Kiếm Khí Hành

Chương 1



Đại Hòa năm thứ chín, kinh thành Trường An, Vương Nhai phủ.

Vương Nhai (1), khi làm môn hạ Thị lang, đại học sĩ Hoằng Văn Quán, thẩm tra Ti không, được phong làm Đại quốc công, có thể nói là một vị quan thần. Lão vốn là người của Thái Nguyên Vương thị. Thái Nguyên Vương thị, giống như đặc biệt được thần tài chiếu cố, giàu có khắp thiên hạ, mặc dù là dòng dõi Vương thị lại cực kỳ hiểu cách làm ăn, vơ vét của cải.

[Chú thích: (1) Vương Nhai 王涯 (764-835) tự Quảng Tân 廣津, người Thái Nguyên, đỗ tiến sĩ năm Trinh Nguyên đời Đường, làm Hàn lâm học sĩ, sau đổi đi Kiến Nam, Đông Xuyên làm Tiết độ sứ, cuối cùng giữ chức Thượng thư bộ lại, cai trị khắc nghiệt. Nguồn: Zaidap.com]

Vương Nhai tuy rằng vào triều làm quan, nhưng gia đình giàu có có thể nói là khó ai sánh bằng. Lão lại là một cao nhân, nên ngoài sự giàu có, trong nhà còn đầy ắp kho thư pháp và đồ họa của các đại văn nhân nhã sĩ các triều đại trước hay là kỳ trân dị bảo từ hải ngoại Tây Vực.

Bảo vật của gia tộc lão, ngay cả Hoàng đế cũng từng thở dài một hơi.

Con người đừng nên quá giàu, người vô học không có tội, người có tài lại mang tội. Rất nhiều người hiểu được nguyên tắc này. Tiếc rằng, lòng tham của con người là vô tận, khi có tiền thì muốn nhiều hơn nữa, không bao giờ biết hài lòng.

Ngày này trời quang mây tạnh, như một ngày bình thường ở Trường An hàng nghìn năm qua. Đó là cuối mùa thu, lá cây ở trong và ngoài thành Trường An đều đã ngả vàng hoặc rụng. Do thời tiết tốt, mọi người không khỏi cảm thấy mệt mỏi, ai cũng không nghĩ đến, đại họa đang âm thầm tới. Vì vậy khi Kim Ngô Vệ đột ngộ xông vào cửa lớn Vương gia, người trên người dưới của Vương gia đều có chút kinh ngạc, nhất thời không biết chuyện gì đã xảy ra.

Kim Ngô Vệ do Dĩnh vương Lý Triền (2) đích thân dẫn dắt, lúc đó là một thanh niên hai mươi tuổi, khôi ngô tuấn tú, khí chất ngời ngời. Hắn rất anh tuấn, có đôi mắt sâu, sắc mặt sắc như dao. Hắn giống như tổ tiên nhà Đường, đều không phải là công tử hoàng tôn yếu ớt, mà còn thông thạo võ nghệ, được coi là văn võ song toàn.

[Chú thích: (2) Đường Vũ Tông, tên thật Lý Viêm, bổn danh Lý Triền, là vị hoàng đế thứ 16 hay 18 của triều đại nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Ông trị vì từ năm 841 đến khi qua đời, tổng 5 năm. Nguồn:  Wikipedia Lam cũng định để tên theo lịch sử là Lý Viêm nhưng tác giả để nguyên bổn danh là Lý Triền nên cứ theo tác giả thôi ạ]

Hoàng đế hiện tại là nhị ca của hắn, tên là Lý Ngang (3), cũng là Đường Văn Tông mà đời sau biết đến.

[Chú thích: (3) Đường Văn Tông, tên thật Lý Ngang, là vị hoàng đế thứ 15 hay 17 của triều đại nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc. Ông ở ngôi từ năm 827 đến khi qua đời năm 840, tổng 13 năm. Nguồn:  Wikipedia ]

Khi Lý Triền xông vào Vương phủ, trong lòng có chút bất lực. Nếu để ý ánh mắt của hắn, thỉnh thoảng sẽ thấy trong đôi mắt sâu thẳm kia có chút lo lắng.

