Kiến Long

Quyển 1 - Chương 14: Một ngày nào đó



Cố Phù Du nói: "Đúng vậy, là Thanh Loan tộc. Tơ vàng mũ phượng, thúy vũ hoa phục, bức phù điêu của một trăm con chim đối mặt với phượng hoàng chỉ có nơi mai táng của Thanh Loan tộc mới có, đuôi mắt nàng kia có một vệt đỏ tươi, hẳn là tam chi trong Thanh Loan."

Thanh Loan tộc cùng Long tộc đều là tiên thú thượng cổ, nghe nói có trợ tiên tổ khai thiên tích địa, thành lập kỳ công cho nên địa vị cao thượng, là hai tiên thú duy nhất có thể hóa thành người.

Thanh Loan tộc có tam đại chi nhánh, một tên Thanh Loan, một tên Đại Li, một tên Thiếu Li.

Thanh Loan cả người đều là lông vũ xanh biếc, chỉ có lông ở khóe mắt là màu đỏ, sau khi hóa thành người, vệt màu đỏ kia cũng sẽ lưu lại ở đuôi mắt, như là phấn mặt của nữ tử, thêm vào nhiều phần quyến rũ.

Di thể của Thanh Loan tộc luôn luôn chôn cất ở trong lăng mộ bên trong tộc, con Thanh Loan này được chôn cất ở đây, khiến cho nơi quỷ tích này càng thêm cổ quái.

Cố Phù Du nói: "Khi ta mang tỷ đi ra ngoài, tấm biển trên cánh cửa băng kia viết ------ Nhị Châu Cung, nàng kia là Thanh Loan hẳn là không sai."

Trung Châu Đan Huyệt Sơn Nhị Châu Cung, Tứ Hải Bồng Lai Đảo Bồng Lai Cung, hai đại tiên cung nổi tiếng thiên hạ, lần lượt là nơi ở của Thanh Loan tộc cùng Long tộc. Người bình thường cũng không dám mạo dùng tên gọi của hai cung điện này.

Cố Phù Du nhìn ánh lửa chập chờn, nói: "Thanh Loan tộc cao quý, từ trước đến nay đều là cao hơn người một bậc, bọn họ coi trọng thân thể, sẽ không hạ thấp thân thể, dùng thân thể mình làm mắt trận."

"Trận pháp này là dùng để phòng người bên ngoài, Tiên Lạc mở ra, bình thường ai tiến vào nhiều nhất, Nhân tộc."

"Bọn họ coi thường Nhân tộc, mười mấy vạn năm trước địa vị Nhân tộc thấp hơn bọn họ một bậc, nhìn thẳng bọn họ đều là mạo phạm uy nghiêm của bọn họ. Tuy nói hiện giờ có khác biệt nhưng kiêu ngạo đã cắm rễ trong xương cốt, khó sửa đổi. Nghĩ đến khả năng có thể nhất là đặt mắt trận ở dưới thân nữ tử, bởi vì trong tiềm thức bọn họ cho rằng người tiến vào không xứng chiêm ngưỡng dung nhan của nàng, chỉ xứng thấp hèn mà cúi đầu, cho nên ta đoán mắt trận là hàn băng trường đài dưới thân nàng kia."

"Nói cho cùng vẫn là nhờ có A Phúc để ta phát hiện sơ hở, không uổng công ta thay nó đặt cái tên này, ha ha."

Chung Mị Sơ vẫn luôn yên lặng nghe không lên tiếng, cho đến lúc này mới nói: "Tuy là như vậy, rốt cuộc là cổ trận, chính là biết mắt trận, bình thường cũng khó phá."

Cố Phù Du đặt kiếm thai nằm trên đầu gối, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm: "Ta cũng không biết tại sao, phòng ngự của mắt trận kia tuy yếu, nhưng bằng năng lực của ta, muốn phá nó cũng cực kỳ gian nan, nhưng lúc đó hai kiếm liền phá..."

Cố Phù Du ngẩng đầu nhìn về phía Chung Mị Sơ, nở nụ cười xinh đẹp: "Có lẽ công lao là của những linh lực mà Chung sư tỷ truyền qua cho ta."

