

Nhưng ở trong gương mặt của nàng là một vòng lạnh lùng băng lãnh tựa thiên sơn, một tư thái cực kỳ cao ngạo cách xa vạn dặm.

Văn Linh Chiêu!

Nàng chính là thê tử trên danh nghĩa của Tô Dịch!

Đại mỹ nhân số một thành Quảng Lăng, thần thái phong độ như tiên hạ phàm, thiên phú võ đại kinh diễm tuyệt luân, khiến không biết bao nhiêu thanh niên trẻ tuổi ao ước ngưỡng mộ.

“Thì ra là vậy, thảo nào nha đầu Văn Linh Tuyết kia ở Tùng Vân Kiếm Phủ bày ra tư thái băng thanh ngọc khuyết lạnh lẽo cô độc, rõ ràng là đang học tỷ tỷ mình đây mà.”

Tô Dịch cũng giật mình.

Văn Linh Tuyết giả bộ lạnh lùng như băng sơn, Văn Linh Chiêu mới thật sự là lạnh lùng lãnh khốc, khí chất cô độc lãnh mạc kia đã thấm sâu vào tận sâu bên trong xương tủy của nàng.

Cùng lúc đó.

Văn Linh Chiêu cũng đã chú ý đến ánh mắt của Tô Dịch, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, bất chợt nghĩ đến gì đó rồi khôi phục bình tĩnh, đôi mắt lạnh lùng đến cực hạn từ đầu đến cuối căn bản không nhìn Tô Dịch nổi một cái, trực tiếp cho qua.

Vợ chồng một năm xa cách, đến khi gặp lại nhau thì cũng chỉ giống như hai người xa lạ.

“Tô Dịch, lần này gọi ngươi đến đây, là có một chuyện mà chúng ta cần phải nói cho ngươi biết..”

Ngồi trên chủ tọa ở sảnh lớn, gia chủ Văn gia Văn Trường Kinh tùy ý nói ra, liền thu hút tất cả ánh mắt của những người có trong sảnh lớn dời lên người hắn.

Hắn khoác lên người một thân áo bào tím, râu dài suông như liễu tóc bạc tựa tuyết trắng, mặt mày hệt ngọc quan, hai tay hắn đặt trên ghế dựa, thân hình nghiêng ngang tựa núi cao, thập phần uy nghiêm.

“Linh Chiêu thiên phú kinh diễm, một năm nay đều ở Thanh Hà kiếm phủ tu luyện, may mắn được một đại nhân vật nhìn trúng, nên dự định tiến cử và mang nàng đi “Thiên Nguyên Học Cung” tu luyện.”

Văn Trường KInh ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tô Dịch nói: “Ngươi cũng từng là ngoại môn kiếm đầu bên ngoài Thanh Hà Kiếm Phủ, tuy rằng hôm nay chỉ còn là một phế nhân, nhưng cũng có thể hiểu rõ Thiên Nguyên Học Cung là tồn tại siêu nhiên khủng bố như thế nào. Đối với Văn gia chúng ta mà nói, Linh Chiêu có thể may mắn được mang vào đó tu hành, thì cũng được xưng là một đại hảo sự của Văn gia chúng ta.”

Thì ra là vậy.

Tô Dịch bây giờ mới hiểu được nguyên nhân mà đám tai to mặt lớn Văn gia gọi mình đến đây gặp mặt.

Thiên Nguyên Học Cung là một nơi tu hành đứng đầu “Thiên Nguyên Châu”, bình thường chỉ cần trở thành đệ tử Thiên Nguyên Học Cung, thì cơ hồ đều là những thiên tài trác tuyệt cao cấp nhất một châu!

Một năm trước, Văn Linh Chiêu mới vừa bước vào Thanh Hà Kiếm Phủ tu luyện, thì năm sau đã được tiến cử đến Thiên Nguyên Học Cung tu luyện, vì vậy có thể suy đoán thiên phú tu luyện của nàng kinh người đến mức nào.

Chuyện này đối với nhà họ Văn mà nói, đích thực là một chuyện tốt khó cầu,

Nhưng còn đối với Tô Dịch mà nói, chẳng khác gì trong khoảng thời gian từ nay về sau sẽ khó có thể gặp thê tử mình, có khi còn không thể gặp mặt nhau được.