Hắn biết rằng Vương Nhai không có tội, nhưng hắn bị người khác quản chế. Vì cứu hoàng huynh, hắn không thể không nghe theo mọi chuyện người kia bài bố. Khi hắn nghĩ đến người kia, liền âm thầm cắn răng. Lý Đường đến bước này, sớm đã không còn vinh quang của tổ tiên. Từ sau loạn An Sử (4), thiên hạ loạn lạc, hoàng thất suy yếu, bên ngoài thì bị giặc xâm lấn, bên trong thì hoạn quan khống chế, nội ngoại bất nhất.

[Chú thích: (4) Loạn An Sử là cuộc biến loạn xảy ra giữa thời nhà Đường vào thời Đường Huyền Tông Lý Long Cơ trong lịch sử Trung Quốc, kéo dài từ năm 755 đến năm 763, do An Lộc Sơn và Sử Tư Minh cầm đầu. Cả họ An và họ Sử đều xưng là Yên Đế trong thời gian nổi dậy. Do xảy ra vào niên hiệu Thiên Bảo của Đường Huyền Tông, cuộc phản loạn này còn được gọi là Thiên Bảo chi loạn. Nguồn:  Wikipedia ]

Người con cả Vương Nhai là Vương Mạnh Hiền vội vàng đi đến, thi lễ hỏi: “Dĩnh vương điện hạ đến hàn xá, không biết có gì chỉ bảo?”

Lý Triền thờ ơ nói: “Vương Nhai mưu phản, bổn vương phụng mệnh Hoàng thượng tới bắt toàn bộ người trong Vương thị, tịch thu gia sản.” Hắn lười nhiều lời, nhiều ngày nay đã làm nhiều chuyện giống nhau, mỗi lần đối mặt với hắn, đều là những khuôn mặt tuyệt vọng sợ hãi.

Ở trong nhà đế vương, mạng người không phải là chuyện gì to tát, giết qua giết lại, cũng quá quen thuộc. Hôm nay giết người này, ngày mai có thể bị người khác giết. Lý Triền biết rõ chân lý ấy, mặc dù vĩ đại như Thái Tông đế (5) cũng giết hại huynh đệ của mình. Lý thị vẫn thịnh vượng, trăm năm diệt vong, vẫn còn rất nhiều tôn thất Lý thị bị giết.

[Chú thích: (5) Đường Thái Tông, tên thật Lý Thế Dân, là vị hoàng đế thứ hai của triều đại Nhà Đường trong lịch sử Trung Quốc, trị vì từ năm 626 đến năm 649 với niên hiệu duy nhất là Trinh Quán. Về việc Thái Tông giết huynh đệ của mình các bạn có thể đọc vê binh biến Huyền Vũ Môn. Ai xem đọc truyện hoặc xem phim Trường Ca Hành hẳn là biết rồi. Nguồn:  Wikipedia ]

Thỉnh thoảng hắn có nghĩ, bao lâu nữa, hắn sẽ chết trong tay người khác? Ai sẽ giết hắn? Đó có phải là người thân của hắn? Hoặc hoạn quan xung quanh hắn? Cũng có thể là đại thần triều đình hay một Tiết độ sứ nào đó.

Trước quyền lực, cốt nhục thâm tình, quân thần đạo nghĩa cũng chỉ là mây khói.

Hắn mang theo Kim Ngô Vệ xông vào trong nhà của Vương phủ, đám phụ nữ hô hoán liên tiếp. Vương gia quá lớn, người cũng nhiều, nam nữ đều bị đẩy ra giống như giun chui lên khỏi mặt đất vậy.

