Kiếm Khí Hành

Chương 14: Phiên ngoại 1: "Kiếm khí hành" khác



Lời dẫn: Đầu đuôi ký sự pháp nạn Hội Xương (1)

[Chú thích: (1) Pháp Nạn Hội Xương có nghĩa là: (會昌法難, Kaishō-no-hōnan, Eshō-no-hōnan): vụ pháp nạn do Vũ Tông (武宗, tại vị 840-846) nhà Đường tiến hành đàn áp Phật Giáo từ năm thứ 3 (843) đến năm thứ 4 (844) niên hiệu Hội Xương (會昌). Ông ban hiệu lịnh đi khắp thiên hạ, phá hủy các tự viện và phế bỏ tăng ni buộc phải hoàn tục. Trong lịch sử Phật Giáo Trung Quốc, có các pháp nạn Tam Võ Nhất Tông (三武一宗), như Võ Đế của Bắc Ngụy, Võ Đế của Bắc Chu, Thế Tông của Hậu Chu; pháp nạn này được xem là có quy mô và triệt để nhất. Đây là lần tổng quyết toán hạn chế, đình chỉ toàn bộ tăng ni các tự viện; đối với Phật Giáo, vụ pháp nạn này đã giáng một đòn khốc liệt, bi thảm chưa từng có. Nguyên nhân là vì vấn đề kinh tế của quốc gia, sự hủ bại trụy lạc của tăng ni trong giáo đoàn, và sự hoành hành của chúng tăng ngụy lạm tự xuất gia cũng như thọ giới; cho nên triều đình đã tiến hành một cách triệt để đối với Phật Giáo, trừ Đạo Giáo ra. Sự kiện này được ghi rõ trong Cựu Đường Thư (舊唐書), cũng như điều khoản năm thứ 4 niên hiệu Hội Xương của Võ Đế Bổn Ký (武宗本記) 18; qua đó chúng ta có thể biết được rằng Võ Đế có tín ngưỡng đối với Đạo Giáo hơn. Ngoài ra, trong quyển 4 của bộ Nhập Đường Cầu Pháp Tuần Lễ Hành Ký (入唐求法巡禮行記) của Từ Giác Đại Sư Viên Nhân (慈覺大師圓仁) cũng ký thuật chi tiết về vụ pháp nạn này. Nguồn: Từ điển Phật học

Các bạn có thể tìm đọc thêm về Họa Tam Vũ trên Wikipedia ]

Năm Hội Xương thứ ba, xe ngựa của công chúa Thái Hòa (2) quay trở lại kinh thành Trường An. Trên con phố phía trước, nàng nhận thấy một vài binh lính của Thần Sách quân đang áp giải một nhóm nhỏ các nữ tu Mani giáo (3) đi ngang qua chợ.

[Chú thích: (1) Thái Hòa công chúa, hòa thân công chúa Nhà Đường, là Hoàng nữ của Đường Hiến Tông. Vì mục đích chính trị, bà trở thành công chúa chính quy thực hiện chính sách hòa thân, gả làm Khả đôn cho Hồi Hột. Nguồn:  Wikipedia ]

(2) Mani giáo (hay còn gọi Minh giáo, Mạt Ni giáo) tiếng Ba Tư: آین مانی Āyin-e Māni, tiếng Trung: 摩尼教, là một tôn giáo cổ của Iran, do Mani (216-277), người Ba Tư sáng lập vào khoảng thế kỷ 3, được truyền bá theo hai hướng Đông – Tây, cực thịnh một thời, ảnh hưởng sâu rộng. Về sau, giáo phái này tàn lụi dần và ít nghe tiếng tăm. Nguồn: Wikipedia ]

Các nữ tu mặc thường phục trắng toát, vẻ mặt buồn bã, bọn họ đi qua đâu người ta cũng lảng tránh. Đây là nhóm nữ tu thứ tư sắp bị hành quyết trong tháng này.

Sau khi đến lối vào của con phố, một người lính của Thần Sách quân từ phía sau đi tới, trên tay cầm một mớ đồng phục tu sĩ màu xám lộn xộn. Vài tên binh lính phấn chấn nhận quần áo tu sĩ, cởi quần áo của mình trên đường, mặc quần áo của tu sĩ vào.

Trong khoảng thời gian ngắn, tranh đấu nổi lên, tiếng khóc, tiếng la hét, tiếng chửi bới, tiếng nguyền rủa vang lên, người nghe thấy phải biến sắc.

