Kiếm Khí Hành

Chương 16: Phiên ngoại 3: Phần Thái Hòa



Một

Hội Xương năm thứ ba, công chúa Thái Hòa gặp gỡ Quách Quý phi (1) phi tần duy nhất của Kính Tông bên ngoài lãnh cung, lúc đó nàng ấy đang lấy quần áo của lũ trẻ đã phơi cả ngày trên cọc tre.

[Chú thích: (1) Không rõ ngày sinh và tên thật của Quách quý phi. Cha bà là hộ quân hoàng thành Quách Nghĩa (郭義), sử sách không ghi rõ xuất thân, nguyên quán người này. Vào cuối những năm trị vì của Đường Mục Tông, với nhan sắc trời phú, Quách thị trở thành phi thiếp của Hoàng thái tử Lý Đam. Nguồn: Wikipedia ]

Thái Hòa công chúa để ý thấy quần áo này cùng một loại lụa trắng, nàng đứng dưới gốc cây liễu cách đó không xa nhìn động tác chậm rãi của Quách Quý phi, nàng cảm thấy trong cử chỉ của nàng ấy có một chút bi ai.

Nàng nghĩ, nếu con trai nàng còn sống, chắc bây giờ nó đã mười bảy tuổi rồi? Ý nghĩ này khiến nàng cảm thấy buồn bực, ngẩng đầu lên, ánh mặt trời sáng rực rỡ, bầu trời rộng lớn lại tịch mịch, thời gian trôi qua lâu như vậy, nàng vẫn không thể quên, có lẽ thời gian cũng không thể thay đổi tất cả!————————–

Hai


Vào năm Trường Khánh thứ tứ, công chúa Thái Hòa là một thiếu nữ mười bảy tuổi mảnh mai. Hai năm trước, nàng đã phải hứa hôn với Khả hãn Hồi Hột, nhưng vì không đành lòng rời cố hương, nên cuộc hôn nhân của nàng vẫn bị trì hoãn.

Trên thực tế, hôn nhân chỉ là một phương thức chính trị, chỉ cần mọi người biết sự thật rằng Khả hãn Hồi Hột đã kết hôn với Đại Đường, còn ai quan tâm khi nào đám cưới sẽ được tổ chức? Có lẽ bên cạnh Khả hãn Hồi Hột không thiếu phụ nữ, nàng đi rồi, nó không nhiều hơn bao nhiêu, nhưng cũng chỉ ít hơn một mà thôi.

Cho nên liền ở lại thành Trường An, chỉ cần Hồi Hột không thúc giục, sẽ không ai nghĩ tới việc phải gả công chúa đi.

Như các thế hệ sau vẫn biết, Đại Đường là một triều đại cởi mở, bất kỳ hành vi tìm kiếm thú vui nào của các công chúa đã kết hôn hoặc chưa kết hôn, đều được mặc định cho phép, miễn là bản thân có thể thận trọng, không bị làm phiền bởi những tin đồn.

Nhưng Thái Hòa không thích nam sủng giống như những người tiền nhiệm của mình, nàng sống lặng lẽ và vui vẻ trong thâm cung, thỉnh thoảng cải trang đi du lịch, mua một bông hoa chuỗi hạt rẻ tiền ở chợ, tự tay làm những hạt châu trên ngọc bội của mình, nàng có thể cảm nhận được hơi thở bình dị của cuộc sống thường dân.

Thuở nhỏ làm bạn với công chúa là con gái của Quách Nghĩa Hữu Uy vệ Tướng quân Quách Khả Trinh, cùng tuổi với công chúa, năm tuổi đã vào cung. Khi công chúa Thái Hòa mười bảy tuổi, Quách Khả Trinh cũng đã lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt vời, kỳ thực, ở một góc độ nào đó, phong thái trên người nàng ấy có khả năng thu hút sự chú ý của người khác giới hơn.

Dù ở thời đại nào, hoàng cung cũng là một biển tin đồn. Những cung nữ buồn chán và hoạn quan mất lối sống nam nhi là những người tích cực tạo ra và truyền bá tin đồn. Những tin đồn thất thiệt, sau khi qua những lời truyền miệng khác nhau, sẽ hoàn toàn thay đổi.

Trường Khánh năm thứ tư, tin đồn trong cung được lan truyền nhiều nhất là chuyện về công chúa Vĩnh An xuất gia trở thành một đạo sĩ. Người ta nói rằng nàng ấy thực sự đã tư thông với một người đàn ông, nhưng vì nàng ấy đã hứa hôn với Bảo Nghĩa Khả hãn Hồi Hột, mà Khả hãn lại chết, vì không thể tái giá, liền theo lệ cũ của triều đại trước, xuất gia làm nữ đạo sĩ, ở trong đạo viên yêu đương vụng trộm, hiển nhiên sẽ thuận tiện hơn ở trong cung.

Tin đồn này đã lan truyền trong một thời gian dài, không có cách nào để điều tra sự thật của sự việc. Khi Quách Khả Trinh chuyển tin đồn này cho Thái Hòa, tự tin mình là bạn bí mật của công chúa, nàng ấy thản nhiên nói thêm: “Công chúa đã mười bảy tuổi, chẳng lẽ không có thích người nào sao?”

Công chúa Thái Hòa mỉm cười, lúc đó nàng là một cô gái bao dung, không quan tâm đến những lời phù phiếm của Quách Khả Trinh.

Đó là một buổi trưa mùa hè, hai cô gái thay trang phục thái giám đi đến quán bên hồ Khúc Giang dạo chơi, khi Quách Khả Trinh nói xong lời này, họ đã bị một khúc hát trên sông thu hút. Dựa vào lan can nhìn ra, hóa ra là một con thuyền hoa, một vài tên ca kĩ ngồi ở trên thuyền, chơi bản nhạc mới của Tây Di. Thái tử Lý Đam khoanh tay đứng trên mũi thuyền, phong thái ung dung, phong lưu phóng khoáng.

Thái Hòa mỉm cười vẫy tay ra hiệu với Lý Đam, Lý Đam cũng nhận thấy hai người họ, ở trên thuyền hoa thi lễ. Thuyền hoa lướt sóng đi qua, chỉ là một khoảnh khắc loạng choạng, thậm chí không thể nhìn thấy ánh mắt của người kia, nhưng lại vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Quách Khả Trinh khẽ thở dài: “Thái tử thật sự rất xuất chúng, tuy rằng Giang vương cũng rất tốt, nhưng khi đứng cùng một chỗ với Thái tử sẽ bị lu mờ.”

