Kiếm Linh Không Có Chí Tiến Thủ

Chương 1



Biên tập: Sườn Xào Chua Ngọt

| Xin vui lòng |

- Không nhặt lỗi/góp ý

- Không công kích tác giả/editor/nhân vật chính

- Chỉ bình luận liên quan đến nội dung truyện

_________________

Lúc Tống Trường Ly tỉnh lại, xung quanh nàng im ắng đáng sợ.

Nàng đang ở trong một hang động tối bưng, chỉ thấy lờ mờ mớ "cột" cao thấp đủ loại cắm nghiêng ngả xung quanh.

Một cơn gió lạnh lùa qua khiến tiếng những tiếng rít kỳ quái và tiếng vọng của chúng vang vọng khắp hang.

Tống Trường Ly bất giác rùng mình một cái, dần dần bình tĩnh lại sau cơn hoảng hốt.

Đây là đâu?

Nàng nhớ tối qua mình đã tăng ca đến rạng sáng rồi mơ màng nằm nhoài ra bàn ngủ luôn...

Tống Trường Ly bất an cựa quậy, chợt phát hiện người mình rất lạ.

Nàng bị ghim chặt xuống đất không động đậy được.

Cũng không thể duỗi tay giạng chân nổi.

Trong đầu Tống Trường Ly lóe lên vô số chuyện quái lạ, nàng khẽ hỏi: "Có, có người nào ở đây không?"

Câu hỏi của nàng đã phá tan sự tĩnh mịch chốn tối tăm này, xung quanh lần lượt vọng tiếng hồi đáp từ đủ nam nữ già trẻ...

"Không có người nào hết, chỗ này chỉ có kiếm thôi."

"Ai mới lên tiếng đấy? Giọng này nghe lạ hoắc."

"Chắc là bé Trường Ly, tôi nghe có cả tiếng bà chị già Thanh Thủy bên cạnh nữa hả?"

"Cậu bảo ai là bà chị già đấy? Năm nay tôi mới 3000 tuổi chứ mấy!"

"Là bé Trường Ly thật hả? Lúc kiếm Trường Ly bị mang về Mộ Kiếm, chẳng phải lão già của Quy Nguyên Kiếm tông bảo chí ít nàng phải ngủ 1000 năm à?"

"Chứng tỏ phong thủy trong Mộ Kiếm bọn mình tốt quá chứ sao, mới chưa tới 500 năm mà bé Trường Ly đã dậy rồi..."

Nghe tiếng cãi cọ ầm ĩ, đầu Trường Ly kêu ong ong.

Nàng nhanh nhạy nắm bắt những từ khóa quan trọng: Kiếm Trường Ly, Quy Nguyên Kiếm tông, Mộ Kiếm, v.v...

Trường Ly sững người, nàng nhìn mớ cột thanh mảnh cao thấp đủ loại xung quanh. Chúng, chúng đều là kiếm hả?

Cái hang động tối thui này là Mộ Kiếm?

Bây giờ nàng đã biến thành một thanh kiếm mấy trăm tuổi hạc rồi à?

Nhưng sao cái tên Quy Nguyên Kiếm tông nghe quen thế nhỉ...

Hồi lâu sau, Trường Ly hít hà một hơi.

Hình như đây chính là tông môn của nữ chính Ninh Tầm trong cuốn tiểu thuyết nữ chính vượt khó thăng cấp mấy hôm trước đồng nghiệp mới dụ nàng đọc.

Hơn nữa linh kiếm bổn mạng của nữ chính cũng tên là Trường Ly.

Lúc đồng nghiệp dụ nàng đọc cuốn truyện này còn thận trọng khuyên nàng nên đọc kỹ cả cuốn đề phòng xuyên sách.

Khi ấy Tống Trường Ly chẳng bận tâm mà trả lời: Cùng tên với người trong truyện mới phải đọc kỹ chứ cùng tên với kiếm thì có gì phải lo.

Thành ra giờ nàng hối hận xanh cả ruột.

Hối hận vì mình đã đọc lướt quá nhiều, hối hận vì mình đọc một nửa rồi thôi luôn.

Ngoài nữ chính và kiếm của nàng ta thì Trường Ly chẳng nhớ gì nữa.

