Kiêu Căng À? Anh Đây Thích

Chương 28



Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Lúc Cố Nam Hề chuẩn bị đi ngủ thì người giúp việc trong nhà đến gõ cửa phòng cô, báo có Điệp Vũ Lộ và Điệp phu nhân muốn gặp.

Cô không suy nghĩ mà dứt khoát trả lời: “Không gặp.”

Sao chép thiết kế của cô mà còn muốn cô rộng lòng tha thứ á? Trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy.

Người giúp việc nghe vậy cũng chỉ còn cách đi ra báo lại với hai người ngoài kia.

Điệp phu nhân khép nép nói: “Có thể làm phiền cô báo lại một lần nữa được không? Chúng tôi thực sự thành tâm đến đây xin lỗi.”

“Hôm nay cũng muộn rồi, Tiểu Hề cũng đã ngủ. Hay là ngày mai hai người lại đến đi.”

“Cô vào giúp chúng tôi hỏi lại một lần đi! Xem như chúng tôi cầu xin cô đó.”

Điệp Vũ Lộ nhìn người mẹ lúc nào cũng thanh cao của mình lại phải hạ mình đi năn nỉ cầu xin một người làm, trong lòng rối ren đủ đường, nghẹn ngào nói: “Mẹ! Lúc đó con nên nghe lời mẹ.”

Cô ta quá xem thường Điệp Phi Ngữ, không ngờ ả ta lại tính kế cô như thế.

Điệp phu nhân nắm lấy tay Điệp Vũ Lộ, kiên định nói: “Lộ Lộ, bây giờ có nói gì cũng vô dụng. Điều duy nhất mà bây giờ chúng ta phải làm đó chính là làm cho Cố đại tiểu thư tha thứ cho con. Nếu không cha con sẽ thực sự làm như lời ông ấy nói.”

“Sao ông ấy có thể?” Điệp Vũ Lộ tức giận nói.

“Con tiểu tiện nhân kia nhất định sẽ nói xấu con trước mặt ông ấy để báo thù chúng ta. Người cha kia của con lúc nào cũng đặt lợi ích lên trên đầu. Một khi con uy hiếp đến lợi ích của ông ta, ông ta sẽ không chút do dự mà từ bỏ con.”

Điệp Vũ Lộ kinh ngạc đến trợn mắt há mồm. Người cha bình thường đối với cô ta luôn hết mực yêu thương, người có thể giải quyết bất cứ rắc rối nào cho cô ta. Cho dù biết cô ta làm khó dễ Điệp Phi Ngữ nhưng cũng không bao giờ nói một lời hóa ra lại tàn nhẫn đến thế ư?

Nhưng nhìn thấy thần sắc lo lắng, căng thẳng của mẹ, cô ta cũng hiểu ra điều đó là sự thật.

Cho nên bây giờ có phải quỳ xuống cầu xin Cố Nam Hề, cô ta cũng chịu. Nếu bị con tiểu tiện nhân Điệp Phi Ngữ kia chiếm lợi thế, để cô ta có thể chính thức tiến vào Điệp gia thì hai mẹ con cô ta cũng sẽ không có được hai ngày yên ổn.

Người giúp việc lần nữa đến gõ cửa phòng Cố Nam Hề thì cô đã ngủ rồi.

Người hầu lại xuống lầu bảo mẹ con Điệp gia về trước, có gì ngày mai hãy nói.

Điệp Vũ Lộ khẽ chau mày nói: “Tôi thấy cô ta căn bản là muốn làm khó dễ chúng tôi. Coi như gia thế tôi không bằng Cố đại tiểu thư, thế nhưng xưa này cũng chưa từng ăn nói khép nép cầu cạnh người ta. Bây giờ, chủ động đến cửa xin cô ta tha thứ, cô ta còn muốn sao nữa?”

Điệp phu nhân nghiêm mặt giáo huấn cô ta: “Con im miệng! Còn ngại chuyện chưa đủ lớn à?”

Điệp Vũ Lộ chỉ có thể nén giận, nói: “Mẹ, hay chúng ta về trước đi? Hôm nay cô ta chắc chắn sẽ không gặp chúng ta đâu.”

Điệp phu nhân trầm ngâm suy nghĩ một chút, nắm chặt tay Điệp Vũ Lộ nói: “Lộ Lộ, nhẫn nại một chút. Hôm nay, chúng ta ở đây chờ, ít nhất cũng để cho cô ấy thấy được chúng ta thực sự có thành ý.”