Thái Hòa cười nhẹ, nói đùa: “Chẳng lẽ ngươi thích Thái tử sao? Nếu như vậy, người cô này có thể mai mối cho ngươi, để Thái tử nhận ngươi. Nhưng nếu sau này ngươi đi theo Thái tử, ngươi cũng sẽ theo hắn gọi ta là cô cô.”

Quách Khả Trinh hai má hơi đỏ, nhưng cũng không có phủ nhận: “Ai không thích Thái tử chứ? Nhưng là ta nghe nói Thái tử thân cận người trong, tựa hồ thích đàn ông.”

Thái Hòa cười nói: “Ngươi đừng nghe những tin đồn thất thiệt, Tiểu Đam sao có thể thích đàn ông được? Ta không tin đâu. Ta là cô hắn, ta còn không biết sao?”

Quách Khả Trinh nhếch mép cười: “Nói như người là Thái tử phi ấy.”

Thái Hòa cười không nói gì, Tiểu Đam đã mười lăm tuổi rồi, không có phi tần ở bên cạnh, thật sự có chút kỳ quái! Nàng nghiêng đầu, thấy Quách Khả Trinh nhìn chằm chằm vào phương hướng thuyền hoa biến mất, xem ra nàng ấy thực sự thích Thái tử! Có lẽ nên tìm thời gian để nói chuyện với Tiểu Đam, nếu có thể thúc đẩy hôn nhân giữa họ, đó cũng là một điều tốt.

Tuy rằng nàng cũng thích Tiểu Đam, nhưng bọn họ là quan hệ cô cháu, ngoài thích ra, bọn họ còn có cái gì?

Khi công chúa Thái Hòa vô tình nhớ lại quá khứ, Quách Quý phi đã nhận ra sự tồn tại của nàng. Tuy nhiên nàng ấy miễn cưỡng không nhìn về hướng đó liếc mắt một cái, nàng ấy cho rằng bi kịch của nàng ấy thật ra là do Thái Hòa gây ra. Nàng ấy không ngờ lại có đôi nam nữ thực sự có dũng khí như vậy, có gan để phá tan gông cùm của luân thường đạo đức. Nàng ấy vốn cho rằng đó là lỗi của một mình Thái Hòa, nếu nàng ta không vô liêm sỉ như vậy, có lẽ nàng ấy đã trở thành hoàng hậu của Kính Tông từ lâu rồi.

Nhưng cuối cùng nàng ấy đã thua, thua trong tay người mà Kính Tông gọi là cô cô.————————-

Ba


Vài ngày sau, công chúa Thái Hòa đích thân đến Đông cung thăm cháu trai nhỏ của mình. Khi bước vào cửa cung, một nhà sư mặc tăng phục màu trắng đang đi ra khỏi đó. Hắn chắp tay thi lễ với công chúa Thái Hòa, rồi ung dung đi mất.

Thái Hòa biết rằng hắn ta là hòa thượng Giác Khổ từ chùa Từ Ân, đây là một trong số các thị giả (kiểu nhà sư vào giảng kinh văn theo Lam hiểu là vậy, còn không rõ vì tra từ nó ra như kiểu người hầu) của Thái tử, nàng đã ngăn cản tiếng thông báo của cung nhân, nàng muốn xem, cháu trai tuy đẹp trai phi thường nhưng luôn bị đồn là đam mê nam sắc, rốt cuộc có một cuộc sống như thế nào?

Lặng lẽ bước vào Đông cung, nàng lập tức thất vọng, Thái tử yên lặng ngồi ở phía sau bàn đọc sách, một lò luyện đan từ từ tỏa ra khói xanh, Lý Đam thanh tú giống như hai má phụ nữ lộ ra vẻ đẹp tà ác kinh sợ lòng người ẩn sau làn khói xanh.

Thái Hòa đứng dựa vào cửa, nàng bỗng thấy xấu hổ, sớm biết như thế, vừa rồi không bằng để cho thái giám thông báo, như vậy khi gặp cũng sẽ trở nên tự nhiên hơn.

Thái tử nhanh chóng cảm nhận được sự hiện diện của nàng, ngẩng đầu mỉm cười, Thái Hòa cắn môi cười, cảm thấy nàng giống như một cô gái hoài xuân vừa nhìn trộm người yêu, cảm xúc không thể giải thích được.

“Ngươi đang đọc sách gì vậy?”

“Tây Hán thư.”

“Không phải đã sớm xem qua rồi sao?”

“Đúng vậy! Nhưng ta vẫn muốn xem lại một lần.”

“Có gì hay mà xem?”

“Là chương nói về Hoàng hậu, Trương Hoàng hậu của Hán Huệ đế (2).”

[Chú thích: (2) Hiếu Huệ Trương hoàng hậu là Hoàng hậu duy nhất của Hán Huệ Đế Lưu Doanh, Hoàng đế thứ hai của nhà Hán. Xét vai vế gia tộc, Trương thị là cháu ngoại của Hán Cao Tổ Lưu Bang và Lã hậu, ngoài ra là cháu gọi Hán Huệ Đế Lưu Doanh và Hán Văn Đế Lưu Hằng bằng cậu. Nguồn: Wikipedia 

Hán Huệ Đế, tên thật Lưu Doanh, là vị Hoàng đế thứ hai của nhà Tây Hán trong lịch sử Trung Quốc, ở ngôi từ năm 195 TCN đến năm 188 TCN, tổng cộng 7 năm. Nguồn:  Wikipedia]

Thái Hòa giật mình, sắc mặt đỏ bừng, đương nhiên nàng biết nội dung chương nói về Trương hoàng hậu, Trương hoàng hậu thực ra là con gái của tỷ tỷ Hán Hiếu đế, vì ý của Lã hậu, nên nàng được phong làm Hoàng hậu. Nói ra, Huệ đế là cữu cữu (cậu) của Trương Hoàng hậu!

Nàng vẫn đang dựa vào cửa, không có ý định đi vào, Thái tử cũng không có ý mời nàng vào, hai người ngơ ngác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một lúc sau, Thái Hòa mới nói, “Đó là vi phạm cương thường.”

Thái tử thản nhiên cười: “Ta biết!” Hàm ý trong đó, tuy không nói ra, nhưng ngầm hiểu được. Cương thường! Nếu vi phạm thì sao?