Tới một tiểu viện yên tĩnh ở sâu nhất, hắn đá văng cửa phòng, hai cô gái một lớn một nhỏ đang chơi cờ. Khi hắn tiến vào, hai cô nàng ngước lên nhìn thấy hắn, cũng chỉ liếc qua một cái, lại cúi đầu xuống, ánh mắt dừng trên bàn cờ.

Hắn khẽ giật mình, họ không sợ sao?

Hắn bước tới nhìn bàn cờ hai người đang chơi. Dù sao hai người đều còn nhỏ, kỳ nghệ bình thường, không lâu sau, cô gái nhỏ thua trận, cau mày nói: “Tỷ lại thắng rồi.”

Cô gái lớn mỉm cười một chút, đẩy bàn cờ ra, lễ phép nói với Lý Triền: “Vị tướng quân này, ngươi là đến để đưa chúng ta đi sao?”

Cô gái lớn mới khoảng mười tuổi, vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh, không có chút hoảng loạn nào. Mặc dù tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng cũng có thể nhìn ra tương lai nhất định là một mỹ nhân tuyệt sắc.

Lý Triền nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô gái, đôi mắt này giống như do băng tuyết tạo thành. Hắn chưa từng thấy ánh mắt nào trong trẻo mà lạnh lẽo như vậy, lại còn là trên người cô bé mười tuổi.

Hắn nói: “Ngươi là người nào?”

Cô gái nhẹ nhàng nói: “Tên ta là Vương Nhược Thanh, cha là Mạnh Hiền, đây là đường muội của ta Nhược Linh.”

Vương Nhược Linh mới bảy tuổi, tính tình điềm đạm giống như Nhược Thanh, nghe đường tỷ giới thiệu về mình, cũng lễ phép chỉnh đốn trang phục thi lễ. Vương Nhược Linh trời sinh cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng đôi mắt thì miễn bàn, hoạt bát hơn Nhược Thanh nhiều.

Lý Triền nói: “Ngươi biết tại sao ta đến?”

Vương Nhược Thanh nhẹ giọng nói: “Ông ta là Đại quốc công, người bình thường có ai dám xông vào nhà ta. Tướng quân nếu đã đến đây, tất nhiên là phụng hoàng lệnh. Bởi vậy cũng biết, người nhà ta lành ít dữ nhiều. Dưới tay giặc, sao có thể đẻ trứng. Xem ra cả nhà chúng ta không tránh khỏi cái chết?”

Lý Triền hơi sửng sốt, cô gái này tuổi còn nhỏ mà đã có kiến thức như vậy, nếu có thể bình an vô sự lớn lên, hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp tài năng như Ban Tiệp dư (6) hoặc Thái Văn Cơ (7). Đáng tiếc là, cô bé phải chết sớm.

[Chú thích: (6) Ban Tiệp dư, là một phi tần của Hán Thành Đế Lưu Ngao, vị Hoàng đế thứ 12 của triều Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, một Hoàng đế nổi tiếng là hôn quân và hoang dâm. Nguồn:  Wikipedia

(7) Thái Diễm, cũng đọc là Sái Diễm, tự Chiêu Cơ, nhưng sau trùng huý với Tư Mã Chiêu nên người đời sau đổi thành Văn Cơ. Bà là một trong những nữ văn nhân đầu tiên của Trung Hoa và là nữ thi nhân duy nhất trong những văn sĩ trứ danh thời kì Kiến An, Hán Hiến Đế Lưu Hiệp. Nguồn:  Wikipedia ] 

Khi nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy chạnh lòng, nếu cô bé có thể sống ….

Suy nghĩ này chỉ vừa xuất hiện trong đầu, mấy ngày nay giết quá nhiều người, hắn dường như đã thành dã thú chuyên tàn sát. Đã có nhiều người chết như vậy, cũng không ít đi một người.

Hắn bước sang một bên, nói rất lịch sự: “Mời!”