Điệp Vũ Lộ lắc đầu: “Không! Con không muốn ngủ ngoài đường.”

“Vậy con muốn ngủ ngoài đường một hôm nay hay là sau này ngày nào cũng phải lăn lộn ngoài đường?”

**

Hôm sau thức dậy, Cố Nam Hề từ chỗ người giúp việc biết được mẹ con nhà họ Điệp thế mà lại ở bên ngoài chờ cô một đêm.

Cô cau mày, có chút không vui.

Kiểu hành vi này rất đê tiện, dùng khổ nhục kế để ép cô tiếp nhận sự cầu xin tha thứ của bọn họ.

Dư Mạn Mạn: “Mình thấy bọn họ chắc chắn là cố ý. Thật là không muốn gặp họ.”

Cố Nam Hề thở dài: “Thật là phiền. Rõ ràng cô ta sao chép nguyên xi thiết kế của mình, bây giờ lại muốn mình thông cảm cho họ? Không gặp thì đứng ăn vạ ở cửa không chịu đi?”

“Nếu hôm nay họ không đi thì hãy báo cảnh sát bảo là bọn họ đến đây quấy nhiễu nhà dân.”

Lúc này Phó Dĩ Diệu đi tới. Bộ dáng bình tĩnh, trang phục chỉnh tề, nhìn qua cực kỳ nghiêm nghị, đẹp trai đến quá đáng.

Trông thấy anh, Cố Nam Hề có một cảm giác xấu hổ xuất phát từ nội tâm. Không ngờ nhiều năm như thế, quần áo và trang sức trong phòng của cô phần lớn đều là dùng tiền của Phó Dĩ Diệu mua.

Có thể nói, căn bản chính là anh nuôi cô.

Phó Dĩ Diệu: “Báo cảnh sát cái gì vậy?”

Cố Nam Hề khàn khàn nói: “Hai mẹ con nhà Điệp Vũ Lộ đến cổng nhà chúng ta đứng đợi một đêm, nói muốn xin lỗi em.”

Lông mày Phó Dĩ Diệu nhíu lại, lạnh lùng nói: “Để anh bảo người đuổi họ đi.”

Cố Nam Hề cúi xuống ăn bữa sáng, căn bản không dám nhìn thẳng Phó Dĩ Diệu.

Phó Dĩ Diệu khẽ híp mắt, ngồi vào bên cạnh cô, mặt không đổi sắc: “Dì à, điểm tâm sáng còn nữa không?”

Người làm nhiệt tình nói: “Điểm tâm còn rất nhiều, đợi một chút.”

Cố Nam Hề thấy Phó Dĩ Diệu ngồi bên cạnh mình thì muốn kéo giãn khoảng cách với anh.

Phó Dĩ Diệu vẫn ung dung cười nói: “Nếu em còn di chuyển nữa là sẽ ngã từ trên ghế xuống đất.”

Cố Nam Hề bây giờ mới giật mình nhìn, cô lúc này chỉ còn có nửa cái mông ở trên ghế nữa thôi. Tư thế kỳ dị đến buồn cười.

Cố Nam Hề phồng má trừng Phó Dĩ Diệu, lạnh lùng nói: “Không muốn ngồi cùng anh không được à?”

“Được, vậy em đổi chỗ đi.”

Cố Nam Hề lại dịch lại vị trí cũ, xùy một tiếng: “Chỗ này là em ngồi trước, người nên đổi là anh mới đúng.”

Phó Dĩ Diệu: “Anh thích chỗ này. Không đổi đâu.”

“Anh thật không biết xấu hổ. Em đã nói là không muốn ngồi cùng anh rồi mà. Sao anh còn có thể mặt dày ngồi cạnh em vậy chứ?”

“Nếu như em thật sự không muốn ngồi cùng anh thì có thể đổi chỗ mà.”

Dư Mạn Mạn liếc mắt âm thầm đánh giá hai người không thèm coi ai ra gì kia cảm thán, hai người này như hai đứa nhãi tiểu học cãi nhau vậy đó.

Đúng là nông cạn.

Cố Nam Hề thì thôi đi nhưng Phó Dĩ Diệu cũng ngây thơ như vậy à?

Tượng băng kiêu ngạo, tiểu Phó tổng.

Nhao nhao một hồi, hai người cũng chả có ai đổi chỗ cả.

Dư Mạn Mạn được tận mắt chứng kiến hình thức ở chung của đôi oan gia này, cằm cũng sắp rớt xuống đất rồi.