“Ngươi…..Có thích Khả Trinh không?” Thái Hòa đương nhiên không quên lý do đến Đông cung.

“Khả Trinh là ai?”

“Là bạn của ta, là người luôn đi cùng ta, nàng trông rất xinh đẹp.”

“Thích!” Câu trả lời rất rõ ràng.

Thái Hòa thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì ngươi lấy nàng ấy đi!” Câu này nói ra rất nhanh, không có đường để quay lại.

“Được!” Câu trả lời của Thái tử cũng rất nhanh, không có đường để quay lại.

Thái Hòa có chút xấu hổ, chần chừ muốn nói thêm mấy câu, nhưng thật sự không biết nên nói gì. Đành phải mỉm cười, Thái tử cũng nhìn chăm chú nàng, thấy nàng cười thì cũng cười theo.

Nàng nghĩ rằng nàng thực sự thích nhìn thấy nụ cười vui vẻ và ấm áp của hắn. Nàng quay người định đi, nhưng Thái tử đã gọi nàng lại: “Công chúa đợi một chút!” Hắn không bao giờ gọi nàng là cô, luôn gọi nàng là công chúa.

“Cái gì?”

“Công chúa đã mười bảy tuổi phải không? Không có thích người nào sao?”

Hai má Thái Hòa bất giác đỏ lên, nàng phì một hơi, mắng: “Liên quan gì đến ngươi?”

Lúc rời khỏi Đông cung, là chạy trối chết, trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tại sao mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng lại căng thẳng như vậy?

Chợt nghĩ đến Trương Hoàng hậu của Hán Huệ đế, đạo đức luân thường là cái gì, cũng chỉ là do người đời đặt ra, nếu chỉ thuần túy là nam nữ yêu đương, thì sẽ như thế nào?

Quách Khả Trinh rất nhanh đã chuyển đến Đông cung, tuy rằng vẫn ở trong cung như cũ, nhưng so với trước kia thì khác. Khả Trinh khi rảnh sẽ trở về, nàng ấy luôn nói hôm nay Thái tử làm gì, tỉ mỉ từng bữa ăn ăn cái gì đều được báo cáo rõ ràng. Thái Hòa cũng cảm thấy yên tâm, Khả Trinh ở bên cạnh Thái tử, liền cảm thấy như thể nàng ở bên cạnh hắn, nếu nói không có cảm giác chua xót, cũng không hẳn vậy, nhưng mà, tại thời điểm đó, còn chưa thực sự hạ quyết tâm, cứ như vậy hủy hoại cương thường. Rốt cuộc mình vẫn là cô cô của hắn!

Có lẽ chỉ là già hơn, khi con gái mười bảy tuổi, chắc cũng là tuổi tình xuân phơi phới đi? Có lẽ nên gặp nhiều người khác, thử tìm một hai người nam sủng, sẽ tốt hơn.

Loại chuyện này xấu hổ không dám mở miệng nói ra, do dự hồi lâu, cảm thấy Khả Trinh vẫn là bạn tâm giao của mình, nên lặng lẽ nói với nàng ấy, không biết khắp vua dân trên dưới, có người đàn ông phù hợp hay không.

Khả Trinh che miệng cười, Thái Hòa có chút khó chịu, mắng: “Tiểu đề tử (Tiếng để mắng đàn bà con gái: con ranh…) còn cười, chính mình tìm được lang quân như ý, cũng không suy nghĩ xem là ai đã giúp ngươi.”

Khả Trinh đột nhiên thở dài: “Nếu người không phải cô của Thái tử, có lẽ người ở bên cạnh Thái tử là người, không phải ta!”

Thái Hòa sửng sốt, trong lòng không khỏi lo lắng: “Ngươi có ý gì?”

Khả Trinh lắc đầu, vẻ mặt có chút oán hận: “Không biết vì sao, ta luôn cảm thấy tâm tư của Thái tử luôn để ý đến người phụ nữ khác. Nhưng ta không tìm được người đó là ai, thường xuyên nói chuyện phiếm, Thái tử cũng chỉ là thỉnh thoảng ngầu nhiên hỏi về tình hình của người, ngoại trừ người, ta chưa bao giờ nghe tên của những người phụ nữ khác. Người nói xem có kỳ quái hay không?”

Thái Hòa tự dưng thấy cảm xúc xuống dốc, nàng nghĩ mình vẫn hy vọng nhìn thấy nụ cười của Thái tử!

Vài ngày sau, Quách Khả Trinh lặng lẽ đưa binh tướng Thị lang Lương Thủ Nhân vào trong cung, đây là một thanh niên tuấn lãng, cùng Thái Hòa có cơ duyên biết mặt, trong số các con trai của đại thần, hắn giống như một con hạc độc lập.

Trước khi Lương Thủ Nhân vào cung, Thái Hòa đã cẩn thận tắm rửa bằng hoa thơm, nàng vẫn là một xử nữ (gái trinh), đối với loại chuyện này có chút hồi hộp. Ở trong cung, nàng đã sớm biết ảo diệu trong này, tuy rằng chưa từng trải qua mây mưa, nhưng mưa dầm thấm đất, tất cả mọi người cảm thấy chuyện này không phải chuyện lớn, nàng cũng cho rằng như thê.

Nhưng giờ mọi chuyện ập đến, nàng vẫn cảm thấy bồn chồn.

Lương Thủ Nhân được đưa vào cung, Khả Trinh liền tìm cớ rời đi. Trong phòng chỉ còn lại hai người, Thái Hòa cúi đầu, chính là không dám nhìn Lương Thủ Nhân, cũng không dám nhìn bản thân mình.

Cảm thấy dường như Lương Thủ Nhân đã nói điều gì đó với nàng, nhưng đầu óc nàng rối bời, muốn nghe, nhưng nghe không rõ. Sau đó, hắn liền bước đến nắm lấy tay nàng.

Thái Hòa ngạc nhiên, lập tức đứng dậy, hất bàn tay đang bị giữ ra, rồi lao ra ngoài mà không thèm nhìn lại, bỏ lại Lương Thủ Nhân một mình dở khóc dở cười.

Trời dần tối, trên người chỉ mặc một bộ lụa trong suốt mỏng manh, nhằm dụ dỗ đàn ông. Thái Hòa có chút khó chịu, tại sao lại muốn làm loại chuyện này? Ngày mai trong cung nhất định sẽ truyền tai nhau chuyện cười, chỉ là phong lưu thì thôi, nhưng nếu để người ta biết công chúa không có dũng khí mà chạy trốn, họ nhất định sẽ cười mấy ngày mấy đêm mất!