Hai cô gái nhìn nhau rồi khoác tay bước ra cửa. Lúc này, hàng chục người từ trên xuống dưới ở Vương gia đều tập trung ở trong hoa viên.

Hai cô gái thong thả đi tới, cho đến khi thấy đám phu nhân của Vương gia, mới thất thanh hô lên: “Mẫu thân”. Họ chạy về phía mẹ của mình.

Đội trưởng Kim Ngô Vệ nói nhỏ với Lý Triền: “Điện hạ, người của Vương gia đều ở đây, chỉ là không thấy Vương Nhai.”

Hắn nhìn chằm chằm vào những người trong Vương gia, lớn tiếng hỏi: “Vương Nhai đang ở đâu?”

Mọi người đều cúi đầu im lặng.

Hắn cười nhẹ, dặn dò đội trưởng Kim Ngô Vệ: “Kiểm tra cẩn thận lại lần nữa, xem có cơ quan mật thất gì hay không.”

Đội trưởng nghe lời rời đi, chỉ còn lại một số thị vệ canh giữ những người trong Vương gia.

Vương Nhược Linh ở trong đám người, cô bé thấp nhất, được mọi người che chắn, liền không thể nhìn thấy cô bé đâu. Cô bé là do thiếp thất của con trai thứ Vương Trọng Tường của Vương Nhai sinh ra, Vương Nhược Thanh đứng bên cạnh cô bé, cũng là do tiểu thiếp sinh, tuổi gần như nhau, cho nên luôn đi với nhau.

Mẹ của Vương Nhược Linh thì thầm: “Tiểu Linh, mẹ biết phía sau non bộ có một cái lỗ chó, con thường hay cùng Tiểu Thanh trốn ra ngoài chơi. Ông nội đang uống trà ở Vĩnh Xương, con có biết quán trà đó không?”

Vương Nhược Linh gật đầu.

“Tốt, giờ con chạy ra ngoài theo lỗ chó đó, tìm ông nội con báo chuyện trong nhà, để người nghĩ cách cứu chúng ta.”

Vương Nhược Linh gật đầu đáp ứng, nhìn Vương Nhược Thanh nói: “Đường tỷ thì sao?”

Mẹ của Vương Nhược Thanh thở dài, thì thầm: “Hai đứa cùng đi đi! Phải cẩn thận.”

Hai cô gái vốn thấp bé hơn mọi người, lúc này lại cúi người xuống, dưới sự bảo vệ của đám người Vương gia, lặng lẽ quay người ra phía sau hòn non bộ.

Đi qua đám cỏ, trong đám xuất hiện cái lỗ chó nho nhỏ. Hai cô gái vội vàng từ cái lỗ chó bò ra khỏi phủ, bên ngoài lỗ chó là một con hẻm vắng vẻ, may mà không có thị vệ canh gác bên ngoài.

Hai cô chạy nhanh, chạy ra đường liền thấy, rất nhiều Kim Ngô Vệ đang đứng ở trước cửa nhà mình, mà những người đi ngang qua nhà các cô đều chỉ trỏ và xì xào.

Hai người không dám nhìn nhiều, liền chạy lẫn vào trong đám người, có người trong số đó thì thầm: “Nghe nói trong cung xảy ra chuyện lớn!”

“Bất kể chuyện lớn như thế nào cũng không liên quan gì đến chúng ta, cũng không giống như thường ngày.”

“Tuy nói như vậy, nhưng mấy ngày nay rất nhiều đại quan bị giết, nếu không có chuyện gì lớn, vẫn là nên ở trong nhà đứng ra ngoài.”

“Nói thật ra, hình như cả Tể tướng cũng trốn đi rồi. Hôm qua, phủ Tể tướng cũng bị tịch thu, nên mua nhiều đồ ăn dự trữ đi! Phòng đến lúc cả thành cũng thất thủ.”

Nhược Linh khẽ nói: “Thanh tỷ, tỷ có nghe thấy không? Ngay cả phủ Tể tướng cũng bị tịch thu.”