Phó Dĩ Diệu ăn điểm tâm xong định đi thì Cố Nam Hề gọi anh lại, biểu cảm có mấy phần mất tự nhiên.

Đáy mắt Phó Dĩ Diệu lóe lên tia dịu dàng, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm cô.

Cố Nam Hề bị anh nhìn đến không tự nhiên, không chút hảo hữu mà nói: “Anh theo em lên lầu.”

Đến cửa phòng, Cố Nam Hề bỗng nhiên dừng lại, xoay người nói: “Anh đợi em ở cửa.”

Phó Dĩ Diệu chớp chớp mắt, đây là lần đầu tiên anh bị chặn ở cửa đấy.

Chưa đến nửa phút, Cố Nam Hề đã ra tới, trong tay cô là tấm thẻ đen tối qua.

Đôi mắt to tròn đen nhánh của Cố Nam Hề có chút trốn tránh, thấp giọng nói: “Thẻ này trả anh. Tuần lễ thời trang em sẽ không đi.”

Mắt Phó Dĩ Diệp chợt đảo, màu đen của tấm thẻ cùng với làn da trắng tuyết của cô có sự tương phản đến chói mắt, làm nổi bật lên vẻ đẹp của đôi tay tinh xảo kia.

“Vì sao không đi?”

Cố Nam Hề lời lẽ hùng hổ nói: “Không muốn làm một tiểu công chúa phá của.”

Phó Dĩ Diệu cười: “Điều gì đã làm thay đổi suy nghĩ của tiểu công chúa trong một đêm vậy?”

Cố Nam Hề nhét tấm thẻ vào trong tay Phó Dĩ Diệu: “Anh quản nhiều thật đấy! Nếu như tiền nhiều quá không có chỗ tiêu thì đi làm từ thiện đi.”

“Được thôi, nghe theo thần tiên tiểu tỷ tỷ vậy.”

Cố Nam Hề: “…”

Phó Dĩ Diệu nhận lại thẻ, Cố Nam Hề lưu luyến không rời nhìn lại tấm thẻ lần cuối.

Lòng đau như cắt.

Năm nay, mọi người không được gặp Cố tiểu công chúa hào quang rực rỡ ở tuần lễ thời trang rồi.

Lúc hai người chuẩn bị xuống lầu thì thấy Dư Mạn Mạn tức tốc chạy lên, thở không ra hơi nói: “Không hay rồi…Tiểu Hề lên hot search rồi.”

Dư Mạn Mạn trực tiếp đưa điện thoại cho Phó Dĩ Diệu xem.

Chuyện là do một blogger trên weibo đăng. Hắn ta đăng một video của Điệp Vũ Lộ và Điệp phu nhân đứng trước cửa nhà Cố gia. Video vừa lúc ghi được cảnh hai người họ cầu xin người làm.

Từ góc quay có thể thấy được bọn họ rất cực khổ cầu xin người giúp việc mà người giúp việc lại bày ra khuôn mặt lạnh lùng.

[Cái này là chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng à? Nhìn mà muốn đánh người ghê.]

[Bắt nạt người đẹp Lộ Lộ lương thiện của chúng ta à? Nếu có đánh nhau thì kéo tôi một suất với.]

[Các vị huynh đài ở đây cho tại hạ hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?]

[Thân là một người ăn quả dưa này từ đầu đến cuối, tôi xin tóm tắt lại nội dung câu chuyện này như sau. Nghe nói Cố gia đại tiểu thư muốn dấn thân vào ngành thiết kế trang sức mà tác phẩm đầu tiên lại trùng với của tiểu thư nhà họ Điệp. Nhưng Điệp gia đại tiểu thư đã ở trong ngành này lâu rồi, tác phẩm cũng được đánh giá tốt, tác phẩm lần này cũng đã chuẩn bị tốt để cho lên sàn rồi. Kết quả lại phải hủy bỏ, đã thế còn nhận được đơn tố cáo của luật sư ai đó kiện cô ấy sao chép. Vì thế nên Điệp gia đại tiểu thư chỉ có thể tức tốc trong đêm đi đến Cố gia để xin lỗi và giải thích với người ta. Thế nhưng mà người ta chả thèm gặp.]

[Đánh người chạy đi không ai đánh kẻ chạy lại. Mẹ con nhà họ Điệp đã chờ đó cả một đêm mà đến bây giờ vẫn chưa thấy mặt mũi của tiểu thư nhà họ Cố đâu.]