Có chút se lạnh trong gió, không có ánh trăng, nhưng sao rất sáng. Ta không dám quay lại tẩm cung, sợ nhìn thấy Lương Thủ Nhân vẫn chưa rời đi. Thực ra ta không cần phải sợ, bởi vì ta là công chúa, chỉ cần nói một câu, ta không muốn, Lương Thủ Nhân chỉ có thể rời đi. Nhưng lại cảm thấy xấu hổ, sợ phải gặp mặt người thanh niên đó. Cũng có thể do đang ở bên ngoài, lại sợ đụng trúng cung nhân tuần tra ban đêm, bản thân lại ăn mặc như vậy, thật sự không ra thể thống gì. Nói đi nói lại, cuối cùng tất cả đều là do khác biệt trong suy nghĩ.

Đột nhiên nhìn thấy một bóng người đang đứng dưới bầu trời đêm, vẫn với tư thế phóng khoáng thường ngày, nàng chợt vui mừng, tại sao Tiểu Đam lại không đi về?

Từ xa thì thào: “Tiểu Đam!”

Lý Đam quay đầu lại, nhìn thấy Thái Hòa đang nấp sau bụi hoa. Hắn mỉm cười, chỉ cần nhìn thấy Thái Hòa, hắn không khỏi vui mừng, dường như từ khi còn bé đã như thế, đến bây giờ vẫn không thay đổi chút nào.

“Sao người ăn mặc thế này?”

“Ta …” Thái Hòa cắn môi: “Khả Trinh không nói với ngươi sao? Ta bảo nàng ấy tìm cho ta một nam sủng.”

“Nam sủng? Vậy tại sao người lại ở chỗ này?”

Thái Hòa xấu hổ cúi đầu xuống, “Ta cũng không biết, ta cảm thấy rất sợ.”

Lý Đam cười cười, cảm thấy vẻ mặt Thái Hòa như vậy quá đáng yêu, bất giác vuốt ve mái tóc dài rối tung sau lưng của nàng, “Phụ nữ lần đầu tiên đều sẽ sợ hãi!”

Thái Hòa ngẩng đầu lên nói: “Nếu là Tiểu Đam, có lẽ ta sẽ không sợ.” Câu này bật thốt lên, vừa nói ra đã cảm thấy không thích hợp, mặt lập tức bỏng rát, cả cổ cũng đỏ bừng.

Lý Đam lại rất tự nhiên: “Thật sao? Vậy thì công chúa liền cho ta lần đầu tiên đi!” Giọng điệu tự nhiên như vậy, thật giống như đang nói chuyện thời tiết.

Thái Hòa cảm thấy rằng mình đang kinh ngạc, nàng ngập ngừng: “Điều đó sẽ phản cương thường.”

Lý Đam cười nhẹ: “Ta biết!”

Có lẽ cảm thấy nụ cười của hắn có một loại sức mạnh xoa dịu, Thái Hòa không khỏi nghĩ, thật ra nam sủng mà mình luôn tìm kiếm không phải ai khác! Thực ra mình luôn hy vọng tìm được người thay thế Tiểu Đam!

Lập tức suy nghĩ cẩn thận, trong lòng bỗng nhiên buông lỏng, không còn sợ hãi quay lại gặp người nữa, bình tĩnh từ phía sau bụi hoa đi ra, thản nhiên nói về một vài chủ đề không liên quan. Lần đầu tiên giao cho ai cũng không còn quan trọng, quan trọng là cả hai bên đều biết đối phương đang nghĩ gì. Lúc đó Thái Hòa đã nghĩ như thế.

Nàng trở về cung điện của mình, Lương Thủ Nhân đã đi rồi, Thái Hòa cũng cảm thấy mệt mỏi, nằm lăn ra ngủ, ngủ thiếp đến trưa ngày hôm sau. Quả nhiên không ngoài dự đoán, chuyện đêm đó, đã được lan truyền khắp trong cung trước khi nàng dậy, nàng cũng không cảm thấy xấu hổ, bởi vì nàng biết mình đang nghĩ gì. Cũng không muốn tìm thêm nam sủng nữa, cũng không cần chứng minh, không ai có thể thay thế Tiểu Đam, bất kể là ai.——————–

Bốn


Hội Xương năm thứ tư, một sứ giả do triều đình cử đến đã điều tra kỹ lưỡng tài sản của chùa Từ Ân. Khi tất cả tài sản được sung công, chùa Từ Ân chỉ còn lại một ngôi chùa trống không.

Sau khi sứ giả rời đi, một vị khách bất ngờ đến chùa Từ Ân, đó là công chúa Thái Hòa người đã gây ra nhiều tin đồn sau khi trở về.

Công chúa ngồi trên một chiếc xe lừa màu xanh lá cây, ngoại trừ một cận thần lái xe, không mang theo một người nào.

Tuy nhiên tất cả hòa thượng đều cảm thấy sát khí đến cùng công chúa, một năm nay bọn họ đã rất bất hạnh, sau khi triều đình loại bỏ các tôn giáo ngoại lai khác, cuối cùng cũng nhắm vào Phật giáo. Bọn họ từng cho rằng, có sự che chở của đại sư Huyền Trang trăm năm trước, họ đã có thể sống một cuộc sống giàu sang bên ngoài, nhưng bây giờ, mọi thứ đã thay đổi.

Nhưng những điều này không đáng sợ bằng sự xuất hiện của công chúa, phải chăng vận rủi vẫn chưa kết thúc? Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?

Trụ trì chùa Từ Ân đại sư Giác Khổ điềm tĩnh gặp công chúa Thái Hòa bất ngờ ghé thăm, nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người trong phòng tu hành đã bị một số hòa thượng nghe được chút ít, sau khi tìm hiểu mọi chuyện, cuối cùng các hòa thượng hiểu ra một điều, thảm họa mà họ phải gánh chịu, không chỉ bởi vì cây to hút gió, mà còn vì một chuyện cũ mười tám năm trước.

Nhưng bọn họ không muốn tin, ai mà tin được? Hòa thượng từ bi lại có liên quan đến vụ sát hại Kính Tông?

“Công chúa có thực sự chắc chắn rằng chùa chúng ta có liên quan đến cái chết của tiên hoàng không?” Hòa thượng Giác Khổ hỏi câu này lần thứ ba.