Nàng vừa cố gắng nhớ lại cốt truyện mình đã đọc trong lúc lo đớp táo, vừa nghe đám kiếm xung quanh ríu rít buôn chuyện với nhau.

Là linh kiếm bổn mạng của nữ chính, từ khi ra khỏi Mộ Kiếm, kiếm Trường Ly luôn cùng nữ chính dãi nắng dầm mưa, vào bí cảnh, chém yêu thú, bị thương vô số lần.

Tuy lần nào bị thương, nữ chính cũng đưa nàng tới đỉnh Luyện Khí của tông môn để tu bổ nhưng chuyện đó không thể thay đổi sự thật là mớ thương tích ấy thực sự tồn tại.

Trước khi bỏ truyện, tình tiết cuối cùng nàng đọc là trong một lần đại chiến, kiếm Trường Ly suýt lâm vào cảnh kiếm gãy linh bay, phải dùng vô số báu vật thế gian mới chật vật giữ được hình dạng kiếm.

Trường Ly chợt thấy thân kiếm nhức buốt, nàng không kìm được chen lời vào cuộc hội thoại của đám linh kiếm.

"Xin hỏi ở đây còn thanh kiếm nào khác tên Trường Ly không ạ?"

Xung quanh bỗng lặng ngắt như tờ.

Ngay sau đó, kiếm Thanh Thủy chợt cười phá lên, "Bé Trường Ly, cô ngủ lâu tới lú cả não rồi à?"

"Trong Mộ Kiếm của Quy Nguyên Kiếm tông chỉ có mỗi mình cô tên là Trường Ly thôi. Dù ông lão trong Kiếm tông có lẩn thẩn thì cũng không thể đặt trùng tên cho hai thanh kiếm được."

"Thế thì xấu hổ chết luôn, bọn tôi đâu thể gọi hai người là Trường Ly 1 với Trường Ly 2 đúng không?"

Trường Ly thấy trước mắt tối sầm, nếu không có thanh kiếm nào trùng tên thì chẳng phải nàng chính là thanh linh kiếm xui xẻo của nữ chính hay sao?

Nghĩ đến đủ loại trắc trở sau này sẽ gặp phải, Trường Ly suýt ngất mấy bận.

Không được, đám Kiếm tu suốt ngày chém giết nguy hiểm, chẳng biết lúc nào kiếm sẽ bị nứt gãy lủng...

Nếu đặt trên người nàng thì chuyện này ngang ngửa với lâu lâu lại bị đứt tay gãy chân, nếu nghiêm trọng hơn thì còn nát bấy xương, cuối cùng có khả năng biến thành kiếm thực vật luôn.

Mà nữ chính lại là người hễ thấy chốn nào gian nguy là đâm đầu vào trước nhất, thế thì làm kiếm của nàng ta lại càng nguy hiểm.

Nếu giới tu tiên mà bán bảo hiểm dành cho kiếm thì chắc vét sạch tài sản cả tông môn đi mới bồi thường nổi mớ thương tích kiếm Trường Ly gánh chịu.

Não Trường Ly nảy số cực nhanh.

Trong truyện không đề cập đến việc trước khi kiếm Trường Ly bị nữ chính mang ra khỏi Mộ Kiếm đã ở đây bao lâu, nếu nàng có thể đào tẩu khỏi đây trước khi nữ chính đến chọn kiếm thì cũng coi như một cách hay.

Trường Ly sốt ruột hỏi: "Từ giờ tới lần tiếp theo đệ tử Quy Nguyên Kiếm tông tới chọn kiếm còn bao lâu nữa?"

Chị già Thanh Thủy nhiệt tình đáp, "Cô dậy đúng lúc lắm đấy, hôm nay chính là ngày đám đệ tử nòng cốt của Quy Nguyên Kiếm tông tới chọn kiếm, chắc giờ Mộ Kiếm cũng mở rồi..."

Còn chưa dứt lời, tiếng ầm vang vọng tới.

Một khe sáng nứt ra phía chân trời, mấy bóng người mặc áo bào rớt phịch từ trên trời xuống, lũ lượt kéo vào Mộ Kiếm.

Hướng bọn họ tới đúng là ngọn núi hội tụ đủ mọi loại kiếm.

Trường Ly mở mắt thao láo, đừng nói là trùng hợp dữ vậy nha?

Nàng ôm tia hy vọng cuối cùng hỏi: "Đây là đệ tử thế hệ nào vậy?"