"Chớ có giễu cợt." Chung Mị Sơ trong lòng rõ ràng, lúc đó linh lực Cố Phù Du tiêu hao hết, những linh lực mà nàng đưa tới cũng chỉ để cầm máu miệng vết thương của nàng mà thôi.

"Ta nói nghiêm túc."

Chung Mị Sơ bỗng nhiên nghiêng đầu, che miệng ho khan hai tiếng.

Vẻ mặt nói giỡn của Cố Phù Du hoàn toàn ẩn đi, lo lắng nói: "Chung sư tỷ..."

Lúc trước chảy máu quả nhiên là bị thương, tòa cổ trận kia khá lợi hại, tuy giải đông nhưng không chắc mọi việc đều không còn.

Chung Mị Sơ xua tay áo, nói: "Không có chuyện gì."

Cố Phù Du hiển nhiên không tin: "Thật sao?"

Chung Mị Sơ dựa trán vào vách tường đá, hơi ngẩng đầu, nhẹ nhắm lại đôi mắt, hoãn một thời gian lại mở mắt ra, nhưng lại hỏi: "Đó là pháp khí ngươi luyện sao?"

Chung Mị Sơ rất ít chủ động nói chuyện, mới vừa rồi hỏi nàng vài vấn đề, đã được tính là ngoại lệ, sợ cũng là tìm được đường sống trong chỗ chết, lòng sinh hiếu kỳ.

Hiện tại nàng lại chủ động nhẹ nhàng hỏi lại, Cố Phù Du nơi nào nhìn không ra được rằng người này muốn nói sang chuyện khác.

Cố Phù Du thấy nàng không muốn nói nhiều về vết thương của chính mình, trong lòng thở dài, đúng rồi, biết thì lại như thế nào, cũng không giúp được gì.

Mím môi, sờ sờ lỗ tai, nói theo lời nàng: "Ta vớ vẩn luyện."

Cố Phù Du lúc này không muốn nói chuyện nhiều, sau khi hai người một hỏi một đáp, lại là yên lặng một hồi, hỏa diễm đùng đùng, A Phúc khò khè.

Chung Mị Sơ cảm giác được Cố Phù Du trầm thấp, trong lòng nàng không biết tại sao lại nổi lên một loại bất an khó tả, thế là phá lệ đến gần hỏi: "Vì sao không luyện nó cho hoàn chỉnh."

Kiếm thai này đại khái chỉ có hình dạng của kiếm, nếu không hoàn chỉnh, uy lực rất có khiếm khuyết.

Cố Phù Du nói: "Còn không phải lúc, thanh kiếm thai này..."

Cố Phù Du xem kiếm thai một lúc lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Chung Mị Sơ, ý vị không rõ nở nụ cười: "Tỷ đoán vì cái gì?"

Chung Mị Sơ không biết ý của nàng, còn chưa kịp nói chuyện.

Cố Phù Du vuốt hoa văn nhô lên trên kiếm thai: "Ta muốn luyện nó thành pháp khí lợi hại nhất thiên hạ."

"Đem cổ kim trận pháp đúc vào trong đó, sử dụng giống như bùa chú bình thường, chỉ cần quát một tiếng liền có thể khai triển trận pháp, nhưng không giống bùa chú chỉ có thể dùng một lần, mà là có thể dùng hơn ngàn ngàn vạn vạn lần, vĩnh viễn không có điểm dừng, để nó sinh ra linh tính, có thể tu hành như người bình thường, tự nạp linh lực, rèn luyện thân thể, càng có thể tự mình tiến hóa cải tiến trận pháp, cho dù là..."

"Cho dù là người như ta, không có thiên phú tu luyện, tu vi thấp, đến lúc đó cầm nó cũng có thể ganh đua cao thấp với Nguyên Anh kỳ thậm chí đại năng Động Hư kỳ."

"Chỉ là bởi vì này luyện ra được không dễ, còn có thật nhiều vật liệu còn chưa có được, cho nên không có luyện hoàn chỉnh."