Một ni cô chỉ có áo trong lảo đảo chạy ra khỏi đám đông, nàng ta nhìn thoáng qua thấy xe ngựa của công chúa Thái Hòa, lập tức chạy tới đó, nhưng trước khi tiếp cận xe ngựa, đã bị thị vệ ngăn lại.

Giọng nói của ni cô rõ ràng truyền vào trong xe: “Quý nhân! Cứu chúng ta với! Chúng ta không sợ chết, nhưng chúng ta không thể chịu đựng sự sỉ nhục như vậy!”

Thái Hòa công chúa chậm rãi vén rèm xe, tuy đã qua gió bụi mệt mỏi, nhưng dung mạo của nàng vẫn kiều diễm, sang trọng như hoa mẫu đơn, quốc hoa của nhà Đường dưới ánh nắng trưa.

Thái Hòa bước ra khỏi xe ngựa, một binh lính của Thần Sách quân đang đuổi theo từ phía sau do dự dừng lại, mặc dù hắn vẫn chưa biết ai đang ở trong xe ngựa, nhưng xét theo phong cách này, hẳn là người trong hoàng thất.

Công chúa Thái Hòa nhìn ni cô trên xuống dưới, ni cô kinh ngạc nhìn lại công chúa, cô gái xinh đẹp như vậy thật giống như một vị thần vừa mới bị giáng chức xuống trần gian. “Ngươi đến từ Mani giáo?” Giọng điệu công chúa Thài Hòa rất thản nhiên không hề sợ hãi.

Ni cô vội vàng quỳ gối trong bụi: “Vâng, bần ni thờ phụng Đại Minh Tôn.”

Công chúa Thái Hòa gật đầu, ánh mắt rơi vào binh lính của Thần Sách quân phía sau ni cô, người nọ sửng sốt, cô gái này tuy rằng xinh đẹp nhưng ánh mắt sắc bén như dao, hắn đầu gối mềm nhũn, cũng không nhịn được quỳ xuống, cảm thấy bất an, không biết sẽ phải nhận hình phạt gì nữa.

Thái Hòa công chúa mỉm cười: “Ngươi làm rất đúng. Đám người tà giáo Hồ Di này, lẽ ra đã bị diệt trừ từ lâu, Hoàng thượng cho tới bây giờ mới hạ quyết tâm, đối với bọn họ coi như khách khí rồi.”

Người lính của Thần Sách quân vui mừng, nhanh chóng đứng dậy lôi ni cô rời đi, tiếng kêu sắc bén của tu cô giống như một thanh gươm sắc bén cắt xuyên qua sự im lặng ngắn ngủi do sự xuất hiện của công chúa Thái Hòa, “Quý nhân! Chúng ta có gì sai? Vì cái gì muốn giết chúng ta? Ngài xinh đẹp như vậy? Vì sao có thể ác độc như thế? Minh Tôn! Mau mở mắt nhìn con dân của người đi! Bọn họ là loại cầm thú không có tình người!”

Công chúa Thái Hòa lộ ra vẻ chế nhạo, nàng quay lại, thì thấy hòa thượng Giác Khổ của chùa Từ Ân đứng cách đó không xa lặng lẽ quan sát, trang phục màu trắng như trăng của nhà sư không dính một hạt bụi, sự hối hả của khu chợ như biến mất không thấy bóng dáng xung quanh Giác Khổ, hắn tuy rằng đứng lặng lẽ ở trong chợ, lại giống như đang ở cực điểm của Hoa Sơn.

Công chúa Thái Hòa nheo mắt, nàng thầm nghĩ, ngươi còn có thể tự hào được bao lâu nữa? Hôm nay là Mani giáo, ngày mai sẽ đến phiên ngươi. Nàng khẽ cười với Giác Khổ, ý cười lạnh như băng như một mũi tên nhọn cắm thẳng vào lòng Giác Khổ, hắn âm thầm kinh sợ, chẳng lẽ lời tiên đoán kia thực sự sắp xảy ra sao?

Một đàn chim sẻ lớn đột ngột bay đến, chúng bỏ chạy như những con ruồi không đầu. Công chúa Thái Hòa và Giác Khổ cùng lúc nhìn bóng dáng Hoàng đế trên cổng Chu Tước, bóng dáng ấy dưới ánh sáng mặt trời Trường An như người giấy mỏng manh.

Nàng hít một hơi dài, Trường An! Cuối cùng thì ta cũng đã trở lại!