Thái Hòa lạnh lùng cười: “Mọi người đều cho rằng tiên hoàng là vị vua vô năng, nhưng ta biết rằng tiên hoàng đã từng muốn diệt trừ một số thế lực bất lợi cho nhà Đường. Ta nghe nói chỉ cần là tài sản của chùa là được miễn nộp thuế, cho nên có một số nông dân, liền đem đất của chính mình đưa về làm tài sản của chùa, đúng hạn trả một lượng bạc nhất định cho chùa, như vậy họ có thể nộp ít tiền hơn so với số tiền thuế nhằm duy trì đất của mình. Cả đất nước có rất nhiều chùa đã làm loại mua bán này, chùa Từ Ân nhiều đất đai như vậy, chẳng lẽ hoàn toàn trong sạch sao?”

“Công chúa là người thông minh, trên đời này làm gì có người hoàn toàn vô tội?” Hòa thượng Giác Khổ nói đầy ẩn ý.

Thái Hòa thờ ơ nói: “Thật đáng tiếc khi đó Tiểu Đam thân đơn thế cô, lúc đó hắn còn trẻ, nghĩ làm hoàng đế có thể làm việc theo ý mình, ngươi nói xem đó có phải là ý tưởng ngu ngốc hay không? Ngươi từng là sư phó (Thầy dạy học của vua hoặc của thái tử) của hắn, chẳng lẽ không nói với hắn, trên thế giới này, mọi quyền lực đều bị hạn chế lẫn nhau, những người muốn thay đổi sự cân bằng này, có thể sẽ chết dưới sự cố chấp của chính mình sao?”

Giác Khổ im lặng, thật lâu mới nói: “Nếu như hồi đó tiên hoàng cơ trí như công chúa, có lẽ đã không chết sớm như vậy.”

Thái Hòa ngửa mặt lên trời cười nói: “Ta làm sao có thể thông minh đến thế? Ta chỉ là sau khi trải qua mọi chuyện mới hiểu ra chân tướng. Chùa Từ Ân chẳng lẽ không cấu kết cùng các đại thần trong triều sao? Nếu không có hậu thuẫn vững chắc, chùa Từ Ân làm sao có thể đứng sừng sững không ngã được?”

Giác Khổ thở dài: “Nếu công chúa muốn biết, ta cũng không ngại nói thẳng với công chúa rằng, như công chúa đoán, chùa Từ Ân quả thật đã lén kết giao với rất nhiều đại thần trong triều, sau khi tiên hoàng đăng cơ, mọi người đều cảm thấy người là một thanh niên quá hấp tấp liều lĩnh, hơn nữa không tự hối cải. Chúng ta đã thảo luận về kế hoạch ám sát, nhưng kế hoạch đã không được thực hiện, tiền hoàng đã bị ám sát. Kỳ thật tại sao công chúa lại không hỏi Giang vương? Hồi đó Lưu Khắc Minh muốn ủng hộ Giang vương đăng cơ. Công chúa như thế nào quên mất ngài ấy?”

Thái Hòa bình tĩnh nhìn chằm chằm Giác Khổ, trên mặt hòa thượng, lộ ra dấu vết gian trá. Thái Hòa liền mỉm cười: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không bỏ qua hắn, nhưng trước đó, ngươi cũng sẽ chết. Rất nhanh ngươi sẽ đi Tây Thiên Cực Lạc, ngươi nhất định đang rất mong chờ ngày này phải không?”

Giác Khổ bình tĩnh nhìn chằm chằm vào công chúa Thái Hòa: “Bần tăng không sợ chết, khi bần tăng có ý nghĩ muốn giết người, liền đáng chết. Chỉ là các hòa thượng trong ngôi chùa này, bọn họ đều vô tội, công chúa sao không vì tiên đế tích chút công đức, để cho bọn họ một con đường sống?”

Thái Hòa im lặng, khi nhắc đến Lý Đam, nàng bắt đầu do dự, “Ngươi từng là sư phó của hắn, tại sao lại muốn giết hắn?” Nàng tự nhủ nói.

Giác Khổ cười khổ: “Ta là một hòa thượng, tiên hoàng là ta nhìn hắn lớn lên từ khi còn nhỏ, làm sao ta có thể muốn giết hắn? Nhưng mà ta đại diện không phải chỉ có một mình ta, nếu tiên hoàng không chết, tài sản của chùa Từ Ân sẽ bị điều tra kỹ lưỡng từ mười tám năm trước, ta chỉ có thể gia hạn thêm mười tám năm mà thôi. Đương kim Hoàng thượng, giống như tiên hoàng chuyển thế, làm những chuyện mà tiên hoàng chưa kịp làm, công chúa cũng nên cảm thấy an ủi đi? Tuy rằng tiên hoàng mất sớm, nhưng cuối cùng ý nguyện của người vẫn muốn lưu lại trên thế gian.”

An ủi? Có thể sao? Nếu có thể, sau mười bảy năm, sẽ không trở lại Trường An mà đến đây.

Ba ngày sau, hòa thượng Giác Khổ ở dưới tháp Đại Nhạn trong chùa Từ Ân tự thiêu mà chết. Tất cả các nhà sư trong chùa đều theo dõi buổi lễ tự thiêu của hắn, bọn họ ngồi vây quanh đống lửa cất giọng đọc kinh văn, cảm xúc bi thương như có như không khống chế trái tim mọi người. Khi ngọn lửa bén lên chiếc áo cà sa của Giác Khổ, lần đầu tiên hắn cảm thấy thoải mái, kỳ thật hắn là một hòa thượng, một hòa thượng, có nhiều tài sản chùa như vậy cũng có ích lợi gì chứ?——————–

Năm


Ngoại ô Trường An, trong một cái sân nho nhỏ, Giáng vương Lý Ngộ đã bị giáng xuống làm dân thương đang năm trên một chiếc ghế dài. Trong viện có một gốc cây hòa lớn, hoa hòe đều đã nở, gió nhẹ thổi qua, đóa hoa trắng nhạt sẽ nhẹ nhàng lảo đảo rơi xuống.

Lý Ngộ cảm thấy được loại bình yên này có một chút bi ai, hắn thường tự hỏi, tại sao bản thân lại rơi vào tình cảnh này? Suy nghĩ hồi lâu, cũng không tìm được đáp án khiến mình tin tưởng, vì thế kết luận do vận mệnh. Kỳ thật, tất cả mọi chuyện không thể lý giải được trên đời đều có thể quy cho vận mệnh.