Nhược Thanh lo lắng, nếu đúng như vậy, e rằng ông nội cũng không cứu nổi. Cô nàng nói nhỏ: “Chúng ta đi tìm ông nội đã.”

Ở Vĩnh Xương mở mấy gian quán trà quán rượu, là nơi tụ tập của văn nhân nhã sĩ. Vương Nhai tuy rằng năm nay đã bảy mươi, vẫn thường tới đây, cùng các huynh đệ kết nghĩa đàm luận văn chương thi từ mọi việc trong thiên hạ.

Hai cô gái chạy vào trong Vĩnh Xương, có mấy chủ quán có biết các nàng liền tươi cười chào hỏi: “Hai người lại lẻn ra ngoài à? Cẩn thận quay về bị mẫu thân phạt nhé.”

Cả hai hoàn toàn không để ý tới, biết được ông nội thường ngồi trong quán trà, liền xông thẳng vào quán trà, lớn tiếng hô: ” Ông nội! Ông nội! Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện rồi!”

Chủ quán nhận ra hai tỷ muội, thấy họ bối rối, chạy loạn cả lên mồ hôi đầm đìa, chưa bao giờ trông thấy hai tỷ muội xấu hổ như vậy, vội vàng chỉ vào một gian phòng khách: “Ông nội hai người đang ở đó.”

Hai người ngay lập tức lao vào phòng và thấy một vài nho sinh đang ngồi vây quanh nói chuyện vui vẻ với nhau.

Vương Nhai hơi trầm mặt xuống: “Thanh Nhi, Linh Nhi, sao lại hoảng loạn như vậy?” Lão lúc tuổi già rất thích cặp tỷ muội này, lão luôn đích thân dạy dỗ hai người. Bất cứ lúc nào, đều phải hành động cẩn trọng, không được hoảng sợ, mà hai tỷ muội cũng như lão mong muốn, tuổi tuy còn nhỏ, luôn tiến bộ không ngừng, nhưng hôm nay, có thể nói là trước nay chưa từng có.

Nhược Thanh nói: “Ông nội, có một vị tướng quân đưa Kim Ngô Vệ đến nhà mình bắt người, cha mẹ đều bị bắt hết rồi. Bọn họ còn muốn tìm người, mẹ con với thẩm thẩm đã giúp chúng con từ lỗ chó trốn ra ngoài để báo tin cho người!”

Vương Nhai sửng sốt, ngay lập tức phục hồi bình tĩnh. Đứng dậy chắp tay nói với mấy vị bằng hữu: “Trong nhà có chút việc, lão phu xin cáo lui trước.”

Mấy vị ẩm trà cùng nhau, trong lòng đều hiểu, vẻ mặt ảm đạm, trịnh trọng nói: “Vương Thị lang bảo trọng.”

Vương Nhai cười khổ, vừa định đi ra khỏi cửa, chợt nghe tiếng người ồn ào, lại nhìn thấy một vị tướng quân trẻ tuổi mang theo một đội thị vệ từ bên ngoài tiến vào. Vương Nhai trong lòng thở dài một hơi, nhưng vẫn bình tĩnh thi lễ nói: “Lão thần tham kiến Dĩnh vương điện hạ.”

Hai tỷ muội bàng hoàng, tại sao người xấu đó lại đi theo bọn họ đến đây.

Lý Triền làm như không nhìn thấy nghi vấn của bọn họ, lãnh đạm cười: “Các ngươi thật sự cho rằng có thể trốn thoát sao? Nếu không để các ngươi chạy đi, ta làm sao biết Vương Nhai đang ở nơi nào?”

Nhược Linh tức giận, hướng đầu Lý Triền đánh tới, hét lên: “Đồ xấu xa, ngươi thế mà lại lợi dụng bọn ta.”