[Tôi nhổ vào! Hiếp người quá đáng! Đã ăn cắp còn la làng. Tôi thấy cô ta đừng mang họ Cố nữa mà phải sửa thành họ Tặc!]

[Lộ Lộ đã ở trong ngành nhiều năm như thế năng lực ai cũng rõ, sao có thể nói sao chép nguyên xi được? Ai mà nghe cho nổi?]

[Cố đại tiểu thư này là muốn đi ngang ở cái Ôn Thành này à?]

[Ra đường nhớ cẩn thận một chút đó nha Cố đại tiểu thư ~~]

Phó Dĩ Diệu lo lắng Cố Nam Hề đọc được những bình luận chửi rủa kia, lập tức tắt điện thoại.

Khóe mắt lộ ra sự lạnh lẽo, khuôn mặt trở nên thâm trần khiến người nhìn cũng phải e dè mấy phần.

Dư Mạn Mạn nuốt nước bọt, bạo gan nói: “Điệp Vũ Lộ ở trong giới tự xây dựng cho mình hình ảnh bạch phú mỹ lương thiện trong sáng, làm vlog du lịch, tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng. Cho nên ở trên mạng có rất nhiều người ủng hộ cô ta, giống như fan cuồng vậy.”

Phó Dĩ Diệu vuốt vuốt tóc Cố Nam Hề, gật đầu nói nhỏ: “Tạm thời em cứ ở yên trong nhà đừng đi đâu cả.”

Cố Nam Hề tức đến hốc mắt cũng đã đỏ: “Bọn họ là thuốc cao da chó à? Dính vào rồi thì không thể gỡ ra được ư?”

Phó Dĩ Diệu an ủi: “Không sao đâu.”

Cố Nam Hề nói cho cùng cũng là một cô công chúa sống trong sự nuông chiều của mọi người mà lớn lên. Từ trước đến nay đều là người ta quấn lấy cô mà nịnh nọt, đã lúc nào thấy qua nghe qua những lời chửi mắng thâm độc như thế?

Trong lúc nhất thời có chút ngẩn người.

Phó Dĩ Diệu gọi điện thoại điều thêm vệ sĩ đến, tăng cường hệ thống an ninh, điều mấy vệ sĩ canh gác trong nhà.

Mạng xã hội là nơi hỗn độn, không có ranh giới gì, mà cô công chúa sống trong lâu đài đã quen như Cố Nam Hề sợ rằng không thể chống đỡ được.

Phó Dĩ Diệu ngồi xuống cạnh Cố Nam Hề, Cố Nam Hề ngẩng đầu lên, khịt khịt mũi, thấp giọng nói: “Là cha mẹ em nuôi dưỡng em thành một con người quá lương thiện đi, chửi không qua bọn họ.”

Phó Dĩ Diệu rũ mày, trong con ngươi thâm thúy là một mảng nhu tình: “Ừ, em chính là tiểu tiên nữ lương thiện.”

Cố Nam Hề mếu máo, hốc mắt hồng hồng, bộ dạng muốn khóc lại cố nhịn làm cho người ta không nhịn được mà muốn yêu thương cô nhiều hơn. Cô tủi thân nói: “Rõ ràng là em mới là người bị hại. Thế mà giờ lại bị bọn họ hợp sức tấn công.”

Phó Dĩ Diệu xoay đầu cô qua đối diện với anh, trầm trầm nói: “Em không cần để ý mấy chuyện trên mạng, rất nhanh thôi anh sẽ xử lý chuyện này.”

Phó Dĩ Diệu an ủi cô, đáy lòng càng thêm khó chịu.

Cố Nam Hề nắm chặt góc áo của anh, khuôn mặt chỉ lớn bằng bàn tay trắng đến phát sáng, trên mặt đều là tủi thân và khó chịu: “Giờ anh sẽ đi sao?”

Phó Dĩ Diệu: “Anh không đi đâu cả.”

Cố Nam Hề nghe được đáp án, không biết sao lại có chút ngại ngùng. Cô thu liễm cảm xúc, buông góc áo của Phó Dĩ Diệu ra, lẩm bẩm nói: “Em không sao, anh có việc thì cứ đi đi.”

Phó Dĩ Diệu vuốt vuốt tóc cô, dịu dàng nói: “Em là việc quan trọng nhất.”

Cố Nam Hề bị sự dịu dàng của Phó Dĩ Diệu làm cho loạn nhịp, rũ mắt xuống, mở miệng nói: “Mạn Mạn ở với em là được rồi. Anh có việc thì mau đi đi.”