Lý Ngộ nhắm mắt lại, muốn ngủ một giấc, nhưng nhắm mắt chưa được bao lâu, liền cảm thấy trong không khí có một luồng sát khí lạnh lẽo. Khí tức sát ý này khiến hắn kinh hãi giật mình, kể từ khi rời cung, mười tám năm nay, hắn đều không có trải qua luồng sát khí như thế. Hắn lập tức hiểu được, có người đến đây, người này đến từ nơi hắn sinh ra, chỉ có người nơi đó, mới có thể mang lại cho người ta cảm giác kinh khủng như vậy.

Lý Ngộ mở mắt ra, có một người phụ nữ mặc quần áo màu trắng đang đứng dưới gốc cây hoa hòe, hoa hòe như gần như xa nhàn nhạt bay qua người phụ nữ, dường như người phụ nữ này đến từ trong mộng ảo.

Lý Ngộ khẽ thở dài, Thập muội, muội rốt cục đã trở lại.

Thái Hòa thản nhiên cười, “Nơi Lục ca sống thật sự rất kín kẽ, muội tìm rất lâu, cuối cùng cũng tìm được. Nghe nói Lục ca đã sống ở đây mười tám năm, chưa từng rời đi. Lục ca thật sự có thể chịu được tịch mịch nha! Hay là không còn mặt mũi đi ra ngoài gặp người khác?”

Lý Ngộ cũng không bị những lời của Thái Hòa chọc giận, là một thường dân đã mười tám năm, hắn đã mất đi sự kiêu ngạo và phù phiếm của quá khứ. Ta nghe nói năm trước Thập muội đã trở về đúng không? Ta vẫn chờ Thập muội tới tìm ta, cũng đợi đã một năm. Thập muội so với trước kia đã bình tĩnh hơn nhiều, làm việc cũng biết cân nhắc kỹ càng.

“Nghe giọng điệu của Lục ca, chắc đã biết bên ngoài xảy ra chuyện gì rồi?”

Lý Ngộ cười, “Tuy rằng ta là thường dân, ta cũng không phải người mù kẻ điếc. Thập muội trở về Trường An, không phải là vì Tiểu Đam sao?”

Thái Hòa hơi nheo mắt lại, “Lục ca còn nhớ Tiểu Đam không? Nghe nói lúc Tiểu Đam chết, Lục ca suýt chút nữa đã được lên ngôi, nhưng ngày đó trời không toại lòng người, cuối cùng vẫn là Tiểu Ngang cao tay hơn, kết quả Lục ca thành thường dân, Tiểu Ngang thành hoàng đế. Lục ca không thấy tiếc nuối sao?”

Lý Ngộ cười nhàn nhạt: “Thập muội nghi ngờ Tiểu Đam do ta giết sao? Ta nghe nói Thập muội đã bức chết hòa thượng Giác Khổ chùa Từ Ân, ta nghĩ Thập muội đã tìm ra hung thủ rồi chứ.”

Giác Khổ đương nhiên đáng chết, cho dù hắn không giết Tiểu Đam, hắn cũng đáng chết. Lục ca thì sao? Chẳng lẽ lúc đó thái giám Lưu Khắc Minh cùng Lục ca không có liên quan sao? Nghe nói khi hắn còn sống, khá thân thiết với Lục ca, đại thần trong triều ít nhiều đều biết chuyện này.

Lý Ngộ im lặng, một vài bông hoa hòe theo gió rơi xuống tay áo của hắn, hắn nhặt bông hoa đến trước mặt cẩn thận quan sát, “Cũng khó trách Thập muội hoài nghi ta, nếu là ta, cũng sẽ nghi ngờ như thế. Nhưng mà, đến bây giờ ta vẫn cảm thấy khó hiểu. Nếu như lời Thập muội nói, ta cùng Lưu Khắc Minh thân thiết, cũng từ miệng hắn biết được khá nhiều chuyện bí mật trong cung. Dù như vậy, ta chưa bao giờ muốn giết Tiểu Đam. Thập muội có tin không?”

Thái Hòa nhìn chằm chằm vào mắt Lý Ngộ, có lẽ bởi vì hắn đã rời khỏi hoàng cung, người đàn ông trung niên này không giống những thân vương khác. Tuy rằng hắn gầy yếu xanh xao, nhưng ánh mắt lại có chút thản nhiên. Thái Hòa có phần chần chừ, sau ngày Lý Đam chết, thái giám Lưu Khắc Minh liền giả truyền di chiếu, trợ giúp Giáng vương Lý Ngộ, nói hắn cùng cái chết của Lý Đam không có liên quan, cơ hồ không có khả năng. Nàng bỗng nhiên nhớ tới quá khứ xa xôi, khi nàng là một cô bé bảy tám tuổi, Lý Ngộ từ trên cây hái xuống một nhành hoa, cài lên tóc nàng. Ký ức này khiến nàng cảm thấy buồn, nàng nghĩ nếu mình không sinh ra trong hoàng tộc, thì sẽ không xảy ra những chuyện phiền phức như vậy.

Nếu Lý Đam, hắn không phải hoàng đế, có lẽ bọn họ có thể sống với nhau, đến tận cùng trời cuối đất!

Ta cần một đáp án, mười tám năm qua, ta luôn trằn trọc suy nghĩ, Tiểu Đam rốt cuộc là chết trong tay ai. Ta vì trả thù mà quay về Trường An, những năm gần đây, dù ở Hồi Hột chịu biết bao sỉ nhục, ta đều miễm cưỡng sống sót, chỉ vì ý niệm trả thù luôn khắc sâu trong tim ta. Tiểu Ngang vội vàng gả ta đi Hồi Hột, hắn nhất định là người đầu tiên cảm giác được ý niệm đáng sợ này, nếu ta không đi Hồi Hột, có lẽ mười tám năm trước, ta đã tự tay hủy diệt tất cả mọi người có liên quan đến vụ việc này.

Bây giờ, trải qua trăm cay nghìn đắng, vì trở về Trường An, ta đã không ngần ngại tư thông với ngoại thần, thúc đẩy nổi loạn ở Hồi Hột, cuối cùng mới hoàn thành tâm nguyện. Hồi Hột hiện giờ, đã không còn cường thịnh như mười mấy năm trước, ta nghe nói sau khi Ô Giới Khả hãn chết, chỉ còn lại ba nghìn dân chăn nuôi, còn lại là đang lang thang trên thảo nguyên, ai có thể đoán trước được, một đất nước từng khiến Đại Đường e ngại, lại vì một người phụ nữ mà tan thành mây khói đâu?