Nàng đã lâu chưa từng nói những lời như vậy với người khác, lúc niên thiếu khi nói ra lời nói như này, người khác cũng chỉ coi như nàng tâm tính thiếu niên, ngây thơ không biết gì, lớn rồi nếu như lại nói những lời như vậy, người khác liền muốn cười nhạo nàng không biết tự lượng sức, si tâm vọng tưởng.

Trong lòng nàng vốn đã quyết định sẽ không nói những lời này với người khác nữa, nhưng Chung Mị Sơ hỏi hai lần nàng lại không nhịn được.

Một là có đường sống trong chỗ chết, tâm huyết dâng trào, một cổ tình cảm không tên mãnh liệt điều động nàng nói ra, hai là đáy lòng nàng có một loại dự cảm, Chung Mị Sơ sẽ không khinh thường nàng.

Quả nhiên, Chung Mị Sơ hơi kinh ngạc nhưng chưa lộ ra biểu tình khinh bỉ, biểu tình của nàng luôn rất nhỏ, lúc nào cũng ít, lúc trước Cố Phù Du chê nàng nhạt nhẽo, bây giờ lại yêu cực kỳ bộ dạng vô cảm này của nàng.

Nếu là Chung Mị Sơ hiện ra một tia xem thường, hoặc chỉ là làm trò cười, không để vào mắt, Cố Phù Du đều cảm thấy mình sẽ khổ sở, không tránh được lại thất vọng một lần nữa.

May mắn thay, chưa từng có.

Chung Mị Sơ hỏi: "Ngươi muốn lấy nội đan của linh thú Động Hư kỳ là vì cái này?"

"Đúng vậy." Cố Phù Du cười, nhìn chằm chằm vào Chung Mị Sơ, không muốn bỏ qua một tia phản ứng nào của nàng.

Chung Mị Sơ lắc đầu: "Cổ kim trận pháp có tới hàng ngàn, hàng vạn, đúc tất cả trong đó, nếu không có thiên địa dị bảo, khó có thể chịu đựng được, mà muốn chống đỡ nó vận chuyển, cần thiết có linh lực khổng lồ, chỉ sợ cần đến trăm triệu linh thạch, ngươi đi đâu tìm. Mà để cho nó tiến hóa cải tiến trận pháp, càng chưa từng nghe thấy, không người sẽ nghĩ như vậy, dám nghĩ như vậy..."

Cố Phù Du cãi lại nói: "Mấy chục vạn năm trước, Nhân tộc tu tiên cũng là chuyện chưa từng nghe thấy, cũng không có người ngờ tới có thể tu tiên, dám đi tu tiên, nhưng tỷ xem, bây giờ Tiên Tông san sát, Tiên Đạo hưng thịnh. Bây giờ không có, không có nghĩa là sau này cũng không thể!"

Chung Mị Sơ ngẩn ra, yên lặng suy tư, không có mở miệng bác bỏ.

Cố Phù Du trong lòng càng thêm hưng phấn, thật giống như một mảnh hoang vu trong lòng, đóa hoa khô héo được nuôi dưỡng, dần dần lớn lên, nở rộ.

Về mộng tưởng của nàng, nàng có rất nhiều lời muốn nói, đáng tiếc không có người lý giải, nàng nghẹn quá lâu, muốn tâm tình, chỉ cần có người gật đầu một cái, nàng liền có thể nhiệt huyết mênh mông, thao thao bất tuyệt.

Nàng nghịch lửa: "Thuộc tính của thiên địa vạn loại trận pháp đều bắt nguồn từ âm dương ngũ hành, giống như cành lá rễ thân của cây vậy."

"Nói cho cùng căn cơ cuối cùng để khai triển trận pháp cũng chỉ cần dị bảo của năm loại thuộc tính kim mộc thủy hỏa thổ, ta đã đạt được một con Kim Linh, bây giờ lại có nội đan của Phong Hành Thú là thuộc tính mộc, hai thứ này đều là hàng cao cấp nhất, tuy không tới mức tuyệt thế nhưng dùng để làm căn cơ, sinh ra biến hóa của vạn vật cũng miễn cưỡng đủ rồi. Liền chỉ thiếu dị bảo ba loại thủy, hỏa, thổ, đến nỗi cần đến cuồn cuộn linh lực, ngược lại cũng không nhất định phải nhiều linh thạch như vậy, chỉ cần có một vật là được..."