Nghĩ đến đây, Tô Dịch nhìn Văn Linh Chiêu cách đó không xa, lại nhìn thấy một bộ mặt cô độc lạnh lùng, khuôn mặt vẫn không biểu tình gì.

“Tộc trưởng cùng các vị trưởng bối là muốn hỏi ý kiến của ta thế nào sao?” Tô Dịch nói.

Cả đám người đang ngồi khẽ giật mình, sắc mặt ai nấy cũng hiện lên chút cổ quái.

Thế là một đạo tiếng cười bỗng nhiên vang lên: “Tô Dịch, ngươi đúng là nghĩ nhiều, chuyện này căn bản không có hai chữ thương lượng, bất luận là ngươi có đồng ý hay không thì cũng chả ảnh hưởng gì cả, vì tiền đồ của Linh Chiêu không thể bị tên phế vật như ngươi làm liên lụy!”

Văn Trường Thanh!”

Nhị bá của Văn Linh Chiêu, mặc một bộ cẩm bào, mặt trắng không râu, ánh mắt hung ác nham hiểm, không thiếu chút lạnh lẽo nghiêm nghị.

Trong sảnh lớn cũng nổi lên không ít tiếng cười khẽ, giống như bị câu nói kia của Tô Dịch chọc cười,

Môt tên ở rể, còn ở đó vọng tưởng được ý kiến vào chuyện này.”

Tên này thực sự không biết mình ở trong mắt những người nhà họ Văn, không khác gì một tên phế vật vô dụng hay sao.

Nhưng điều vượt sức tưởng tượng của tất cả mọi người trong nhà họ Văn là— - -

Tô Dịch lúc này lại lộ ra vẻ mặt bình tĩnh thong dong, giống như chả hề quan tâm hay đếm xỉa gì đến chuyện này.

“Nếu như chư vị đã có quyết định thì còn mời ta đến nơi này làm gì.”

Tô Dịch cũng thuận miệng hỏi.

Nếu như không thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, thì người bình thường khi gặp những chuyện nhục nhã như này, nhất định sẽ phẫn nộ tức giận khó có thể bình tĩnh.

Nhưng bây giờ Tô Dịch sớm đã không phải là Tô Dịch lúc trước rồi, vậy nên hắn sao có thể để tâm mấy thứ này.”

“Là ta nghĩ nên thừa dịp này nên cùng Tô sư huynh gặp nhau một lần.”

Bên ngoài sảnh lớn bỗng nhiên có một âm thanh trong trẻo vang lên, một thanh niên mặc đạo bào trắng, khuôn mặt anh tuấn, khí thế hiên ngang đi vào.

Lập tức, gia chủ Văn gia Văn Trường Kinh cùng đám đại nhân vật Văn gia ngay lập tức đứng dậy, sắc mặt ai nấy cũng trở nên rất nhiệt tình.

“Ngụy công tử tới rồi, mau ngồi mau ngồi!”

“Ngụy công tử, chúng ta vốn dĩ định để Tô Dịch tự mình đến gặp mặt công tử, nhưng không ngờ công tử lại đích thân đến gặp, điều này thực sự làm cho Văn gia chúng ta có chút bất ngờ, nên không thể tiếp đón từ xa, mong công tử thứ tội.”

… Bên trong mấy câu khen ngợi kia đều không che lấp nỗi giọng điệu nịnh bợ nịnh nọt, câu sau còn nhiệt tình hơn câu trước.

Tộc trưởng Văn Trường Kinh càng tự mình ra ngoài nghênh đón đưa vị “Ngụy công tử” kia vào sảnh lớn.

Một cảnh này, Tô Dịch không nhịn được mà âm thầm lắc đầu, muốn làm ra vẻ ta đây, thực sự là khiến cho người ta buồn nôn…

“Tô sư huynh, đã lâu không gặp.” Mà lúc này, thanh niên áo trắng kia đi vào sảnh lớn sau đó trực tiếp đi đến bên người Tô Dịch, dáng vẻ kiêu ngạo, hùng hổ dọa người.