Tiểu Đam, ngươi biết không? Mười tám năm nay, ta mỗi ngày đều cố gắng làm mọi việc, chỉ vì một nguyên nhân!———————–

Sáu


Năm Hội Xương thứ tư, Thái Hòa cuối cùng cũng đến lãnh cung, nàng nghĩ rằng mình đã bị đánh bại bởi người phụ nữ đó. Hiện giờ nàng không thể không tự mình đến thăm, ăn nói nhã nhặn với tình địch cũ của mình để tìm kiếm manh mối. Nàng cảm giác được, Quách Khả Trinh nhất định biết không ít bí mật người khác không biết, nàng cần những bí mật này, bởi vì có thể đây là sự thật về cái chết của Tiểu Đam.

Quách Quý phi tiếp tục phơi quần áo trắng của trẻ nhỏ, những bộ quần áo này đã có từ sau khi sinh không lâu, cho đến khi mười bốn mười năm tuổi, nhưng sau mười bốn mười năm tuổi, lại không có.

Khi Thái Hòa bước vào lãnh cung, Quách Quý phi đang từ từ gấp những bộ quần áo đó lại, cất gọn gàng vào một chiếc tủ gỗ có neo, Thái Hòa nhận thấy những bộ quần áo này hơi ngả vàng.

“Ngươi rốt cuộc tới tìm ta! Ngươi không tìm được hung thủ đã giết tiên đế đúng hay không? Bây giờ rốt cục tới cầu ta!” Quách Quý phi nói câu này với giọng điệu vui mừng một cách kỳ lạ, nàng ta lần đầu tiên cảm nhận được chiến thắng, nhiều năm qua, nàng ta vẫn căm hận người phụ nữ này, người phụ nữ cao cao tại thượng, rốt cuộc người có địa vị cao như thế lại đầu hàng trước người địa vị thấp mà xuất hiện ở trước mặt nàng ta.

Thái Hòa im lặng không nói, nàng biết Quách Khả Trinh từ khi nàng ta bắt đầu nói, sẽ vẫn tiếp tục nói, nàng ta cần là thái độ thừa nhận thất bại của Thái Hòa.

Ngươi không biết là, chính ngươi là người có khả năng cao nhất là kẻ giết người sao? Quách Quý phi thản nhiên nói, nàng ấy cười ma quái, không rời mắt nhìn chằm chằm vào Thái Hòa.

Vẻ mặt này khiến Thái Hòa rùng mình, nàng bất giác lùi lại một bước, nghẹn ngào nói: “Ta yêu Tiểu Đam như vậy, sao có thể là hung thủ được?”

Quách Quý phi khẽ chế nhạo, “Ngươi yêu tiên đế, vậy nên ngươi hận ngài hơn bất kỳ ai có đúng hay không? Từ khi ngươi mang thai, tiên đế đã không để ý tới ngươi, thậm chí sau khi ngươi sinh con, tiên đế đã ra lệnh cho bọn họ ghìm chết con ngươi. Ngươi có nhớ khi tỉnh dậy, nghe tin đó, tâm tình thống hận tiên đế ra sao không? Tuy rằng ngươi không nói một lời, nhưng ta thấy rõ sự hận thù trong mắt ngươi. Ngươi hận tiên đế có đúng không? Ngươi hận ngài cướp đi con của ngươi có đúng không?”

Vì sao ngươi lại nóng lòng muốn tìm hung thủ đã giết tiên đế như vậy? Vì muốn chứng minh chính mình không giết ngày ấy, thật ra đêm đó, ngươi đã ở đâu? Ngươi giả làm cáo đêm, tại sao lại giả bộ thành một con cáo đêm? Ngươi muốn đi giết tiên đế. Thực ra hung thủ chính là ngươi! Quách Quý phi từng bước ép sát.

Trong giây lát, đầu óc Thái Hòa trở nên trống rỗng, hung thủ có phải là ta không? Mười tám năm nay, hung thủ mà ta vẫn luôn khổ sở truy tìm lại chính là ta sao? Vì sao ta lại không nhớ rằng mình đã từng giết Tiểu Đam? Chẳng lẽ thực sự là ta sao?

Quách Quý phi thản nhiên nói: “Chính ngươi cũng không bao giờ ngờ được, năm đó tiên đế căn bản không có sai người giết chết con của ngươi, ngươi tuyệt đối không thể ngờ được đó chỉ là lời nói dối của ta, người mang con ngươi đi thực ra là ta. Ngươi có biết hay không ngươi căn bản là một phụ nữ ngu ngốc, ngươi thậm chí còn không hỏi qua tiên đế, ngươi chỉ đơn giản là bắt đầu ôm hận ngài ấy. Đây là thủ đoạn nguy hiểm nhất trong tất cả các kế hoạch của ta, ta đánh cược cả mạng sống của mình, nhưng ngươi thực sự là một kẻ ngu ngốc, ngươi tình nguyện tin tưởng ta, cũng không thèm tin tưởng tiên đế.”

Trong mắt Quách Quý phi hiện lên một tia hận ý: “Người đàn ông đó, thực ra ngài ấy rất yêu ngươi, ngươi có biết tại sao ngài ấy lại bỏ rơi ngươi không? Bởi vì ngài ấy biết bản thân ngài ấy đang gặp nguy hiểm, để bảo vệ mẹ con ngươi, ngài ấy phải tránh xa ngươi càng xa càng tốt, ngài ấy cứ nghĩ làm như vậy, các ngươi sẽ được an toàn. Nhưng ngài ấy cũng không ngờ tới, con của ngươi lại mất trong tay ta.”

Thái Hòa ngây người nghe lời nói của Quách Quý phi, nàng hoàn toàn không hiểu ý tứ trong lời nói của Quách Quý phi, ánh mắt nàng đột nhiên rơi vào quần áo trên tay Quách Quý phi, “Những bộ quần áo này?”

Quách Quý phi khẽ cười: “Ngươi rốt cuộc đã thông minh hơn rồi, những bộ quần áo này vốn là của con trai ngươi Thành Mĩ đó.”

Thái Hòa vui mừng khôn xiết, nàng túm lấy tay áo của Quách Quý phi, “Con trai ta là Thành Mĩ? Nó ở đâu?”