Cô bé còn chưa tới trước mặt Lý Triền, một thị vệ bên cạnh đã xông lên, một cước đá vào người Nhược Linh. Nhược Linh khá nhẹ, tên thị vệ kia muốn thể hiện trước mặt Lý Triền, nên cú đá này dùng toàn lực, gã đạp trúng ngực Nhược Linh. Nhược Linh còn chưa kịp kêu một tiếng, cả người đã bị đá bay ra ngoài, đầu đập vào tường của quán trà, mới ngã xuống.

Nhược Thanh kinh ngạc chạy tới, chỉ thấy Nhược Linh sắc mặt xám lại, máu từ từ rỉ ra từ khóe miệng, hai mắt nhắm nghiền. Nhược Thanh vội kêu lên: “Ông ơi, ông ơi, Nhược Linh chết rồi! Nhược Linh chết mất rồi!” Mới kêu được hai tiếng, liền nghẹn ngào nói không nên lời.

Lý Triền trong lòng thở dài, bước tới nhìn Nhược Linh. Cô bé tuy rằng nằm bất động, nhưng vẫn còn thở. Hắn động lòng trắc ẩn, quay đầu lại nói: “Cô bé này chết rồi, không cần quan tâm cô ta, chỉ cần đưa hai người này đi là được.”

Hắn đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lãnh lẽo dừng ở trên người mình, hắn vô thức cúi đầu xuống, ánh mắt đó đúng là đến từ Nhược Thanh. Cô gái xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt như băng tuyết tràn đầy hận ý, so với băng tuyết còn lạnh hơn vài phần.

Cô nàng gằn từng chữ một: “Ngươi tốt nhất là đừng để ta còn sống, bằng không, ta nhất định không bỏ qua cho ngươi.”

Lý Triền trầm mặc một lát, sau đó nở nụ cười: “Ngươi cho rằng ngươi có thể sống sao?”

Hắn đột nhiên quay người bước ra ngoài quán trà, trầm giọng nói: “Mang đi.”

Sau khi Kim Ngô Vệ rời đi, ông chủ quán trà mới thận trọng tiến lên xem xét Nhược Linh. Bình thường ông có biết Nhược Linh, các chủ quán cả Vĩnh Xương đều thích đôi tỷ muội xinh đẹp này, không nghĩ tới các nàng sẽ gặp chuyện như vậy.

Ông ta cũng không biết Nhược Linh còn sống hay chết, gọi Nhược Linh vài tiếng, thấy Nhược Linh không trả lời, nghĩ rằng cô bé đã chết. Trong lòng buồn bực, không khỏi rơi nước mắt. Đột nhiên nghe có người nói: “Cô bé này giao cho ta đi!”

Người nói là một người phụ nữ, giọng nói rất nhẹ nhàng. Ông chủ nhanh chóng quay lại, thấy một người phụ nữ mặc áo tím đứng dở phía sau. Nàng đại khái cũng khoảng ba bốn mười tuổi, cũng không phải là cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại khiến người ta nhìn vào cảm thấy cũng có chút thích thú.

Ông chủ có chút giật mình: “Cô bé đã chết.”

Người phụ nữ áo tím gật đầu nói: “Ta biết, thi thể giao cho ta đi!”

Nàng không đợi ông chủ trả lời, đã bước tới ôm Nhược Linh vào lòng. Ông chủ lúng túng trước khí chất của nàng, bất giác nhường chỗ. Người phụ nữ áo tím ôm Nhược Linh đi về phía cửa quán trà, suy nghĩ một chút rồi quay đầu lại nói: “Nếu có người hỏi ngươi về tung tích cô bé này, ngươi sẽ trả lời thế nào?”

Ông chủ ngập ngừng nói: “Bị một cô nương áo tím mang đi.”

Người phụ nữ áo tím lắc đầu, ném một thỏi vàng: “Đáp án này không được.”

Ông chủ suy nghĩ một lát, chợt hiểu ý: “Nói cô bé đã chết, nên ta đưa đến bãi tha ma.”