Nói tới đây, Cố Phù Du dừng lại một chút, nàng vốn dĩ muốn nói ra vật kia, nhưng cẩn thận nghĩ lại, Chung Mị Sơ không biết vật này, dù cho nàng có nói ra cũng không thể để người tin phục.

Không nghĩ đến Chung Mị Sơ tâm niệm lóe lên, một cách tự nhiên nói tiếp: "Kỳ Lân Tủy sao?"

Cố Phù Du bỗng nhiên nhìn nàng, nhìn chằm chằm nàng bằng một đôi mắt đen trắng rõ ràng: "Tỷ... tỷ... tỷ biết Kỳ Lân Tủy."

Kỳ Lân Tủy cũng không phải là một vật đặc biệt, mà nó nói về một loại linh vật.

Loại linh vật này ra đời có thể nói là thiên địa sinh dị tượng, vạn năm, hoặc là hơn mười vạn năm mới sinh một lần.

Loại linh vật này có thể là nước trong một con suối, hoặc là dung nham lưu động trong núi lửa, thậm chí có thể là máu chảy trong cơ thể con linh thú nào đó.

Trong Kỳ Lân Tủy chứa linh lực mênh mông như sao trời vũ trụ, nếu không đem nó làm linh vật thì cũng khác gì sử dụng đồ vật bình thường, không phát hiện ra dị năng của nó, một khi bắt đầu sử dụng, liền chỉ cần một giọt cũng có thể hơn cả toàn bộ linh lực bên trong linh quặng vạn năm.

Nếu vật ấy hiện thế, hẳn là thiên địa kỳ trân mà hết thảy người tu hành đều sẽ vì nó mà phát cuồng.

Chỉ là khoảng thời gian giữa mỗi lần Kỳ Lân Tủy ra tới quá lâu, điển tịch ghi chép về vật này cực ít, rất nhiều người không biết, biết rồi cũng không quá tin vật này thật sự tồn tại.

Cố Phù Du bỗng nhiên không đầu không đuôi nói: "Chung sư tỷ... Chung sư tỷ, ba ngàn đại đạo, chưa kết luận được!"

Chung Mị Sơ trầm mặc một lúc, chung quy không cách nào làm như không thấy ánh mắt mong đợi của nàng, thở dài, nhẹ giọng nói tiếp: "Làm theo bản tính, thuận theo tự nhiên..."

Cố Phù Du hòa cùng giọng nói của nàng, cười nói: "Cỏ cây đá cứng đều có thể thành tiên!"

Lòng kích động của Cố Phù Du khó có thể ức chế, giọng nói đều run rẩy: "Chung sư tỷ, tỷ cũng xem 《 Bác Vật Chí 》của Thanh Đế sao."

Chung Mị Sơ vốn định giải thích rằng mình chỉ là giở ra tra cứu vài thứ, chỉ là nhìn thấy Cố Phù Du vui mừng như vậy, ý cười đáng yêu, mọi lời giải thích đó của nàng vọt tới bên miệng hóa thành một tiếng đơn giản: "Ừm."

Cố Phù Du nhất thời có một loại vui mừng tương phùng tri kỷ, chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Câu nói "Ba ngàn đại đạo, chưa kết luận được, làm theo bản tính, thuận theo tự nhiên, cỏ cây đá cứng đều có thể thành tiên" này là lời tựa của 《 Bác Vật Chí 》, rất được lòng nàng.

Quyển sách này vốn là một quyển sách cấm, do một đời tộc trưởng của Thanh Loan tộc viết ra, thế nhân tôn xưng vị này là Thanh Đế, cách hiện nay mười vạn năm, tên họ đã không thể biết được nữa.

Trong sách ghi chép thiên văn, địa lý, trận pháp, luyện khí, dị bảo, linh thú, phạm vi rộng rãi, kiến thức kỳ lạ.

Kỳ Lân Tủy chính là một loại dị bảo được ghi chép trong 《 Bác Vật Chí 》.

Sở dĩ nó trở thành sách cấm cũng chỉ vì nó quá kỳ lạ, quá thiên vị, ghi chép rất nhiều linh thú cùng dị bảo, người thời nay không có người từng thấy qua, vì lẽ đó nói đây là lời giả dối, đánh lừa con cháu.