Quách Quý phi hất tay Thái Hòa ra, “Nó đã chết, chính là đương kim Hoàng thượng đã giết nó.”

Thái Hòa giật mình: “Không thể nào, Tiểu Viêm yêu thương Tiểu Đam nhiều như vậy, hắn sẽ không giết chết cốt nhục của Tiểu Đam.”

Quách Quý phi nhìn nàng đầy thương hại: “Sao ngươi vẫn còn ngây thơ như vậy, nếu là cốt nhục tiên đế đương nhiên hắn sẽ không giết. Nhưng ta đã thành công khiến hắn cho rằng Thành Mĩ là con trai của Văn Tông hoàng đế, ngươi nghĩ xem, nếu không phải con ruột của mình, tại sao lại phong nó làm Thái tử? Năm đó Hoàng thượng cho rằng hoàng đế Văn Tông là hung thủ giết chết tiên đế, đương nhiên sẽ không tha cho con của hắn.” (Lam: Đoạn này trước phần Vũ Tông thì Vũ Tông có biết Thành Mĩ là con của Kính Tông, không biết mẻ Quách Quý phi làm gì mà khiến Vũ Tông hiểu nhầm thành con Văn Tông, tui cũng chịu.)

Quách Quý phi cất chiếc áo trắng cuối cùng vào tủ: “Đương nhiên là ngươi biết tại sao ta lại làm như vậy. Đôi cẩu nam nữ các ngươi làm ra được chuyện vô liêm sỉ như vậy, lại thêm tiểu tạp chủng kia, ta đã sớm hận không thể lột sạch da của ngươi ăn thịt của ngươi. Kỳ thật ngươi là cái gì? Ngươi chính là một tiện nhân loạn luân, ngươi lại cướp đi người đàn ông mà cả đời ta yêu nhất.”

Tại sao ngươi còn sống trên đời? Ngươi toàn tâm toàn ý muốn tìm hung thủ đã giết tiên đế, hiện giờ ngươi có biết! Còn có con của ngươi, nó cũng đã sớm chết, ngươi vì cái gì mà không đi tìm bọn họ đi? Tìm gian phu của ngươi cùng tạp chủng của ngươi? Ngươi vì cái gì mà vẫn còn sống?———————-

Bảy


Vào năm Bảo Lịch thứ ba, vào một buổi chiều mùa hè khi Đường Vũ Tông nhìn thấy Kính Tông và công chúa Thái Hòa lặng lẽ đứng đối mặt với nhau, Thái Hòa tuyệt vọng nhìn hoàng đế Kính Tông rời đi.

Hôm đó là ngày thứ ba sau khi sinh con, mặc dù ngự y dặn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể đi lại dễ dàng, nhưng Thái Hòa vẫn lặng lẽ chuồn ra khỏi tẩm cung của mình. Nàng cảm thấy mình phải gặp Lý Đam, nàng chợt nhớ ra, mình đã không gặp riêng Lý Đam trong vài tháng nay.

Như có sự ăn ý với nhau, trong Ngự hoa viên, nàng bắt gặp Lý Đam đang đi dạo một mình. Tuy mới mười tám tuổi, nhưng Lý Đam đã xanh xao hốc hác không giống như những người cùng trang lứa, chỉ khi ở một mình, hắn mới thể hiện mặt yếu đuối như vậy.

Thái Hòa nghĩ, thật ra nàng cũng không thực sự hận hắn? Nàng nghĩ nếu hắn có thể giải thích, chỉ cần hắn nói phải làm như vậy, nàng sẽ không hận hắn.

Nàng nhìn Lý Đam đầy mong đợi, nàng nghĩ hắn sẽ nói một lời, cho dù đó chỉ là lời nói dối. Nhưng hai người im lặng đối mặt với nhau, từ đầu đến cuối không nói một lời, Lý Đam liền rời đi không quay đầu lại như vậy, những cành hoa bên đường bị tay áo bào hắn phất tới, những cánh hoa non nớt lảo đảo rơi xuống.

Thái Hòa nhìn Lý Đam rời đi, nỗi thống khổ và sự tuyệt vọng như một mũi kim nhọn đâm vào tim nàng, nàng cảm thấy máu trong toàn thân mình đột nhiên trở nên lạnh lẽo tại buổi chiều nóng nực đó, như thể ai đó đang từ từ lấy đi máu của nàng đổ ra, lại rót nước đá vào.

Nàng không hề muốn khóc, nàng không phải là một người phụ nữ thích khóc, nàng nghĩ rằng có lẽ sinh mệnh bi ai của Lý Đam nên kết thúc. Ý nghĩ này khiến nàng kinh hãi, nàng nghĩ mình đang suy nghĩ cái gì vậy? Không phải nàng luôn hy vọng có thể thấy nụ cười của Lý Đam sao? Nhưng lại luôn cảm thấy hắn sẽ không bao giờ cười nữa, vị hoàng đế lỗ mãng phóng đãng trước mặt quần thần kia, ai biết hắn đang nghĩ cái gì?

Nếu hắn tự kết liễu cuộc đời mình, có lẽ hắn sẽ không còn cảm thấy bi ai nữa!

Trong lòng nàng bắt đầu nảy sinh những ý nghĩ làm nàng giật mình, nụ cười nở trên đôi má không có chút máu của nàng, trong nháy mắt, nàng lại trở nên xinh đẹp chưa bao giờ có được.

Thực ra cái chết cũng không có gì ghê gớm, điều khủng khiếp chính là sống mà như không sống. Quyết định rồi, cứ như vậy đi! Hãy để Tiểu Đam cùng chết với mình, như vậy sẽ không cảm thấy cô đơn và thống khổ nữa.

(Lam: Vậy đó, chính Thái Hòa đã giết Kính Tông, dù chỉ là hư cấu trong bộ này thôi! Cũng cảm thấy biết bao đau thương khốn khổ! Làm đế vương đâu chỉ đơn giản như vậy! Ở trong cung là đã một hồi tranh đấu rồi! Đời người có mấy ai được như ý nguyện, vì thế trước khi hối hận hãy cứ sống đúng với bản thân mình để sau này không phải tiếc nuối gì cả!

Tui sẽ tung lời cuối sách với phụ chú cùng ngày luôn cho mọi người cùng đọc nhé! Vậy là trước kỷ niệm 10 năm đã lết xong 1 hố! Tui sẽ quay lại lấp các hố đang dở dang nhé!)