Phó Dĩ Diệu nâng cổ tay nhìn đồng hồ, giọng điệu lo lắng hỏi: “Thật sự không cần anh ở đây à?”

Cố Nam Hề thoải mái nói: “Không cần đâu mà.”

Phó Dĩ Diệu yên lặng mấy giây, mới nhỏ giọng nói: “Vậy có việc thì gọi cho anh.”

Cố Nam Hề nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.

Phó Dĩ Diệu đứng dậy đi đến trước mặt Dư Mạn Mạn, Dư Mạn Mạn như nhìn thấy nhân vật lớn gì đấy, kính sợ mà ngồi thẳng người lên: “Tiểu Phó tổng yên tâm, tôi sẽ ở đây với Hề Hề.”

“Vậy phiền cô rồi.”

Giọng điệu anh như vậy cũng quá tự nhiên rồi đó.

Trước khi đi, Phó Dĩ Diệu còn quay lại nói với Cố Nam Hề một câu: “Hề Hề, anh đi đây.”

“Ừm.”

Phó Dĩ Diệu rời đi, phòng khách lớn bỗng chốc trở nên yên tĩnh.

Dư Mạn Mạn ôm lấy Cố Nam Hề, dịu dàng nói: “Bảo bối đừng tổn thương. Vì những người kia mà buồn thì không đáng đâu.”

Cố Nam Hề thương tâm trong chốc lát, lại tức giận đùng đùng: “Mạn Mạn cậu nói xem, gần đây có phải mình quá vô danh rồi không? Để bọn họ cảm thấy Cố Nam Hề mình có thể tùy tiện bị người ta bắt nạt?”

“Có khả năng. Mấy tháng nay, cậu cứ bận bịu chạy việc vặt cho tiểu Phó tổng, tiệc xã giao cũng không xuất hiện hình bóng của cậu. Chỉ sợ bọn họ đã quên mất thân phận của cậu ở cái Ôn Thành này rồi.”

Cố Nam Hề: “Cậu cũng không cần bê mình lên cao như vậy đâu.”

Thấy Cố Nam Hề không còn suy sụp như lúc đầu nữa, Dư Mạn Mạn cười hì hì: “Bê câu lên cao như vậy chỉ có thể là ai đó thôi.”

Cố Nam Hề ngạc nhiên mở miệng: “Ý cậu là Phó Dĩ Diệu?”

“Không phải sao?” Dư Mạn Mạn hắng giọng, học theo giọng điệu của Phó Dĩ Diệu: “Em là tiểu tiên nữ xinh đẹp lương thiện nhất. Em là quan trọng nhất. Tất cả anh sẽ xử lý ổn thỏa.”

Cố Nam Hề thấy Dư Mạn Mạn cố ý bắt chước giọng điệu của Phó Dĩ Diệu, khuôn mặt có chút lúng túng: “Cậu cẩn thận Phó Dĩ Diệu sẽ đánh cậu đấy.”

“Mình tất nhiên là học không nổi phong thái anh tuấn của tiểu Phó tổng rồi.”

Lúc nãy không cảm thấy gì, giờ nghe Dư Mạn Mạn nói lại một lần nữa, Cố Nam Hề mới giật mình. Anh dỗ cô như thế, thật sự là rất cưng chiều nha.

Dư Mạn Mạn nhìn chằm chằm Cố Nam Hề, nở một nụ cười cao thâm khó dò: “Hề Hề! Nếu không phải mình đã biết quan hệ của hai người thì nhìn bộ dạng tiểu Phó tổng dỗ cậu kia thực sự giống với một ông chồng đang dỗ vợ của mình đó.”

Đôi đồng tử đen nhánh của Cố Nam Hề đã bắt đầu có chút không bình tĩnh: “Dư Tiểu Mạn! Cậu nói cái gì đó?”

“Bảo bối à! Mình thấy nói không chừng tiểu Phó tổng thật sự muốn cưới cậu làm vợ đó.”

Cố Nam Hề chống cằm lên đầu gối, gương mặt có chút đỏ, mèo khen mèo dài đuôi nói: “Kiểu tiểu tiên nữ vừa xinh đẹp, vừa có nội hàm như mình, người khác muốn lấy làm vợ không phải rất bình thường ư? Có gì đáng kinh ngạc đâu? Phó Dĩ Diệu cũng chỉ là một người trần mắt thịt thôi.”