Lại bởi vì lịch sử ghi chép trong đó, ngôn ngữ cay độc, hạ thấp Tứ Tiên Tông. Lúc đó Tứ Tiên Tông chỉ là môn phái nhỏ, không dám nói gì, bây giờ đã độc chưởng một châu, có sức mạnh, liền đem sách này phân thành sách cấm.

Tuy nhiên, mặc dù Tứ Tiên Tông phân thành sách cấm nhưng vẫn tin tưởng không nghi ngờ đối với một số ghi chép trong đó ------- Tứ Tiên Tông hàng năm điều phái người đến chiêm tinh bói toán, tính toán Kỳ Lân Tủy khi nào giáng thế cũng không phải bí mật.

Biết được Kỳ Lân Tủy giáng sinh ở đời này, cũng thường âm thầm phái người đi khắp thế giới tìm kiếm.

Cho tới hôm nay, trên đời đã tìm không ra mấy quyển 《 Bác Vật Chí 》, nàng có được quyển sách này cũng phải mất rất nhiều công sức.

Chung Mị Sơ không chỉ cũng có sách này, thậm chí còn xem sách này.

Nàng là không bao giờ có thể nghĩ tới, người như Chung Mị Sơ, thế nhưng sẽ xem sách cấm.

Nàng cảm thấy mình đã có một cái nhìn mới đối với Chung Mị Sơ, trên mạt thuần trắng kia càng thêm một mạt màu sắc tươi sống.

Cố Phù Du đưa kiếm thai đến trước Chung Mị Sơ, ánh mắt háo hức: "Chung sư tỷ, tỷ muốn nhìn một chút không?"

Chung Mị Sơ nhìn vẻ mặt nàng, càng không đành lòng cự tuyệt.

Cầm lấy trên tay, kiếm thai xúc tu lạnh lẽo, kết cấu ôn hòa, cả người bao phủ màu đen ngọc bích, nàng nói: "Là Âm Dương Ngọc? Vật liệu thượng giai."

Âm Dương Ngọc nói là ngọc, cũng có tính chất của ngọc, nhưng nó cứng hơn bất kì vũ khí làm bằng kim thiết nào, nó hấp thụ linh lực, cân bằng ngũ hành.

Âm Dương Ngọc tốt nhất dung lượng rất lớn, thậm chí có thể hấp thụ linh lực của một tòa mỏ linh thạch, vật này dùng để làm pháp khí rất là lợi hại, nhưng Âm Dương Ngọc tốt nhất hiếm thấy, vô cùng hiếm thấy, có thể gặp cũng không thể cầu.

Cố Phù Du ánh mắt lại sáng lên mấy phần, thân thể vui mừng hướng về phía Chung Mị Sơ, nửa đứng lên, không khỏi hét lên một tiếng đáp lại: "Đúng vậy, là Âm Dương Ngọc!"

Giọng của nàng quá lớn, phục hồi tinh thần lại, đỏ bừng mặt, yên lặng ngồi xuống lại.

Nàng cảm thấy mình giống như tiểu hài tử, thật vất vả có được bằng hữu, liền cầm toàn bộ món đồ chơi yêu quý của mình tặng cho người ta, nếu là được khen một câu liền vui mừng khôn xiết.

Nàng thật lâu mới để cho chính mình bình tĩnh lại, miễn cho quá điên, chọc đến Chung Mị Sơ không thích.

Nàng nâng mặt, si ngốc nhìn ánh lửa, mặt mày lộ ra một vẻ dịu dàng: "Chung sư tỷ, ta, lần đầu tiên tiếp xúc với trận pháp, trong lòng ta liền rõ ràng, đây chính là sở yêu suốt đời ta."

"Ta ấy à, thiên tư tầm thường, tỷ biết mà, tu hành cả đời khả năng cũng không lên được Kim Đan."

"Cho nên ta muốn luyện ra pháp khí này, chứng minh trận pháp không phải thiên môn, chứng minh sự thành do người, coi như không có thiên phú, sẽ không tu tiên, như thế cũng có thể sóng vai anh tài, không thua bọn họ."