Người phụ nữ áo tím khẽ cười: “Tốt lắm.”

Nàng ôm lấy Nhược Linh rời đi, chỉ trong tích tắc, người đó liền biến mất. Ông chủ dụi dụi mắt, nếu không có thỏi vàng còn lại, ông nhất định nghĩ mình đang nằm mơ.

Cách đó vài dãy nhà, Dĩnh vương Lý Triền cưỡi một con ngựa trắng, phía sau là Kim Ngô Vệ, Vương Nhai và Vương Nhược Thanh đang loạng choạng. Nhược Thanh đỡ ông nội, có lẽ vì tâm trạng, nên Vương Nhai dường như già đi mười tuổi.

Hai người một già một trẻ, bước đi khó nhọc. Giữa phố xá sầm uất, người qua đường nối tiếp nhau. Trong chợ Vĩnh Xương, người biết Vương Nhai rất nhiều, bình thường đều được lão giúp đỡ không tí. Mấy người phụ nữ che mặt khóc: “Nhược Thanh còn nhỏ như vậy ….”

Trong lòng Vương Nhai đau nhói, Nhược Thanh và Nhược Linh đều là hai đứa cháu gai lão yêu thương nhất, một đứa mười tuổi một đứa mới bảy tuổi, đã phải bỏ mạng. Lão tự biết mình không thể thoát được, Nhược Linh đã chết, Nhược Thanh cũng không sống nổi. Lão cúi đầu nhìn đứa cháu gái, lại nhìn về phía những con hẻm rải rác ở Vĩnh Xương. Nơi này, là khu phức tạp nhất ở Trường An, những con hẻm chằng chịt như mạng nhện. Mọi người ở đây đều là người quen của lão, nếu Nhược Thanh có thể trốn thoát, có lẽ họ sẽ giúp cô bé.

Lão cúi đầu nhìn Nhược Thanh, nàng từ nhỏ đã thông minh hơn người, lão thường hay khoe khoang, đứa cháu gái này của mình nếu sinh ra là con trai sẽ là đứa có tiền đồ nhất trong nhà. Mặc dù là con gái, nhưng tương lai cũng sẽ là tài nữ, làm sao có thể để nàng uổng phí tính mạng như thế này.

Lão siết chặt bàn tay nhỏ của Nhược Thanh, Nhược Thanh ngẩng đầu, lão nhỏ giọng nói: “Thanh Nhi, chạy đi!”

Nhược Thanh sững sờ, “Ông nội, phải chết thì cùng chết.”

Lão cười khổ: “Thanh Nhi, nếu đã chết thì cái gì cũng không còn. Cả nhà sắp phải chết hết, chỉ có thể còn một người sống. Chạy đi! Dùng hết toàn lực chạy đi! Nhất định phải sống sót.”

Lão đột nhiên quay người, lao về Kim Ngô Vệ phía sau. Hai gã Kim Ngô Vệ không kịp phản ứng, lại kính lão là Đại quốc công, không dám lấy đao ra đối chọi, liền bị lão đánh gục. Lão lớn tiếng kêu lên: “Chạy mau!”

Nhược Thanh nghiến chặt răng, quay đầu bỏ chạy vào trong đám đông. Địa hình nơi này cô nàng đã quá quen thuộc, người qua đường thấy cô nàng chạy ra, cũng vội vàng tránh đường. Mà Kim Ngô Vệ đang đuổi theo, lại bị chặn đường lại.

Trong một khoảng thời gian ngắn, tiếng la hét của Kim Ngô Vệ, tiếng la hét chói tai của những người phụ nữ, tiếng phàn nàn của những người đàn ông vang lên cùng lúc. Nhược Thanh không dám quay đầu lại, nước mắt lưng tròng chạy qua những con hẻm, nàng biết nàng chỏ có lợi dụng địa hình nơi đây cùng sự giúp đỡ âm thầm của những người qua đường mới có thể chạy thoát.