Dư Mạn Mạn: “…”

Cố Nam Hề thấy bộ dạng không thốt ra lời của cô bạn thân, tức giận nói: “Cậu có bản lĩnh thì phản bác đi.”

“Không thể phản bác nổi, cậu đẹp cậu có quyền.”

Cố Nam Hề: “Phó Dĩ Diệu mặc dù đôi lúc có chút độc mồm, độc miệng nhưng chuyện của mình lúc nào cũng là do anh ấy đứng ra giải quyết. Đến cha mình cũng không thể bì được với anh ấy. Vì vậy cũng không có gì phải ngạc nhiên cả.”

Chỉ là hôm nay anh thật sự quá dịu dàng.

Thực sự cô cũng có chút cảm giác. Từ khi hai người bọn họ bị cha mẹ đôi bên lừa đến buổi hẹn hò kia thì giữa hai người cũng dần xuất hiện không khí mập mờ.

Dư Mạn Mạn trợn mắt há mồm: “Có chuyện gì mình không biết sao?”

Cố Nam Hề: “Cậu nói xem?”

“Được rồi, là do mình nông cạn.”

Người giúp việc bê hoa quả đến, Cố Nam hề hỏi: “Dì à, người bên ngoài sao rồi?”

“A Diệu bảo vệ sĩ đuổi họ đi rồi, trước cổng giờ đã trống không.”

Dư Mạn Mạn kiểm tra điện thoại di động, nhảy cẫng nói: “Điệp Vũ Lộ đã đăng weibo xin lỗi, thừa nhận mình là người sao chép. Cô ta đồng ý gánh chịu mọi hậu quả.”

Cố Nam Hề không có biểu cảm gì. Vốn dĩ là cô ta tạo ra hồi phong ba này, bây giờ lại giả vờ yếu đuối đăng một bài weibo, làm như cô ép cô ta đăng vậy.

“Đm! Bọn dân mạng này thiểu năng à? Vậy mà còn cảm thấy cậu uy hiếp Điệp Vũ Lộ đăng bài xin lỗi đấy. Có phải lúc sinh đã đã rơi mất não ở trong bụng mẹ rồi không?”

Cố Nam Hề: “Mạn Mạn! Mình sẽ không chê cậu lời lẽ thô tục nữa đâu. Mắng người hay lắm.”

Dư Mạn Mạn: “Sao mình cảm giác đây không phải là đang khen mình nhỉ?”

Cố Nam Hề nhướng mày cười.

Dư Mạn Mạn nghi ngờ nói: “Cậu thế mà không tức giận à?”

“Tức chứ, sao không tức cho được? Nhưng tức thì thế nào? Cũng chỉ hại mình mà thôi! Phó Dĩ Diệu sẽ giải quyết chuyện này.”

“Cái giọng điệu như là việc đương nhiên này—“

“Việc anh ấy đã cam đoan thì nhất định sẽ làm được.”

“Cái sự tín nhiệm không lối thoát này của cậu… Haizz… Có thể mình không hiểu. Dù sao mình cũng đâu có một anh trai Phó như cậu đâu.”

Tai Cố Nam Hề hơi đỏ: “Dư Mạn Mạn, tớ cảnh cáo cậu không được nói nữa.”

Dư Mạn Mạn làm mặt quỷ với cô, rồi nở nụ cười rạng rỡ.

Cố Nam Hề cũng mặc kệ cô bạn.

Một lúc sau, Dư Mạn Mạn lại báo cáo tình hình cho cô: “Điệp Vũ Lộ lần này cũng chơi lớn đấy, còn chụp cả album ảnh lên. Trong đó, có hình ảnh bản thiết kế của cậu, còn ghi rõ thời gian địa điểm. Cô ta thật sự là muốn dùng hết sức chứng minh bản thân sao chép tác phẩm của cậu đấy. Đáng đời cô ta.”

“Fan lý trí đã ngậm miệng, fan não tàn của cô ta còn cật lực tẩy trắng. Đúng là đồng đội heo mà. Một bên thì cố làm sáng tỏ, một bên lại cứ kéo chân sau. Đúng là cười chết mình.’

“Oa, oa, văn kiện của luật sư đến rồi! Kiện tất cả đám dân mạng đã buông lời công kích cậu nè! Đây là cái tốc độ thần thánh gì vậy? Tiểu Phó tổng thật trâu bò!”

Cố Nam Hề trợn tròn mắt, đúng lúc này, màn hình điện thoại hiển thị ba chữ “Anh trai Phó.”