"Ta biết muốn luyện ra thanh kiếm này, muôn vàn khó khăn, nhưng cho dù cùng cực cả một đời này của ta, một ngày nào đó... một ngày nào đó..."

Nói, nói, nàng nhớ tới rất nhiều chuyện, trong mắt một trận chua xót, vội vàng xóa đi một trận ướt át, nhìn về phía Chung Mị Sơ, cười nói: "Chung sư tỷ, những lời này đến nay ta chỉ từng nói với tỷ, tỷ không cần cười ta, cũng không cần nói cho người khác."

Ngày hôm nay nàng nói quá nhiều, mở lòng quá nhiều, liền bất tri bất giác si cuồng lên, nói ra rất nhiều lời vô nghĩa.

Sau đó nhớ tới, chính mình cũng cảm thấy xấu hổ.

Có lẽ thân thể Chung Mị Sơ chưa lành, không ngồi nghiêm chỉnh giống như dĩ vãng được, mà là có chút lười biếng nửa dựa vào vách tường đá, lẳng lặng nhìn nàng.

Ánh lửa rơi vào trong mắt nàng, khiến nàng cũng ấm áp nổi bật như vậy.

Nàng mở miệng nói: "Cố Phù Du, ngươi rất lợi hại."

Rất lợi hại.

Cố Phù Du cái gì cũng dám nghĩ, không bị câu thúc, không bị gò bó.

Nàng có chuyện mình muốn làm, lại có mục tiêu để nguyện ý phụng hiến phấn đấu cả đời, như một đám lửa, cháy hừng hực, khi kể ra lý tưởng của mình thì sáng rọi chói mắt.

Nàng không biết mình muốn làm cái gì, cuộc đời nàng tựa hồ có thể nhìn thấy điểm cuối trong nháy mắt, đơn giản là tu hành, cho đến khi thành tiên.

Thành tiên hay không, nàng không để ý, tu tiên đối với nàng mà nói, giống như là phàm nhân ăn uống, chuyện đương nhiên thôi, không thể nói thích, cũng không thể nói phiền chán.

Chính là quá mức bình đạm, có khi ngay cả hồi ức đều là nhạt nhòa.

Nơi sâu xa tận đáy lòng nàng, là có chút hâm mộ Cố Phù Du, tìm được chuyện mình yêu thích, nguyện vì điều này thiêu đốt sinh mệnh, tuy nàng không có nhưng lại không biết vì sao có thể hiểu được, bởi vậy nàng là từ đáy lòng nói ra lời này.

Cố Phù Du mặt đỏ lên: "Chung sư tỷ, tỷ đừng chê cười ta, ta có cái gì lợi hại, tỷ mới lợi hại."

Chung Mị Sơ hỏi ngược lại: "Ta lợi hại sao?"

Đây cũng không phải là một câu đùa hài hước, mà là chân tâm muốn hỏi.

Cố Phù Du cho rằng nàng rất ít xuống núi, không biết trình độ của chúng đạo hữu tu tiên ở ngoại giới, mỗi ngày đều ở trong sân, không cùng ai so tài, đương nhiên sẽ không cảm thấy chính mình lợi hại.

Cố Phù Du lại kích động đứng lên lần nữa, dõng dạc hùng hồn: "Tỷ lợi hại, tỷ đương nhiên lợi hại rồi!"

"Còn chưa trăm tuổi đã Kim Đan song tu, từ xưa đến nay, có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỉ cần là bên trong nữ tử, tỷ khẳng định là đứng thứ nhất. Tỷ nhất định có thể thành tiên, vang danh sử sách, được vạn người kính ngưỡng, tỷ rất lợi hại! Thật sự đấy, ta thề!"

"Phải không." Chung Mị Sơ đáp lại một tiếng rất nhẹ nhàng, khóe miệng nhàn nhạt hơi nhếch lên trên.

Lần đầu tiên Cố Phù Du thấy nàng cười.

Bạch ngọc sinh hương, kiều hoa ấm ngữ.

Cố Phù Du lại lần nữa yên lặng ngồi xuống, hai tay che đi gương mặt ửng hồng.