Nhưng trốn đi được thì sao? Nàng chỉ là m cô bé mười tuổi, sau này phải làm sao để sống sót? Mấy vấn đề này nàng căn bản không nghĩ tới, chỉ liều mạng chạy về phía trước, dùng hết sức để chạy, thầm nghĩ có thể chạy đến tận cùng chân trời.

Ngay khi Lý Triền nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Nhược Thanh biến mất ở trong ngõ nhỏ, trong lòng hắn cũng âm thầm thở phào nhẹ nhòm. Cô gái nhỏ có đôi mắt băng giá cuối cùng cũng có thể sống sót. Nếu cô nàng chết đi, trên đời này sẽ không còn ánh mắt nào trong trẻo lại lạnh lùng như thế nữa.

Hắn lớn tiếng nói: “Được rồi, chỉ là một cô bé chạy trốn thôi. Cũng không có gì to tát. Bắt được Vương Nhai là được.”

Kim Ngô Vệ liền đồng thanh thưa, hai gã thị vệ gắt gao khóa chặt Vương Nhai, chỉ lo sẽ xảy ra biến cố.

Đội ngũ tiếp tục đi về phía Vương phủ, ở ngoài đám đông, trong một chiếc xe ngựa, có một người đàn ông trung niên mặt trắng cũng đang quan sát tất cả những điều này.

Người đánh xe cũng có cái mặt trắng như vậy, gã thấy Lý Triền hạ lệnh thả Nhược Thanh, không khỏi cau mày, giọng the thé nói: “Cha nuôi, người xem Dĩnh vương đi, dám tha cho tiểu nha đầu kia, này không phải là làm trái ý của cha nuôi sao?” Mặc dù gã là một người đàn ông, nhưng giọng nói có chút kỳ quái, giống như một người phụ nữ.

Người đàn ông trung niên ngồi trong xe hơi mỉm cười, còn chưa mở miệng, giơ ngón tay Lan Hoa Chỉ lên, “Chạy thì chạy, tiểu nha đầu kia có chút thú vị, ta rất thích.” Y nói chuyện cũng giống như gã kia, không ra nam không ra nữ. Hai người đó, tuy trên người mặc trang phục bình thường, nhưng giày trên chân, đúng là thái giám trong cung.

“Tiểu Thôi, ngươi tìm tiểu nha đầu đó cho ta.”

Thái giám tên Tiểu Thôi vội vàng trả lời: “Vâng, cha nuôi, ta nhất định sẽ cử người đi tìm.”

“Hồi cung đi! Nơi này không có chuyện gì nữa!!”

Xe ngựa liền hướng Đại Minh cung mà đi. Ba ngày sau, trên dưới Vương gia đều bị xử tử dưới một gốc cây liễu. Họ chưa từng nhìn thấy Hoàng thượng, cũng không biết bản thân đã gây ra tội gì, chỉ biết gia sản đều bị sung công. Kỳ thật, kỳ trân dị bảo của Vương gia đều thuộc về đại thái giám Cừu Sĩ Lương (8), nếu không phải do Vương gia quá giàu có, có lẽ sẽ không phải chết.

[Chú thích: (8) Cừu Sĩ Lương nổi tiếng là hoạn quan đời Đường, nắm binh quyền, thao túng mọi việc trong cung đình. Các bạn có thể tìm hiểu từ thời vua Đường Mục Tông (lúc này Cừu Sĩ Lương chưa thật sự nắm hết quyền lực mà đang nhen nhóm thế lực) đến tận thời Đường Tuyên Tông sẽ thấy ông ta xuất hiện rất nhiều. Wikipedia chưa có chú thích chi tiết nên Lam đành dẫn dắt như vậy, vì trong truyện nhiều nhân vật có thật quá phải đi tìm từng người cho mọi người đỡ bỡ ngỡ]

Sự thật này, Vương Nhai trước khi chết cuối cùng cũng hiểu, nhưng đã quá muộn.