Kiếm Thanh Thủy vô tình dập tắt tia hy vọng ấy của nàng, "Là đại đệ tử đời 361, nghe nói thế hệ này có không ít hạt giống tốt. Tính ra thì con bé họ Ninh mấy năm trước Chưởng môn mới nhận cũng nên tới chọn kiếm rồi..."

Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Trường Ly tan biến.

Khác với phản ứng suy sụp của Trường Ly, đám linh kiếm khác đều hào hứng ngẩng cao đầu tám nhảm với nhau.

Mộ Kiếm của Quy Nguyên Kiếm tông cứ ba năm lại mở một lần. Vào lúc này, Mộ Kiếm quanh năm ngập mùi tang tóc mới có chút sức sống nhờ sự xuất hiện của đám đệ tử trẻ trung.

"Chẳng biết năm nay có bao nhiêu đứa nhóc phù hợp nữa?"

"Năm nào hạt giống tốt nhất cũng là người của Chưởng môn, lát nữa tôi sẽ quan sát kỹ lưỡng bọn chúng."

"Chôn chân trong Mộ Kiếm bao nhiêu năm, người tôi rỉ hết rồi đây này, mong là năm nay chấm được đứa nhóc nào đó..."

Rất nhiều đệ tử Kiếm tông cho rằng bọn họ vào Mộ Kiếm để chọn kiếm.

Nhưng với đám linh kiếm, đây cũng lúc thích hợp cho chúng chọn người thích hợp để lập khế ước.

Trường Ly nhấp nhổm không yên nghe xung quanh bàn tán sôi nổi, nhận ra chuyện chọn kiếm này giống y như xem mắt.

Hễ Kiếm tu với kiếm ưng nhau là sẽ ở bên nhau ngay.

Phải gặp được người hoặc kiếm phù hợp thì mới có thể trăm năm hòa hợp.

Nàng cảm thấy mình và nữ chính không đời nào trăm năm hòa hợp nổi. Ép dầu ép mỡ ai nỡ ép duyên, nhất là mối nghiệt duyên cỡ khủng như thế này thì cần phải bóp chết từ trứng nước.

Trường Ly hỏi kiếm Thanh Thủy bên cạnh, "Nếu có đệ tử ưng ý tôi mà tôi không thích nàng thì sao?"

Có vẻ như kiếm Thanh Thủy là một thanh kiếm cực rành vụ xem mắt, nàng kiên nhẫn giải thích cho tấm chiếu mới: "Nếu hai bên không phù hợp thì nàng không thể mang cô ra khỏi Mộ Kiếm đâu."

Trường Ly khựng lại giây lát mới hỏi tiếp: "Nếu phù hợp thì sao?"

Kiếm Thanh Thủy đáp tỉnh bơ: "Nếu phù hợp thì cô đi theo nàng chứ còn sao nữa. Một thanh linh kiếm đâu dễ gặp được người phù hợp để lập khế ước, nếu gặp được thì nên ra ngoài lang bạt chứ việc gì phải chôn chân trong Mộ Kiếm tối bưng tẻ ngắt."

Trường Ly nhăn mặt, nếu nữ chính nguyên tác có thể mang kiếm Trường Ly đi chứng tỏ mình và nàng ta rất phù hợp.

Nàng ngoan cố hỏi: "Nếu ta không thích người kia thì sao?"

Kiếm Thanh Thủy nhìn kiếm Trường Ly như một người lớn nhìn đứa bé không hiểu chuyện, "Cô thì biết thích với không cái gì, tình cảm là thứ hư vô mờ mịt chỉ loài người mới có. Với kiếm bọn mình thì phù hợp là điều quan trọng nhất."

Trường Ly cứng họng.

Khác biệt tư tưởng thì còn nói chuyện với nhau thế quái nào được.

Trong lúc đám linh kiếm tán dóc, đám đệ tử Kiếm tông đầu tiên đã chạy tới lối vào Mộ Kiếm.

Cô gái dẫn đầu đoàn người vừa bước vào hang động thì đám linh kiếm đang ríu rít chợt im bặt.

Sau một lúc lâu mới có linh kiếm thì thầm rất khẽ như sợ dọa thứ gì đó sợ.

"Ôi chao, đây là kiếm thể bẩm sinh..."

Trường Ly nhìn đám linh kiếm im phăng phắc, nín thở đợi nữ chính đến gần thì bất giác nhớ tới mấy gameshow xem mắt.

Nữ chính Ninh Tầm vừa lên sân khấu đã làm tất cả linh kiếm ở đây choáng ngợp.

Cô gái nọ có một thân kiếm ý lẫm liệt, lạnh lùng đứng đó như viên minh châu sáng bừng Mộ Kiếm, thu hút toàn bộ ánh nhìn của đám linh kiếm.

Bọn chúng nhao nhao bật đèn cho nàng ta, mong mình được nàng chọn.

(*): Cái chỗ bật đèn này như mấy show tuyển người yêu hay Vietnam Idol á =))

Còn Tống Trường Ly trơ mắt nhìn cô gái mặc bộ áo bào màu xanh lơ đến gần mình mà chỉ muốn co cẳng chạy biến đi ngay.

Vừa bước vào Mộ Kiếm, cứ như bị vận mệnh đưa lối dẫn đường, Ninh Tầm lập tức đi thẳng tới chỗ kiếm Trường Ly.

Nàng ta dừng trước kiếm Trường Ly, nhìn thanh linh kiếm mảnh dẻ thon dài trước mặt mà thấy lòng thoáng xao động.

Một giọng nói vang lên trong thâm tâm Ninh Tầm: Chính là nó, đây chính là linh kiếm nàng ta muốn tìm.

Trong lúc Ninh Tầm bị kiếm Trường Ly hấp dẫn, đám linh kiếm xung quanh không kìm nổi lại bắt đầu nảy sinh tranh chấp.

Ỷ vào chuyện đám đệ tử kỳ Trúc Cơ không thể nghe thấy tiếng kiếm linh nói chuyện, họ càng lúc càng to tiếng.

"Nàng tới rồi!"

"Chắc chắn nàng đang nhìn tôi!"

"Mơ hão lắm nữa, cậu là một thanh kiếm sắt đen thô kệch, sức mấy nàng thèm chấm cậu, nàng đang nhìn tôi thì có!"

Trường Ly nghe tiếng ồn ào vang bên tai, thấy lòng lạnh ngắt.

Mấy người đừng cãi nhau nữa, nàng ta tới vì tôi đó.

Mấy đệ tử đi sau Ninh Tầm cũng từ từ vây quanh.

Là đệ tử có tài nhất thế hệ này của Quy Nguyên Kiếm tông, lại được Chưởng môn thân truyền, bất cứ động thái nào của Ninh Tầm đều khiến người ta để mắt tới. Ai nấy đều tò mò lần này Ninh Tầm sẽ mang một thanh linh kiếm như thế nào ra khỏi Mộ Kiếm.

Ninh Tầm chăm chú ngắm thanh kiếm trước mắt, từ từ chìa tay ra.

Trường Ly có cảm giác thân kiếm đã thoát khỏi tầm khống chế của mình. Từ lúc Ninh Tầm lại gần, thân kiếm của kiếm Trường Ly bắt đầu kêu leng keng.

Thân kiếm vốn ghim chặt dưới đất không động đậy nổi cứ như muốn phi ngay ra, lao vào vòng tay của nữ chính.

Trường Ly khổ sở chống cự bản năng của mình.

Nàng vừa sợ đau vừa sợ chết.

Dù Đạo Trời muốn se tơ hồng cho nàng với nữ chính thì nàng cũng quyết cắt đứt sợi tơ này.

Trường Ly vừa cố gắng khống chế thân kiếm, vừa hoảng loạn đưa mắt nhìn đám đệ tử Kiếm tông đứng sau Ninh Tầm.

Cách hay nhất để thoát khỏi nữ chính là tìm một người khác lập khế ước với mình.

Nữ chính là người liêm chính, nếu mình biến thành linh kiếm của người khác thì chắc chắn nàng ta sẽ chủ động từ bỏ, không dây dưa nữa.

Quyết định xong, Trường Ly tìm một gã đệ tử hợp nhãn nhất đám đông rồi dốc toàn lực vặn thân kiếm, lướt qua cổ tay áo nữ chính, ngã thẳng vào lòng người nọ.

Khoảnh khắc ấy, tiếng kêu la và hít hà vang khắp xung quanh.